Chương 51: CS người thật
Nhất Thế Hoa Thường
26/11/2015
Một tiếng “ầm” nổ vang trong không trung, bạn trợ lý bi kịch liền vội vã chạy vào phòng viện trưởng. lúc này, Lê Hiên đang ân cần đấm vai cho vợ, còn Tiểu Ngọc đang ngồi đọc báo, trên chiếc bàn bên cạnh đăt một tách hồng trà nóng hổi, khói trắng bốc lên khiến khuôn mặt cậu có vẻ mờ ảo.
Lê Hiên vừa đấm vừa nịnh nọt hỏi, “Vợ ơi, đấm thế này được chưa? Được rồi đúng không?”
Tiểu Ngọc đang cúi đầu xem báo đáp lại một tiếng, “Ừ.”
“Vậy là tốt rồi.” Lê Hiên cười tủm tỉm, tiếp tục đấm bóp, đúng lúc này, cửa phòng mở ra, cậu trợ lý hấp tấp xông thẳng vào, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp, “Viện, viện trưởng, không ổn rồi.” Vừa dứt lời, từ bên ngoài lại truyền đến một tiếng nổ lớn, Lê Hiên rốt cục cũng nhìn thoáng qua bên ngoài một chút, rồi thở dài, “Nói đi, chuyện gì? Có người xâm nhập sao? “
“Không phải có người xâm nhập, là Vương gia,” nói đến đây, bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ khác, cậu trợ lý run rẩy, lắp ba lắp bắp nói tiếp, “Vương, Vương gia cùng, cùng, đại đặc công đang chơi CS người thật, hơn nữa trong tay bọn họ còn có một hộp bom… đang, đang cho nổ vài thứ…”
Tay của Lê Hiên khựng lại một chút, nháy mắt mấy cái, lại nháy thêm mấy cái nữa, chậm rãi tiêu hóa những lời này, một lúc sau mới hỏi, “Cho nổ cái gì?”
“Thông đạo,” sắc mặt của cậu trợ lý trắng bệch, “Bọn họ đã phá sập mấy bức tường rồi. “
Tay của Lê Hiên ngừng hẳn lại.
Trợ lý cẩn thận quan sát nét mặt của anh, thử gọi, “…Viện trưởng? “
Lê Hiên vẫn còn đang tiêu hóa những lời này.
Tiểu Ngọc lật tiếp một trang báo, hờ hững nói, “Đấm tiếp đi.”
Lê Hiên ngơ ngác, tiếp tục đấm bóp cho Tiểu Ngọc, trợ lý nhìn thoáng qua một chút, lại thử gọi một tiếng, “…Viện trưởng?”
Lê Hiên vẫn còn chưa tiêu hóa xong, bên ngoài lại truyền đến thêm một tiếng nổ lớn. Anh lập tức hoàn hồn, sắc mặt chuyển sang màu trắng bệch, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu trợ lý, “Cậu… cậu nói bọn họ đang cho nổ ở đâu?”
“Cho nổ ở trong sân,” trợ lý lo lắng nói, “Đang phá sập tường!”
Lê Hiên run hết cả người, biểu tình nôn nóng, mấy bức tường đó tốn rất nhiều tiền của anh nha! Bọn họ không phải đang cho nổ sập tường, mà là mạng sống của anh! Anh tức giận nói, “Cái đám phá sản này!” Dứt lời liền chạy vội ra ngoài, cậu trợ lý thấy thế, lập tức xoay người đuổi theo viện trưởng nhà mình.
Tiểu Ngọc lạnh nhạt nhìn cánh cửa mở rộng, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài. Ngay lúc cậu chuẩn bị ra khỏi phòng, Lê Hiên bỗng nhiên quay trở lại, đẩy cậu xuống giường rồi dùng dây thừng trói hai tay cậu lại, cột vào thành giường phía trên. Tiểu Ngọc liền nổi giận, “Lê Hiên!”
Lê Hiên run rẩy, toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói, “Thật, thật, thật, xin lỗi… Anh, anh, anh xin lỗi, anh sẽ quay lại ngay, đến lúc đó em muốn chém giết hay lột da gì cũng, cũng được…”
Tiểu Ngọc giận điên người, nhưng chưa kịp nói gì thì Lê Hiên đã quay đầu chạy ra ngoài, thân ảnh lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
.
Sở Kiên vô cùng có hứng thú với trò CS người thật này. Bọn họ gọi mấy người lính đánh thuê canh gác sau núi, rồi bắt đầu công tác chuẩn bị, theo như vị Vương gia nào đó nói, thì phá tường tạo địa hình phức tạp chơi mới vui, cho nên mới có một màn sau: Mấy bức tường trong viện bị phá tung, các bác sĩ và y tá đều run rẩy núp trong một góc nhìn bọn họ.
La Dịch ra vẻ chịu đựng theo sau lưng bọn họ, nhìn bộ dạng hưng phấn của vợ mình, thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nói với vị Vương gia đang cười ngây ngô bên cạnh, “Cậu lại tạo nghiệt nữa rồi.”
Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm số bom trong hộp, nghĩ thầm, cứ như vậy Cô Thần sẽ không phát hiện hắn còn giấu hai quả, nga ha ha ha. La Dịch nhìn đôi mắt tỏa sáng vì hưng phấn của Long Tuấn Hạo, run rẩy quơ quơ tay trước mặt cậu, thầm nhủ, bộ cậu ta phát bệnh rồi à?
Long Tuấn Hạo lúc này mới hoàn hồn, hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”
La Dịch lặp lại, “Cậu lại tạo nghiệt nữa rồi.”
Lúc này, Sở Kiên ở đằng trước quay người lại lấy thêm một quả bom, tiếp tục cho nổ chỗ khác. Long Tuấn Hạo mắt sáng long lanh nhìn số bom đang giảm dần trong hộp, cười không ngừng, “Không sao, dù gì ta cũng đã tạo nghiệt quá nhiều, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.”
“…”
Sở Kiên cùng mấy người lính đánh thuê đang tụm đầu thảo luận xem cho nổ thế nào, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng Lê Hiên gầm lên, “Dừng tay! Dừng hết lại cho tôi! Các cậu đang làm gì đó?!”
Lê Hiên chạy đến với tốc độ ánh sáng, giật lấy quả bom trong tay Sở Kiên, sau đó đưa mắt nhìn lính đánh thuê bên cạnh, nở một nụ cười đầy hàm ý, “Ơ, các anh cũng ở đây à.”
Bọn họ lập tức run rẩy, cảm thấy sự tình không ổn, lắp bắp trả lời, “Vâng, vâng, dạ…”
“Nga,” Lê Hiên tiếp tục cười, ôn hòa nói, “Đập phá của công là sai nha, biết không?”
Khuôn mặt của mấy người lính đánh thuê lập tức trở nên trắng bệch, “Viện trưởng đại nhân…”
Lê Hiên gật đầu, vỗ vỗ vai bọn họ, “Niệm tình các anh làm việc cho tôi lâu như vậy mới vi phạm lần đầu, trừ hai tháng tiền lương thôi.”
Bọn họ liền dùng ánh mắt thống khổ nhìn anh, biểu tình như đã biết trước. Lê Hiên lúc này đã chuyển sang Sở Kiên, “Sở đại đặc công, cậu có biết chỗ này là viện an dưỡng không?”
“Biết,” Sở Kiên hoàn toàn không thích cái vị tham tiền trước mắt này, nhướn mi, lười biếng hỏi, “Thì sao?”
“Vậy cậu hẳn cũng biết ở đây còn có bệnh nhân chứ,” Lê Hiên ra vẻ đau đớn, nói, “Tinh thần của bọn họ vốn không ổn định, bị bom làm giật mình sẽ khiến bệnh tình chuyển biến xấu! Tôi biết các cậu chỉ muốn bày trò chơi, nhưng như vậy rất ích kỷ, hoàn toàn không nghĩ cho người khác, uổng cho cậu lúc trước còn là cảnh sát a!”
Mỹ nhân tóc dài không có mặt, Sở Kiên nhìn nhìn bản thân, lại quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, cuối cùng hướng tầm mắt về phía sân của Thúc Văn, nghĩ thầm, người kia không dám ra có lẽ là vì bị tiếng bom dọa sợ, vị viện trưởng tham tiền này nói cũng có lý. Nghĩ vậy liền thấy bớt có ác cảm với người trước mặt, cậu nghiêm túc nói, “Thật xin lỗi, sau này sẽ không làm vậy nữa.”
“Ừm,” Lê Hiên thỏa mãn gật đầu, chờ mong nhìn cậu, “Vậy… Cậu xem, phí bồi thường tổn thất tinh thần thì tính sao?”
Thì ra người này nói đến nói đi vẫn là vì tiền, Sở Kiên nheo mắt, “Anh là viện trưởng, hơn nữa tôi vẫn chưa xuất viện, cũng đang là bệnh nhân ở đây. Bệnh nhân làm cái gì đều phải do anh chịu trách nhiệm, tại sao tôi lại phải trả tiền? Không trả!”
Lê Hiên phẫn hận trừng La Dịch, La Dịch liền đưa mắt nhìn trời. Lê Hiên không có cách nào, đành phải quay đầu nhìn chằm chằm mấy người lính đánh thuê, “Trừ ba tháng tiền lương!”
“…” Biểu tình của bọn họ lập tức trở nên vặn vẹo, tại sao a a a?
Lê Hiên không để ý đến mấy người lính đánh thuê nữa, nhìn chằm chằm vị Vương gia nào đó. Anh đã biết đại khái bom là do Vương gia cung cấp, liền vươn tay, “Bom, tịch thu.”
Long Tuấn Hạo đảo mắt, nghĩ thầm, vậy cũng được, có thể phòng ngừa Cô Thần dựa vào lượng bom thừa mà tính ra số còn lại, cho nên hắn cũng không thèm giấu giếm, vô cùng thống khoái giao ra, “Đây.”
Lê Hiên tiếp nhận, “Ai đưa cho cậu vậy?”
Long Tuấn Hạo trả lời ngay, “Tiểu Ngọc.”
Lê Hiên lập tức trở nên ủ rũ, yên lặng quay đầu đi thẳng. Sở Kiên thấy Lê Hiên đi rồi mới nói, “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Mấy người lính đánh thuê tội nghiệp nhìn cậu, “Gia, chơi cùng… có tiền lương không?”
“…” Sở Kiên đồng tình gật đầu, “Được rồi, có tiền lương.”
“Thật tốt quá, cám ơn gia.”
“Không có gì,” Sở Kiên nói, “Hơn nữa không phải tôi trả tiền, là La Dịch trả.”
La Dịch, “…”
Long Tuấn Hạo đồng tình vỗ vỗ vai La Dịch, sau đó qua phân phối trang bị cho những người khác, tuyên bố bắt đầu trò chơi. Sở Kiên đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy, nếu chỉ có Vương gia, La Dịch cùng mấy thuộc hạ của anh, có lẽ cậu đã không cảm thấy vui đến vậy, nhưng ở đây lại có lính đánh thuê, cho nên mới càng giống thật.
Cậu càng chơi càng vui vẻ, cuối cùng vác súng trên vai, vô cùng kiêu ngạo nói, “Tiếp, lần này một mình tôi đấu với các anh.”
Bị ánh mắt khiêu khích của Sở Kiên kích thích, mấy người lính đánh thuê nhiệt huyết sôi trào, không phục nói, “Tiếp thì tiếp, nhìn xem ván này cậu sống được bao lâu!”
Sở Kiên cười, sau đó quay đầu bước đi, thân ảnh nhanh chóng biết mất, bắt đầu một vòng mới. Mấy người lính đánh thuê cúi đầu thương lượng đối sách, cuối cùng quay đầu nhìn Vương gia và La Dịch. Vị Vương gia kia thì không cần phải nói, hoàn toàn vô dụng, La Dịch tuy cũng có chút khả năng, nhưng so với bọn họ thì không đáng nhắc đến. Vương gia hỏi, “Hai chúng ta phải làm gì?”
Một người nói, “Có lẽ là… mồi?”
“…”
Thân thủ của Sở Kiên đã hoang phế hai năm, bất luận là thể lực hay tốc độ đều kém hơn so với trước kia, cho nên những ván trước, khi cậu vừa giết được nửa đội của Long Tuấn Hạo đã bị người khác giết, nhưng càng về sau tình trạng của cậu càng được cải thiện, số lần thắng lợi cũng tăng lên, chỉ là thường xuyên gặp phải ít phiền toái, bởi vì sau khi thuận lợi giải quyết lính đánh thuê, cậu còn phải đi tìm hai tên vô dụng đang ẩn núp đâu đó.
Những người lình đánh thuê bi kịch phát hiện, mỗi khi bọn họ đặt hy vọng thắng lợi lên hai người kia xong, hai người đó liền chết bằng những cách rất kỳ quái, vô cùng mất mặt, thỉnh thoảng còn bị bắt sống hoặc đầu hàng, khiến bọn họ hận không thể đội mồ sống lại rồi kéo hai tên kia xuống địa ngục.
Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, thì Vương gia là thật sự vô dụng trong trò này, trong khi đó La Dịch vẫn còn có chút tác dụng, hơn nữa đặc biệt là ở phương diện đối phó với Sở Kiên. Người chiến thắng trận cuối cùng chính là anh, bởi vì anh luôn quan sát thói quen và hành động của cậu, sau đó tìm nơi ẩn núp, đợi Sở Kiên đi ngang liền nhào ra ôm lấy cậu, cũng bắt lấy cổ tay cậu trước để đề phòng cậu nổ súng, rồi xoay người ép cậu lên tường mà hôn, một chân nhân dịp cậu giãy giụa mà chen vào ma sát bộ vị mẫn cảm của cậu.
Sở Kiên hơi hơi ngửa đầu, đẩy đẩy hai cái liền thôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập. La Dịch đương nhiên có thể cảm giác được, anh hôn cậu càng thêm nhiệt liệt, đồng thời chậm rãi lấy cây súng trong tay cậu ra, chuyển đầu súng về phía eo cậu, sau đó mới dứt khỏi nụ hôn, liếm trên môi cậu một cái, nghiền ngẫm nói, “Vợ ơi, anh thắng rồi. “
Sở Kiên dồn dập thở, đôi con ngươi đã lấp lánh ánh nước, nghe vậy liền nheo mắt, nhưng chưa kịp phát tác, La Dịch đã hôn cậu thêm cái nữa, đồng thời quăng súng ra xa. Sau đó, anh xoay người bế cậu lên, cười nói với những người xung quanh, “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Nói xong liền chạy như điên, xa xa vẫn có thể nghe được tiếng Sở Kiên đang nổi giận, “La Dịch, ngươi con mẹ nó cư nhiên chơi ăn gian! “
“Cái này rõ ràng cho thấy em yêu anh a. Em yêu à, anh sẽ phục vụ em đến nơi đến chốn thay cho lời cảm ơn.”
“Ai muốn anh phục vụ, thả xuống!”
“Không thả, em muốn anh nghẹn chết sao.”
“Nghẹn chết càng tốt!”
“Ôi, bảo bối, em ác quá đi, anh phải dạy dỗ lại em mới được.”
…
.
Thanh âm càng lúc càng xa, bọn họ nhìn theo hướng hai người nọ, chỉ có thể đổ mồ hôi hột. Vị Vương gia nào đó dẫn đầu mở miệng nói, “Vậy… giải tán đi.” Hắn xoa bóp cánh tay tê rần, nhấc chân về phòng, sau đó ôm hai quả bom còn lại mà cười, cười đến mức chó con phải chạy xuống dưới gầm tủ để trốn vì sợ hãi.
Long Tuấn Hạo vốn cho rằng hôm sau Sở Kiên sẽ không dậy nổi, không ngờ cậu ta lại ra ngoài, hơn nữa còn gọi người vào chơi tiếp, liên tục như vậy vài ngày, số lượng lính đánh thuê tham gia cũng theo đó mà gia tăng.
Vị Vương gia nào đó ngồi xổm trong góc, nghe tiếng cười to kiêu ngạo của Sở Kiên, run rẩy, “Ta, ta, ta quả thật tạo nghiệt…”
La Dịch đang ngồi bên cạnh, nghe vậy liền trợn mắt, “Giờ cậu mới biết sao!” Số lần bọn họ bị Sở Kiên giải quyết ngày càng ít, bởi vì ngay khi trò chơi bắt đầu, hai người họ sẽ bị đồng đội giải quyết trước tiên.
Vị Vương gia nào đó yên lặng đứng dậy, “Ta không chơi nữa…”
La Dịch kéo lại, “Đừng, cậu đi rồi ai chơi với tôi a.”
“Tìm Sở Kiên ấy.” Long Tuấn Hạo tránh ra, vừa định đi thì nghe thấy tiếng động quen thuộc trên đỉnh đầu. Hắn nhìn về phía sân bay, đứng chờ một chút liền thấy được thân ảnh của Túc Tòng, còn có cả… Cô Thần.
Hắn ô ô hai tiếng, lập tức chạy tới, nhào vào lòng Cô Thần. Cô Thần đỡ lấy, cúi đầu nhìn một thân trang bị của Long Tuấn Hạo, không khỏi nở nụ cười, xoa xoa đầu hắn, “Em lại đang chơi trò gì vậy?”
Long Tuấn Hạo nhìn anh, ra vẻ tủi thân xoa xoa ngực, “Bọn họ đánh ta, đau.”
Cô Thần liền đưa mắt nhìn phía trước, “Chỗ này sao lại… trở thành thế này?”
“Ừm, bọn ta cho bom nổ ở đây,” Long Tuấn Hạo kéo Cô Thần đi, “Đi, báo thù cho ta.”
Túc Tòng liếc bọn họ một cái, sau đó một mình đi tìm anh trai của cậu. Túc Thanh đang ngồi uống trà, vết thương trên đùi anh đã gần như lành hẳn, vừa nhìn thấy Túc Tòng tìm đến, biểu tình liền không tự chủ được mà trở nên cứng đờ.
Túc Tòng mỉm cười đi đến, đóng cửa lại, vui vẻ hỏi, “Sao vậy, gặp em không vui sao?”
Túc Thanh gật đầu, thản nhiên nói, “Rất vui.”
Túc Tòng ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy cằm Túc Thanh nói, “Vậy cười một cái cho em xem.”
“…”
Túc Tòng lấy đi tách trà trên tay Túc Thanh, cười hỏi, “Đề nghị lần trước của em, anh suy nghĩ thế nào rồi?”
Túc Thanh kéo tay Túc Tòng đang đặt trên cằm mình xuống, siết chặt, “Em muốn ở trên?”
“Ừm,” Túc Tòng kề sát vào người anh, nheo mắt, “Túc Thanh, anh để em ở trên lần này, thì chuyện lúc trước anh đem em trói trên giường mà chà đạp, em sẽ không tính toán với anh nữa, thế nào? Dù sao cũng là anh được lợi không phải sao?”
“…” Túc Thanh nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, nhìn ánh sáng hưng phấn lóe lên nơi đáy mắt Túc Tòng, chậm rãi nói, “Nếu anh không đồng ý… Em có phải định trói anh lại…” Anh chưa dứt lời đã cảm thấy tay của Túc Tòng đang bị anh nắm lấy mạnh mẽ giãy khỏi kiềm chế, sau đó bắt lấy tay anh, cố định ở đầu giường, tay còn lại rút một cái còng tay ra khỏi túi.
Túc Thanh hoảng hốt, vội vàng dùng tay kia cản lại, nhưng rốt cuộc anh vẫn chậm, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tay anh đã bị còng lại, nối với thành giường. Túc Tòng tủm tỉm cười nhìn anh, “Anh trai thân yêu, anh vẫn thông minh như thế.”
“…”
Túc Tòng vỗ vỗ mặt Túc Thanh, sau đó hôn lên môi anh. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động, Túc Thanh cảm thấy đáy lòng mình run rẩy, cảm giác ngọt ngào tê dại chạy dọc sống lưng, theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy người kia, mà đúng lúc này bên tai lại vang lên tiếng kim loại va chạm quen thuộc. Anh liếc sang cánh tay bị còng, trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, “Trước kia anh cũng đã từng làm thế này với em, hình như còn có một lần không bôi trơn, cho nên…”
Túc Tòng ừ một tiếng, liếm liếm môi anh, trả lời, “Cho nên lần này em cũng sẽ không.”
“…”
Túc Tòng lại dùng lưỡi khiêu khích anh, Túc Thanh nhịn không được, hé môi, cậu lập tức xâm nhập vào. Bọn họ nhanh chóng bị cuốn vào nụ hôn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Tay của Túc Tòng chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của Túc Thanh, sau đó đến quần. Trong lúc lôi kéo, tay cậu chạm phải một thứ, cảm giác nóng ấm, đồng thời bên tai cũng nghe được tiếng rên rỉ, liền đặt trán mình lên trán Túc Thanh, cười nhẹ, “Anh, anh cương rồi này…”
Túc Thanh chăm chú nhìn cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy. Túc Tòng sau khi cởi quần của anh, nhìn anh một lúc, rốt cục nhịn không được, hỏi, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh nghĩ lúc trước đều là anh ép buộc em, không nghĩ đến khi em tình nguyện… lại đẹp như vậy, so với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn.” Túc Thanh nhìn cậu nói, “Nếu không phải hiện tại anh đang bị còng…”
“Anh đã sớm nhịn không được đúng không.” Túc Tòng nói tiếp, hiểu ý mỉm cười, “Không sao đâu, em sẽ thỏa mãn anh, anh trai thân yêu à. “
“…”
Túc Tòng hôn lên môi anh, với tay lấy gel bôi trơn, lẩm bẩm, “Em vẫn là không nỡ.” Dứt lời, cậu đổ một ít ra, sau đó tìm kiếm lối vào, thử chen một ngón tay vào.
Túc Thanh không khỏi cứng người, cảm giác quái dị khiến anh cực kỳ căng thẳng. Túc Tòng chậm rãi chuyển động, hôn anh an ủi, thấp giọng nói, “Thả lỏng, không phải anh thường nói vậy sao?” Nói xong liền đưa thêm một ngón tay vào.
Túc Thanh thầm nghĩ hôm nay xem như hoàn toàn xong rồi, liền hít sâu, cố gắng thả lỏng thân thể. Túc Tòng đợi đến khi thành công đưa được ba ngón tay vào rồi mới chậm rãi rời khỏi người Túc Thanh, bắt đầu tự cởi quần áo.
Túc Thanh nheo mắt nhìn, ánh mắt trở nên càng thêm sâu thẳm, Túc Tòng cúi đầu nhìn nhìn thứ vốn đã mềm xuống của anh nay lại trở nên cực kỳ có tinh thần, lại cười đầy hàm ý, “Anh lại cương rồi…”
“Ai bảo em cởi quần áo trước mắt anh…” Thanh âm của Túc Thanh đã có chút khàn khàn. Anh chăm chú nhìn như vậy khiến cậu có hơi ngượng ngùng, liền nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ dư thừa còn lại, tách chân của anh ra hai bên, từ phía trên nhìn xuống nói, “Anh trai a, em muốn vào.”
“…”
Túc Tòng cúi xuống hôn anh, sau đó từ từ đẩy dục vọng của mình vào trong, cứ như vậy cho đến khi toàn bộ đều chôn trong người anh. Túc Thanh nhịn không được, hừ nhẹ một tiếng, chỉ nghe Túc Tòng nói, “Thả lỏng…”. Thanh âm của cậu gần như khàn đến mức nghe không rõ, hiển nhiên là nhịn không được, vừa nói xong liền bắt đầu chuyển động.
Tay Túc Thanh bị còng ở đầu giường, cả người lại bị Túc Tòng áp chế, không còn cách nào khác, đành để mặc bị người ta làm gì thì làm.
“Túc Thanh…” Túc Tòng chỉ cảm thấy nóng đến đầu váng mắt hoa, kịch liệt hôn người đàn ông một lòng một dạ luôn hướng về cậu, cả đời không thể thoát khỏi này, nói, “Chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, về sau vĩnh viễn đều sẽ ở cùng một chỗ.”
Túc Thanh nghe vậy, đáy lòng run lên, liền nhiệt liệt hôn trả lại.
Bọn họ dây dưa thật lâu, cuối cùng Túc Tòng mới mở khóa, cảm thấy vô cùng mỹ mãn xướng giường đi mở nước ấm tắm. Túc Thanh giật giật cổ tay, lại nhìn thoáng qua còng tay vẫn đang nằm ở đầu giường. Anh cầm lên, rồi từ từ bước về phía phòng tắm
Phòng tắm bị bao phủ bởi hơi nước ấm áp khiến tinh thần của Túc Tòng đặc biệt thả lỏng, thấy Túc Thanh tiến vào liền không nhịn được, bật cười, “Thì ra anh vẫn còn có thể cử động, xem ra em quả thật rất nhẹ tay.”
“Không phải,” Túc Thanh chậm rãi đi đến, “Phải là em đối với anh quá tốt.”
“Nga,” Túc Tòng gật đầu, “Lần sau em nhất định phải làm cho anh không xuống giường được.”
Túc Thanh từ chối cho ý kiến, thản nhiên hỏi, “Nước đủ ấm không?”
Túc Tòng nghe vậy liền quay đầu nhìn Túc Thanh, chỉ thấy anh chậm rãi đến gần, ôm lấy cậu từ phía sau, rồi cậu cảm thấy có cái gì đó lành lạnh áp vào da, còn chưa rõ đó là gì, hai tay đã bị khống chế, bên tai là tiếng kim loại va chạm quen thuộc. Túc Thanh ôm lấy eo cậu, siết chặt cậu vào lòng, cắn cắn vành tai cậu, thấp giọng nói, “Hiện tại… đến lượt anh.”
Lê Hiên vừa đấm vừa nịnh nọt hỏi, “Vợ ơi, đấm thế này được chưa? Được rồi đúng không?”
Tiểu Ngọc đang cúi đầu xem báo đáp lại một tiếng, “Ừ.”
“Vậy là tốt rồi.” Lê Hiên cười tủm tỉm, tiếp tục đấm bóp, đúng lúc này, cửa phòng mở ra, cậu trợ lý hấp tấp xông thẳng vào, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp, “Viện, viện trưởng, không ổn rồi.” Vừa dứt lời, từ bên ngoài lại truyền đến một tiếng nổ lớn, Lê Hiên rốt cục cũng nhìn thoáng qua bên ngoài một chút, rồi thở dài, “Nói đi, chuyện gì? Có người xâm nhập sao? “
“Không phải có người xâm nhập, là Vương gia,” nói đến đây, bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ khác, cậu trợ lý run rẩy, lắp ba lắp bắp nói tiếp, “Vương, Vương gia cùng, cùng, đại đặc công đang chơi CS người thật, hơn nữa trong tay bọn họ còn có một hộp bom… đang, đang cho nổ vài thứ…”
Tay của Lê Hiên khựng lại một chút, nháy mắt mấy cái, lại nháy thêm mấy cái nữa, chậm rãi tiêu hóa những lời này, một lúc sau mới hỏi, “Cho nổ cái gì?”
“Thông đạo,” sắc mặt của cậu trợ lý trắng bệch, “Bọn họ đã phá sập mấy bức tường rồi. “
Tay của Lê Hiên ngừng hẳn lại.
Trợ lý cẩn thận quan sát nét mặt của anh, thử gọi, “…Viện trưởng? “
Lê Hiên vẫn còn đang tiêu hóa những lời này.
Tiểu Ngọc lật tiếp một trang báo, hờ hững nói, “Đấm tiếp đi.”
Lê Hiên ngơ ngác, tiếp tục đấm bóp cho Tiểu Ngọc, trợ lý nhìn thoáng qua một chút, lại thử gọi một tiếng, “…Viện trưởng?”
Lê Hiên vẫn còn chưa tiêu hóa xong, bên ngoài lại truyền đến thêm một tiếng nổ lớn. Anh lập tức hoàn hồn, sắc mặt chuyển sang màu trắng bệch, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu trợ lý, “Cậu… cậu nói bọn họ đang cho nổ ở đâu?”
“Cho nổ ở trong sân,” trợ lý lo lắng nói, “Đang phá sập tường!”
Lê Hiên run hết cả người, biểu tình nôn nóng, mấy bức tường đó tốn rất nhiều tiền của anh nha! Bọn họ không phải đang cho nổ sập tường, mà là mạng sống của anh! Anh tức giận nói, “Cái đám phá sản này!” Dứt lời liền chạy vội ra ngoài, cậu trợ lý thấy thế, lập tức xoay người đuổi theo viện trưởng nhà mình.
Tiểu Ngọc lạnh nhạt nhìn cánh cửa mở rộng, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài. Ngay lúc cậu chuẩn bị ra khỏi phòng, Lê Hiên bỗng nhiên quay trở lại, đẩy cậu xuống giường rồi dùng dây thừng trói hai tay cậu lại, cột vào thành giường phía trên. Tiểu Ngọc liền nổi giận, “Lê Hiên!”
Lê Hiên run rẩy, toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói, “Thật, thật, thật, xin lỗi… Anh, anh, anh xin lỗi, anh sẽ quay lại ngay, đến lúc đó em muốn chém giết hay lột da gì cũng, cũng được…”
Tiểu Ngọc giận điên người, nhưng chưa kịp nói gì thì Lê Hiên đã quay đầu chạy ra ngoài, thân ảnh lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
.
Sở Kiên vô cùng có hứng thú với trò CS người thật này. Bọn họ gọi mấy người lính đánh thuê canh gác sau núi, rồi bắt đầu công tác chuẩn bị, theo như vị Vương gia nào đó nói, thì phá tường tạo địa hình phức tạp chơi mới vui, cho nên mới có một màn sau: Mấy bức tường trong viện bị phá tung, các bác sĩ và y tá đều run rẩy núp trong một góc nhìn bọn họ.
La Dịch ra vẻ chịu đựng theo sau lưng bọn họ, nhìn bộ dạng hưng phấn của vợ mình, thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nói với vị Vương gia đang cười ngây ngô bên cạnh, “Cậu lại tạo nghiệt nữa rồi.”
Long Tuấn Hạo nhìn chằm chằm số bom trong hộp, nghĩ thầm, cứ như vậy Cô Thần sẽ không phát hiện hắn còn giấu hai quả, nga ha ha ha. La Dịch nhìn đôi mắt tỏa sáng vì hưng phấn của Long Tuấn Hạo, run rẩy quơ quơ tay trước mặt cậu, thầm nhủ, bộ cậu ta phát bệnh rồi à?
Long Tuấn Hạo lúc này mới hoàn hồn, hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”
La Dịch lặp lại, “Cậu lại tạo nghiệt nữa rồi.”
Lúc này, Sở Kiên ở đằng trước quay người lại lấy thêm một quả bom, tiếp tục cho nổ chỗ khác. Long Tuấn Hạo mắt sáng long lanh nhìn số bom đang giảm dần trong hộp, cười không ngừng, “Không sao, dù gì ta cũng đã tạo nghiệt quá nhiều, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.”
“…”
Sở Kiên cùng mấy người lính đánh thuê đang tụm đầu thảo luận xem cho nổ thế nào, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng Lê Hiên gầm lên, “Dừng tay! Dừng hết lại cho tôi! Các cậu đang làm gì đó?!”
Lê Hiên chạy đến với tốc độ ánh sáng, giật lấy quả bom trong tay Sở Kiên, sau đó đưa mắt nhìn lính đánh thuê bên cạnh, nở một nụ cười đầy hàm ý, “Ơ, các anh cũng ở đây à.”
Bọn họ lập tức run rẩy, cảm thấy sự tình không ổn, lắp bắp trả lời, “Vâng, vâng, dạ…”
“Nga,” Lê Hiên tiếp tục cười, ôn hòa nói, “Đập phá của công là sai nha, biết không?”
Khuôn mặt của mấy người lính đánh thuê lập tức trở nên trắng bệch, “Viện trưởng đại nhân…”
Lê Hiên gật đầu, vỗ vỗ vai bọn họ, “Niệm tình các anh làm việc cho tôi lâu như vậy mới vi phạm lần đầu, trừ hai tháng tiền lương thôi.”
Bọn họ liền dùng ánh mắt thống khổ nhìn anh, biểu tình như đã biết trước. Lê Hiên lúc này đã chuyển sang Sở Kiên, “Sở đại đặc công, cậu có biết chỗ này là viện an dưỡng không?”
“Biết,” Sở Kiên hoàn toàn không thích cái vị tham tiền trước mắt này, nhướn mi, lười biếng hỏi, “Thì sao?”
“Vậy cậu hẳn cũng biết ở đây còn có bệnh nhân chứ,” Lê Hiên ra vẻ đau đớn, nói, “Tinh thần của bọn họ vốn không ổn định, bị bom làm giật mình sẽ khiến bệnh tình chuyển biến xấu! Tôi biết các cậu chỉ muốn bày trò chơi, nhưng như vậy rất ích kỷ, hoàn toàn không nghĩ cho người khác, uổng cho cậu lúc trước còn là cảnh sát a!”
Mỹ nhân tóc dài không có mặt, Sở Kiên nhìn nhìn bản thân, lại quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, cuối cùng hướng tầm mắt về phía sân của Thúc Văn, nghĩ thầm, người kia không dám ra có lẽ là vì bị tiếng bom dọa sợ, vị viện trưởng tham tiền này nói cũng có lý. Nghĩ vậy liền thấy bớt có ác cảm với người trước mặt, cậu nghiêm túc nói, “Thật xin lỗi, sau này sẽ không làm vậy nữa.”
“Ừm,” Lê Hiên thỏa mãn gật đầu, chờ mong nhìn cậu, “Vậy… Cậu xem, phí bồi thường tổn thất tinh thần thì tính sao?”
Thì ra người này nói đến nói đi vẫn là vì tiền, Sở Kiên nheo mắt, “Anh là viện trưởng, hơn nữa tôi vẫn chưa xuất viện, cũng đang là bệnh nhân ở đây. Bệnh nhân làm cái gì đều phải do anh chịu trách nhiệm, tại sao tôi lại phải trả tiền? Không trả!”
Lê Hiên phẫn hận trừng La Dịch, La Dịch liền đưa mắt nhìn trời. Lê Hiên không có cách nào, đành phải quay đầu nhìn chằm chằm mấy người lính đánh thuê, “Trừ ba tháng tiền lương!”
“…” Biểu tình của bọn họ lập tức trở nên vặn vẹo, tại sao a a a?
Lê Hiên không để ý đến mấy người lính đánh thuê nữa, nhìn chằm chằm vị Vương gia nào đó. Anh đã biết đại khái bom là do Vương gia cung cấp, liền vươn tay, “Bom, tịch thu.”
Long Tuấn Hạo đảo mắt, nghĩ thầm, vậy cũng được, có thể phòng ngừa Cô Thần dựa vào lượng bom thừa mà tính ra số còn lại, cho nên hắn cũng không thèm giấu giếm, vô cùng thống khoái giao ra, “Đây.”
Lê Hiên tiếp nhận, “Ai đưa cho cậu vậy?”
Long Tuấn Hạo trả lời ngay, “Tiểu Ngọc.”
Lê Hiên lập tức trở nên ủ rũ, yên lặng quay đầu đi thẳng. Sở Kiên thấy Lê Hiên đi rồi mới nói, “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Mấy người lính đánh thuê tội nghiệp nhìn cậu, “Gia, chơi cùng… có tiền lương không?”
“…” Sở Kiên đồng tình gật đầu, “Được rồi, có tiền lương.”
“Thật tốt quá, cám ơn gia.”
“Không có gì,” Sở Kiên nói, “Hơn nữa không phải tôi trả tiền, là La Dịch trả.”
La Dịch, “…”
Long Tuấn Hạo đồng tình vỗ vỗ vai La Dịch, sau đó qua phân phối trang bị cho những người khác, tuyên bố bắt đầu trò chơi. Sở Kiên đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy, nếu chỉ có Vương gia, La Dịch cùng mấy thuộc hạ của anh, có lẽ cậu đã không cảm thấy vui đến vậy, nhưng ở đây lại có lính đánh thuê, cho nên mới càng giống thật.
Cậu càng chơi càng vui vẻ, cuối cùng vác súng trên vai, vô cùng kiêu ngạo nói, “Tiếp, lần này một mình tôi đấu với các anh.”
Bị ánh mắt khiêu khích của Sở Kiên kích thích, mấy người lính đánh thuê nhiệt huyết sôi trào, không phục nói, “Tiếp thì tiếp, nhìn xem ván này cậu sống được bao lâu!”
Sở Kiên cười, sau đó quay đầu bước đi, thân ảnh nhanh chóng biết mất, bắt đầu một vòng mới. Mấy người lính đánh thuê cúi đầu thương lượng đối sách, cuối cùng quay đầu nhìn Vương gia và La Dịch. Vị Vương gia kia thì không cần phải nói, hoàn toàn vô dụng, La Dịch tuy cũng có chút khả năng, nhưng so với bọn họ thì không đáng nhắc đến. Vương gia hỏi, “Hai chúng ta phải làm gì?”
Một người nói, “Có lẽ là… mồi?”
“…”
Thân thủ của Sở Kiên đã hoang phế hai năm, bất luận là thể lực hay tốc độ đều kém hơn so với trước kia, cho nên những ván trước, khi cậu vừa giết được nửa đội của Long Tuấn Hạo đã bị người khác giết, nhưng càng về sau tình trạng của cậu càng được cải thiện, số lần thắng lợi cũng tăng lên, chỉ là thường xuyên gặp phải ít phiền toái, bởi vì sau khi thuận lợi giải quyết lính đánh thuê, cậu còn phải đi tìm hai tên vô dụng đang ẩn núp đâu đó.
Những người lình đánh thuê bi kịch phát hiện, mỗi khi bọn họ đặt hy vọng thắng lợi lên hai người kia xong, hai người đó liền chết bằng những cách rất kỳ quái, vô cùng mất mặt, thỉnh thoảng còn bị bắt sống hoặc đầu hàng, khiến bọn họ hận không thể đội mồ sống lại rồi kéo hai tên kia xuống địa ngục.
Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, thì Vương gia là thật sự vô dụng trong trò này, trong khi đó La Dịch vẫn còn có chút tác dụng, hơn nữa đặc biệt là ở phương diện đối phó với Sở Kiên. Người chiến thắng trận cuối cùng chính là anh, bởi vì anh luôn quan sát thói quen và hành động của cậu, sau đó tìm nơi ẩn núp, đợi Sở Kiên đi ngang liền nhào ra ôm lấy cậu, cũng bắt lấy cổ tay cậu trước để đề phòng cậu nổ súng, rồi xoay người ép cậu lên tường mà hôn, một chân nhân dịp cậu giãy giụa mà chen vào ma sát bộ vị mẫn cảm của cậu.
Sở Kiên hơi hơi ngửa đầu, đẩy đẩy hai cái liền thôi, hô hấp cũng trở nên dồn dập. La Dịch đương nhiên có thể cảm giác được, anh hôn cậu càng thêm nhiệt liệt, đồng thời chậm rãi lấy cây súng trong tay cậu ra, chuyển đầu súng về phía eo cậu, sau đó mới dứt khỏi nụ hôn, liếm trên môi cậu một cái, nghiền ngẫm nói, “Vợ ơi, anh thắng rồi. “
Sở Kiên dồn dập thở, đôi con ngươi đã lấp lánh ánh nước, nghe vậy liền nheo mắt, nhưng chưa kịp phát tác, La Dịch đã hôn cậu thêm cái nữa, đồng thời quăng súng ra xa. Sau đó, anh xoay người bế cậu lên, cười nói với những người xung quanh, “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Nói xong liền chạy như điên, xa xa vẫn có thể nghe được tiếng Sở Kiên đang nổi giận, “La Dịch, ngươi con mẹ nó cư nhiên chơi ăn gian! “
“Cái này rõ ràng cho thấy em yêu anh a. Em yêu à, anh sẽ phục vụ em đến nơi đến chốn thay cho lời cảm ơn.”
“Ai muốn anh phục vụ, thả xuống!”
“Không thả, em muốn anh nghẹn chết sao.”
“Nghẹn chết càng tốt!”
“Ôi, bảo bối, em ác quá đi, anh phải dạy dỗ lại em mới được.”
…
.
Thanh âm càng lúc càng xa, bọn họ nhìn theo hướng hai người nọ, chỉ có thể đổ mồ hôi hột. Vị Vương gia nào đó dẫn đầu mở miệng nói, “Vậy… giải tán đi.” Hắn xoa bóp cánh tay tê rần, nhấc chân về phòng, sau đó ôm hai quả bom còn lại mà cười, cười đến mức chó con phải chạy xuống dưới gầm tủ để trốn vì sợ hãi.
Long Tuấn Hạo vốn cho rằng hôm sau Sở Kiên sẽ không dậy nổi, không ngờ cậu ta lại ra ngoài, hơn nữa còn gọi người vào chơi tiếp, liên tục như vậy vài ngày, số lượng lính đánh thuê tham gia cũng theo đó mà gia tăng.
Vị Vương gia nào đó ngồi xổm trong góc, nghe tiếng cười to kiêu ngạo của Sở Kiên, run rẩy, “Ta, ta, ta quả thật tạo nghiệt…”
La Dịch đang ngồi bên cạnh, nghe vậy liền trợn mắt, “Giờ cậu mới biết sao!” Số lần bọn họ bị Sở Kiên giải quyết ngày càng ít, bởi vì ngay khi trò chơi bắt đầu, hai người họ sẽ bị đồng đội giải quyết trước tiên.
Vị Vương gia nào đó yên lặng đứng dậy, “Ta không chơi nữa…”
La Dịch kéo lại, “Đừng, cậu đi rồi ai chơi với tôi a.”
“Tìm Sở Kiên ấy.” Long Tuấn Hạo tránh ra, vừa định đi thì nghe thấy tiếng động quen thuộc trên đỉnh đầu. Hắn nhìn về phía sân bay, đứng chờ một chút liền thấy được thân ảnh của Túc Tòng, còn có cả… Cô Thần.
Hắn ô ô hai tiếng, lập tức chạy tới, nhào vào lòng Cô Thần. Cô Thần đỡ lấy, cúi đầu nhìn một thân trang bị của Long Tuấn Hạo, không khỏi nở nụ cười, xoa xoa đầu hắn, “Em lại đang chơi trò gì vậy?”
Long Tuấn Hạo nhìn anh, ra vẻ tủi thân xoa xoa ngực, “Bọn họ đánh ta, đau.”
Cô Thần liền đưa mắt nhìn phía trước, “Chỗ này sao lại… trở thành thế này?”
“Ừm, bọn ta cho bom nổ ở đây,” Long Tuấn Hạo kéo Cô Thần đi, “Đi, báo thù cho ta.”
Túc Tòng liếc bọn họ một cái, sau đó một mình đi tìm anh trai của cậu. Túc Thanh đang ngồi uống trà, vết thương trên đùi anh đã gần như lành hẳn, vừa nhìn thấy Túc Tòng tìm đến, biểu tình liền không tự chủ được mà trở nên cứng đờ.
Túc Tòng mỉm cười đi đến, đóng cửa lại, vui vẻ hỏi, “Sao vậy, gặp em không vui sao?”
Túc Thanh gật đầu, thản nhiên nói, “Rất vui.”
Túc Tòng ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy cằm Túc Thanh nói, “Vậy cười một cái cho em xem.”
“…”
Túc Tòng lấy đi tách trà trên tay Túc Thanh, cười hỏi, “Đề nghị lần trước của em, anh suy nghĩ thế nào rồi?”
Túc Thanh kéo tay Túc Tòng đang đặt trên cằm mình xuống, siết chặt, “Em muốn ở trên?”
“Ừm,” Túc Tòng kề sát vào người anh, nheo mắt, “Túc Thanh, anh để em ở trên lần này, thì chuyện lúc trước anh đem em trói trên giường mà chà đạp, em sẽ không tính toán với anh nữa, thế nào? Dù sao cũng là anh được lợi không phải sao?”
“…” Túc Thanh nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, nhìn ánh sáng hưng phấn lóe lên nơi đáy mắt Túc Tòng, chậm rãi nói, “Nếu anh không đồng ý… Em có phải định trói anh lại…” Anh chưa dứt lời đã cảm thấy tay của Túc Tòng đang bị anh nắm lấy mạnh mẽ giãy khỏi kiềm chế, sau đó bắt lấy tay anh, cố định ở đầu giường, tay còn lại rút một cái còng tay ra khỏi túi.
Túc Thanh hoảng hốt, vội vàng dùng tay kia cản lại, nhưng rốt cuộc anh vẫn chậm, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tay anh đã bị còng lại, nối với thành giường. Túc Tòng tủm tỉm cười nhìn anh, “Anh trai thân yêu, anh vẫn thông minh như thế.”
“…”
Túc Tòng vỗ vỗ mặt Túc Thanh, sau đó hôn lên môi anh. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động, Túc Thanh cảm thấy đáy lòng mình run rẩy, cảm giác ngọt ngào tê dại chạy dọc sống lưng, theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy người kia, mà đúng lúc này bên tai lại vang lên tiếng kim loại va chạm quen thuộc. Anh liếc sang cánh tay bị còng, trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, “Trước kia anh cũng đã từng làm thế này với em, hình như còn có một lần không bôi trơn, cho nên…”
Túc Tòng ừ một tiếng, liếm liếm môi anh, trả lời, “Cho nên lần này em cũng sẽ không.”
“…”
Túc Tòng lại dùng lưỡi khiêu khích anh, Túc Thanh nhịn không được, hé môi, cậu lập tức xâm nhập vào. Bọn họ nhanh chóng bị cuốn vào nụ hôn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Tay của Túc Tòng chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của Túc Thanh, sau đó đến quần. Trong lúc lôi kéo, tay cậu chạm phải một thứ, cảm giác nóng ấm, đồng thời bên tai cũng nghe được tiếng rên rỉ, liền đặt trán mình lên trán Túc Thanh, cười nhẹ, “Anh, anh cương rồi này…”
Túc Thanh chăm chú nhìn cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy. Túc Tòng sau khi cởi quần của anh, nhìn anh một lúc, rốt cục nhịn không được, hỏi, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh nghĩ lúc trước đều là anh ép buộc em, không nghĩ đến khi em tình nguyện… lại đẹp như vậy, so với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn.” Túc Thanh nhìn cậu nói, “Nếu không phải hiện tại anh đang bị còng…”
“Anh đã sớm nhịn không được đúng không.” Túc Tòng nói tiếp, hiểu ý mỉm cười, “Không sao đâu, em sẽ thỏa mãn anh, anh trai thân yêu à. “
“…”
Túc Tòng hôn lên môi anh, với tay lấy gel bôi trơn, lẩm bẩm, “Em vẫn là không nỡ.” Dứt lời, cậu đổ một ít ra, sau đó tìm kiếm lối vào, thử chen một ngón tay vào.
Túc Thanh không khỏi cứng người, cảm giác quái dị khiến anh cực kỳ căng thẳng. Túc Tòng chậm rãi chuyển động, hôn anh an ủi, thấp giọng nói, “Thả lỏng, không phải anh thường nói vậy sao?” Nói xong liền đưa thêm một ngón tay vào.
Túc Thanh thầm nghĩ hôm nay xem như hoàn toàn xong rồi, liền hít sâu, cố gắng thả lỏng thân thể. Túc Tòng đợi đến khi thành công đưa được ba ngón tay vào rồi mới chậm rãi rời khỏi người Túc Thanh, bắt đầu tự cởi quần áo.
Túc Thanh nheo mắt nhìn, ánh mắt trở nên càng thêm sâu thẳm, Túc Tòng cúi đầu nhìn nhìn thứ vốn đã mềm xuống của anh nay lại trở nên cực kỳ có tinh thần, lại cười đầy hàm ý, “Anh lại cương rồi…”
“Ai bảo em cởi quần áo trước mắt anh…” Thanh âm của Túc Thanh đã có chút khàn khàn. Anh chăm chú nhìn như vậy khiến cậu có hơi ngượng ngùng, liền nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ dư thừa còn lại, tách chân của anh ra hai bên, từ phía trên nhìn xuống nói, “Anh trai a, em muốn vào.”
“…”
Túc Tòng cúi xuống hôn anh, sau đó từ từ đẩy dục vọng của mình vào trong, cứ như vậy cho đến khi toàn bộ đều chôn trong người anh. Túc Thanh nhịn không được, hừ nhẹ một tiếng, chỉ nghe Túc Tòng nói, “Thả lỏng…”. Thanh âm của cậu gần như khàn đến mức nghe không rõ, hiển nhiên là nhịn không được, vừa nói xong liền bắt đầu chuyển động.
Tay Túc Thanh bị còng ở đầu giường, cả người lại bị Túc Tòng áp chế, không còn cách nào khác, đành để mặc bị người ta làm gì thì làm.
“Túc Thanh…” Túc Tòng chỉ cảm thấy nóng đến đầu váng mắt hoa, kịch liệt hôn người đàn ông một lòng một dạ luôn hướng về cậu, cả đời không thể thoát khỏi này, nói, “Chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, về sau vĩnh viễn đều sẽ ở cùng một chỗ.”
Túc Thanh nghe vậy, đáy lòng run lên, liền nhiệt liệt hôn trả lại.
Bọn họ dây dưa thật lâu, cuối cùng Túc Tòng mới mở khóa, cảm thấy vô cùng mỹ mãn xướng giường đi mở nước ấm tắm. Túc Thanh giật giật cổ tay, lại nhìn thoáng qua còng tay vẫn đang nằm ở đầu giường. Anh cầm lên, rồi từ từ bước về phía phòng tắm
Phòng tắm bị bao phủ bởi hơi nước ấm áp khiến tinh thần của Túc Tòng đặc biệt thả lỏng, thấy Túc Thanh tiến vào liền không nhịn được, bật cười, “Thì ra anh vẫn còn có thể cử động, xem ra em quả thật rất nhẹ tay.”
“Không phải,” Túc Thanh chậm rãi đi đến, “Phải là em đối với anh quá tốt.”
“Nga,” Túc Tòng gật đầu, “Lần sau em nhất định phải làm cho anh không xuống giường được.”
Túc Thanh từ chối cho ý kiến, thản nhiên hỏi, “Nước đủ ấm không?”
Túc Tòng nghe vậy liền quay đầu nhìn Túc Thanh, chỉ thấy anh chậm rãi đến gần, ôm lấy cậu từ phía sau, rồi cậu cảm thấy có cái gì đó lành lạnh áp vào da, còn chưa rõ đó là gì, hai tay đã bị khống chế, bên tai là tiếng kim loại va chạm quen thuộc. Túc Thanh ôm lấy eo cậu, siết chặt cậu vào lòng, cắn cắn vành tai cậu, thấp giọng nói, “Hiện tại… đến lượt anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.