Chương 39: Phút giây sinh tử
Nhất Thế Hoa Thường
26/11/2015
Thanh âm “tích tắc” không ngừng truyền vào tai, nhắc nhở rằng sinh mệnh của hắn sắp sửa đến hồi kết thúc. Sắc mặt Long Tuấn Hạo đã trắng bệch, cả người đều run rẩy, kinh hoảng nhìn mấy người trước mặt, “Sao… Làm sao… bây giờ?”
Hai người kia kề vai sát cánh vái quạ đen xong lập tức tụ lại chỗ Long Tuấn Hạo, Lê Hiên thuận tiện phất tay gọi một y tá đến, bảo cô đi gọi thêm vài người khác đến. La Dịch và Sở Kiên đến gần, nhìn thoáng qua xong, người nào đó lập tức kéo tay vợ mình đi ngắm cảnh, loáng thoáng còn nghe thấy thanh âm truyền đến, là Sở Kiên, nói, “Buông ra, tôi không thể thấy chết mà không cứu được.”
La Dịch thở dài khuyên nhủ, “Vợ a, bây giờ em đã không còn là đặc công nữa rồi, huống chi em cũng không biết cách tháo bom, đừng nên gây thêm phiền toái, cứ để cho bọn họ tự tính toán. Em có mệt không a, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“… Được rồi, anh nói cũng có chút đạo lý, vậy chúng ta nói chuyện một chút,” Sở Kiên tùy tiện tìm một chỗ, ngồi xuống, dùng ngữ khí ôn nhu mà nói, “Lại đây, nói về vấn đề súng ống đạn dược vừa rồi đi.”
“Em, em yêu à…”
.
Lê Hiên nhìn nhìn cổ của vị Vương gia nào đó, lại nhìn nhìn đồng hồ, ngẩng đầu khẽ nói, “Nửa phút đã trôi qua.”
“…” Khuôn mặt Long Tuấn Hạo càng thêm trắng bệch, “Rốt cuộc thế nào… Ta không muốn chết a a a!”
Sắc mặt Cô Thần từ ban đầu đã cực kỳ không tốt, phải nói là âm trầm, lãnh khí không ngừng tản ra bốn phía. Thuốc nổ này là một khoanh tròn, gần như dán vào cổ của Long Tuấn Hạo, chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ.
Long Tuấn Hạo vuốt thứ đang nằm trên cổ, run giọng nói, “Phải… Hay là các ngươi lót cho ta cái gì rắn chắc lên đi, bảo vệ cổ là được. Không phải nói thứ này uy lực rất nhỏ sao?”
Lê Hiên cúi đầu nhìn nhìn, buông tay, nói, “Thứ nhất, chúng ta trong khoảng thời gian ngắn chúng ta tìm không ra cái gì giống vậy, thứ hai, uy lực có nhỏ cũng có thể nổ đứt cổ cậu, cho dù có lót ít đồ lên, không chừng cũng…”
Long Tuấn Hạo run rẩy hỏi, “Sao… Thế nào?”
“Nổ hết nửa đoạn…” Lê Hiên phỏng đoán, rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Một phút đã trôi qua.”
Long Tuấn Hạo phát điên, không ngừng xoay quanh tại chỗ. Lê Hiên nói, “Vương gia, ngài bình tĩnh,” lại quay đầu, “Cô Thần, cậu cũng bình tĩnh lại đi, tạm thời nghĩ đến cái gì thực tế chút, vạn nhất… Đến lúc đó hẵng nghĩ đến chuyện giết anh ta bằng được cũng không muộn.”
Vị Vương gia nào đó căn bản không thèm nghe Lê Hiên nói gì, vẫn không ngừng xoay quanh, “Vậy phải làm thế nào?! Chờ nó nổ à? Các ngươi không có biện pháp nào khác sao? Bẻ gãy cái vòng này có được không? Được không?!”
“Không được, ai biết trong đó có dây kích nổ hay không, lỡ mà có thì nó sẽ trực tiếp nổ luôn a,” Lê Hiên yên lặng nhìn người nào đó vẫn đang lên cơn, “Nửa phút nữa trôi qua, ôi…” Anh chống tay lên cột đình gần đó, biểu tình tuyệt vọng nói, “Rốt cuộc rồi tôi cũng phải mất đi một cái cây rụng tiền… Tiền của tôi a a a!”
Thanh âm này thê lương đến dị thường, cư nhiên nghe còn thảm hơn nhiều so với vị Vương gia nào đó. Long Tuấn Hạo lập tức đứng lại, quay đầu rống to, “Nếu không giúp được gì thì ngươi cút ngay đi! Bản vương đã nói trước khi chết tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt ngươi!” Hắn ngẩng đầu nhìn Cô Thần, sụt sịt mũi, “Ngươi cũng thế, nếu không có cách nào thì đi đi, nhớ kỹ di ngôn của bản vương. Đi đi, ta không muốn để ngươi nhìn thấy cảnh cổ ta bị bom nổ thành hai đoạn, rất mất hình tượng. Nói thế nào đi nữa bản vương cũng là hoàng thân quốc thích a.”
“Hạo Hạo…” Cô Thần há miệng thở dốc, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Lê Hiên lại thì thào, “Còn có ba phút đồng hồ…”
Long Tuấn Hạo lặng một giây, lại bắt đầu rống, “Ngươi cút nhanh lên! Bản vương không muốn nghe ngươi đếm ngược! Cút a a a! Bằng không bản vương có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi a a a!”
“Ui ui,” Lê Hiên an ủi, “Tôi chỉ đang giúp ngài biết ngài còn sống được bao lâu nữa a, để ngài còn biết mà quý trọng, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng là có lòng tốt a, thật sự a, ngài xem này,” anh cúi đầu, nói tiếp, “Lại nửa phút trôi qua.”
Cái chết ngày càng đến gần khiến cho tinh thần của Long Tuấn Hạo gần như tan vỡ, hắn thật sự phát điên, “Lôi Nham chết tiệt! Nói cái gì mà cho ta một cơ hội, tra tấn ta như vậy, chẳng bằng trực tiếp cho ta một thương thống khoái, còn nói là cho ngươi mặt mũi,” hắn quay đầu, trừng mắt nhìn Cô Thần, “Nói, quan hệ giữa ngươi và hắn rốt cuộc là thế nào? Bản vương sắp phải chết rồi, ngươi cho ta chết một cách rõ ràng chút đi!”
Cô Thần nhìn thoáng qua mấy người đang tiến về phía này, rồi mới nhìn Long Tuấn Hạo, trầm mặc một giây đồng hồ, gian nan nói, “Anh ta là anh trai anh… là cùng cha khác mẹ…”
Biểu tình của Long Tuấn Hạo lập tức trở nên cứng đờ, run rẩy chỉ vào Cô Thần, “Bản vương… liền… cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cả nhà các ngươi…”
“Được rồi, lại qua nửa phút, Vương gia ngài còn hai phút,” Lê Hiên chen vào, nói, một tay kéo Túc Thanh đến trước mặt Long Tuấn Hạo, “Mau nhìn xem, còn có hai phút.”
Long Tuấn Hạo rốt cục gặp được người có khả năng giúp đỡ chính mình, vội vàng đưa ánh mắt chờ mong nhìn vị thương nhân kinh doanh súng ống đạn dược nào đó. Người đến ngoài Túc Thanh ra, còn có Vương phi của hắn – Thúc Văn, đang nhìn chằm chằm vào hắn, gọi, “Phu quân…”
Long Tuấn Hạo liếc Thúc Văn một cái, nói, “Kỳ thật trước khi chết, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi… Ngươi mau trở về dưỡng thai đi…”
Thúc Văn căn bản không so đo nửa câu đầu, mà là cảm động vì nửa câu sau, chuẩn bị phúc thân, nhu nhược làm cái tiểu lễ cáo lui, mà Long Tuấn Hạo đã sớm không để ý đến Vương phi nhà mình nữa.
Túc Thanh cúi đầu, nghiêm túc xem xét xong, liền đứng dậy hướng lui về phía sau một bước dài, xem ra là rời khỏi phạm vi nguy hiểm, rồi mới trầm ổn nói, “Tuy rằng tôi bán súng ống đạn được, nhưng bom thì chỉ biết chút ít thôi. Hơn nữa, đây lại là đồ của Lôi Nham, cho nên,” anh tao nhã buông tay, “Lực bất tòng tâm rồi, các vị.”
Long Tuấn Hạo lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Ánh mắt của Cô Thần lại càng trầm, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Lê Hiên, người sau kéo Thúc Văn đang chuẩn bị rời đi lại, đẩy đến trước mặt Vương gia, nói, “Phu quân nhà cậu còn một phút rưỡi nữa sẽ chết, mau cứu cậu ta đi!” Nói rồi cường ngạnh nhét công cụ vào tay Thúc Văn.
Thúc Văn bị Lê Hiên ấn xuống, liền thấy được thứ gì đó trên cổ Vương gia, bên tai cũng nghe được thanh âm tích tắc của nó, tất cả khiến ánh mắt của cậu trở nên mê mang, sau đó, chậm rãi thay đổi.
Biểu tình Long Tuấn Hạo lập tức trở nên cứng ngắc, ngay cả dũng khí nhìn Thúc Văn cũng không có, thay vào đó, hắn hoàn toàn không thể tin được mà nhìn Lê Hiên, tự hỏi người này có ý gì? Để cho một người có vấn đề về thần kinh đi tháo bom, chẳng lẽ vì người chết không phải y à?
Lê Hiên nhìn thấy ánh mắt của Long Tuấn Hạo, ra vẻ cam chịu mà nói, “Vương gia, ngài còn có gì muốn nói thì nhanh nói đi, ta nói thật, chúng ta bây giờ thuần túy chỉ là đang cược một ván thôi.”
Long Tuấn Hạo há miệng thở dốc, run rẩy đưa tay chỉ, “Có… Ngươi bóp chết hắn… Cấp bản vương chôn cùng…”
Người hắn chỉ đương nhiên là Cô Thần. Trước khi Lê Hiên kịp mở miệng, Cô Thần đã bước lên trước, nắm lấy ngón tay của Long Tuấn Hạo, vòng ra sau ôm lấy hắn, hơi hơi cúi đầu, để động mạch cổ của mình dán lên vòng tròn kim loại trên cổ hắn, hàm ý rất rõ ràng.
Long Tuấn Hạo cứng người, sau đó mới hoàn hồn, kéo tay Cô Thần ra, đến cả giọng nói cũng vì quá kích động mà thay đồi, “Ngươi mau buông ra!”
Cô Thần siết chặt cánh tay, bất vi sở động, thấp giọng nói, “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Long Tuấn Hạo còn định nói tiếp, nhưng Lê Hiên đã căng thẳng thông báo, “Đến giờ rồi!”
Long Tuấn Hạo liền theo bản năng nắm lấy cánh tay Cô Thần, nhắm mắt lại, bên tai chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay đang ôm hắn lại siết chặt thêm một chút, sau đó chậm rãi buông ra, đưa lên đầu hắn, an ủi, “Hạo Hạo, mở mắt đi, không sao rồi.”
Long Tuấn Hạo ở một khắc Lê Hiên kêu đến giờ kia đã nín thở, thân thể căng thẳng đến mức một chút cảm giác cũng không có, tựa như thời gian đã trôi qua cả thế kỷ, hắn mới nghe thấy âm thanh quen thuộc của Cô Thần. Hắn chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một mảng nắng vàng rực rỡ, liền giật mình, như thể vừa tỉnh lại từ một giấc mộng, mới đột nhiên nhận ra thế giới thật tốt đẹp biết bao?
Hắn há hốc miệng, hồi lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình, “…Ta không chết?”
Cô Thần siết chặt người trong lòng, “Ừm, em chưa chết, còn sống.”
Long Tuấn Hạo chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân thể lập tức nhũn ra. Cô Thần đúng lúc đỡ lấy hắn, nhịp đập trái tim cũng dần quay lại với tốc độ bình thường. Vị Vương gia nào đó lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy đồng chí Thúc Văn đại công cáo thành rồi vẫn nghiên cứu dụng cụ trong tay, vẻ mặt rất chi là chuyên chú.
Lê Hiên sợ cậu vì nghiên cứu mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lập tức cướp lấy những thứ trên tay cậu, giấu đi. Thúc Văn nhìn hai tay trống trơn, nhất thời mê mang, quay sang nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên hòa ái cười, “Chúc mừng phu nhân, phu quân của người còn sống.”
Thúc Văn hơi hơi hoàn hồn, vội vàng quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Đợi thấy rõ tình hình xong, cậu liền nổi giận, xắn tay áo bắt đầu mắng, “Hồ ly tinh to gan, dám câu dẫn nam nhân của ta, ai cho phép ngươi ôm phu quân của ta!!”
Cô Thần há miệng định phản bác, không ngờ lại nghe người trong lòng mình cũng nổi giận nói, “Đúng, hồ ly tinh to gan, dám câu dẫn bản vương, bản vương có ái phi rồi!” Dứt lời, Long Tuấn Hạo liền vùng ra, lao về phía trước, “Ôi, ái phi, bản vương chỉ biết ngươi là một viên trân châu bị bụi trần che khuất, thế nhưng dù sao ngươi cũng vẫn là trân châu. Ngươi xem, hôm nay ngươi đã tỏa sáng rồi a.”
Thúc Văn được Long Tuấn Hạo ôm, lập tức tâm hoa nộ phóng (vui như mở cờ trong bụng), căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ ngượng ngùng nói, “Phu… Phu quân…”
“Ai ai, ta đây,” Long Tuấn Hạo nắm chặt tay Thúc Văn, nói, “Bản vương quyết định cuộc đời này chỉ thú một mình ngươi, chúng ta sơn vô lăng thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt (*) nha!”
Thúc Văn càng thêm ngượng ngùng, “Đúng vậy, đều nghe phu quân…”
“…” Cô Thần giữ tư thế ôm cứng ngắc, hai tay vẫn còn lơ lửng trong không trung, “Còn anh thì sao?”
Long Tuấn Hạo liếc mắt nhìn Cô Thần, quay đầu lại hỏi Thúc Văn, “Ái phi, hồ ly tinh này cho ngươi làm chủ, ngươi nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó.”
Thúc Văn ngượng ngùng một chút, ngẩng đầu nhìn Cô Thần, lại nhìn về phía Long Tuấn Hạo, ôn nhu nói, “Làm đại phòng phải có một tấm lòng bao dung, nếu không thì luân gia có vẻ quá hẹp hòi, kia… Phu quân nếu thật thích thì nạp làm thiếp đi.”
Long Tuấn Hạo đột nhiên há to miệng, Cô Thần cũng ngây ngẩn cả người, hai người không hẹn mà cùng rống lên trong lòng, thì ra như vậy là ngươi/cậu có thể thỏa hiệp sao?!
“Kia… Vậy cứ như thế đi…” Thúc Văn nhu nhược mà nói, “Phu quân, luân gia trở về dưỡng thai nhé.”
Long Tuấn Hạo cứng ngắc gật đầu. Thúc Văn lại đi đến Cô Thần trước mặt, “Muội muội, về sau chúng ta cùng chung một mái nhà rồi, phải giữ quy củ, hầu hạ phu quân cho tốt, hiểu không?”
Cô Thần cũng cứng ngắc gật đầu.
Đồng chí Thúc Văn nói xong liền xoay người trở về phòng. Trong lúc xoay người, tầm mắt cậu không khỏi dừng lại một chút trên những thứ dụng cụ mà Lê Hiên đang cầm, ánh mắt lại trở nên mê mang, rồi mới có vẻ không yên lòng, rời khỏi tiểu đình.
Thúc Văn đi rồi, Lê Hiên lập tức nhảy đến gần vị Vương gia nào đó còn chưa kịp hoàn hồn, hưng phấn vỗ vai cậu, cười sáng lạn một cách dị thường, phải nói là rạng rỡ đến mức chói mắt, “Vương gia ngài quả nhiên hồng phúc tề thiên (rất hạnh phúc và may mắn), như vậy mà vẫn còn sống được. Thật tốt quá, cây rụng tiền của tôi vẫn còn, nga ha ha ha, quả nhiên vận khí của tôi cũng quá tốt.”
Long Tuấn Hạo chậm rãi hoàn hồn, trên trán lập tức nổi gân xanh, nhấc chân đá người, “Cút, bản vương có chết cũng không muốn nhìn thấy ngươi, nói chi là còn sống?!”
Lê Hiên thoải mái tránh khỏi, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, tuyệt không để ý đến lời nói của Long Tuấn Hạo. Anh cười tủm tỉm, quơ quơ bom trên tay nói với Túc Thanh, “Này, cậu muốn cầm thứ này về nghiên cứu không? Nói không chừng sẽ có thị trường.”
Túc Thanh nhìn thoáng qua, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế đá, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có chút biểu tình nào, bình tĩnh mà nói, “Nga, cái đó à.” Nói rồi liền gọi người đến rót trà, dự định uống xong rồi nói tiếp.
Lê Hiên nhướn mi, trực giác cho rằng còn có câu dưới, liền ngồi xuống bên cạnh, ngay cả La Dịch đang ngắm cảnh, tham thảo nhân sinh đại sự cũng kéo vợ mình đến gần, Long Tuấn Hạo và Cô Thần đứng ở một bên. Long Tuấn Hạo nhỏ giọng hỏi, “Hắn chuẩn bị thao thao bất tuyệt, đem bộ phận kỹ thuật của Lôi Nham, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài châm chọc một lần sao?”
Cô Thần lắc đầu, “Không biết.”
Lúc này, trà vừa vặn được bưng đến. Túc Thanh nâng tách trà, chậm rãi uống một ngụm, ở trước mắt bao người phi thường bình tĩnh mà nói, “Cái đó là tôi bán cho Lôi Nham, hơn nữa, số lượng cũng không chỉ một cái.”
Mọi người, “…”
“Đừng nhìn tôi như vậy,” Túc Thanh tiếp tục bình tĩnh mà nói, “Tôi vốn là bán súng ống đạn dược, có mối làm ăn thì đương nhiên phải làm, hơn nữa, cũng bởi vì là anh ta lấy ra dùng, tôi mới biết đây là hàng của tôi, nghĩa là bộ nghiên cứu kỹ thuật của tôi lợi hại đến vậy, đương nhiên tôi sẽ không hủy nó đi.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ta có thể bóp chết hắn sao?”
Cô Thần kéo Long Tuấn Hạo sang một bên, nói, “Không thể. Em vất vả lắm mới giữ được tính mạng, giờ lại muốn tìm cái chết sao?”
“Nga, cũng đúng…” Long Tuấn Hạo gật đầu, quyết định cách xa đám người kia ra. Hắn chui vào trong lòng Cô Thần, hít sâu một hơi, lại từ từ cọ xát. Lúc bom sắp nổ, nói quyết định của người này không làm hắn cảm động là nói dối, về phần giữa người này với Lôi Nham rốt cuộc còn có bao nhiêu vấn đề, hắn có thể từ từ hỏi cũng không sao.
Cô Thần cười cười xoa đầu Long Tuấn Hạo hỏi, “Làm sao vậy?”
“Còn sống thật sự là quá tốt,” Long Tuấn Hạo tiếp tục cọ cọ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cô Thần, ánh mắt phát quang, thần thái sáng láng, “Hiện tại vấn đề của Lôi Nham đã giải quyết, hắn nói nếu ta sống sót sẽ không giết ta, cho nên ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa đúng không? Chúng ta xuất viện đi? A? Đi ra ngoài được không? Ta muốn ngồi máy bay.”
Cô Thần còn chưa trả lời, Túc Thanh ngồi cách hai người họ không xa đã mở miệng, “Cái này cũng chưa chắc,” Anh chậm rãi uống thêm một ngụm trà, bình tĩnh nói, “Lôi Nham luôn luôn âm hiểm. Anh ta có thể không giết cậu, nhưng anh ta có thể giam cậu lại cả đời, hoặc thôi miên biến cậu thành con rối, hoặc đánh gãy gân tay gân chân, cắt đứt đầu lưỡi, thuận tiện móc mắt cậu ra.”
Túc Thanh vừa dứt lời, Long Tuấn Hạo liền nhận thấy vòng tay Cô Thần đang ôm hắn đột nhiên siết chặt khiến hắn cảm thấy hoang mang. Hắn chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Lê Hiên và La Dịch vốn đang ngồi cùng bàn với Túc Thanh bỗng nhiên đồng loạt đứng dậy, lặng lẽ lui về sau một bước dài, đồng loạt dùng biểu tình kinh hãi nhìn Túc Thanh.
Hắn càng thêm hoang mang, “…Sao lại thế này?”
Cô Thần cũng nhìn Túc Thanh, trầm mặc sau một lúc lâu sau mới thốt ra vài tiếng, “Miệng quạ đen.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “À?”
Cô Thần nhìn mấy người còn lại, nói, “Các cậu đổi lại đề tài, nói chuyện phiếm với cậu ta đi. Chúng tôi đi trước đây, mất công xui.” Nói xong liền kéo Long Tuấn Hạo đi, không hề quay đầu lại.
Long Tuấn Hạo bị Cô Thần lôi kéo, chậm rãi đi trên hành lang. Nhìn bóng lưng Cô Thần, hắn bỗng nhiên liền nghĩ đến quan hệ giữa người này và Lôi Nham, khiến hắn không thể không hỏi, vì thế mở miệng gọi, “Cô Thần.”
“Ừ?”
Long Tuấn Hạo tiếp tục nhìn Cô Thần, chỉ thấy ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào hành lang, làm cho phần tóc sau tai của y như có thêm một lớp lông xù màu vàng. Hắn nghĩ lại, cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có vẻ rất phức tạp, tùy tiện hỏi liệu có làm tâm tình y trở nên không tốt không? Hắn suy tư một chút, sau đó mở miệng, nói ra lại là, “Ngươi nói, liệu có phải ta đã nhìn lén video tập luyện trị bệnh nói lắp của hắn không?”
“…”
“Nga, kỳ thật ta không phải muốn nói chuyện này,” vị Vương gia nào đó nghĩ nghĩ, “Cô Thần.”
“…Ừ?”
Vị Vương gia nào đó lại nói không ra lời, cuối cùng yếu ớt than thở, “May mà các ngươi không phải cùng một mẹ sinh ra.”
“…”
.
Lúc này, mấy người trong tiểu đình còn đang tự hỏi rốt cuộc là nên tán gẫu đề tài thế nào để bản thân không gặp nguy hiểm. Lê Hiên và La Dịch liếc mắt nhìn nhau. Lê Hiên nói, “Đúng rồi, Túc Tòng đâu?”
“Bị tôi trói lại trên giường rồi,” Túc Thanh nhẹ nhàng nói, “Lát nữa cậu đừng quên nhắn bác sĩ bôi chút thuốc cho em ấy. Tôi sắp phải về.”
Lê Hiên khiêu mi, “…Cậu đêm qua lại…?”
“Chưa,” Túc Thanh nói, “Tôi nói là vệt dây hằn trên cổ tay, bôi thuốc cho em ấy.”
Lê Hiên liền thở phào, “Chuyện của các cậu… Ài, cậu cũng đừng cường ngạnh như vậy, cậu cũng biết cậu ta… Quên đi, tự cậu biết rõ chừng mực là được.”
“Ừ.” Túc Thanh nâng tách trà lên, uống một ngụm, sau đó bình tĩnh mà nói, “Đúng rồi, tôi tới đây ngồi đã bao lâu rồi? Vẫn là nên về, lỡ như Túc Tòng cởi được dây thừng rồi thì tuyệt đối sẽ tìm tôi tính sổ, ừm… Các cậu bây giờ định làm gì?”
Ba người kia vẫn không nói gì.
Túc Thanh còn định hỏi tiếp, chỉ thấy một cánh tay trắng mịn từ sau lưng vươn đến, chống trên bàn đá, trên cổ tay vẫn còn hằn rõ vệt dây. Sau đó, khuôn mặt người nọ dần trở nên rõ ràng, mái tóc dài xõa xuống đầu vai của anh.
Túc Tòng cười cười nhìn anh, đáy mắt phiếm ra hàn quang, khiến người ta cảm thấy như trời đông giá rét, “Anh thật sự là càng ngày càng thông minh, anh, trai, thân, ái!”
“…”
Lê Hiên cùng La Dịch đồng loạt đứng dậy, La Dịch thuận tiện dắt theo vợ mình, cùng nói, “Hai người cứ trò chuyện, chúng tôi đi trước đây.”
Ba người vừa dứt lời liền bước đi, nhanh chóng rời khỏi tiểu đình, sau đó nhóm hai người kia lại đồng loạt hướng về phía tiểu đình vái ba lần.
Sở Kiên nói, “… Lại vái quạ đen?”
Nhóm hai người, “Ừ.”
“…”
Chú thích:
(*) Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt: trích trong bài “Thượng da”
Theo bản dịch mình tìm được trên mạng thì đại ý là hứa hẹn cả đời không chia xa.Vì tác giả lấy câu đầu và hai câu cuối, nên mình mạn phép để yên phiên âm tiếng Hán phía trên, tại lấy bản dịch ra thì bệnh quá…
Hai người kia kề vai sát cánh vái quạ đen xong lập tức tụ lại chỗ Long Tuấn Hạo, Lê Hiên thuận tiện phất tay gọi một y tá đến, bảo cô đi gọi thêm vài người khác đến. La Dịch và Sở Kiên đến gần, nhìn thoáng qua xong, người nào đó lập tức kéo tay vợ mình đi ngắm cảnh, loáng thoáng còn nghe thấy thanh âm truyền đến, là Sở Kiên, nói, “Buông ra, tôi không thể thấy chết mà không cứu được.”
La Dịch thở dài khuyên nhủ, “Vợ a, bây giờ em đã không còn là đặc công nữa rồi, huống chi em cũng không biết cách tháo bom, đừng nên gây thêm phiền toái, cứ để cho bọn họ tự tính toán. Em có mệt không a, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“… Được rồi, anh nói cũng có chút đạo lý, vậy chúng ta nói chuyện một chút,” Sở Kiên tùy tiện tìm một chỗ, ngồi xuống, dùng ngữ khí ôn nhu mà nói, “Lại đây, nói về vấn đề súng ống đạn dược vừa rồi đi.”
“Em, em yêu à…”
.
Lê Hiên nhìn nhìn cổ của vị Vương gia nào đó, lại nhìn nhìn đồng hồ, ngẩng đầu khẽ nói, “Nửa phút đã trôi qua.”
“…” Khuôn mặt Long Tuấn Hạo càng thêm trắng bệch, “Rốt cuộc thế nào… Ta không muốn chết a a a!”
Sắc mặt Cô Thần từ ban đầu đã cực kỳ không tốt, phải nói là âm trầm, lãnh khí không ngừng tản ra bốn phía. Thuốc nổ này là một khoanh tròn, gần như dán vào cổ của Long Tuấn Hạo, chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ.
Long Tuấn Hạo vuốt thứ đang nằm trên cổ, run giọng nói, “Phải… Hay là các ngươi lót cho ta cái gì rắn chắc lên đi, bảo vệ cổ là được. Không phải nói thứ này uy lực rất nhỏ sao?”
Lê Hiên cúi đầu nhìn nhìn, buông tay, nói, “Thứ nhất, chúng ta trong khoảng thời gian ngắn chúng ta tìm không ra cái gì giống vậy, thứ hai, uy lực có nhỏ cũng có thể nổ đứt cổ cậu, cho dù có lót ít đồ lên, không chừng cũng…”
Long Tuấn Hạo run rẩy hỏi, “Sao… Thế nào?”
“Nổ hết nửa đoạn…” Lê Hiên phỏng đoán, rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Một phút đã trôi qua.”
Long Tuấn Hạo phát điên, không ngừng xoay quanh tại chỗ. Lê Hiên nói, “Vương gia, ngài bình tĩnh,” lại quay đầu, “Cô Thần, cậu cũng bình tĩnh lại đi, tạm thời nghĩ đến cái gì thực tế chút, vạn nhất… Đến lúc đó hẵng nghĩ đến chuyện giết anh ta bằng được cũng không muộn.”
Vị Vương gia nào đó căn bản không thèm nghe Lê Hiên nói gì, vẫn không ngừng xoay quanh, “Vậy phải làm thế nào?! Chờ nó nổ à? Các ngươi không có biện pháp nào khác sao? Bẻ gãy cái vòng này có được không? Được không?!”
“Không được, ai biết trong đó có dây kích nổ hay không, lỡ mà có thì nó sẽ trực tiếp nổ luôn a,” Lê Hiên yên lặng nhìn người nào đó vẫn đang lên cơn, “Nửa phút nữa trôi qua, ôi…” Anh chống tay lên cột đình gần đó, biểu tình tuyệt vọng nói, “Rốt cuộc rồi tôi cũng phải mất đi một cái cây rụng tiền… Tiền của tôi a a a!”
Thanh âm này thê lương đến dị thường, cư nhiên nghe còn thảm hơn nhiều so với vị Vương gia nào đó. Long Tuấn Hạo lập tức đứng lại, quay đầu rống to, “Nếu không giúp được gì thì ngươi cút ngay đi! Bản vương đã nói trước khi chết tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt ngươi!” Hắn ngẩng đầu nhìn Cô Thần, sụt sịt mũi, “Ngươi cũng thế, nếu không có cách nào thì đi đi, nhớ kỹ di ngôn của bản vương. Đi đi, ta không muốn để ngươi nhìn thấy cảnh cổ ta bị bom nổ thành hai đoạn, rất mất hình tượng. Nói thế nào đi nữa bản vương cũng là hoàng thân quốc thích a.”
“Hạo Hạo…” Cô Thần há miệng thở dốc, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Lê Hiên lại thì thào, “Còn có ba phút đồng hồ…”
Long Tuấn Hạo lặng một giây, lại bắt đầu rống, “Ngươi cút nhanh lên! Bản vương không muốn nghe ngươi đếm ngược! Cút a a a! Bằng không bản vương có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi a a a!”
“Ui ui,” Lê Hiên an ủi, “Tôi chỉ đang giúp ngài biết ngài còn sống được bao lâu nữa a, để ngài còn biết mà quý trọng, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng là có lòng tốt a, thật sự a, ngài xem này,” anh cúi đầu, nói tiếp, “Lại nửa phút trôi qua.”
Cái chết ngày càng đến gần khiến cho tinh thần của Long Tuấn Hạo gần như tan vỡ, hắn thật sự phát điên, “Lôi Nham chết tiệt! Nói cái gì mà cho ta một cơ hội, tra tấn ta như vậy, chẳng bằng trực tiếp cho ta một thương thống khoái, còn nói là cho ngươi mặt mũi,” hắn quay đầu, trừng mắt nhìn Cô Thần, “Nói, quan hệ giữa ngươi và hắn rốt cuộc là thế nào? Bản vương sắp phải chết rồi, ngươi cho ta chết một cách rõ ràng chút đi!”
Cô Thần nhìn thoáng qua mấy người đang tiến về phía này, rồi mới nhìn Long Tuấn Hạo, trầm mặc một giây đồng hồ, gian nan nói, “Anh ta là anh trai anh… là cùng cha khác mẹ…”
Biểu tình của Long Tuấn Hạo lập tức trở nên cứng đờ, run rẩy chỉ vào Cô Thần, “Bản vương… liền… cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cả nhà các ngươi…”
“Được rồi, lại qua nửa phút, Vương gia ngài còn hai phút,” Lê Hiên chen vào, nói, một tay kéo Túc Thanh đến trước mặt Long Tuấn Hạo, “Mau nhìn xem, còn có hai phút.”
Long Tuấn Hạo rốt cục gặp được người có khả năng giúp đỡ chính mình, vội vàng đưa ánh mắt chờ mong nhìn vị thương nhân kinh doanh súng ống đạn dược nào đó. Người đến ngoài Túc Thanh ra, còn có Vương phi của hắn – Thúc Văn, đang nhìn chằm chằm vào hắn, gọi, “Phu quân…”
Long Tuấn Hạo liếc Thúc Văn một cái, nói, “Kỳ thật trước khi chết, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi… Ngươi mau trở về dưỡng thai đi…”
Thúc Văn căn bản không so đo nửa câu đầu, mà là cảm động vì nửa câu sau, chuẩn bị phúc thân, nhu nhược làm cái tiểu lễ cáo lui, mà Long Tuấn Hạo đã sớm không để ý đến Vương phi nhà mình nữa.
Túc Thanh cúi đầu, nghiêm túc xem xét xong, liền đứng dậy hướng lui về phía sau một bước dài, xem ra là rời khỏi phạm vi nguy hiểm, rồi mới trầm ổn nói, “Tuy rằng tôi bán súng ống đạn được, nhưng bom thì chỉ biết chút ít thôi. Hơn nữa, đây lại là đồ của Lôi Nham, cho nên,” anh tao nhã buông tay, “Lực bất tòng tâm rồi, các vị.”
Long Tuấn Hạo lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Ánh mắt của Cô Thần lại càng trầm, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Lê Hiên, người sau kéo Thúc Văn đang chuẩn bị rời đi lại, đẩy đến trước mặt Vương gia, nói, “Phu quân nhà cậu còn một phút rưỡi nữa sẽ chết, mau cứu cậu ta đi!” Nói rồi cường ngạnh nhét công cụ vào tay Thúc Văn.
Thúc Văn bị Lê Hiên ấn xuống, liền thấy được thứ gì đó trên cổ Vương gia, bên tai cũng nghe được thanh âm tích tắc của nó, tất cả khiến ánh mắt của cậu trở nên mê mang, sau đó, chậm rãi thay đổi.
Biểu tình Long Tuấn Hạo lập tức trở nên cứng ngắc, ngay cả dũng khí nhìn Thúc Văn cũng không có, thay vào đó, hắn hoàn toàn không thể tin được mà nhìn Lê Hiên, tự hỏi người này có ý gì? Để cho một người có vấn đề về thần kinh đi tháo bom, chẳng lẽ vì người chết không phải y à?
Lê Hiên nhìn thấy ánh mắt của Long Tuấn Hạo, ra vẻ cam chịu mà nói, “Vương gia, ngài còn có gì muốn nói thì nhanh nói đi, ta nói thật, chúng ta bây giờ thuần túy chỉ là đang cược một ván thôi.”
Long Tuấn Hạo há miệng thở dốc, run rẩy đưa tay chỉ, “Có… Ngươi bóp chết hắn… Cấp bản vương chôn cùng…”
Người hắn chỉ đương nhiên là Cô Thần. Trước khi Lê Hiên kịp mở miệng, Cô Thần đã bước lên trước, nắm lấy ngón tay của Long Tuấn Hạo, vòng ra sau ôm lấy hắn, hơi hơi cúi đầu, để động mạch cổ của mình dán lên vòng tròn kim loại trên cổ hắn, hàm ý rất rõ ràng.
Long Tuấn Hạo cứng người, sau đó mới hoàn hồn, kéo tay Cô Thần ra, đến cả giọng nói cũng vì quá kích động mà thay đồi, “Ngươi mau buông ra!”
Cô Thần siết chặt cánh tay, bất vi sở động, thấp giọng nói, “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Long Tuấn Hạo còn định nói tiếp, nhưng Lê Hiên đã căng thẳng thông báo, “Đến giờ rồi!”
Long Tuấn Hạo liền theo bản năng nắm lấy cánh tay Cô Thần, nhắm mắt lại, bên tai chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay đang ôm hắn lại siết chặt thêm một chút, sau đó chậm rãi buông ra, đưa lên đầu hắn, an ủi, “Hạo Hạo, mở mắt đi, không sao rồi.”
Long Tuấn Hạo ở một khắc Lê Hiên kêu đến giờ kia đã nín thở, thân thể căng thẳng đến mức một chút cảm giác cũng không có, tựa như thời gian đã trôi qua cả thế kỷ, hắn mới nghe thấy âm thanh quen thuộc của Cô Thần. Hắn chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một mảng nắng vàng rực rỡ, liền giật mình, như thể vừa tỉnh lại từ một giấc mộng, mới đột nhiên nhận ra thế giới thật tốt đẹp biết bao?
Hắn há hốc miệng, hồi lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình, “…Ta không chết?”
Cô Thần siết chặt người trong lòng, “Ừm, em chưa chết, còn sống.”
Long Tuấn Hạo chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân thể lập tức nhũn ra. Cô Thần đúng lúc đỡ lấy hắn, nhịp đập trái tim cũng dần quay lại với tốc độ bình thường. Vị Vương gia nào đó lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy đồng chí Thúc Văn đại công cáo thành rồi vẫn nghiên cứu dụng cụ trong tay, vẻ mặt rất chi là chuyên chú.
Lê Hiên sợ cậu vì nghiên cứu mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lập tức cướp lấy những thứ trên tay cậu, giấu đi. Thúc Văn nhìn hai tay trống trơn, nhất thời mê mang, quay sang nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên hòa ái cười, “Chúc mừng phu nhân, phu quân của người còn sống.”
Thúc Văn hơi hơi hoàn hồn, vội vàng quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Đợi thấy rõ tình hình xong, cậu liền nổi giận, xắn tay áo bắt đầu mắng, “Hồ ly tinh to gan, dám câu dẫn nam nhân của ta, ai cho phép ngươi ôm phu quân của ta!!”
Cô Thần há miệng định phản bác, không ngờ lại nghe người trong lòng mình cũng nổi giận nói, “Đúng, hồ ly tinh to gan, dám câu dẫn bản vương, bản vương có ái phi rồi!” Dứt lời, Long Tuấn Hạo liền vùng ra, lao về phía trước, “Ôi, ái phi, bản vương chỉ biết ngươi là một viên trân châu bị bụi trần che khuất, thế nhưng dù sao ngươi cũng vẫn là trân châu. Ngươi xem, hôm nay ngươi đã tỏa sáng rồi a.”
Thúc Văn được Long Tuấn Hạo ôm, lập tức tâm hoa nộ phóng (vui như mở cờ trong bụng), căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ ngượng ngùng nói, “Phu… Phu quân…”
“Ai ai, ta đây,” Long Tuấn Hạo nắm chặt tay Thúc Văn, nói, “Bản vương quyết định cuộc đời này chỉ thú một mình ngươi, chúng ta sơn vô lăng thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt (*) nha!”
Thúc Văn càng thêm ngượng ngùng, “Đúng vậy, đều nghe phu quân…”
“…” Cô Thần giữ tư thế ôm cứng ngắc, hai tay vẫn còn lơ lửng trong không trung, “Còn anh thì sao?”
Long Tuấn Hạo liếc mắt nhìn Cô Thần, quay đầu lại hỏi Thúc Văn, “Ái phi, hồ ly tinh này cho ngươi làm chủ, ngươi nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó.”
Thúc Văn ngượng ngùng một chút, ngẩng đầu nhìn Cô Thần, lại nhìn về phía Long Tuấn Hạo, ôn nhu nói, “Làm đại phòng phải có một tấm lòng bao dung, nếu không thì luân gia có vẻ quá hẹp hòi, kia… Phu quân nếu thật thích thì nạp làm thiếp đi.”
Long Tuấn Hạo đột nhiên há to miệng, Cô Thần cũng ngây ngẩn cả người, hai người không hẹn mà cùng rống lên trong lòng, thì ra như vậy là ngươi/cậu có thể thỏa hiệp sao?!
“Kia… Vậy cứ như thế đi…” Thúc Văn nhu nhược mà nói, “Phu quân, luân gia trở về dưỡng thai nhé.”
Long Tuấn Hạo cứng ngắc gật đầu. Thúc Văn lại đi đến Cô Thần trước mặt, “Muội muội, về sau chúng ta cùng chung một mái nhà rồi, phải giữ quy củ, hầu hạ phu quân cho tốt, hiểu không?”
Cô Thần cũng cứng ngắc gật đầu.
Đồng chí Thúc Văn nói xong liền xoay người trở về phòng. Trong lúc xoay người, tầm mắt cậu không khỏi dừng lại một chút trên những thứ dụng cụ mà Lê Hiên đang cầm, ánh mắt lại trở nên mê mang, rồi mới có vẻ không yên lòng, rời khỏi tiểu đình.
Thúc Văn đi rồi, Lê Hiên lập tức nhảy đến gần vị Vương gia nào đó còn chưa kịp hoàn hồn, hưng phấn vỗ vai cậu, cười sáng lạn một cách dị thường, phải nói là rạng rỡ đến mức chói mắt, “Vương gia ngài quả nhiên hồng phúc tề thiên (rất hạnh phúc và may mắn), như vậy mà vẫn còn sống được. Thật tốt quá, cây rụng tiền của tôi vẫn còn, nga ha ha ha, quả nhiên vận khí của tôi cũng quá tốt.”
Long Tuấn Hạo chậm rãi hoàn hồn, trên trán lập tức nổi gân xanh, nhấc chân đá người, “Cút, bản vương có chết cũng không muốn nhìn thấy ngươi, nói chi là còn sống?!”
Lê Hiên thoải mái tránh khỏi, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, tuyệt không để ý đến lời nói của Long Tuấn Hạo. Anh cười tủm tỉm, quơ quơ bom trên tay nói với Túc Thanh, “Này, cậu muốn cầm thứ này về nghiên cứu không? Nói không chừng sẽ có thị trường.”
Túc Thanh nhìn thoáng qua, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế đá, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có chút biểu tình nào, bình tĩnh mà nói, “Nga, cái đó à.” Nói rồi liền gọi người đến rót trà, dự định uống xong rồi nói tiếp.
Lê Hiên nhướn mi, trực giác cho rằng còn có câu dưới, liền ngồi xuống bên cạnh, ngay cả La Dịch đang ngắm cảnh, tham thảo nhân sinh đại sự cũng kéo vợ mình đến gần, Long Tuấn Hạo và Cô Thần đứng ở một bên. Long Tuấn Hạo nhỏ giọng hỏi, “Hắn chuẩn bị thao thao bất tuyệt, đem bộ phận kỹ thuật của Lôi Nham, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài châm chọc một lần sao?”
Cô Thần lắc đầu, “Không biết.”
Lúc này, trà vừa vặn được bưng đến. Túc Thanh nâng tách trà, chậm rãi uống một ngụm, ở trước mắt bao người phi thường bình tĩnh mà nói, “Cái đó là tôi bán cho Lôi Nham, hơn nữa, số lượng cũng không chỉ một cái.”
Mọi người, “…”
“Đừng nhìn tôi như vậy,” Túc Thanh tiếp tục bình tĩnh mà nói, “Tôi vốn là bán súng ống đạn dược, có mối làm ăn thì đương nhiên phải làm, hơn nữa, cũng bởi vì là anh ta lấy ra dùng, tôi mới biết đây là hàng của tôi, nghĩa là bộ nghiên cứu kỹ thuật của tôi lợi hại đến vậy, đương nhiên tôi sẽ không hủy nó đi.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ta có thể bóp chết hắn sao?”
Cô Thần kéo Long Tuấn Hạo sang một bên, nói, “Không thể. Em vất vả lắm mới giữ được tính mạng, giờ lại muốn tìm cái chết sao?”
“Nga, cũng đúng…” Long Tuấn Hạo gật đầu, quyết định cách xa đám người kia ra. Hắn chui vào trong lòng Cô Thần, hít sâu một hơi, lại từ từ cọ xát. Lúc bom sắp nổ, nói quyết định của người này không làm hắn cảm động là nói dối, về phần giữa người này với Lôi Nham rốt cuộc còn có bao nhiêu vấn đề, hắn có thể từ từ hỏi cũng không sao.
Cô Thần cười cười xoa đầu Long Tuấn Hạo hỏi, “Làm sao vậy?”
“Còn sống thật sự là quá tốt,” Long Tuấn Hạo tiếp tục cọ cọ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cô Thần, ánh mắt phát quang, thần thái sáng láng, “Hiện tại vấn đề của Lôi Nham đã giải quyết, hắn nói nếu ta sống sót sẽ không giết ta, cho nên ta sẽ không gặp nguy hiểm nữa đúng không? Chúng ta xuất viện đi? A? Đi ra ngoài được không? Ta muốn ngồi máy bay.”
Cô Thần còn chưa trả lời, Túc Thanh ngồi cách hai người họ không xa đã mở miệng, “Cái này cũng chưa chắc,” Anh chậm rãi uống thêm một ngụm trà, bình tĩnh nói, “Lôi Nham luôn luôn âm hiểm. Anh ta có thể không giết cậu, nhưng anh ta có thể giam cậu lại cả đời, hoặc thôi miên biến cậu thành con rối, hoặc đánh gãy gân tay gân chân, cắt đứt đầu lưỡi, thuận tiện móc mắt cậu ra.”
Túc Thanh vừa dứt lời, Long Tuấn Hạo liền nhận thấy vòng tay Cô Thần đang ôm hắn đột nhiên siết chặt khiến hắn cảm thấy hoang mang. Hắn chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Lê Hiên và La Dịch vốn đang ngồi cùng bàn với Túc Thanh bỗng nhiên đồng loạt đứng dậy, lặng lẽ lui về sau một bước dài, đồng loạt dùng biểu tình kinh hãi nhìn Túc Thanh.
Hắn càng thêm hoang mang, “…Sao lại thế này?”
Cô Thần cũng nhìn Túc Thanh, trầm mặc sau một lúc lâu sau mới thốt ra vài tiếng, “Miệng quạ đen.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “À?”
Cô Thần nhìn mấy người còn lại, nói, “Các cậu đổi lại đề tài, nói chuyện phiếm với cậu ta đi. Chúng tôi đi trước đây, mất công xui.” Nói xong liền kéo Long Tuấn Hạo đi, không hề quay đầu lại.
Long Tuấn Hạo bị Cô Thần lôi kéo, chậm rãi đi trên hành lang. Nhìn bóng lưng Cô Thần, hắn bỗng nhiên liền nghĩ đến quan hệ giữa người này và Lôi Nham, khiến hắn không thể không hỏi, vì thế mở miệng gọi, “Cô Thần.”
“Ừ?”
Long Tuấn Hạo tiếp tục nhìn Cô Thần, chỉ thấy ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào hành lang, làm cho phần tóc sau tai của y như có thêm một lớp lông xù màu vàng. Hắn nghĩ lại, cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có vẻ rất phức tạp, tùy tiện hỏi liệu có làm tâm tình y trở nên không tốt không? Hắn suy tư một chút, sau đó mở miệng, nói ra lại là, “Ngươi nói, liệu có phải ta đã nhìn lén video tập luyện trị bệnh nói lắp của hắn không?”
“…”
“Nga, kỳ thật ta không phải muốn nói chuyện này,” vị Vương gia nào đó nghĩ nghĩ, “Cô Thần.”
“…Ừ?”
Vị Vương gia nào đó lại nói không ra lời, cuối cùng yếu ớt than thở, “May mà các ngươi không phải cùng một mẹ sinh ra.”
“…”
.
Lúc này, mấy người trong tiểu đình còn đang tự hỏi rốt cuộc là nên tán gẫu đề tài thế nào để bản thân không gặp nguy hiểm. Lê Hiên và La Dịch liếc mắt nhìn nhau. Lê Hiên nói, “Đúng rồi, Túc Tòng đâu?”
“Bị tôi trói lại trên giường rồi,” Túc Thanh nhẹ nhàng nói, “Lát nữa cậu đừng quên nhắn bác sĩ bôi chút thuốc cho em ấy. Tôi sắp phải về.”
Lê Hiên khiêu mi, “…Cậu đêm qua lại…?”
“Chưa,” Túc Thanh nói, “Tôi nói là vệt dây hằn trên cổ tay, bôi thuốc cho em ấy.”
Lê Hiên liền thở phào, “Chuyện của các cậu… Ài, cậu cũng đừng cường ngạnh như vậy, cậu cũng biết cậu ta… Quên đi, tự cậu biết rõ chừng mực là được.”
“Ừ.” Túc Thanh nâng tách trà lên, uống một ngụm, sau đó bình tĩnh mà nói, “Đúng rồi, tôi tới đây ngồi đã bao lâu rồi? Vẫn là nên về, lỡ như Túc Tòng cởi được dây thừng rồi thì tuyệt đối sẽ tìm tôi tính sổ, ừm… Các cậu bây giờ định làm gì?”
Ba người kia vẫn không nói gì.
Túc Thanh còn định hỏi tiếp, chỉ thấy một cánh tay trắng mịn từ sau lưng vươn đến, chống trên bàn đá, trên cổ tay vẫn còn hằn rõ vệt dây. Sau đó, khuôn mặt người nọ dần trở nên rõ ràng, mái tóc dài xõa xuống đầu vai của anh.
Túc Tòng cười cười nhìn anh, đáy mắt phiếm ra hàn quang, khiến người ta cảm thấy như trời đông giá rét, “Anh thật sự là càng ngày càng thông minh, anh, trai, thân, ái!”
“…”
Lê Hiên cùng La Dịch đồng loạt đứng dậy, La Dịch thuận tiện dắt theo vợ mình, cùng nói, “Hai người cứ trò chuyện, chúng tôi đi trước đây.”
Ba người vừa dứt lời liền bước đi, nhanh chóng rời khỏi tiểu đình, sau đó nhóm hai người kia lại đồng loạt hướng về phía tiểu đình vái ba lần.
Sở Kiên nói, “… Lại vái quạ đen?”
Nhóm hai người, “Ừ.”
“…”
Chú thích:
(*) Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt: trích trong bài “Thượng da”
Theo bản dịch mình tìm được trên mạng thì đại ý là hứa hẹn cả đời không chia xa.Vì tác giả lấy câu đầu và hai câu cuối, nên mình mạn phép để yên phiên âm tiếng Hán phía trên, tại lấy bản dịch ra thì bệnh quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.