Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này
Chương 19: Hóa Ra Chỉ Là Giấc Mơ
Liễu Phong Nguyệt
22/02/2024
Quay về hiện thực, năm 2014.
Ngoại tôi bước vào phòng ngủ của tôi, thấy tôi cứ nói mớ không ngừng nên liền lay tôi dậy.
"An! Dậy đi con, trời sáng rồi!"
Tôi giật mình thức giấc, từ từ mở mắt ra nhìn ngoại tôi, cảm giác có chút gì đó ướt ướt ở khoé mắt, là một giọt nước mắt, tôi đã khóc vì một giấc mơ sao? Tôi vội gạt đi, để ngoại không thấy.
Ngoại nhìn tôi còn nằm im trên giường chưa chịu bước xuống liền hỏi han.
"Con lại gặp ác mộng nữa sao?"
Tôi chỉ gật đầu, rồi cũng đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh mà rửa mặt, vì giấc mơ, mọi thứ đều quá quen thuộc, tôi đã mơ rất lâu, không biết bao lần, khi tôi còn nhỏ, khi ấy tôi rất sợ, cảnh máu me và chết chóc trong giấc mơ, nhưng dần mỗi ngày mỗi đêm cứ ngủ sẽ mơ thấy những cảnh đó, nên giờ mọi thứ cũng đã dần quen thuộc với chính tôi.
Tôi năm nay là học sinh cuối cấp ba. Đang mùa thi cử nên cứ nghĩ những giấc mơ kì lạ đó chỉ là do áp lực học tập sinh ra mà thôi, nên khi ấy tôi chả có suy nghĩ gì nhiều nữa.
Tôi đã chẳng để tâm thêm làm gì, cứ như thường ngày, mỗi sáng đi tới bàn ăn cùng ngoại, ngoại rất cưng chiều tôi, chỉ là bữa sáng nhưng cũng là món tôi thích.
Tôi cắm cúi ăn, ngoại nhìn tôi ánh mắt trìu mến, mà lo lắng hỏi.
"Con có cần đi thầy không?"
Phải nói là ngoại tôi cực kỳ mê tín, cứ nghĩ tôi bị gì ám hay sao, mà tối nào từ rất lâu tôi cứ mơ toàn là gì không, mà mơ thôi không nói gì, còn nói sảng trong khi mơ nữa, bảo sao ngoại không nghĩ bậy, tôi thì người yêu khoa học, nên nào tin đâu mấy chuyện tâm linh.
Tôi lắc đầu, miệng vẫn cố ăn thật nhanh để đi học, vừa nhai vừa đáp lời ngoại.
"Dạ, không cần đâu ạ."
Ngoại thở dài nhìn tôi có vẻ bất an, dường như ngoại tôi đang lo xa quá rồi.
Ngoại lại tiếp tục câu chuyện thầy bùa. ngôn tình hoàn
"Con cứ ngủ mơ bậy bạ rồi cứ nửa đêm lại hét lên, còn hay nói mớ, mà toàn nói những thứ khó hiểu hơn cả tháng nay rồi còn gì?"
Tôi đã ăn xong, nên nhanh đứng dậy nhằm tránh nói thêm về chủ đề đó, tôi nhẹ nhàng mỉm cười đáp.
"Không sao đâu ạ, cũng chỉ là những giấc mơ mà thôi, trễ rồi, con đi học đây, bye bye ngoại thân yêu."
Ngoại gật đầu nhìn tôi bước đi khỏi nhà mà không ngừng thở dài.
Tôi đã mơ câu truyện đó, tôi là một thợ săn, người tôi yêu là một ma cà rồng, đêm nào tôi cũng mơ thấy, mỗi đêm câu truyện đó cứ nối tiếp nhau như thế mà lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
(Câu truyện của tôi, cũng chính là giấc mơ của tôi, nó vẫn còn rất dài, vì nó đã đeo bám tôi gần 9 năm rồi)
* * * * * *
Buổi tối ở nhà tôi khá yên tĩnh, vì tôi sống ở vùng quê, nên mọi người thường đi ngủ rất sớm, chỉ còn tôi thức học bài.
Sau khi ôn bài xong, tôi lại bắt đầu lăn lóc ôm góc, lăn trên chiếc giường mãi chả thể nào chợp mắt ngủ được ngay, giờ này đây do quá rảnh hay sao, mà các suy nghĩ về những giấc mơ vừa qua của tôi lại vô thức hiện ra, tôi vốn chẳng muốn để tâm, nhưng giờ cứ cảm giác bên trong tôi như có một con người khác, một con người cực kỳ tò mò và quan tâm các chi tiết trong giấc mơ, sau khi nằm lăn lê suy nghĩ một hồi muốn đau cả đầu, đúc kết lại được cả một câu truyện dài của mình trong thời gian qua.
Tôi bất giác thốt ra một câu hỏi ôm giấu bấy lâu trong lòng mình:
"Phải chăng giấc mơ đó, có khi nào chính là kiếp trước của mình không nhỉ?"
Ngàn câu hỏi kì lạ cũng bỗng dưng, tự động chảy dài trong đầu tôi, suy nghĩ, suy nghĩ, cứ thế hiện trong đầu tôi, vạn câu hỏi chẳng thể trả lời.
Tôi mệt mỏi mà nằm trằn trọc trên giường một hồi lâu, mà đôi mắt cũng dần khép lại từ lúc nào không hay.
Lại mở ra thêm một câu truyện mới, giấc mơ lại được tiếp tục..
Lần mở mắt kế tiếp, sẽ lại tiếp tục câu chuyện ma cà rồng và thợ săn..
* * * * * *
Vâng, tất cả chỉ là những giấc mơ, cả những câu truyện ma cà rồng và thợ săn đó, đều chỉ là giấc mơ của tôi mà thôi, nhưng cứ nghĩ rằng tại sao tôi có thể mơ mãi một câu chuyện, và câu chuyện ấy không hề dừng lại, mỗi đêm câu chuyện lại thêm tình tiết và mới đi, đọc đến đây chắc các bạn sẽ cười tôi chứ, tôi đúng thật là có một giấc mơ sinh động. Tất cả các câu truyện tôi viết về sau, mọi thứ, đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi viết lại mọi thứ trong giấc mơ, với tất cả sự chân thật tôi cảm nhận được, và ước muốn nhắn nhủ tới một ai đó không có thực trên thế gian này.
"Tôi nhớ em lắm đó, Mari.. Liệu em có tồn tại trên thế gian này không?"
Và đây là câu truyện mà tôi không thể quên được, câu truyện này vẫn chưa kết thúc, nó chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, thợ săn và ma cà rồng chỉ là phần đầu của câu truyện, theo dõi hành trình giấc mơ của tôi tiếp nhé!
* * *
Ngoại tôi bước vào phòng ngủ của tôi, thấy tôi cứ nói mớ không ngừng nên liền lay tôi dậy.
"An! Dậy đi con, trời sáng rồi!"
Tôi giật mình thức giấc, từ từ mở mắt ra nhìn ngoại tôi, cảm giác có chút gì đó ướt ướt ở khoé mắt, là một giọt nước mắt, tôi đã khóc vì một giấc mơ sao? Tôi vội gạt đi, để ngoại không thấy.
Ngoại nhìn tôi còn nằm im trên giường chưa chịu bước xuống liền hỏi han.
"Con lại gặp ác mộng nữa sao?"
Tôi chỉ gật đầu, rồi cũng đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh mà rửa mặt, vì giấc mơ, mọi thứ đều quá quen thuộc, tôi đã mơ rất lâu, không biết bao lần, khi tôi còn nhỏ, khi ấy tôi rất sợ, cảnh máu me và chết chóc trong giấc mơ, nhưng dần mỗi ngày mỗi đêm cứ ngủ sẽ mơ thấy những cảnh đó, nên giờ mọi thứ cũng đã dần quen thuộc với chính tôi.
Tôi năm nay là học sinh cuối cấp ba. Đang mùa thi cử nên cứ nghĩ những giấc mơ kì lạ đó chỉ là do áp lực học tập sinh ra mà thôi, nên khi ấy tôi chả có suy nghĩ gì nhiều nữa.
Tôi đã chẳng để tâm thêm làm gì, cứ như thường ngày, mỗi sáng đi tới bàn ăn cùng ngoại, ngoại rất cưng chiều tôi, chỉ là bữa sáng nhưng cũng là món tôi thích.
Tôi cắm cúi ăn, ngoại nhìn tôi ánh mắt trìu mến, mà lo lắng hỏi.
"Con có cần đi thầy không?"
Phải nói là ngoại tôi cực kỳ mê tín, cứ nghĩ tôi bị gì ám hay sao, mà tối nào từ rất lâu tôi cứ mơ toàn là gì không, mà mơ thôi không nói gì, còn nói sảng trong khi mơ nữa, bảo sao ngoại không nghĩ bậy, tôi thì người yêu khoa học, nên nào tin đâu mấy chuyện tâm linh.
Tôi lắc đầu, miệng vẫn cố ăn thật nhanh để đi học, vừa nhai vừa đáp lời ngoại.
"Dạ, không cần đâu ạ."
Ngoại thở dài nhìn tôi có vẻ bất an, dường như ngoại tôi đang lo xa quá rồi.
Ngoại lại tiếp tục câu chuyện thầy bùa. ngôn tình hoàn
"Con cứ ngủ mơ bậy bạ rồi cứ nửa đêm lại hét lên, còn hay nói mớ, mà toàn nói những thứ khó hiểu hơn cả tháng nay rồi còn gì?"
Tôi đã ăn xong, nên nhanh đứng dậy nhằm tránh nói thêm về chủ đề đó, tôi nhẹ nhàng mỉm cười đáp.
"Không sao đâu ạ, cũng chỉ là những giấc mơ mà thôi, trễ rồi, con đi học đây, bye bye ngoại thân yêu."
Ngoại gật đầu nhìn tôi bước đi khỏi nhà mà không ngừng thở dài.
Tôi đã mơ câu truyện đó, tôi là một thợ săn, người tôi yêu là một ma cà rồng, đêm nào tôi cũng mơ thấy, mỗi đêm câu truyện đó cứ nối tiếp nhau như thế mà lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
(Câu truyện của tôi, cũng chính là giấc mơ của tôi, nó vẫn còn rất dài, vì nó đã đeo bám tôi gần 9 năm rồi)
* * * * * *
Buổi tối ở nhà tôi khá yên tĩnh, vì tôi sống ở vùng quê, nên mọi người thường đi ngủ rất sớm, chỉ còn tôi thức học bài.
Sau khi ôn bài xong, tôi lại bắt đầu lăn lóc ôm góc, lăn trên chiếc giường mãi chả thể nào chợp mắt ngủ được ngay, giờ này đây do quá rảnh hay sao, mà các suy nghĩ về những giấc mơ vừa qua của tôi lại vô thức hiện ra, tôi vốn chẳng muốn để tâm, nhưng giờ cứ cảm giác bên trong tôi như có một con người khác, một con người cực kỳ tò mò và quan tâm các chi tiết trong giấc mơ, sau khi nằm lăn lê suy nghĩ một hồi muốn đau cả đầu, đúc kết lại được cả một câu truyện dài của mình trong thời gian qua.
Tôi bất giác thốt ra một câu hỏi ôm giấu bấy lâu trong lòng mình:
"Phải chăng giấc mơ đó, có khi nào chính là kiếp trước của mình không nhỉ?"
Ngàn câu hỏi kì lạ cũng bỗng dưng, tự động chảy dài trong đầu tôi, suy nghĩ, suy nghĩ, cứ thế hiện trong đầu tôi, vạn câu hỏi chẳng thể trả lời.
Tôi mệt mỏi mà nằm trằn trọc trên giường một hồi lâu, mà đôi mắt cũng dần khép lại từ lúc nào không hay.
Lại mở ra thêm một câu truyện mới, giấc mơ lại được tiếp tục..
Lần mở mắt kế tiếp, sẽ lại tiếp tục câu chuyện ma cà rồng và thợ săn..
* * * * * *
Vâng, tất cả chỉ là những giấc mơ, cả những câu truyện ma cà rồng và thợ săn đó, đều chỉ là giấc mơ của tôi mà thôi, nhưng cứ nghĩ rằng tại sao tôi có thể mơ mãi một câu chuyện, và câu chuyện ấy không hề dừng lại, mỗi đêm câu chuyện lại thêm tình tiết và mới đi, đọc đến đây chắc các bạn sẽ cười tôi chứ, tôi đúng thật là có một giấc mơ sinh động. Tất cả các câu truyện tôi viết về sau, mọi thứ, đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi viết lại mọi thứ trong giấc mơ, với tất cả sự chân thật tôi cảm nhận được, và ước muốn nhắn nhủ tới một ai đó không có thực trên thế gian này.
"Tôi nhớ em lắm đó, Mari.. Liệu em có tồn tại trên thế gian này không?"
Và đây là câu truyện mà tôi không thể quên được, câu truyện này vẫn chưa kết thúc, nó chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, thợ săn và ma cà rồng chỉ là phần đầu của câu truyện, theo dõi hành trình giấc mơ của tôi tiếp nhé!
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.