Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này
Chương 12: Ju Luôn Nhớ Em
Liễu Phong Nguyệt
22/02/2024
Tôi cưng chiều âu yếm nơi gò má Mari, giây phút nói ra những lời này, tôi cảm thấy tình cảm như đã được thổ lộ hết ra, tâm tình vốn căng thẳng mấy tháng nay giờ cũng đã không còn.
Mari nghe nói vậy, giống như một đứa trẻ mít ướt mới được dỗ dành xong, liền lập tức cười khì khì.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy vui vẻ, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô ấy.
Cô hỏi tôi bằng giọng điệu vui vẻ.
"Ju chuẩn bị ra ngoài sao?"
Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Mari, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Ừ, Ju vào căn cứ tổ chức để gặp đồng nghiệp lấy lại đồ để quên hôm qua, với lại.. sẵn nộp đơn từ chức luôn."
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng ánh mắt khó hiểu của Mari, tôi hiểu ý, nhanh chóng tiếp tục.
"Ju muốn cùng em đi tới mọi nơi, khám phá những thứ mới lạ, rồi sau đó tìm một nơi đẹp đẽ, hai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống bên nhau mãi mãi cho đến lúc răng long đầu bạc."
Mari tuy rằng vui vẻ với những lời nói chân tình của tôi, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự lo lắng, cắn cắn môi, ấp úng nói: ".. Nhưng mà.."
Tôi biết cô ấy đang lo sợ điều gì, nhẹ giọng hỏi.
"Em sợ Ju lại bị họ hại à?"
Cô ấy buồn bã gật đầu: "..."
Tôi mỉm cười nhằm xua đi nỗi lo trong lòng cô ấy, giải thích vì sao có một khoảng thời gian tôi không gặp cô ấy, cho tới tận mãi tối hôm đó.
"Lần đó cũng là Jen, cô ta là đồng nghiệp, cũng là bạn cùng lứa vào tổ chức cùng thời điểm với Ju."
"Sau lần cuối ta gặp nhau, cô ấy vô tình bắt gặp chúng ta bên nhau, nên mới lừa Ju mà tiêm vào người Ju, một thứ thuốc gây lãng quên tạm thời."
Nhìn thấy tia lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của Mari, đồng thời cũng cảm nhận được bởi vì căng thẳng mà thân hình của cô khẽ run rẩy, tôi đưa tay cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, xoa nhẹ lên mu bàn tay như muốn trấn an tinh thần cô.
"Tổ chức cũng chưa biết gì, Jen cũng không có ý muốn lấy mạng Ju đâu."
Cô ấy tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn chăm chăm vào tôi như ra hiệu bảo tôi hãy nói gì đó đáng tin cậy chút.
Tôi nói bằng giọng điệu chắc chắn, cố giúp cô ấy an tâm.
"Em yên tâm, với lại loại thuốc đó là mẫu thử nghiệm, do Jen lén ăn cắp, nên sẽ không dễ mà lấy được lần hai đâu. Lần này, Ju sẽ không quên em, dù có quên đi, thì Ju cũng sẽ nhanh nhớ lại thôi, nhất định đó!"
Mari lúc này mới thả lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm, nói.
"Hứa nhé.. Ju sẽ luôn nhớ em!"
Tôi cười cười hôn lên trán cô ấy, giọng điệu nỉ non.
"Ju hứa.."
Mari giương mắt nhìn tôi, mặt hơi hồng lên, nom đẹp lắm, tôi lấy tay vuốt sườn mặt cô, chúng tôi trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn mang theo sự nóng bỏng, lại ôn nhu như nước, ngọt ngào lại không ngấy, mọi chi tiết nhỏ đều dè dặt cẩn thận. Nụ hôn dành cho người mình yêu, dành cho người tốt nhất trên thế gian, cũng là đẹp nhất trên đời.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn hai trái tim nôn nao đập rộn.
Chúng tôi lưu luyến buông nhau ra. Nghĩ đến nụ hôn nồng cháy vừa rồi, tôi chạm nhẹ vào môi mình, vẫn còn dư lại hương vị khó quên, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên.
Mari mím nhẹ môi ngẩng đầu, không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng hừng hực khi nãy, mặt nhuộm đỏ.
"Ju đi sớm về sớm."
Thời gian không còn sớm, tôi vội nói lời tạm biệt với Mari, rồi cầm lấy áo khoác của tổ chức, bước nhanh về phía cửa.
Đi đến cửa, tôi bỗng khựng lại, xoay đầu lại với gương mặt nghiêm túc nhìn về phía Mari.
"Mà nè.."
Mari nhìn tôi khó hiểu: "Hở?"
Trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, tôi bèn căn dặn thêm.
"Dù em là ma cà rồng thuần chủng có thể ra ngoài ánh sáng, nhưng mà khi ra sáng, sức mạnh của em cũng yếu đi, nên là nếu có gì nguy hiểm, thì đừng liều mạng mà cứ chạy.."
Tâm tình Mari cũng vì thế mà trở nên sốt sắng hơn.
"Còn Ju? Em sẽ không đi đâu nếu không có Ju."
Câu nói của cô ấy khiến trái tim tôi tan chảy, cơn sóng hạnh phúc dâng trào, nó mải miết nhặt nhạnh thật nhiều nhịp thổn thức cho trái tim đang yêu, tôi nở nụ cười ôn hòa.
"Ngốc! Đề phòng thôi, Ju có thể tự lo liệu, nếu có gì đó không may xảy ra."
Tôi ngưng một chút, rồi lại nói tiếp.
"Em nhớ chỗ hồi nhỏ mình hay gặp nhau không?"
Cô ấy nhanh nhảu đáp lại.
"Em nhớ, chỗ đó vẫn là nơi em sống mà."
"Nếu có gì Ju sẽ tới đó tìm gặp em. Đó là nơi để lại kỉ niệm sâu sắc nhất trong tâm trí Ju, Ju không bao giờ quên đâu."
Mari nhìn theo bóng tôi khuất dần, không quên nói với tông giọng cao hơn để tôi có thể nghe rõ phản hồi.
"Em hiểu rồi."
Nhìn hình dáng người yêu trước mắt, lòng tôi không sao yên được, lo sợ sẽ có chuyện không lành sẽ xảy ra với chúng tôi. Tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định dù có ra sao, cũng sẽ bảo vệ an toàn tính mạng và cuộc sống của Mari. Người con gái tôi yêu, em có biết tôi yêu em nhiều đến nhường nào, vì yêu em, tôi nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, vực thẳm tăm tối, thậm chí, dâng hiến cả linh hồn và thể xác.
"Em ở nhà ngoan nhé, nhớ lời Ju dặn đó."
Mari nghe nói vậy, giống như một đứa trẻ mít ướt mới được dỗ dành xong, liền lập tức cười khì khì.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy vui vẻ, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô ấy.
Cô hỏi tôi bằng giọng điệu vui vẻ.
"Ju chuẩn bị ra ngoài sao?"
Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Mari, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Ừ, Ju vào căn cứ tổ chức để gặp đồng nghiệp lấy lại đồ để quên hôm qua, với lại.. sẵn nộp đơn từ chức luôn."
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng ánh mắt khó hiểu của Mari, tôi hiểu ý, nhanh chóng tiếp tục.
"Ju muốn cùng em đi tới mọi nơi, khám phá những thứ mới lạ, rồi sau đó tìm một nơi đẹp đẽ, hai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống bên nhau mãi mãi cho đến lúc răng long đầu bạc."
Mari tuy rằng vui vẻ với những lời nói chân tình của tôi, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự lo lắng, cắn cắn môi, ấp úng nói: ".. Nhưng mà.."
Tôi biết cô ấy đang lo sợ điều gì, nhẹ giọng hỏi.
"Em sợ Ju lại bị họ hại à?"
Cô ấy buồn bã gật đầu: "..."
Tôi mỉm cười nhằm xua đi nỗi lo trong lòng cô ấy, giải thích vì sao có một khoảng thời gian tôi không gặp cô ấy, cho tới tận mãi tối hôm đó.
"Lần đó cũng là Jen, cô ta là đồng nghiệp, cũng là bạn cùng lứa vào tổ chức cùng thời điểm với Ju."
"Sau lần cuối ta gặp nhau, cô ấy vô tình bắt gặp chúng ta bên nhau, nên mới lừa Ju mà tiêm vào người Ju, một thứ thuốc gây lãng quên tạm thời."
Nhìn thấy tia lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của Mari, đồng thời cũng cảm nhận được bởi vì căng thẳng mà thân hình của cô khẽ run rẩy, tôi đưa tay cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, xoa nhẹ lên mu bàn tay như muốn trấn an tinh thần cô.
"Tổ chức cũng chưa biết gì, Jen cũng không có ý muốn lấy mạng Ju đâu."
Cô ấy tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn chăm chăm vào tôi như ra hiệu bảo tôi hãy nói gì đó đáng tin cậy chút.
Tôi nói bằng giọng điệu chắc chắn, cố giúp cô ấy an tâm.
"Em yên tâm, với lại loại thuốc đó là mẫu thử nghiệm, do Jen lén ăn cắp, nên sẽ không dễ mà lấy được lần hai đâu. Lần này, Ju sẽ không quên em, dù có quên đi, thì Ju cũng sẽ nhanh nhớ lại thôi, nhất định đó!"
Mari lúc này mới thả lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm, nói.
"Hứa nhé.. Ju sẽ luôn nhớ em!"
Tôi cười cười hôn lên trán cô ấy, giọng điệu nỉ non.
"Ju hứa.."
Mari giương mắt nhìn tôi, mặt hơi hồng lên, nom đẹp lắm, tôi lấy tay vuốt sườn mặt cô, chúng tôi trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn mang theo sự nóng bỏng, lại ôn nhu như nước, ngọt ngào lại không ngấy, mọi chi tiết nhỏ đều dè dặt cẩn thận. Nụ hôn dành cho người mình yêu, dành cho người tốt nhất trên thế gian, cũng là đẹp nhất trên đời.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn hai trái tim nôn nao đập rộn.
Chúng tôi lưu luyến buông nhau ra. Nghĩ đến nụ hôn nồng cháy vừa rồi, tôi chạm nhẹ vào môi mình, vẫn còn dư lại hương vị khó quên, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên.
Mari mím nhẹ môi ngẩng đầu, không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng hừng hực khi nãy, mặt nhuộm đỏ.
"Ju đi sớm về sớm."
Thời gian không còn sớm, tôi vội nói lời tạm biệt với Mari, rồi cầm lấy áo khoác của tổ chức, bước nhanh về phía cửa.
Đi đến cửa, tôi bỗng khựng lại, xoay đầu lại với gương mặt nghiêm túc nhìn về phía Mari.
"Mà nè.."
Mari nhìn tôi khó hiểu: "Hở?"
Trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, tôi bèn căn dặn thêm.
"Dù em là ma cà rồng thuần chủng có thể ra ngoài ánh sáng, nhưng mà khi ra sáng, sức mạnh của em cũng yếu đi, nên là nếu có gì nguy hiểm, thì đừng liều mạng mà cứ chạy.."
Tâm tình Mari cũng vì thế mà trở nên sốt sắng hơn.
"Còn Ju? Em sẽ không đi đâu nếu không có Ju."
Câu nói của cô ấy khiến trái tim tôi tan chảy, cơn sóng hạnh phúc dâng trào, nó mải miết nhặt nhạnh thật nhiều nhịp thổn thức cho trái tim đang yêu, tôi nở nụ cười ôn hòa.
"Ngốc! Đề phòng thôi, Ju có thể tự lo liệu, nếu có gì đó không may xảy ra."
Tôi ngưng một chút, rồi lại nói tiếp.
"Em nhớ chỗ hồi nhỏ mình hay gặp nhau không?"
Cô ấy nhanh nhảu đáp lại.
"Em nhớ, chỗ đó vẫn là nơi em sống mà."
"Nếu có gì Ju sẽ tới đó tìm gặp em. Đó là nơi để lại kỉ niệm sâu sắc nhất trong tâm trí Ju, Ju không bao giờ quên đâu."
Mari nhìn theo bóng tôi khuất dần, không quên nói với tông giọng cao hơn để tôi có thể nghe rõ phản hồi.
"Em hiểu rồi."
Nhìn hình dáng người yêu trước mắt, lòng tôi không sao yên được, lo sợ sẽ có chuyện không lành sẽ xảy ra với chúng tôi. Tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định dù có ra sao, cũng sẽ bảo vệ an toàn tính mạng và cuộc sống của Mari. Người con gái tôi yêu, em có biết tôi yêu em nhiều đến nhường nào, vì yêu em, tôi nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, vực thẳm tăm tối, thậm chí, dâng hiến cả linh hồn và thể xác.
"Em ở nhà ngoan nhé, nhớ lời Ju dặn đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.