Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này
Chương 9: Mari Là Tên Cô Ấy
Liễu Phong Nguyệt
22/02/2024
Cô ấy không thèm nhìn lấy tôi mà vẫn nhắm mắt cất giọng lạnh lùng.
"Ngươi nhìn không biết à? Không lẽ ba mẹ ngươi không kể ngươi nghe về bọn ta?"
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi mà đáp.
"Mình lớn lên ở trại trẻ mồ côi nên không có cha mẹ, nhưng mình vẫn có nghe các sơ kể.."
Cô ấy từ từ mở mắt ra nhìn tôi rồi cúi mặt xuống mà thấp giọng ấp úng..
"Vậy à.. Ta xin lỗi.."
Tôi ngồi chồm hổm xuống rồi cúi đầu thấp hơn, để có thể nhìn lấy gương mặt của cô ấy mà nói với giọng điệu vui vẻ.
"Có gì đâu mà xin lỗi mình?"
Cô ấy ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò xét mà hỏi.
"Ngươi không sợ ta à?"
Tôi cũng ngẩng đầu lên theo và nhìn cô ấy với đôi mắt thân thiện mà đáp.
"Tại sao mình phải sợ? Bạn dễ thương chứ có đáng sợ chút nào đâu?"
Cô ấy nghe tôi khen mà mặt liền ửng đỏ, rồi lại nhanh lấy lại nét lạnh lùng, mà nhe răng ra và đưa đôi bàn tay lên cong lại như là bắt chước con dã thú đang chuẩn bị tấn công con mồi vậy.
Cô ấy cố hành động như thế chỉ để dọa tôi sợ, nhưng khi tôi thấy cô ấy làm thế thì không kìm được mà bật cười thành tiếng, vang khắp cả căn nhà cổ cũ nát vốn rất im lặng.
Tôi cứ vậy mà lăn ra cười, một hồi sau mới ráng thu bớt nụ cười lại mà đặt mông ngồi sát xuống mặt đất, đưa đôi mắt nhìn trực diện vào gương mặt đang cố dọa nạt kia mà cười mỉm.
"Bạn dọa trong càng dễ thương hơn đó."
Cô ấy đỏ mặt, thu lại hành động vừa rồi, xong lại xoay mặt hướng khác, giọng có vẻ tức giận.
"Ngươi.. Chọc ta!"
Tôi vẫn nhìn vào cô ấy mà nói tiếp, với giọng điệu rất chân thành.
"Hì hì.. Sao này lớn, bạn làm vợ mình đi?"
Cô ấy ngơ ngác, quay mặt lại nhìn tôi, mặt hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng.
"?"
Tôi đưa tay vào túi áo lấy ra một cái kẹo, vỏ kẹo có màu sắc rực rỡ, là màu hồng pha tí xanh lá.
Sau đó tôi chìa kẹo ra trước mặt cô ấy nói.
"Hiện giờ trong người mình chỉ có cái này. Xem như là quà đính ước trước đi."
Tôi nhanh tay vúi vỏ kẹo vào tay cô ấy rồi nói tiếp với cặp mắt vô cùng nghiêm túc của mình.
"Sau này lớn mình sẽ tặng bạn thứ khác có giá trị hơn.."
Nói xong thì tôi dùng cặp mắt long lanh như giọt nước của mình mà nhìn cô ấy với sự chờ đợi thật chân thành mà hỏi lại.
"Đồng ý nhé?"
Cô ấy nhìn tôi không chớp mắt, mà chỉ tay vào tôi rồi lại tự chỉ tay vào mình nói.
"Ngươi với ta đều là nữ mà?"
Tôi bật cười thiệt to, rồi lại nhìn chăm chăm cô ấy mà nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
"Có sao đâu, chỉ cần mình thích là được."
Cô ấy thẳng thừng đáp lời tôi rất nhanh.
"Nhưng ta không thích ngươi."
Tôi cất kẹo đi, ánh mắt buồn bã nhìn cô ấy.
Rồi phút chốc tôi lại rất nhanh lấy lại trạng thái vui vẻ mà nói.
"Giờ thì không, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, cứ mỗi đêm mình sẽ đến đây chơi với bạn, đến khi nào bạn thích mình thì thôi."
Lúc này cô ấy mới bật cười, mà che miệng thu liễm lại.
"Hi, ngươi thật cố chấp."
Tôi bị nụ cười của cô ấy làm xao động, nhịp tim liên hồi đập như kiểu muốn rớt ra ngoài vậy.
Cô ấy thấy tôi cứ bất động nhìn mình mà hắng giọng lên tiếng.
"Ta tên Mari."
Tôi gật đầu, ánh mắt cũng như biết cười nhìn Mari.
"Ưm, Mari, bạn thật đẹp khi cười, mình muốn được thấy nụ cười đó nhiều hơn nữa, à mà không, mình chỉ muốn nụ cười đó dành riêng cho mình thôi."
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu, như là đã thầm chấp nhận kết bạn với tôi.
Được một lúc, khi cả hai không nói gì thêm, thì ánh mắt cô ấy lại dừng lại ở cái lồng.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy mà lên tiếng.
"Mari, cậu đói rồi phải không?"
Mari nhìn tôi hơi ngạc nhiên hỏi.
"Sao Ju biết?"
Tôi chỉ tay về hướng cái lồng mà nói.
"Thì Ju thấy Mari cứ nhìn nó, nên Ju đoán chắc Mari muốn hút máu nó đúng chứ?"
Cô ấy hơi xấu hổ mà gật đầu nhưng rồi lại nhanh lắc đầu.
Tôi nhìn theo mà khó hiểu nên tò mò hỏi tiếp.
"Hở? Sao vậy? Không lẽ là.. Mari tội nghiệp nó?"
Cô ấy lại khẻ gật đầu và sâu trong ánh mắt có vẻ man mác buồn.
Tôi thấy vậy cũng nhanh chìa cái cổ ra trước mặt cô ấy, rồi lấy ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ vào cái cổ trắng nõn của bản thân mà nói.
"Nếu Mari không muốn hút máu nó thì cứ hút máu Ju đi. Máu Ju chắc sẽ ngon hơn nhiều."
Ngón tay tôi vẫn không ngừng chỉ vào cái cổ của mình mà thấp giọng nói tiếp.
"Nè.. Cắn vào chỗ này đi, nhớ là cắn nhẹ thôi nha, Ju sợ đau.."
Cô ấy hơi xấu hổ mà gật đầu nhưng rồi lại nhanh lắc đầu.
Tôi nhìn theo mà khó hiểu nên tò mò hỏi tiếp.
"Hở? Sao vậy? Không lẽ là.. Mari tội nghiệp nó?"
Cô ấy lại chỉ gật đầu ánh mắt có vẻ buồn.
Tôi thấy vậy cũng nhanh chìa cái cổ ra trước mặt cô ấy, rồi lấy ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ vào cái cổ trắng nõn của bản thân mà nói.
"Nếu Mari không muốn hút máu nó thì cứ hút máu Ju đi. Máu Ju chắc sẽ ngon hơn nhiều."
Ngón tay tôi vẫn không nhìn chỉ vào cái cổ của mình mà thấp giọng nói tiếp.
"Nè.. Cắn vào chỗ này đi, nhớ là cắn nhẹ thôi nha, Ju sợ đau.."
"Ngươi nhìn không biết à? Không lẽ ba mẹ ngươi không kể ngươi nghe về bọn ta?"
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi mà đáp.
"Mình lớn lên ở trại trẻ mồ côi nên không có cha mẹ, nhưng mình vẫn có nghe các sơ kể.."
Cô ấy từ từ mở mắt ra nhìn tôi rồi cúi mặt xuống mà thấp giọng ấp úng..
"Vậy à.. Ta xin lỗi.."
Tôi ngồi chồm hổm xuống rồi cúi đầu thấp hơn, để có thể nhìn lấy gương mặt của cô ấy mà nói với giọng điệu vui vẻ.
"Có gì đâu mà xin lỗi mình?"
Cô ấy ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò xét mà hỏi.
"Ngươi không sợ ta à?"
Tôi cũng ngẩng đầu lên theo và nhìn cô ấy với đôi mắt thân thiện mà đáp.
"Tại sao mình phải sợ? Bạn dễ thương chứ có đáng sợ chút nào đâu?"
Cô ấy nghe tôi khen mà mặt liền ửng đỏ, rồi lại nhanh lấy lại nét lạnh lùng, mà nhe răng ra và đưa đôi bàn tay lên cong lại như là bắt chước con dã thú đang chuẩn bị tấn công con mồi vậy.
Cô ấy cố hành động như thế chỉ để dọa tôi sợ, nhưng khi tôi thấy cô ấy làm thế thì không kìm được mà bật cười thành tiếng, vang khắp cả căn nhà cổ cũ nát vốn rất im lặng.
Tôi cứ vậy mà lăn ra cười, một hồi sau mới ráng thu bớt nụ cười lại mà đặt mông ngồi sát xuống mặt đất, đưa đôi mắt nhìn trực diện vào gương mặt đang cố dọa nạt kia mà cười mỉm.
"Bạn dọa trong càng dễ thương hơn đó."
Cô ấy đỏ mặt, thu lại hành động vừa rồi, xong lại xoay mặt hướng khác, giọng có vẻ tức giận.
"Ngươi.. Chọc ta!"
Tôi vẫn nhìn vào cô ấy mà nói tiếp, với giọng điệu rất chân thành.
"Hì hì.. Sao này lớn, bạn làm vợ mình đi?"
Cô ấy ngơ ngác, quay mặt lại nhìn tôi, mặt hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng.
"?"
Tôi đưa tay vào túi áo lấy ra một cái kẹo, vỏ kẹo có màu sắc rực rỡ, là màu hồng pha tí xanh lá.
Sau đó tôi chìa kẹo ra trước mặt cô ấy nói.
"Hiện giờ trong người mình chỉ có cái này. Xem như là quà đính ước trước đi."
Tôi nhanh tay vúi vỏ kẹo vào tay cô ấy rồi nói tiếp với cặp mắt vô cùng nghiêm túc của mình.
"Sau này lớn mình sẽ tặng bạn thứ khác có giá trị hơn.."
Nói xong thì tôi dùng cặp mắt long lanh như giọt nước của mình mà nhìn cô ấy với sự chờ đợi thật chân thành mà hỏi lại.
"Đồng ý nhé?"
Cô ấy nhìn tôi không chớp mắt, mà chỉ tay vào tôi rồi lại tự chỉ tay vào mình nói.
"Ngươi với ta đều là nữ mà?"
Tôi bật cười thiệt to, rồi lại nhìn chăm chăm cô ấy mà nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
"Có sao đâu, chỉ cần mình thích là được."
Cô ấy thẳng thừng đáp lời tôi rất nhanh.
"Nhưng ta không thích ngươi."
Tôi cất kẹo đi, ánh mắt buồn bã nhìn cô ấy.
Rồi phút chốc tôi lại rất nhanh lấy lại trạng thái vui vẻ mà nói.
"Giờ thì không, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc, cứ mỗi đêm mình sẽ đến đây chơi với bạn, đến khi nào bạn thích mình thì thôi."
Lúc này cô ấy mới bật cười, mà che miệng thu liễm lại.
"Hi, ngươi thật cố chấp."
Tôi bị nụ cười của cô ấy làm xao động, nhịp tim liên hồi đập như kiểu muốn rớt ra ngoài vậy.
Cô ấy thấy tôi cứ bất động nhìn mình mà hắng giọng lên tiếng.
"Ta tên Mari."
Tôi gật đầu, ánh mắt cũng như biết cười nhìn Mari.
"Ưm, Mari, bạn thật đẹp khi cười, mình muốn được thấy nụ cười đó nhiều hơn nữa, à mà không, mình chỉ muốn nụ cười đó dành riêng cho mình thôi."
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu, như là đã thầm chấp nhận kết bạn với tôi.
Được một lúc, khi cả hai không nói gì thêm, thì ánh mắt cô ấy lại dừng lại ở cái lồng.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy mà lên tiếng.
"Mari, cậu đói rồi phải không?"
Mari nhìn tôi hơi ngạc nhiên hỏi.
"Sao Ju biết?"
Tôi chỉ tay về hướng cái lồng mà nói.
"Thì Ju thấy Mari cứ nhìn nó, nên Ju đoán chắc Mari muốn hút máu nó đúng chứ?"
Cô ấy hơi xấu hổ mà gật đầu nhưng rồi lại nhanh lắc đầu.
Tôi nhìn theo mà khó hiểu nên tò mò hỏi tiếp.
"Hở? Sao vậy? Không lẽ là.. Mari tội nghiệp nó?"
Cô ấy lại khẻ gật đầu và sâu trong ánh mắt có vẻ man mác buồn.
Tôi thấy vậy cũng nhanh chìa cái cổ ra trước mặt cô ấy, rồi lấy ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ vào cái cổ trắng nõn của bản thân mà nói.
"Nếu Mari không muốn hút máu nó thì cứ hút máu Ju đi. Máu Ju chắc sẽ ngon hơn nhiều."
Ngón tay tôi vẫn không ngừng chỉ vào cái cổ của mình mà thấp giọng nói tiếp.
"Nè.. Cắn vào chỗ này đi, nhớ là cắn nhẹ thôi nha, Ju sợ đau.."
Cô ấy hơi xấu hổ mà gật đầu nhưng rồi lại nhanh lắc đầu.
Tôi nhìn theo mà khó hiểu nên tò mò hỏi tiếp.
"Hở? Sao vậy? Không lẽ là.. Mari tội nghiệp nó?"
Cô ấy lại chỉ gật đầu ánh mắt có vẻ buồn.
Tôi thấy vậy cũng nhanh chìa cái cổ ra trước mặt cô ấy, rồi lấy ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ vào cái cổ trắng nõn của bản thân mà nói.
"Nếu Mari không muốn hút máu nó thì cứ hút máu Ju đi. Máu Ju chắc sẽ ngon hơn nhiều."
Ngón tay tôi vẫn không nhìn chỉ vào cái cổ của mình mà thấp giọng nói tiếp.
"Nè.. Cắn vào chỗ này đi, nhớ là cắn nhẹ thôi nha, Ju sợ đau.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.