Chương 40
Phỉ Phỉ
31/05/2013
Anh vỗ về tấm lưng đã nhớp nháp mồ
hôi vì nắng nóng, vì hoạt động quá nhiều của nó. Nó không nói gì, vẫn
trong tư thế đó như hai người yêu nhau đang nhớ về nhau trước lúc lìa
xa.
Phải. Hai người đang yêu đấy nhưng đối tượng lại khác nhau mà họ đều có chung một cảm giác, đấy chính là đau đớn đang giày vò cả thể xác lẫn tâm hồn.
– Khóc đi em. Như vậy sẽ khỏe hơn.
– Khóc đi em. Khóc sẽ đỡ hơn nhiều đó.
– Em nhảy xuống đi anh đỡ cho.
– Anh nhắm mắt lại đi.
– Tại sao? Nhắm mắt sao đỡ em?
– Nhưng…em mặc váy.
– Ờ…anh quên hì hì. Nhưng em cứ nhảy đi, anh hứa không nhìn đâu hé hé.
– Ngoan nào, anh xin lỗi đã để em một mình.
– I’m sorry. She is my girlfriend and I don’t allow her to dance with you. ( Xin lỗi. Cô ấy là bạn gái của tôi và tôi không cho phép cô ấy nhảy với anh )
– Ông yên tâm. Con nhất định sẽ bảo vệ Nhi.
– Anh yêu em.
Từng mảng kí ức cứ ùa về cùng một lúc trong tâm trí nó như một thước phim quay chậm.
Đâu rồi khỏang thời gian đầy bi thương nhưng vẫn có hắn bên cạnh?
Đâu rồi lời hứa sẽ bảo vệ nó với ông trước lúc ông qua đời?
Đâu rồi những cái nắm tay dẫn dắt nó bước đi trên con đường về mỗi ngày?
Đâu rồi những cái ôm siết chặt mà hắn vẫn trao khi chia tay nhau?
Đâu rồi những tin nhắn cỏn con chúc nó ngủ ngon hằng đêm?
Đâu rồi những nụ cười luôn dành cho một mình nó?
Và…
Đâu rồi lời “Anh yêu em” còn vươn trong gió?
Mất thật rồi!
Tình yêu… niềm tin tưởng… hi vọng… điểm tựa… bờ vai…
Người con trai nó yêu… giờ đang ở đâu?… Trong vòng tay vợ chưa cưới hay… đang nhớ về những kỉ niệm khi hai người có với nhau? Dù chỉ trong một khỏanh khắc.
– Chris! Nếu như… em cần một bờ vai… thì anh sẽ là nơi để em tựa vào. Nếu như em cần niềm tin… anh sẽ luôn làm cho em tin tưởng. Và nếu như… em cần người yêu em thật lòng thì… anh yêu em.
Nó ngẩng mặt lên nhìn người con trai trước mặt. Bàng hoàng, đau đớn, nuối tiếc,… Anh yêu nó sao? Tại sao lại là lúc này? Tại sao anh lại nói những lời đó ngay thời điểm trái tim nó mềm yếu nhất, dễ rung động nhất? Người nó yêu là Win, nó chắc chắn như thế bởi những gì xảy ra trong con tim nó lúc này chính là bằng chứng xác thực nhất.
– Em xin lỗi Fed! Người em yêu là Win.
– Anh biết. Anh đã định buông tay nhưng nó không hề yêu em, cả hai không thể đến được với nhau. Vậy tại sao không thể là anh? Ai cũng có một cơ hội trong cuộc đời thì sao em không thử trao cơ hội đó cho anh?
– Em xin lỗi! Nhưng cơ hội đó là của em, em không muốn trao thêm nó cho bất kỳ ai nữa. Cám ơn anh đã dành tình cảm cho em nhưng em không thể.
Nó đẩy Fed ra và rời khỏi vòng tay anh quay đi một cách vội vã. Thứ nhất, nó muốn yên tĩnh lúc này. Thứ hai, nó phải tránh mặt anh. Tại sao trong khi có đến hai người đàn ông hoàn hảo yêu nó say đắm mà nó lại trao tình cảm của mình cho người không thể đến với mình cơ chứ?
Pool.
Fed.
Xin lỗi.
Phải. Hai người đang yêu đấy nhưng đối tượng lại khác nhau mà họ đều có chung một cảm giác, đấy chính là đau đớn đang giày vò cả thể xác lẫn tâm hồn.
– Khóc đi em. Như vậy sẽ khỏe hơn.
– Khóc đi em. Khóc sẽ đỡ hơn nhiều đó.
– Em nhảy xuống đi anh đỡ cho.
– Anh nhắm mắt lại đi.
– Tại sao? Nhắm mắt sao đỡ em?
– Nhưng…em mặc váy.
– Ờ…anh quên hì hì. Nhưng em cứ nhảy đi, anh hứa không nhìn đâu hé hé.
– Ngoan nào, anh xin lỗi đã để em một mình.
– I’m sorry. She is my girlfriend and I don’t allow her to dance with you. ( Xin lỗi. Cô ấy là bạn gái của tôi và tôi không cho phép cô ấy nhảy với anh )
– Ông yên tâm. Con nhất định sẽ bảo vệ Nhi.
– Anh yêu em.
Từng mảng kí ức cứ ùa về cùng một lúc trong tâm trí nó như một thước phim quay chậm.
Đâu rồi khỏang thời gian đầy bi thương nhưng vẫn có hắn bên cạnh?
Đâu rồi lời hứa sẽ bảo vệ nó với ông trước lúc ông qua đời?
Đâu rồi những cái nắm tay dẫn dắt nó bước đi trên con đường về mỗi ngày?
Đâu rồi những cái ôm siết chặt mà hắn vẫn trao khi chia tay nhau?
Đâu rồi những tin nhắn cỏn con chúc nó ngủ ngon hằng đêm?
Đâu rồi những nụ cười luôn dành cho một mình nó?
Và…
Đâu rồi lời “Anh yêu em” còn vươn trong gió?
Mất thật rồi!
Tình yêu… niềm tin tưởng… hi vọng… điểm tựa… bờ vai…
Người con trai nó yêu… giờ đang ở đâu?… Trong vòng tay vợ chưa cưới hay… đang nhớ về những kỉ niệm khi hai người có với nhau? Dù chỉ trong một khỏanh khắc.
– Chris! Nếu như… em cần một bờ vai… thì anh sẽ là nơi để em tựa vào. Nếu như em cần niềm tin… anh sẽ luôn làm cho em tin tưởng. Và nếu như… em cần người yêu em thật lòng thì… anh yêu em.
Nó ngẩng mặt lên nhìn người con trai trước mặt. Bàng hoàng, đau đớn, nuối tiếc,… Anh yêu nó sao? Tại sao lại là lúc này? Tại sao anh lại nói những lời đó ngay thời điểm trái tim nó mềm yếu nhất, dễ rung động nhất? Người nó yêu là Win, nó chắc chắn như thế bởi những gì xảy ra trong con tim nó lúc này chính là bằng chứng xác thực nhất.
– Em xin lỗi Fed! Người em yêu là Win.
– Anh biết. Anh đã định buông tay nhưng nó không hề yêu em, cả hai không thể đến được với nhau. Vậy tại sao không thể là anh? Ai cũng có một cơ hội trong cuộc đời thì sao em không thử trao cơ hội đó cho anh?
– Em xin lỗi! Nhưng cơ hội đó là của em, em không muốn trao thêm nó cho bất kỳ ai nữa. Cám ơn anh đã dành tình cảm cho em nhưng em không thể.
Nó đẩy Fed ra và rời khỏi vòng tay anh quay đi một cách vội vã. Thứ nhất, nó muốn yên tĩnh lúc này. Thứ hai, nó phải tránh mặt anh. Tại sao trong khi có đến hai người đàn ông hoàn hảo yêu nó say đắm mà nó lại trao tình cảm của mình cho người không thể đến với mình cơ chứ?
Pool.
Fed.
Xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.