Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 174: Ân oán tình thù

Sương Phi Vãn

21/12/2015

Một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, lại ở trong nháy mắt bị gió làm khô, trên mặt chỉ còn lại một mảnh thanh lương.

Thì ra gió hôm nay thật sự rất lớn.

Ta vùi đầu vào trong lòng Mị, tùy ý để gió gào thét bên tai, tùy ý sợi tóc bay bay theo gió.

Có những lúc, muốn nói gì thì nói ra, nhưng lại cũng có khi, trầm mặc mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Dọc theo đường đi, chúng ta rốt cuộc không nói chuyện, cả hai đều ăn ý không hề đụng vào đề tài mẫn cảm vừa rồi.

Ta vẫn nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ, tùy ý hắn đem ta mang tới hoàng cung.

Đến khi hắn dừng bước, buông ta ra, ta mới mở mắt ra, trước mặt là cánh cửa màu vàng huy hoàng.

Mị một phen nắm chặt lấy tay của ta, quay đầu sang cho ta một nụ cười yên tâm, sau đó mới đẩy cánh cửa trước mắt ra.

Cửa ở trong phút chốc được mở rộng, một màn bên trong hoàn toàn rơi vào trong mắt chúng ta.

Sở Ngọc đang ngồi ở bên cạnh Lâu Điện Ngọc, trên mặt là tươi cười hồn nhiên của một đứa nhỏ, mà Lâu Điện Ngọc cũng là vẻ mặt từ ái, trong ánh mắt lại có vẻ mừng như điên vì đã tìm lại được vật quan trọng.

Đó đúng là một hình ảnh cha con hòa hợp, nếu không phải là ngồi ở ghế bên cạnh là một trung niên hiền hậu do Cảnh Tiêm Trần dịch dung thành, nếu không phải trong ống tay áo của Sở Ngọc dĩ nhiên lại là một chủy thủ.

Còn chưa chờ ta kịp phản ứng, Mị ở bên cạnh đã lên tiếng quát lớn: “Vương thượng, cẩn thận.”

Lâu Điện Ngọc chấn động, ngay sau đó dĩ nhiên ra tay bắt lấy cổ tay của Sở Ngọc, chủy thủ kia một phen bị rơi xuống đất, phát ra thanh âm leng keng thanh thúy,

Vốn khuôn mặt đang từ ái tức thì dâng lên vô số lửa giận, Lâu Điện Ngọc duỗi tay ra muốn đánh về phía Sở Ngọc, mà vẻ mặt của Sở Ngọc cũng là một bộ thấy chết không sờn, ta lớn tiếng kêu lên: “Dừng tay.”

Lâu Điện Ngọc tay khựng lại một chút. Ngay sau đó lại đánh về phía Sở Ngọc, dưới tình thế cấp bách, ta không để ý đến sự giao phó của Sở Sở.

Dùng sức quát lớn “Dừng tay, nó đúng là con của ngươi.”

Cảnh Tiêm Trần ngồi ở một bên, nếu hắn thật sự muốn cứu Sở Ngọc thì đó là chuyện quá dễ dàng, nhưng là hắn lại chính là lẳng lặng ngồi im, trong ánh mắt lộ ra tươi cười quỷ dị.

Ta tự nhiên hiểu được là hắn đang tính toán gì.

Sở Ngọc nếu ám sát thành công, sẽ trở thành kẻ giết cha, đến lúc đó hắn liền có thể cười nói cho Lâu Điện Ngọc biết rõ mọi chuyện, làm cho hắn chết không nhắm mắt, Sở Ngọc nếu ám sát không thành công, thì sẽ bị chết ở trong tay Lâu Điện Ngọc, đến lúc đó Lâu Điện Ngọc cũng chỉ có thể thống khổ, hối hận cả đời.

Có lẽ hắn cả đời này còn có thể có vô số con, nhưng là con của hắn với Sở Sở, liền chỉ có một mình Sở Ngọc mà thôi.

Lâu Điện Ngọc đúng là vẫn còn kịp thời dừng tay lại, mà ta cũng vội vàng đi lên phía trước, đem Sở Ngọc kéo vào trong lòng mình.

“Sở Ngọc, vì cái gì lại đi cùng với hắn? ” Ta khó hiểu nhìn thiếu niên trong lòng.

Cảnh Tiêm Trần lại ngay lúc này đứng lên, khóe môi khẽ nhếch, vươn tay gỡ mặt nạ hóa trang xuống.

Hắn cười khẽ một tiếng “Muốn ở trước mặt cung chủ Kính Nguyệt cung ngụy trang, tựa hồ là chuyện không có khả năng.”

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi muốn như thế nào? Sở Ngọc vẫn chỉ là một đứa nhỏ.” Ta chuyển hướng về phía Cảnh Tiêm Trần, ánh mắt tràn đầy bất mãn nhìn hắn.

Như vậy cười, như vậy bừa bãi, căn bản không có bóng dáng của sự hận thù, nhưng cố tình lại là hận thâm sâu như vậy.

Cảnh Tiêm Trần lại quay đầu nhìn phía Lâu Điện Ngọc, như trước cười đến ôn hòa “Bởi vì hắn là con của Lâu Điện Ngọc và Sở Sở.”

Hắn thế nhưng cũng biết Sở Sở?

Chẳng lẽ…

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu ta, lại không nghĩ miệt mài đi theo đuổi.

Mà Lâu Điện Ngọc cũng là kinh ngạc nhìn Cảnh Tiêm Trần, lẩm bẩm: “Ngươi là Ngọc Thần?” Tiếp theo lại đem ánh mắt nhìn về phía Sở Ngọc “Nó thật là con của quả nhân và Sở Sở sao?”

Cảnh Tiêm Trần khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, không chút để ý nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới lừa ngươi, là chính ngươi không tin thôi. Nó thật là con của ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra nó có bao nhiêu điểm giống ngươi sao?”

Con ngươi của Lâu Điện Ngọc gắt gao nhìn Sở Ngọc “Là con của quả nhân và Sở Sở.”

Mà Sở Ngọc ở trong lòng ta cũng là phẫn hận nhìn Lâu Điện Ngọc, gằn từng tiếng nói: “Ta không phải.”

Nhìn thấy ánh mắt Sở Ngọc như vậy, ta mới hiểu được cái gì gọi là cừu hận, nó lúc trước tuy rằng luôn miệng nói muốn giết ta, nhưng là không có loại ánh mắt này, nhiều lắm chỉ là lạnh lùng mà thôi.



Vì cái gì mà nó lại hận Lâu Điện Ngọc như thế?

Nhất định là Cảnh Tiêm Trần đã nói gì đó với nó?

Nhưng là nó vì sao lại phải tin tưởng Cảnh Tiêm Trần?

Người Sở Sở yêu là Lâu Điện Ngọc, nàng tự nhiên cũng cực yêu Sở Ngọc, nàng khẳng định không hy vọng nhìn thấy tình cảnh như vậy, huống hồ ta cũng đáp ứng với Sở Sở sẽ làm cho Sở Ngọc sống thật tốt.

Nó không nên tràn ngập hận thù như thế, sẽ chỉ làm cho nó đánh mất bản thân mà thôi.

Ta không khỏi ôm chặt lấy Sở Ngọc, tay cốc đầu nó một cái, nói: ” Sở Ngọc ngốc, đệ cũng dám trộm bỏ đi, làm cho tỷ tỷ rất tức giận.”

Lúc này nó mới thu hồi lại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia lại, ngược lại bất mãn gắt gỏng với “Ta đã nói không được đánh đầu ta. Ngươi…” Nhưng là khi nhìn thấy ánh mắt ta, nó lại thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, là ta lừa ngươi. Kỳ thật ta sớm đã biết nương trúng độc, cũng biết ngươi đáp ứng lời của nương, ta chỉ là…”

“Ta biết, kỳ thật đệ rất muốn đi theo tỷ tỷ ta đúng không?” Ta cắt ngang lời hắn, dùng giọng nói trêu tức.

Có lẽ ta nên tức giận, nhưng là đối mặt với Sở Ngọc, ta lại cố tình không thể tức giận nổi, bộ dáng làm ra vẻ đại nhân của nó, chỉ biết làm người ta đau lòng mà thôi.

Có đôi khi không biết được lý do vì sao không thể tức giận với nó được, ngay cả chính ta đều cảm thấy kỳ quái.

Nó nhưng lại thản nhiên cười “Cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân nào tự đại như ngươi vậy.”

Ta cúi đầu nhìn nó, thật lòng nói : “Sở Ngọc, hãy nghe ta nói, đệ bị Cảnh Tiêm Trần lợi dụng, hắn không phải là người tốt, hắn chính là muốn cho cha con hai người tàn sát lẫn nhau, tin tưởng ta, nương của đệ tuyệt đối không hy vọng sẽ phát sinh tình cảnh như vậy.”

“Liễu Lăng, biết vì sao Sở Sở lại hạ độc đau khổ cho Lâu Điện Ngọc không? Biết người mà Sở Sở yêu thật sự là ai không?” Cảnh Tiêm Trần vẫn như cũ nhàn nhạt nói, tràn đầy ý cười nhìn ta “Sở Sở là người của ta, là ta phái nàng hạ đau khổ cho Lâu Điện Ngọc. Người nàng yêu là ta.”

Sở Sở là Cảnh Tiêm Trần phái đi, trong lòng ta cũng đoán được vài phần, nhưng là người Sở Sở yêu là ai?

Ta chỉ biết là nàng đến lúc chết đều không oán không hối hận, nhưng lại không biết người nọ rốt cuộc là ai, sau khi gặp được Lâu Điện Ngọc, nhìn thái độ của hắn đối với Sở Sở, đương nhiên đem người kia tưởng thành hắn, chẳng lẽ không đúng sao?

Chẳng lẽ thật là Cảnh Tiêm Trần sao?

“Ngươi nói dối, người Sở Sở yêu là ta.” Lâu Điện Ngọc hướng tới Cảnh Tiêm Trần quát.

Cảnh Tiêm Trần nhếch khóe môi, trào phúng nhìn hắn “Người Sở Sở yêu nếu là ngươi, vì sao phải hạ đau khổ cho ngươi, lại vì sao không cho ngươi biết nàng đã mang thai đứa con của ngươi?”

“Đó là… Đó là…” Lâu Điện Ngọc cực lực muốn biện bạch, nhưng là lại tìm không thấy lời gì để nói, chính là không ngừng mà lặp lại hai chữ kia.

Cảnh Tiêm Trần cười đến đắc ý “Thừa nhận đi. Sở Sở căn bản là không thương ngươi, người nàng yêu là ta, bởi vì yêu ta, cho nên mới cam tâm tình nguyện vì ta mà đi hạ độc cho ngươi.”

“Đúng. Nương căn bản không thương ngươi, nương sẽ không yêu thương một kẻ phái người đi đuổi giết người, hạ độc với người. Ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là cha của ta, sẽ không.” Sở Ngọc nhìn Lâu Ngọc Ninh, mang theo vài phần oán hận.

“Nếu không có Cảnh thúc thúc bảo hộ, ta cùng nương căn bản trốn không thoát khỏi những người đuổi giết đó, ngươi hận ta chính là oán hận nương, muốn đuổi tận giết tuyệt.”

Khi đó, ta cũng xác thực cũng biết hai mẹ con Sở Sở nhất định là đang tránh né cái gì đó, mới có thể đến ở trong một thôn hẻo lánh như vậy, nhưng là thật do Lâu Điện Ngọc làm sao?

Ta nhìn phía Lâu Điện Ngọc, đã thấy vẻ mặt hắn bị đả kích rất nặng, hiển nhiên là không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

“Ta như thế nào lại đuổi giết Sở Sở, ta là phái người đi tìm nàng, mặc dù nàng hạ độc cho ta, nhưng là ta không thể quên nàng được, ta như thế nào có khả năng giết nàng.” Lâu Điện Ngọc thì thào khẽ nói, lại không biết là đang nói cho Sở Ngọc nghe, hay là đang lẩm bẩm nói với chính mình.

Mị vẫn đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói: “Là vương hậu.”

“Cái gì?” Lâu Điện Ngọc lập tức vọt tới trước mặt Mị, nắm lấy bả vai của hắn nói: “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai?”

“Vương thượng, người rất để ý đến Sở Sở cô nương, cho nên đối với Vương hậu mà nói, đây chính là sự uy hiếp lớn. Những người đó là do Vương hậu phái đi, lấy danh nghĩa của Vương thượng.” Mị để mặc Lâu Điện Ngọc nắm lấy bả vai mình, thản nhiên trần thuật một sự thật.

Lâu Điện Ngọc lại hung hăng đẩy Mị ra “Ngươi thế nhưng biết, vậy ngươi vì sao không nói cho ta biết? Ngọc Ninh, uổng công ta đã coi ngươi là huynh đệ. Ngươi lại…”

“Thần là vì muốn tốt cho Vương, giữ lại một nữ nhân như vậy bên cạnh rất nguy hiểm, nàng tùy thời đều có khả năng sẽ làm việc nguy hiểm đến tính mạng của Vương thượng.” Mị cũng không có ra tay, chính là để mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra. Hắn chính là chán ghét nữ nhân, ở giữa tình và lý hắn đúng là sẽ nghĩ như vậy.

“Lâu Điện Ngọc, một người làm Vương như ngươi bị mắc mưu thật đúng là quá uất ức, ngay cả nữ nhân mình yêu nhất cũng bảo hộ không được, lại còn bị thê tử giá họa, thần tử giấu giếm, ta xem ngươi còn sống cũng không có ích gì nữa.” Cảnh Tiêm Trần vui sướng khi người gặp họa nói.

Lâu Điện Ngọc giờ phút này dĩ nhiên là vẻ mặt bị đả kích đến tột cùng, nhìn Cảnh Tiêm Trần nói: “Ngọc Thần, nếu Sở Sở yêu ngươi, ngươi lại vì sao không cứu nàng?”

“Hồng nhan lầm, độc nhất phụ nhân tâm, ngươi cho là trên thế gian này có mấy ai có thể giải nổi đây?” Cảnh Tiêm Trần quả thật là biết rõ mọi chuyện.

Lâu Điện Ngọc giờ phút này đã là vẻ mặt suy sụp, xem ra hắn thật sự là rất yêu Sở Sở.

Ta đột nhiên nghĩ đến túi gấm mà Sở Sở lưu lại cho ta, không khỏi từ trong lòng lấy ra “Ta có thể chứng minh, người Sở Sở yêu rốt cuộc là ai?”

Trong tiềm thức, ta cuối cùng vẫn cảm thấy Cảnh Tiêm Trần đang nói dối, người Sở Sở yêu nên là Lâu Điện Ngọc.



Ta cũng không phải là đứng về phe Lâu Điện Ngọc, chỉ là vì ta đã đáp ứng với Sở Sở chiếu cố Sở Ngọc thật tốt, ta không hy vọng nó bị cừu hận vùi lấp.

Giờ phút này, ta dĩ nhiên không còn để ý đến túi gấm này là Sở Sở để lại cho Sở Ngọc, mở túi ra, từ bên trong xuất ra di ngôn Sở Sở tự mình viết.

Đọc qua một lần, ta mới nhếch môi cười nói: “Người Sở Sở yêu là Lâu Điện Ngọc.”

Cũng không chờ mọi người trả lời, ta liền sâu kín đọc lên “Ngọc nhi, nương rất lấy làm tiếc, cuối cùng cũng không thể nhìn con lớn lên, tin tưởng con khi đọc được những dòng di thư này, con đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Ngọc nhi, nương thật sự rất yêu con, cũng không muốn rời xa con sớm như vậy, nhưng là nương phạm vào sai lầm, phạm vào sai lầm nên phải nhận sự trừng phạt. Nương chưa bao giờ oán, nương cũng thật cao hứng vì đã có con. Ngọc nhi, nương hiện tại nói cho con biết, cha của con chính là Vương thượng của Tây Việt quốc, con nếu muốn đi tìm hắn, vậy hãy cầm lấy túi gấm mà nương để lại cho con đi gặp hắn, nếu con không muốn đi tìm hắn, vậy cách càng xa càng tốt, trăm ngàn không cần nghĩ báo thù cho nương. Nương là yêu cha của con, chỉ trách chúng ta không có duyên phận với nhau. Là ta phải xin lỗi hắn trước, là ta lừa hắn trước, hạ độc cho hắn, cho nên ta không trách hắn đã đối với ta như vậy, thật sự. Ngày khác con nếu thấy hắn, nhất định phải chuyển lời xin lỗi của nương đến hắn. Còn nữa hãy nói với hắn, ta là thật sự thương hắn. Ngọc nhi, nương hy vọng vào sự lựa chọn của con, cho nên mới giao lại di thư này cho Liễu Lăng cô nương, muốn sau khi con lớn lên mới giao lại cho con. Cho nên mặc kệ Ngọc nhi lựa chọn như thế nào, nương đều ủng hộ con. Còn có nhớ rõ phải báo đáp Liễu Lăng cô nương thật tốt. Nương tuyệt bút.”

Sau khi ta đọc xong di thư, Lâu Điện Ngọc trên mặt là vui sướng cùng đau lòng, Cảnh Tiêm Trần là vẻ mặt khinh thường, mà Sở Ngọc lại tràn đầy khiếp sợ, cũng chỉ có Mị là một bộ dáng thờ ơ, việc không liên quan gì đến mình.

“Tốt lắm, chân tướng sự việc đã rõ ràng.” Ta quay đầu chống lại vẻ mặt khinh thường Cảnh Tiêm Trần, trào phúng nói: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi thật đúng là ti bỉ, lợi dụng một nữ tử để đi báo thù, hiện tại lại lợi dụng một đứa nhỏ, người giống như ngươi vốn là nên bị lưu đày.”

Nhớ tới hắn đối với Cẩm Hoàng tuyệt tình, lại nghĩ đến những việc mà hắn đã làm với Sở Sở, ta đối với Cảnh Tiêm Trần thật sự không có một chút hảo cảm nào.

Lưu đày thì đã sao? Hắn còn không phải là đã trở thành môn chủ của địa sát môn hay sao, vẫn tiêu sái như thường, lại gắt gao không thể quên được cừu hận, chẳng lẽ còn thật sự nghĩ muốn trở thành quốc quân của Tây Việt quốc sao?

Cảnh Tiêm Trần vẫn cười như cũ, tựa hồ chưa bị chịu ảnh hưởng, đôi mắt kia vẫn thẳng tắp nhìn về phía ta, ái muội nói: “Liễu Lăng, đừng quên lúc trước chúng ta nhưng là một đôi.”

Lời nói như vậy, làm không khí hiện trường nhất thời ngột ngạt vài phần.

“Lúc trước nếu thật sự là như vậy, thì là do lúc đó mắt ta bị mù.” Ta đón nhận tầm mắt của hắn, gằn từng tiếng nói: “Ta chưa từng có chán ghét một người như vậy, ngươi chính là người đầu tiên.”

Cảnh Tiêm Trần cười khẽ “Đúng, ta là lợi dụng Sở Sở, thế nào? Ta chính là một bên cứu Sở Sở, một bên theo những người đó đến truy giết bọn họ, ta muốn Sở Ngọc tín nhiệm ta, ta muốn Sở Ngọc hận Lâu Điện Ngọc, ta muốn cha con bọn họ tàn sát lẫn nhau, ta muốn Lâu Điện Ngọc thống khổ cả đời. Thế thì đã làm sao? Ta thích, ta nguyện ý là được.”

Sở Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Cảnh Tiêm Trần.

“Đồ điên.” Ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Cảnh Tiêm Trần cười phá lên, nhưng lại tràn đầy thê lương “Ta là đồ điên, người như ta làm sao lại không có khả năng là một người điên đây? Các ngươi luôn mồm khiển trách ta, nhưng là có ai lại biết được ta đã gặp phải chuyện gì không?”

Hắn chỉ vào Lâu Điện Ngọc, dĩ nhiên là vẻ mặt phẫn nộ “Là mẫu phi tâm địa đen tối của ngươi, không muốn nhìn thấy nương ta được sủng ái, hãm hại nương ta cùng người khác thông dâm. Sau đó lão nhân không đầu óc kia thế nhưng liền tin là như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, để cho một đám khất cái luân bạo người, khi đó các ngươi chắc có người đang cười, chỉ có ta đây khóc. Các ngươi đem tất cả làm như trò giải trí. Mặc kệ nương ta sống chết. Nương ta chịu không nổi khuất nhục, nhảy vực tự sát! Nhưng là ta là con trai của người, ngay cả xác của người đều không thể bảo tồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị coi như dâm phụ, bị tra tấn như súc vật. Khi đó, ta mới mười tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng là lão nhân kia lại đem ta ném vào một biên thành hoang vu, ta không có tiền, ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta bị người đánh đập lại không dám đưa tay lên tránh đỡ, ta chỉ có thể ăn những thứ thức ăn mà bọn họ ném cho, những người đó đều cười nhạo ta là thú vật, bắt ta uống nước tiểu của bọn họ, giống như con chó chỉ ăn xương bọn họ vứt cho, còn muốn vẫy đuôi mừng chủ. Từ lúc đó ta liền thề, ta nhất định phải đứng lên, đem một đám người này dẫm nát ở dưới chân mình, ta muốn người Lâu gia các ngươi toàn bộ đều chết không được tử tế.”

“Chẳng sợ mất tất cả, chẳng sợ đồng quy vu tận, ta kiếp này cũng sẽ không cho các ngươi sống yên ổn.” Nói xong lời cuối cùng, sự bình tĩnh hắn vốn cố ý ngụy trang đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự cừu hận như bão táp thổi quét hết thảy.

Bên trong thính thất to như vậy, một mảnh trầm mặc, tĩnh lặng như vậy có vài phần quỷ dị.

Ta cho tới bây giờ không có nghĩ tới hắn bừa bãi như vậy, tiêu sái như vậy, thế nhưng lại đã trải qua sự đối đãi như thế, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới người trong cung lại là loại người vô tình đến mức hoang đường như vậy.

Ta tựa hồ không nên nói hắn như vậy.

Có ai có thể lớn tiếng bảo chứng, chính mình sau khi chịu nhiều khuất nhục như vậy, có thể không chút nào oán hận hay không.

Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn thiên vị ai, giờ phút này ta lại cảm thấy mình đã sai khi nói hắn như vậy, có lẽ hắn thật sự có lý do để báo thù.

“Ngọc Thần…” Lâu Điện Ngọc nhẹ giọng gọi “Mẫu hậu người…”

Cảnh Tiêm Trần cũng là cắt ngang lời Lâu Điện Ngọc, cười lạnh nói: “Ta đã từng nói với bản thân, sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho bà ta nếm trải qua chuyện mà nương ta đã gặp, sẽ có một ngày ta muốn cười nhìn các ngươi phải chịu khổ sở.”

“Cho nên ngươi liền thông đồng với người của Đông Hải quốc đến đối phó quốc gia của mình, ngươi đừng quên ngươi cũng là người Tây Việt quốc.” Lúc này đây người lên tiếng lại là Mị, thì ra hắn cũng đã biết tất cả.

Cảnh Tiêm Trần sắc mặt hơi hơi ảm đạm, lẩm bẩm: “Nếu không phải là do một nữ tử bị ta ruồng bỏ, thì Lang Gia phường mà ta tỉ mỉ tạo ra cũng sẽ không bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng không cần xin giúp đỡ từ ngoại lực.”

“Cơ Lưu Tiêu là đang lợi dụng ngươi, hắn muốn là Tây Việt quốc.” Mị gằn từng tiếng nói.

Mà Cảnh Tiêm Trần cũng là cười phá lên, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua mỗi người chúng ta “Thì đã sao? Hắn muốn chiếm lấy Tây Việt quốc, ta muốn xem Tây Việt quốc bị thua, nhìn người Lâu gia một đám đều trở thành chó nhà có tang. Quốc gia hủ bại này có quan hệ gì với ta sao? Từ lúc ta bị đẩy đến biên thành, ta cũng đã không còn là người Lâu gia, cũng không còn là con dân của Tây Việt quốc, ta gọi là Cảnh Tiêm Trần, trên giang hồ chính là môn chủ của địa sát môn, Cảnh Tiêm Trần được người giang hồ xưng là Ma vương.”

Ánh mắt của hắn cuối cùng đặt tại trên người Lâu Điện Ngọc, cười khẽ nói: “Đúng rồi, thủ hạ của ta chắc đã giết sạch những kẻ đã từng cười nhạo nương của ta. Riêng mẫu hậu của ngươi sẽ do ta tự mình động thủ, về phần vương hậu của ngươi, ta cũng giao cho thủ hạ bắt tới cho ngươi, đến lúc đó ngươi muốn giết, muốn chém là tùy ngươi. Trước khi ngươi ra đi, ta cũng cho phép ngươi báo thù cho Sở Sở.”

“Ngươi thật muốn toàn bộ Tây Việt quốc đến tế điện cho cừu hận của ngươi sao?” Lâu Điện Ngọc nhìn Cảnh Tiêm Trần hỏi: “Ngay cả dân chúng của Tây Việt quốc cũng không bỏ qua sao?”

“Không cần theo ta nói những lời bi thương, Cảnh Tiêm Trần sớm đã không còn tâm, sự sống chết của người khác có quan hệ gì với ta?” Hắn khinh thường nhìn Lâu Điện Ngọc liếc mắt một cái “Ta không thể nhanh giết ngươi được. Ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy Tây Việt quốc là như thế nào rơi vào tay của kẻ thù. Ta muốn Lâu gia từ nay về sau thân bại danh liệt.”

“Nhẩm tính thời gian, Tà vương cũng nên đến đây.” Hắn nhếch khóe miệng, cười nói: “Làm Vương thượng của Tây Việt quốc có nên đứng dậy đi nghênh đón khách nhân từ xa mà đến không?”

Cửa đột nhiên bị mở ra, đứng ở bên ngoài rõ ràng là Cơ Lưu Tiêu, đứng bên cạnh hắn còn có Cẩm Hoàng.

Thành công đoạt hoàng cung nhưng lại lặng yên không một tiếng động như thế, người bên ngoài thậm chí không biết nơi này sớm đã xảy ra biến hóa long trời nở đất.

Ta ngước mắt nhìn, cách một cánh cửa kia, cùng Cơ Lưu Tiêu nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook