Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 35: Cân quắc hào nữ (2)
Sương Phi Vãn
04/12/2015
Tiếng sáo vang lên
dần dần gần hơn, kia náo động ồn ào, kia tranh cãi ầm ĩ, kia tiếng ly
rượu chạm vào nhau, kia tiếng nói chuyện lần lượt thay đổi đề tài, hoàn
toàn đan xen vào cùng một chỗ, truyền vào bên tai ta.
Ta đột nhiên thanh tỉnh lại, kéo kéo vạt áo của mama kia, mà nàng cũng đã buông chúng ta ra, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn lên vương thượng nói: “Vương thượng, người từng thiếu ta một yêu cầu phải không?”
Thật là vô lễ, một chút cũng không có ý thức thân phận mình là cung nữ, cứ như vậy thẳng tắp nhìn vị quân vương kia, cứ như là chuyện đương nhiên cùng đưa ra điều kiện.
Nàng thật sự chính là một cung nữ lớn tuổi có suy nghĩ sâu sắc sao?
Ta không tin.
Mọi người lại như không có gì kinh ngạc, thậm chí ngay cả vị vương thượng kia cũng không có chút không vui, chính là hiền lành hỏi: “Tô phu nhân, người muốn cái gì? Chỉ cần quả nhân có thể làm được, nhất định quả nhân sẽ đồng ý.”
Một màn quỷ dị như thế, cũng chỉ có ta là cảm thấy kinh ngạc.
Mama tay chỉ vào ta, cao giọng nói: “Ta muốn nha đầu này gả cho Tiểu Hiên.”
Thanh âm của nàng vang dội như thế, cơ hồ mọi người ai cũng đều nghe rõ.
Chính là lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người có thể nói phong phú đến cực điểm.
Trên mặt Hạ Diệp là ngưng trọng, đại phu nhân trên mặt là vui sướng khi người gặp họa, Hạ Nguyệt Sanh không biết là vui hay là buồn, còn có Hạ Nguyệt Mộng là một bộ dáng dịu dàng như trước, tựa hồ như không có phản ứng gì.
Bên kia Cơ Lưu Tiêu một thân hồng y nhìn phía bên này, đáy mắt là đang cười, chính là ý cười rõ ràng mang theo vài phần ái muội làm cho người ta đoán không ra.
Còn có rất nhiều người, hoặc kinh ngạc, hoặc cười nhạo, đều hướng ánh mắt về phía ta.
Lại một lần nữa, ta trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mà thanh danh của Hạ Nguyệt Nhiễm lại có thể bị ta phá hư như thế này sao?
Trong mắt những người ngoại tộc, những người ta liên lụy là Cơ Lưu Ẩn, là Cơ Lưu Hiên.
Nhớ ra, ta nhìn về phía vị trí của Cơ Lưu Ẩn, lại phát hiện hôm nay hắn vẫn chưa đến tham dự, không biết là mệnh lệnh của vương thượng, hay là hắn lại đi đâu chơi đùa.
“Không được.” Một tiếng cự tuyệt quả quyết đến từ vị đế vương cao cao tại thượng phía trên kia, trong thanh âm kia thậm chí mang theo vài phần kích động.
Hắn hình như rất để ý đến ta?
Nếu không thấy hắn nhìn vào đáy mắt của ta là trong suốt rõ ràng, ta có thể nghĩ là hắn muốn ta.
“Vì cái gì không được ?” Mama tựa hồ cũng không chịu thua, một chút cũng không xem đến địa vị đế vương của hắn.
Vương thượng tự biết mình lỡ lời, kìm chế cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng hiền lành, “Tô phu nhân, quả nhân đã phong nàng làm Nguyệt Nhiễm quận chúa, tiến cung làm bạn quả nhân.”
“Vậy thì sao?” Trước mặt nhiều người như vậy, mama lại không lưu cho vương thượng một chút mặt mũi “Làm quận chúa sẽ không thể gả cho Tiểu Hiên sao? Chẳng lẽ người cho nàng làm quận chúa liền muốn nàng cả đời cũng không lập gia đình sao?”
Nàng khí thế bức người như thế, làm ai cũng không thể chịu đựng được, huống chi là một vị quân vương.
Hổ mặc dù không móng vuốt cũng là hổ, vị vương thượng này, mặt vốn hiền lành đã bắt đầu xuất hiện một tia giận dữ, người chung quanh cũng không khỏi nuốt vào một ngụm khí lạnh.
“Tô phu nhân, quả nhân kính trọng ngươi là thầy của quả nhân, kính trọng ngươi đã từng vì Đông Hải quốc ngăn không cho Bắc Thương quốc tiến công, nhưng ngươi cũng không thể không phân rõ phải trái như thế.” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cao cao tại thượng hướng mama nói: “Còn lại cái gì đều được, Nguyệt Nhiễm là không thể gả cho ngũ nhi, ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Hắn ngăn cản a~, là vì cái gì chứ?
Là cảm thấy bộ dáng Cơ Lưu Hiên nghèo túng như vậy không xứng với ta? Hay là có ẩn tình không muốn người khác biết?
Ta cảm thấy sự tình rất quái lạ, nhưng lại không đoán ra được.
Điều ta không thể tưởng tượng được là, mama này đúng là vương thượng sư (*), không trách được lại bá đạo như thế, thì ra từng là Cân quắc hào nữ.
(*vương thượng sư : thầy của vua)
Chỉ bằng thực lực của một nữ nhân mà ngăn cản được sự tiến công của một quốc gia, thật là làm cho người bội phục, không trách được vị vương thượng của Đông Hải này dung túng nàng như thế.
Chính là một tài nữ như thế, vì sao chịu ủy thân ở bên một tên Vương gia lúc nào cũng say khướt, lại nghèo túng mà làm mama?
Nàng cùng hắn trong lúc đó, là có quan hệ gì?
Chuyện tình bên trong hoàng cung này quá mức phức tạp, ta cũng không có ý định tìm hiểu, chính là có đôi khi thân ở trong này, liền không thể không đếm xỉa đến được, tựa như giờ phút này… Vốn không phải ý của ta, nhưng ở trong mắt người khác chính là do ta dựng lên.
Ta đột nhiên thanh tỉnh lại, kéo kéo vạt áo của mama kia, mà nàng cũng đã buông chúng ta ra, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn lên vương thượng nói: “Vương thượng, người từng thiếu ta một yêu cầu phải không?”
Thật là vô lễ, một chút cũng không có ý thức thân phận mình là cung nữ, cứ như vậy thẳng tắp nhìn vị quân vương kia, cứ như là chuyện đương nhiên cùng đưa ra điều kiện.
Nàng thật sự chính là một cung nữ lớn tuổi có suy nghĩ sâu sắc sao?
Ta không tin.
Mọi người lại như không có gì kinh ngạc, thậm chí ngay cả vị vương thượng kia cũng không có chút không vui, chính là hiền lành hỏi: “Tô phu nhân, người muốn cái gì? Chỉ cần quả nhân có thể làm được, nhất định quả nhân sẽ đồng ý.”
Một màn quỷ dị như thế, cũng chỉ có ta là cảm thấy kinh ngạc.
Mama tay chỉ vào ta, cao giọng nói: “Ta muốn nha đầu này gả cho Tiểu Hiên.”
Thanh âm của nàng vang dội như thế, cơ hồ mọi người ai cũng đều nghe rõ.
Chính là lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người có thể nói phong phú đến cực điểm.
Trên mặt Hạ Diệp là ngưng trọng, đại phu nhân trên mặt là vui sướng khi người gặp họa, Hạ Nguyệt Sanh không biết là vui hay là buồn, còn có Hạ Nguyệt Mộng là một bộ dáng dịu dàng như trước, tựa hồ như không có phản ứng gì.
Bên kia Cơ Lưu Tiêu một thân hồng y nhìn phía bên này, đáy mắt là đang cười, chính là ý cười rõ ràng mang theo vài phần ái muội làm cho người ta đoán không ra.
Còn có rất nhiều người, hoặc kinh ngạc, hoặc cười nhạo, đều hướng ánh mắt về phía ta.
Lại một lần nữa, ta trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mà thanh danh của Hạ Nguyệt Nhiễm lại có thể bị ta phá hư như thế này sao?
Trong mắt những người ngoại tộc, những người ta liên lụy là Cơ Lưu Ẩn, là Cơ Lưu Hiên.
Nhớ ra, ta nhìn về phía vị trí của Cơ Lưu Ẩn, lại phát hiện hôm nay hắn vẫn chưa đến tham dự, không biết là mệnh lệnh của vương thượng, hay là hắn lại đi đâu chơi đùa.
“Không được.” Một tiếng cự tuyệt quả quyết đến từ vị đế vương cao cao tại thượng phía trên kia, trong thanh âm kia thậm chí mang theo vài phần kích động.
Hắn hình như rất để ý đến ta?
Nếu không thấy hắn nhìn vào đáy mắt của ta là trong suốt rõ ràng, ta có thể nghĩ là hắn muốn ta.
“Vì cái gì không được ?” Mama tựa hồ cũng không chịu thua, một chút cũng không xem đến địa vị đế vương của hắn.
Vương thượng tự biết mình lỡ lời, kìm chế cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng hiền lành, “Tô phu nhân, quả nhân đã phong nàng làm Nguyệt Nhiễm quận chúa, tiến cung làm bạn quả nhân.”
“Vậy thì sao?” Trước mặt nhiều người như vậy, mama lại không lưu cho vương thượng một chút mặt mũi “Làm quận chúa sẽ không thể gả cho Tiểu Hiên sao? Chẳng lẽ người cho nàng làm quận chúa liền muốn nàng cả đời cũng không lập gia đình sao?”
Nàng khí thế bức người như thế, làm ai cũng không thể chịu đựng được, huống chi là một vị quân vương.
Hổ mặc dù không móng vuốt cũng là hổ, vị vương thượng này, mặt vốn hiền lành đã bắt đầu xuất hiện một tia giận dữ, người chung quanh cũng không khỏi nuốt vào một ngụm khí lạnh.
“Tô phu nhân, quả nhân kính trọng ngươi là thầy của quả nhân, kính trọng ngươi đã từng vì Đông Hải quốc ngăn không cho Bắc Thương quốc tiến công, nhưng ngươi cũng không thể không phân rõ phải trái như thế.” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cao cao tại thượng hướng mama nói: “Còn lại cái gì đều được, Nguyệt Nhiễm là không thể gả cho ngũ nhi, ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi.”
Hắn ngăn cản a~, là vì cái gì chứ?
Là cảm thấy bộ dáng Cơ Lưu Hiên nghèo túng như vậy không xứng với ta? Hay là có ẩn tình không muốn người khác biết?
Ta cảm thấy sự tình rất quái lạ, nhưng lại không đoán ra được.
Điều ta không thể tưởng tượng được là, mama này đúng là vương thượng sư (*), không trách được lại bá đạo như thế, thì ra từng là Cân quắc hào nữ.
(*vương thượng sư : thầy của vua)
Chỉ bằng thực lực của một nữ nhân mà ngăn cản được sự tiến công của một quốc gia, thật là làm cho người bội phục, không trách được vị vương thượng của Đông Hải này dung túng nàng như thế.
Chính là một tài nữ như thế, vì sao chịu ủy thân ở bên một tên Vương gia lúc nào cũng say khướt, lại nghèo túng mà làm mama?
Nàng cùng hắn trong lúc đó, là có quan hệ gì?
Chuyện tình bên trong hoàng cung này quá mức phức tạp, ta cũng không có ý định tìm hiểu, chính là có đôi khi thân ở trong này, liền không thể không đếm xỉa đến được, tựa như giờ phút này… Vốn không phải ý của ta, nhưng ở trong mắt người khác chính là do ta dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.