Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 103: Di họa Giang Đông ( 2 )
Sương Phi Vãn
12/12/2015
Ta rõ ràng đã tới đây mấy lần, lại chưa bao giờ nghĩ tới mặt sau còn có thể có một mật thất,
nếu không phải ta lúc này đây vô tình nhìn thấy bên trong, thật đúng là
sẽ không hề nghĩ đến.
Đây… Là do Cơ Lưu Tiêu tạo ra sao?
Ta đứng dậy, dọc theo thềm đá chậm rãi đi vào bên trong.
Trong thông đạo thật tối, vươn tay ra không thấy năm ngón tay, ta cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà không ngừng đi về phía trước.
Cũng không biết đi bao lâu, vốn thông đạo đang nhỏ hẹp đột nhiên trở nên rộng ra, cũng có vài ánh sáng nhạt chậm rãi chiếu đến.
Ta không khỏi đi nhanh hơn, thẳng đến một cái phòng rộng mở.
Phòng là một cái thạch thất, nhưng lại bố trí thật sự tinh mỹ, phía trên phòng có một cái đèn lớn, bên trong chứa mười viên dạ minh châu.
Ánh sáng minh châu soi tỏ, làm cho thạch thất này thoạt nhìn liền như ban ngày.
Ở đây còn có giường, có bàn, trên bàn thậm chí còn có một bình hoa, dường như vẫn thường có người ở.
Chính là trên tường có một vài bức họa lại làm cho ta hiểu được tất cả.
Thì ra nơi này cũng là nơi Cơ Lưu Tiêu kỷ niệm Phượng Loan, hết thảy đều là vật mà nàng từng lưu lại.
Mỗi nơi mắt nhìn đến, đều là tình yêu hắn dành cho Phượng Loan, tâm thế nhưng lại bắt đầu hơi hơi chua xót.
Ta đây là làm sao vậy?
Là bị hắn đêm hôm đó mê hoặc sao?
Ta cực lực lắc đầu, lại không thể không thừa nhận chính mình đối hắn chung quy là có vài phần hảo cảm, không thể không thừa nhận chính mình cũng không hơn gì một tiểu nữ tử, bị đoạn thâm tình giả giả thật thật kia của hắn mê hoặc.
Chính là nếu ta chính là Phượng Loan thì sao?
Giờ khắc này, đáy lòng lại cảm thấy nói chính mình là Phượng Loan có lẽ cũng không tồi.
Hơi hơi tự giễu một phen, ta mới hướng bên trong đi đến.
Bên trong là một nội thất không lớn, chỉ có một cái giường hoa bằng thủy tinh, mà nằm trên đó đúng là Phượng Loan?
Là di thể sao?
Giật mình, đồng thời đáy lòng lại có vài phần mất mát, ta quả thật không phải Phượng Loan.
Chính là khi đến gần nhìn thấy, lại phát hiện đó chẳng qua là một người sáp, mà khuôn mặt mỗi một nét đều cực kỳ giống ta.
Là Phượng Loan? Hay là ta?
Đang lúc ta suy nghĩ ngàn vạn điều, một tiếng nói chuyện thầm thì xa xa truyền đến, ta không khỏi hốt hoảng liền trốn vào một bên giường, nín thở chờ đợi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mà nói tiếng cũng dần dần rõ ràng lên.
“Tiêu, nơi này là chỗ nào?” Trong mơ hồ, một giọng nữ nhẹ nhàng giật mình hỏi.
Là ai?
Ta cảm thấy giọng này rất đỗi quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.
“Ta vì Phượng Loan tạo mộ chôn theo quần áo và di vật.” Cơ Lưu Tiêu thản nhiên đáp, mang theo vài phần bi ai.
“Tiêu, huynh dẫn muội tới nơi này là vì sao?” Nữ nhân kinh ngạc hỏi, bên trong mang theo vài phần mong đợi.
Rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc. Nhưng ta chính là nghĩ không ra.
Gọi Cơ Lưu Tiêu thân mật như thế có thể là ai? Khiến Cơ Lưu Tiêu đáp lời nghiêm chỉnh như thế lại có mấy người?
“Bất Nhàn, muội vẫn không tin ta sao? Ta đây hôm nay trước mặt muội hủy diệt nơi này đi là được phải không?” Cơ Lưu Tiêu thanh âm sâu kín vang vọng bên trong thạch thất.
Bất Nhàn? Thủy Bất Nhàn?
Thủy Bất Nhàn từng thân mật gọi Cơ Lưu Phong là Phong ca ca, mà giờ phút này lại cùng Cơ Lưu Tiêu ở đây, còn thân mật như thế ?
Đó là Thủy Bất Nhàn từng đối với Cơ Lưu Tiêu tỏ vẻ chán ghét sao?
Ta bỗng rất muốn cười, rồi đột nhiên trong lúc đó lại hiểu được một vài chuyện.
Đây… Là do Cơ Lưu Tiêu tạo ra sao?
Ta đứng dậy, dọc theo thềm đá chậm rãi đi vào bên trong.
Trong thông đạo thật tối, vươn tay ra không thấy năm ngón tay, ta cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà không ngừng đi về phía trước.
Cũng không biết đi bao lâu, vốn thông đạo đang nhỏ hẹp đột nhiên trở nên rộng ra, cũng có vài ánh sáng nhạt chậm rãi chiếu đến.
Ta không khỏi đi nhanh hơn, thẳng đến một cái phòng rộng mở.
Phòng là một cái thạch thất, nhưng lại bố trí thật sự tinh mỹ, phía trên phòng có một cái đèn lớn, bên trong chứa mười viên dạ minh châu.
Ánh sáng minh châu soi tỏ, làm cho thạch thất này thoạt nhìn liền như ban ngày.
Ở đây còn có giường, có bàn, trên bàn thậm chí còn có một bình hoa, dường như vẫn thường có người ở.
Chính là trên tường có một vài bức họa lại làm cho ta hiểu được tất cả.
Thì ra nơi này cũng là nơi Cơ Lưu Tiêu kỷ niệm Phượng Loan, hết thảy đều là vật mà nàng từng lưu lại.
Mỗi nơi mắt nhìn đến, đều là tình yêu hắn dành cho Phượng Loan, tâm thế nhưng lại bắt đầu hơi hơi chua xót.
Ta đây là làm sao vậy?
Là bị hắn đêm hôm đó mê hoặc sao?
Ta cực lực lắc đầu, lại không thể không thừa nhận chính mình đối hắn chung quy là có vài phần hảo cảm, không thể không thừa nhận chính mình cũng không hơn gì một tiểu nữ tử, bị đoạn thâm tình giả giả thật thật kia của hắn mê hoặc.
Chính là nếu ta chính là Phượng Loan thì sao?
Giờ khắc này, đáy lòng lại cảm thấy nói chính mình là Phượng Loan có lẽ cũng không tồi.
Hơi hơi tự giễu một phen, ta mới hướng bên trong đi đến.
Bên trong là một nội thất không lớn, chỉ có một cái giường hoa bằng thủy tinh, mà nằm trên đó đúng là Phượng Loan?
Là di thể sao?
Giật mình, đồng thời đáy lòng lại có vài phần mất mát, ta quả thật không phải Phượng Loan.
Chính là khi đến gần nhìn thấy, lại phát hiện đó chẳng qua là một người sáp, mà khuôn mặt mỗi một nét đều cực kỳ giống ta.
Là Phượng Loan? Hay là ta?
Đang lúc ta suy nghĩ ngàn vạn điều, một tiếng nói chuyện thầm thì xa xa truyền đến, ta không khỏi hốt hoảng liền trốn vào một bên giường, nín thở chờ đợi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mà nói tiếng cũng dần dần rõ ràng lên.
“Tiêu, nơi này là chỗ nào?” Trong mơ hồ, một giọng nữ nhẹ nhàng giật mình hỏi.
Là ai?
Ta cảm thấy giọng này rất đỗi quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.
“Ta vì Phượng Loan tạo mộ chôn theo quần áo và di vật.” Cơ Lưu Tiêu thản nhiên đáp, mang theo vài phần bi ai.
“Tiêu, huynh dẫn muội tới nơi này là vì sao?” Nữ nhân kinh ngạc hỏi, bên trong mang theo vài phần mong đợi.
Rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc. Nhưng ta chính là nghĩ không ra.
Gọi Cơ Lưu Tiêu thân mật như thế có thể là ai? Khiến Cơ Lưu Tiêu đáp lời nghiêm chỉnh như thế lại có mấy người?
“Bất Nhàn, muội vẫn không tin ta sao? Ta đây hôm nay trước mặt muội hủy diệt nơi này đi là được phải không?” Cơ Lưu Tiêu thanh âm sâu kín vang vọng bên trong thạch thất.
Bất Nhàn? Thủy Bất Nhàn?
Thủy Bất Nhàn từng thân mật gọi Cơ Lưu Phong là Phong ca ca, mà giờ phút này lại cùng Cơ Lưu Tiêu ở đây, còn thân mật như thế ?
Đó là Thủy Bất Nhàn từng đối với Cơ Lưu Tiêu tỏ vẻ chán ghét sao?
Ta bỗng rất muốn cười, rồi đột nhiên trong lúc đó lại hiểu được một vài chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.