Chương 47: Biến hóa
Đại Mộng Đương Giác
25/07/2021
Tô Mã nghĩ thầm, hiện tại còn không phải, nhưng sau này sẽ phải.
Bách Lý Kiêu lạnh lùng:
- Chớ có nhiều lời.
Đới Nguyên cười càn rỡ:
- Nếu đã như vậy, ta liền thay trời hành đạo, đưa ngươi xuống mồ đoàn tụ với tiểu nhị.
Trong phòng lại vang lên tiếng động.
Tô Mã nhìn lo lắng, chỉ là lúc nhìn thấy hoa khôi chết cạnh cửa, liền sửng sốt. Hoa khôi này chết không nhắm mắt, gương mặt còn mang theo e lệ ửng đỏ, có lẽ nàng ta không ngờ chỉ ra khỏi cửa, lại mất đi tính mạng.
Tô Mã liền nghĩ đến những nữ tử không thể chịu nhục, phẫn uất mà tự sát, bỗng nhiên lửa giận nâng lên. Nàng cúi đầu nhìn ván cửa dưới chân, dùng sức cầm lấy nó, sau đó chậm rãi đi về phía Đới Siêu.
Đới Siêu tay chân không thể động, ám khí duy nhất cũng đã phun ra ngoài, hiện tại Tô Mã yếu đuối ôn nhu đối mặt với hắn như cá nằm trên thớt.
Đáng lẽ hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng thấy Tô Mã run run rẩy rẩy đi tới đây, liền cười nhạo một tiếng:
- Tiểu nương tử, ngươi cầm ván gỗ còn không xong, vậy mà muốn đối phó ta?
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Tô Mã vẫn luôn nhíu mi đột nhiên nhướng mày, hướng hắn trợn trắng mắt.
Đới Siêu lập tức sửng sốt.
“Bang” một tiếng, đã bị ván gỗ đập bất tỉnh.
Tô Mã vỗ vỗ tay, ở nơi Bách Lý Kiêu nhìn không thấy, vui sướng làm mặt quỷ.
Bên này, Đới Nguyên cũng không rảnh lo cho sư đệ, Bách Lý Kiêu vừa chuyển cổ tay, đập vào cánh tay hắn, tốc độ cực nhanh, chỉ nghe vù vù, đầu ngón tay liền cầm lấy chuôi kiếm.
Đới Nguyên cả kinh, cắn răng tránh thoát, lại phát hiện bàn tay của Bách Lý Kiêu như bàn thạch, gông cùm xiềng xích ở chuôi kiếm.
Bách Lý Kiêu mặt mày chợt tắt, xoay người đoạt lấy Huyền Vụ kiếm.
Tô Mã thấy thế, liền cảm thấy vui sướng, rồi lại cảm thấy nàng đã quên gì đó, có chút hoảng hốt.
Đới Nguyên thấy Bách Lý Kiêu cầm thần kiếm, mặt mũi hắn trắng bệch.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe, cầm lấy trường kiếm muốn vận công. Ngay lúc vận công trong nháy mắt, kiếm quang đại thịnh, kiếm khí giống như hỏa long rít gào theo cánh tay hắn đập thẳng vào ngực hắn.
Mà ở gân cốt chứa hàn khí ứng kích, như hồng thủy trào dâng, lãnh nhiệt luân phiên, hắn nôn ra một búng máu.
Tô Mã kinh hãi hô lên. Ngoài cửa sổ bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng sấm, nàng mới vừa há miệng lại phải nuốt trở về, chỉ để lại một âm tiết khàn khàn.
Tuy Đới Nguyên không biết tại sao Bách Lý Kiêu hộc máu, nhưng sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hắn cười dữ tợn một tiếng, thân thể bay tới, tung ra một quyền nhắm vào ngực của Bách Lý Kiêu.
Còn nghĩ là hắn sẽ không có sức phản kháng, không ngờ quyền phong vọt tới trước mặt đối phương, Bách Lý Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt màu đỏ tươi thoáng hiện, vẫn có thể vững vàng cầm lấy Huyền Vụ, đâm tới đây.
Đới Nguyên trốn tránh không kịp, bị Huyền Vụ đâm xuyên ngực, kêu thảm thiết một tiếng.
Trước kia hắn cầm thần kiếm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không biết dùng thanh kiếm này xuyên qua bao nhiêu người, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị thanh kiếm này đâm thủng ngực.
Hắn run rẩy khóe môi, máu tươi nhiễm hồng cổ, liếc nhìn Đới Siêu đang hôn mê, cuối cùng cắn răng, đánh một chưởng về phía Bách Lý Kiêu, mang theo Huyền Vụ nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thấy Đới Nguyên đào tẩu, Bách Lý Kiêu duy trì không được, nôn ra một búng máu.
Tô Mã chạy tới nâng hắn lên, nàng không thể nói, chỉ có thể nôn nóng lau máu bên môi hắn.
Bách Lý Kiêu cau mày, sắc mặt giống như ngọc thạch lãnh ngạnh. Huyền Vụ cùng nội thương hình thành hai cổ năng lượng va chạm trong thân thể hắn, tạo thành đau đớn có thể so với phân cân thác cốt, nếu là người khác nhất định sẽ quay cuồng dưới đất, kêu gào đau đớn. Nhưng hắn chỉ cắn chặt khớp hàm, không phát ra một chút thanh âm.
( Yul: phân cân thác cốt nghĩa là gân bị tước ra, xương bị lệch vị là một cơn đau cao độ có thể làm xáo trộn việc luân lưu của khí và làm thương tổn trầm trọng nội tạng thậm chí có thể đem đến tử vong.)
Chỉ là bên môi, máu như chảy bất tận, chảy xuống đầu ngón tay của Tô Mã.
Tô Mã nhìn hắn, đầu ngón tay run lên.
Nàng biết Bách Lý Kiêu vì võ công của hắn, không thể nào sử dụng Huyền Vụ. Nhưng trong nguyên tác lần đầu đối phương đụng tới Huyền Vụ, là vài ngày sau khi võ lâm đại hội bắt đầu.
Lần đó cốt truyện quá mức thảm thiết, nàng ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên hoàn toàn xem nhẹ lần này, chuyện Bách Lý Kiêu tiếp xúc với Huyền Vụ....
Huyền Vụ va chạm với nội công của Bách Lý Kiêu, bật kíp nổ trong thân thể hắn.
Hiện tại nàng không có dược, cũng không biết võ công, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nàng nhìn về phía cửa sổ, muốn hỏi Thiên Đạo nên làm gì bây giờ. Bóng đêm âm trầm, bóng cây rào rạt, nhưng trời đêm hoàn toàn không có động tĩnh.
Lúc này nàng mới nhớ ra, trong tiểu thuyết mặc kệ là vai chính hay là vai đại ác, không đến đại kết cục sẽ không dễ dàng tử vong. Nhưng Bách Lý Kiêu không giống vậy, hắn bị Thiên Đạo hận thấu xương. Hiện tại Thiên Đạo hận không thể xông lên bổ một đao, sao có thể cứu hắn?
- Tiểu Lê...
Tô Mã ngẩng đầu, Bách Lý Kiêu nhìn nàng. Trong mắt màu đỏ tươi, nhưng vẫn còn sót lại thanh tỉnh. Đôi môi tái nhợt hơi động, miễn cưỡng nói ra mấy chữ:
- Ta không sao, đừng lo lắng.
Tô Mã nhíu mi, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Nàng lo lắng? Sao nàng lại lo lắng. Nàng trăm phương nghìn kế muốn câu dẫn Bách Lý Kiêu, mục đích cuối cùng không phải là muốn đối phương chết sao? Nếu hiện giờ hắn chết đi, nàng hận không thể khua chiêng gõ trống cười to ba tiếng...
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nhìn bàn tay đầy máu tươi, giống như khắc sâu vào lòng nàng. Nàng như người ngốc, xoa xoa tay lên người.
Tuy đã lau đi, nhưng vẫn nóng rực trên tay. Ánh mắt Tô Mã chợt lóe.
Bách Lý Kiêu hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn:
- Chỉ cần ta không vận công sẽ không có việc gì, ngươi chớ sợ.
Nàng lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội. Người này ngày thường lạnh nhạt ít lời, lúc này lại nói nhiều vô cùng. Không bận tâm thân thể mang thương tích, mở miệng liền nôn ra máu tươi nhiễm đỏ tay nàng.
Nàng miễn cưỡng trấn định, lắc lắc đầu, muốn hắn đừng nói chuyện, sau đó gian nan nâng hắn dậy.
Nàng hỏi hắn nên làm gì bây giờ, hắn nhìn khắp phòng hỗn độn cùng Đới Siêu đang hôn mê:
- Về khách điếm.
_________________________
Hai người trở lại khách điếm.
Bách Lý Kiêu nghỉ ngơi một lát, sắc mặt đỡ hơn một chút.
Tô Mã thấy tay hắn còn chảy máu, vì thế cẩn thận băng bó giúp hắn.
Bách Lý Kiêu bị nội thương, cánh tay phải bị Huyền Vụ đánh sâu vào. Máu tươi từ da thịt chảy ra, cơ hồ nhiễm đỏ toàn bộ tay áo.
Cánh tay phải không thể động, đành để Tô Mã tự làm. Y phục không thể cỡi, vì thế chỉ có thể lộ ra nửa bên cánh tay. Dưới ánh nến, Tô Mã cẩn thận băng bó, không biết suy nghĩ cái gì, thần sắc hoảng hốt.
Trong lúc vô tình nhìn lồng ngực phập phồng, đột nhiên hô hấp cứng lại, không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt của Bách Lý Kiêu, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt thanh triệt, như chỉ liếc mắt một cái liền vọng vào lòng người.
Rõ ràng bị thương là Bách Lý Kiêu, nhưng nàng hô hấp còn dồn dập hơn cả hắn.
Trong phòng lặng im, chỉ còn lại tiếng hít thở, như có như không, tiêu tán triền miên.
Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu tránh đi tầm mắt, hắn mặc lại y phục, thanh âm khàn khàn:
- Vừa rồi có bị thương?
Tô Mã lắc đầu, hỏi hắn ngực còn đau không?
Hắn lắc đầu nói:
- Không sao.
Thấy trán nàng đầy mồ hôi, như kinh hãi chưa nguôi, vì thế hỏi nàng vì sao xuất hiện ở Di Hồng Lâu. Nàng tìm giấy bút, đem chuyện hôm nay viết ra rõ ràng rồi đưa cho hắn. Hắn nhìn khẽ nhíu mày.
Có lẽ hắn cũng không ngờ đêm nay, lại xảy ra chuyện như thế. Lúc hắn kiểm tra thi thể của Lăng Thái. Phát hiện vết thương kia không phải do một người gây ra.
Hẳn là có một người khinh công cao siêu lấy kiếm ám sát, thêm một người có nội công thâm hậu âm thầm hiệp trợ. Vì thế hắn cố ý nói “Bách Lý Kiêu” võ công thấp kém, dụ dẫn người nọ ra.
Không ngờ người nọ lại mắc mưu. Lúc hắn truy kích có do dự một chút, để đối phương chạy thoát. Ai ngờ lúc cứu Tô Mã lại gặp đối phương, vòng đi vòng lại, hắn vẫn tìm được Đới Nguyên.
Tô Mã thấy hắn trầm mặc, không dám quấy rầy.
Vừa lúc có người gõ cửa, nàng mở cửa tiếp nhận tiểu nhị nấu xong chén thuốc, cẩn thận đặt bên người Bách Lý Kiêu.
Cay đắng nồng đậm, Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, nhìn Tô Mã hơi cúi đầu, một tay cầm thìa, một tay quạt gió chén thuốc, hàng mi dài, khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng hơi cong, chén thuốc nồng đậm cũng không thể hòa tan nửa phần điềm tĩnh trên khuôn mặt nàng.
Hắn nội tâm vừa động, không biết vì sao lại buột miệng thốt ra:
- Nếu ngươi nguyện ý, lưu tại nơi đây, không cần đi Thanh sơn.
“Leng keng” một tiếng. Thìa rớt xuống chén thuốc, bắn ra vài giọt.
Một câu ra khỏi miệng, Bách Lý Kiêu cũng không hối hận.
Hắn không muốn rối rắm ở trong lòng, chỉ là lập tức tùy tâm. Thấy nàng chỉ cúi đầu, không nói lời nào, cho rằng nàng không muốn. Vì thế hơi chần chừ mở miệng:
- Ta biết ngươi muốn sống yên ổn. Nhưng quanh Lạc thành không an bình. Nếu ngươi nguyện ý, chờ ta chấm dứt việc này, rồi tính tiếp.
Tô Mã cúi đầu, như còn do dự, chưa có phản ứng.
Bách Lý Kiêu biết tính Tô Mã.
Có lẽ vì miệng lưỡi không tiện, nàng rất ít phát biểu ý kiến. Theo hắn rời khỏi Khê Thủy thôn cũng được, theo hắn tới Lạc thành cũng được. Hắn chưa bao giờ thấy nàng có nửa phần do dự.
Nàng như không nỡ cự tuyệt người khác, hiện tại trầm mặc như thế, chính là cự tuyệt.
Hắn hơi nhíu mày, vừa muốn thu hồi lời nói, đột nhiên cảm giác ánh nến chợt lóe, hương hoa lê tràn đầy cõi lòng, hai tay tinh tế gắt gao ôm lấy hắn.
Bách Lý Kiêu lạnh lùng:
- Chớ có nhiều lời.
Đới Nguyên cười càn rỡ:
- Nếu đã như vậy, ta liền thay trời hành đạo, đưa ngươi xuống mồ đoàn tụ với tiểu nhị.
Trong phòng lại vang lên tiếng động.
Tô Mã nhìn lo lắng, chỉ là lúc nhìn thấy hoa khôi chết cạnh cửa, liền sửng sốt. Hoa khôi này chết không nhắm mắt, gương mặt còn mang theo e lệ ửng đỏ, có lẽ nàng ta không ngờ chỉ ra khỏi cửa, lại mất đi tính mạng.
Tô Mã liền nghĩ đến những nữ tử không thể chịu nhục, phẫn uất mà tự sát, bỗng nhiên lửa giận nâng lên. Nàng cúi đầu nhìn ván cửa dưới chân, dùng sức cầm lấy nó, sau đó chậm rãi đi về phía Đới Siêu.
Đới Siêu tay chân không thể động, ám khí duy nhất cũng đã phun ra ngoài, hiện tại Tô Mã yếu đuối ôn nhu đối mặt với hắn như cá nằm trên thớt.
Đáng lẽ hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng thấy Tô Mã run run rẩy rẩy đi tới đây, liền cười nhạo một tiếng:
- Tiểu nương tử, ngươi cầm ván gỗ còn không xong, vậy mà muốn đối phó ta?
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Tô Mã vẫn luôn nhíu mi đột nhiên nhướng mày, hướng hắn trợn trắng mắt.
Đới Siêu lập tức sửng sốt.
“Bang” một tiếng, đã bị ván gỗ đập bất tỉnh.
Tô Mã vỗ vỗ tay, ở nơi Bách Lý Kiêu nhìn không thấy, vui sướng làm mặt quỷ.
Bên này, Đới Nguyên cũng không rảnh lo cho sư đệ, Bách Lý Kiêu vừa chuyển cổ tay, đập vào cánh tay hắn, tốc độ cực nhanh, chỉ nghe vù vù, đầu ngón tay liền cầm lấy chuôi kiếm.
Đới Nguyên cả kinh, cắn răng tránh thoát, lại phát hiện bàn tay của Bách Lý Kiêu như bàn thạch, gông cùm xiềng xích ở chuôi kiếm.
Bách Lý Kiêu mặt mày chợt tắt, xoay người đoạt lấy Huyền Vụ kiếm.
Tô Mã thấy thế, liền cảm thấy vui sướng, rồi lại cảm thấy nàng đã quên gì đó, có chút hoảng hốt.
Đới Nguyên thấy Bách Lý Kiêu cầm thần kiếm, mặt mũi hắn trắng bệch.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe, cầm lấy trường kiếm muốn vận công. Ngay lúc vận công trong nháy mắt, kiếm quang đại thịnh, kiếm khí giống như hỏa long rít gào theo cánh tay hắn đập thẳng vào ngực hắn.
Mà ở gân cốt chứa hàn khí ứng kích, như hồng thủy trào dâng, lãnh nhiệt luân phiên, hắn nôn ra một búng máu.
Tô Mã kinh hãi hô lên. Ngoài cửa sổ bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng sấm, nàng mới vừa há miệng lại phải nuốt trở về, chỉ để lại một âm tiết khàn khàn.
Tuy Đới Nguyên không biết tại sao Bách Lý Kiêu hộc máu, nhưng sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hắn cười dữ tợn một tiếng, thân thể bay tới, tung ra một quyền nhắm vào ngực của Bách Lý Kiêu.
Còn nghĩ là hắn sẽ không có sức phản kháng, không ngờ quyền phong vọt tới trước mặt đối phương, Bách Lý Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt màu đỏ tươi thoáng hiện, vẫn có thể vững vàng cầm lấy Huyền Vụ, đâm tới đây.
Đới Nguyên trốn tránh không kịp, bị Huyền Vụ đâm xuyên ngực, kêu thảm thiết một tiếng.
Trước kia hắn cầm thần kiếm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không biết dùng thanh kiếm này xuyên qua bao nhiêu người, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị thanh kiếm này đâm thủng ngực.
Hắn run rẩy khóe môi, máu tươi nhiễm hồng cổ, liếc nhìn Đới Siêu đang hôn mê, cuối cùng cắn răng, đánh một chưởng về phía Bách Lý Kiêu, mang theo Huyền Vụ nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thấy Đới Nguyên đào tẩu, Bách Lý Kiêu duy trì không được, nôn ra một búng máu.
Tô Mã chạy tới nâng hắn lên, nàng không thể nói, chỉ có thể nôn nóng lau máu bên môi hắn.
Bách Lý Kiêu cau mày, sắc mặt giống như ngọc thạch lãnh ngạnh. Huyền Vụ cùng nội thương hình thành hai cổ năng lượng va chạm trong thân thể hắn, tạo thành đau đớn có thể so với phân cân thác cốt, nếu là người khác nhất định sẽ quay cuồng dưới đất, kêu gào đau đớn. Nhưng hắn chỉ cắn chặt khớp hàm, không phát ra một chút thanh âm.
( Yul: phân cân thác cốt nghĩa là gân bị tước ra, xương bị lệch vị là một cơn đau cao độ có thể làm xáo trộn việc luân lưu của khí và làm thương tổn trầm trọng nội tạng thậm chí có thể đem đến tử vong.)
Chỉ là bên môi, máu như chảy bất tận, chảy xuống đầu ngón tay của Tô Mã.
Tô Mã nhìn hắn, đầu ngón tay run lên.
Nàng biết Bách Lý Kiêu vì võ công của hắn, không thể nào sử dụng Huyền Vụ. Nhưng trong nguyên tác lần đầu đối phương đụng tới Huyền Vụ, là vài ngày sau khi võ lâm đại hội bắt đầu.
Lần đó cốt truyện quá mức thảm thiết, nàng ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên hoàn toàn xem nhẹ lần này, chuyện Bách Lý Kiêu tiếp xúc với Huyền Vụ....
Huyền Vụ va chạm với nội công của Bách Lý Kiêu, bật kíp nổ trong thân thể hắn.
Hiện tại nàng không có dược, cũng không biết võ công, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nàng nhìn về phía cửa sổ, muốn hỏi Thiên Đạo nên làm gì bây giờ. Bóng đêm âm trầm, bóng cây rào rạt, nhưng trời đêm hoàn toàn không có động tĩnh.
Lúc này nàng mới nhớ ra, trong tiểu thuyết mặc kệ là vai chính hay là vai đại ác, không đến đại kết cục sẽ không dễ dàng tử vong. Nhưng Bách Lý Kiêu không giống vậy, hắn bị Thiên Đạo hận thấu xương. Hiện tại Thiên Đạo hận không thể xông lên bổ một đao, sao có thể cứu hắn?
- Tiểu Lê...
Tô Mã ngẩng đầu, Bách Lý Kiêu nhìn nàng. Trong mắt màu đỏ tươi, nhưng vẫn còn sót lại thanh tỉnh. Đôi môi tái nhợt hơi động, miễn cưỡng nói ra mấy chữ:
- Ta không sao, đừng lo lắng.
Tô Mã nhíu mi, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Nàng lo lắng? Sao nàng lại lo lắng. Nàng trăm phương nghìn kế muốn câu dẫn Bách Lý Kiêu, mục đích cuối cùng không phải là muốn đối phương chết sao? Nếu hiện giờ hắn chết đi, nàng hận không thể khua chiêng gõ trống cười to ba tiếng...
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nhìn bàn tay đầy máu tươi, giống như khắc sâu vào lòng nàng. Nàng như người ngốc, xoa xoa tay lên người.
Tuy đã lau đi, nhưng vẫn nóng rực trên tay. Ánh mắt Tô Mã chợt lóe.
Bách Lý Kiêu hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn:
- Chỉ cần ta không vận công sẽ không có việc gì, ngươi chớ sợ.
Nàng lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội. Người này ngày thường lạnh nhạt ít lời, lúc này lại nói nhiều vô cùng. Không bận tâm thân thể mang thương tích, mở miệng liền nôn ra máu tươi nhiễm đỏ tay nàng.
Nàng miễn cưỡng trấn định, lắc lắc đầu, muốn hắn đừng nói chuyện, sau đó gian nan nâng hắn dậy.
Nàng hỏi hắn nên làm gì bây giờ, hắn nhìn khắp phòng hỗn độn cùng Đới Siêu đang hôn mê:
- Về khách điếm.
_________________________
Hai người trở lại khách điếm.
Bách Lý Kiêu nghỉ ngơi một lát, sắc mặt đỡ hơn một chút.
Tô Mã thấy tay hắn còn chảy máu, vì thế cẩn thận băng bó giúp hắn.
Bách Lý Kiêu bị nội thương, cánh tay phải bị Huyền Vụ đánh sâu vào. Máu tươi từ da thịt chảy ra, cơ hồ nhiễm đỏ toàn bộ tay áo.
Cánh tay phải không thể động, đành để Tô Mã tự làm. Y phục không thể cỡi, vì thế chỉ có thể lộ ra nửa bên cánh tay. Dưới ánh nến, Tô Mã cẩn thận băng bó, không biết suy nghĩ cái gì, thần sắc hoảng hốt.
Trong lúc vô tình nhìn lồng ngực phập phồng, đột nhiên hô hấp cứng lại, không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt của Bách Lý Kiêu, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt thanh triệt, như chỉ liếc mắt một cái liền vọng vào lòng người.
Rõ ràng bị thương là Bách Lý Kiêu, nhưng nàng hô hấp còn dồn dập hơn cả hắn.
Trong phòng lặng im, chỉ còn lại tiếng hít thở, như có như không, tiêu tán triền miên.
Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu tránh đi tầm mắt, hắn mặc lại y phục, thanh âm khàn khàn:
- Vừa rồi có bị thương?
Tô Mã lắc đầu, hỏi hắn ngực còn đau không?
Hắn lắc đầu nói:
- Không sao.
Thấy trán nàng đầy mồ hôi, như kinh hãi chưa nguôi, vì thế hỏi nàng vì sao xuất hiện ở Di Hồng Lâu. Nàng tìm giấy bút, đem chuyện hôm nay viết ra rõ ràng rồi đưa cho hắn. Hắn nhìn khẽ nhíu mày.
Có lẽ hắn cũng không ngờ đêm nay, lại xảy ra chuyện như thế. Lúc hắn kiểm tra thi thể của Lăng Thái. Phát hiện vết thương kia không phải do một người gây ra.
Hẳn là có một người khinh công cao siêu lấy kiếm ám sát, thêm một người có nội công thâm hậu âm thầm hiệp trợ. Vì thế hắn cố ý nói “Bách Lý Kiêu” võ công thấp kém, dụ dẫn người nọ ra.
Không ngờ người nọ lại mắc mưu. Lúc hắn truy kích có do dự một chút, để đối phương chạy thoát. Ai ngờ lúc cứu Tô Mã lại gặp đối phương, vòng đi vòng lại, hắn vẫn tìm được Đới Nguyên.
Tô Mã thấy hắn trầm mặc, không dám quấy rầy.
Vừa lúc có người gõ cửa, nàng mở cửa tiếp nhận tiểu nhị nấu xong chén thuốc, cẩn thận đặt bên người Bách Lý Kiêu.
Cay đắng nồng đậm, Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, nhìn Tô Mã hơi cúi đầu, một tay cầm thìa, một tay quạt gió chén thuốc, hàng mi dài, khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng hơi cong, chén thuốc nồng đậm cũng không thể hòa tan nửa phần điềm tĩnh trên khuôn mặt nàng.
Hắn nội tâm vừa động, không biết vì sao lại buột miệng thốt ra:
- Nếu ngươi nguyện ý, lưu tại nơi đây, không cần đi Thanh sơn.
“Leng keng” một tiếng. Thìa rớt xuống chén thuốc, bắn ra vài giọt.
Một câu ra khỏi miệng, Bách Lý Kiêu cũng không hối hận.
Hắn không muốn rối rắm ở trong lòng, chỉ là lập tức tùy tâm. Thấy nàng chỉ cúi đầu, không nói lời nào, cho rằng nàng không muốn. Vì thế hơi chần chừ mở miệng:
- Ta biết ngươi muốn sống yên ổn. Nhưng quanh Lạc thành không an bình. Nếu ngươi nguyện ý, chờ ta chấm dứt việc này, rồi tính tiếp.
Tô Mã cúi đầu, như còn do dự, chưa có phản ứng.
Bách Lý Kiêu biết tính Tô Mã.
Có lẽ vì miệng lưỡi không tiện, nàng rất ít phát biểu ý kiến. Theo hắn rời khỏi Khê Thủy thôn cũng được, theo hắn tới Lạc thành cũng được. Hắn chưa bao giờ thấy nàng có nửa phần do dự.
Nàng như không nỡ cự tuyệt người khác, hiện tại trầm mặc như thế, chính là cự tuyệt.
Hắn hơi nhíu mày, vừa muốn thu hồi lời nói, đột nhiên cảm giác ánh nến chợt lóe, hương hoa lê tràn đầy cõi lòng, hai tay tinh tế gắt gao ôm lấy hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.