Chương 55: Hồi giáo 2
Đại Mộng Đương Giác
03/08/2021
Ba tháng sau.
Tô Mã lại tiến vào vòng công lược.
Thân thể lần này không nhu nhược giống lần trước, lúc mơ mơ màng màng bị người vớt lên, cũng không cảm giác quá lạnh.
Nàng nằm trên giường, cả phòng tràn ngập thanh hương.
Thanh hương này như trộn lẫn hương rượu huân say. Khiến người ta cảm giác lười nhác, nhưng trong lòng lại sinh ra chút lửa nóng.
Nàng ngủ mà mồ hôi đầm đìa, giả bộ ngủ cũng không nổi, vừa mở mắt ra, liền nghe một tiếng kinh hô.
Nàng hơi hơi ngồi dậy, 3000 sợi tóc lưu luyến bờ vai khẽ rơi xuống.
Nàng nhìn nha hoàn đang đứng đầu giường, hỏi:
- Ngươi là ai?
Nha hoàn lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, không dám nhìn nàng:
- Hồi, hồi bẩm cô nương, nô tỳ gọi là Quyên Nhi.
Tô Mã nâng mắt, đánh giá căn phòng. Thấy nơi này trang trí tinh xảo, lụa mỏng phiêu đãng, ám hương di động. Nói là phòng, chi bằng nói giống hậu viện ở Di Hồng Lâu.
Nhưng so với hậu viện ở Di Hồng Viện thì tinh xảo hơn nhiều.
Quyên Nhi cẩn thận nhìn nàng một cái, rồi đến bên bàn rót một ly trà:
- Cô nương, thân thể có gì trở ngại?
Nàng hơi ngã về phía sau, nâng cánh tay lên. Sa y điệp lạc, lộ ra cổ tay trắng nõn, đầu ngón tay xuyên qua làn tóc, đảo qua môi anh đào, dừng ở xương quai xanh, nàng khẽ cong môi:
- Hình như không có chổ nào không thoải mái.
Sắc mặt Quyên Nhi ửng hồng, tay bưng chén trà khẽ run run:
- Người, người không sao là tốt rồi.
Tô Mã tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, cánh môi dính nước như anh đào trong tháng sáu, no đủ mọng nước.
Quyên Nhi nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm này ở trong yên tĩnh nghe rất rõ ràng, Quyên Nhi túng quẫn, như muốn khóc.
Tô Mã mỉm cười nhìn nàng, lông mi dài rũ xuống:
- Ngươi nên nói cho ta biết, đây là đâu?
Tuy là hỏi, nhưng thanh âm như giếng cổ không gợn sóng. Hơi hơi mang theo giọng mũi, uyển chuyển mơ hồ, âm cuối như bóp mật.
Nha hoàn cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên:
- Hồi bẩm cô nương, nơi này là...
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra.
Một nữ tử mặc lam y tiến vào, thấy Tô Mã đã tỉnh hơi sửng sốt, sau đó lãnh đạm nói:
- Nơi này là Vân Hoan tông.
Tuy cô nương này mặc một thân lam y, lại không hề có ý tươi mát. Lụa mỏng xuyên thấu, da thịt ẩn hiện, di chuyển như hồ điệp, ám hương di động. Như một gốc cây tường vi tô màu lam diệp, càng hiện quyến rũ.
Nha hoàn Quyên Nhi cung kính khom lưng:
- Vãn Nhu cô nương.
Vãn Nhu liếc mắt đảo qua:
- Theo ta đi gặp sư phụ.
Tô Mã lười biếng chống cằm, trên cổ tay sa y tầng tầng lớp lớp:
- Ta tỉnh, ngươi không đưa ta về nhà, lại không giải thích tình huống. Còn muốn ta đi gặp sư phụ gì đó, đây là đạo lý gì?
Vãn Nhu nói:
- Ngươi đi liền biết.
Tô Mã oán giận:
- Này là thái độ thỉnh người?
Vãn Nhu không kiên nhẫn:
- Nói ngươi đi ngươi liền đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa.
Dứt lời, tiến lên muốn kéo Tô Mã đứng dậy. Lại cảm giác như nắm một đoạn thủy ngọc, lòng bàn tay vừa trượt, đột nhiên ngã ngồi xuống đất.
Vãn Nhu không thể tin nhìn lòng bàn tay, lại nhìn tay Tô Mã, như không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cánh tay Tô Mã như cành liễu, đầu ngón tay hơi nâng lên, nhướng mày:
- Ngươi cẩn thận một chút.
Quyên Nhi hoảng sợ, vội nâng Vãn Nhu lên:
- Vãn Nhu cô nương, người không sao chứ?
Khuôn mặt Vãn Nhu tức giận đến đỏ bừng, theo bản năng muốn giơ tay. Lại nghĩ đến gì đó, kiềm chế lại:
- Tóm lại. Đã vào Vân Hoan tông là không thể đi ra ngoài. Ngươi muốn biết cái gì, đi hỏi sư phụ là rõ.
Tô Mã thấy tránh không khỏi, từ từ xuống giường, cười:
- Được, ta đi theo ngươi.
Ra cửa phòng. Thấy trong viện này hoa đoàn cẩm thốc, đình đài lầu các như tiên cảnh, nha hoàn lui tới lụa mỏng quanh thân, nhưng không quyến rũ. Vãn Nhu đi trước dẫn đường, phía sau là hai nha hoàn, theo như hình với bóng có lẽ sợ nàng chạy trốn.
Thì ra nơi này là Vân Hoan tông.
Trước kia Tô Mã từng gặp hoa khôi xuất thân từ Vân Hoan tông, lúc ấy cũng tò mò về môn phái này. Hôm nay vừa thấy quả nhiên bất đồng.
Làn gió thơm phất qua, có một con bướm giống như bị Tô Mã hấp dẫn, cố tình rơi xuống. Lại phát ra thanh âm khàn khàn:
- Lần này sao lại chọn Vân Hoan tông?
Lúc trước Bách Lý Kiêu nghi kỵ nàng là người Vân Hoan tông, cho nên mới giết nàng. Hiện giờ lại dùng thân phận này, chẳng phải chui đầu vô lưới?
Tô Mã hơi hơi giơ tay, mềm nhẹ nâng con bướm lên đầu ngón tay:
“ Nếu Bách Lí Kiêu vẫn luôn hoài nghi ta. Vậy thì khiến cho hắn hoài nghi ngay từ đầu. Dù sao nữ nhân Vân Hoan tông câu dẫn người khác cũng là quang minh chính đại, hắn cũng không thấy gì kì lạ."
Nói xong, sắc mặt hiện lên một chút khác thường:
“Nếu thật đến vạn bất đắc dĩ, vậy cũng dễ làm. Ta sẽ thoát ly thân thể, để hắn thực hiện một mình. Ta không tin lần này hắn có thể bỏ được ta.
Con bướm cũng dừng lại một chút, sau một lúc lâu cảm thán:
- Vất vả ngươi.
Lần này công lược, Tô Mã thật sự bỏ vốn gốc. Thân thể này là cực phẩm, luận độ quyến rũ, mười “Tiểu Trác Tử” có thúc ngựa cũng không kịp, có thể nói lần công lược này hao tổn nhất. Cho dù là nam nhân đối với tình yêu thờ ơ lạnh nhạt cũng sẽ không chịu nổi cám dỗ hấp dẫn. Tô Mã vẫn luôn giấu nó ở nơi sâu nhất trong cơ sở dữ liệu, vì sử dụng sẽ hao phí rất nhiều tâm thần, nếu không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra.
Lần này, nếu nàng vẫn không công lược được Bách Lý Kiêu, nàng liền... Nàng liền...
Thôi, Tô Mã thở dài, nàng đã họ “Bách Lý”, không muốn bị vả mặt nữa.
Vãn Nhu quay đầu lại, thấy mặt mày nàng buông xuống, đầu ngón tay đậu một con bướm, liền vung tay lên đuổi con bướm đi:
- Ngươi có biết Vân Hoan tông là nơi như thế nào?
Tô Mã lắc đầu.
Vãn Nhu hừ một tiếng, kỹ càng tỉ mỉ phổ cập tình huống ở Vân Hoan tông. Đệ tử của Vân Hoan tông đều là nữ nhân, dựa vào mị hoặc câu dẫn nam nhân, hút tinh khí mà sống. Luyện công thành, sơ tầng dung nhan toả sáng, giống như tân sinh. Trung tầng thân mang hương thơm, mị nhãn như tơ. Tầng tối cao mị thái thiên thành, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể mê hoặc nhân tâm. Cho dù là minh chủ võ lâm, cũng có thể ngồi xuống như chó, tùy ý sử dụng.
Nói đến đây, Vãn Nhu lơ đãng nhắc tới, nàng đã là trung tầng. Ở Vân Hoan tông có địa vị không hề tầm thường.
Lại nói có rất nhiều nữ tử muốn trốn khỏi nơi này, còn nghĩ là trốn đến nơi tiêu dao, đều thất bại. Nếu nàng đã tới Vân Hoan tông, liền như chim trong lồng, có cánh cũng khó thoát.
Dứt lời, liếc nhìn Tô Mã một cái.
Lại thấy Tô Mã hứng thú nhìn cảnh sắc, trong lòng nghĩ thầm:
" Sao nàng ta không kinh hoảng thất thố? Trước kia có nữ tử nào bị Vân Hoan tông cứu sống mà không đòi sống đòi chết, sao nàng ta lại bình tĩnh như thế, còn có tâm tình nhìn xem cảnh sắc? Chẳng lẽ giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh?"
Tô Mã hơi mỉm cười.
Các ngươi cho rằng ta bị bắt tới, thật ra là ta tự đưa tới cửa.
Đi vào đại sảnh. Liếc mắt liền nhìn thấy một nữ tử ngồi trên chủ vị, nàng mặc một bộ xám y, Tuy bộ mặt quyến rũ nhưng biểu tình đoan chính. Không giống người sẽ là tông chủ của Vân Hoan tông, mà giống như lão ni trong miếu.
Tô Mã cùng đối phương chào hỏi. Tông chủ hỏi nàng vì sao nhảy sông tự sát.
Nàng nói là cùng tình lang tư bôn, nhưng trên đường đi bị hắn bỏ, vì thế không còn mặt mũi đối mặt với song thân, nên nhảy sông tự sát. Tông chủ thở dài một tiếng, hỏi nàng có nguyện lưu lại, từ đây tình ái thế gian như mây khói thoảng qua, nữ tử chỉ có tự mình cố gắng mới có thể tự lập.
Tô Mã thầm nghĩ, này còn không phải lừa dối người câu dẫn nam nhân luyện thành thần công sao? Còn nói nhiều lời đạo lý?
Trong lòng phun tào, sắc mặt không hiện. Nàng rũ mắt cười:
- Đa tạ tông chủ thu lưu.
Thấy nàng vui vẻ đáp ứng, tông chủ có chút ngoài ý muốn. Tỉ mỉ đánh giá nàng, tuy thần sắc Tô Mã bình tĩnh, toàn thân đoan chính, nhưng mắt như đào hoa, da trắng như tuyết, chỉ cần lộ ra cổ tay áo một chút, đầu ngón tay hiển lộ ra chữ“Mị", liền vừa lòng.
Nếu cẩn thận bồi dưỡng, sau này nhất định có thể làm đại sự. Gật đầu nói:
- Ngươi đã vào Vân Hoan tông, chuyện trước kia hãy quên đi. Ban cho ngươi tân danh: chữ " Vãn" ở phía trước, ngươi nghĩ sao?
Tô Mã khẽ run lông mày, sắc mặt khẽ biến.
Một con bướm theo gió mà đến, Thiên Đạo hỏi:
- Trong lòng ngươi đang niệm hai chữ ‘vãn tôn’, ‘ vãn tôn ’ có nghĩa là gì?
Tô Mã:
- ...
Vãn tôn chính là lịch sử huyết lệ khi nàng gặp Bách Lý Kiêu.
( Yul: vãn có nhiều nghĩa, ta giải nghĩa trong suy nghĩ của nữ chính thôi nhé.
Vãn nghĩa là trễ, chậm, muộn.
Tôn: cháu, đời sau, bậc dưới...
Vãn Tôn nghĩa là con cháu đời sau, hoặc con cháu sinh sau đẻ muộn, cháu theo họ.
Chị Mã họ Bách Lý đó nhớ chưa nè.)
Nàng hơi cong khóe môi:
- Hồi bẩm tông chủ, ta danh là Tô Yêu. Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ.
Vãn Nhu đang định tức giận, tông chủ hơi nâng mắt:
- Nếu đã như thế, ta cũng không ép buộc. Này là quyển tâm kinh, ngươi phải nghiêm túc tu luyện, chớ có chậm trễ. Không quá ba năm, là có thể đuổi kịp và vượt qua sư tỷ của ngươi.
Sắc mặt Vãn Nhu biến đổi, khó chịu, cắn môi liếc nhìn Tô Mã một cái.
Tô Mã tiếp nhận tâm kinh. Hỉ nộ không hiện, tông chủ âm thầm gật đầu. Thấy Vãn Nhu nhíu mi, khẽ nói:
- Vãn Nhu, tháng sau chính là sinh thần của tân phong chủ Vô Thượng Phong. Ngươi mau gọi sư tỷ ngươi trở về. Chúng ta cùng chúc mừng.
Sắc mặt Vãn Nhu nghiêm túc:
- Dạ.
Tân phong chủ sinh thần...ánh mắt Tô Mã lưu chuyển. Nhanh như vậy lại sắp gặp Bách Lý Kiêu.
Tô Mã lại tiến vào vòng công lược.
Thân thể lần này không nhu nhược giống lần trước, lúc mơ mơ màng màng bị người vớt lên, cũng không cảm giác quá lạnh.
Nàng nằm trên giường, cả phòng tràn ngập thanh hương.
Thanh hương này như trộn lẫn hương rượu huân say. Khiến người ta cảm giác lười nhác, nhưng trong lòng lại sinh ra chút lửa nóng.
Nàng ngủ mà mồ hôi đầm đìa, giả bộ ngủ cũng không nổi, vừa mở mắt ra, liền nghe một tiếng kinh hô.
Nàng hơi hơi ngồi dậy, 3000 sợi tóc lưu luyến bờ vai khẽ rơi xuống.
Nàng nhìn nha hoàn đang đứng đầu giường, hỏi:
- Ngươi là ai?
Nha hoàn lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, không dám nhìn nàng:
- Hồi, hồi bẩm cô nương, nô tỳ gọi là Quyên Nhi.
Tô Mã nâng mắt, đánh giá căn phòng. Thấy nơi này trang trí tinh xảo, lụa mỏng phiêu đãng, ám hương di động. Nói là phòng, chi bằng nói giống hậu viện ở Di Hồng Lâu.
Nhưng so với hậu viện ở Di Hồng Viện thì tinh xảo hơn nhiều.
Quyên Nhi cẩn thận nhìn nàng một cái, rồi đến bên bàn rót một ly trà:
- Cô nương, thân thể có gì trở ngại?
Nàng hơi ngã về phía sau, nâng cánh tay lên. Sa y điệp lạc, lộ ra cổ tay trắng nõn, đầu ngón tay xuyên qua làn tóc, đảo qua môi anh đào, dừng ở xương quai xanh, nàng khẽ cong môi:
- Hình như không có chổ nào không thoải mái.
Sắc mặt Quyên Nhi ửng hồng, tay bưng chén trà khẽ run run:
- Người, người không sao là tốt rồi.
Tô Mã tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, cánh môi dính nước như anh đào trong tháng sáu, no đủ mọng nước.
Quyên Nhi nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm này ở trong yên tĩnh nghe rất rõ ràng, Quyên Nhi túng quẫn, như muốn khóc.
Tô Mã mỉm cười nhìn nàng, lông mi dài rũ xuống:
- Ngươi nên nói cho ta biết, đây là đâu?
Tuy là hỏi, nhưng thanh âm như giếng cổ không gợn sóng. Hơi hơi mang theo giọng mũi, uyển chuyển mơ hồ, âm cuối như bóp mật.
Nha hoàn cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên:
- Hồi bẩm cô nương, nơi này là...
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra.
Một nữ tử mặc lam y tiến vào, thấy Tô Mã đã tỉnh hơi sửng sốt, sau đó lãnh đạm nói:
- Nơi này là Vân Hoan tông.
Tuy cô nương này mặc một thân lam y, lại không hề có ý tươi mát. Lụa mỏng xuyên thấu, da thịt ẩn hiện, di chuyển như hồ điệp, ám hương di động. Như một gốc cây tường vi tô màu lam diệp, càng hiện quyến rũ.
Nha hoàn Quyên Nhi cung kính khom lưng:
- Vãn Nhu cô nương.
Vãn Nhu liếc mắt đảo qua:
- Theo ta đi gặp sư phụ.
Tô Mã lười biếng chống cằm, trên cổ tay sa y tầng tầng lớp lớp:
- Ta tỉnh, ngươi không đưa ta về nhà, lại không giải thích tình huống. Còn muốn ta đi gặp sư phụ gì đó, đây là đạo lý gì?
Vãn Nhu nói:
- Ngươi đi liền biết.
Tô Mã oán giận:
- Này là thái độ thỉnh người?
Vãn Nhu không kiên nhẫn:
- Nói ngươi đi ngươi liền đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa.
Dứt lời, tiến lên muốn kéo Tô Mã đứng dậy. Lại cảm giác như nắm một đoạn thủy ngọc, lòng bàn tay vừa trượt, đột nhiên ngã ngồi xuống đất.
Vãn Nhu không thể tin nhìn lòng bàn tay, lại nhìn tay Tô Mã, như không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cánh tay Tô Mã như cành liễu, đầu ngón tay hơi nâng lên, nhướng mày:
- Ngươi cẩn thận một chút.
Quyên Nhi hoảng sợ, vội nâng Vãn Nhu lên:
- Vãn Nhu cô nương, người không sao chứ?
Khuôn mặt Vãn Nhu tức giận đến đỏ bừng, theo bản năng muốn giơ tay. Lại nghĩ đến gì đó, kiềm chế lại:
- Tóm lại. Đã vào Vân Hoan tông là không thể đi ra ngoài. Ngươi muốn biết cái gì, đi hỏi sư phụ là rõ.
Tô Mã thấy tránh không khỏi, từ từ xuống giường, cười:
- Được, ta đi theo ngươi.
Ra cửa phòng. Thấy trong viện này hoa đoàn cẩm thốc, đình đài lầu các như tiên cảnh, nha hoàn lui tới lụa mỏng quanh thân, nhưng không quyến rũ. Vãn Nhu đi trước dẫn đường, phía sau là hai nha hoàn, theo như hình với bóng có lẽ sợ nàng chạy trốn.
Thì ra nơi này là Vân Hoan tông.
Trước kia Tô Mã từng gặp hoa khôi xuất thân từ Vân Hoan tông, lúc ấy cũng tò mò về môn phái này. Hôm nay vừa thấy quả nhiên bất đồng.
Làn gió thơm phất qua, có một con bướm giống như bị Tô Mã hấp dẫn, cố tình rơi xuống. Lại phát ra thanh âm khàn khàn:
- Lần này sao lại chọn Vân Hoan tông?
Lúc trước Bách Lý Kiêu nghi kỵ nàng là người Vân Hoan tông, cho nên mới giết nàng. Hiện giờ lại dùng thân phận này, chẳng phải chui đầu vô lưới?
Tô Mã hơi hơi giơ tay, mềm nhẹ nâng con bướm lên đầu ngón tay:
“ Nếu Bách Lí Kiêu vẫn luôn hoài nghi ta. Vậy thì khiến cho hắn hoài nghi ngay từ đầu. Dù sao nữ nhân Vân Hoan tông câu dẫn người khác cũng là quang minh chính đại, hắn cũng không thấy gì kì lạ."
Nói xong, sắc mặt hiện lên một chút khác thường:
“Nếu thật đến vạn bất đắc dĩ, vậy cũng dễ làm. Ta sẽ thoát ly thân thể, để hắn thực hiện một mình. Ta không tin lần này hắn có thể bỏ được ta.
Con bướm cũng dừng lại một chút, sau một lúc lâu cảm thán:
- Vất vả ngươi.
Lần này công lược, Tô Mã thật sự bỏ vốn gốc. Thân thể này là cực phẩm, luận độ quyến rũ, mười “Tiểu Trác Tử” có thúc ngựa cũng không kịp, có thể nói lần công lược này hao tổn nhất. Cho dù là nam nhân đối với tình yêu thờ ơ lạnh nhạt cũng sẽ không chịu nổi cám dỗ hấp dẫn. Tô Mã vẫn luôn giấu nó ở nơi sâu nhất trong cơ sở dữ liệu, vì sử dụng sẽ hao phí rất nhiều tâm thần, nếu không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra.
Lần này, nếu nàng vẫn không công lược được Bách Lý Kiêu, nàng liền... Nàng liền...
Thôi, Tô Mã thở dài, nàng đã họ “Bách Lý”, không muốn bị vả mặt nữa.
Vãn Nhu quay đầu lại, thấy mặt mày nàng buông xuống, đầu ngón tay đậu một con bướm, liền vung tay lên đuổi con bướm đi:
- Ngươi có biết Vân Hoan tông là nơi như thế nào?
Tô Mã lắc đầu.
Vãn Nhu hừ một tiếng, kỹ càng tỉ mỉ phổ cập tình huống ở Vân Hoan tông. Đệ tử của Vân Hoan tông đều là nữ nhân, dựa vào mị hoặc câu dẫn nam nhân, hút tinh khí mà sống. Luyện công thành, sơ tầng dung nhan toả sáng, giống như tân sinh. Trung tầng thân mang hương thơm, mị nhãn như tơ. Tầng tối cao mị thái thiên thành, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể mê hoặc nhân tâm. Cho dù là minh chủ võ lâm, cũng có thể ngồi xuống như chó, tùy ý sử dụng.
Nói đến đây, Vãn Nhu lơ đãng nhắc tới, nàng đã là trung tầng. Ở Vân Hoan tông có địa vị không hề tầm thường.
Lại nói có rất nhiều nữ tử muốn trốn khỏi nơi này, còn nghĩ là trốn đến nơi tiêu dao, đều thất bại. Nếu nàng đã tới Vân Hoan tông, liền như chim trong lồng, có cánh cũng khó thoát.
Dứt lời, liếc nhìn Tô Mã một cái.
Lại thấy Tô Mã hứng thú nhìn cảnh sắc, trong lòng nghĩ thầm:
" Sao nàng ta không kinh hoảng thất thố? Trước kia có nữ tử nào bị Vân Hoan tông cứu sống mà không đòi sống đòi chết, sao nàng ta lại bình tĩnh như thế, còn có tâm tình nhìn xem cảnh sắc? Chẳng lẽ giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh?"
Tô Mã hơi mỉm cười.
Các ngươi cho rằng ta bị bắt tới, thật ra là ta tự đưa tới cửa.
Đi vào đại sảnh. Liếc mắt liền nhìn thấy một nữ tử ngồi trên chủ vị, nàng mặc một bộ xám y, Tuy bộ mặt quyến rũ nhưng biểu tình đoan chính. Không giống người sẽ là tông chủ của Vân Hoan tông, mà giống như lão ni trong miếu.
Tô Mã cùng đối phương chào hỏi. Tông chủ hỏi nàng vì sao nhảy sông tự sát.
Nàng nói là cùng tình lang tư bôn, nhưng trên đường đi bị hắn bỏ, vì thế không còn mặt mũi đối mặt với song thân, nên nhảy sông tự sát. Tông chủ thở dài một tiếng, hỏi nàng có nguyện lưu lại, từ đây tình ái thế gian như mây khói thoảng qua, nữ tử chỉ có tự mình cố gắng mới có thể tự lập.
Tô Mã thầm nghĩ, này còn không phải lừa dối người câu dẫn nam nhân luyện thành thần công sao? Còn nói nhiều lời đạo lý?
Trong lòng phun tào, sắc mặt không hiện. Nàng rũ mắt cười:
- Đa tạ tông chủ thu lưu.
Thấy nàng vui vẻ đáp ứng, tông chủ có chút ngoài ý muốn. Tỉ mỉ đánh giá nàng, tuy thần sắc Tô Mã bình tĩnh, toàn thân đoan chính, nhưng mắt như đào hoa, da trắng như tuyết, chỉ cần lộ ra cổ tay áo một chút, đầu ngón tay hiển lộ ra chữ“Mị", liền vừa lòng.
Nếu cẩn thận bồi dưỡng, sau này nhất định có thể làm đại sự. Gật đầu nói:
- Ngươi đã vào Vân Hoan tông, chuyện trước kia hãy quên đi. Ban cho ngươi tân danh: chữ " Vãn" ở phía trước, ngươi nghĩ sao?
Tô Mã khẽ run lông mày, sắc mặt khẽ biến.
Một con bướm theo gió mà đến, Thiên Đạo hỏi:
- Trong lòng ngươi đang niệm hai chữ ‘vãn tôn’, ‘ vãn tôn ’ có nghĩa là gì?
Tô Mã:
- ...
Vãn tôn chính là lịch sử huyết lệ khi nàng gặp Bách Lý Kiêu.
( Yul: vãn có nhiều nghĩa, ta giải nghĩa trong suy nghĩ của nữ chính thôi nhé.
Vãn nghĩa là trễ, chậm, muộn.
Tôn: cháu, đời sau, bậc dưới...
Vãn Tôn nghĩa là con cháu đời sau, hoặc con cháu sinh sau đẻ muộn, cháu theo họ.
Chị Mã họ Bách Lý đó nhớ chưa nè.)
Nàng hơi cong khóe môi:
- Hồi bẩm tông chủ, ta danh là Tô Yêu. Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ.
Vãn Nhu đang định tức giận, tông chủ hơi nâng mắt:
- Nếu đã như thế, ta cũng không ép buộc. Này là quyển tâm kinh, ngươi phải nghiêm túc tu luyện, chớ có chậm trễ. Không quá ba năm, là có thể đuổi kịp và vượt qua sư tỷ của ngươi.
Sắc mặt Vãn Nhu biến đổi, khó chịu, cắn môi liếc nhìn Tô Mã một cái.
Tô Mã tiếp nhận tâm kinh. Hỉ nộ không hiện, tông chủ âm thầm gật đầu. Thấy Vãn Nhu nhíu mi, khẽ nói:
- Vãn Nhu, tháng sau chính là sinh thần của tân phong chủ Vô Thượng Phong. Ngươi mau gọi sư tỷ ngươi trở về. Chúng ta cùng chúc mừng.
Sắc mặt Vãn Nhu nghiêm túc:
- Dạ.
Tân phong chủ sinh thần...ánh mắt Tô Mã lưu chuyển. Nhanh như vậy lại sắp gặp Bách Lý Kiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.