Chương 63: Tái phát 2
Đại Mộng Đương Giác
14/08/2021
Đi ra ngoài cửa, có người hỏi hắn:
- Uông ca, thần sắc người sao vậy?
Thì ra thuộc hạ này chính là người đã dẫn bọn người Tô Mã vào phòng nghỉ giành cho khách nhân tới dự tiệc, chính là Uông Tam Phương ác tặc ăn thịt người nổi tiếng Giang Nam.
Lúc này đối mặt với đám thủ hạ, hoàn toàn không thấy bộ dạng khom lưng uốn gối khi ở trong phòng, chỉ là trên mặt còn tàn lưu một tia phức tạp.
Muốn nói gì đó, rồi lại thở dài một hơi.
- Sau này...lúc đưa cơm canh cho cô nương trong phòng, nên đưa thêm một ít đồ bổ.
Thủ hạ có người cả kinh:
- Trong phòng phong chủ có cô nương?
Uông Tam Phương nhíu mày nói:
- Chuyện này không thể truyền ra bên ngoài. Nếu phong chủ có...Khụ khụ, chúng ta phải tỉ mỉ hầu hạ.
Thủ hạ vừa ngạc nhiên lại vừa phức tạp liếc nhìn căn phòng một cái:
- Vậy người nói đồ bổ...
Uông Tam Phương lại than một tiếng, đưa mắt ra hiệu:
- Ngươi không biết phong chủ lợi hại thế nào đâu? Cô nương kia thật thảm...
Thủ hạ vội gật đầu đồng tình:
- Người yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đồ bổ tốt nhất.
Uông Tam Phương gật đầu để mọi người lui đi. Trước khi đi vẫn nhịn không được, hận sắt không thành thép nói:
- Phong chủ còn quá trẻ, mới lần đầu liền...Nữ nhân sao, vẫn nên thương tiếc a.
Sau một tiếng thở dài, hắn rung đùi đắc ý rời đi.
Bách Lý Kiêu vẫn không biết mình đã bị thủ hạ xem là đại ma vương không biết thương hương tiếc ngọc, lúc này hắn đang một mình đi lên đỉnh núi.
Ở trong gió lạnh phần phật, hắn ngửa đầu nhìn thiên giai(bầu trời) mênh mông vô bờ, ánh mắt lập loè.
Từ nhỏ hắn đã đi bộ lên đỉnh núi, chứ không phải phụ thân mang hắn lên.
Hắn từng bước đi lên, nếu đi mệt mỏi, thì bò lên, bò đến khi bàn chân cứng đờ, bò đến khi đầu ngón tay đổ máu, cũng không ngừng nghỉ.
Khi đó hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện khinh công đến thượng thừa, có thể nhảy lên đỉnh, không cần chịu khổ phong tuyết.
Chỉ là hiện giờ, khinh công đã đăng phong tạo cực, nhưng vẫn muốn đi bộ lên.
Ở trong gió lạnh, đầu óc của hắn dần dần trở nên thanh minh, trước mắt phong tuyết biến ảo vô hình, hoảng hốt trở thành khuôn mặt còn trống trên bức họa mẫu thân, lại hóa thành Huyền Vụ hỏa long rít gào, cuối cùng định hình thành hoa văn trên ám khí đang nằm trong tay hắn.
Từng cọc, từng cái, khiến ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
Một lát, hắn đã tới đỉnh núi, lấy lại tinh thần, phát hiện nội lực khó được chỉ có đình trệ chứ không mất khống chế. Nghĩ đến tối qua ở trong kho vũ khí cùng nữ nhân kia, ánh mắt chợt lóe.
Thuộc hạ quỳ một gối xuống đất:
- Phong chủ.
Bách Lý Kiêu hỏi:
- Phụ thân còn chưa ra?
Thuộc hạ trả lời:
- Hồi phong chủ. Sau khi lão phong chủ bế quan chưa từng ra cửa điện một bước.
Bách Lý Kiêu đi vào đại điện, đi vào một chỗ đen nhánh, đứng trước cánh cửa đóng kín, hắn không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng trước cửa.
Trong điện yên tĩnh, bên trong cánh cửa và ngoài cửa đều lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, hắn nâng mắt:
- Phụ thân, hai mươi năm trước....
Ngừng một chút: . Ra chương nhanh nhất tại ~ TRUM truyen. org ~
- Người nhận biết mẫu thân như thế nào?
Sau một lúc lâu, bên trong không có thanh âm, ánh mắt Bách Lý Kiêu hiện lên lạnh lẽo, hỏi tiếp:
- Nàng có phải là tỳ nữ trong Vô Thượng Phong?
- Có phải chết vì khó sinh?
- Từng ấy năm tới nay chuyện về mẫu thân, người luôn giữ kín như bưng, là vì quá mức đau lòng, hay là có ẩn tình khác?
Nếu đã hỏi, vậy thì đem tất cả vấn đề hỏi ra hết, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, ánh mắt kiên định, không hề co rúm.
Ngoài điện phong tuyết tàn sát bừa bãi, ở trong trầm mặc có bông tuyết bay xuống đầu ngón tay hắn.
Sắc mặt hắn xanh trắng, nhưng ánh mắt khẽ nhúc nhích, như cùng băng hàn hòa hợp nhất thể, bướng bỉnh mà chết lặng.
Sau một lúc lâu, bên trong cánh cửa rốt cuộc có động tĩnh.
- Vì sao hỏi chuyện này?
Bách Lý Kiêu nói:
- Có một số chuyện ta cần phải biết.
Bách Lý Nhất Hải nói:
- Chuyện cũ không cần nhắc lại. Ngươi chỉ cần biết nương ngươi... Rất tốt.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu có chút hoảng hốt, Bách Lý Nhất Hải hỏi:
- Còn chuyện gì?
Hắn rũ mắt, ám khí đen nhánh đâm chặt vào trong lòng bàn tay hắn, máu đã ngưng kết trên vết thương.
Sau một lúc lâu, nói:
- Không còn.
Rời khỏi đỉnh núi, sắc mặt của hắn càng thêm xanh trắng, tuy ở chổ Bách Lý Nhất Hải đã có được một phần đáp án, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy ngờ vực trong lòng càng thêm khắc sâu.
Phụ thân đã từng nói với hắn, trên đời này trừ chính mình ra, ai cũng không thể tin.
Trước kia hắn chỉ cho là khoa trương, hiện giờ lại khó có thể miêu tả.
Không hỏi, không phải không muốn, mà là không tin.
Đem ám khí giấu trong lòng bàn tay, hắn nâng mắt nhìn ngọn núi liên miên phập phồng, mặt mày càng thêm đen tối.
Sau khi Tô Mã ăn uống no đủ, thỏa mãn thở ra một hơi, Bách Lý Kiêu muốn nàng ở trong phòng không được lộn xộn, nhưng nàng lại không phải là người ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng lập tức ra cửa đi bộ một vòng, nhưng ngoài dự kiến của nàng chính là, những người này trừ có chút kinh ngạc ra, thì sợ nàng có gì sơ xuất, cung kính hỏi han ân cần, trước sau vây quanh, thật khiến người kinh ngạc.
Nàng buồn bực đi đến phòng giành cho khách nhân, thấy đám người Vãn Ngọc đã thu thập xong đồ vật đang chuẩn bị xuất phát, vội kêu một tiếng:
- Tông chủ.
Vãn Ngọc quay đầu lại vừa kinh lại vừa hỉ, lại như đã biết gì đó, cũng không quá mức thất thố, kéo nàng vào phòng, ngồi bên cạnh bàn thở dài:
- Đêm qua mọi chuyện phát sinh đột ngột, vi sư không có cách nào cứu ngươi, ngươi có từng oán ta?
Tô Mã nói:
- Sao ta lại oán người.
Nàng cùng vị sư phụ này chỉ ở chung ngắn ngủn có mấy ngày, nàng còn chưa tỏ thái độ như thế nào, sao có thể cưỡng cầu người khác ra mặt vì nàng. Huống chi nàng biết tính cách của Bách Lý Kiêu, nói một không hai, nếu hắn muốn giết người, dù Vãn Ngọc có đập vỡ đầu cũng không thể cứu được nàng.
Vãn Ngọc thở phào một hơi, nói tiếp:
- Ngươi thật làm ta lo lắng, may là sáng nay vi sư nghe nói ngươi ở trong phòng của Bách Lý Kiêu. Liền đoán ngươi chắc chắn có biện pháp chuyển nguy thành an, lúc này mới an tâm.
Tô Mã cũng không muốn biết là chân tình hay giả ý, chỉ gật đầu một cái. Vãn Ngọc nhìn nàng một lượt, thấy trên cổ có vệt đỏ, híp mắt nói:
- Đồ nhi ngoan, ngươi vì ứng phó tên ma đầu kia đã chịu rất nhiều khổ.
Tô Mã nói:
- Cũng không phải thực khổ...
Vãn Ngọc càng thêm đau lòng, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hiện lên một tia áy náy:
- Ta biết ngươi khổ mà không nói nên lời, nhưng cùng Vô Thượng Phong kéo quan hệ là gánh nặng đường xa. Bách Lý Kiêu thay đổi thất thường, không biết khi nào sẽ bị hắn ghét bỏ. Ta có một đan dược...
Tô Mã tâm tình quỷ dị tiếp nhận đan dược, nhìn ánh mắt Vãn Ngọc ý vị thâm trường, đúng là một lời khó nói hết.
Tô Mã công lược vô số nam nhân, có khi nào dùng qua loại đồ bổ dục này?
Chỉ là không biết vì sao nàng lại thu đan dược kia vào trong lòng, có lẽ... Sẽ hữu dụng?
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn cùng đắc ý của bọn người Vân Hoan tông đi xuống núi, Tô Mã mới biết vì sao mọi người lại dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Nàng chạm chạm vào vết thương trên cổ, khẽ cong khóe môi.
Chạng vạng, sắc trời âm trầm, Bách Lý Kiêu trở về phòng, trên đường bị Uông Tam Phương ngăn lại.
Hắn nâng mắt:
- Chuyện gì?
Uông Tam Phương do dự nhìn hắn:
- Phong chủ...
Thấy Bách Lý Kiêu muốn đi, Uông Tam Phương vội nói:
- Phong chủ, người phải thương hương tiếc ngọc a... Tối qua người quá nóng nảy, ta thấy nàng kia thảm vô cùng, buổi chiều còn khóc trong phòng.
Bách Lý Kiêu ngừng bước, nhíu mày.
Uông Tam Phương rất sợ đối phương trầm mặc, trên trán ra mồ hôi, nhưng lại nhớ chuyện hôm nay, cắn răng một cái:
- Ta biết người là lần đầu tiên, cho nên có chút gấp gáp. Nhưng đối đãi với nữ nhân cũng không thể như vậy. Thuộc hạ trà trộn trong ôn nhu hương đã nhiều năm, tuy không tính là tinh thông, nhưng vẫn có chút tâm đắc. Đối đãi với nữ nhân không thể gấp, vẫn nên không nhanh không chậm, có nhẹ có trọng...
Bách Lý Kiêu nhíu mày, trong mắt hiện lên mờ mịt.
Uông Tam Phương vẫn còn lải nhải:
- Cũng vì trên núi này không có nữ nhân, khiến người thiếu kinh nghiệm. Về sau phải chú ý...
Cuối cùng Bách Lý Kiêu cũng nghe hiểu lời hắn nói, ánh mắt chợt lóe.
Uông Tam Phương ngó trái ngó phải, từ trong vạc áo móc ra một bình nhỏ, trộm nhét vào tay hắn:
- Đây là thuộc hạ bỏ ra một số bạc lớn mới mua được, vẫn không nỡ dùng. Người phải thật quý trọng!
Nói xong, như đã hoàn thành sứ mệnh trọng đại, thỏa mãn rời đi.
Bách Lý Kiêu nhìn lọ nhỏ trong tay, tùy tay đẩy cửa phòng. Còn chưa biết rõ ràng trong bình này là vật gì, liền nghe một tiếng kinh hô nho nhỏ.
Hắn nâng mắt, thấy Tô Mã mặc y phục huyền sắc của hắn, nàng ngồi trên giường. Trong áo choàng to rộng, thân hình càng thêm mảnh khảnh. Thấy hắn tiến vào sắc mặt nàng kinh ngạc, đột nhiên giấu thứ gì đó ra sau lưng.
Hắn nhíu mày, lại thấy nàng kinh ngạc nhìn vật trong tay hắn, rồi trở nên nghiền ngẫm.
- Uông ca, thần sắc người sao vậy?
Thì ra thuộc hạ này chính là người đã dẫn bọn người Tô Mã vào phòng nghỉ giành cho khách nhân tới dự tiệc, chính là Uông Tam Phương ác tặc ăn thịt người nổi tiếng Giang Nam.
Lúc này đối mặt với đám thủ hạ, hoàn toàn không thấy bộ dạng khom lưng uốn gối khi ở trong phòng, chỉ là trên mặt còn tàn lưu một tia phức tạp.
Muốn nói gì đó, rồi lại thở dài một hơi.
- Sau này...lúc đưa cơm canh cho cô nương trong phòng, nên đưa thêm một ít đồ bổ.
Thủ hạ có người cả kinh:
- Trong phòng phong chủ có cô nương?
Uông Tam Phương nhíu mày nói:
- Chuyện này không thể truyền ra bên ngoài. Nếu phong chủ có...Khụ khụ, chúng ta phải tỉ mỉ hầu hạ.
Thủ hạ vừa ngạc nhiên lại vừa phức tạp liếc nhìn căn phòng một cái:
- Vậy người nói đồ bổ...
Uông Tam Phương lại than một tiếng, đưa mắt ra hiệu:
- Ngươi không biết phong chủ lợi hại thế nào đâu? Cô nương kia thật thảm...
Thủ hạ vội gật đầu đồng tình:
- Người yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đồ bổ tốt nhất.
Uông Tam Phương gật đầu để mọi người lui đi. Trước khi đi vẫn nhịn không được, hận sắt không thành thép nói:
- Phong chủ còn quá trẻ, mới lần đầu liền...Nữ nhân sao, vẫn nên thương tiếc a.
Sau một tiếng thở dài, hắn rung đùi đắc ý rời đi.
Bách Lý Kiêu vẫn không biết mình đã bị thủ hạ xem là đại ma vương không biết thương hương tiếc ngọc, lúc này hắn đang một mình đi lên đỉnh núi.
Ở trong gió lạnh phần phật, hắn ngửa đầu nhìn thiên giai(bầu trời) mênh mông vô bờ, ánh mắt lập loè.
Từ nhỏ hắn đã đi bộ lên đỉnh núi, chứ không phải phụ thân mang hắn lên.
Hắn từng bước đi lên, nếu đi mệt mỏi, thì bò lên, bò đến khi bàn chân cứng đờ, bò đến khi đầu ngón tay đổ máu, cũng không ngừng nghỉ.
Khi đó hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện khinh công đến thượng thừa, có thể nhảy lên đỉnh, không cần chịu khổ phong tuyết.
Chỉ là hiện giờ, khinh công đã đăng phong tạo cực, nhưng vẫn muốn đi bộ lên.
Ở trong gió lạnh, đầu óc của hắn dần dần trở nên thanh minh, trước mắt phong tuyết biến ảo vô hình, hoảng hốt trở thành khuôn mặt còn trống trên bức họa mẫu thân, lại hóa thành Huyền Vụ hỏa long rít gào, cuối cùng định hình thành hoa văn trên ám khí đang nằm trong tay hắn.
Từng cọc, từng cái, khiến ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
Một lát, hắn đã tới đỉnh núi, lấy lại tinh thần, phát hiện nội lực khó được chỉ có đình trệ chứ không mất khống chế. Nghĩ đến tối qua ở trong kho vũ khí cùng nữ nhân kia, ánh mắt chợt lóe.
Thuộc hạ quỳ một gối xuống đất:
- Phong chủ.
Bách Lý Kiêu hỏi:
- Phụ thân còn chưa ra?
Thuộc hạ trả lời:
- Hồi phong chủ. Sau khi lão phong chủ bế quan chưa từng ra cửa điện một bước.
Bách Lý Kiêu đi vào đại điện, đi vào một chỗ đen nhánh, đứng trước cánh cửa đóng kín, hắn không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng trước cửa.
Trong điện yên tĩnh, bên trong cánh cửa và ngoài cửa đều lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, hắn nâng mắt:
- Phụ thân, hai mươi năm trước....
Ngừng một chút: . Ra chương nhanh nhất tại ~ TRUM truyen. org ~
- Người nhận biết mẫu thân như thế nào?
Sau một lúc lâu, bên trong không có thanh âm, ánh mắt Bách Lý Kiêu hiện lên lạnh lẽo, hỏi tiếp:
- Nàng có phải là tỳ nữ trong Vô Thượng Phong?
- Có phải chết vì khó sinh?
- Từng ấy năm tới nay chuyện về mẫu thân, người luôn giữ kín như bưng, là vì quá mức đau lòng, hay là có ẩn tình khác?
Nếu đã hỏi, vậy thì đem tất cả vấn đề hỏi ra hết, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, ánh mắt kiên định, không hề co rúm.
Ngoài điện phong tuyết tàn sát bừa bãi, ở trong trầm mặc có bông tuyết bay xuống đầu ngón tay hắn.
Sắc mặt hắn xanh trắng, nhưng ánh mắt khẽ nhúc nhích, như cùng băng hàn hòa hợp nhất thể, bướng bỉnh mà chết lặng.
Sau một lúc lâu, bên trong cánh cửa rốt cuộc có động tĩnh.
- Vì sao hỏi chuyện này?
Bách Lý Kiêu nói:
- Có một số chuyện ta cần phải biết.
Bách Lý Nhất Hải nói:
- Chuyện cũ không cần nhắc lại. Ngươi chỉ cần biết nương ngươi... Rất tốt.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu có chút hoảng hốt, Bách Lý Nhất Hải hỏi:
- Còn chuyện gì?
Hắn rũ mắt, ám khí đen nhánh đâm chặt vào trong lòng bàn tay hắn, máu đã ngưng kết trên vết thương.
Sau một lúc lâu, nói:
- Không còn.
Rời khỏi đỉnh núi, sắc mặt của hắn càng thêm xanh trắng, tuy ở chổ Bách Lý Nhất Hải đã có được một phần đáp án, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy ngờ vực trong lòng càng thêm khắc sâu.
Phụ thân đã từng nói với hắn, trên đời này trừ chính mình ra, ai cũng không thể tin.
Trước kia hắn chỉ cho là khoa trương, hiện giờ lại khó có thể miêu tả.
Không hỏi, không phải không muốn, mà là không tin.
Đem ám khí giấu trong lòng bàn tay, hắn nâng mắt nhìn ngọn núi liên miên phập phồng, mặt mày càng thêm đen tối.
Sau khi Tô Mã ăn uống no đủ, thỏa mãn thở ra một hơi, Bách Lý Kiêu muốn nàng ở trong phòng không được lộn xộn, nhưng nàng lại không phải là người ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng lập tức ra cửa đi bộ một vòng, nhưng ngoài dự kiến của nàng chính là, những người này trừ có chút kinh ngạc ra, thì sợ nàng có gì sơ xuất, cung kính hỏi han ân cần, trước sau vây quanh, thật khiến người kinh ngạc.
Nàng buồn bực đi đến phòng giành cho khách nhân, thấy đám người Vãn Ngọc đã thu thập xong đồ vật đang chuẩn bị xuất phát, vội kêu một tiếng:
- Tông chủ.
Vãn Ngọc quay đầu lại vừa kinh lại vừa hỉ, lại như đã biết gì đó, cũng không quá mức thất thố, kéo nàng vào phòng, ngồi bên cạnh bàn thở dài:
- Đêm qua mọi chuyện phát sinh đột ngột, vi sư không có cách nào cứu ngươi, ngươi có từng oán ta?
Tô Mã nói:
- Sao ta lại oán người.
Nàng cùng vị sư phụ này chỉ ở chung ngắn ngủn có mấy ngày, nàng còn chưa tỏ thái độ như thế nào, sao có thể cưỡng cầu người khác ra mặt vì nàng. Huống chi nàng biết tính cách của Bách Lý Kiêu, nói một không hai, nếu hắn muốn giết người, dù Vãn Ngọc có đập vỡ đầu cũng không thể cứu được nàng.
Vãn Ngọc thở phào một hơi, nói tiếp:
- Ngươi thật làm ta lo lắng, may là sáng nay vi sư nghe nói ngươi ở trong phòng của Bách Lý Kiêu. Liền đoán ngươi chắc chắn có biện pháp chuyển nguy thành an, lúc này mới an tâm.
Tô Mã cũng không muốn biết là chân tình hay giả ý, chỉ gật đầu một cái. Vãn Ngọc nhìn nàng một lượt, thấy trên cổ có vệt đỏ, híp mắt nói:
- Đồ nhi ngoan, ngươi vì ứng phó tên ma đầu kia đã chịu rất nhiều khổ.
Tô Mã nói:
- Cũng không phải thực khổ...
Vãn Ngọc càng thêm đau lòng, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hiện lên một tia áy náy:
- Ta biết ngươi khổ mà không nói nên lời, nhưng cùng Vô Thượng Phong kéo quan hệ là gánh nặng đường xa. Bách Lý Kiêu thay đổi thất thường, không biết khi nào sẽ bị hắn ghét bỏ. Ta có một đan dược...
Tô Mã tâm tình quỷ dị tiếp nhận đan dược, nhìn ánh mắt Vãn Ngọc ý vị thâm trường, đúng là một lời khó nói hết.
Tô Mã công lược vô số nam nhân, có khi nào dùng qua loại đồ bổ dục này?
Chỉ là không biết vì sao nàng lại thu đan dược kia vào trong lòng, có lẽ... Sẽ hữu dụng?
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn cùng đắc ý của bọn người Vân Hoan tông đi xuống núi, Tô Mã mới biết vì sao mọi người lại dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Nàng chạm chạm vào vết thương trên cổ, khẽ cong khóe môi.
Chạng vạng, sắc trời âm trầm, Bách Lý Kiêu trở về phòng, trên đường bị Uông Tam Phương ngăn lại.
Hắn nâng mắt:
- Chuyện gì?
Uông Tam Phương do dự nhìn hắn:
- Phong chủ...
Thấy Bách Lý Kiêu muốn đi, Uông Tam Phương vội nói:
- Phong chủ, người phải thương hương tiếc ngọc a... Tối qua người quá nóng nảy, ta thấy nàng kia thảm vô cùng, buổi chiều còn khóc trong phòng.
Bách Lý Kiêu ngừng bước, nhíu mày.
Uông Tam Phương rất sợ đối phương trầm mặc, trên trán ra mồ hôi, nhưng lại nhớ chuyện hôm nay, cắn răng một cái:
- Ta biết người là lần đầu tiên, cho nên có chút gấp gáp. Nhưng đối đãi với nữ nhân cũng không thể như vậy. Thuộc hạ trà trộn trong ôn nhu hương đã nhiều năm, tuy không tính là tinh thông, nhưng vẫn có chút tâm đắc. Đối đãi với nữ nhân không thể gấp, vẫn nên không nhanh không chậm, có nhẹ có trọng...
Bách Lý Kiêu nhíu mày, trong mắt hiện lên mờ mịt.
Uông Tam Phương vẫn còn lải nhải:
- Cũng vì trên núi này không có nữ nhân, khiến người thiếu kinh nghiệm. Về sau phải chú ý...
Cuối cùng Bách Lý Kiêu cũng nghe hiểu lời hắn nói, ánh mắt chợt lóe.
Uông Tam Phương ngó trái ngó phải, từ trong vạc áo móc ra một bình nhỏ, trộm nhét vào tay hắn:
- Đây là thuộc hạ bỏ ra một số bạc lớn mới mua được, vẫn không nỡ dùng. Người phải thật quý trọng!
Nói xong, như đã hoàn thành sứ mệnh trọng đại, thỏa mãn rời đi.
Bách Lý Kiêu nhìn lọ nhỏ trong tay, tùy tay đẩy cửa phòng. Còn chưa biết rõ ràng trong bình này là vật gì, liền nghe một tiếng kinh hô nho nhỏ.
Hắn nâng mắt, thấy Tô Mã mặc y phục huyền sắc của hắn, nàng ngồi trên giường. Trong áo choàng to rộng, thân hình càng thêm mảnh khảnh. Thấy hắn tiến vào sắc mặt nàng kinh ngạc, đột nhiên giấu thứ gì đó ra sau lưng.
Hắn nhíu mày, lại thấy nàng kinh ngạc nhìn vật trong tay hắn, rồi trở nên nghiền ngẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.