Chương 96: TÂN THẦN KIẾM (2)
Đại Mộng Đương Giác
05/10/2021
Tô Mã vừa lòng gật đầu:
- Nếu ngươi không nói gì, chính là cam chịu.
Nàng xốc chăn lên, nằm bên cạnh hắn.
Vừa nằm xuống, cảm giác hắn mát lạnh, hô hấp mỏng manh gần trong gang tấc.
Bên ngoài mưa to tầm tã, gió núi mãnh liệt, còn bên trong xe lại an tĩnh.
Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, khẩn trương mỏi mệt theo bóng đêm dần tan đi.
Nàng lấy chuỗi lục lạc ra, lúc này sự vui sướng lan tỏa trong lòng.
- Ngươi thật sự thích ta?
Nàng nhịn không được hỏi hắn.
Bách Lý Kiêu không trả lời nàng.
Nàng xoay người qua, nhìn khuôn mặt tái nhợt:
- Ngươi không nói lời nào, ta sẽ nghĩ ngươi cam chịu?
Chung quanh chỉ có tiếng mưa rơi.
Nàng vui vẻ nhích thân thể tới gần hắn:
- Vậy nói tiếp, nếu thích ta phải hứa chỉ thích một mình ta, cái gì Từ Tư Tư, Hứa Tư Tư, hoặc là các nữ nhân khác đều không được để trong lòng.
Nàng đặt tay lên ngực hắn, cảm thụ nhịp đập thong thả mỏng manh:
- Ta là người rất bá đạo, nơi này chỉ có thể có một mình ta.
Tô Mã cẩn thận dựa vào lòng hắn, lắng nghe tim hắn đập.
- Ngươi phải mau tỉnh lại, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.
Nhưng nghĩ lại, nếu hắn tỉnh lại sẽ nói thật với nàng sao?
Bách Lý Kiêu sẽ nói lời ngon tiếng ngọt?
Tình huống như vậy nàng nghĩ không ra, hắn chỉ biết nhấp môi mỏng, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng nội tâm vừa động, thở dài nói:
- Nếu ngươi không nói, ta sẽ buộc ngươi nói, coi như công cứu ngươi.
- Chờ ngươi tỉnh lại, ta muốn nói cho ngươi biết từng chuyện.
Nàng nỉ non, ôm cánh tay hắn rơi vào mộng đẹp.
Một đêm vô mộng.
Sáng hôm sau, thời tiết sáng sủa.
Nàng càng tới gần Vô Thượng Phong, phát hiện chung quanh càng ngày càng nhiều người, tuy nàng thần sắc chật vật, nhưng khó nén mạo mỹ, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt có ý đồ xấu.
Tô Mã cũng không còn cách nào, chỉ phải như Truy Thiên, bôi bùn lên mặt.
Đi ngang qua một trà quán.
Tô Mã nhớ nơi này Bách Lý Kiêu dùng thanh phiến giết tất cả sơn tặc, trấn trụ quán chủ.
Hiện giờ tôn tử của quán chủ đã cao lớn.
Tô Mã thấy môi Bách Lý Kiêu có chút khô nứt, vì thế mua một bình trà.
Nhìn chung quanh mọi người ngồi uống trà đều ăn mặc chỉnh tề, cầm kiếm cầm đao, có tướng chính khí.
Chỉ là trong mắt mang theo sát khí âm trầm, khiến người không rét mà run.
Tô Mã thu hồi tầm mắt.
Có người nói:
- Nơi này cách Vô Thượng Phong không xa, dưới phong đã tề tựu rất nhiều võ lâm đồng đạo, đánh bại Bách Lý Kiêu không cần tốn nhiều sức.
Một người khác nói:
- Thảo phạt Vô Thượng Phong không thể quá mức liều lĩnh, dù gì Bách Lý Kiêu cũng võ công tuyệt đỉnh…
- Tuyệt đỉnh thì thế nào?
Người lúc nãy đánh gãy lời người nọ:
- Dù tuyệt đỉnh cũng chống không được thân thể bị trọng thương. Có người thấy hắn xuất hiện ở Liệt Hỏa sơn trang, đã là nỏ mạnh hết đà. Hiện tại Vô Thượng Phong đã bị bao quanh, hắn vẫn không xuất hiện, chỉ sợ đã là chó nhà có tang trốn còn không kịp.
- Cũng có thể bị trọng thương không kịp trị, đã sớm chết rồi?
- Nói cũng đúng, hắn chết lại hợp ý ta. Nghe nói Vô Thượng Phong cất giấu vô số công pháp, còn có bí tịch đúc thần kiếm của Luyện Nhận Cốc, nếu hắn đã bị trọng thương đường công lên núi…
Tô Mã nghe mà hãi hùng khiếp vía, nàng thả vài đồng tiền lại, trở về xe ngựa.
Xem ra tin tức Bách Lý Kiêu bị thương đã truyền ra ngoài, võ lâm nhân sĩ này đó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cùng công Vô Thượng Phong.
Nàng còn muốn mang Bách Lý Kiêu trở lại Vô Thượng Phong sao?
Tô Mã nhíu mi. Hiện tại xem ra chỉ có thể tận lực liên hệ với quỷ y, còn lại chỉ có thể chờ Bách Lý Kiêu tỉnh lại rồi tính.
Nàng nắm tay Bách Lý Kiêu, giống như nắm lấy hi vọng lần nữa xuất phát.
Nàng lại không biết, lúc nàng mới lên xe ngựa, có hai đệ tử nhìn thoáng qua Truy Thiên, ánh mắt chợt lóe.
Từ chuyện xảy ra ở Lạc thành, hai người này đã thấy Truy Thiên là thất thần mã của Bách Lý Kiêu, hiện giờ bùn đất trên người Truy Thiên đã bị nước mưa rửa trôi hơn phân nửa, lỗ tai lại thiếu hết một góc, hai người này hận thấu xương Bách Lý Kiêu sao có thể buông tha?
Tô Mã đi đến nửa đường, đột nhiên bị người ngăn lại, nàng vừa thấy, đúng là hai người kia:
- Các ngươi muốn gì?
Một người chắp tay cúi người với Tô Mã, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Truy Thiên:
- Cô nương, xin hỏi con ngựa này là của ai?
Tô Mã nói:
- Ta.
- Ngựa kéo xe là con ngựa bình thường, ngươi lấy con thất thần mã này từ đâu?
- Nhặt.
- …
Người còn lại đi tới trước một bước:
- Cô nương, chúng ta đang tìm một người, có thể để chúng ta nhìn xem thùng xe?
Tô Mã mặt lạnh:
- Không thể, các ngươi chắn đường ta, mau tránh ra.
Hai người liếc nhau, tay nắm chặt trường kiếm đi về phía nàng:
- Vậy chớ trách chúng ta không khách khí.
Tô Mã sắc mặt biến đổi, Truy Thiên phì phì mũi, tức giận mà hí một tiếng, định nhằm về phía hai người.
Tô Mã ngăn lại:
- Truy Thiên! Trở về!
Hai người trước mắt sáng ngời:
- Truy Thiên? Tọa kỵ của Bách Lý Kiêu cũng gọi là Truy Thiên?
- Nếu người này không phải là Bách Lý Kiêu thì cũng là người có quan hệ với Bách Lý Kiêu, bắt lấy nàng!
Hai người một trước một sau xông lên, Tô Mã nắm chặt cửa xe, đột nhiên nâng mắt.
Trong nháy mắt, trong mắt giống như ánh mặt trời sáng lạn.
Hai người ngẩn ra một lát, rút kiếm đâm lẫn nhau.
Thấy hai người ngã xuống đất, Tô Mã thở phào một hơi.
Nàng cúi đầu có máu rơi xuống.
Nàng chạm tay vào mũi, thì ra nàng chảy máu mũi, lúc này sau lưng một mảnh chết lặng, đầu ngón tay cứng còng.
- Thì ra là dùng quá nhiều năng lực…
Nàng lau vết máu, ho hai tiếng:
- Xem ra thật sự bị thương hồn phách, cũng không biết sau khi thoát ly thân thể, sẽ ngủ bao lâu.
Nàng cười khổ một tiếng, nhìn Bách Lý Kiêu trong lòng buồn đau không còn.
- Sắp tới Vô Thượng Phong, ngươi cùng ta đều phải kiên trì.
Nàng lại lên đường, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, nàng biết đã tiếp cận chân núi.
Ngại nơi này quá nhiều người giang hồ, nàng lựa chọn đường vòng, đi tới tầng hầm mà Bách Lý Kiêu mang nàng rời phong, vừa định xuống xe ngựa, đột nhiên lóe ra vài đạo hắc ảnh.
Nàng hoảng sợ.
Một thân ảnh tuổi già sức yếu đi ra, lẳng lặng “nhìn” nàng.
Tô Mã cả kinh:
- Cung thúc?
Cung thúc thoạt nhìn có vẻ già đi rất nhiều, thấp giọng nói:
- Tô cô nương chớ sợ, lão phu mang phong chủ hồi Vô Thượng Phong.
Tô Mã thở nhẹ một hơi, tuy nàng biết Cung thúc giấu diếm Bách Lý Kiêu rất nhiều chuyện, còn là người của Bách Lý Nhất Hải, nhưng đối phương lại là người duy nhất đối xử tốt với Bách Lý Kiêu.
Nàng nói:
- Hắn bị trọng thương, ngươi mau tìm đại phu chữa thương cho hắn.
Cung thúc cũng không vội:
- Tô cô nương yên tâm, lão phu đã sớm an bài tất cả.
Vài người đem Bách Lý Kiêu đi, Tô Mã với tay Bách Lý Kiêu, thấy hắn cùng mọi người biến mất sau cửa núi.
Chỉ còn lại có nàng cùng Cung thúc một trước một sau tiến vào đường hầm.
Tô Mã cẩn thận nhìn Cung thúc.
Thật ra nàng rất kính trọng lão nhân này, đặc biệt là lúc ở Phái thành, nàng biến thành Tiểu Trác Tử ở khách điếm.
Nàng biết đối phương là người do Bách Lý Nhất Hải phái tới giám sát Bách Lý Kiêu, nhưng nghĩ ngày sau Cung thúc hi sinh vì Bách Lý Kiêu, nàng cũng không thể dùng thái độ phiến diện đối đãi hắn.
Cho đến khi ở Liệt Hỏa sơn trang nàng biết Tiểu Lê chết còn có ẩn tình khác, nàng mới bắt đầu hoài nghi đối phương.
Vì thế hiện tại hoặc nhiều hoặc ít có chút đề phòng.
Cung thúc sau một lúc lâu không nghe nàng phát ra âm thanh, khàn khàn hỏi:
- Tô cô nương, sao ngươi đề phòng ta như thế, là nghe phong chủ nói gì sao?
Tô Mã sửng sốt một chút, nói:
- Không có.
Bách Lý Kiêu sẽ không nói Cung thúc có gì không phải. Mà nàng hoài nghi Bách Lý Kiêu đã nhận ra Cung thúc không đúng, chỉ là tâm tư nội liễm, không nói rõ mà thôi.
Cung thúc ho hai tiếng, trầm mặc một lúc, sống lưng cong không ít.
- Thỉnh cô nương đem mọi chuyện đã phát sinh cùng phong chủ, kỹ càng tỉ mỉ nói với ta, được không?
Nàng nghĩ Cung thúc vẫn luôn giám sát Bách Lý Kiêu, lúc này cũng đã biết không ít, nàng giấu gì cũng không có tác dụng.
Vì thế thong thả nói ra mọi chuyện xảy ra dọc đường đi cùng Bách Lý Kiêu.
Cung thúc càng nghe càng ngưng trọng, cuối cùng thân hình câu lũ xuống:
- Thiếu chủ hắn… Chịu rất nhiều khổ.
Cung thúc lại kêu Bách Lý Kiêu là “Thiếu chủ”, này chứng tỏ mặc dù Bách Lý Kiêu có bách chiến bách thắng bao nhiêu, lãnh khốc vô tình thế nào, thì ở trong mắt hắn vẫn chỉ là một hài tử mà thôi.
Tô Mã nói:
- Hắn bị nhiều khổ, cũng không khổ bằng bị người thân cận nhất lừa gạt.
Cung thúc sắc mặt chấn động, thân thể run rẩy.
Tô Mã hơi ngẩn ra, cảm thấy lời mình nói có chút trọng, vì thế nói:
- Có một số chuyện ngươi vẫn nên chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau, hắn, hắn cũng không phải là người không thông tình đạt lý.
Cung thúc vô lực gật đầu, cuối cùng trịnh trọng nói với Tô Mã:
- Tô cô nương, trong khoảng thời gian này cảm tạ ngươi chiếu cố thiếu chủ, về sau còn phiền ngươi lo lắng nhiều hơn.
Tô Mã cảm giác có chút không thích hợp, lại không biết chổ nào không đúng, chỉ phải nói:
- Thật ra hắn cũng giúp ta rất nhiều, nếu hắn nguyện ý ta sẽ không rời khỏi hắn.
Cung thúc gật đầu, như nhẹ nhàng thở ra.
Mới vừa trở lại Vô Thượng Phong, Tô Mã đã nghe mùi máu tươi dày đặc, nàng nhìn nơi xa, thấy vô số người đi về nơi này, kiếm quang cùng máu tươi bị gió núi xé nát.
Nhưng ở trong phong tất cả mọi người sắc mặt lạnh lùng.
Tô Mã cả kinh nói:
- Bọn họ đã đánh tới nơi này.
Vừa dứt lời, liền có thuộc hạ vội vàng tới báo:
- Cung thúc, những người đó đã đánh tới sườn núi!
Cung thúc sắc mặt bình đạm:
- Các ngươi chớ có lui bước, hết thảy chờ phong chủ tỉnh lại rồi nói.
Tô Mã cả kinh:
- Vậy không phải đã sắp san bằng Vô Thượng Phong? Bách Lý Kiêu tỉnh lại còn kịp sao?
Cung thúc “nhìn” nàng, nói:
- Ngươi đi cùng ta.
Nói xong, hắn dẫn nàng vào một căn phòng, ngoài phòng vòng quanh tầng tầng thủ vệ.
- Phong chủ ở bên trong. Ngươi hãy ở đây với hắn.
Tô Mã vừa định đi vào, lại thấy Cung thúc đứng im, hỏi:
- Cung thúc, ngươi không vào sao?
Cung thúc nói:
- Ta có chuyện quan trọng cần phải làm.
Nói xong, hắn từ trong vạc áo móc ra một thỏi vàng, đưa cho nàng:
- Tô cô nương, đa tạ ngươi cho tới nay vẫn luôn chiếu cố phong chủ, về sau thỉnh ngươi lo lắng nhiều hơn.
- A?
Còn chưa chờ Tô Mã đáp lời, Cung thúc đã vội vàng rời đi. Nàng bất đắc dĩ, siết chặt thỏi vàng, đẩy cửa phòng.
Không biết Cung thúc giúp nàng chuộc lại lúc nào, lấy về cũng tốt, thỏi vàng này đối với nàng mà nói nó vô cùng quan trọng, nàng sẽ không cho người khác.
Mới vừa đi vào, cảm thấy hơi nước ập vào trước mặt, Bách Lý Kiêu lẳng lặng ngồi trong thùng nước, bên trong vẩy đầy dược liệu.
Nàng theo bản năng tiến lên:
- Bách Lý Kiêu!
- Đừng động.
Quỷ y ở phía sau đi ra:
- Trên đầu hắn đâm đầy ngân châm, vừa động lập tức mất mạng.
Tô Mã dừng bước, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, phát hiện trên đỉnh đầu cắm đầy ngân châm, hắn đang nhíu mày, đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Quỷ y thân hình khô gầy, như cành khô, ở ban ngày lại như quỷ mị, nhưng Tô Mã từng thấy rất nhiều quỷ quái, nên không sợ hắn, hiện tại nàng chỉ lo lắng cho Bách Lý Kiêu.
Quỷ y nhìn nàng một cái, rồi cười:
- Lão Cung phái người nói với ta, phong chủ được nữ tử Vân Hoan tông đưa trở về, lúc ấy ta còn không tin, này một đường trăm cay ngàn đắng, một nữ tử chỉ biết mị hoặc người khác sao có thể không oán không hối mà cứu hắn trở về? Nhưng thấy dáng vẻ ngươi lo lắng như thế, ta lại tin.
Tô Mã không để ý lời chế nhạo của hắn, nàng sốt ruột hỏi:
- Khi nào mới có thể tỉnh lại?
- Không quá một nén nhang.
Tô Mã cẩn thận đi đến bên người Bách Lý Kiêu, thấy hắn hôn mê vẫn luôn nhíu mày:
- Nếu tỉnh, thương thế trên người sẽ trừ tận gốc sao?
- Nếu ngươi không nói gì, chính là cam chịu.
Nàng xốc chăn lên, nằm bên cạnh hắn.
Vừa nằm xuống, cảm giác hắn mát lạnh, hô hấp mỏng manh gần trong gang tấc.
Bên ngoài mưa to tầm tã, gió núi mãnh liệt, còn bên trong xe lại an tĩnh.
Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, khẩn trương mỏi mệt theo bóng đêm dần tan đi.
Nàng lấy chuỗi lục lạc ra, lúc này sự vui sướng lan tỏa trong lòng.
- Ngươi thật sự thích ta?
Nàng nhịn không được hỏi hắn.
Bách Lý Kiêu không trả lời nàng.
Nàng xoay người qua, nhìn khuôn mặt tái nhợt:
- Ngươi không nói lời nào, ta sẽ nghĩ ngươi cam chịu?
Chung quanh chỉ có tiếng mưa rơi.
Nàng vui vẻ nhích thân thể tới gần hắn:
- Vậy nói tiếp, nếu thích ta phải hứa chỉ thích một mình ta, cái gì Từ Tư Tư, Hứa Tư Tư, hoặc là các nữ nhân khác đều không được để trong lòng.
Nàng đặt tay lên ngực hắn, cảm thụ nhịp đập thong thả mỏng manh:
- Ta là người rất bá đạo, nơi này chỉ có thể có một mình ta.
Tô Mã cẩn thận dựa vào lòng hắn, lắng nghe tim hắn đập.
- Ngươi phải mau tỉnh lại, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.
Nhưng nghĩ lại, nếu hắn tỉnh lại sẽ nói thật với nàng sao?
Bách Lý Kiêu sẽ nói lời ngon tiếng ngọt?
Tình huống như vậy nàng nghĩ không ra, hắn chỉ biết nhấp môi mỏng, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng nội tâm vừa động, thở dài nói:
- Nếu ngươi không nói, ta sẽ buộc ngươi nói, coi như công cứu ngươi.
- Chờ ngươi tỉnh lại, ta muốn nói cho ngươi biết từng chuyện.
Nàng nỉ non, ôm cánh tay hắn rơi vào mộng đẹp.
Một đêm vô mộng.
Sáng hôm sau, thời tiết sáng sủa.
Nàng càng tới gần Vô Thượng Phong, phát hiện chung quanh càng ngày càng nhiều người, tuy nàng thần sắc chật vật, nhưng khó nén mạo mỹ, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt có ý đồ xấu.
Tô Mã cũng không còn cách nào, chỉ phải như Truy Thiên, bôi bùn lên mặt.
Đi ngang qua một trà quán.
Tô Mã nhớ nơi này Bách Lý Kiêu dùng thanh phiến giết tất cả sơn tặc, trấn trụ quán chủ.
Hiện giờ tôn tử của quán chủ đã cao lớn.
Tô Mã thấy môi Bách Lý Kiêu có chút khô nứt, vì thế mua một bình trà.
Nhìn chung quanh mọi người ngồi uống trà đều ăn mặc chỉnh tề, cầm kiếm cầm đao, có tướng chính khí.
Chỉ là trong mắt mang theo sát khí âm trầm, khiến người không rét mà run.
Tô Mã thu hồi tầm mắt.
Có người nói:
- Nơi này cách Vô Thượng Phong không xa, dưới phong đã tề tựu rất nhiều võ lâm đồng đạo, đánh bại Bách Lý Kiêu không cần tốn nhiều sức.
Một người khác nói:
- Thảo phạt Vô Thượng Phong không thể quá mức liều lĩnh, dù gì Bách Lý Kiêu cũng võ công tuyệt đỉnh…
- Tuyệt đỉnh thì thế nào?
Người lúc nãy đánh gãy lời người nọ:
- Dù tuyệt đỉnh cũng chống không được thân thể bị trọng thương. Có người thấy hắn xuất hiện ở Liệt Hỏa sơn trang, đã là nỏ mạnh hết đà. Hiện tại Vô Thượng Phong đã bị bao quanh, hắn vẫn không xuất hiện, chỉ sợ đã là chó nhà có tang trốn còn không kịp.
- Cũng có thể bị trọng thương không kịp trị, đã sớm chết rồi?
- Nói cũng đúng, hắn chết lại hợp ý ta. Nghe nói Vô Thượng Phong cất giấu vô số công pháp, còn có bí tịch đúc thần kiếm của Luyện Nhận Cốc, nếu hắn đã bị trọng thương đường công lên núi…
Tô Mã nghe mà hãi hùng khiếp vía, nàng thả vài đồng tiền lại, trở về xe ngựa.
Xem ra tin tức Bách Lý Kiêu bị thương đã truyền ra ngoài, võ lâm nhân sĩ này đó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cùng công Vô Thượng Phong.
Nàng còn muốn mang Bách Lý Kiêu trở lại Vô Thượng Phong sao?
Tô Mã nhíu mi. Hiện tại xem ra chỉ có thể tận lực liên hệ với quỷ y, còn lại chỉ có thể chờ Bách Lý Kiêu tỉnh lại rồi tính.
Nàng nắm tay Bách Lý Kiêu, giống như nắm lấy hi vọng lần nữa xuất phát.
Nàng lại không biết, lúc nàng mới lên xe ngựa, có hai đệ tử nhìn thoáng qua Truy Thiên, ánh mắt chợt lóe.
Từ chuyện xảy ra ở Lạc thành, hai người này đã thấy Truy Thiên là thất thần mã của Bách Lý Kiêu, hiện giờ bùn đất trên người Truy Thiên đã bị nước mưa rửa trôi hơn phân nửa, lỗ tai lại thiếu hết một góc, hai người này hận thấu xương Bách Lý Kiêu sao có thể buông tha?
Tô Mã đi đến nửa đường, đột nhiên bị người ngăn lại, nàng vừa thấy, đúng là hai người kia:
- Các ngươi muốn gì?
Một người chắp tay cúi người với Tô Mã, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Truy Thiên:
- Cô nương, xin hỏi con ngựa này là của ai?
Tô Mã nói:
- Ta.
- Ngựa kéo xe là con ngựa bình thường, ngươi lấy con thất thần mã này từ đâu?
- Nhặt.
- …
Người còn lại đi tới trước một bước:
- Cô nương, chúng ta đang tìm một người, có thể để chúng ta nhìn xem thùng xe?
Tô Mã mặt lạnh:
- Không thể, các ngươi chắn đường ta, mau tránh ra.
Hai người liếc nhau, tay nắm chặt trường kiếm đi về phía nàng:
- Vậy chớ trách chúng ta không khách khí.
Tô Mã sắc mặt biến đổi, Truy Thiên phì phì mũi, tức giận mà hí một tiếng, định nhằm về phía hai người.
Tô Mã ngăn lại:
- Truy Thiên! Trở về!
Hai người trước mắt sáng ngời:
- Truy Thiên? Tọa kỵ của Bách Lý Kiêu cũng gọi là Truy Thiên?
- Nếu người này không phải là Bách Lý Kiêu thì cũng là người có quan hệ với Bách Lý Kiêu, bắt lấy nàng!
Hai người một trước một sau xông lên, Tô Mã nắm chặt cửa xe, đột nhiên nâng mắt.
Trong nháy mắt, trong mắt giống như ánh mặt trời sáng lạn.
Hai người ngẩn ra một lát, rút kiếm đâm lẫn nhau.
Thấy hai người ngã xuống đất, Tô Mã thở phào một hơi.
Nàng cúi đầu có máu rơi xuống.
Nàng chạm tay vào mũi, thì ra nàng chảy máu mũi, lúc này sau lưng một mảnh chết lặng, đầu ngón tay cứng còng.
- Thì ra là dùng quá nhiều năng lực…
Nàng lau vết máu, ho hai tiếng:
- Xem ra thật sự bị thương hồn phách, cũng không biết sau khi thoát ly thân thể, sẽ ngủ bao lâu.
Nàng cười khổ một tiếng, nhìn Bách Lý Kiêu trong lòng buồn đau không còn.
- Sắp tới Vô Thượng Phong, ngươi cùng ta đều phải kiên trì.
Nàng lại lên đường, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, nàng biết đã tiếp cận chân núi.
Ngại nơi này quá nhiều người giang hồ, nàng lựa chọn đường vòng, đi tới tầng hầm mà Bách Lý Kiêu mang nàng rời phong, vừa định xuống xe ngựa, đột nhiên lóe ra vài đạo hắc ảnh.
Nàng hoảng sợ.
Một thân ảnh tuổi già sức yếu đi ra, lẳng lặng “nhìn” nàng.
Tô Mã cả kinh:
- Cung thúc?
Cung thúc thoạt nhìn có vẻ già đi rất nhiều, thấp giọng nói:
- Tô cô nương chớ sợ, lão phu mang phong chủ hồi Vô Thượng Phong.
Tô Mã thở nhẹ một hơi, tuy nàng biết Cung thúc giấu diếm Bách Lý Kiêu rất nhiều chuyện, còn là người của Bách Lý Nhất Hải, nhưng đối phương lại là người duy nhất đối xử tốt với Bách Lý Kiêu.
Nàng nói:
- Hắn bị trọng thương, ngươi mau tìm đại phu chữa thương cho hắn.
Cung thúc cũng không vội:
- Tô cô nương yên tâm, lão phu đã sớm an bài tất cả.
Vài người đem Bách Lý Kiêu đi, Tô Mã với tay Bách Lý Kiêu, thấy hắn cùng mọi người biến mất sau cửa núi.
Chỉ còn lại có nàng cùng Cung thúc một trước một sau tiến vào đường hầm.
Tô Mã cẩn thận nhìn Cung thúc.
Thật ra nàng rất kính trọng lão nhân này, đặc biệt là lúc ở Phái thành, nàng biến thành Tiểu Trác Tử ở khách điếm.
Nàng biết đối phương là người do Bách Lý Nhất Hải phái tới giám sát Bách Lý Kiêu, nhưng nghĩ ngày sau Cung thúc hi sinh vì Bách Lý Kiêu, nàng cũng không thể dùng thái độ phiến diện đối đãi hắn.
Cho đến khi ở Liệt Hỏa sơn trang nàng biết Tiểu Lê chết còn có ẩn tình khác, nàng mới bắt đầu hoài nghi đối phương.
Vì thế hiện tại hoặc nhiều hoặc ít có chút đề phòng.
Cung thúc sau một lúc lâu không nghe nàng phát ra âm thanh, khàn khàn hỏi:
- Tô cô nương, sao ngươi đề phòng ta như thế, là nghe phong chủ nói gì sao?
Tô Mã sửng sốt một chút, nói:
- Không có.
Bách Lý Kiêu sẽ không nói Cung thúc có gì không phải. Mà nàng hoài nghi Bách Lý Kiêu đã nhận ra Cung thúc không đúng, chỉ là tâm tư nội liễm, không nói rõ mà thôi.
Cung thúc ho hai tiếng, trầm mặc một lúc, sống lưng cong không ít.
- Thỉnh cô nương đem mọi chuyện đã phát sinh cùng phong chủ, kỹ càng tỉ mỉ nói với ta, được không?
Nàng nghĩ Cung thúc vẫn luôn giám sát Bách Lý Kiêu, lúc này cũng đã biết không ít, nàng giấu gì cũng không có tác dụng.
Vì thế thong thả nói ra mọi chuyện xảy ra dọc đường đi cùng Bách Lý Kiêu.
Cung thúc càng nghe càng ngưng trọng, cuối cùng thân hình câu lũ xuống:
- Thiếu chủ hắn… Chịu rất nhiều khổ.
Cung thúc lại kêu Bách Lý Kiêu là “Thiếu chủ”, này chứng tỏ mặc dù Bách Lý Kiêu có bách chiến bách thắng bao nhiêu, lãnh khốc vô tình thế nào, thì ở trong mắt hắn vẫn chỉ là một hài tử mà thôi.
Tô Mã nói:
- Hắn bị nhiều khổ, cũng không khổ bằng bị người thân cận nhất lừa gạt.
Cung thúc sắc mặt chấn động, thân thể run rẩy.
Tô Mã hơi ngẩn ra, cảm thấy lời mình nói có chút trọng, vì thế nói:
- Có một số chuyện ngươi vẫn nên chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau, hắn, hắn cũng không phải là người không thông tình đạt lý.
Cung thúc vô lực gật đầu, cuối cùng trịnh trọng nói với Tô Mã:
- Tô cô nương, trong khoảng thời gian này cảm tạ ngươi chiếu cố thiếu chủ, về sau còn phiền ngươi lo lắng nhiều hơn.
Tô Mã cảm giác có chút không thích hợp, lại không biết chổ nào không đúng, chỉ phải nói:
- Thật ra hắn cũng giúp ta rất nhiều, nếu hắn nguyện ý ta sẽ không rời khỏi hắn.
Cung thúc gật đầu, như nhẹ nhàng thở ra.
Mới vừa trở lại Vô Thượng Phong, Tô Mã đã nghe mùi máu tươi dày đặc, nàng nhìn nơi xa, thấy vô số người đi về nơi này, kiếm quang cùng máu tươi bị gió núi xé nát.
Nhưng ở trong phong tất cả mọi người sắc mặt lạnh lùng.
Tô Mã cả kinh nói:
- Bọn họ đã đánh tới nơi này.
Vừa dứt lời, liền có thuộc hạ vội vàng tới báo:
- Cung thúc, những người đó đã đánh tới sườn núi!
Cung thúc sắc mặt bình đạm:
- Các ngươi chớ có lui bước, hết thảy chờ phong chủ tỉnh lại rồi nói.
Tô Mã cả kinh:
- Vậy không phải đã sắp san bằng Vô Thượng Phong? Bách Lý Kiêu tỉnh lại còn kịp sao?
Cung thúc “nhìn” nàng, nói:
- Ngươi đi cùng ta.
Nói xong, hắn dẫn nàng vào một căn phòng, ngoài phòng vòng quanh tầng tầng thủ vệ.
- Phong chủ ở bên trong. Ngươi hãy ở đây với hắn.
Tô Mã vừa định đi vào, lại thấy Cung thúc đứng im, hỏi:
- Cung thúc, ngươi không vào sao?
Cung thúc nói:
- Ta có chuyện quan trọng cần phải làm.
Nói xong, hắn từ trong vạc áo móc ra một thỏi vàng, đưa cho nàng:
- Tô cô nương, đa tạ ngươi cho tới nay vẫn luôn chiếu cố phong chủ, về sau thỉnh ngươi lo lắng nhiều hơn.
- A?
Còn chưa chờ Tô Mã đáp lời, Cung thúc đã vội vàng rời đi. Nàng bất đắc dĩ, siết chặt thỏi vàng, đẩy cửa phòng.
Không biết Cung thúc giúp nàng chuộc lại lúc nào, lấy về cũng tốt, thỏi vàng này đối với nàng mà nói nó vô cùng quan trọng, nàng sẽ không cho người khác.
Mới vừa đi vào, cảm thấy hơi nước ập vào trước mặt, Bách Lý Kiêu lẳng lặng ngồi trong thùng nước, bên trong vẩy đầy dược liệu.
Nàng theo bản năng tiến lên:
- Bách Lý Kiêu!
- Đừng động.
Quỷ y ở phía sau đi ra:
- Trên đầu hắn đâm đầy ngân châm, vừa động lập tức mất mạng.
Tô Mã dừng bước, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, phát hiện trên đỉnh đầu cắm đầy ngân châm, hắn đang nhíu mày, đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Quỷ y thân hình khô gầy, như cành khô, ở ban ngày lại như quỷ mị, nhưng Tô Mã từng thấy rất nhiều quỷ quái, nên không sợ hắn, hiện tại nàng chỉ lo lắng cho Bách Lý Kiêu.
Quỷ y nhìn nàng một cái, rồi cười:
- Lão Cung phái người nói với ta, phong chủ được nữ tử Vân Hoan tông đưa trở về, lúc ấy ta còn không tin, này một đường trăm cay ngàn đắng, một nữ tử chỉ biết mị hoặc người khác sao có thể không oán không hối mà cứu hắn trở về? Nhưng thấy dáng vẻ ngươi lo lắng như thế, ta lại tin.
Tô Mã không để ý lời chế nhạo của hắn, nàng sốt ruột hỏi:
- Khi nào mới có thể tỉnh lại?
- Không quá một nén nhang.
Tô Mã cẩn thận đi đến bên người Bách Lý Kiêu, thấy hắn hôn mê vẫn luôn nhíu mày:
- Nếu tỉnh, thương thế trên người sẽ trừ tận gốc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.