Chương 53: “Món quà Đường Ninh tặng quá tuyệt tình.”
Bất Vấn Tam Cửu
28/07/2020
Bởi vì chuyện người đàn ông tới tận cửa nhà lần trước, bây giờ có tiếng đập cửa Đào Hiểu Đông không thể yên tâm để Thang Sách Ngôn ra một mình, anh sợ lại có người xa lạ lao vào nhà.
Nhưng lần này mở cửa ra, bên ngoài lại là Đường Ninh mặc âu phục đi giày da vừa tham gia hôn lễ trở về.
Trên người Đào Hiểu Đông mặc bộ áo ngủ của Thang Sách Ngôn, hai người vừa làm tới trưa, chỉ cần quét mắt nhìn hai người họ một lượt cũng có thể nhìn ra hai người vừa ăn ý lại vừa thân thiết với nhau. Ngoại hình, tư thế, nhìn vào là biết một cặp tình nhân.
Chắc hẳn Đường Ninh vừa mới uống rượu, gương mặt và đôi mắt ưng ửng đỏ. Ánh mắt đảo tới đảo lui giữa Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông đứng phía sau. Anh dựa vào mặt tường cạnh cửa, gáy dựa vào tường, nhìn hai người họ.
Đây là nơi anh từng sống mấy năm, từng nơi từng chỗ đều quen thuộc. Nhìn vào nhớ lại quá khứ đã qua đi, trong thoáng chốc dường như nhìn thấy cuộc sống trước kia của mình. Dù tốt hay xấu, dù khó chịu hay thoải mái, cũng là cuộc sống của anh.
Đào Hiểu Đông nhìn thoáng qua rồi vào trong nhà, tránh xa cánh cửa này.
Qua ánh mắt Đường Ninh có thể nhìn ra được anh ta khó chịu, đây là lần đầu tiên anh thấy trên mặt Đường Ninh không giấu nổi sự khó chịu khi nhìn thấy mình. Điều này khiến Đào Hiểu Đông không nhìn nổi, nhất định vẫn có sự tiếc nuối.
Nhưng cảnh còn người mất, quá khứ là quá khứ.
“Hôm nay anh…” Đường Ninh cất tiếng không trôi chảy, anh hắng giọng, tiếp tục hỏi, “Sao hôm nay anh không đến?”
Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn Đào Hiểu Đông đã ngồi vào bàn ăn, hắn quay đầu lại khách sáo nói: “Bệnh viện có việc, không đi được.”
Đường Ninh dựa vào đó cười, cười đến mức đôi mắt cong cong, cười xong lại bảo: “Giáo sư Từ cũng có mặt.”
Không đợi Thang Sách Ngôn lên tiếng, Đường Ninh lại nói: “Chỉ là anh không muốn gặp em.”
Thang Sách Ngôn cũng không phủ nhận, chỉ nói với anh ta: “Quay về đi.”
Đường Ninh không nhúc nhích, anh không nói muốn vào, cũng không có ý muốn rời đi. Anh chớp mắt mấy giây, bởi vì đã uống rượu nên giọng nói mang theo âm mũi: “Hai người.. vừa ân ái chứ gì?”
Đào Hiểu Đông giật nảy mình với câu nói đột ngột này của anh ta, câu nói quá thẳng thắn.
Thang Sách Ngôn nhìn Đường Ninh, hắn chau mày lại, giọng nói lạnh lùng: “Đường Ninh.”
“Hai người làm rồi.” Đường Ninh vẫn còn cười, anh khép hờ đôi mắt: “Chuyện em không muốn làm, rồi sẽ có người làm với anh.”
Anh dựa vào đó, đôi mắt mang theo ý cười nhìn lướt qua, đuôi mắt ửng đỏ, vừa khiến người ta rung động lại vừa có vẻ đáng thương: “Sao con người lại phải làm chuyện này chứ? Tại sao lại phải làm chứ..”
Đường Ninh hít mũi, giọng nói càng trở nên nặng nề: “Sung sướng lắm sao? Giống như động vật vậy, như con chó.”
Anh thực sự uống nhiều rồi, nên mới đứng trước cửa nói chuyện này với người yêu cũ.
“Hẳn em tự biết rõ không nên nói như vậy.” Thang Sách Ngôn nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng.
“Nó khiến em quá đau đớn..” Đường Ninh lại nhắm mắt lại, sờ lên trái tim mình, “Quá thống khổ.”
“Em ghét nó, sợ nó, em cũng sợ anh. Lúc làm chỉ nhìn mặt anh thôi em cũng cảm thấy buồn nôn….”
Đào Hiểu Đông ngồi trong nhà nghe thấy câu này thì chau mày lại.
“Lúc làm em cảm thấy buồn nôn, lúc không làm lại lo lắng tới lần tiếp theo, em để tâm tới những chuyện không đâu, làm thế nào cũng không thoải mái.”
Đường Ninh chớp mắt, lúc nhắm mắt lại giọt nước mắt chảy dài xuống, “Nếu không có những chuyện này thì tốt biết bao.”
Thang Sách Ngôn cúi đầu bấm điện thoại, hắn không ngẩng đầu lên, Đường Ninh ngược lại có thể thả lỏng mà nhìn hắn. Nhìn người bên mình từ năm hai mươi tuổi đến giờ, họ ở bên nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện. Chẳng ai rõ bằng anh người này ưu tú tới chừng nào, cho nên Đường Ninh lại càng hận chính bản thân mình.
“Mỗi lần anh chạm vào em.. anh hôn em.. em đều cảm thấy buồn nôn.” Đường Ninh dùng mu bàn tay lau mặt, giọng nói trầm thấp, lẩm bẩm rằng, “Nếu chỉ ôm thôi thì tốt biết chừng nào.”
“―― Bác sĩ Đường.”
Đột nhiên giọng nói của Đào Hiểu Đông vang lên, ngăn cản anh ta tiếp lời. Đào Hiểu Đông bước tới, mặt không đổi sắc vòng qua người Thang Sách Ngôn đi tới phía trước, chắn trước người hắn.
Đường Ninh mở mắt ra nhìn, anh ta yên lặng, dù rằng đôi mắt ửng đỏ, nhưng rất bình tĩnh.
“Anh uống say không tỉnh táo, theo lý mà nói tôi không nên nói nặng lời, có lẽ đến khi anh tỉnh rượu cũng tự cảm thấy không thích hợp.”
Đào Hiểu Đông cầm chai nước đưa cho anh ta, vặn ra.
“Nhưng mấy lời anh nói thực sự hơi quá quắt, tôi thấy không lọt tai.” Đào Hiểu Đông nhìn anh ta uống một ngụm nước, tiếp lời: “Trước giờ tôi không hỏi chuyện giữa hai người, tôi tôn trọng hai người có quá khứ riêng, tôi cũng tôn trọng anh. Nếu anh không nói trước mặt tôi, tôi không nghe là được rồi, nhưng anh nói anh ấy như vậy để tôi nghe thấy, anh làm vậy là không tôn trọng tôi.”
Đường Ninh từ tốn nhấp từng ngụm nước, vẫn luôn dõi mắt nhìn Đào Hiểu Đông.
“Nói chuyện đừng làm tổn thương người khác, nói như vậy anh không tự thấy kinh khủng à?” Đào Hiểu Đông đưa tay ra phía sau nắm lấy tay Thang Sách Ngôn, sau đó buông ra tiếp lời, “Anh nói “buồn nôn”, tôi nghe mà không chịu được, đừng nói như vậy. Thứ tôi thích, thứ tôi mong mỏi, dù anh không thích cũng không có nghĩa nó dơ bẩn.”
Đường Ninh vẫn yên lặng, anh ta bật cười, mấy giây sau từ từ giơ tay lên, chỉ về Thang Sách Ngôn đứng sau lưng Đào Hiểu Đông, từ từ nói: “Cái người cậu bảo vệ, trước kia là của tôi.”
Đào Hiểu Đông cũng cười, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thang Sách Ngôn cũng đang nhìn anh, ánh nhìn hai người giao nhau, Đào Hiểu Đông quay đầu lại nói: “Mặc kệ trước kia là của ai, thì giờ cũng là của tôi rồi.”
Đường Ninh lại uống một ngụm, nước chảy xuống men theo khóe miệng, anh ta đưa tay lên lau đi.
“Anh ở phía trước, tôi ở phía sau, tôi thua kém anh về mọi mặt, tôi và hai người không phải người cùng một trình độ.” Đào Hiểu Đông thẳng thắn nói, “Ngay cả theo đuổi tôi cũng không vững lòng, nói một câu cũng phải đắn đo cả buổi không biết liệu có thích hợp hay không, bởi vì anh quá giỏi, anh đứng phía trước, tôi không sánh bằng.”
Lần này Đường Ninh nở nụ cười tự giễu, gáy tựa vào tường khẽ lắc, buông tiếng thở nhẹ nhàng.
“Tôi không biết bây giờ anh tới nói những lời này, là bởi hối hận hay là chỉ đơn thuần muốn châm chọc anh ấy, nhưng dù thế nào cũng không được. Phàm là thứ tôi nâng niu trong tay, chỉ cần tôi không buông tay, cả đời này anh không mang đi nổi đâu. Anh cũng đừng hòng châm chọc người trong tay tôi nữa.”
Đào Hiểu Đông nói với anh ta một lời sau cuối: “Anh Ngôn khó mà nói nặng lời với anh được, hai người đều là người có thân phận, đều có tố chất, tôi không có. Con người tôi bao che có tiếng, anh nói trước mặt tôi như vậy, tôi mà nói mấy lời khó nghe, chỉ sợ anh không chịu nổi đâu.”
Đường Ninh nghe anh nói hết, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng từ anh nói. Nghe xong anh ta trầm mặc, bảo rằng: “Tôi không muốn cướp, tôi không cướp nổi.”
Anh ta nhìn Đào Hiểu Đông, giơ ngón cái lên, lắc ngón tay với anh, bởi uống rượu nên động tác trở nên chậm chạp: “Cậu không kém gì tôi cả, cậu còn giỏi hơn tôi nhiều. Tôi hối hận cũng không thể hạ quyết tâm, tôi không dám cầu kéo, tôi sợ mất mặt.. Cũng sợ anh ấy không trở về. Cậu xem tôi rầy rà thế nào, có lẽ cả đời này cậu chưa từng như vậy.”
Đào Hiểu Đông gật đầu nói: “Đúng là chưa từng như vậy, tôi không có điều kiện để như thế, mọi thứ phải tự mình giành lấy, muốn thì phải liều mạng giành lại, không có nhiều chuyện tốt đẹp bày sẵn ra đợi tôi tới lấy.”
Đường Ninh lại đưa tay lên vuốt mặt, bảo rằng: “Hôm nay không cố ý tới đây, uống nhiều, thuận miệng nói địa chỉ. Xuống xe mới nhớ ra, cũng mượn rượu lên đây xem thế nào. Chỉ là tôi muốn.. xem anh ấy, cũng xem cậu thế nào. Cậu rất tốt, tôi không sánh bằng.”
Mượn rượu, bỏ tự tôn cao quý xuống, nhìn một đôi tình nhân đang mặn nồng.
Đào Hiểu Đông nói: “Tôi tiễn anh.”
Đường Ninh uống ngụm nước cuối cùng trong chai, bảo rằng: “Hiểu Đông, tôi tặng một món quà.”
Đào Hiểu Đông nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
Ánh mắt Đường Ninh lướt qua người anh, nhìn Thang Sách Ngôn đứng sau lưng Đào Hiểu Đông. Hắn vẫn luôn dõi mắt nhìn Đào Hiểu Đông.
Đường Ninh cười, “Này” một tiếng gọi hắn.
Thang Sách Ngôn nhìn về phía anh ta, Đường Ninh mở miệng nói thẳng: “Anh không phải tình đầu của em.”
Họ là mối tình đầu của nhau, yêu nhau mười mấy năm. Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Đường Ninh uống cạn nước, vặn chai rỗng trong tay, cất giọng nói với Thang Sách Ngôn: “Đến bây giờ.. đến bây giờ.. đến tận bây giờ em vẫn không thích anh. Có lẽ từng thích, nhưng con người em lôi thôi, tự làm khổ chính mình. Mới đầu bên anh vì muốn trốn tránh, thậm chí lần đầu tiên làm tình.. cũng không phải với anh. Em sợ làm chuyện này, bởi vì mỗi lần làm, em đều biết anh là anh, người ấy là người ấy.”
Điện thoại Thang Sách Ngôn đổ chuông, ban nãy hắn vừa gọi lái xe thuê. Thang Sách Ngôn không nhìn điện thoại, nghe Đường Ninh nói hết.
“Lần đầu tiên ân ái của em là mùa đông năm mười tám tuổi, trong nhà kho, nó không nên xảy ra. Em thực sự có bóng ma với chuyện quan hệ tình dục, bởi vì nó không nên, không nên xảy ra.” Đường Ninh khẽ cười một tiếng, bảo rằng, “Cũng không phải bởi vì anh, cho nên mười ba năm mà anh nói.. chẳng có giá trị gì.”
Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn Thang Sách Ngôn, ánh mắt Thang Sách Ngôn dừng trên người Đường Ninh, điện thoại đã ngừng đổ chuông, Thang Sách Ngôn vẫn không nhìn xuống.
Đường Ninh nói xong, đứng thẳng người dậy, khóe mắt vì dùng tay lau mạnh mà còn đỏ hơn cả ban nãy. Anh ta chỉnh lại áo khoác, vuốt ống tay áo.
Cửa thang máy mở ra, có người từ bên trong đi ra, nhìn ba người họ hỏi: “Ở đây gọi lái xe thuê đúng không nhỉ?”
Trước khi đi Đào Hiểu Đông dặn lái xe thuê, bảo anh ta lên tầng nhìn Đường Ninh vào nhà, đóng cửa xong rồi chụp ảnh, sẽ bo thêm một trăm.
Thang Sách Ngôn đã vào nhà rồi, Đường Ninh không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy về phía Đào Hiểu Đông.
Lò nướng đến thời gian, Thang Sách Ngôn lấy con gà nướng ra lật mặt, hắn thoa một lớp tương và mật ong rồi đặt thời gian mới. Thang Sách Ngôn lại lấy nồi beefsteak, chuẩn bị chiên. Hắn không thể hiện gì, trông vẫn rất bình tĩnh.
Đào Hiểu Đông ngồi yên tĩnh bên bàn ăn, nhìn Thang Sách Ngôn lặng lẽ nấu nướng, món quà Đường Ninh tặng quá tuyệt tình.
Bất kể bây giờ Thang Sách Ngôn có người mới hay không, bất kể hắn đã đi bước nữa hay chưa, thì mười ba năm đó vẫn là mười ba năm thanh xuân đẹp đẽ hắn thật lòng vun đắp tình cảm. Đường Ninh là đàn em hắn vừa gặp đã phải lòng, bao nhiêu năm như vậy, Thang Sách Ngôn xứng đáng với câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy.
Sở dĩ Đào Hiểu Đông tôn trọng nó, bởi vì sự tồn tại của nó rất đẹp đẽ. Khoảng thời gian trẻ trung nhất bên người yêu ưu tú nhất.
Vậy mà hôm nay Đường Ninh hủy hoại hoàn toàn. Anh biến bao năm tháng thanh xuân của Thang Sách Ngôn thành thứ không đáng giá đồng nào.
Anh ta coi cảm xúc và tôn nghiêm của một người đàn ông kiêu hãnh như cặn bã dưới đất mà chà đạp.
Lúc Thang Sách Ngôn chống tay xuống mặt bàn đợi beefsteak chín, anh đi tới ôm lấy hắn.
Cánh tay vòng qua vai vỗ về lên tấm lưng hắn, lần đầu tiên anh tới nơi này, Đường Ninh cũng xuất hiện, khi đó anh cũng ôm hắn như vậy.
Thang Sách Ngôn cũng đưa tay ra ôm lại anh, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn ôm anh thôi.” Đào Hiểu Đông nói.
Tay phải Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, tay trái còn tranh thủ lật miếng beefsteak.
Đào Hiểu Đông ôm hắn không buông tay, đến khi chiên xong rồi vẫn không buông ra, Thang Sách Ngôn bảo: “Chiên xong rồi.”
Đào Hiểu Đông chơi xấu dùng sức, anh bất động, Thang Sách Ngôn nở nụ cười bất đắc dĩ, đưa tay tắt bếp.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, sau đó Thang Sách Ngôn buông kẹp xuống, hai tay ôm lấy anh, vùi mặt vào bờ vai Đào Hiểu Đông. Đào Hiểu Đông dựa mặt vào đầu hắn, hôn lên mái tóc hắn.
Ôm đến khi gà đã nướng chín, canh đã sôi, beefsteak đã nguội.
Lúc buông ra Thang Sách Ngôn gọi một tiếng “Hiểu Đông à”.
“Hửm.” Đào Hiểu Đông đáp lời.
Thang Sách Ngôn nói: “Xin lỗi vì đã để em nghe thấy những lời này.”
Đào Hiểu Đông mở tủ lấy bát đựng canh, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Em đau lòng muốn chết đi được, thế mà anh vẫn nói chuyện tử tế được.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười, vân vê tai anh bảo rằng: “Không cần phải đau lòng.”
Bò beefsteak lại nóng lên, thịt hơi già rồi, Thang Sách Ngôn cắt ra, đặt trước mặt Đào Hiểu Đông.
Lái xe thuê gửi ảnh chụp, còn gọi điện thoại, nói người kia đã về rồi. Đào Hiểu Đông cầm điện thoại của Thang Sách Ngôn nghe máy, sau đó thêm wechat gửi anh ấy một trăm.
Thang Sách Ngôn vẫn đeo găng tay xé gà nướng. Hắn xé xong Đào Hiểu Đông lấy thịt vừa xé từ trong tay hắn mà ăn, cười bảo: “Thơm quá xá.”
“Thích thì anh thường xuyên làm cho em.” Thang Sách Ngôn nói.
Đào Hiểu Đông gật đầu bảo được rồi, một lúc sau lại gọi, “Anh Ngôn à”.
Thang Sách Ngôn nhìn anh, hỏi anh sao vậy.
Đào Hiểu Đông nói: “Mai mua hoa cho em, em thích bó hoa lần trước lắm.”
Nhưng lần này mở cửa ra, bên ngoài lại là Đường Ninh mặc âu phục đi giày da vừa tham gia hôn lễ trở về.
Trên người Đào Hiểu Đông mặc bộ áo ngủ của Thang Sách Ngôn, hai người vừa làm tới trưa, chỉ cần quét mắt nhìn hai người họ một lượt cũng có thể nhìn ra hai người vừa ăn ý lại vừa thân thiết với nhau. Ngoại hình, tư thế, nhìn vào là biết một cặp tình nhân.
Chắc hẳn Đường Ninh vừa mới uống rượu, gương mặt và đôi mắt ưng ửng đỏ. Ánh mắt đảo tới đảo lui giữa Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông đứng phía sau. Anh dựa vào mặt tường cạnh cửa, gáy dựa vào tường, nhìn hai người họ.
Đây là nơi anh từng sống mấy năm, từng nơi từng chỗ đều quen thuộc. Nhìn vào nhớ lại quá khứ đã qua đi, trong thoáng chốc dường như nhìn thấy cuộc sống trước kia của mình. Dù tốt hay xấu, dù khó chịu hay thoải mái, cũng là cuộc sống của anh.
Đào Hiểu Đông nhìn thoáng qua rồi vào trong nhà, tránh xa cánh cửa này.
Qua ánh mắt Đường Ninh có thể nhìn ra được anh ta khó chịu, đây là lần đầu tiên anh thấy trên mặt Đường Ninh không giấu nổi sự khó chịu khi nhìn thấy mình. Điều này khiến Đào Hiểu Đông không nhìn nổi, nhất định vẫn có sự tiếc nuối.
Nhưng cảnh còn người mất, quá khứ là quá khứ.
“Hôm nay anh…” Đường Ninh cất tiếng không trôi chảy, anh hắng giọng, tiếp tục hỏi, “Sao hôm nay anh không đến?”
Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn Đào Hiểu Đông đã ngồi vào bàn ăn, hắn quay đầu lại khách sáo nói: “Bệnh viện có việc, không đi được.”
Đường Ninh dựa vào đó cười, cười đến mức đôi mắt cong cong, cười xong lại bảo: “Giáo sư Từ cũng có mặt.”
Không đợi Thang Sách Ngôn lên tiếng, Đường Ninh lại nói: “Chỉ là anh không muốn gặp em.”
Thang Sách Ngôn cũng không phủ nhận, chỉ nói với anh ta: “Quay về đi.”
Đường Ninh không nhúc nhích, anh không nói muốn vào, cũng không có ý muốn rời đi. Anh chớp mắt mấy giây, bởi vì đã uống rượu nên giọng nói mang theo âm mũi: “Hai người.. vừa ân ái chứ gì?”
Đào Hiểu Đông giật nảy mình với câu nói đột ngột này của anh ta, câu nói quá thẳng thắn.
Thang Sách Ngôn nhìn Đường Ninh, hắn chau mày lại, giọng nói lạnh lùng: “Đường Ninh.”
“Hai người làm rồi.” Đường Ninh vẫn còn cười, anh khép hờ đôi mắt: “Chuyện em không muốn làm, rồi sẽ có người làm với anh.”
Anh dựa vào đó, đôi mắt mang theo ý cười nhìn lướt qua, đuôi mắt ửng đỏ, vừa khiến người ta rung động lại vừa có vẻ đáng thương: “Sao con người lại phải làm chuyện này chứ? Tại sao lại phải làm chứ..”
Đường Ninh hít mũi, giọng nói càng trở nên nặng nề: “Sung sướng lắm sao? Giống như động vật vậy, như con chó.”
Anh thực sự uống nhiều rồi, nên mới đứng trước cửa nói chuyện này với người yêu cũ.
“Hẳn em tự biết rõ không nên nói như vậy.” Thang Sách Ngôn nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng.
“Nó khiến em quá đau đớn..” Đường Ninh lại nhắm mắt lại, sờ lên trái tim mình, “Quá thống khổ.”
“Em ghét nó, sợ nó, em cũng sợ anh. Lúc làm chỉ nhìn mặt anh thôi em cũng cảm thấy buồn nôn….”
Đào Hiểu Đông ngồi trong nhà nghe thấy câu này thì chau mày lại.
“Lúc làm em cảm thấy buồn nôn, lúc không làm lại lo lắng tới lần tiếp theo, em để tâm tới những chuyện không đâu, làm thế nào cũng không thoải mái.”
Đường Ninh chớp mắt, lúc nhắm mắt lại giọt nước mắt chảy dài xuống, “Nếu không có những chuyện này thì tốt biết bao.”
Thang Sách Ngôn cúi đầu bấm điện thoại, hắn không ngẩng đầu lên, Đường Ninh ngược lại có thể thả lỏng mà nhìn hắn. Nhìn người bên mình từ năm hai mươi tuổi đến giờ, họ ở bên nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện. Chẳng ai rõ bằng anh người này ưu tú tới chừng nào, cho nên Đường Ninh lại càng hận chính bản thân mình.
“Mỗi lần anh chạm vào em.. anh hôn em.. em đều cảm thấy buồn nôn.” Đường Ninh dùng mu bàn tay lau mặt, giọng nói trầm thấp, lẩm bẩm rằng, “Nếu chỉ ôm thôi thì tốt biết chừng nào.”
“―― Bác sĩ Đường.”
Đột nhiên giọng nói của Đào Hiểu Đông vang lên, ngăn cản anh ta tiếp lời. Đào Hiểu Đông bước tới, mặt không đổi sắc vòng qua người Thang Sách Ngôn đi tới phía trước, chắn trước người hắn.
Đường Ninh mở mắt ra nhìn, anh ta yên lặng, dù rằng đôi mắt ửng đỏ, nhưng rất bình tĩnh.
“Anh uống say không tỉnh táo, theo lý mà nói tôi không nên nói nặng lời, có lẽ đến khi anh tỉnh rượu cũng tự cảm thấy không thích hợp.”
Đào Hiểu Đông cầm chai nước đưa cho anh ta, vặn ra.
“Nhưng mấy lời anh nói thực sự hơi quá quắt, tôi thấy không lọt tai.” Đào Hiểu Đông nhìn anh ta uống một ngụm nước, tiếp lời: “Trước giờ tôi không hỏi chuyện giữa hai người, tôi tôn trọng hai người có quá khứ riêng, tôi cũng tôn trọng anh. Nếu anh không nói trước mặt tôi, tôi không nghe là được rồi, nhưng anh nói anh ấy như vậy để tôi nghe thấy, anh làm vậy là không tôn trọng tôi.”
Đường Ninh từ tốn nhấp từng ngụm nước, vẫn luôn dõi mắt nhìn Đào Hiểu Đông.
“Nói chuyện đừng làm tổn thương người khác, nói như vậy anh không tự thấy kinh khủng à?” Đào Hiểu Đông đưa tay ra phía sau nắm lấy tay Thang Sách Ngôn, sau đó buông ra tiếp lời, “Anh nói “buồn nôn”, tôi nghe mà không chịu được, đừng nói như vậy. Thứ tôi thích, thứ tôi mong mỏi, dù anh không thích cũng không có nghĩa nó dơ bẩn.”
Đường Ninh vẫn yên lặng, anh ta bật cười, mấy giây sau từ từ giơ tay lên, chỉ về Thang Sách Ngôn đứng sau lưng Đào Hiểu Đông, từ từ nói: “Cái người cậu bảo vệ, trước kia là của tôi.”
Đào Hiểu Đông cũng cười, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thang Sách Ngôn cũng đang nhìn anh, ánh nhìn hai người giao nhau, Đào Hiểu Đông quay đầu lại nói: “Mặc kệ trước kia là của ai, thì giờ cũng là của tôi rồi.”
Đường Ninh lại uống một ngụm, nước chảy xuống men theo khóe miệng, anh ta đưa tay lên lau đi.
“Anh ở phía trước, tôi ở phía sau, tôi thua kém anh về mọi mặt, tôi và hai người không phải người cùng một trình độ.” Đào Hiểu Đông thẳng thắn nói, “Ngay cả theo đuổi tôi cũng không vững lòng, nói một câu cũng phải đắn đo cả buổi không biết liệu có thích hợp hay không, bởi vì anh quá giỏi, anh đứng phía trước, tôi không sánh bằng.”
Lần này Đường Ninh nở nụ cười tự giễu, gáy tựa vào tường khẽ lắc, buông tiếng thở nhẹ nhàng.
“Tôi không biết bây giờ anh tới nói những lời này, là bởi hối hận hay là chỉ đơn thuần muốn châm chọc anh ấy, nhưng dù thế nào cũng không được. Phàm là thứ tôi nâng niu trong tay, chỉ cần tôi không buông tay, cả đời này anh không mang đi nổi đâu. Anh cũng đừng hòng châm chọc người trong tay tôi nữa.”
Đào Hiểu Đông nói với anh ta một lời sau cuối: “Anh Ngôn khó mà nói nặng lời với anh được, hai người đều là người có thân phận, đều có tố chất, tôi không có. Con người tôi bao che có tiếng, anh nói trước mặt tôi như vậy, tôi mà nói mấy lời khó nghe, chỉ sợ anh không chịu nổi đâu.”
Đường Ninh nghe anh nói hết, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng từ anh nói. Nghe xong anh ta trầm mặc, bảo rằng: “Tôi không muốn cướp, tôi không cướp nổi.”
Anh ta nhìn Đào Hiểu Đông, giơ ngón cái lên, lắc ngón tay với anh, bởi uống rượu nên động tác trở nên chậm chạp: “Cậu không kém gì tôi cả, cậu còn giỏi hơn tôi nhiều. Tôi hối hận cũng không thể hạ quyết tâm, tôi không dám cầu kéo, tôi sợ mất mặt.. Cũng sợ anh ấy không trở về. Cậu xem tôi rầy rà thế nào, có lẽ cả đời này cậu chưa từng như vậy.”
Đào Hiểu Đông gật đầu nói: “Đúng là chưa từng như vậy, tôi không có điều kiện để như thế, mọi thứ phải tự mình giành lấy, muốn thì phải liều mạng giành lại, không có nhiều chuyện tốt đẹp bày sẵn ra đợi tôi tới lấy.”
Đường Ninh lại đưa tay lên vuốt mặt, bảo rằng: “Hôm nay không cố ý tới đây, uống nhiều, thuận miệng nói địa chỉ. Xuống xe mới nhớ ra, cũng mượn rượu lên đây xem thế nào. Chỉ là tôi muốn.. xem anh ấy, cũng xem cậu thế nào. Cậu rất tốt, tôi không sánh bằng.”
Mượn rượu, bỏ tự tôn cao quý xuống, nhìn một đôi tình nhân đang mặn nồng.
Đào Hiểu Đông nói: “Tôi tiễn anh.”
Đường Ninh uống ngụm nước cuối cùng trong chai, bảo rằng: “Hiểu Đông, tôi tặng một món quà.”
Đào Hiểu Đông nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
Ánh mắt Đường Ninh lướt qua người anh, nhìn Thang Sách Ngôn đứng sau lưng Đào Hiểu Đông. Hắn vẫn luôn dõi mắt nhìn Đào Hiểu Đông.
Đường Ninh cười, “Này” một tiếng gọi hắn.
Thang Sách Ngôn nhìn về phía anh ta, Đường Ninh mở miệng nói thẳng: “Anh không phải tình đầu của em.”
Họ là mối tình đầu của nhau, yêu nhau mười mấy năm. Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Đường Ninh uống cạn nước, vặn chai rỗng trong tay, cất giọng nói với Thang Sách Ngôn: “Đến bây giờ.. đến bây giờ.. đến tận bây giờ em vẫn không thích anh. Có lẽ từng thích, nhưng con người em lôi thôi, tự làm khổ chính mình. Mới đầu bên anh vì muốn trốn tránh, thậm chí lần đầu tiên làm tình.. cũng không phải với anh. Em sợ làm chuyện này, bởi vì mỗi lần làm, em đều biết anh là anh, người ấy là người ấy.”
Điện thoại Thang Sách Ngôn đổ chuông, ban nãy hắn vừa gọi lái xe thuê. Thang Sách Ngôn không nhìn điện thoại, nghe Đường Ninh nói hết.
“Lần đầu tiên ân ái của em là mùa đông năm mười tám tuổi, trong nhà kho, nó không nên xảy ra. Em thực sự có bóng ma với chuyện quan hệ tình dục, bởi vì nó không nên, không nên xảy ra.” Đường Ninh khẽ cười một tiếng, bảo rằng, “Cũng không phải bởi vì anh, cho nên mười ba năm mà anh nói.. chẳng có giá trị gì.”
Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn Thang Sách Ngôn, ánh mắt Thang Sách Ngôn dừng trên người Đường Ninh, điện thoại đã ngừng đổ chuông, Thang Sách Ngôn vẫn không nhìn xuống.
Đường Ninh nói xong, đứng thẳng người dậy, khóe mắt vì dùng tay lau mạnh mà còn đỏ hơn cả ban nãy. Anh ta chỉnh lại áo khoác, vuốt ống tay áo.
Cửa thang máy mở ra, có người từ bên trong đi ra, nhìn ba người họ hỏi: “Ở đây gọi lái xe thuê đúng không nhỉ?”
Trước khi đi Đào Hiểu Đông dặn lái xe thuê, bảo anh ta lên tầng nhìn Đường Ninh vào nhà, đóng cửa xong rồi chụp ảnh, sẽ bo thêm một trăm.
Thang Sách Ngôn đã vào nhà rồi, Đường Ninh không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy về phía Đào Hiểu Đông.
Lò nướng đến thời gian, Thang Sách Ngôn lấy con gà nướng ra lật mặt, hắn thoa một lớp tương và mật ong rồi đặt thời gian mới. Thang Sách Ngôn lại lấy nồi beefsteak, chuẩn bị chiên. Hắn không thể hiện gì, trông vẫn rất bình tĩnh.
Đào Hiểu Đông ngồi yên tĩnh bên bàn ăn, nhìn Thang Sách Ngôn lặng lẽ nấu nướng, món quà Đường Ninh tặng quá tuyệt tình.
Bất kể bây giờ Thang Sách Ngôn có người mới hay không, bất kể hắn đã đi bước nữa hay chưa, thì mười ba năm đó vẫn là mười ba năm thanh xuân đẹp đẽ hắn thật lòng vun đắp tình cảm. Đường Ninh là đàn em hắn vừa gặp đã phải lòng, bao nhiêu năm như vậy, Thang Sách Ngôn xứng đáng với câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy.
Sở dĩ Đào Hiểu Đông tôn trọng nó, bởi vì sự tồn tại của nó rất đẹp đẽ. Khoảng thời gian trẻ trung nhất bên người yêu ưu tú nhất.
Vậy mà hôm nay Đường Ninh hủy hoại hoàn toàn. Anh biến bao năm tháng thanh xuân của Thang Sách Ngôn thành thứ không đáng giá đồng nào.
Anh ta coi cảm xúc và tôn nghiêm của một người đàn ông kiêu hãnh như cặn bã dưới đất mà chà đạp.
Lúc Thang Sách Ngôn chống tay xuống mặt bàn đợi beefsteak chín, anh đi tới ôm lấy hắn.
Cánh tay vòng qua vai vỗ về lên tấm lưng hắn, lần đầu tiên anh tới nơi này, Đường Ninh cũng xuất hiện, khi đó anh cũng ôm hắn như vậy.
Thang Sách Ngôn cũng đưa tay ra ôm lại anh, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn ôm anh thôi.” Đào Hiểu Đông nói.
Tay phải Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, tay trái còn tranh thủ lật miếng beefsteak.
Đào Hiểu Đông ôm hắn không buông tay, đến khi chiên xong rồi vẫn không buông ra, Thang Sách Ngôn bảo: “Chiên xong rồi.”
Đào Hiểu Đông chơi xấu dùng sức, anh bất động, Thang Sách Ngôn nở nụ cười bất đắc dĩ, đưa tay tắt bếp.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, sau đó Thang Sách Ngôn buông kẹp xuống, hai tay ôm lấy anh, vùi mặt vào bờ vai Đào Hiểu Đông. Đào Hiểu Đông dựa mặt vào đầu hắn, hôn lên mái tóc hắn.
Ôm đến khi gà đã nướng chín, canh đã sôi, beefsteak đã nguội.
Lúc buông ra Thang Sách Ngôn gọi một tiếng “Hiểu Đông à”.
“Hửm.” Đào Hiểu Đông đáp lời.
Thang Sách Ngôn nói: “Xin lỗi vì đã để em nghe thấy những lời này.”
Đào Hiểu Đông mở tủ lấy bát đựng canh, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Em đau lòng muốn chết đi được, thế mà anh vẫn nói chuyện tử tế được.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười, vân vê tai anh bảo rằng: “Không cần phải đau lòng.”
Bò beefsteak lại nóng lên, thịt hơi già rồi, Thang Sách Ngôn cắt ra, đặt trước mặt Đào Hiểu Đông.
Lái xe thuê gửi ảnh chụp, còn gọi điện thoại, nói người kia đã về rồi. Đào Hiểu Đông cầm điện thoại của Thang Sách Ngôn nghe máy, sau đó thêm wechat gửi anh ấy một trăm.
Thang Sách Ngôn vẫn đeo găng tay xé gà nướng. Hắn xé xong Đào Hiểu Đông lấy thịt vừa xé từ trong tay hắn mà ăn, cười bảo: “Thơm quá xá.”
“Thích thì anh thường xuyên làm cho em.” Thang Sách Ngôn nói.
Đào Hiểu Đông gật đầu bảo được rồi, một lúc sau lại gọi, “Anh Ngôn à”.
Thang Sách Ngôn nhìn anh, hỏi anh sao vậy.
Đào Hiểu Đông nói: “Mai mua hoa cho em, em thích bó hoa lần trước lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.