Chương 35
Tuyết Ca
28/06/2024
Hai người các cô ăn cơm xong thì quay lại văn phòng.
Cả hai cùng đi lên lầu, lúc sắp tới cửa văn phòng Diệp Linh bèn hỏi: “Đến văn phòng tôi không?”
Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Được.”
Cô về văn phòng riêng ôm theo tài liệu của Ôn Lê cùng với máy tính xách tay đến văn phòng Diệp Linh.
Diệp Linh đã pha sẵn cho cô một tách trà.
Ôn Chủy Vũ cảm ơn rồi bảo: “Tôi xem tài liệu trước, có chỗ nào không hiểu sẽ ghi chú lại, lát nữa sẽ hỏi lại cô.” Rồi ngập ngừng hỏi thêm: “Như vậy có phiền giám đốc Diệp quá không? Hay tôi mang về nhà đọc trước, đợi khi nào cô rảnh sẽ đến thỉnh giáo sau.”
Diệp Linh cười đáp: “Không phiền đâu, em xem trước đi, xem xong thì gọi tôi.” Nàng ta nói xong thì trở về bàn làm việc bật máy tính lên.
Ôn Chủy Vũ nghe ra hình như Diệp Linh có công việc cần phải xử lý nên cũng tập trung xem tài liệu. Trước tiên cô cẩn thận đọc đi đọc lại hai lần, gặp phải những chỗ không hiểu sẽ viết ra, sau đó lên mạng tìm thông tin. Cô nghĩ mình có thể tìm hiểu bằng cách tìm kiếm tài liệu trên mạng, như thế sẽ không phiền tới Diệp Linh nữa.
Văn phòng có thêm Ôn Chủy Vũ làm Diệp Linh khó tập trung vào công việc, chốc chốc nàng ta lại lén nhìn cô.
Đối mặt với Ôn Chủy Vũ, Diệp Linh không cần làm bất cứ điều gì bởi ngắm cô thôi cũng là một loại hưởng thụ. Điều cuốn hút nhất ở Ôn Chủy Vũ chính là vẻ ưu nhã và điềm tĩnh cùng với cảm giác tinh tế từ đầu đến chân kia, giống như một khối ngọc Dương Chi đã được đẽo gọt ngâm bóng, mượt mà trong suốt.
Mỗi khi ngắm nhìn Ôn Chủy Vũ, nàng luôn có cảm giác tâm huyết cả đời của Ôn Nho lão tiên sinh không phải đặt ở chỗ ngôi nhà cổ trị giá hơn trăm triệu tệ kia, cũng không phải ở trên đống đồ cổ cất giấu khắp nhà hay bên trong những tác phẩm ông đã vẽ cả đời, mà tất cả đều ở trên người cô cháu gái này.
Ôn Chủy Vũ đọc lại tài liệu thêm lần nữa. Sau khi xem xong, đôi tay trắng sứ thon dài của cô lướt trên bàn phím máy tính, thi thoảng gõ chữ, thi thoảng di chuyển chuột. Cô bận bịu đến mức không buồn ngẩng đầu lên, có đôi lúc nhìn sang tài liệu ở bên cạnh, hình như đang tra thông tin ở trên mạng?
Diệp Linh đứng dậy bước tới rồi cúi người xuống nhìn vào màn hình máy tính của Ôn Chủy Vũ. Nàng ta vô cùng bất ngờ khi thấy cô nương này vậy mà lại lên mạng tìm hiểu quy trình vay vốn của doanh nghiệp. Diệp Linh há hốc miệng sững sờ, nửa ngày sau còn chưa chịu hoàn hồn. Nàng đoán chắc rằng ngoại trừ lần đó Ôn Chủy Vũ thế chấp chiếc vòng để mượn mình bảy triệu ra, thì cô nàng chưa từng mượn tiền của bất kỳ ai, ngay cả chuyện vay vốn ngân hàng cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Giọng nói của Ôn Chủy Vũ đã kéo Diệp Linh về lại thực tại: “Giám đốc Diệp! Tôi muốn kiểm tra tài liệu này lại trước, nếu có gì không rõ sẽ hỏi cô sau. Bây giờ cũng khá muộn rồi hay là ngày mai tôi lại tới tìm cô? Ngày mai cô có tới văn phòng không?”
Diệp Linh ngồi xuống bên cạnh Ôn Chủy Vũ, nói: “Chính sách vay vốn luôn bị sửa đổi thường xuyên, đôi lúc là do chính phủ điều chỉnh, đôi lúc là do bên phía ngân hàng thay đổi. Hơn nữa hạn mức tiêu chuẩn hay lãi suất cho vay sẽ khác nhau theo từng giai đoạn và từng đối tượng khách hàng khác nhau.”
Ôn Chủy Vũ nghe hiểu lời này của Diệp Linh kỳ thực là đang ngầm nói với cô rằng thông tin mà cô tra ở trên mạng không có tính hiệu lực, không phù hợp và không bám sát với thực tế.
Cô nhích một chút qua phía bên kia sô pha, nhường lại chỗ ngồi cho Diệp Linh.
Diệp Linh cẩn thận giảng giải cho Ôn Chủy Vũ nghe về quy trình vay, các vấn đề đáng lưu ý cùng với những điểm mấu chốt mà người phụ trách doanh nghiệp cần phải kiểm soát trong suốt quá trình vay vốn.
Nghe Diệp Linh giảng, Ôn Chủy Vũ không hiểu sao lại có chút cảm động. Diệp Linh nói rất chi tiết, đặc biệt là những khâu mà cô cần phải kiểm soát, chỗ nào hay xảy ra sơ suất hoặc dễ bị người ta lợi dụng sơ hở để gài bẫy đều được nàng ta giảng giải cặn kẽ. Bất kể giao tình của hai người nông sâu đến đâu hay cách Diệp Linh đối nhân xử thế ra sao thì mọi chuyện cũng không nên diễn ra như thế này.
Nhưng Diệp Linh đã lựa chọn nói cho cô biết.
Cô hiểu rõ tại sao Diệp Linh lại dạy cho mình, ý đại khái chắc là “nói nhiều thì nói nhiều, miễn tốt cho em là được“.
Diệp Linh giải thích chuyện vay vốn cho Ôn Chủy Vũ xong thì cũng đã hơn mười một giờ.
Cụ Ôn Nho không yên tâm nên kêu Triển Trình lái xe qua đón Ôn Chủy Vũ. Triển Trình đã ngồi dưới sảnh tiếp khách đợi cô gần hai tiếng đồng hồ.
Cô thu dọn tài liệu và máy tính xong liền tạm biệt Diệp Linh. Lúc ra đến cửa lại có tiếng của Diệp Linh gọi với theo: “Chủy Vũ.”
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Linh.
Diệp Linh hỏi: “Có từng cân nhắc xem phòng tranh sẽ phát triển như thế nào không? Hoạt động theo kiểu phòng tranh truyền thống hay theo mô hình công ty?”
Ôn Chủy Vũ bị hỏi đến ngớ người, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
Diệp Linh nói tiếp: “Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Ôn Chủy Vũ biết Diệp Linh không phải người nói năng tùy ý. Mặc dù trông Diệp Linh vẫn điềm đạm và biết kiềm chế giống như mọi ngày, nhưng từ lời nói và hành động của nàng ta có thể thấy được đêm nay Diệp Linh có gì đó là lạ. Ôn Chủy Vũ nghĩ rằng chuyện đó có liên quan tới cô. Cô chúc một câu: “Giám đốc Diệp ngủ ngon!” rồi ôm đồ rời khỏi.
Cô quay lại văn phòng dọn dẹp sơ qua một lượt, khi ra tới cổng lớn thì thấy Triển Trình đã đậu sẵn xe ở đó từ bao giờ. Ôn Chủy Vũ thoáng trông thấy có bóng người chiếu xuống từ cửa sổ tầng trên, từ dáng hình kia, cô nhìn sơ qua đã biết cái bóng đó thuộc về Diệp Linh. Diệp Linh lúc này đang đứng trước cửa sổ dõi theo cô.
Ôn Chủy Vũ không có quay đầu mà ngồi vào hàng ghế sau, tiếp tục rời đi.
Ông nội vẫn còn thức đợi cô. Cô tăng ca về trễ, ông sợ cô sẽ đói nên đặc biệt chuẩn bị đồ ăn khuya cho cháu gái.
Ôn Chủy Vũ ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm trằn trọc trên giường.
Sự khác thường của Diệp Linh đêm nay luôn quanh quẩn trong tâm trí Ôn Chủy Vũ, quấy nhiễu không để cô chìm vào giấc ngủ.
Ôn Chủy Vũ ngờ ngợ: Lẽ nào là do dụng tình quá sâu? Si mê quá đỗi?
Có lẽ do cô chưa từng thích ai nên không thể biết được loại cảm giác có không được, buông không đành kia là gì. Cửu vĩ hồ cho đến lúc chết vẫn luôn đợi đối phương trở về, cô có thể thấu hiểu cho tình cảm của nó là vì tằng kinh thương hải nan vi thủy(1). Nhưng giữa cô và Diệp Linh chỉ tiếp xúc với nhau trong giới hạn công việc, nhiều hơn nữa chính là Diệp Linh thích tranh của cô. Nếu như nói Diệp Linh có hảo cảm hoặc có chút yêu thích đối với mình, thì Ôn Chủy Vũ sẽ tin. Nhưng nếu nói tình cảm đó dành cho cô nhiều hơn vài phần sâu đậm, cô thật không thể hiểu được.
(1) Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Trích trong bài Ly tư kỳ tứ thuộc tác phẩm Ly tư ngũ thủ của Nguyên Chẩn thời Đường. Câu thơ chỉ người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển không thể gọi là nước. Trong văn học, câu thơ này được sử dụng để biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi.
Diệp Linh khác lạ như vậy nhất định là có nguyên do gì đó.
Ôn Chủy Vũ suy đoán rất có khả năng liên quan đến phương hướng phát triển của phòng tranh, bởi cả hai chuyện này đều có vẻ đột ngột. Thế nhưng hình thức kinh doanh của xưởng vẽ có ảnh hưởng gì lớn tới Diệp Linh đâu? Ôn Chũy Vũ nghĩ mãi không thông.
Sáng hôm sau Ôn Lê gọi điện đến, hẹn cô đi ăn trưa.
Người chị họ này của cô mọi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất, nếu như không có việc khẩn sẽ không hẹn cô ra ăn cơm.
Buổi trưa cô xuống ca trước một tiếng đồng hồ để qua gặp Ôn Lê.
Một mình Ôn Chủy Vũ ngồi trong phòng ăn đợi khoảng hai mươi mấy phút, lúc này Ôn Lê mới vội vã như đạp phong hỏa luân lao đến.
Trên cánh tay Ôn Lê cắp theo một túi xách, vai và tai kẹp lấy chiếc điện thoại, hình như đang bàn chuyện với ai đó. Chị kéo ghế ra, sau khi ngồi xuống thì tắt điện thoại, lúc này mới nhìn sang Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ hỏi: “Chị Lê Lê, có chuyện gì vậy?”
Ôn Lê nhìn Ôn Chủy Vũ một cái, đợi nhân viên phục vụ lên món xong rồi rời đi, chị mới chống cằm nói với Ôn Chủy Vũ: “Chị muốn hỏi chuyện giữa em và Diệp Linh.”
Độ khoảng thời gian này năm ngoái, cô Ba cũng hỏi cô câu này. Ôn Chủy Vũ quả thật cạn lời. Diệp Linh có ý với cô là chuyện đáng để nhiều người quan tâm đến vậy sao? Cô mù mờ nhìn Ôn Lê, nghĩ ngợi một hồi mới ngập ngừng nói: “Vấn đề kia... Diệp Linh... hình như có... chút ý riêng... với em. Nhưng mà... em và cô ta không có tiếp xúc gì nhiều, hai bên chỉ qua lại trong phạm vi công việc ở phòng tranh mà thôi.”
Ôn Lê khe khẽ thở dài, xoa trán rầu rĩ nhìn Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ bị Ôn Lê nhìn có hơi bất an, hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Bà chủ tập đoàn Ngọc Sơn dời văn phòng đến cạnh em, vì một biểu báo cáo quý của phòng tranh mà đích thân đến kiểm tra. Như hôm qua hai người bọn chị tra ra được trưởng phòng tài vụ của em tính sai sổ sách. Chị thường ngày không có ở xưởng vẽ, đối với chuyện tài chính em cũng không hiểu hết, do lo lắng tên đó suy nghĩ lệch lạc vì vậy mới cố tình vạch lá tìm sâu để chỉnh đốn anh ta. Chị là chị họ của em, là quan hệ huyết thống trời sinh nên làm thế là lẽ đương nhiên. Còn Diệp Linh thì sao? Hử?”
Ôn Chủy Vũ nhìn Ôn Lê im thin thít, không biết phải nói gì.
Ôn Lê lại tuông ra một tràng: “Nếu như Diệp Linh muốn kiểm tra báo cáo hằng quý của phòng tranh thì đâu cần cử người đến làm gì, chỉ cần đăng nhập hệ thống thông tin tài chính là được rồi. Theo lí thông thường mà nói, một khi cô ta gọi kiểm toán đến đối chiếu vậy thì sổ sách của phòng tranh nhất định đã phát sinh vấn đề nghiêm trọng.”
Nghe Ôn Lê phân tích, Ôn Chủy Vũ đã lờ mờ hiểu được ý của chị ấy. Cô hỏi: “Chị Lê Lê cũng cảm thấy Diệp Linh kỳ lạ sao?”
Ôn Lê chán nản sờ trán. Chị uống miếng nước xong mới hỏi tiếp: “Diệp Linh... em có thích cô ta không?”
Ôn Chủy Vũ lắc đầu không chút do dự: “Không thích“. Cô và Diệp Linh không có qua lại gì nhiều, thật sự chưa thể nói là thích, cùng lắm là không ghét mà thôi. Cô vẫn thích cảm giác giao tình quân tử nhạt như nước (2) hơn, không thích mối quan hệ quá sâm đậm. Ôn Chủy Vũ vừa nói xong thì cảm thấy ánh mắt của Ôn Lê là lạ.
(2) Giao tình quân tử nhạt như nước: Trích từ câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ. Quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt” của Trang Tử. Có thể hiểu là tình bạn chân chính giữa những người quân tử với nhau luôn đạm nhạt, bình lặng như nước nhưng lâu dài, thân thiết. Tiểu nhân kết giao như mật ngọt, dễ đoạn tuyệt.
Ôn Lê nặng nề thở dài một hơi: “Tiểu Vũ, em hãy tự mình cầu phúc đi! Diệp Linh muốn làm gì em, chị đây cũng không cứu nổi.”
Ôn Chủy Vũ: “...”
“Được rồi, ăn cơm thôi!”
Ôn Lê vừa cầm đũa lên lại suy nghĩ cái gì đó, tiếp tục nói: “Nếu thấy tình hình bất ổn hoặc có dấu hiệu chẳng lành thì phải nói với chị, chị sẽ tìm cách bán hết cổ phần giúp em, em đến chỗ cô Thời Thư đi.”
Ôn Chủy Vũ: “...” Chuyện này là chuyện nào? Đang nói cái gì thế? Cô hỏi: “Tình hình bất ổn là sao?”
Bị Ôn Chủy Vũ hỏi, Ôn Lê thấy bản thân sắp hối hận vì bữa cơm này. Chị cúi đầu ăn cơm, không rảnh để ý tới Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Chị Lê Lê này, hôm qua Diệp Linh có hỏi em một câu không có đầu đuôi gì hết.”
Ôn Lê căng thẳng hỏi lại: “Hỏi em chuyện gì?”
“Về chuyện công việc ở phòng tranh, cô ta hỏi em có từng cân nhắc xem phòng tranh sẽ phát triển như thế nào không. Hoạt động theo kiểu phòng tranh truyền thống hay theo mô hình công ty.”
“Tình huống lúc đó như thế nào?”
Ôn Chủy Vũ đáp: “Tối hôm qua, mấy phần tài liệu chị đưa em đọc không hiểu lắm...” Cô kể lại cho Ôn Lê nghe chuyện tối qua mình đến chỗ Diệp Linh tìm hiểu vấn đề vay vốn.
“Tới lúc về, Diệp Linh mới không đầu không đuôi hỏi em câu đó.”
“Mấy bản báo cáo của chị, em xem không hiểu chỗ nào?”
Ôn Chủy Vũ lại liệt kê hết những phần mình chưa rõ.
Ôn Lê lại hỏi: “Toàn bộ quy trình vay vốn, chi tiết thủ tục, kiểm soát rủi ro... tất cả những cái đó Diệp Linh đều cặn kẽ giải thích cho em hả?”
Ôn Chủy Vũ gật đầu, sau đó cô phát hiện biểu cảm trên mặt Ôn Lê như muốn viết: không biết phải nói gì hơn.
Một lát sau Ôn Lê mới mở miệng bảo: “Câu kia của Diệp Linh nào phải không đầu không đuôi gì đâu. Cô ta là đang suy nghĩ xem làm sao để mở lớp phụ đạo cho em, nên dạy từ giáo trình căn bản hay là nâng cao.”
Ôn Chủy Vũ: “...”
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Lê: đang suy.
Diệp Linh: cũng đang suy.
Ôn Chủy Vũ: Hỏi chấm??? Xảy ra chuyện gì vậy???
Tuyệt Mỗ: Tui cũng suy luôn, chương này ngốn của tui hết tám tiếng đồng hồ lận đó...
Cả hai cùng đi lên lầu, lúc sắp tới cửa văn phòng Diệp Linh bèn hỏi: “Đến văn phòng tôi không?”
Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Được.”
Cô về văn phòng riêng ôm theo tài liệu của Ôn Lê cùng với máy tính xách tay đến văn phòng Diệp Linh.
Diệp Linh đã pha sẵn cho cô một tách trà.
Ôn Chủy Vũ cảm ơn rồi bảo: “Tôi xem tài liệu trước, có chỗ nào không hiểu sẽ ghi chú lại, lát nữa sẽ hỏi lại cô.” Rồi ngập ngừng hỏi thêm: “Như vậy có phiền giám đốc Diệp quá không? Hay tôi mang về nhà đọc trước, đợi khi nào cô rảnh sẽ đến thỉnh giáo sau.”
Diệp Linh cười đáp: “Không phiền đâu, em xem trước đi, xem xong thì gọi tôi.” Nàng ta nói xong thì trở về bàn làm việc bật máy tính lên.
Ôn Chủy Vũ nghe ra hình như Diệp Linh có công việc cần phải xử lý nên cũng tập trung xem tài liệu. Trước tiên cô cẩn thận đọc đi đọc lại hai lần, gặp phải những chỗ không hiểu sẽ viết ra, sau đó lên mạng tìm thông tin. Cô nghĩ mình có thể tìm hiểu bằng cách tìm kiếm tài liệu trên mạng, như thế sẽ không phiền tới Diệp Linh nữa.
Văn phòng có thêm Ôn Chủy Vũ làm Diệp Linh khó tập trung vào công việc, chốc chốc nàng ta lại lén nhìn cô.
Đối mặt với Ôn Chủy Vũ, Diệp Linh không cần làm bất cứ điều gì bởi ngắm cô thôi cũng là một loại hưởng thụ. Điều cuốn hút nhất ở Ôn Chủy Vũ chính là vẻ ưu nhã và điềm tĩnh cùng với cảm giác tinh tế từ đầu đến chân kia, giống như một khối ngọc Dương Chi đã được đẽo gọt ngâm bóng, mượt mà trong suốt.
Mỗi khi ngắm nhìn Ôn Chủy Vũ, nàng luôn có cảm giác tâm huyết cả đời của Ôn Nho lão tiên sinh không phải đặt ở chỗ ngôi nhà cổ trị giá hơn trăm triệu tệ kia, cũng không phải ở trên đống đồ cổ cất giấu khắp nhà hay bên trong những tác phẩm ông đã vẽ cả đời, mà tất cả đều ở trên người cô cháu gái này.
Ôn Chủy Vũ đọc lại tài liệu thêm lần nữa. Sau khi xem xong, đôi tay trắng sứ thon dài của cô lướt trên bàn phím máy tính, thi thoảng gõ chữ, thi thoảng di chuyển chuột. Cô bận bịu đến mức không buồn ngẩng đầu lên, có đôi lúc nhìn sang tài liệu ở bên cạnh, hình như đang tra thông tin ở trên mạng?
Diệp Linh đứng dậy bước tới rồi cúi người xuống nhìn vào màn hình máy tính của Ôn Chủy Vũ. Nàng ta vô cùng bất ngờ khi thấy cô nương này vậy mà lại lên mạng tìm hiểu quy trình vay vốn của doanh nghiệp. Diệp Linh há hốc miệng sững sờ, nửa ngày sau còn chưa chịu hoàn hồn. Nàng đoán chắc rằng ngoại trừ lần đó Ôn Chủy Vũ thế chấp chiếc vòng để mượn mình bảy triệu ra, thì cô nàng chưa từng mượn tiền của bất kỳ ai, ngay cả chuyện vay vốn ngân hàng cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Giọng nói của Ôn Chủy Vũ đã kéo Diệp Linh về lại thực tại: “Giám đốc Diệp! Tôi muốn kiểm tra tài liệu này lại trước, nếu có gì không rõ sẽ hỏi cô sau. Bây giờ cũng khá muộn rồi hay là ngày mai tôi lại tới tìm cô? Ngày mai cô có tới văn phòng không?”
Diệp Linh ngồi xuống bên cạnh Ôn Chủy Vũ, nói: “Chính sách vay vốn luôn bị sửa đổi thường xuyên, đôi lúc là do chính phủ điều chỉnh, đôi lúc là do bên phía ngân hàng thay đổi. Hơn nữa hạn mức tiêu chuẩn hay lãi suất cho vay sẽ khác nhau theo từng giai đoạn và từng đối tượng khách hàng khác nhau.”
Ôn Chủy Vũ nghe hiểu lời này của Diệp Linh kỳ thực là đang ngầm nói với cô rằng thông tin mà cô tra ở trên mạng không có tính hiệu lực, không phù hợp và không bám sát với thực tế.
Cô nhích một chút qua phía bên kia sô pha, nhường lại chỗ ngồi cho Diệp Linh.
Diệp Linh cẩn thận giảng giải cho Ôn Chủy Vũ nghe về quy trình vay, các vấn đề đáng lưu ý cùng với những điểm mấu chốt mà người phụ trách doanh nghiệp cần phải kiểm soát trong suốt quá trình vay vốn.
Nghe Diệp Linh giảng, Ôn Chủy Vũ không hiểu sao lại có chút cảm động. Diệp Linh nói rất chi tiết, đặc biệt là những khâu mà cô cần phải kiểm soát, chỗ nào hay xảy ra sơ suất hoặc dễ bị người ta lợi dụng sơ hở để gài bẫy đều được nàng ta giảng giải cặn kẽ. Bất kể giao tình của hai người nông sâu đến đâu hay cách Diệp Linh đối nhân xử thế ra sao thì mọi chuyện cũng không nên diễn ra như thế này.
Nhưng Diệp Linh đã lựa chọn nói cho cô biết.
Cô hiểu rõ tại sao Diệp Linh lại dạy cho mình, ý đại khái chắc là “nói nhiều thì nói nhiều, miễn tốt cho em là được“.
Diệp Linh giải thích chuyện vay vốn cho Ôn Chủy Vũ xong thì cũng đã hơn mười một giờ.
Cụ Ôn Nho không yên tâm nên kêu Triển Trình lái xe qua đón Ôn Chủy Vũ. Triển Trình đã ngồi dưới sảnh tiếp khách đợi cô gần hai tiếng đồng hồ.
Cô thu dọn tài liệu và máy tính xong liền tạm biệt Diệp Linh. Lúc ra đến cửa lại có tiếng của Diệp Linh gọi với theo: “Chủy Vũ.”
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Linh.
Diệp Linh hỏi: “Có từng cân nhắc xem phòng tranh sẽ phát triển như thế nào không? Hoạt động theo kiểu phòng tranh truyền thống hay theo mô hình công ty?”
Ôn Chủy Vũ bị hỏi đến ngớ người, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
Diệp Linh nói tiếp: “Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Ôn Chủy Vũ biết Diệp Linh không phải người nói năng tùy ý. Mặc dù trông Diệp Linh vẫn điềm đạm và biết kiềm chế giống như mọi ngày, nhưng từ lời nói và hành động của nàng ta có thể thấy được đêm nay Diệp Linh có gì đó là lạ. Ôn Chủy Vũ nghĩ rằng chuyện đó có liên quan tới cô. Cô chúc một câu: “Giám đốc Diệp ngủ ngon!” rồi ôm đồ rời khỏi.
Cô quay lại văn phòng dọn dẹp sơ qua một lượt, khi ra tới cổng lớn thì thấy Triển Trình đã đậu sẵn xe ở đó từ bao giờ. Ôn Chủy Vũ thoáng trông thấy có bóng người chiếu xuống từ cửa sổ tầng trên, từ dáng hình kia, cô nhìn sơ qua đã biết cái bóng đó thuộc về Diệp Linh. Diệp Linh lúc này đang đứng trước cửa sổ dõi theo cô.
Ôn Chủy Vũ không có quay đầu mà ngồi vào hàng ghế sau, tiếp tục rời đi.
Ông nội vẫn còn thức đợi cô. Cô tăng ca về trễ, ông sợ cô sẽ đói nên đặc biệt chuẩn bị đồ ăn khuya cho cháu gái.
Ôn Chủy Vũ ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm trằn trọc trên giường.
Sự khác thường của Diệp Linh đêm nay luôn quanh quẩn trong tâm trí Ôn Chủy Vũ, quấy nhiễu không để cô chìm vào giấc ngủ.
Ôn Chủy Vũ ngờ ngợ: Lẽ nào là do dụng tình quá sâu? Si mê quá đỗi?
Có lẽ do cô chưa từng thích ai nên không thể biết được loại cảm giác có không được, buông không đành kia là gì. Cửu vĩ hồ cho đến lúc chết vẫn luôn đợi đối phương trở về, cô có thể thấu hiểu cho tình cảm của nó là vì tằng kinh thương hải nan vi thủy(1). Nhưng giữa cô và Diệp Linh chỉ tiếp xúc với nhau trong giới hạn công việc, nhiều hơn nữa chính là Diệp Linh thích tranh của cô. Nếu như nói Diệp Linh có hảo cảm hoặc có chút yêu thích đối với mình, thì Ôn Chủy Vũ sẽ tin. Nhưng nếu nói tình cảm đó dành cho cô nhiều hơn vài phần sâu đậm, cô thật không thể hiểu được.
(1) Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Trích trong bài Ly tư kỳ tứ thuộc tác phẩm Ly tư ngũ thủ của Nguyên Chẩn thời Đường. Câu thơ chỉ người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển không thể gọi là nước. Trong văn học, câu thơ này được sử dụng để biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi.
Diệp Linh khác lạ như vậy nhất định là có nguyên do gì đó.
Ôn Chủy Vũ suy đoán rất có khả năng liên quan đến phương hướng phát triển của phòng tranh, bởi cả hai chuyện này đều có vẻ đột ngột. Thế nhưng hình thức kinh doanh của xưởng vẽ có ảnh hưởng gì lớn tới Diệp Linh đâu? Ôn Chũy Vũ nghĩ mãi không thông.
Sáng hôm sau Ôn Lê gọi điện đến, hẹn cô đi ăn trưa.
Người chị họ này của cô mọi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất, nếu như không có việc khẩn sẽ không hẹn cô ra ăn cơm.
Buổi trưa cô xuống ca trước một tiếng đồng hồ để qua gặp Ôn Lê.
Một mình Ôn Chủy Vũ ngồi trong phòng ăn đợi khoảng hai mươi mấy phút, lúc này Ôn Lê mới vội vã như đạp phong hỏa luân lao đến.
Trên cánh tay Ôn Lê cắp theo một túi xách, vai và tai kẹp lấy chiếc điện thoại, hình như đang bàn chuyện với ai đó. Chị kéo ghế ra, sau khi ngồi xuống thì tắt điện thoại, lúc này mới nhìn sang Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ hỏi: “Chị Lê Lê, có chuyện gì vậy?”
Ôn Lê nhìn Ôn Chủy Vũ một cái, đợi nhân viên phục vụ lên món xong rồi rời đi, chị mới chống cằm nói với Ôn Chủy Vũ: “Chị muốn hỏi chuyện giữa em và Diệp Linh.”
Độ khoảng thời gian này năm ngoái, cô Ba cũng hỏi cô câu này. Ôn Chủy Vũ quả thật cạn lời. Diệp Linh có ý với cô là chuyện đáng để nhiều người quan tâm đến vậy sao? Cô mù mờ nhìn Ôn Lê, nghĩ ngợi một hồi mới ngập ngừng nói: “Vấn đề kia... Diệp Linh... hình như có... chút ý riêng... với em. Nhưng mà... em và cô ta không có tiếp xúc gì nhiều, hai bên chỉ qua lại trong phạm vi công việc ở phòng tranh mà thôi.”
Ôn Lê khe khẽ thở dài, xoa trán rầu rĩ nhìn Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ bị Ôn Lê nhìn có hơi bất an, hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Bà chủ tập đoàn Ngọc Sơn dời văn phòng đến cạnh em, vì một biểu báo cáo quý của phòng tranh mà đích thân đến kiểm tra. Như hôm qua hai người bọn chị tra ra được trưởng phòng tài vụ của em tính sai sổ sách. Chị thường ngày không có ở xưởng vẽ, đối với chuyện tài chính em cũng không hiểu hết, do lo lắng tên đó suy nghĩ lệch lạc vì vậy mới cố tình vạch lá tìm sâu để chỉnh đốn anh ta. Chị là chị họ của em, là quan hệ huyết thống trời sinh nên làm thế là lẽ đương nhiên. Còn Diệp Linh thì sao? Hử?”
Ôn Chủy Vũ nhìn Ôn Lê im thin thít, không biết phải nói gì.
Ôn Lê lại tuông ra một tràng: “Nếu như Diệp Linh muốn kiểm tra báo cáo hằng quý của phòng tranh thì đâu cần cử người đến làm gì, chỉ cần đăng nhập hệ thống thông tin tài chính là được rồi. Theo lí thông thường mà nói, một khi cô ta gọi kiểm toán đến đối chiếu vậy thì sổ sách của phòng tranh nhất định đã phát sinh vấn đề nghiêm trọng.”
Nghe Ôn Lê phân tích, Ôn Chủy Vũ đã lờ mờ hiểu được ý của chị ấy. Cô hỏi: “Chị Lê Lê cũng cảm thấy Diệp Linh kỳ lạ sao?”
Ôn Lê chán nản sờ trán. Chị uống miếng nước xong mới hỏi tiếp: “Diệp Linh... em có thích cô ta không?”
Ôn Chủy Vũ lắc đầu không chút do dự: “Không thích“. Cô và Diệp Linh không có qua lại gì nhiều, thật sự chưa thể nói là thích, cùng lắm là không ghét mà thôi. Cô vẫn thích cảm giác giao tình quân tử nhạt như nước (2) hơn, không thích mối quan hệ quá sâm đậm. Ôn Chủy Vũ vừa nói xong thì cảm thấy ánh mắt của Ôn Lê là lạ.
(2) Giao tình quân tử nhạt như nước: Trích từ câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ. Quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt” của Trang Tử. Có thể hiểu là tình bạn chân chính giữa những người quân tử với nhau luôn đạm nhạt, bình lặng như nước nhưng lâu dài, thân thiết. Tiểu nhân kết giao như mật ngọt, dễ đoạn tuyệt.
Ôn Lê nặng nề thở dài một hơi: “Tiểu Vũ, em hãy tự mình cầu phúc đi! Diệp Linh muốn làm gì em, chị đây cũng không cứu nổi.”
Ôn Chủy Vũ: “...”
“Được rồi, ăn cơm thôi!”
Ôn Lê vừa cầm đũa lên lại suy nghĩ cái gì đó, tiếp tục nói: “Nếu thấy tình hình bất ổn hoặc có dấu hiệu chẳng lành thì phải nói với chị, chị sẽ tìm cách bán hết cổ phần giúp em, em đến chỗ cô Thời Thư đi.”
Ôn Chủy Vũ: “...” Chuyện này là chuyện nào? Đang nói cái gì thế? Cô hỏi: “Tình hình bất ổn là sao?”
Bị Ôn Chủy Vũ hỏi, Ôn Lê thấy bản thân sắp hối hận vì bữa cơm này. Chị cúi đầu ăn cơm, không rảnh để ý tới Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Chị Lê Lê này, hôm qua Diệp Linh có hỏi em một câu không có đầu đuôi gì hết.”
Ôn Lê căng thẳng hỏi lại: “Hỏi em chuyện gì?”
“Về chuyện công việc ở phòng tranh, cô ta hỏi em có từng cân nhắc xem phòng tranh sẽ phát triển như thế nào không. Hoạt động theo kiểu phòng tranh truyền thống hay theo mô hình công ty.”
“Tình huống lúc đó như thế nào?”
Ôn Chủy Vũ đáp: “Tối hôm qua, mấy phần tài liệu chị đưa em đọc không hiểu lắm...” Cô kể lại cho Ôn Lê nghe chuyện tối qua mình đến chỗ Diệp Linh tìm hiểu vấn đề vay vốn.
“Tới lúc về, Diệp Linh mới không đầu không đuôi hỏi em câu đó.”
“Mấy bản báo cáo của chị, em xem không hiểu chỗ nào?”
Ôn Chủy Vũ lại liệt kê hết những phần mình chưa rõ.
Ôn Lê lại hỏi: “Toàn bộ quy trình vay vốn, chi tiết thủ tục, kiểm soát rủi ro... tất cả những cái đó Diệp Linh đều cặn kẽ giải thích cho em hả?”
Ôn Chủy Vũ gật đầu, sau đó cô phát hiện biểu cảm trên mặt Ôn Lê như muốn viết: không biết phải nói gì hơn.
Một lát sau Ôn Lê mới mở miệng bảo: “Câu kia của Diệp Linh nào phải không đầu không đuôi gì đâu. Cô ta là đang suy nghĩ xem làm sao để mở lớp phụ đạo cho em, nên dạy từ giáo trình căn bản hay là nâng cao.”
Ôn Chủy Vũ: “...”
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Lê: đang suy.
Diệp Linh: cũng đang suy.
Ôn Chủy Vũ: Hỏi chấm??? Xảy ra chuyện gì vậy???
Tuyệt Mỗ: Tui cũng suy luôn, chương này ngốn của tui hết tám tiếng đồng hồ lận đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.