Chương 19: Người Trong Mộng
Nhất Lịch Sa
07/05/2021
Người phụ nữ dùng ngón tay khều lấy cổ áo của anh, từ từ kéo anh về phía cô, sau đó thì cái tay kia như con cá trơn nhẵn từ cổ áo luồn vào trong rồi cởi từng cái nút một trên chiếc áo sơ mi của anh, cuối cùng thì móng tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên cơ ngực.
Đôi mắt của cô dường như bị bao phủ một lớp sương mù, con ngươi đen láy lại trầm tĩnh như nước, biểu cảm đứng đắn cùng với động tác phóng đãng hợp lại thành một sự gợi cảm kỳ lạ.
Môi đỏ hé mở từng chút ngậm lấy ngón tay của anh vào miệng, dùng đầu lưỡi nóng ẩm chuyển động ở lòng bàn tay anh. Anh cảm thấy các dây thần kinh trong cơ thể như bị khiêu khích mà xao động bất an, cuối cùng anh không thể giữ mình được nữa mà cuối cùng đè cô gái xuống dưới cơ thể, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ kia………
Tần Duyệt đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, trái tim anh đập thình thịch dữ dội, cảnh trong mơ vừa rồi vẫn còn rất rõ ràng, trái ngược với sự đẹp đẽ ngọt ngào thướt tha mềm mại chính là sau đó, mấu chốt chính là gương mặt kia, thần thái ngũ quan đều rất quen thuộc: Đó chẳng phải là Tô Nhiên Nhiên sao!
Anh cảm thấy việc này thật sự có hơi đáng sợ, cần phải uống một ly nước để bớt sợ hãi mới được, nhưng khi vén chăn lên thì anh không nhịn được mà chửi nhỏ một tiếng: “Đệch!” Sau đó lại luống cuống tay chân đi mở tủ quần áo.
Lỗ Trí Thâm thấy anh rời giường thì vội vàng nhảy nhót đến trước mặt anh, trên mặt đầy vẻ lấy lòng, ý đồ cực kỳ rõ ràng: “Nếu tỉnh rồi thì nhanh cho tôi ăn đi.”
Tần Duyệt đang sôi trào, ánh mắt đột nhiên hoài nghi nhìn sang và chỉ vào nó nói: “Là mày! Nhất định bởi vì ở chung lâu với con khỉ sắc tình như mày nên mới làm hại tao bị ảnh hưởng!”
Lỗ Trí Thâm bị anh làm hoảng sợ, chớp mắt vô tội nhìn anh, còn Tần Duyệt thì đầy bụng lửa giận không biết phải trút đi đâu, thế là anh nắm cổ nó trực tiếp ném ra khỏi tủ quần áo, nhưng anh vẫn còn thấy chưa đủ mà lại quát lên: “Mấy ngày nay mày đừng có mơ mà vào phòng tao nữa.”
Lỗ Trí Thâm oan ức rồi gục đầu xuống, nó không biết rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì, nó biết chủ nhân không thích nó động dục lung tung nên gần đây đã tem tém lại rất nhiều rồi, còn đang nỗ lực hướng về loài khỉ cấm dục nữa cơ.
Trước đây Tần Duyệt chơi hết mấy thứ kích thích, chỉ duy nhất đối với việc này là không hứng thú mấy. Lúc mới nếm thử tư vị thì xác thật bởi vì mới mẻ nên có phóng túng một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh thì liền cảm thấy cái loại cảm quan phát tiết đơn thuần này rất không thú vị. Đối với anh, tất cả phụ nữ đều không khác gì sinh vật cả, chỉ khác ở chỗ có mặt hơi nhỏ, eo hơi thon thôi, còn chưa khiến anh sinh ra hormone kích thích bằng đua xe nữa là, chứ đừng nói gì đạt đến trình độ nằm mộng xuân.
Anh cầm cái ly thật lâu, quyết định quy kết cái giấc mộng kia với sự phát tiết sinh lý bình thường của đàn ông, cũng tại bố anh cứ đòi nhốt anh ở đây, mỗi ngày chỉ đối mặt với một người phụ nữ là Tô Nhiên Nhiên nên lần này mặt cô thay thế cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tuy an ủi bản thân như vậy nhưng trong lòng anh có hơi thấp thỏm, loại cảm giác nửa vời này làm anh cực kỳ không thoải mái, vì thế anh quyết định tìm một chuyên gia hỏi cho rõ ràng.
Anh lén lút như tên trộm đi đến phòng khách, may là Tô Nhiên Nhiên không có ở đó, có lẽ là đang chạy bộ ở bên ngoài rồi, điều này làm cho gánh nặng trong lòng của anh thoáng giảm bớt, thế là vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Lâm Đình đang muốn ra ngoài, cười hỏi: “Chú Tô này, chú là chuyên gia nghiên cứu sinh vật học, cháu có thể hỏi chú một vấn đề được không?”
Tô Lâm Đình cực kỳ kinh ngạc nhìn anh, tuy rằng không hiểu sao anh cảm thấy hứng thú với vấn đề này nhưng vẫn rất vui vẻ trả lời, vì thế ông ngồi xuống sô pha rồi cười nói: “Cháu muốn hỏi cái gì?”
Tần Duyệt ho khan hai tiếng, châm chước hồi lâu mới thành lời: “Cháu muốn hỏi có loại nghiên cứu nào mà con người cùng động vật nào đó sinh hoạt bên nhau lâu rồi, thì có bị ảnh hưởng bởi tập tính của động vật mà làm ra một số việc trái lẽ thường không ạ?”
Tô Lâm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái này thật ra thì cũng có, ví như đứa trẻ được đàn sói nuôi lớn thì tính cách sẽ……..”
Tần Duyệt lập tức ngắt lời ông, nói: “Ý cháu không phải như thế, ý cháu là……..” Anh hơi do dự, “Ví dụ như………..Cháu là nói ví dụ như, một người với một con vật động dục ở chung lâu rồi……..Thì có thể………”
Tô Lâm Đình cũng suy nghĩ theo lời nào, lập tức nghiêng tới phương hướng làm ông cực kỳ kinh ngạc, vì thế ông mở to mắt hỏi: “Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?”
Tần Duyệt gấp đến mức vò đầu bứt tai lại không biết nên làm rõ thế nào, chỉ đành phải cầm cái ly uống một hớp nước, đúng lúc này đột nhiên giọng nói của Tô Nhiên Nhiên từ phía sau truyền tới: “Ý của anh ấy là, anh ấy ở chung với con khỉ kia lâu rồi, mà cũng xuất hiện dấu hiệu động dục nên muốn bố nguyên nhân là gì.”
Tần Duyệt suýt nữa phun hớp nước trong miệng ra, thì ra Tô Nhiên Nhiên không có ra ngoài chạy bộ buổi sáng mà ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đến Cục cảnh sát, vừa lúc ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy hai người nói chuyện, vì thế cũng tốt bụng thay anh giải thích rõ ràng.
Tô Lâm Đình lúc này mới vỡ lẽ ra, nói: “Thì ra là như thế sao, cháu ở giai đoạn độ tuổi này thì xuất hiện tình huống này cũng rất bình thường, chỉ cần xoa dịu là được, không có liên quan trực tiếp đến động vật.”
Cả đời Tần Duyệt chưa từng thấy xấu hổ như vậy, anh thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề về sức khoẻ sinh lý của mình với hai người này, thế là chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên nghe Tô Nhiên Nhiên nhàn nhạt nói, “Nếu anh có yêu cầu thì tôi có thể tạm ứng tiền sinh hoạt cho anh, nhưng nhớ rõ là không được dẫn về nhà.”
Trong lòng anh đột nhiên hụt hẫng, không nói nên lời là vì chuyện gì, chỉ là đối với ngữ khí chuyện này không liên quan gì tới cô làm anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là cà lơ phất phơ đi đến trước mặt cô, xoè tay ra nói: “Là cô nói đấy, đưa tiền đây!”
Tô Nhiên Nhiên đang chuẩn bị ra ngoài, rất khó hiểu đối với phản ứng đột ngột này của anh, thế là hỏi: “Bây giờ là buổi sáng, anh vội vàng thế à?”
Tần Duyệt bị cô làm nghẹn đến suýt không thở nỗi, thế là trừng mắt hít sâu mấy lần, quyết định tự động lý giải lời này của cô là: Cô đột nhiên đổi ý, không muốn để anh ra ngoài “xoa dịu”, lúc này mới miễn cưỡng nuốt trôi một hơi này.
Vì thế anh yên tâm ngồi lại ghế sô pha, thoải mái gối đầu lên chỗ tựa lưng, nói: “Cô không muốn thì thôi.”
Tô Nhiên Nhiên càng thêm khó hiểu, đang muốn hỏi cuối cùng là anh có muốn hay không thì lại đột nhiên nhận được điện thoại trong Cục gọi tới, nên cũng vội vàng ra ngoài quên luôn chuyện này.
Cho đến tận lúc buổi tối về nhà thì cô phát hiện ánh mắt Tần Duyệt nhìn cô có hơi khác thường, lại giống như không được tự nhiên mà cố ý tránh cô, Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại hiểu lầm ý của anh, vì thế cô đi vào nhà lấy một tấm thẻđặt trước mặt anh, nói: “Tiền bố anh đưa chúng tôi đều để ở trong này, dùng tiết kiệm chút.”
Cô cho rằng lần này mình rất am hiểu lòng người, có thể do mấy ngày nay ở chung làm cô cảm thấy tuy rằng Tân Duyệt có hơi ăn chơi nhưng cũng không đến mức quá xấu, kỳ thật anh có điểm mấu chốt của mình, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Nếu cứ bắt nhốt anh trong nhà thì cũng rất vô nhân đạo, chỉ sợ anh bị nghẹn tới nỗi bệnh tâm thần mất.
Tần Duyệt trừng mắt nhìn tấm thẻ kia, ngọn lửa trong người không rõ lại trốn ra ngoài, anh hỏi: “Cô thật sự để tôi đi sao?”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói với bố anh đâu.”
Tần Duyệt lạnh mặt đứng phắt dậy, rút tấm thẻ trong tay cô rồi vào phòng, sau đó thay một bộ quần áo khác, lúc đi đến thì dừng chân lại, rồi lại đóng cửa cái “ầm” mới rời đi.
Tô Nhiên Nhiên mới cầm một hộp sữa chua từ phòng bếp đi ra, vốn dĩ muốn hỏi anh có cần để cửa cho anh không, nhưng người nọ lướt qua người cô như một cơn gió, cũng không nói tiếng nào mà hình như còn rất bất mãn nhìn cô lườm một cái nữa.
Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu đây là có ý gì, cho đến khi ăn xong sữa chua mới miễn cưỡng tìm được một lý do: Chắc là thật sự nhịn lâu lắm rồi đây.
Tần Duyệt cũng không biết bản thân cuối cùng là tức cái gì nữa, cứ cảm thấy trong lòng khó thở muốn chết đi được. Anh bắt một chiếc taxi bên đường, khi vào ghế sau thì gọi cho một đứa bạn xấu, nói: “Tao về rồi, gọi người ra chơi đi!” Anh dừng một chút rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cho tao chỗ nào nhiều phụ nữ nhất!”
Lúc trước Tần Duyệt cảm thấy chuyện mình bị cắt thẻ lại bị cầm tù quá mất mặt nên nói với bên ngoài là mình đi nước ngoài. Người đối diện có vẻ rất hưng phấn, kêu lên: “Yo, Tần thiếu gia đi một nước ngoài về xong thì đổi tính rồi à?”
Tần Duyệt dựa lưng vào ghế, bực bội mà cởi một cúc áo và nói: “Đừng có lắm lời, dẫn tao đi là được!”
Vì thế anh đi theo một đám có kinh nghiệm vào trong một hộp đêm nổi tiếng nhất trong thành phố gần đây, ánh đèn mờ trên sân khấu, cả trai cả gái dưới tác dụng của cồn mà đắm chìm trong ham muốn dục vọng.
Tần Duyệt đi theo bọn họ tìm một khu riêng tư ngồi xuống, lại nhịn không được nhíu mày nói: “Bật cái bài hát gì kinh khủng vậy, ồn ào thế không biết!”
Mấy người kia nhìn nhau một cái, cũng không biết rốt cuộc anh bị làm sao mà như vừa thu hoạch được một thùng xăng lớn vậy, một tí tia lửa thôi cũng có thể bốc cháy, vốn dĩ cả đám đầy bụng trêu đùa nhưng giờ cũng không dám nói ra miệng luôn.
Tần Duyệt cũng lười nói chuyện mà chỉ dựa trên sô pha rồi rót mấy chén rượu uống, cảm giác đầu óc bị thứ âm nhạc đinh tai nhức óc ồn ào đến nổ tung, anh như đột nhiên nhớ ra cái gì rồi móc cái tấm thẻ kia trong ngực ra, sau đó híp mắt nhìn rồi giận dữ ném nó lên bàn, hét lên: “Tao bao hết rượu hôm nay!”
Mọi người nhìn nhau, có người cẩn thận trêu chọc: Vẫn là Tần thiếu gia chịu chơi, vì cưa gái mà không màng tiền bạc nha!
DJ bên ngoài báo tin tức này xong thì cả quán đều kích động hoan hô, sau đó không ngừng có đủ loại phụ nữ đi vào mời rượu, như thế lại tiện nghi cho đám bạn bè xấu kia, rất nhanh liền có mấy người nhìn nhau dụ dỗ rồi chớp mắt một cái thì đã dính chặt như keo sơn.
Nhưng mà làm cho bọn họ thắc mắc chính là cái vị chính chủ nói muốn tới tìm phụ nữ thì vẫn luôn đen mặt ngồi trên sô pha uống rượu, còn bày ra thái độ người sống chớ gần nữa, cuối cùng cũng có một cô gái trẻ dáng người nóng bỏng to gan tiến lên đưa ly rượu qua hỏi: “Sao thế, anh không vui sao?”
Thấy Tần Duyệt không đáp thì cô ta cũng không ngại mà chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói gì đó bên tai anh.
Cuối cùng, Tần Duyệt nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái rồi cười hỏi: “Hôm nay cô dùng nước hoa của nhãn hiệu nào thế?”
Cô gái trẻ kia đột nhiên cảm thấy kích thích lại đắc ý nói: “Versace.”
Tần Duyệt dịch cánh tay của cô ta đặt trên cánh tay của mình ra, rồi nói: “Sau này đừng dùng nữa, khó ngửi quá!”
Cô gái trẻ kia tức giận đến bỏ bừng mặt, còn Tần Duyệt thì cũng đã đứng lên, sau đó kéo cửa phòng ra rời đi dưới những ánh mắt kinh ngạc trong phòng.
Tô Nhiên Nhiên đang ở trong phòng dùng máy tính đọc một bài luận văn học thuật thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Lỗ Trí Thâm bị chủ nhân vô tình vứt bỏ đang gục đầu lẻ loi đứng ở cửa nhìn cô.
Cô không đành lòng nhìn, thế là thả Alpha ra để chơi cùng nó, tiện thể ra ngoài lấy chút đồ ăn luôn.
Phòng khách tối như mực yên tĩnh đến mức không hề có tí sức sống nào, có một thứ cảm xúc gì đó lướt qua trong lòng cô, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, Tần Duyệt mới ra ngoài được 1 tiếng thôi nên chắc không về sớm vậy đâu.
Đúng lúc này thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô thấy kỳ lạ bước tới mở cửa, lại phát hiện ra Tần Duyệt đang đứng đỡ khung cửa, cả người toàn mùi rượu còn trong mắt thì đầy tơ máu đang hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Sau đó anh cụp mắt xuống, mím môi lướt qua người cô đi vào trong, Tô Nhiên Nhiên đóng cửa thì thuận miệng hỏi: “Nhanh vậy đã về rồi sao!”
Tần Duyệt đột nhiên dừng bước, bị lời nói nào đó làm cảm xúc dồn nén cả một đêm, thế là anh xoay người ấn Tô Nhiên Nhiên lên tường, còn cố ý phả một hơi đầy mùi rượu lên mặt cô, khàn giọng nói: “Ai nói cho cô là tôi rất nhanh, hửm?”
Đôi mắt của cô dường như bị bao phủ một lớp sương mù, con ngươi đen láy lại trầm tĩnh như nước, biểu cảm đứng đắn cùng với động tác phóng đãng hợp lại thành một sự gợi cảm kỳ lạ.
Môi đỏ hé mở từng chút ngậm lấy ngón tay của anh vào miệng, dùng đầu lưỡi nóng ẩm chuyển động ở lòng bàn tay anh. Anh cảm thấy các dây thần kinh trong cơ thể như bị khiêu khích mà xao động bất an, cuối cùng anh không thể giữ mình được nữa mà cuối cùng đè cô gái xuống dưới cơ thể, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ kia………
Tần Duyệt đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, trái tim anh đập thình thịch dữ dội, cảnh trong mơ vừa rồi vẫn còn rất rõ ràng, trái ngược với sự đẹp đẽ ngọt ngào thướt tha mềm mại chính là sau đó, mấu chốt chính là gương mặt kia, thần thái ngũ quan đều rất quen thuộc: Đó chẳng phải là Tô Nhiên Nhiên sao!
Anh cảm thấy việc này thật sự có hơi đáng sợ, cần phải uống một ly nước để bớt sợ hãi mới được, nhưng khi vén chăn lên thì anh không nhịn được mà chửi nhỏ một tiếng: “Đệch!” Sau đó lại luống cuống tay chân đi mở tủ quần áo.
Lỗ Trí Thâm thấy anh rời giường thì vội vàng nhảy nhót đến trước mặt anh, trên mặt đầy vẻ lấy lòng, ý đồ cực kỳ rõ ràng: “Nếu tỉnh rồi thì nhanh cho tôi ăn đi.”
Tần Duyệt đang sôi trào, ánh mắt đột nhiên hoài nghi nhìn sang và chỉ vào nó nói: “Là mày! Nhất định bởi vì ở chung lâu với con khỉ sắc tình như mày nên mới làm hại tao bị ảnh hưởng!”
Lỗ Trí Thâm bị anh làm hoảng sợ, chớp mắt vô tội nhìn anh, còn Tần Duyệt thì đầy bụng lửa giận không biết phải trút đi đâu, thế là anh nắm cổ nó trực tiếp ném ra khỏi tủ quần áo, nhưng anh vẫn còn thấy chưa đủ mà lại quát lên: “Mấy ngày nay mày đừng có mơ mà vào phòng tao nữa.”
Lỗ Trí Thâm oan ức rồi gục đầu xuống, nó không biết rốt cuộc nó đã làm sai chuyện gì, nó biết chủ nhân không thích nó động dục lung tung nên gần đây đã tem tém lại rất nhiều rồi, còn đang nỗ lực hướng về loài khỉ cấm dục nữa cơ.
Trước đây Tần Duyệt chơi hết mấy thứ kích thích, chỉ duy nhất đối với việc này là không hứng thú mấy. Lúc mới nếm thử tư vị thì xác thật bởi vì mới mẻ nên có phóng túng một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh thì liền cảm thấy cái loại cảm quan phát tiết đơn thuần này rất không thú vị. Đối với anh, tất cả phụ nữ đều không khác gì sinh vật cả, chỉ khác ở chỗ có mặt hơi nhỏ, eo hơi thon thôi, còn chưa khiến anh sinh ra hormone kích thích bằng đua xe nữa là, chứ đừng nói gì đạt đến trình độ nằm mộng xuân.
Anh cầm cái ly thật lâu, quyết định quy kết cái giấc mộng kia với sự phát tiết sinh lý bình thường của đàn ông, cũng tại bố anh cứ đòi nhốt anh ở đây, mỗi ngày chỉ đối mặt với một người phụ nữ là Tô Nhiên Nhiên nên lần này mặt cô thay thế cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tuy an ủi bản thân như vậy nhưng trong lòng anh có hơi thấp thỏm, loại cảm giác nửa vời này làm anh cực kỳ không thoải mái, vì thế anh quyết định tìm một chuyên gia hỏi cho rõ ràng.
Anh lén lút như tên trộm đi đến phòng khách, may là Tô Nhiên Nhiên không có ở đó, có lẽ là đang chạy bộ ở bên ngoài rồi, điều này làm cho gánh nặng trong lòng của anh thoáng giảm bớt, thế là vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Lâm Đình đang muốn ra ngoài, cười hỏi: “Chú Tô này, chú là chuyên gia nghiên cứu sinh vật học, cháu có thể hỏi chú một vấn đề được không?”
Tô Lâm Đình cực kỳ kinh ngạc nhìn anh, tuy rằng không hiểu sao anh cảm thấy hứng thú với vấn đề này nhưng vẫn rất vui vẻ trả lời, vì thế ông ngồi xuống sô pha rồi cười nói: “Cháu muốn hỏi cái gì?”
Tần Duyệt ho khan hai tiếng, châm chước hồi lâu mới thành lời: “Cháu muốn hỏi có loại nghiên cứu nào mà con người cùng động vật nào đó sinh hoạt bên nhau lâu rồi, thì có bị ảnh hưởng bởi tập tính của động vật mà làm ra một số việc trái lẽ thường không ạ?”
Tô Lâm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái này thật ra thì cũng có, ví như đứa trẻ được đàn sói nuôi lớn thì tính cách sẽ……..”
Tần Duyệt lập tức ngắt lời ông, nói: “Ý cháu không phải như thế, ý cháu là……..” Anh hơi do dự, “Ví dụ như………..Cháu là nói ví dụ như, một người với một con vật động dục ở chung lâu rồi……..Thì có thể………”
Tô Lâm Đình cũng suy nghĩ theo lời nào, lập tức nghiêng tới phương hướng làm ông cực kỳ kinh ngạc, vì thế ông mở to mắt hỏi: “Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?”
Tần Duyệt gấp đến mức vò đầu bứt tai lại không biết nên làm rõ thế nào, chỉ đành phải cầm cái ly uống một hớp nước, đúng lúc này đột nhiên giọng nói của Tô Nhiên Nhiên từ phía sau truyền tới: “Ý của anh ấy là, anh ấy ở chung với con khỉ kia lâu rồi, mà cũng xuất hiện dấu hiệu động dục nên muốn bố nguyên nhân là gì.”
Tần Duyệt suýt nữa phun hớp nước trong miệng ra, thì ra Tô Nhiên Nhiên không có ra ngoài chạy bộ buổi sáng mà ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đến Cục cảnh sát, vừa lúc ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy hai người nói chuyện, vì thế cũng tốt bụng thay anh giải thích rõ ràng.
Tô Lâm Đình lúc này mới vỡ lẽ ra, nói: “Thì ra là như thế sao, cháu ở giai đoạn độ tuổi này thì xuất hiện tình huống này cũng rất bình thường, chỉ cần xoa dịu là được, không có liên quan trực tiếp đến động vật.”
Cả đời Tần Duyệt chưa từng thấy xấu hổ như vậy, anh thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề về sức khoẻ sinh lý của mình với hai người này, thế là chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên nghe Tô Nhiên Nhiên nhàn nhạt nói, “Nếu anh có yêu cầu thì tôi có thể tạm ứng tiền sinh hoạt cho anh, nhưng nhớ rõ là không được dẫn về nhà.”
Trong lòng anh đột nhiên hụt hẫng, không nói nên lời là vì chuyện gì, chỉ là đối với ngữ khí chuyện này không liên quan gì tới cô làm anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là cà lơ phất phơ đi đến trước mặt cô, xoè tay ra nói: “Là cô nói đấy, đưa tiền đây!”
Tô Nhiên Nhiên đang chuẩn bị ra ngoài, rất khó hiểu đối với phản ứng đột ngột này của anh, thế là hỏi: “Bây giờ là buổi sáng, anh vội vàng thế à?”
Tần Duyệt bị cô làm nghẹn đến suýt không thở nỗi, thế là trừng mắt hít sâu mấy lần, quyết định tự động lý giải lời này của cô là: Cô đột nhiên đổi ý, không muốn để anh ra ngoài “xoa dịu”, lúc này mới miễn cưỡng nuốt trôi một hơi này.
Vì thế anh yên tâm ngồi lại ghế sô pha, thoải mái gối đầu lên chỗ tựa lưng, nói: “Cô không muốn thì thôi.”
Tô Nhiên Nhiên càng thêm khó hiểu, đang muốn hỏi cuối cùng là anh có muốn hay không thì lại đột nhiên nhận được điện thoại trong Cục gọi tới, nên cũng vội vàng ra ngoài quên luôn chuyện này.
Cho đến tận lúc buổi tối về nhà thì cô phát hiện ánh mắt Tần Duyệt nhìn cô có hơi khác thường, lại giống như không được tự nhiên mà cố ý tránh cô, Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại hiểu lầm ý của anh, vì thế cô đi vào nhà lấy một tấm thẻđặt trước mặt anh, nói: “Tiền bố anh đưa chúng tôi đều để ở trong này, dùng tiết kiệm chút.”
Cô cho rằng lần này mình rất am hiểu lòng người, có thể do mấy ngày nay ở chung làm cô cảm thấy tuy rằng Tân Duyệt có hơi ăn chơi nhưng cũng không đến mức quá xấu, kỳ thật anh có điểm mấu chốt của mình, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Nếu cứ bắt nhốt anh trong nhà thì cũng rất vô nhân đạo, chỉ sợ anh bị nghẹn tới nỗi bệnh tâm thần mất.
Tần Duyệt trừng mắt nhìn tấm thẻ kia, ngọn lửa trong người không rõ lại trốn ra ngoài, anh hỏi: “Cô thật sự để tôi đi sao?”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói với bố anh đâu.”
Tần Duyệt lạnh mặt đứng phắt dậy, rút tấm thẻ trong tay cô rồi vào phòng, sau đó thay một bộ quần áo khác, lúc đi đến thì dừng chân lại, rồi lại đóng cửa cái “ầm” mới rời đi.
Tô Nhiên Nhiên mới cầm một hộp sữa chua từ phòng bếp đi ra, vốn dĩ muốn hỏi anh có cần để cửa cho anh không, nhưng người nọ lướt qua người cô như một cơn gió, cũng không nói tiếng nào mà hình như còn rất bất mãn nhìn cô lườm một cái nữa.
Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu đây là có ý gì, cho đến khi ăn xong sữa chua mới miễn cưỡng tìm được một lý do: Chắc là thật sự nhịn lâu lắm rồi đây.
Tần Duyệt cũng không biết bản thân cuối cùng là tức cái gì nữa, cứ cảm thấy trong lòng khó thở muốn chết đi được. Anh bắt một chiếc taxi bên đường, khi vào ghế sau thì gọi cho một đứa bạn xấu, nói: “Tao về rồi, gọi người ra chơi đi!” Anh dừng một chút rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cho tao chỗ nào nhiều phụ nữ nhất!”
Lúc trước Tần Duyệt cảm thấy chuyện mình bị cắt thẻ lại bị cầm tù quá mất mặt nên nói với bên ngoài là mình đi nước ngoài. Người đối diện có vẻ rất hưng phấn, kêu lên: “Yo, Tần thiếu gia đi một nước ngoài về xong thì đổi tính rồi à?”
Tần Duyệt dựa lưng vào ghế, bực bội mà cởi một cúc áo và nói: “Đừng có lắm lời, dẫn tao đi là được!”
Vì thế anh đi theo một đám có kinh nghiệm vào trong một hộp đêm nổi tiếng nhất trong thành phố gần đây, ánh đèn mờ trên sân khấu, cả trai cả gái dưới tác dụng của cồn mà đắm chìm trong ham muốn dục vọng.
Tần Duyệt đi theo bọn họ tìm một khu riêng tư ngồi xuống, lại nhịn không được nhíu mày nói: “Bật cái bài hát gì kinh khủng vậy, ồn ào thế không biết!”
Mấy người kia nhìn nhau một cái, cũng không biết rốt cuộc anh bị làm sao mà như vừa thu hoạch được một thùng xăng lớn vậy, một tí tia lửa thôi cũng có thể bốc cháy, vốn dĩ cả đám đầy bụng trêu đùa nhưng giờ cũng không dám nói ra miệng luôn.
Tần Duyệt cũng lười nói chuyện mà chỉ dựa trên sô pha rồi rót mấy chén rượu uống, cảm giác đầu óc bị thứ âm nhạc đinh tai nhức óc ồn ào đến nổ tung, anh như đột nhiên nhớ ra cái gì rồi móc cái tấm thẻ kia trong ngực ra, sau đó híp mắt nhìn rồi giận dữ ném nó lên bàn, hét lên: “Tao bao hết rượu hôm nay!”
Mọi người nhìn nhau, có người cẩn thận trêu chọc: Vẫn là Tần thiếu gia chịu chơi, vì cưa gái mà không màng tiền bạc nha!
DJ bên ngoài báo tin tức này xong thì cả quán đều kích động hoan hô, sau đó không ngừng có đủ loại phụ nữ đi vào mời rượu, như thế lại tiện nghi cho đám bạn bè xấu kia, rất nhanh liền có mấy người nhìn nhau dụ dỗ rồi chớp mắt một cái thì đã dính chặt như keo sơn.
Nhưng mà làm cho bọn họ thắc mắc chính là cái vị chính chủ nói muốn tới tìm phụ nữ thì vẫn luôn đen mặt ngồi trên sô pha uống rượu, còn bày ra thái độ người sống chớ gần nữa, cuối cùng cũng có một cô gái trẻ dáng người nóng bỏng to gan tiến lên đưa ly rượu qua hỏi: “Sao thế, anh không vui sao?”
Thấy Tần Duyệt không đáp thì cô ta cũng không ngại mà chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói gì đó bên tai anh.
Cuối cùng, Tần Duyệt nghiêng đầu liếc nhìn cô ta một cái rồi cười hỏi: “Hôm nay cô dùng nước hoa của nhãn hiệu nào thế?”
Cô gái trẻ kia đột nhiên cảm thấy kích thích lại đắc ý nói: “Versace.”
Tần Duyệt dịch cánh tay của cô ta đặt trên cánh tay của mình ra, rồi nói: “Sau này đừng dùng nữa, khó ngửi quá!”
Cô gái trẻ kia tức giận đến bỏ bừng mặt, còn Tần Duyệt thì cũng đã đứng lên, sau đó kéo cửa phòng ra rời đi dưới những ánh mắt kinh ngạc trong phòng.
Tô Nhiên Nhiên đang ở trong phòng dùng máy tính đọc một bài luận văn học thuật thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Lỗ Trí Thâm bị chủ nhân vô tình vứt bỏ đang gục đầu lẻ loi đứng ở cửa nhìn cô.
Cô không đành lòng nhìn, thế là thả Alpha ra để chơi cùng nó, tiện thể ra ngoài lấy chút đồ ăn luôn.
Phòng khách tối như mực yên tĩnh đến mức không hề có tí sức sống nào, có một thứ cảm xúc gì đó lướt qua trong lòng cô, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, Tần Duyệt mới ra ngoài được 1 tiếng thôi nên chắc không về sớm vậy đâu.
Đúng lúc này thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô thấy kỳ lạ bước tới mở cửa, lại phát hiện ra Tần Duyệt đang đứng đỡ khung cửa, cả người toàn mùi rượu còn trong mắt thì đầy tơ máu đang hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Sau đó anh cụp mắt xuống, mím môi lướt qua người cô đi vào trong, Tô Nhiên Nhiên đóng cửa thì thuận miệng hỏi: “Nhanh vậy đã về rồi sao!”
Tần Duyệt đột nhiên dừng bước, bị lời nói nào đó làm cảm xúc dồn nén cả một đêm, thế là anh xoay người ấn Tô Nhiên Nhiên lên tường, còn cố ý phả một hơi đầy mùi rượu lên mặt cô, khàn giọng nói: “Ai nói cho cô là tôi rất nhanh, hửm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.