Chương 112
Vô Thố Thương Hoàng
15/04/2017
CHƯƠNG 112
Trong võ trường từng cái cọc hoặc bằng gỗ, hoặc quấn bằng rơm, bề ngoài đơn giản, nhưng bày trong phòng, xem ra cũng có cảm giác uy phong lẫm lẫm, thêm vào trên tường, trên vũ giá (giá binh khí) xếp binh khí, toàn bộ gian phòng có vẻ hung sát.
Ánh bạc chợt loé, cọc gỗ nhìn qua rất uy phong liền bị cắt thành hai đoạn, vết cắt trơn nhẵn, nói đao có bao nhiêu sắc bén, người dụng đao lại là cao thủ thế nào.
Túc Dạ Liêu sử dụng là Đường đao giống Kình Thương, sau khi sử dụng qua loại đao này, không chỉ vì đây là đao Kình Thương sử dụng, còn có nó bá đạo sắc bén, Túc Dạ Liêu thích nhất sử dụng loại binh khí này trên chiến trường, hắn còn một thanh Đường đao (1) Kình Thương tự tay chế tạo cho, vì không muốn bôi nhọ thanh binh khí này, Túc Dạ Liêu rất để tâm rèn luyện.
Nữ nhân hậu cung bảo đảm đều không giữ được bí mật này, đó cũng là nguyên nhân vì sao không cho nữ nhân hậu cung tham dự chính sự, có điều, hậu cung cũng không có tin tức gì đáng để mọi người chú ý, thế giới này đối với hậu viện của vương cũng không phải quan tâm lắm, đây là một thế giới mà vũ lực là chí thượng, kẻ dựa vào nữ nhân bò lên trên, sẽ chỉ khiến người xem thường, thông gia chỉ có tác dụng rút ngắn quan hệ, hòa hoãn một hồi mâu thuẫn.
Có điều huyết mạch của vương có truyền thừa cũng là một việc lớn, nữ nhân ở vương cung hậu viện báo cho nhau, Hiểu đô quan chức còn ai không biết. Vương có truyền thừa, làm thần tử bọn họ cũng cao hứng, có phải là vương tương lai của Hiển quốc còn không biết, dù sao chọn vương cũng không phải nhìn xuất thân, mà là tiềm lực thiên phú, dù là chính thất sở sinh, chỉ cần không phải Thiên phú giả thì không có tư cách leo lên vị trí kia, dù là thiếp thất sinh ra, chỉ cần là Thiên phú giả, cũng có tư cách leo lên vương vị.
Dưới trướng Túc Dạ Liêu có bộ phận chủ quản tình báo, sự kiện trọng đại này tự nhiên ngay từ đầu được báo cáo cho Túc Dạ Liêu, hơn nữa vô cùng tỉ mỉ.
Người đến báo tin xem như là một thành viên của tổ chức tình báo dưới trướng Túc Dạ Liêu, nói chuyện mồm miệng rõ ràng lưu loát, ngữ điệu bình tĩnh, đối với tin tức mình muốn bẩm báo, người đến báo tin trong lòng rất cao hứng, trong giọng nói khó tránh khỏi nhiều hơn mấy phần cảm giác vui sướng, đây chính là việc vui a, mình đến thông báo cũng nên được ban thưởng đi.
Phập, lại một cọc gỗ bị hủy dưới đao của Túc Dạ Liêu, rõ ràng là người đến báo nói chuyện gần như cùng lúc cọc gỗ bị huỷ, âm thanh rơi xuống đất, nhưng không hiểu tại sao, lần này có một thứ đáng sợ gì đó khiến người ta run rẩy, khiến người tới không khỏi ngừng lại.
Túc Dạ Liêu không quay đầu lại, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn hàn băng lãnh khốc, một lần nữa chuẩn bị tư thế, “Tiếp tục.” Nghe không ra âm thanh hỉ nộ, dị thường bình tĩnh, nhưng lại khiến người đến báo lạnh cả sống lưng.
Đó là một khí thế vô hình, ẩn mà không phát, nhưng càng khiến người chấn động hồn phách, do cả người Túc Dạ Liêu tĩnh lặng, thâm trầm, lạnh lùng gộp lại, sau đó lây nhiễm đến toàn bộ không gian.
Không phải lửa giận bừng bừng, không phải sát cơ lạnh lẽo âm trầm, nhưng lại khiến sống lưng người ta lạnh toát, hoảng sợ khắc chế không được nảy lên.
Người đến báo vốn cũng vì huyết mạch vương có thể truyền thừa và vui sướng khi đi thông báo có thể được ban thưởng lập tức tắt ngúm, hắn không biết mình khiến đại nhân tức giận chỗ nào, nào còn dám ham muốn cái gì ban thưởng, vương có huyết thống cũng là việc của vương, hắn cao hứng là một chuyện, nhưng dù sao không phải chuyện của mình, dù là bản thân mình có con, bị khí thế của đại nhân bức bách như vậy, vui sướng gì đều bị doạ hết trơn.
Kẻ đến báo tin vô tội không biết mình rốt cục đã làm gì, nghe Túc Dạ Liêu ra lệnh, thanh âm vui sướng biến mất, thành ra nơm nớp lo sợ.
Tin báo nhanh chóng nói xong, Túc Dạ Liêu lại chặt một cọc gỗ rơi xuống.
“Không nói cho Ngô chủ sao?” Quay lưng với người đến báo tin, trên mặt Túc Dạ Liêu hiện ra một nụ cười, vô cùng mộng ảo, nhưng lại dữ tợn khiến người không rét mà run, “Vậy thì không nói là được rồi.”
Vốn sau khi Ngự phu nhân mang thai, Tử phu nhân sai người lập tức báo cho Kình Thương, lại bị Ngự phu nhân ngăn cản, nguyên nhân Ngự phu nhân ngăn cản rất cơ bản, vương bận bịu quốc sự, không dám vì sự tình nhi nữ mà trì hoãn việc chính, đứa bé có nàng, Tử phu nhân, và bọn tỷ muội họ là được rồi.
“Lui ra.” Mệnh lệnh của Túc Dạ Liêu khiến người đến báo tin như được đại xá, vội vã lui ra, còn vì Túc Dạ Liêu đóng cửa lại.
“Mang thai.” Túc Dạ Liêu vừa nói vừa cười đến xán lạn, đao trên tay không chút lưu tình vung lên, chặt đứt cọc ra làm hai. “Rất tốt a.” Vì quân vương hắn thai nghén dòng dõi là tác dụng duy nhất của đám nữ nhân kia, cũng là nguyên nhân hắn khoan dung cho họ. Nhưng là tại sao vẫn không cam lòng như vậy, vẫn không cách nào đè xuống nỗi căm hận này, cảm giác tuyệt vọng như muốn hủy diệt tất cả.
Không, Túc Dạ Liêu, ngươi không thể, đó là huyết mạch người ngươi yêu, sinh mệnh nhỏ đó có dòng máu người ngươi yêu, người ngươi yêu là vương, y nhất định phải có huyết thống để truyền thừa thiên hạ này, không phải sao?
Túc Dạ Liêu đã không phải thiếu niên kích động mấy năm trước nữa, sẽ không vì không cam lòng mà đưa toàn Hiển quốc vào chiến tranh, nơi chính trị, chiến trường và cảm tình đối với quân vương hắn không ngừng mài dũa, hắn trở nên vô cùng bình tĩnh, như rắn độc, hung tàn độc ác, giỏi ẩn nhẫn, tìm kiếm cơ hội, một đòn tất trúng.
Chặt đứt hết thảy cọc trong võ trường, Túc Dạ Liêu liền bình tĩnh lại, nữ nhân nơi hậu cung kia, hắn hận thì sao chứ, chỉ vì nàng là nữ nhân, liền danh chính ngôn thuận được quân vương hắn thuộc về nàng, chỉ vì nàng là nữ nhân, nàng có thể sinh ra huyết mạch cho quân vương hắn, và bởi nàng có huyết mạch của quân vương, hắn không thể động vào nàng.
Nữ nhân kia không hy vọng quân vương hắn quay về, vừa vặn, hắn cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của quân vương hắn khi biết tin này sẽ lộ ra sung sướng thế nào, càng thêm không muốn biết, tin tức quân vương hắn coi trọng nữ nhân kia thế nào, ôn nhu săn sóc ra sao truyền ra nơi hậu cung, sẽ khiến hắn phá huỷ toàn bộ thế giới mất. Vào đúng lúc này, hắn vui mừng, quân vương hắn không ở.
Túc Dạ Liêu biết mình đang trốn tránh, một ngày kia khi quân vương hắn trở về sẽ biết, nhưng hiện tại hắn hi vọng quân vương hắn có thể về chậm một chút, để hắn có thể khống chế lại sự điên cuồng đố kị nơi đáy lòng kia, dĩ vãng có thể giả vờ không biết quân vương hắn đụng vào những nữ nhân kia, nhưng nữ nhân kia mang thai, cho hắn biết quân vương hắn chạm qua những người khác, chỉ cần nghĩ đến đây, hắn đã muốn xé nát mấy người ấy. Hiện tại, để hắn điều chỉnh một chút tâm của chính mình đi.
Kình Thương trên tàu bay, đi đến Phù quốc, y căn bản không biết chuyện đã xảy ra ở Hiển quốc, cũng không biết y sắp thành cha rồi, trên tàu bay, Kình Thương một thân một mình thưởng thức phong cảnh phía dưới, đã gần rời khỏi lãnh thổ Hiển quốc.
Tốc độ tàu bay cũng không nhanh, nhanh nhất cũng chỉ có 120 km/h, nhưng nó có nguồn năng lượng ổn định để bảo đảm quá trình bay lâu dài, chỉ cần nguồn năng lượng đầy đủ, tính năng hoàn hảo, nó có thể vĩnh viễn bay, cứ tính toán như thế, khoảng cách bay mỗi ngày của tàu bay cũng rất khả quan.
Khoảng cách bay khả quan như vậy, tàu bay trừ cần bổ sung vật tư, trên căn bản không cần bỏ neo, dọc theo biên giới các quốc gia không đưa tới địch ý, sau khi tàu bay rời Hiển quốc, lại thêm hơn một tháng thời gian đi đường, là có thể biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu, Phù quốc cách Hiển quốc lại xa xôi thế nào.
Vì tiến vào địa giới Phù quốc, lại có sứ giả Phù quốc trên tàu bay, vì vậy sau khi tàu bay tiến vào, được vị sứ giả cao ngạo kia dẫn dắt, đi con đường nhanh nhất tới vương đô Phù quốc.
Tàu bay hạ xuống ở một tòa thành thị gần Phù quốc nhất, tốc độ của tàu bay nhanh hơn rất nhiều so với đi đường bộ, tin tức nhóm người Hiển quốc tới Phù quốc căn bản còn chưa có cơ hội truyền đến vương đô, tùy tiện vào vương đô Phù quốc, Hiển quốc làm như thế có vẻ thất lễ, cũng mang hiềm nghi khiêu khích, mà Phù quốc nếu không thể tổ chức tiếp đón khách mời một cách lễ độ, vậy Phù quốc đã đánh mất phong độ đại quốc đệ nhất thiên hạ.
Sứ giả có kiêu ngạo đến đâu, cũng không dám làm ra việc như vậy, sau khi thu xếp cho đoàn người Hiển quốc ở trong một tòa biệt viện, cũng sai người khoái mã đi vương đô thông cáo.
Kiểu dáng kiến trúc giữa Phù quốc và Hiển quốc khác biệt không nhiều, chỉ là trên phong cách có thêm cảm giác phù hoa, sắc thái vàng rực rỡ khắp nơi đều có thể thấy, bích hoạ và các loại trang trí xa hoa làm chủ đạo, công nghệ cao siêu tuyệt luân, nhưng không khỏi có vẻ quá mức xa hoa, thiếu nhân khí.
Liền ngay cả đồ ăn cũng đa dạng phong phú, thêm vào rất nhiều gia vị xa xỉ, tuy mùi vị tuyệt đỉnh, nhưng cũng mất đi mỹ vị của nguyên liệu, trong thâm tâm mà nói, Kình Thương cũng không thế nào yêu thích, có điều, y không xoi mói thôi.
Nơi này không như Hiểu đô đèn đuốc trắng đêm, khi tối đến, nơi ở của khách quý có vẻ hơi yên tĩnh.
Kình Thương tuy ở nơi tơ lụa xa hoa vàng rực, nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên từ lúc y sinh ra ở thế giới này tới nay, qua đêm ở một đất nước khác, dù ở kiếp trước, y cũng rất hiếm khi ra nước ngoài, trải qua thế này vẫn là lần đầu tiên, như khi tới thế giới này nhớ nhung cố quốc kiếp trước của mình, Kình Thương lúc này có hơi nhớ Hiển quốc.
Nhớ nhung núi non nơi Hiển quốc, từng gốc cây ngọn cỏ, ngay cả những chính vụ đáng ghét cũng nhớ, nguyên lai Hiển quốc trong lòng y đã có vị trí sâu nặng như vậy.
Trong bao nhiêu tưởng niệm, Kình Thương phát hiện mình nghĩ tới nhiều nhất là Túc Dạ Liêu, bởi vì đó là người chính mình tận mắt nhìn lớn lên, có cảm tình sâu sắc nhất.
Nghĩ đến Túc Dạ Liêu, không khỏi lại nghĩ đến chuyện ngày đó, bởi vì nhớ nhung mà khuôn mặt nhu hòa lần thứ hai xoắn xuýt lại, nói rằng không thèm để ý, nhưng loại chuyện đó nghĩ thế nào đều là một kiểu lúng túng a, huống hồ, là một nam nhân, ngày đó do một người khác mang cho y đỉnh điểm khoái cảm, làm sao cũng không cách nào quên được, hình ảnh quá mức sâu sắc, đó là trải nghiệm chưa từng có ai dành cho y.
Chính mình đang suy nghĩ gì vậy? Mày nhăn lại, miệng khẽ lộ ra ý cười tự giễu, vứt bỏ ý nghĩ bỗng nhiên nảy sinh. Buổi tối quả nhiên có ma lực khiến người trở nên kỳ quái, sao lại nghĩ đến chuyện như vậy, có lẽ là do tới dị quốc, tâm cô quạnh cũng khiến thân thể cô quạnh, mình không phải là người tham hoan a. Quên đi, ngủ thôi.
Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng tinh xảo mỹ vị nhưng không ấm áp Phù quốc đưa ra, theo sứ giả dẫn dắt đi du lãm thành thị gần nhất vương đô Phù quốc.
(1) Đường đao: Nhìn khá giống kiếm của Samurai nhỉ. Đăng bởi: admin
Trong võ trường từng cái cọc hoặc bằng gỗ, hoặc quấn bằng rơm, bề ngoài đơn giản, nhưng bày trong phòng, xem ra cũng có cảm giác uy phong lẫm lẫm, thêm vào trên tường, trên vũ giá (giá binh khí) xếp binh khí, toàn bộ gian phòng có vẻ hung sát.
Ánh bạc chợt loé, cọc gỗ nhìn qua rất uy phong liền bị cắt thành hai đoạn, vết cắt trơn nhẵn, nói đao có bao nhiêu sắc bén, người dụng đao lại là cao thủ thế nào.
Túc Dạ Liêu sử dụng là Đường đao giống Kình Thương, sau khi sử dụng qua loại đao này, không chỉ vì đây là đao Kình Thương sử dụng, còn có nó bá đạo sắc bén, Túc Dạ Liêu thích nhất sử dụng loại binh khí này trên chiến trường, hắn còn một thanh Đường đao (1) Kình Thương tự tay chế tạo cho, vì không muốn bôi nhọ thanh binh khí này, Túc Dạ Liêu rất để tâm rèn luyện.
Nữ nhân hậu cung bảo đảm đều không giữ được bí mật này, đó cũng là nguyên nhân vì sao không cho nữ nhân hậu cung tham dự chính sự, có điều, hậu cung cũng không có tin tức gì đáng để mọi người chú ý, thế giới này đối với hậu viện của vương cũng không phải quan tâm lắm, đây là một thế giới mà vũ lực là chí thượng, kẻ dựa vào nữ nhân bò lên trên, sẽ chỉ khiến người xem thường, thông gia chỉ có tác dụng rút ngắn quan hệ, hòa hoãn một hồi mâu thuẫn.
Có điều huyết mạch của vương có truyền thừa cũng là một việc lớn, nữ nhân ở vương cung hậu viện báo cho nhau, Hiểu đô quan chức còn ai không biết. Vương có truyền thừa, làm thần tử bọn họ cũng cao hứng, có phải là vương tương lai của Hiển quốc còn không biết, dù sao chọn vương cũng không phải nhìn xuất thân, mà là tiềm lực thiên phú, dù là chính thất sở sinh, chỉ cần không phải Thiên phú giả thì không có tư cách leo lên vị trí kia, dù là thiếp thất sinh ra, chỉ cần là Thiên phú giả, cũng có tư cách leo lên vương vị.
Dưới trướng Túc Dạ Liêu có bộ phận chủ quản tình báo, sự kiện trọng đại này tự nhiên ngay từ đầu được báo cáo cho Túc Dạ Liêu, hơn nữa vô cùng tỉ mỉ.
Người đến báo tin xem như là một thành viên của tổ chức tình báo dưới trướng Túc Dạ Liêu, nói chuyện mồm miệng rõ ràng lưu loát, ngữ điệu bình tĩnh, đối với tin tức mình muốn bẩm báo, người đến báo tin trong lòng rất cao hứng, trong giọng nói khó tránh khỏi nhiều hơn mấy phần cảm giác vui sướng, đây chính là việc vui a, mình đến thông báo cũng nên được ban thưởng đi.
Phập, lại một cọc gỗ bị hủy dưới đao của Túc Dạ Liêu, rõ ràng là người đến báo nói chuyện gần như cùng lúc cọc gỗ bị huỷ, âm thanh rơi xuống đất, nhưng không hiểu tại sao, lần này có một thứ đáng sợ gì đó khiến người ta run rẩy, khiến người tới không khỏi ngừng lại.
Túc Dạ Liêu không quay đầu lại, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn hàn băng lãnh khốc, một lần nữa chuẩn bị tư thế, “Tiếp tục.” Nghe không ra âm thanh hỉ nộ, dị thường bình tĩnh, nhưng lại khiến người đến báo lạnh cả sống lưng.
Đó là một khí thế vô hình, ẩn mà không phát, nhưng càng khiến người chấn động hồn phách, do cả người Túc Dạ Liêu tĩnh lặng, thâm trầm, lạnh lùng gộp lại, sau đó lây nhiễm đến toàn bộ không gian.
Không phải lửa giận bừng bừng, không phải sát cơ lạnh lẽo âm trầm, nhưng lại khiến sống lưng người ta lạnh toát, hoảng sợ khắc chế không được nảy lên.
Người đến báo vốn cũng vì huyết mạch vương có thể truyền thừa và vui sướng khi đi thông báo có thể được ban thưởng lập tức tắt ngúm, hắn không biết mình khiến đại nhân tức giận chỗ nào, nào còn dám ham muốn cái gì ban thưởng, vương có huyết thống cũng là việc của vương, hắn cao hứng là một chuyện, nhưng dù sao không phải chuyện của mình, dù là bản thân mình có con, bị khí thế của đại nhân bức bách như vậy, vui sướng gì đều bị doạ hết trơn.
Kẻ đến báo tin vô tội không biết mình rốt cục đã làm gì, nghe Túc Dạ Liêu ra lệnh, thanh âm vui sướng biến mất, thành ra nơm nớp lo sợ.
Tin báo nhanh chóng nói xong, Túc Dạ Liêu lại chặt một cọc gỗ rơi xuống.
“Không nói cho Ngô chủ sao?” Quay lưng với người đến báo tin, trên mặt Túc Dạ Liêu hiện ra một nụ cười, vô cùng mộng ảo, nhưng lại dữ tợn khiến người không rét mà run, “Vậy thì không nói là được rồi.”
Vốn sau khi Ngự phu nhân mang thai, Tử phu nhân sai người lập tức báo cho Kình Thương, lại bị Ngự phu nhân ngăn cản, nguyên nhân Ngự phu nhân ngăn cản rất cơ bản, vương bận bịu quốc sự, không dám vì sự tình nhi nữ mà trì hoãn việc chính, đứa bé có nàng, Tử phu nhân, và bọn tỷ muội họ là được rồi.
“Lui ra.” Mệnh lệnh của Túc Dạ Liêu khiến người đến báo tin như được đại xá, vội vã lui ra, còn vì Túc Dạ Liêu đóng cửa lại.
“Mang thai.” Túc Dạ Liêu vừa nói vừa cười đến xán lạn, đao trên tay không chút lưu tình vung lên, chặt đứt cọc ra làm hai. “Rất tốt a.” Vì quân vương hắn thai nghén dòng dõi là tác dụng duy nhất của đám nữ nhân kia, cũng là nguyên nhân hắn khoan dung cho họ. Nhưng là tại sao vẫn không cam lòng như vậy, vẫn không cách nào đè xuống nỗi căm hận này, cảm giác tuyệt vọng như muốn hủy diệt tất cả.
Không, Túc Dạ Liêu, ngươi không thể, đó là huyết mạch người ngươi yêu, sinh mệnh nhỏ đó có dòng máu người ngươi yêu, người ngươi yêu là vương, y nhất định phải có huyết thống để truyền thừa thiên hạ này, không phải sao?
Túc Dạ Liêu đã không phải thiếu niên kích động mấy năm trước nữa, sẽ không vì không cam lòng mà đưa toàn Hiển quốc vào chiến tranh, nơi chính trị, chiến trường và cảm tình đối với quân vương hắn không ngừng mài dũa, hắn trở nên vô cùng bình tĩnh, như rắn độc, hung tàn độc ác, giỏi ẩn nhẫn, tìm kiếm cơ hội, một đòn tất trúng.
Chặt đứt hết thảy cọc trong võ trường, Túc Dạ Liêu liền bình tĩnh lại, nữ nhân nơi hậu cung kia, hắn hận thì sao chứ, chỉ vì nàng là nữ nhân, liền danh chính ngôn thuận được quân vương hắn thuộc về nàng, chỉ vì nàng là nữ nhân, nàng có thể sinh ra huyết mạch cho quân vương hắn, và bởi nàng có huyết mạch của quân vương, hắn không thể động vào nàng.
Nữ nhân kia không hy vọng quân vương hắn quay về, vừa vặn, hắn cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của quân vương hắn khi biết tin này sẽ lộ ra sung sướng thế nào, càng thêm không muốn biết, tin tức quân vương hắn coi trọng nữ nhân kia thế nào, ôn nhu săn sóc ra sao truyền ra nơi hậu cung, sẽ khiến hắn phá huỷ toàn bộ thế giới mất. Vào đúng lúc này, hắn vui mừng, quân vương hắn không ở.
Túc Dạ Liêu biết mình đang trốn tránh, một ngày kia khi quân vương hắn trở về sẽ biết, nhưng hiện tại hắn hi vọng quân vương hắn có thể về chậm một chút, để hắn có thể khống chế lại sự điên cuồng đố kị nơi đáy lòng kia, dĩ vãng có thể giả vờ không biết quân vương hắn đụng vào những nữ nhân kia, nhưng nữ nhân kia mang thai, cho hắn biết quân vương hắn chạm qua những người khác, chỉ cần nghĩ đến đây, hắn đã muốn xé nát mấy người ấy. Hiện tại, để hắn điều chỉnh một chút tâm của chính mình đi.
Kình Thương trên tàu bay, đi đến Phù quốc, y căn bản không biết chuyện đã xảy ra ở Hiển quốc, cũng không biết y sắp thành cha rồi, trên tàu bay, Kình Thương một thân một mình thưởng thức phong cảnh phía dưới, đã gần rời khỏi lãnh thổ Hiển quốc.
Tốc độ tàu bay cũng không nhanh, nhanh nhất cũng chỉ có 120 km/h, nhưng nó có nguồn năng lượng ổn định để bảo đảm quá trình bay lâu dài, chỉ cần nguồn năng lượng đầy đủ, tính năng hoàn hảo, nó có thể vĩnh viễn bay, cứ tính toán như thế, khoảng cách bay mỗi ngày của tàu bay cũng rất khả quan.
Khoảng cách bay khả quan như vậy, tàu bay trừ cần bổ sung vật tư, trên căn bản không cần bỏ neo, dọc theo biên giới các quốc gia không đưa tới địch ý, sau khi tàu bay rời Hiển quốc, lại thêm hơn một tháng thời gian đi đường, là có thể biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu, Phù quốc cách Hiển quốc lại xa xôi thế nào.
Vì tiến vào địa giới Phù quốc, lại có sứ giả Phù quốc trên tàu bay, vì vậy sau khi tàu bay tiến vào, được vị sứ giả cao ngạo kia dẫn dắt, đi con đường nhanh nhất tới vương đô Phù quốc.
Tàu bay hạ xuống ở một tòa thành thị gần Phù quốc nhất, tốc độ của tàu bay nhanh hơn rất nhiều so với đi đường bộ, tin tức nhóm người Hiển quốc tới Phù quốc căn bản còn chưa có cơ hội truyền đến vương đô, tùy tiện vào vương đô Phù quốc, Hiển quốc làm như thế có vẻ thất lễ, cũng mang hiềm nghi khiêu khích, mà Phù quốc nếu không thể tổ chức tiếp đón khách mời một cách lễ độ, vậy Phù quốc đã đánh mất phong độ đại quốc đệ nhất thiên hạ.
Sứ giả có kiêu ngạo đến đâu, cũng không dám làm ra việc như vậy, sau khi thu xếp cho đoàn người Hiển quốc ở trong một tòa biệt viện, cũng sai người khoái mã đi vương đô thông cáo.
Kiểu dáng kiến trúc giữa Phù quốc và Hiển quốc khác biệt không nhiều, chỉ là trên phong cách có thêm cảm giác phù hoa, sắc thái vàng rực rỡ khắp nơi đều có thể thấy, bích hoạ và các loại trang trí xa hoa làm chủ đạo, công nghệ cao siêu tuyệt luân, nhưng không khỏi có vẻ quá mức xa hoa, thiếu nhân khí.
Liền ngay cả đồ ăn cũng đa dạng phong phú, thêm vào rất nhiều gia vị xa xỉ, tuy mùi vị tuyệt đỉnh, nhưng cũng mất đi mỹ vị của nguyên liệu, trong thâm tâm mà nói, Kình Thương cũng không thế nào yêu thích, có điều, y không xoi mói thôi.
Nơi này không như Hiểu đô đèn đuốc trắng đêm, khi tối đến, nơi ở của khách quý có vẻ hơi yên tĩnh.
Kình Thương tuy ở nơi tơ lụa xa hoa vàng rực, nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên từ lúc y sinh ra ở thế giới này tới nay, qua đêm ở một đất nước khác, dù ở kiếp trước, y cũng rất hiếm khi ra nước ngoài, trải qua thế này vẫn là lần đầu tiên, như khi tới thế giới này nhớ nhung cố quốc kiếp trước của mình, Kình Thương lúc này có hơi nhớ Hiển quốc.
Nhớ nhung núi non nơi Hiển quốc, từng gốc cây ngọn cỏ, ngay cả những chính vụ đáng ghét cũng nhớ, nguyên lai Hiển quốc trong lòng y đã có vị trí sâu nặng như vậy.
Trong bao nhiêu tưởng niệm, Kình Thương phát hiện mình nghĩ tới nhiều nhất là Túc Dạ Liêu, bởi vì đó là người chính mình tận mắt nhìn lớn lên, có cảm tình sâu sắc nhất.
Nghĩ đến Túc Dạ Liêu, không khỏi lại nghĩ đến chuyện ngày đó, bởi vì nhớ nhung mà khuôn mặt nhu hòa lần thứ hai xoắn xuýt lại, nói rằng không thèm để ý, nhưng loại chuyện đó nghĩ thế nào đều là một kiểu lúng túng a, huống hồ, là một nam nhân, ngày đó do một người khác mang cho y đỉnh điểm khoái cảm, làm sao cũng không cách nào quên được, hình ảnh quá mức sâu sắc, đó là trải nghiệm chưa từng có ai dành cho y.
Chính mình đang suy nghĩ gì vậy? Mày nhăn lại, miệng khẽ lộ ra ý cười tự giễu, vứt bỏ ý nghĩ bỗng nhiên nảy sinh. Buổi tối quả nhiên có ma lực khiến người trở nên kỳ quái, sao lại nghĩ đến chuyện như vậy, có lẽ là do tới dị quốc, tâm cô quạnh cũng khiến thân thể cô quạnh, mình không phải là người tham hoan a. Quên đi, ngủ thôi.
Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng tinh xảo mỹ vị nhưng không ấm áp Phù quốc đưa ra, theo sứ giả dẫn dắt đi du lãm thành thị gần nhất vương đô Phù quốc.
(1) Đường đao: Nhìn khá giống kiếm của Samurai nhỉ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.