Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 16: Mọi người đều có tâm tư của riêng mình

N.Pearl

22/10/2023

Khi nghĩ mình đã thành công thì Sở Minh Quân xoay người lại, tay trái chống lên gối, mở mắt nhìn tôi, còn tôi thì giật mình thon thót, vì hai người đang rất là sát nhau.

- Chào buổi sáng, nàng ngủ có ngon không? Đêm qua ta cảm thấy mình không được yên giấc lắm!

Tôi chỉ biết ấp úng trả lời, mắt không dám nhìn thẳng Sở Minh Quân:

- Em ngủ cũng không được ngon lắm! Chắc là do ngài ngủ ở đây chưa quen đấy!

Nắm bắt được sơ hở trong lời nói của tôi, Sở Minh Quân liền đáp:

- Không ngon sao? Vậy mà ta lại thấy khác đấy! Nàng vừa ôm ta vừa luôn miệng khen “ngon lắm, ngon lắm!”, thật sự không biết sao?

Vừa nói vừa chỉ vào một mảng áo bị ướt trước ngược mình, tôi thật sự không tin được, mình nằm mơ vui đến mức chảy cả nước miếng lên người hắn sao. Nếu vậy sau này còn mặt mũi đâu mà đòi quyền lợi cho mình chứ, tôi khóc thầm trong lòng, quả này thật sự đen đủi mà.

Nhìn thấy tôi xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để trốn, Sở Minh Quân bèn không trêu chọc nữa, rời khỏi giường, mặc lại y phục đêm qua, rồi mới ngước nhìn tôi, mà nói:

- Ta về phòng thay y phục, nàng bảo nô tì của nàng vào chăm sóc đi, rồi cùng nhau ăn sáng, ta sẽ dặn đầu bếp của phủ hôm nay làm món cánh gà chiên.

Thấy tôi vẫn chưa có tâm trạng để mà trả lời lại, Sở Minh Quân chỉ ung dung rời đi, miệng vẫn không ngừng cười. Thấy hắn vừa rời khỏi, tôi liền trùm chăn kín người, sau đó hét thật lớn, kể từ lúc tôi gặp hắn đến nay, mặt mũi thể diện đều bị mất sạch, thật là xui xẻo mà.

Minh Ca thò đầu vào, thấy tôi trùm chăn kín mít, liền có suy nghĩ không chín chắn, cười một cách gian xảo với tôi.

- Tiểu thư ơi là tiểu thư, người cảm thấy sao rồi? Có mệt lắm không? Có cần em xoa bóp hay gì không? Em thấy Sở thân Vương bước ra ngoài với nụ cười tươi lắm, chắc hai người đêm qua nồng nhiệt lắm hả?

- Cái gì mà “nồng nhiệt”? Bọn ta vẫn chưa có gì hết, đêm qua chỉ đơn thuần là ngủ chung thôi! Em đừng suy diễn bậy bạ!

Tôi liền đáp lời Minh Ca, phản biện rõ ràng, không để một xíu cơ hội cho Minh Ca nghĩ thêm. Hít thở một hơi thật sâu để chỉnh lại tinh thần, tôi bước vào phòng ăn để dùng bữa sáng. Sở Minh Quân đã ngồi sẵn ở đó, cứ như đang chờ tiếp tục trêu chọc tôi vậy, ngồi vào bàn, tôi cố ăn thật nhanh, để có thể rời đi, tránh mặt Sở Minh Quân.

Nhưng cứ mỗi lần tôi ăn hết thức ăn trong bát, Sở Minh Quân liền gắp một cái cánh gà chiên để vào lại, tôi liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn mỉm cười, khuôn mặt tỏ ra mình vô tội. Đến khi kết thúc bữa ăn, bụng tôi đã no căng, Sở Minh Quân liền chớp thời cơ, dắt tôi đi dạo quanh vườn hoa, tôi chỉ đành miễn cưỡng lết theo hắn.

Hai người cứ đi tản bộ, trời vào cuối đông, cũng còn khá lạnh, nhưng cũng đã có ánh nắng, rọi xuống hình dáng hai người, một trước một sau, không nhanh không chậm. Không khí vô cùng ngượng ngùng, tôi không thể chịu nổi, liền lên tiếng trước:



- Hôm nay ngài không có việc à? Bình thường sáng ra em đã thấy ngài đi mất tiêu cho đến chiều muộn rồi.

- Tất nhiên lát nữa ta sẽ rời đi, nhưng do mấy hôm nay ít gặp nàng, nên ta đã tranh thủ thời gian, chỉ để gặp nàng một chút, nếu không có lẽ nàng sẽ quên khuôn mặt của phu quân mình mất!

- Ngài xem em là đồ ngốc à? Làm sao em có thể quên được khuôn mặt ngài chứ!

Nghe được câu trả lời ưng ý, Sở Minh Quân tâm trạng vui vẻ, xoa nhẹ đầu tôi, rồi dặn dò vài thứ, sau đó mới rời đi. Tôi đứng đó thẩn thờ, động tác xoa đầu này, lại thấy vui vui trong lòng, tâm trạng của tươi tắn hơn hẳn, quyết định hôm nay sẽ điều chế thuốc cho Sở Minh Quân.

Các dược liệu đã được tôi tìm thấy để hồi phục xương cốt bao gồm cây lịn tưa, mạy vang, huyết giác, kê huyết đằng, na rừng, cẩu tích, kha khếp, hầu vĩ tóc, thiên niên kiện, vương cốt đằng...mọi thứ đã được phơi khô, sau đó đổ chung vào bình thuốc, cho thêm ba chén nước, nấu trong một canh giờ.

Trong thời gian chờ đợi, tôi rủ Minh Ca đi chơi cờ ca rô, đánh khoảng chục ván, thấy thời gian đã được, tôi nhờ Minh Ca đến xem bình thuốc đang được sắc ở khu bếp. Minh Ca hí hửng đi vào, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục đen, đang mở nắp thuốc vừa nhìn vừa dùng đũa chọt vào trong, Minh Ca thấy vậy liền hét lên với hắn:

- Tên kia, ngươi đang làm gì đó, ngươi không biết đây là đồ của tiểu thư sao? Ngươi là người làm ở bộ phận nào, ta sẽ báo cáo lại với quản sự!

Tên đó thấy mình bị phát hiện, chỉ để đồ lại như cũ, quay người rời đi, Minh Ca nổi điên khi thấy bị phớt lờ, liền túm lấy góc áo hắn, không cho rời đi.

- Cái tên này, ngươi bị điếc à? Có nghe ta hỏi không? Rốt cuộc ngươi là người ở đâu? Mau chóng khai ra tên họ mình ngay!

- Cái con nhóc này, ngươi biết đang nắm vạt áo của ai không hả? Còn không mau buông ra!!!

- Ngươi không nói thì làm sau ta biết tên nhóc ngươi là ai? Ta không buông đấy! Khi nào ngươi khai tên ngươi, làm ở đâu, đã làm gì với bình thuốc của tiểu thư thì ta sẽ thả tay!

Do bị Minh Ca nắm áo từ đằng sau, lại là con gái, hắn không dám ra tay, sợ mình lỡ nặng tay quá, lại là người kề cận với Dương Đặng Vi, như thế sẽ không ổn lắm, chỉ có thể nói chuyện để làm dịu đi không khí:

- Ngươi chỉ cần biết ta là người trong phủ này, ban nãy ta cũng chỉ là thấy bình thuốc lạ, nên mới đến xem thử, chưa hề động tay động chân vào bình thuốc đó, có được chưa?

- Ngươi cứ mập mờ không dám nói ra thân phận, chắc chắn là người xấu! Đừng hòng ta buông ra!

Hai người cứ giằng co ầm ĩ, tôi chờ trong phòng thấy Minh Ca lâu quá không thấy quay lại, liền đi ra phòng bếp xem tình hình, chỉ thấy được cảnh hai người đang lôi lôi kéo kéo, tôi bước lại gần, hỏi Minh Ca:

- Minh Ca à, em đang làm gì vậy? Còn người này là ai?

Hai người thấy tôi đang nhìn, liền im lặng, sau đó Minh Ca mới báo cáo:



- Dạ tiểu thư, em đang tính kiểm tra thuốc thì bắt gặp tên này đang thập thập thò thò, còn động chạm đến bình thuốc, nên đã giữ hắn lại tra hỏi, nhưng tên này một mực không chịu khai tên họ, chắc chắn là có mưu đồ xấu!

- Người này sao?

Tôi ngước nhìn người đó, quan sát khuôn mặt, hắn ta thấy tôi nhìn, sắc mặt có hơi căng thẳng, không dám nhìn lại tôi. Tôi ngước nhìn người đó, quan sát khuôn mặt, hắn ta thấy tôi nhìn, sắc mặt có hơi căng thẳng, không dám nhìn lại tôi. Tôi càng tiến sát lại, nhìn càng kĩ khuôn mặt hắn, mới nhận ra là người đã giúp tôi cản đường hai tên thích khách hôm kỹ viện, sau đó thì biến mất.

Tôi trố mắt, chỉ vào mặt hắn, la lên:” Là anh, người đã giúp tôi lúc gặp nguy hiểm, đúng không?”. Trần Thanh thấy tôi đã nhận ra hắn, biết sự việc đã bị vỡ lỡ, liền không còn kháng cự Minh Ca, lặng lẽ đáp lời:

- Thần là cận vệ của Sở thân Vương, được mệnh lệnh đi theo phu nhân để bảo vệ người, tuyệt đối không hề có ý đồ xấu xa!

- Anh là người của ngài ấy sao?

Tôi trố mắt ngạc nhiên, nhận được cái gật đầu của Trần Thanh, chỉ biết thán phục:

- Thì ra là vậy, thảo nào, đêm hôm đó anh lại kịp thời đến cứu tôi, còn Sở Minh Quân cũng vừa đúng lúc là đến đó tìm tôi như thế!

Thấy cũng không còn việc gì, tôi bảo Minh Ca thả áo hắn ra, xem như là đã xong chuyện, Minh Ca mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng vẫn phải thả tay ra, phủi phủi tay ra hiệu cho Trần Thanh biến đi càng xa càng tốt, hắn liếc lại Minh Ca, dự định rời đi thật nhanh. Bỗng tôi chợt nhớ ra một điều, gọi với lại:

- Này, tôi vẫn chưa biết tên anh là gì đấy?

- Thần tên Trần Thanh!

Sau đó chỉ nghe tiếng “vút”, người cũng biến mất. Đúng là cận vệ của Hoang tử, thân thủ cũng nhanh, hèn gì có thể một chọi hai người vào đêm đó. Tôi nhún vai, đi vào bếp để xem bình thuốc, xem ra đúng là không có vấn đề gì, liền chắt thuốc ra vào trong một cái bát nhỏ, đợi xíu nữa ăn tối xong sẽ mang đến cho Sở Minh Quân, lấy lại địa vị bị mất mặt vào ban sáng. Hí hửng mang vào phòng, sau đó thì tôi đi tắm rửa rồi ăn tối.

Vừa ngâm mình trong bồn tắm, tôi chợt nghĩ đến chuyện của Trần Thanh, xem ra không phải hắn theo dõi mình ngày một ngày hai, có lẽ từ ban đầu, Sở Minh Quân cũng đã không tin tưởng tôi, mới phái thuộc hạ thân tín theo dõi như vậy.

Có điều…đến tận khi tôi đã gả cho hắn một thời gian như vậy, tên Sở Minh Quân này vẫn không chịu buông bỏ lòng nghi ngờ đối với tôi hay sao. Trong lòng có một chút buồn, nghĩ lại thì hắn ta cũng là con cái của hoàng tộc, sinh ra đều có lòng nghi ngờ với tất cả mọi người, huống hồ tôi chỉ vừa quen biết hắn có vài tháng, nhưng như vậy cũng thật quá đa nghi rồi, chẳng lẽ đến cuối đời, hắn cũng sẽ không biết đến người tốt là như thế nào sao.

Tôi càng nghĩ càng chìm vào lòng nước, đến khi mặt nước ở ngang với đầu, tôi mới đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, cũng như để lại bao suy nghĩ ngổn ngang vào trong bồn nước đó, lau mình rồi bước ra ngoài.

Mặc kệ Sở Minh Quân nghĩ tôi là kẻ như thế nào, tôi đã có một cuộc sống mới, thì mọi hành động suy nghĩ của tôi sẽ đều do tôi quyết định, cho dù sau này có như thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối cũng sẽ không hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook