Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 13: Một đôi vợ chồng, vui vẻ sống qua ngày

N.Pearl

22/10/2023

Tất nhiên tôi vẫn chưa từ bỏ công cuộc mở một tiệm trà sữa để bán khi về già, nếu như.. chỉ là nếu như khi Sở Minh Quân đã tìm được ý trung nhân, đá tôi ra khỏi phủ. Tôi liền lên kế hoạch chuẩn bị công thức, kết hợp với tìm kiếm dược liệu chữa trị cho Sở Minh Quân.

Đầu tiên, tôi nhờ hạ nhân ở phủ làm giúp tôi một cái dài có thể nằm bằng gỗ, cùng với bộ bàn ghế để đặt ở khoảng sân dưới cây cổ thụ, đó là nơi lí tưởng để tôi có thể nghỉ trưa, uống trà hoặc chơi cùng Minh Ca.

Tiếp đến, là thử nghiệm công thức nước trái cây tự pha, bằng cách ngâm các loại trái cây với đường phèn, còn Minh Ca bên cạnh sẽ giúp tôi để hỗn hợp đó vào keo đựng, tôi còn thử ủ trái cây để làm rượu, vừa thơm vừa nhẹ, thích hợp uống buổi tối.

Nghĩ đến thôi cũng đã phấn chấn lắm rồi, bình rượu trái cây khi hoàn thành xong, tôi liền đào một cái lỗ ngay gốc cây cổ thụ chôn chiếc bình đó xuống, đợi một thời gian nữa, sẽ đào nó lên.

Hì hục cả một buổi, tôi liền sai Minh Ca chia nước trái cây cho mọi người giải khát, còn mình chỉ giữ lại một bình nhỏ để uống, sau đó nằm trên ghế gỗ, nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe mỗi tiếng gió xen kẽ tiếng lá xào xạc, tôi giật mình thức dậy, mơ mơ màng màng hỏi Minh Ca hiện tại đã là mấy giờ rồi.

Chỉ nghe đáp lại bây giờ đang là giờ mùi rồi, nhẩm nhẩm trong đầu:” Giờ mùi là… à, là 3 giờ chiều, mà… khoan đã, sao giọng Minh Ca giống đàn ông thế?”, quay đầu lại nhìn, thì thấy Sở Minh Quân đang ngồi lên ghế, trên tay đang cầm một chiếc cốc đựng trà trái cây mà tôi đã pha, đưa vào miệng nếm thử.

Đặt cốc lại trên bàn, khen trà của tôi pha ngon, rồi tiếp tục nói:

- Ta cùng vài người trở về phủ, liền nghe các hạ nhân khen món nước nàng pha rất ngon, ta lại không hề biết việc đó, nên mới muốn nếm thử, nàng không trách ta đó chứ?

Giọng nói có chút hờn dỗi, không phải là hắn đang ghen tị với mọi người là chỉ có mình hắn chưa được uống đó chứ. Tôi dụi dụi mắt, ngáp một cái thật đã rồi mới thong thả trả lời:

- Không phải là tôi không muốn cho ngày uống, mà do ngài quá bận việc, đi đâu bao lâu tôi còn chưa biết, nếu pha trà cho ngài, đến lúc ngài về thì trà đã mất hương vị, lại không còn ngon nữa. Nếu ngài thích trà này như vậy, để lát tôi pha cho ngài là được rồi chứ gì.

- Nghe nàng nói như vậy, ta đã an lòng rồi, có điều… nàng đã là vợ của ta, không nghĩ đến việc thay đổi cách xưng hô hay sao? Nếu người ngoài nghe được, sẽ trách phu thê mới cưới chúng ta không được hòa thuận, ảnh hưởng đến người đã ban hôn đấy!

Đây…đây chẳng phải là ép tôi sao, nhìn cái khuôn mặt nhẵn lỳ đang trêu chọc tôi, liền bắt đầu hối hận khi đã hứa sẽ pha trà cho hắn, lắp bắp:

- Tôi…tôi…

- E hèm!

Hắn cắt ngang lời tôi, giả bộ đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát xem có ai ở gần đây không. Còn tôi thì giật thót vì bị gằn giọng, không kịp nghĩ nhiều, miệng đã buông một câu:

- Tôi..Em, em biết rồi, sau này em sẽ không xưng “tôi” nữa!!!



Mặc dù xưng hô vẫn chưa đúng quy tắc, nhưng cũng đã làm Sở Minh Quân hài lòng, gật đầu khen ngợi tôi nhanh nhạy, sau này từ từ sửa đổi, miệng hắn thì không ngừng cười, cảm giác như sắp kéo đến tận mang tai, còn tôi thì cốc cốc đầu, thầm trách mình quá ngu ngốc, dễ dàng nghe lời hắn ta.

Bỗng dưng bàn tay hắn chìa ra trước mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn Sở Minh Quân, khó hiểu không biết hắn muốn gì, còn hắn chỉ nhẹ nhàng đáp một câu:

- Ban nãy ta thấy nàng ngủ ngon nên không tiện đánh thức, bây giờ cũng đã trễ rồi, để ta dắt nàng về phòng tắm rửa thay đồ, rồi cùng nhau ăn tối.

Chà, đúng là người tình tin đồn của biết bao cô gái ngây thơ ngoài kia, quá là ga lăng, thầm nhớ tới trước kia, với hoàn cảnh này, nếu là mẹ tôi sẽ nói “ con gái con lứa ngủ trương thây, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Còn không mau tắm rửa cơm nước rồi học bài đi hả?”, không sai một li, cảm thán đó mới là cuộc sống của tôi.

Hiện tại, đối mặt với những lời như vầy của Sở Minh Quân, tôi cũng đã thấy quen dần, chai lì cảm xúc. Cũng không e ngại, nắm lấy tay hắn, để hắn kéo tôi ngồi dậy, sau đó cùng nhau đi về phòng.

Đến khi tôi vào phòng, khuôn mặt Minh Ca mới lấp ló xuất hiện, tôi giả bộ tức giận, không muốn nói chuyện với em ấy, tội bỏ mặc tôi nằm đó, bị Sở Minh Quân trêu chọc. Minh Ca chỉ biết chắp tay xoa xoa, bảo rằng là Sở vương bảo em ấy lui xuống, cũng không dám cãi lệnh, mới lủi thủi lui xuống, nhưng mà vẫn đứng canh từ xa, có điều nhìn thấy cảnh tình chàng ý thiếp, hai người nhìn nhau, nắm tay vui vẻ đi về, chẳng phải rất là hạnh phúc sao.

Tôi phun nước bọt “Phì” một tiếng, gì mà hạnh phúc, nhắc nhở Minh Ca đừng suy tưởng bậy bạ, tôi với hắn chỉ là tình đồng chí thôi, Minh Ca nghe chữ “đồng chí” thì khó hiểu, lẩm nhẩm xem đó có nghĩa là gì, khi quay người tính hỏi tôi, trong phòng đã không còn bóng dáng ai ngoại trừ em ấy, còn tôi đã chuồn đi ngâm mình, thư giản tinh thần rồi.

Buổi tối, bàn ăn đã được chuẩn bị, hôm nay ngoại trừ tôi và Sở Minh Quân còn có tên Đông Sở Thanh ngồi vào bàn nữa, tôi liếc nhìn Sở Thanh, sau đó nói:

- Nè, Sở Thanh đại nhân, ngài là con trai độc nhất của Tể tưởng, sau lại đến phủ của tôi ăn chực vậy?

- Cái gì mà ăn chực? Với lại đây là phủ của anh em chí cốt ta, không phải của cô, sợ ta ăn hết thức ăn của cô hay gì?

- Đúng vậy đấy, tôi sợ ngài ăn hết thức ăn đấy, tôi được gả vào phủ này rồi, cũng phải được ý kiến chứ!!!

- Bộ cô là heo chắc, nguyên bàn thức ăn như vầy, còn sợ hết nữa sao?

- Ngài nói ai là heo hả?

- Ta nói cô đấy!

Đông Sở Thanh vểnh môi lên đáp trả, hai chúng tôi lườm nhau muốn tóe lửa, thấy có món đùi gà chiên nước mắm yêu thích, tôi liền mặc kệ hắn, liền tính gắp một cái bỏ vào bát, còn cái thứ hai sẽ cho Sở Minh Quân, tên Sở Thanh thấy vậy liền giơ đũa đến cái đùi gà tôi đang gắp trên dĩa, tôi phồng má, trợn mắt nhìn hắn:

- Ngài nói không ăn thức ăn của tôi mà, cái đùi này là tôi đã xí trước, để cho phu quân của tôi, ngài mau bỏ đũa ra, không là tôi không để yên cho ngài đâu đấy!!



- Cái gì? Đồ heo như cô mà biết nghĩ đến phu quân mình sao? Ta thấy cô đây là muốn một mình chiếm trọn hai cái đùi gà thì có!

Nói xong liền dùng lực tay, cái đùi gà bay thẳng vào miệng chén của hắn, cái tên mỏ hỗn này, để xem bà đây hôm nay giải quyết ngươi như thế nào. Tôi liền giả bộ bỏ qua, nhét cơm đầy miệng, sau đó nốc thêm một cốc nước, giả bộ bị nghẹn, vỗ vỗ ngực liên hồi, liền phun hết lên người của Đông Sở Thanh. Hắn ta nhìn thấy quần áo bị dính đầy cơm của tôi, khuôn mặt liền chuyển xanh chuyển tím, gào lên:

- Con nhỏ đầu heo này!!! Cô xem cô đã làm gì với bộ quần áo của ta đây hả?!!! Ghê chết đi được!!

- Ai bảo ngài cứ gọi tôi là đồ heo làm chi, nếu ngài muốn thay quần áo, xin hãy rời bàn, đến phòng quần áo, sẽ có nha hoàn giúp ngài thay y phục mới.

Hai chúng tôi như nước với lửa, cãi nhau ỏm tỏi, chỉ có Sở Minh Quân nãy giờ im lặng, từ tốn gắp đồ ăn cho mình. Thật ra, tôi chỉ muốn tạo bầu không khí thoải mái chút thôi, việc chúng tôi lấy nhau, cũng đều là tính toán của người bề trên hết, một cuộc hôn nhân bị sắp đặt, đâu ai là cảm thấy vui vẻ thoải mái, ngay cả tên Đông Sở Thanh này, bình thường tôi cũng chỉ ghẹo hắn cho vui, chứ từ hôm ở kỹ viện, tôi đã nhận ra, bên ngoài tên này mang danh là kẻ ăn chơi trác tác, ra vào lầu xanh, nhưng thực chất bên trong lại là người cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo, cũng là người kề cận, giúp đỡ Sở Minh Quân.

Cho nên tôi chỉ e sợ sau này, tranh quyền đoạt lợi xảy ra, có thể ba người chúng tôi cũng sẽ không còn tâm trạng thoải mái như bây giờ nữa.

Thoáng cái đã vào mùa đông, thời tiết đặc biệt lạnh, tôi phải mặc thêm hai lớp áo bên ngoài như vậy mới cảm thấy cơ thể không bị hạ nhiệt, ban đêm thỉnh thoảng còn có tuyết rơi. Có một đêm, tuyết rơi rất nhiều, buổi sáng tôi thức dậy nhìn ra ngoài sân đã thấy trắng xóa, lớp tuyết dày làm tôi muốn nghịch ngợm một chút.

Tôi chọn một bộ y phục màu tím khoai khá thoải mái, đeo hai bao tay có lớp bông lót ở giữa để giữ ấm, sau đó rủ Minh Ca cùng tôi đi nặn tuyết. Nhìn thấy tôi và Minh Ca đang nghịch nghịch, nặn hình dáng tuyết, các nô tì của phủ cũng tò mò, vây xung quanh ngắm nghía, thấy càng lúc càng đông, tôi liền rủ mọi người cùng nghịch, ban đầu có vẻ họ còn hơi e ngại thân phận của tôi, nhưng sau khi Minh Ca lên tiếng, mọi người cũng bắt đầu tham gia.

Nhận thấy không khí có vẻ vui, tôi liền tổ chức cuộc thi, ai hoàn thành tác phẩm đẹp nhất trong nửa canh giờ sẽ được nhận năm cái bánh dẻo nhân anh đào với năm mươi đồng bạc, nghe có thưởng, mọi người đều không còn ngại ngần mà bắt tay vào cuộc đua.

Không khí náo nhiệt cả một phủ, từ xa, có hai người đang nhìn vào khung cảnh ấy, ánh mắt không rời của Sở Minh Quân chỉ hướng vào một người lẫn trong đám đông, lặng lẽ quan sát từng hành động, cất lời với người đang đứng kế bên:

- Mấy nay ta nghe nói Dương Đặng Vi đang tìm kiếm một vài dược liệu, cậu có biết thông tin gì về việc đó hay không?

- Theo như thần quan sát, giống như nàng ta đang điều chế phương thuốc nào đó, còn mục đích thì thần vẫn chưa nắm được.

Người lên tiếng là Trần Thanh, hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi, vì lần trước đã ra tay giúp lúc ở kỹ viện, nên hắn cũng không tiện xuất hiện bình thường ở trong phủ.

- Cậu hãy theo dõi việc này rồi báo cho ta biết, hoàn thành xong lần này thì không cần theo dõi Dương Đặng Vi nữa, trở về với công việc trước kia được rồi!

- Thần đã rõ!

Trần Thanh nghe lệnh xong, quay người rời đi, chỉ còn mỗi Sở Minh Quân đang đứng trên đài quan sát, vẫn nhìn theo bóng lưng của Dương Đặng Vi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook