Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 27: Trở về

N.Pearl

22/10/2023

Thi thể Minh Ca đã lạnh ngắt, còn tôi chỉ biết nhìn người khác khiêng em ấy đi khỏi căn phòng, tôi cũng loạng choạng đứng dậy mà với theo họ. Tôi muốn bảo với họ rằng, Minh Ca cần trở về nơi em ấy muốn, về với người mẹ và em trai đang chờ đợi em ấy mỗi ngày.

Bước ra khỏi cửa, vì không chú ý mà tôi đã bước hụt chân xuống các bậc thềm, ngã nhào ra sân, mọi người ai nấy đều hốt hoảng mà chạy lại. Lúc ấy, tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ những cái đầu đang vây lấy tôi, còn tôi cũng chưa kịp nói gì mà đã ngất lịm đi.

Trong khoảng không tối đen, tôi nhìn thấy hình bóng Minh Ca đang đi phía trước, tôi liền chạy thật nhanh để có thể gặp em ấy, nhưng chạy mãi chạy mãi, khoảng cách giữa tôi và Minh Ca càng ngày càng xa, cho dù tôi có gọi khản cổ tên em ấy vẫn không thấy em ấy ngoảnh đầu lại.

Tôi tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống mặt đất, từng giọt, từng giọt rơi xuống rồi tan đi mất, như thể tôi đang đứng trên một mặt hồ vô tận vậy. Mọi thứ vẫn tối đen, chỉ có tiếng nấc của tôi vang vọng.

Không biết qua bao lâu, khi đã khóc cạn nước mắt, tôi mới nhắm mắt lại, từng dòng hồi ức cứ lần lượt xuất hiện, còn có thể cảm nhận được giọng của Minh Ca mỗi lần gọi tôi, “Tiểu thư ơi, tiểu thư đã dậy chưa? Để em hầu tiểu thư rửa mặt nhé?!!”, “ Trà của tiểu thư là ngon nhất, sau này em sẽ ở bên tiểu thư suốt đời, để uống trà do tiểu thư pha.”

Tôi chỉ là một học sinh trung học mười bảy tuổi, chưa trải qua bất kì mất mát to lớn nào, lại bị cuốn vào thế giới của sự toan tính, tôi đã quá ngây thơ, nghĩ rằng tất thảy mọi thứ đều sẽ diễn ra bình thường nếu như mình không tranh giành đấu đá, nhưng đã sai rồi, từ đầu tôi đã sai rồi.

Mệt mỏi quá, cuộc sống như vậy, ở bên Sở Minh Quân là một điều hạnh phúc, nhưng cũng trả giá quá nhiều, liệu sau này, phụ thân, mẫu thân, những người bên cạnh mình đều sẽ an toàn mà sống tiếp không. Tôi sợ, sợ nhìn thấy hình ảnh đẫm máu của họ.

Cả người run lên bần bật, cố gắng nhắm mắt thật chặt, kìm nén suy nghĩ lung tung. Giờ đây, không gian đã trở nên tĩnh lặng, không còn một chút âm thanh nào nữa.

Vì cứ tối đen như vậy nên tôi cũng không biết hiện tại đã là ngày hay đêm, nên tôi đã không chịu được nữa, liền đứng dậy mà tiến về phía trước. Tôi không chắc là mình có đi đúng hướng không, nhưng ngồi yên cũng không phải là giải pháp.

Không biết qua bao lâu, bỗng có một âm thanh vang lên, tôi liền tiến lại gần, thử nghe xem là tiếng gì, nhận ra là tiếng nhạc, giọng nữ ca sĩ đang hát:

“ I let it fall, my heart

And as it fell, you rose to claim it

It was dark and I was over

Until you kissed my lips and you saved me”



Là bài hát " Set fire to the rain" của nữ ca sĩ Adele, cũng là bài hát yêu thích nhất của tôi, thích đến nỗi tôi đã cài làm báo thức mỗi sáng, để mỗi lần nhạc vang lên, tôi đều có thể tỉnh dậy để hát theo. Nhưng mà khoan đã…sao bài hát này có thể xuất hiện ở đây được.

Tôi bừng tỉnh giấc, mắt mở to nhìn căn phòng vừa thân thuộc vừa xa lạ, là căn phòng trước kia của tôi, căn phòng thời hiện đại, tiếng chuông báo thức vẫn không ngừng vang lên trong điện thoại đang nằm cạnh giường.

Tay tôi luống cuống cầm lấy điện thoại để tắt đi, sau đó chầm chậm mà đặt từng bàn chân xuống mặt sàn, cứ như sợ rằng, đây chỉ là một giấc mơ, nếu bước đi thì mọi thứ sẽ tan biến đi mất vậy.

Nhưng điều đó đã không xảy ra, hơi lạnh từ sàn nhà truyền đến lòng bàn chân, cảm giác vô cùng chân thực. Tôi liền chạy một mạch xuống lầu, cảnh mà từ lâu tôi chưa nhìn thấy, căn bếp quen thuộc, có cha tôi đang ngồi đọc báo, còn mẹ thì đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

Tôi đứng im tại chỗ, trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt, mẹ quay đầu lại nhìn thấy tôi, cũng không nhận ra biểu hiện khác lạ của tôi, chỉ cất giọng nói:

Dậy rồi sao? Mau lại ăn sáng rồi tranh thủ thay đồ, hôm nay là ngày tựu trường, không nên đến muộn đâu đấy!!!

Hôm nay là ngày tựu trường sao? Như vậy, có nghĩa là thời gian tôi xuyên không đến thế giới khác, chỉ như một đêm tôi nằm ngủ một đêm thôi. Là thực hay là mơ vậy, hiện tại tôi cũng không nhận định rõ được nữa.

Chỉ là, tôi chạy lại ôm lấy mẹ, mặt không ngừng dụi vào lưng bà ấy, luôn miệng bảo rằng: “ Con rất nhớ mẹ!”, mẹ và cha tôi đều ngạc nhiên trước hành động đột ngột của tôi. Bà ấy xoay người, cốc đầu tôi.

- Chỉ là đi học thôi, không phải đi đánh trận! Đừng có mà làm lố như vậy, hay là muốn xin tiền đây?!!

- Chắc là như vậy rồi! Cô nhóc này càng lớn càng có thêm chiêu trò mới nhỉ!!

Cha tôi cũng lên tiếng phụ họa theo, tôi cũng chỉ biết mỉm cười, ngầm khẳng định theo suy nghĩ của hai người. Nhìn ngắm khuôn mặt của mình trước gương, vỗ vỗ vài cái lên má, xác thực đây không phải là mơ rồi mới an tâm đi đến trường.

Lớp năm cuối của tôi vẫn giống như năm ngoái, mọi người đều đã ghép cặp sẵn để ngồi, tôi cũng vậy, đang nhìn ngó xem cô bạn thân Tiểu Vy đang ngồi ở đâu thì bỗng dưng có một lực từ đằng sau đánh vào vai tôi.

Tôi giật mình quay lại, thì ra là cậu bạn Lục Tuấn cùng lớp, cậu ta chấp hai bàn tay lại tỏ ý xin lỗi vì đã vô tình đụng trúng tôi rồi nhanh chóng tụ họp với đám bạn cuối lớp. Tôi cũng không để ý nhiều, dù sao, tôi với cậu ta mặc dù học chung hai năm nhưng chưa lần nào nói chuyện với nhau.



- An Nhiên, đến đây ngồi đi!!!

Tôi nghe có người đang gọi mình, ngơ ngác nhìn xung quanh, thì ra là cô bạn thân Tiểu Vy đang nhiệt tình vẫy tay ra chú ý với tôi. Tôi mỉm cười thật tươi rồi nhanh chóng chạy đến.

Yên vị chỗ ngồi, Tiểu Vy lựa chọn bàn áp chóp, khá xa với vị trí ngồi của giáo viên, vì cô ấy rất thích ngủ trong giờ học. Chúng tôi bàn chuyện trong hè, tôi thì chỉ quanh quẩn ở nhà, còn cô ấy luôn luôn ở trại hè vui chơi.

- Nè, bà cô già của tôi ơi!!! Thanh xuân sắp hết rồi đấy!!! Tranh thủ kiếm cho mình một anh bạn trai để dắt đi khắp thành phố đi chứ!!

Tiểu Vy trêu chọc tôi, còn tôi chỉ chu môi, tỏ ý không thèm. Đang tranh luận sôi nổi thì tiếng chuông giờ học reo lên, ai nấy nhanh chóng yên vị chỗ ngồi, phía trước chúng tôi là hai cô bạn có sở thích làm đẹp, còn phía sau…lại là Lục Tuấn vừa đụng tôi ở cửa ban nãy và cậu bạn thân tên Trường Quân.

Tiểu Vy và Lục Tuấn có tính cách khá sôi nổi, lại làm quen nhau trong thời gian đi chung trại hè, từ đó mà kết thân với nhau, ngược lại với Lục Tuấn, anh chàng Trường Quân khá ít nói và trầm lắng. Nhưng đó cũng là do tôi tự đánh giá thôi thực ra cậu ta khá nổi tiếng trong trường, đặc biệt là phái nữ, chắc là do dáng người cao ráo và là dân thể thao.

Hai người kia bắt đầu thân với nhau hơn, lại lôi kéo thêm tôi và Trường Quân, lập thành nhóm bốn người, cùng nhau “giúp đỡ” trong học tập. Tôi cũng không ý kiến gì, dù sao, nhiều bạn vẫn tốt hơn, còn Trường Quân cũng lười biếng từ chối, nằm gục xuống bàn, mặc kệ chúng tôi, Lục Tuấn bảo rằng, như vậy có nghĩa cậu ta cũng đồng ý.

Ngày đầu tiên đi học lại, mọi thứ vẫn trôi qua bình thường, tan học, Tiểu Vy rủ mọi người đi ăn, chuẩn bị cho lớp học chiều, đến tối còn phải luyện thi. Đến khi tôi trở về nhà, đã là 9 giờ tối, ăn vội bữa cơm rồi tắm rửa nghỉ ngơi một chút, tôi lại phải ngồi lại lên bàn ôn luyện bài tập.

Do sự xuất hiện của khoảng thời gian đó, tôi như đã trải qua thời gian dài mà không học hành, nên bây giờ cần phải chăm chỉ ôn tập lại, quả thực là đau khổ mà.

Đến khoảng 11 giờ đêm, tôi mới lọ mọ tắt đèn bàn, chui lên giường nằm. Chiếc giường nệm êm ái bao năm qua của tôi, tôi nhắm mắt chuẩn bị hưởng thụ giấc ngủ ngon, nhưng chợt có suy nghĩ, nếu như tôi ngủ, lại xuyên không về thế giới đó thì phải làm sao.

Không phải tôi không muốn quay trở về, tôi cũng nhớ Sở Minh Quân, nhưng hiện tại mới là cuộc sống thực sự của tôi, rời xa gia đình và bạn bè, tôi khá là đắn đo. Quyết định sẽ không ngủ, nhưng với áp lực học tập vào ban ngày, tôi nhanh chóng bị đánh bại bởi cơn buồn ngủ sau 15 phút.

Mọi thứ an tĩnh, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gọi thân thương da diết, lại như là tuyệt vọng, khiến lòng cũng đau nhói, “ Dương Đặng Vi, nàng mau tỉnh lại đi!!! Dương Đặng Vi…”

Giật mình tỉnh giấc, hóa ra chỉ là giấc mơ, nhưng nước mắt đã ướt đẫm trên gối, tôi xoa xoa bàn tay ở nơi lòng ngực, sao lại đau như vậy. Có lẽ là tưởng tượng, tôi cũng không hề xuyên không lại cơ thể của Dương Đặng Vi, như thể, tất thảy mọi thứ xảy ra nơi đó, chỉ vỏn vẹn là một giấc mộng dài của tôi mà thôi.

Nhưng người con trai Sở Minh Quân mà tôi yêu ở nơi đó, chẳng lẽ sau này… mãi mãi không gặp lại nhau được nữa hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook