Chương 87: Cảm ngộ của thánh nhân
Phật Tiền Hiến Hoa
10/10/2019
- Đại thiếu gia, ngài đã không ngủ hai ngày rồi, hôm nay nên về nghỉ
ngơi, hắc ngư đã chết, đại thiếu gia không cần ở nơi này nữa.
Lúc này Thiết Sơn đi tới quan tâm nói.
- Bây giờ ta còn chưa buồn ngủ, hơn nữa ta cần thủ ở đây miễn cho có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mặt khác, ta còn vài chỗ muốn tìm hiểu. Thiết Sơn, ngươi cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi, nếu không yên lòng thì đổi cho hộ vệ khác gác đêm.
Lý Tu Viễn nói.
Thiết Sơn trung thành tuyệt đối đứng bảo hộ ở bên cạnh cũng hai đêm thức trắng, vì thế nói ngay:
- Vậy đại thiếu gia cẩn thận, tiểu nhân đi nghỉ trước, tiểu nhân an bài các huynh đệ khác gác đêm.
- Đi đi.
Lý Tu Viễn phất phất tay ra hiệu.
Thiết Sơn nhẹ gật đầu rời đi.
Bất quá rất nhanh lại có hai hộ vệ khác đi tới canh giữ sau lưng Lý Tu Viễn, bảo hộ hắn.
Lúc này Lý Tu Viễn đi ngang qua ngọn lửa còn chưa tắt kia, tới bên hồ nhìn cờ chiêu hồn và tế phẩm vẫn còn cắm bên hồ. Hôm qua còn hai mươi mấy thủy quỷ là oan hồn bị thủy yêu ăn thịt mà bị nhốt trong hồ, thế mà hôm nay lại chẳng còn con quỷ nào, chỉ có gió không ngừng thổi cờ chiêu hồn bay chập chờn.
- Chẳng lẽ đám thủy quỷ kia đều đi đầu thai cả rồi?
Lý Tu Viễn nghĩ thầm trong lòng, hắn bước dọc theo bờ hồ, một đường đi thẳng về phía trước. Lúc này âm thanh non nớt lần nữa vang lên.
- Đánh yêu quái, đánh yêu quái, đánh chết yêu quái xấu xa nhà ngươi.
Một nữ hài bốn tuổi đứng trên mặt hồ, cầm một cây trúc nhỏ không ngừng đánh xuống, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ nghiêm túc và chăm chú, đứng giữa gió to trông như muốn bay lên, trông cứ như việc giỏi nhất của con bé chính là cầm gậy đánh yêu vậy.
- Sao con bé vẫn còn ở đây?
Lý Tu Viễn sửng sốt một chút.
Muội muội bốn tuổi của Tiểu Can Tử vẫn là thủy yêu trong hồ.
- Tiểu muội muội, yêu quái đã bị đánh chết, trong hồ không có yêu quái.
Lý Tu Viễn đi tới nhưng dám lại quá gần, hắn sợ Thất Khiếu Linh Lung Tâm của mình khiến hồn phách non nớt của cô bé tán loạn.
Tiểu nữ hài chợt nghiêng đầu nhìn Lý Tu Viễn:
- Huynh nói bậy, rõ ràng yêu quái vẫn còn trong hồ, hôm qua ta vẫn thấy nó.
- Hôm qua yêu quái vẫn còn nhưng hôm nay yêu quái đã chết, muội xem đi, thi thể yêu quái đã bị thiêu hủy đằng kia.
Lý Tu Viễn chỉ vào đống lửa vẫn chưa cháy hết.
Tiểu nữ hài nháy nháy mắt:
- Ta không thấy gì cả, huynh gạt ta, ta muốn đánh yêu quái ở đây, chỉ cần ta đánh chết yêu quái sẽ không còn ai bị nó ăn thịt nữa.
Nói xong, tiểu nữ hài lại cố chấp cầm gậy trúc lên.
Lý Tu Viễn thấy vậy liền trầm mặc, mà hai hộ vệ lại nhìn nhau, trên mặt là thần sắc chấn kinh, không biết đại thiếu gia nhà mình đang nói chuyện với ai.
Bất quá thân là hộ vệ, bọn họ biết đại thiếu gia có năng lực câu thông quỷ thần, chỉ sợ hiện tại đụng phải quỷ quái nào đó bên hồ nên đang trò chuyện cùng nó.
- Tiểu muội muội, sao hôm nay muội lại một mình đánh yêu quái, những người khác đâu rồi?
Nửa ngày sau Lý Tu Viễn mới mở miệng hỏi.
- Lúc bọn họ rời đi họ còn muốn dẫn ta theo nhưng ta muốn đánh yêu quái nên không đi cùng.
Tiểu nữ hài cúi đầu, tựa hồ thương tâm khổ sở:
- Ta muốn đánh chết yêu quái rồi mới đi.
- Chấp niệm sao?
Lý Tu Viễn không khỏi cười khổ một tiếng.
Đây là chấp niệm của oan hồn, nếu không giúp họ xóa tan chấp niệm họ sẽ không thể đầu thai, chỉ có thể trở thành dã quỷ, hẳn các thủy quái khác đã khôi phục tự đo mà đi đầu thai rồi.
- Sư phụ nói ta là thánh nhân trời sinh, vừa sinh ra đã có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, có điều lại chẳng thể giúp nữ hài này hóa giải chấp niệm, này thì gọi là chấp niệm cái gì đó.
Chứng kiến cảnh này, Lý Tu Viễn rất khó chịu.
Lý Tu Viễn không đi ngăn tiểu nữ hài kia, hắn ngăn không được.
Thất Khiếu Linh Lung Tâm của hắn đâu cũng chẳng giúp được tiểu nữ hài chưa, chỉ cần hắn tới gần con bé thì hồn phách con bé sẽ tiêu tán, vì thế chỉ có thể lẳng lặng đứng bên hồ mà nhìn.
Không biết qua bao lâu, ngàn vạn cảm khái của Lý Tu Viễn chỉ hóa thành một lời thì thào:
“Thấy bi kịch mới biết thế gian tràn đầy bi kịch, lúc ta còn sống, nguyện xóa tan bi kịch trên thế gian…”
Có điều hắn chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Đột nhiên trên trời sấm sét đùng đùng, cứ như trên chín tầng trời vừa xúc động vì cái gì đó, trong nhất thời tất cả thần phật, đạo sĩ đang có thể cảm ngộ thiên đạo đều có cảm ứng.
Có người đang nhập định mà thân thể chứng động, phun máy khó tin mà trợn tròn mắt.
Có tượng thần được thờ trong miếu bỗng kêu lên một tiếng răng rắc hiện ra vết nứt, nhang đèn bay tán loạn.
Có ác quỷ trong địa ngục không ngừng kêu khóc.
Có thần linh kinh hồn tán đảm ở chín tầng mây.
Lúc này Thiết Sơn đi tới quan tâm nói.
- Bây giờ ta còn chưa buồn ngủ, hơn nữa ta cần thủ ở đây miễn cho có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mặt khác, ta còn vài chỗ muốn tìm hiểu. Thiết Sơn, ngươi cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi, nếu không yên lòng thì đổi cho hộ vệ khác gác đêm.
Lý Tu Viễn nói.
Thiết Sơn trung thành tuyệt đối đứng bảo hộ ở bên cạnh cũng hai đêm thức trắng, vì thế nói ngay:
- Vậy đại thiếu gia cẩn thận, tiểu nhân đi nghỉ trước, tiểu nhân an bài các huynh đệ khác gác đêm.
- Đi đi.
Lý Tu Viễn phất phất tay ra hiệu.
Thiết Sơn nhẹ gật đầu rời đi.
Bất quá rất nhanh lại có hai hộ vệ khác đi tới canh giữ sau lưng Lý Tu Viễn, bảo hộ hắn.
Lúc này Lý Tu Viễn đi ngang qua ngọn lửa còn chưa tắt kia, tới bên hồ nhìn cờ chiêu hồn và tế phẩm vẫn còn cắm bên hồ. Hôm qua còn hai mươi mấy thủy quỷ là oan hồn bị thủy yêu ăn thịt mà bị nhốt trong hồ, thế mà hôm nay lại chẳng còn con quỷ nào, chỉ có gió không ngừng thổi cờ chiêu hồn bay chập chờn.
- Chẳng lẽ đám thủy quỷ kia đều đi đầu thai cả rồi?
Lý Tu Viễn nghĩ thầm trong lòng, hắn bước dọc theo bờ hồ, một đường đi thẳng về phía trước. Lúc này âm thanh non nớt lần nữa vang lên.
- Đánh yêu quái, đánh yêu quái, đánh chết yêu quái xấu xa nhà ngươi.
Một nữ hài bốn tuổi đứng trên mặt hồ, cầm một cây trúc nhỏ không ngừng đánh xuống, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ nghiêm túc và chăm chú, đứng giữa gió to trông như muốn bay lên, trông cứ như việc giỏi nhất của con bé chính là cầm gậy đánh yêu vậy.
- Sao con bé vẫn còn ở đây?
Lý Tu Viễn sửng sốt một chút.
Muội muội bốn tuổi của Tiểu Can Tử vẫn là thủy yêu trong hồ.
- Tiểu muội muội, yêu quái đã bị đánh chết, trong hồ không có yêu quái.
Lý Tu Viễn đi tới nhưng dám lại quá gần, hắn sợ Thất Khiếu Linh Lung Tâm của mình khiến hồn phách non nớt của cô bé tán loạn.
Tiểu nữ hài chợt nghiêng đầu nhìn Lý Tu Viễn:
- Huynh nói bậy, rõ ràng yêu quái vẫn còn trong hồ, hôm qua ta vẫn thấy nó.
- Hôm qua yêu quái vẫn còn nhưng hôm nay yêu quái đã chết, muội xem đi, thi thể yêu quái đã bị thiêu hủy đằng kia.
Lý Tu Viễn chỉ vào đống lửa vẫn chưa cháy hết.
Tiểu nữ hài nháy nháy mắt:
- Ta không thấy gì cả, huynh gạt ta, ta muốn đánh yêu quái ở đây, chỉ cần ta đánh chết yêu quái sẽ không còn ai bị nó ăn thịt nữa.
Nói xong, tiểu nữ hài lại cố chấp cầm gậy trúc lên.
Lý Tu Viễn thấy vậy liền trầm mặc, mà hai hộ vệ lại nhìn nhau, trên mặt là thần sắc chấn kinh, không biết đại thiếu gia nhà mình đang nói chuyện với ai.
Bất quá thân là hộ vệ, bọn họ biết đại thiếu gia có năng lực câu thông quỷ thần, chỉ sợ hiện tại đụng phải quỷ quái nào đó bên hồ nên đang trò chuyện cùng nó.
- Tiểu muội muội, sao hôm nay muội lại một mình đánh yêu quái, những người khác đâu rồi?
Nửa ngày sau Lý Tu Viễn mới mở miệng hỏi.
- Lúc bọn họ rời đi họ còn muốn dẫn ta theo nhưng ta muốn đánh yêu quái nên không đi cùng.
Tiểu nữ hài cúi đầu, tựa hồ thương tâm khổ sở:
- Ta muốn đánh chết yêu quái rồi mới đi.
- Chấp niệm sao?
Lý Tu Viễn không khỏi cười khổ một tiếng.
Đây là chấp niệm của oan hồn, nếu không giúp họ xóa tan chấp niệm họ sẽ không thể đầu thai, chỉ có thể trở thành dã quỷ, hẳn các thủy quái khác đã khôi phục tự đo mà đi đầu thai rồi.
- Sư phụ nói ta là thánh nhân trời sinh, vừa sinh ra đã có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, có điều lại chẳng thể giúp nữ hài này hóa giải chấp niệm, này thì gọi là chấp niệm cái gì đó.
Chứng kiến cảnh này, Lý Tu Viễn rất khó chịu.
Lý Tu Viễn không đi ngăn tiểu nữ hài kia, hắn ngăn không được.
Thất Khiếu Linh Lung Tâm của hắn đâu cũng chẳng giúp được tiểu nữ hài chưa, chỉ cần hắn tới gần con bé thì hồn phách con bé sẽ tiêu tán, vì thế chỉ có thể lẳng lặng đứng bên hồ mà nhìn.
Không biết qua bao lâu, ngàn vạn cảm khái của Lý Tu Viễn chỉ hóa thành một lời thì thào:
“Thấy bi kịch mới biết thế gian tràn đầy bi kịch, lúc ta còn sống, nguyện xóa tan bi kịch trên thế gian…”
Có điều hắn chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Đột nhiên trên trời sấm sét đùng đùng, cứ như trên chín tầng trời vừa xúc động vì cái gì đó, trong nhất thời tất cả thần phật, đạo sĩ đang có thể cảm ngộ thiên đạo đều có cảm ứng.
Có người đang nhập định mà thân thể chứng động, phun máy khó tin mà trợn tròn mắt.
Có tượng thần được thờ trong miếu bỗng kêu lên một tiếng răng rắc hiện ra vết nứt, nhang đèn bay tán loạn.
Có ác quỷ trong địa ngục không ngừng kêu khóc.
Có thần linh kinh hồn tán đảm ở chín tầng mây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.