Chương 79: Lôi Thần Giáng Lâm
Phật Tiền Hiến Hoa
08/10/2019
Lý Tu Viễn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vạn dặm không mây, trời xanh một mảnh, gió nhẹ chầm chậm.
Mặc dù thời tiết rất tốt nhưng đấy không phải thứ hắn muốn thấy lúc này.
“Hi vọng sẽ thành công a."
Trong lòng Lý Tu Viễn âm thầm nghĩ, sau đó ném tế văn vào chậu than để thiêu đốt.
Dưới ngọn lửa kia, tế văn cháy không còn một mảnh, mà nói cũng kỳ, khói khi đối tế văn lại có một tia khói màu xanh, nó bay tới dung hợp với khói nhanh ở gần đấy rồi hóa thành một đạo khói chầm chậm bay lên bầu trời, mất hút dưới tầm mắt, cũng chẳng thấy rõ rốt cuộc nó bay tới nơi nào.
Lý Tu Viễn nhìn làn khói xanh biến mất, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần hi vọng.
Hắn biết khói xanh mang theo tế văn của hắn bay đi, kèm theo đó là lời thỉnh cầu của trăm thôn dân Đại Hồ. Phàm là thần linh nào thấy được đoàn nhang đèn này, hắn sẽ giáng lâm xuống đây.
Điều khiến Lý Tu Viễn lo làm làn khói xanh không gặp được vị thần nào hết, hoặc thần linh có gặp được cũng vì nhang đèn, tế phẩm quá ít mà không hiển linh.
Chính vì thế nên tế thần thông thường luôn phải cử hành vài ngày và làm vô cùng long trọng, vì long trọng mới khiến thần linh cảm ứng được, vì nhang đèn dày đặc mới đả động tới thần linh, từ đó hiện thân cứu giúp.
Khói xanh bay đi một hồi lâu mà mọi thứ vẫn bình thường, không có bất kỳ dị tượng nào cả.
- Lý, Lý công tử, không lẽ thỉnh thần thất bại.
Lão thôn trưởng hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, nhìn hết thảy đều bình thường hỏi Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn cau mày:
- Có vẻ lần thứ nhất thỉnh thần đã thất bại, bất quá ta còn viết một mảnh tế văn khác, thử lại lần nữa xem sao, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nói xong, hắn liền lấy bài tế văn thứ hai ra.
Nội dung tế văn thứ hai chẳng khác gì tờ đã đốt, khác biệt duy nhất là mực viết hòa trộn với máu của hắn mà thành, cùng với đó là ấn ký đại biểu thân phận của Lý Tu Viễn.
Sở dĩ phải viết thêm vì sợ tế văn thứ nhất không linh nghiệm, vì vậy mà tự chuẩn bị dự phòng.
Có điều lúc hắn muốn lấy tế văn thứ hai ra đọc thì thôn dân Đại Hồ lại xôn xao chỉ lên trời.
- Xem kìa, có thứ gì đó thật lớn đang bay tới đây.
Thứ thật lớn ư?
Vì sao lại nói vậy?
Thần sắc Lý Tu Viễn cổ quái nhìn thoáng qua thôn dân, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này hắn thấy ở phía xa có một tầng mây ngưng tụ bay chậm rãi về phía này. Vạn dặm vốn không mây, vì thế đám mây to này trông cực kỳ quái dị, chẳng hợp với khung cảnh xung quanh tí nào.
"Ầm ầm ~!"
Bên trong tầm mây vang lên âm thanh sấm sét, truyền đi toàn bộ thôn Đại Hồ.
- Quá tốt rồi, chúng ta mời Lôi Thần đến.
- Lôi Thần hiển linh, nhanh, nhanh dập đầu khẩn cầu Lôi Thần, cầu ngài ấy diệt trừ đại yêu giúp chúng ta.
- Khẩn cầu Lôi Thần trên trời thương bách tính thôn Đại Hồ, giúp chúng ta trừ bỏ yêu quái trong hồ lớn.
Lão thôn trưởng hiểu chuyện, lập tức kéo theo thôn dân quỳ bái đám lôi vân kia.
Ngay cả hộ vệ Lý gia bọn hộ vệ cũng kính sợ thần linh, cả đám đều quỳ xuống.
Chỉ có Lý Tu Viễn sừng sững đứn trước tế bàn trước không nhúc nhích tí nào, mang theo vài phần hiếu kì vàngưng trọng nhìn tầng mây kia.
Tầng mây chậm rãi bay tới, sau cùng trôi dạt đến trên không hồ lớn mới ngừng lại.
- Ta chính là Lôi Thần dưới trướng Lôi Tướng, vừa mới dạo chơi nơi đây, nghe nói nơi đây có oan khuất, tới để điều tra.
Trong tầng mây truyền tới âm thanh uy nghiêm rộng rãi, tựa như kinh lôi, khiến lòng người chấn kinh run sợ.
Vạn dặm không mây, trời xanh một mảnh, gió nhẹ chầm chậm.
Mặc dù thời tiết rất tốt nhưng đấy không phải thứ hắn muốn thấy lúc này.
“Hi vọng sẽ thành công a."
Trong lòng Lý Tu Viễn âm thầm nghĩ, sau đó ném tế văn vào chậu than để thiêu đốt.
Dưới ngọn lửa kia, tế văn cháy không còn một mảnh, mà nói cũng kỳ, khói khi đối tế văn lại có một tia khói màu xanh, nó bay tới dung hợp với khói nhanh ở gần đấy rồi hóa thành một đạo khói chầm chậm bay lên bầu trời, mất hút dưới tầm mắt, cũng chẳng thấy rõ rốt cuộc nó bay tới nơi nào.
Lý Tu Viễn nhìn làn khói xanh biến mất, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần hi vọng.
Hắn biết khói xanh mang theo tế văn của hắn bay đi, kèm theo đó là lời thỉnh cầu của trăm thôn dân Đại Hồ. Phàm là thần linh nào thấy được đoàn nhang đèn này, hắn sẽ giáng lâm xuống đây.
Điều khiến Lý Tu Viễn lo làm làn khói xanh không gặp được vị thần nào hết, hoặc thần linh có gặp được cũng vì nhang đèn, tế phẩm quá ít mà không hiển linh.
Chính vì thế nên tế thần thông thường luôn phải cử hành vài ngày và làm vô cùng long trọng, vì long trọng mới khiến thần linh cảm ứng được, vì nhang đèn dày đặc mới đả động tới thần linh, từ đó hiện thân cứu giúp.
Khói xanh bay đi một hồi lâu mà mọi thứ vẫn bình thường, không có bất kỳ dị tượng nào cả.
- Lý, Lý công tử, không lẽ thỉnh thần thất bại.
Lão thôn trưởng hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, nhìn hết thảy đều bình thường hỏi Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn cau mày:
- Có vẻ lần thứ nhất thỉnh thần đã thất bại, bất quá ta còn viết một mảnh tế văn khác, thử lại lần nữa xem sao, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nói xong, hắn liền lấy bài tế văn thứ hai ra.
Nội dung tế văn thứ hai chẳng khác gì tờ đã đốt, khác biệt duy nhất là mực viết hòa trộn với máu của hắn mà thành, cùng với đó là ấn ký đại biểu thân phận của Lý Tu Viễn.
Sở dĩ phải viết thêm vì sợ tế văn thứ nhất không linh nghiệm, vì vậy mà tự chuẩn bị dự phòng.
Có điều lúc hắn muốn lấy tế văn thứ hai ra đọc thì thôn dân Đại Hồ lại xôn xao chỉ lên trời.
- Xem kìa, có thứ gì đó thật lớn đang bay tới đây.
Thứ thật lớn ư?
Vì sao lại nói vậy?
Thần sắc Lý Tu Viễn cổ quái nhìn thoáng qua thôn dân, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này hắn thấy ở phía xa có một tầng mây ngưng tụ bay chậm rãi về phía này. Vạn dặm vốn không mây, vì thế đám mây to này trông cực kỳ quái dị, chẳng hợp với khung cảnh xung quanh tí nào.
"Ầm ầm ~!"
Bên trong tầm mây vang lên âm thanh sấm sét, truyền đi toàn bộ thôn Đại Hồ.
- Quá tốt rồi, chúng ta mời Lôi Thần đến.
- Lôi Thần hiển linh, nhanh, nhanh dập đầu khẩn cầu Lôi Thần, cầu ngài ấy diệt trừ đại yêu giúp chúng ta.
- Khẩn cầu Lôi Thần trên trời thương bách tính thôn Đại Hồ, giúp chúng ta trừ bỏ yêu quái trong hồ lớn.
Lão thôn trưởng hiểu chuyện, lập tức kéo theo thôn dân quỳ bái đám lôi vân kia.
Ngay cả hộ vệ Lý gia bọn hộ vệ cũng kính sợ thần linh, cả đám đều quỳ xuống.
Chỉ có Lý Tu Viễn sừng sững đứn trước tế bàn trước không nhúc nhích tí nào, mang theo vài phần hiếu kì vàngưng trọng nhìn tầng mây kia.
Tầng mây chậm rãi bay tới, sau cùng trôi dạt đến trên không hồ lớn mới ngừng lại.
- Ta chính là Lôi Thần dưới trướng Lôi Tướng, vừa mới dạo chơi nơi đây, nghe nói nơi đây có oan khuất, tới để điều tra.
Trong tầng mây truyền tới âm thanh uy nghiêm rộng rãi, tựa như kinh lôi, khiến lòng người chấn kinh run sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.