Chương 121: Mặc người chém giết
Phật Tiền Hiến Hoa
30/10/2019
Nhìn thanh yêu đao kia đã sắp rơi xuống, Hà thủ ô tinh liền bị doạ đến mức sắp khóc.
- Được, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương. Nếu qua nửa nén hương ngươi trị liệu không xong, ta sẽ giết ngươi, đem đi nấu thuốc cho phụ thân ta uống.
Lý Tu Viễn nói.
Hà thủ ô tinh thở phàm một hơi nhẹ nhõm:
- Nửa nén hương đã đủ rồi nhưng mà ngươi phải thả lão hủ ra trước
- Phập ~ ~!
Lý Tu Viễn chém một đao lên trên bàn gỗ bên cạnh, trực tiếp chặt xuống một góc của bàn gỗ.
- Được rồi, được rồi không cần mở trói cũng được.
Hà thủ ô tinh nhanh chóng sửa lại lời nói:
- Chỉ cần ngươi đem lão hủ tới bên cạnh phụ thân ngươi là được, để lão hủ cho phụ thân ngươi một ngụm tinh khí, hắn liền có thể khỏi hẳn.
- Ta tin ngươi một lần.
Lý Tu Viễn xách theo Hà thủ ô tinh tới bên cạnh giường của phụ thân hắn.
Lúc này trên gương mặt già của Hà thủ ô tinh lộ ra vài phần buồn bực, rất không tình nguyện thổi cho Lý Đại Phú một ngụm tinh khí.
- Phù ~ ~!
Một ngụm bạch khí từ trong miệng hắn phun ra, mang theo một mùi thuốc nồng nặc. Lý Tu Viễn vừa ngửi được cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn, bệnh khí trong phòng đều bị thổi tan, chỉ còn lại hương thơm khắp phòng. Hắn trông thấy một ngụm bạch khí trong miệng Hà thủ ô bay ra liền theo mũi, miệng, và lỗ tai, rất nhanh liền chui vào trong thân thể phụ thân hắn.
- Được rồi, phụ thân ngươi đã không sao rồi.
Hà thủ ô tinh nói.
Quả nhiên Lý Tu Viễn màu đen trên mặt phụ thân hắn nhanh chóng biến mất, khôi phục sắc mặt bình thường. Hô hấp suy yếu cũng bắt đầu tốt hơn một chút, không đứt quảng như trước nữa.
- Không được, phụ thân ta còn chưa tỉnh, lại nhổ thêm một ngụm nữa.
Hắn trông thấy mặc dù sắc mặt của phụ thân không còn đen nữa, nhưng vẫn như củ rất yếu ớt, chưa tỉnh lại.
- Được rồi, phụ thân ngươi đã khoẻ rồi, không cần thêm đâu.
Hà thủ ô tinh nói.
Lý Tu Viễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào sợi rễ to béo liếm môi một cái.
Hà thủ ô tinh kinh hãi nói:
- Nhổ, nhổ, ta lại nhổ thêm một ngụm tinh khí cho phụ thân ngươi điều trị thân thể.
Nói xong, sắc mặt nhăn nhó rất không cam lòng mà nhổ ra thêm một ngụm tinh khí. Ngụm tinh khí này con nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều, trực tiếp bay vào trong miệng của Lý Đại Phú. Sau khi ngụm tinh khí này bay vào miệng Lý Đại Phú sắc mặt đang tái nhợt của hắn lập tức trở nên hồng nhuận. Thần sắc thoáng cái tốt lên, chẳng những khôi phục thương thế, tinh thần so với trước kia còn tốt hơn, trẻ ra rất nhiều.
- Tốt, tốt, một gốc bảo dược thật tốt, còn có thể phản lão hoàn đồng.
Lý Tu Viễn nhếch miệng cười, hài lòng vỗ vỗ đầu Hà thủ ô tinh.
Hà thủ ô tinh ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn có chút sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Lão hủ đã thổ hai ngụm tinh khí, giúp phụ thân ngươi trị lành thương thế rồi. Ngươi không được, không được ăn ta a.
- Ta từng nói là muốn ăn ngươi sao?
Lý Tu Viễn nói.
- Mặc dù ngươi không nói nhưng khẳng định trong lòng ngươi đang nghĩ như vậy.
Hà thủ ô tinh nói.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Lão nhân gia, là ngươi nghĩ nhiều, đang êm đẹp ta làm sao lại muốn ăn ngươi đây. Ta còn chưa được mười sáu tuổi, ăn ngươi vào cho dù có phản lão hoàn đồng cũng không có gì hay.
Hắn vừa sờ cái đâu bóng loáng của Hà thủ ô tinh vừa nói.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Hà thủ ô tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Nhưng mà phụ thân ta tuổi đã già, ăn ngươi vào có thể phản lão hoàn đồng, như vậy mới đáng giá.
- A~~! Tên tặc nhân trời đánh nhà ngươi, lão hủ sớm biết tặc tâm của ngươi không mất, lão hủ liều mạng với ngươi.
Hà thủ ô tinh lại quát to, nó muốn tìm Lý Tu Viễn liều mạng.
Nhưng mà bây giờ nó đang bị dây thừng buộc chặt, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa, giống như một lão tằm già.
(Là bảo cha này giống con sâu mà nói thẳng thì không nể mặt nhau quá nên để vậy.)
Lúc này trong đầu Lý Tu Viễn đang nghĩ làm sao có thể giữ lại cây Hà thủ ô này đây, dù sao đây cũng là bảo dược ngàn năm, cầu cũng không có, nếu mình đã bắt được nó thì sao có thể thả ra cơ chứ.
- Giết rồi nấu canh? Cho phụ thân ta bồi bổ thân thể?
- Hay là, hong khô cắt miếng, giữ lại về sau pha trà... A, hay là lưu lại cho sư phụ ta, để hắn luyện một lô đan dược.
Nghĩ tới đây, con mắt Lý Tu Viễn không khỏi sáng lên.
Hà thủ ô tinh tựa như đã nhìn thấu tâm tư của Lý Tu Viễn. Hiện tại khóc không ra nước mắt, nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cứ cho hắn một chút thuốc, ồi đuổi đi. Thì giờ sao có thể thành cá trên thớt của một tên phàm nhân, mặc cho người ta chém giết chứ.
- Được, ta cho ngươi thời gian nửa nén hương. Nếu qua nửa nén hương ngươi trị liệu không xong, ta sẽ giết ngươi, đem đi nấu thuốc cho phụ thân ta uống.
Lý Tu Viễn nói.
Hà thủ ô tinh thở phàm một hơi nhẹ nhõm:
- Nửa nén hương đã đủ rồi nhưng mà ngươi phải thả lão hủ ra trước
- Phập ~ ~!
Lý Tu Viễn chém một đao lên trên bàn gỗ bên cạnh, trực tiếp chặt xuống một góc của bàn gỗ.
- Được rồi, được rồi không cần mở trói cũng được.
Hà thủ ô tinh nhanh chóng sửa lại lời nói:
- Chỉ cần ngươi đem lão hủ tới bên cạnh phụ thân ngươi là được, để lão hủ cho phụ thân ngươi một ngụm tinh khí, hắn liền có thể khỏi hẳn.
- Ta tin ngươi một lần.
Lý Tu Viễn xách theo Hà thủ ô tinh tới bên cạnh giường của phụ thân hắn.
Lúc này trên gương mặt già của Hà thủ ô tinh lộ ra vài phần buồn bực, rất không tình nguyện thổi cho Lý Đại Phú một ngụm tinh khí.
- Phù ~ ~!
Một ngụm bạch khí từ trong miệng hắn phun ra, mang theo một mùi thuốc nồng nặc. Lý Tu Viễn vừa ngửi được cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn, bệnh khí trong phòng đều bị thổi tan, chỉ còn lại hương thơm khắp phòng. Hắn trông thấy một ngụm bạch khí trong miệng Hà thủ ô bay ra liền theo mũi, miệng, và lỗ tai, rất nhanh liền chui vào trong thân thể phụ thân hắn.
- Được rồi, phụ thân ngươi đã không sao rồi.
Hà thủ ô tinh nói.
Quả nhiên Lý Tu Viễn màu đen trên mặt phụ thân hắn nhanh chóng biến mất, khôi phục sắc mặt bình thường. Hô hấp suy yếu cũng bắt đầu tốt hơn một chút, không đứt quảng như trước nữa.
- Không được, phụ thân ta còn chưa tỉnh, lại nhổ thêm một ngụm nữa.
Hắn trông thấy mặc dù sắc mặt của phụ thân không còn đen nữa, nhưng vẫn như củ rất yếu ớt, chưa tỉnh lại.
- Được rồi, phụ thân ngươi đã khoẻ rồi, không cần thêm đâu.
Hà thủ ô tinh nói.
Lý Tu Viễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào sợi rễ to béo liếm môi một cái.
Hà thủ ô tinh kinh hãi nói:
- Nhổ, nhổ, ta lại nhổ thêm một ngụm tinh khí cho phụ thân ngươi điều trị thân thể.
Nói xong, sắc mặt nhăn nhó rất không cam lòng mà nhổ ra thêm một ngụm tinh khí. Ngụm tinh khí này con nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều, trực tiếp bay vào trong miệng của Lý Đại Phú. Sau khi ngụm tinh khí này bay vào miệng Lý Đại Phú sắc mặt đang tái nhợt của hắn lập tức trở nên hồng nhuận. Thần sắc thoáng cái tốt lên, chẳng những khôi phục thương thế, tinh thần so với trước kia còn tốt hơn, trẻ ra rất nhiều.
- Tốt, tốt, một gốc bảo dược thật tốt, còn có thể phản lão hoàn đồng.
Lý Tu Viễn nhếch miệng cười, hài lòng vỗ vỗ đầu Hà thủ ô tinh.
Hà thủ ô tinh ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn có chút sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Lão hủ đã thổ hai ngụm tinh khí, giúp phụ thân ngươi trị lành thương thế rồi. Ngươi không được, không được ăn ta a.
- Ta từng nói là muốn ăn ngươi sao?
Lý Tu Viễn nói.
- Mặc dù ngươi không nói nhưng khẳng định trong lòng ngươi đang nghĩ như vậy.
Hà thủ ô tinh nói.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Lão nhân gia, là ngươi nghĩ nhiều, đang êm đẹp ta làm sao lại muốn ăn ngươi đây. Ta còn chưa được mười sáu tuổi, ăn ngươi vào cho dù có phản lão hoàn đồng cũng không có gì hay.
Hắn vừa sờ cái đâu bóng loáng của Hà thủ ô tinh vừa nói.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Hà thủ ô tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Nhưng mà phụ thân ta tuổi đã già, ăn ngươi vào có thể phản lão hoàn đồng, như vậy mới đáng giá.
- A~~! Tên tặc nhân trời đánh nhà ngươi, lão hủ sớm biết tặc tâm của ngươi không mất, lão hủ liều mạng với ngươi.
Hà thủ ô tinh lại quát to, nó muốn tìm Lý Tu Viễn liều mạng.
Nhưng mà bây giờ nó đang bị dây thừng buộc chặt, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa, giống như một lão tằm già.
(Là bảo cha này giống con sâu mà nói thẳng thì không nể mặt nhau quá nên để vậy.)
Lúc này trong đầu Lý Tu Viễn đang nghĩ làm sao có thể giữ lại cây Hà thủ ô này đây, dù sao đây cũng là bảo dược ngàn năm, cầu cũng không có, nếu mình đã bắt được nó thì sao có thể thả ra cơ chứ.
- Giết rồi nấu canh? Cho phụ thân ta bồi bổ thân thể?
- Hay là, hong khô cắt miếng, giữ lại về sau pha trà... A, hay là lưu lại cho sư phụ ta, để hắn luyện một lô đan dược.
Nghĩ tới đây, con mắt Lý Tu Viễn không khỏi sáng lên.
Hà thủ ô tinh tựa như đã nhìn thấu tâm tư của Lý Tu Viễn. Hiện tại khóc không ra nước mắt, nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cứ cho hắn một chút thuốc, ồi đuổi đi. Thì giờ sao có thể thành cá trên thớt của một tên phàm nhân, mặc cho người ta chém giết chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.