Chương 41: Nhân Sơn Đại Đạo
Phật Tiền Hiến Hoa
29/09/2019
Âm hồn cưỡi Phượng Hoàng, được Thương Long hộ vệ bay thẳng lên mây xanh. Hiện Lý Tu Viễn không biết mình sẽ bay tới đâu nhưng hắn cảm thấy sư phụ hẳn đã định hương sẵn cho mình, dù hắn không biết gì nhưng đường đi thẳng tắp, không có bất kỳ sai lầm gì.
Âm hồn như bị thứ gì tiếp dẫn đồng dạng. Chỉ một lát sau sau đó, cả người Lý Tu Viễn chợt tiến vào một đoàn sương mù dày đặc.
Sương mù nặng nề đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, khiến người ta nháy mắt lạc đường, không biết phải bay tới đâu.
- Sao ở đây lại có sương mù?
Lý Tu Viễn khó hiểu, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đám sương mù này.
Thế nhưng phạm vi bao phủ của sương mù dường như rất lớn, phải bay một lúc mới thoát khỏi.
- Là một tòa đại sơn.
Bỗng dưng, sương mù tán đi, toàn đại sơn dần hiện ra trước mắt hắn.
Trong làn sương mù, đại sơn liên miên chập chùng, không biết cao bao nhiêu mà xuyên thấy qua mấy tầng mây xanh, nối liền trời đất, chẳng thấy điểm cuối là đâu, bên cạnh núi cao là từng đàn tiên hạc mơ hồ vỗ cánh, hót vang thánh thót.
“Hạc hót chín từng trời, âm thanh tựa thiên tiên!”
Chẳng biết từ đâu, trong đầu Lý Tu Viễn chợt hiện lên một câu thơ cổ.
“Chẳng lẽ đây là nơi ta cần tới? Tòa tiên sơn phúc đại kia.”
Lý Tu Viễn thầm nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên, Lý Tu Viễn đoán không sai, lúc này mây mù quanh thân hắn giảm xuống, dần đáp xuống ngọn tiên sơn kia, giờ phút này Thương Long không thấy đâu, dần biến mất trong mây mù, mà Phượng Hoàng cũng dần trở nên nhạt nhòa, dần biến mất khỏi thiên địa.
"Đạp đạp ~!"
Thân thể Lý Tu Viễn lảo đảo mấy cái, rơi vào cánh rừng trên núi.
Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, khắp nơi xung quanh lộ ra vẻ bất phầm, cây là ngọc thụ xanh biếc óng ánh, lá là phỉ thúy nhẹ nhàng phát sáng, xung quanh mây mù lượn lờ, hương thơm kỳ dị bay thoảng qua khiến cả người thanh lương, tạp niệm như bị diệt trừ sạch, cả vùng trời phía trên.
- Không xong rồi.
Lý Tu Viễn thấy một đàn tiên hạc bay ngang trời, một đống phân lớn thi nhau rớt xuống.
May mà hắn né kịp nên chưa bị dơ người.
Bất quá khi phân chim rơi xuống đất, Lý Tu Viễn quan sát liền thấy kia là một đống bạc, không phải vật ô uế gì.
- Đến cùng thì đây là mộng cảnh hay thật sự tồn tại?
Lý Tu Viễn có chút khó hiểu, cảm thấy mọi thứ đầy vẻ thần dị, khiến hắn vô cùng hiếu kỳ.
- Đúng rồi, thời gian ta lưu lại đây có hạn, chỉ được một nén nhang, nhất định phải nhanh chóng tìm chút cơ duyên.
Lúc này Lý Tu Viễn chợt nhớ tới lời sư phụ dặn. Hắn đè ép sự hiếu kỳ trong lòng, bắt đầu đi xuyên qua cánh rừng, tự mình tình kiếm cơ duyên.
Có điều tìm một hồi lâu, Lý Tu Viễn cũng chẳng thấy có chỗ nào đáng lưu ý, dường như nơi này chỉ là cánh rừng hoang dã, căn bản chẳng có vết tích hoạt động gì của con người.
Vậy hắn kiếm ai mà hỏi đây?
- Thật là, người tu đạo đều thích thừa nước đục thả câu, sao sư phụ lại đưa ta tới đây chứ, hại ta cứ kiếm loạn như con ruồi mất đầu.
Lý Tu Viễn khẽ lắc đầu nói, có điều sau đó vẫn đi tiếp.
Bỗng dưng, Lý Tu Viễn thấy được dấu vết của ai đó để lại.
Một gốc ngọc thụ đứng thẳng, trên ngọc thụ là cây búa, kế bên là bàn cờ vây, xung quanh chẳng có chút bụi nào, hình như có người thường xuyên sử dụng.
Lúc này hắn muốn qua nhìn một chút, có điều đi tới một nữa, khóe mắt lại thấy kế bên có một ngọn núi nhỏ, dường như có người đang ngồi trên đấy.
- Hả, có người?
Lúc này Lý Tu Viễn đi ngang qua bàn cờ vây, hướng về phía bóng người đang ngồi kia.
Mất một lát, hắn đã tới trước núi nhỏ, ngồi trên ngọn núi nhỏ là lão giả râu tóc bạc trắng đang xếp bằng, lão giả như đang thưởng thức linh khí nhật nguyệt, nhắm mắt vô cùng an tường, chẳng chút nhúc nhích.
- Chẳng lẽ đây chính là sư tổ?
Lý Tu Viễn mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia cho hỏi, người là người tu đạo ở đây?
- Đúng vậy.
Lão giả nhắm mắt trả lời, âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng.
- Có thể dạy ta tu đạo không?
Lý Tu Viễn thẳng thắn mà hỏi.
Lão giả cười nói:
- Thế gian có vô số đại đạo, ngươi không hỏi ta tu luyện đại đạo gì sao?
- Là tại hạ lỗ mãng, xin hỏi lão nhân gia này tu luyện là đại đạo gì?
Lý Tu Viễn thi lễ nói.
- Nhân Sơn đại đạo.
Lão giả cười nói.
Thần sắc Lý Tu Viễn thần sắc khẽ động, Nhân Sơn đại đạo ư?
Chẳng phải hai chữ Nhân và Sơn hợp lại thành chữ Tiên ư, chẳng lẽ lão nhân này là người tu tiên?
*Nhân: 人
**Sơn: 山
*Tiên: 仙
- Lão nhân gia, người có thể dạy cho con đạo này không?
Lý Tu Viễn nói.
- Gặp nhau tức là duyên, truyền lại cho ngươi cũng được thôi, ngươi nghe cho kỹ.
- Từ xưa tu đạo khó mà nói thành lời, đơn giản mà nói là thần khí chạy vào, cất chứa trong cơ thể. Nếu có thể kéo dài sẽ giúp tạp niệm bị bài trừ, trở nên nhẹ nhàng không tạp chất, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt…
Âm thanh lão giả vang dội, vang vọng từ bốn phía đất trời, truyền thụ đại đạo cho Lý Tu Viễn.
- Ánh trăng và ánh nắng hợp thành cầu vòng, tự có long hổ hỗ trợ, nếu kiên định còn có thể trồng Kim Liên trong biên lửa… có thể trồng Kim Liên trong biển lửa, ha ha, đây chính là Nhân Sơn đại đạo, ngươi nhớ kỹ chưa?
Lý Tu Viễn im lặng lắng nghe, lúc này chẳng thể tự kiềm chế dần trở nên mê man, từng đạo chân ngôn không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
Trong lúc hắn hốt hoảng, chẳng biết qua bao lâu, một tiếng quát vang dội bên tai.
- Đồ nhi, đã hết một nén nhang, con không về còn đợi tới khi nào?
Đây là âm thanh của đạo nhân mù.
Lý Tu Viễn giật mình, lập tức cảm giác được âm hồng bay lên, một đường bay về phía sau rời khỏi tiên sơn phúc địa.
Thời điểm hắn bay ngược lại kia, xuyên qua màn sương mù, giờ phút này làm gì còn lão giả tu tiên gì đó, tại chỗ của lão giả kia hiện lên hình ảnh một ngọn núi nhỏ trụi lũi.
Trong lòng Lý Tu Viễn âm thầm ngạc nhiên, mặc dù lão nhân và nhà không còn nữa nhưng chân ngôn vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, thanh âm cứ như được in vào tâm trí, không xua đi được.
Thân hình hắn bay ngược lại, vẻ mặt hốt hoảng, Lý Tu Viễn có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi. Có điều chưa ngủ được bao lâu lại cảm giác có người lay động thân thể mình.
- Đồ nhi tỉnh, đồ nhi tỉnh.
Đạo nhân mù ở một bên lây tỉnh Lý Tu Viễn.
Lúc này Lý Tu Viễn có chút mờ mịt mở mắt, phát hiện hắn đã về tới đại quán, chung quanh không còn mây mù, tiên sơn gì đó, chỉ sư phụ của hắn mà thôi.
- Con về rồi?
Lúc này Lý Tu Viễn mới hồi thần lại.
- Đương nhiên, chuyến đi này của con chỉ được chừng một nén nhang, nếu còn không về, chỉ sợ vi sư có gọi khản cổ cũng khó lòng cứu con.
Đạo nhân mù khẽ lắc đầu nói:
- May mà con không bị lạc, nếu con không phải thánh nhân trời sinh, chỉ sợ sẽ đi tới âm phủ làm bạn với quỷ hồn rồi, lúc ấy vi sư sẽ nợ một nhân quả thiên địa to lớn, xem chừng thiên lôi sẽ đánh ta không chừa tro cốt gì.
- Nguy hiểm như vậy?
Lý Tu Viễn giật mình.
- Ha ha, muốn nghe thánh nhân truyền đạo há chỉ có từng đấy nguy hiển, nói thẳng một chút là muốn mạng người, từ xưa tới nay chỉ nghe Thi Thánh, Binh Thánh, Võ Thánh, có bao giờ nghe qua Đạo Thánh đây.
Đạo nhân mù nói.
- Có a, Lão Tử chính là Đạo Thánh.
Lý Tu Viễn đáp.
- ….
Đạo nhân mù:
- Lão Tử là đặc thù, vì thế vi sư rất chán ghét người đọc sách trong thiên hạ.
- Vì sao?
Đạo nhân mù thở dài đáp:
- Biết quá nhiều, không dễ lừa.
Âm hồn như bị thứ gì tiếp dẫn đồng dạng. Chỉ một lát sau sau đó, cả người Lý Tu Viễn chợt tiến vào một đoàn sương mù dày đặc.
Sương mù nặng nề đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, khiến người ta nháy mắt lạc đường, không biết phải bay tới đâu.
- Sao ở đây lại có sương mù?
Lý Tu Viễn khó hiểu, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đám sương mù này.
Thế nhưng phạm vi bao phủ của sương mù dường như rất lớn, phải bay một lúc mới thoát khỏi.
- Là một tòa đại sơn.
Bỗng dưng, sương mù tán đi, toàn đại sơn dần hiện ra trước mắt hắn.
Trong làn sương mù, đại sơn liên miên chập chùng, không biết cao bao nhiêu mà xuyên thấy qua mấy tầng mây xanh, nối liền trời đất, chẳng thấy điểm cuối là đâu, bên cạnh núi cao là từng đàn tiên hạc mơ hồ vỗ cánh, hót vang thánh thót.
“Hạc hót chín từng trời, âm thanh tựa thiên tiên!”
Chẳng biết từ đâu, trong đầu Lý Tu Viễn chợt hiện lên một câu thơ cổ.
“Chẳng lẽ đây là nơi ta cần tới? Tòa tiên sơn phúc đại kia.”
Lý Tu Viễn thầm nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên, Lý Tu Viễn đoán không sai, lúc này mây mù quanh thân hắn giảm xuống, dần đáp xuống ngọn tiên sơn kia, giờ phút này Thương Long không thấy đâu, dần biến mất trong mây mù, mà Phượng Hoàng cũng dần trở nên nhạt nhòa, dần biến mất khỏi thiên địa.
"Đạp đạp ~!"
Thân thể Lý Tu Viễn lảo đảo mấy cái, rơi vào cánh rừng trên núi.
Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, khắp nơi xung quanh lộ ra vẻ bất phầm, cây là ngọc thụ xanh biếc óng ánh, lá là phỉ thúy nhẹ nhàng phát sáng, xung quanh mây mù lượn lờ, hương thơm kỳ dị bay thoảng qua khiến cả người thanh lương, tạp niệm như bị diệt trừ sạch, cả vùng trời phía trên.
- Không xong rồi.
Lý Tu Viễn thấy một đàn tiên hạc bay ngang trời, một đống phân lớn thi nhau rớt xuống.
May mà hắn né kịp nên chưa bị dơ người.
Bất quá khi phân chim rơi xuống đất, Lý Tu Viễn quan sát liền thấy kia là một đống bạc, không phải vật ô uế gì.
- Đến cùng thì đây là mộng cảnh hay thật sự tồn tại?
Lý Tu Viễn có chút khó hiểu, cảm thấy mọi thứ đầy vẻ thần dị, khiến hắn vô cùng hiếu kỳ.
- Đúng rồi, thời gian ta lưu lại đây có hạn, chỉ được một nén nhang, nhất định phải nhanh chóng tìm chút cơ duyên.
Lúc này Lý Tu Viễn chợt nhớ tới lời sư phụ dặn. Hắn đè ép sự hiếu kỳ trong lòng, bắt đầu đi xuyên qua cánh rừng, tự mình tình kiếm cơ duyên.
Có điều tìm một hồi lâu, Lý Tu Viễn cũng chẳng thấy có chỗ nào đáng lưu ý, dường như nơi này chỉ là cánh rừng hoang dã, căn bản chẳng có vết tích hoạt động gì của con người.
Vậy hắn kiếm ai mà hỏi đây?
- Thật là, người tu đạo đều thích thừa nước đục thả câu, sao sư phụ lại đưa ta tới đây chứ, hại ta cứ kiếm loạn như con ruồi mất đầu.
Lý Tu Viễn khẽ lắc đầu nói, có điều sau đó vẫn đi tiếp.
Bỗng dưng, Lý Tu Viễn thấy được dấu vết của ai đó để lại.
Một gốc ngọc thụ đứng thẳng, trên ngọc thụ là cây búa, kế bên là bàn cờ vây, xung quanh chẳng có chút bụi nào, hình như có người thường xuyên sử dụng.
Lúc này hắn muốn qua nhìn một chút, có điều đi tới một nữa, khóe mắt lại thấy kế bên có một ngọn núi nhỏ, dường như có người đang ngồi trên đấy.
- Hả, có người?
Lúc này Lý Tu Viễn đi ngang qua bàn cờ vây, hướng về phía bóng người đang ngồi kia.
Mất một lát, hắn đã tới trước núi nhỏ, ngồi trên ngọn núi nhỏ là lão giả râu tóc bạc trắng đang xếp bằng, lão giả như đang thưởng thức linh khí nhật nguyệt, nhắm mắt vô cùng an tường, chẳng chút nhúc nhích.
- Chẳng lẽ đây chính là sư tổ?
Lý Tu Viễn mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia cho hỏi, người là người tu đạo ở đây?
- Đúng vậy.
Lão giả nhắm mắt trả lời, âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng.
- Có thể dạy ta tu đạo không?
Lý Tu Viễn thẳng thắn mà hỏi.
Lão giả cười nói:
- Thế gian có vô số đại đạo, ngươi không hỏi ta tu luyện đại đạo gì sao?
- Là tại hạ lỗ mãng, xin hỏi lão nhân gia này tu luyện là đại đạo gì?
Lý Tu Viễn thi lễ nói.
- Nhân Sơn đại đạo.
Lão giả cười nói.
Thần sắc Lý Tu Viễn thần sắc khẽ động, Nhân Sơn đại đạo ư?
Chẳng phải hai chữ Nhân và Sơn hợp lại thành chữ Tiên ư, chẳng lẽ lão nhân này là người tu tiên?
*Nhân: 人
**Sơn: 山
*Tiên: 仙
- Lão nhân gia, người có thể dạy cho con đạo này không?
Lý Tu Viễn nói.
- Gặp nhau tức là duyên, truyền lại cho ngươi cũng được thôi, ngươi nghe cho kỹ.
- Từ xưa tu đạo khó mà nói thành lời, đơn giản mà nói là thần khí chạy vào, cất chứa trong cơ thể. Nếu có thể kéo dài sẽ giúp tạp niệm bị bài trừ, trở nên nhẹ nhàng không tạp chất, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt…
Âm thanh lão giả vang dội, vang vọng từ bốn phía đất trời, truyền thụ đại đạo cho Lý Tu Viễn.
- Ánh trăng và ánh nắng hợp thành cầu vòng, tự có long hổ hỗ trợ, nếu kiên định còn có thể trồng Kim Liên trong biên lửa… có thể trồng Kim Liên trong biển lửa, ha ha, đây chính là Nhân Sơn đại đạo, ngươi nhớ kỹ chưa?
Lý Tu Viễn im lặng lắng nghe, lúc này chẳng thể tự kiềm chế dần trở nên mê man, từng đạo chân ngôn không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
Trong lúc hắn hốt hoảng, chẳng biết qua bao lâu, một tiếng quát vang dội bên tai.
- Đồ nhi, đã hết một nén nhang, con không về còn đợi tới khi nào?
Đây là âm thanh của đạo nhân mù.
Lý Tu Viễn giật mình, lập tức cảm giác được âm hồng bay lên, một đường bay về phía sau rời khỏi tiên sơn phúc địa.
Thời điểm hắn bay ngược lại kia, xuyên qua màn sương mù, giờ phút này làm gì còn lão giả tu tiên gì đó, tại chỗ của lão giả kia hiện lên hình ảnh một ngọn núi nhỏ trụi lũi.
Trong lòng Lý Tu Viễn âm thầm ngạc nhiên, mặc dù lão nhân và nhà không còn nữa nhưng chân ngôn vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, thanh âm cứ như được in vào tâm trí, không xua đi được.
Thân hình hắn bay ngược lại, vẻ mặt hốt hoảng, Lý Tu Viễn có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi. Có điều chưa ngủ được bao lâu lại cảm giác có người lay động thân thể mình.
- Đồ nhi tỉnh, đồ nhi tỉnh.
Đạo nhân mù ở một bên lây tỉnh Lý Tu Viễn.
Lúc này Lý Tu Viễn có chút mờ mịt mở mắt, phát hiện hắn đã về tới đại quán, chung quanh không còn mây mù, tiên sơn gì đó, chỉ sư phụ của hắn mà thôi.
- Con về rồi?
Lúc này Lý Tu Viễn mới hồi thần lại.
- Đương nhiên, chuyến đi này của con chỉ được chừng một nén nhang, nếu còn không về, chỉ sợ vi sư có gọi khản cổ cũng khó lòng cứu con.
Đạo nhân mù khẽ lắc đầu nói:
- May mà con không bị lạc, nếu con không phải thánh nhân trời sinh, chỉ sợ sẽ đi tới âm phủ làm bạn với quỷ hồn rồi, lúc ấy vi sư sẽ nợ một nhân quả thiên địa to lớn, xem chừng thiên lôi sẽ đánh ta không chừa tro cốt gì.
- Nguy hiểm như vậy?
Lý Tu Viễn giật mình.
- Ha ha, muốn nghe thánh nhân truyền đạo há chỉ có từng đấy nguy hiển, nói thẳng một chút là muốn mạng người, từ xưa tới nay chỉ nghe Thi Thánh, Binh Thánh, Võ Thánh, có bao giờ nghe qua Đạo Thánh đây.
Đạo nhân mù nói.
- Có a, Lão Tử chính là Đạo Thánh.
Lý Tu Viễn đáp.
- ….
Đạo nhân mù:
- Lão Tử là đặc thù, vì thế vi sư rất chán ghét người đọc sách trong thiên hạ.
- Vì sao?
Đạo nhân mù thở dài đáp:
- Biết quá nhiều, không dễ lừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.