Chương 72: Yêu quái bên hồ 1
Phật Tiền Hiến Hoa
07/10/2019
Lý Tu Viễn nhìn trong phòng một chút, căn phòng này tốt hơn bên ngoài
một chút nhưng tổng thể cũng chẳng được là bao, vừa ẩm ướt vừa ngột
ngạt, trên giường gỗ là một tấm chăn bông bị xài đến đen xạm, Lý Tu Viễn cầm chăn bông, tấm chăn vừa ướt vừa lạnh, căn bản chẳng có chút ấm áp
nào, ban đêm đi ngủ không bệnh xem như may mắn.
Rất khó tưởng tượng một thiếu niên mười một tuổi sẽ sinh hoạt thế nào trong hoàn cảnh này.
- Xin hỏi, chứ vị hảo hán tới từ đâu?
Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh của lão nhân gia.
Thiết Sơn và đám hộ vệ ngậm miệng không nói, không dám để lộ hành tung. Trước đó Lý Tu Viễn đã phân phó, hắn sợ đám hộ vệ này miệng nói nhiều lộ chuyện, hỏng mất vở kịch chuộc người này.
- Lão nhân gia, chứng ta tới từ huyện Quách Bắc vô tình đi ngang qua nơi này, nghe nói trong thôn có yêu quái quấy phá mới cố ý tới xem.
Lúc Lý Tu Viễn bước khỏi phòng liền thấy không ít già trẻ lớn bé trong thôn tụ tập ở trước cửa, cầm đầu là vị lão giả đã có tuổi, tay cầm quải trượng.
- Nguyên lai là công tử trong huyện, lão đầu hữu lễ, ta là thôn trưởng La Sơn của thôn Đại Hồ, người trong thôn đều gọi ta là La lão đầu.
Lão thôn trưởng gọi là La Sơn có chút thủ sủng nhược kinh, vội vàng chắp tay thi lễ.
- Lão thôn trưởng khách khí, chúng ta đã quấy rầu sự yên tĩnh trong thôn rồi, xin lão thôn trưởng đừng trách móc.
Lý Tu Viễn khách khí nói.
- Không sao không sao, thôn Đại Hồ ít khi có người ghé qua, công tử là vị khách đầu tiên của chúng ta trong năm nay, chúng ta cao hứng còn không kịp nữa là, sao dám trách móc.
Nói xong lão thôn trưởng có chút ngượng ngùng cười, trông cứ như thôn làng có người bái phỏng là chuyện gì rất hiếm lạ vậy.
Bất quá Lý Tu Viễn cũng hiểu được tâm tình này, thôn làng của đại đều như thế, nếu có người ngoài tới thăm sẽ khiến thôn làng hãnh diện, nếu lâu ngày không ai bái phỏng thì khó tránh khỏi có vài người nghị luận, nới thôn làng không biết tiếp đón khách nhaa.
Đối với thôn dân mà nói, việc này rất mất mặt.
- Đúng rồi, trước đó ta từng nghe vị tiểu huynh đệ này bảo thôn Đại Hồ có yêu quái hoành hành, không biết thật hay giả.
Lý Tu Viễn tò mò hỏi.
La lão đầu thở dài:
- Còn không phải sao? Công tử thấy cái hồ lớn kia không, vào mấy năm trước trong hồ xuất hiện một con thủy yêu, người trong thôn tới hồ bắt cá, giặt quần áo hay rửa rau đều bị thủy yêu giết hại, không tới mấy chục người cũng có hai mươi mấy người, nhiều đến ta nhớ chẳng rõ nữa, mỗi lần đều là sống không thấy người chết không thấy xác.
- Không biết ngươi có thể nói kỹ hơn không?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Đương nhiên, đương nhiên, nếu vị công tử này thấy hứng thú, không ngại truyền cho bên ngoài, có lẽ may mắn sẽ được cao nhân nghe thấy, tới bắt yêu giúp thôn Đại Hồ.Nhắc tới yêu quái trong hồ, dáng vẻ lão thôn trưởng trông buồn rười rượi.
Mà thôn dân xung quanh cũng mang vẻ mặt sầu bị không thôi.
Người khác thì chuyện xấu giũ kín, mà việc của thôn Đại hồ phải truyền ra xa, khiến nhiều người biết đến, này cũng vì muốn người khác không sơ xuất bị yêu quái ăn thịt, hoặc hi vọng có người trượng nghĩa nghe thấy sẽ tới nơi này giúp họ trừ yêu. Đối với người của thôn Đại Hồ mà nói, đây cũng xem như bó tay hết cách với con thủy yêu kia.
Rất nhanh trời đã chạng vạng tối.
Ở mảnh đất trống giữa thôn dấy lên một đống lửa, xung quanh là Lý Tu Viễn và đội hộ vệ, còn có thôn trường và nhiều thôn dân khác tụ tập lại.
Nếp nhăn trên mặt La lão đầu ánh lên vẻ bi thương sâu sắc, thuật lại đầu đuôi chuyện về thủy yêu với Lý Tu Viễn.
Lão bảo vốn dĩ trong hồ không có yêu quái, tôm cá màu mỡ, thủy sản phong phú, hằng năm thôn dân đều có thể câu được rất nhiều cá tôm, kéo dài như thế một khoảng thời gian dài, có điều năm năm trước bắt đầu thay đổi.
- Hôm đó là một ngày khủng khiếp, mây đên kịt một mảnh, sấm sét vang dội, gió thổi cực lớn, lớn đến mức nóc nhà cũng bị xốc lên, có điều lại chẳng thấy mưa rơi, thời tiết như vậy cả đời lão đầu ta chưa từng thấy bao giờ, trời kéo mây sét đanh nhưng lại chẳng thấy mưa.
Kể đến đây La lão đầu bưng một chén trà lên, nói đến nước bọt bay tung téo, trông có vẻ hơi kích động:
- Tình huống như vậy kéo dài tầm một ngày một đêm, đến ngày thứ hai mọi thứ mới trở lại bình thường. Có điều sau ngày hôm đó, hồ lớn liền xuất hiện một con yêu quái.
- Người đầu tiên xảy ra chuyện là Trương Thụ, hắn đang bắt ca trên hồ, nghe mấy thuyền đánh cá xung quanh bảo mặt hồ đột nhiên xuất hiện một vùng sủi bọt, trong nháy mắt Trương Thụ biến mất chẳng thấy đâu… Thoạt đầu ta cứ tưởng là ngoài ý muốn, có điều ngày càng nhiều người chết, cho tới khi mẫu thân Cam thị của Tiểu Can Tử chết khi giặt quần áo bên hồ, nàng ta bị một con cá to lớn màu đen bắt đi, khi đó ta mới nhận ra trong hồ có yêu quái.
Rất khó tưởng tượng một thiếu niên mười một tuổi sẽ sinh hoạt thế nào trong hoàn cảnh này.
- Xin hỏi, chứ vị hảo hán tới từ đâu?
Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh của lão nhân gia.
Thiết Sơn và đám hộ vệ ngậm miệng không nói, không dám để lộ hành tung. Trước đó Lý Tu Viễn đã phân phó, hắn sợ đám hộ vệ này miệng nói nhiều lộ chuyện, hỏng mất vở kịch chuộc người này.
- Lão nhân gia, chứng ta tới từ huyện Quách Bắc vô tình đi ngang qua nơi này, nghe nói trong thôn có yêu quái quấy phá mới cố ý tới xem.
Lúc Lý Tu Viễn bước khỏi phòng liền thấy không ít già trẻ lớn bé trong thôn tụ tập ở trước cửa, cầm đầu là vị lão giả đã có tuổi, tay cầm quải trượng.
- Nguyên lai là công tử trong huyện, lão đầu hữu lễ, ta là thôn trưởng La Sơn của thôn Đại Hồ, người trong thôn đều gọi ta là La lão đầu.
Lão thôn trưởng gọi là La Sơn có chút thủ sủng nhược kinh, vội vàng chắp tay thi lễ.
- Lão thôn trưởng khách khí, chúng ta đã quấy rầu sự yên tĩnh trong thôn rồi, xin lão thôn trưởng đừng trách móc.
Lý Tu Viễn khách khí nói.
- Không sao không sao, thôn Đại Hồ ít khi có người ghé qua, công tử là vị khách đầu tiên của chúng ta trong năm nay, chúng ta cao hứng còn không kịp nữa là, sao dám trách móc.
Nói xong lão thôn trưởng có chút ngượng ngùng cười, trông cứ như thôn làng có người bái phỏng là chuyện gì rất hiếm lạ vậy.
Bất quá Lý Tu Viễn cũng hiểu được tâm tình này, thôn làng của đại đều như thế, nếu có người ngoài tới thăm sẽ khiến thôn làng hãnh diện, nếu lâu ngày không ai bái phỏng thì khó tránh khỏi có vài người nghị luận, nới thôn làng không biết tiếp đón khách nhaa.
Đối với thôn dân mà nói, việc này rất mất mặt.
- Đúng rồi, trước đó ta từng nghe vị tiểu huynh đệ này bảo thôn Đại Hồ có yêu quái hoành hành, không biết thật hay giả.
Lý Tu Viễn tò mò hỏi.
La lão đầu thở dài:
- Còn không phải sao? Công tử thấy cái hồ lớn kia không, vào mấy năm trước trong hồ xuất hiện một con thủy yêu, người trong thôn tới hồ bắt cá, giặt quần áo hay rửa rau đều bị thủy yêu giết hại, không tới mấy chục người cũng có hai mươi mấy người, nhiều đến ta nhớ chẳng rõ nữa, mỗi lần đều là sống không thấy người chết không thấy xác.
- Không biết ngươi có thể nói kỹ hơn không?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Đương nhiên, đương nhiên, nếu vị công tử này thấy hứng thú, không ngại truyền cho bên ngoài, có lẽ may mắn sẽ được cao nhân nghe thấy, tới bắt yêu giúp thôn Đại Hồ.Nhắc tới yêu quái trong hồ, dáng vẻ lão thôn trưởng trông buồn rười rượi.
Mà thôn dân xung quanh cũng mang vẻ mặt sầu bị không thôi.
Người khác thì chuyện xấu giũ kín, mà việc của thôn Đại hồ phải truyền ra xa, khiến nhiều người biết đến, này cũng vì muốn người khác không sơ xuất bị yêu quái ăn thịt, hoặc hi vọng có người trượng nghĩa nghe thấy sẽ tới nơi này giúp họ trừ yêu. Đối với người của thôn Đại Hồ mà nói, đây cũng xem như bó tay hết cách với con thủy yêu kia.
Rất nhanh trời đã chạng vạng tối.
Ở mảnh đất trống giữa thôn dấy lên một đống lửa, xung quanh là Lý Tu Viễn và đội hộ vệ, còn có thôn trường và nhiều thôn dân khác tụ tập lại.
Nếp nhăn trên mặt La lão đầu ánh lên vẻ bi thương sâu sắc, thuật lại đầu đuôi chuyện về thủy yêu với Lý Tu Viễn.
Lão bảo vốn dĩ trong hồ không có yêu quái, tôm cá màu mỡ, thủy sản phong phú, hằng năm thôn dân đều có thể câu được rất nhiều cá tôm, kéo dài như thế một khoảng thời gian dài, có điều năm năm trước bắt đầu thay đổi.
- Hôm đó là một ngày khủng khiếp, mây đên kịt một mảnh, sấm sét vang dội, gió thổi cực lớn, lớn đến mức nóc nhà cũng bị xốc lên, có điều lại chẳng thấy mưa rơi, thời tiết như vậy cả đời lão đầu ta chưa từng thấy bao giờ, trời kéo mây sét đanh nhưng lại chẳng thấy mưa.
Kể đến đây La lão đầu bưng một chén trà lên, nói đến nước bọt bay tung téo, trông có vẻ hơi kích động:
- Tình huống như vậy kéo dài tầm một ngày một đêm, đến ngày thứ hai mọi thứ mới trở lại bình thường. Có điều sau ngày hôm đó, hồ lớn liền xuất hiện một con yêu quái.
- Người đầu tiên xảy ra chuyện là Trương Thụ, hắn đang bắt ca trên hồ, nghe mấy thuyền đánh cá xung quanh bảo mặt hồ đột nhiên xuất hiện một vùng sủi bọt, trong nháy mắt Trương Thụ biến mất chẳng thấy đâu… Thoạt đầu ta cứ tưởng là ngoài ý muốn, có điều ngày càng nhiều người chết, cho tới khi mẫu thân Cam thị của Tiểu Can Tử chết khi giặt quần áo bên hồ, nàng ta bị một con cá to lớn màu đen bắt đi, khi đó ta mới nhận ra trong hồ có yêu quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.