Chương 7: Ma Chó (P7)
Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Lê Ngọc Mai)
11/08/2020
Trời tờ mờ sáng, Trần Tứ đem theo phí án, đeo
túi vải, đội nón lá tới nha môn. Tới nơi, khác với lần trước, y thấy cổng nha
môn đã mở sẵn, cứ như thể chờ y vậy. Y bước thẳng vào trong. Tại sảnh lớn,
không thấy quan lớn đâu nhưng viên lệ mục hôm qua gặp gỡ y thì đã đứng sẵn ở
đấy, thấy Trần Tứ, gã mở miệng.
- Họ Trần, đợi ở đây một lát, khắc hai giờ Thìn, quan tri huyện sẽ lên công đường.
Y cúi đầu dạ, vâng, không dám nhiều lời. Lệ mục liết nhìn y, ánh mắt "đào sâu bới kỹ" khéo léo hỏi.
- Này họ Trần, con chó kia nhà ngươi, tính tình như thế nào, có điểm gì quái gở hay không?.
Trần Tứ ngẩng mặt thưa.
- Bẩm ngài, như ngài thấy, ngoài hay ngồi im ở góc cổng và không sủa thì không có gì khác biệt lắm.
- Điểm này đúng là ta có nhìn ra, nhưng nó cắn người moi ruột người ta ra ăn, có thua kém gì lang sói, như vậy đặc điểm ăn uống của nó khác thường còn gì?.
Trần Tứ lặng yên chốc lát rồi đáp.
- Bình thường nó cũng ăn rất ít, giống như nó chán ghét cơm, cháo đạm bạc nhà ta vậy. Có thể do nhà ta nghèo, thịt tươi túng quẫn.
Lệ mục lắc đầu.
- Nói như vậy, sao nó cũng không ăn cá tôm, hoặc thích thịt tươi, có thể đi bắt chuột. Hôm qua ta đã thử qua, ném cá, chuột vào cho nó, nó đều không có phản ứng.
Nói câu này, ánh mắt hắn ý tứ thăm dò biểu hiện trên mặt Trần Tứ. Y thoáng nhíu mày, bèn đáp.
- Thật tình, tính cách con chó này ta cũng không nắm rõ. Như đã nói, con chó là chó lạ chạy tới nhà ta, vợ chồng ta thương tình nên chứa chấp thôi. Cũng mới đặng hơn một tháng, có nhiều điều không thể biết hết.
Lệ mục âm trầm nhìn y, bảo y tới nộp phí án. Trần Tứ đặt hơn hai mươi quan tiền lên bàn mà ánh mắt âm thầm đau khổ. Ký tên xong, vừa vặn từ cửa hậu có tiếng ủng bước ra cùng với lính nha từ ngoài cửa chạy vào, nghiêm chỉnh đứng thành hàng hai bên sảnh lớn. Lệ mục khom lưng, cúi đầu thưa.
- Kính quan!.
Quan huyện bước lên án kỷ, hất tà áo ngồi xuống, mới hô.
- Thăng đường!.
Một hồi kẻng vang lên, bấy giờ đứng trước cai lệ còn có một huyện thừa cùng một thông lại. Nội dung án trình đã được lệ mục biên sớ dâng lên, nên bọn họ sơ sơ đều nắm được tình hình. Quan huyện chủ trì án đường, hỏi Trần Tứ hết câu này tới câu khác, chủ yếu muốn điều tra xem có phải tên trộm thật sự do y giết rồi đổ vấy cho một con chó hay không. Trần Tứ toát mồ hôi hột, bị ép tới nước này, y mới không dám giấu diếm nhiều nữa, đem chuyện Dạ ăn rắn quỷ kể lể hết ra. Mấy người có mặt tại công đường bấy giờ sắc mặt đều thay đổi. Ai chẳng biết rắn quỷ là giống độc hại, xui xẻo cỡ nào, ấy vậy mà con chó kia cứ thế cắn chết rồi thủng thẳng ăn vào như không. Huyện thừa một bên trợn mắt kinh ngạc.
- Quá kinh khủng!. Trị được cả rắn quỷ!.
Quan huyện phất tay, híp mắt nói.
- Dẫu sao đi nữa, đây đều là lời nói chủ quan của ngươi. Ngươi có bằng chứng chứng minh chó nhà ngươi ăn rắn quỷ không?.
Trần Tứ nhăn nhó lắc đầu. Con chó một đường nuốt cả da lẫn thịt con rắn, một cái vảy cũng không chừa, y làm sao có thể nhặt được cái gì. Quan huyện vuốt vuốt cằm, hồ nghi.
- Vậy thì ta không có cơ sở để tin những lời ngươi nói. Rất có khả năng tên kia cùng ngươi có hiềm khích, ngươi ghi hận gã, cho nên ra tay sát hại.
Trần Tứ giơ tay lắc đầu nguầy nguậy, ra sức biện minh.
- Không, không, không, không phải, ta cùng kẻ kia không hề quen biết. Nếu như ta giết, sao lại giết trên đất nhà mình, sao không lôi gã tới nơi heo hút khuất mặt người mà giết, rồi lại chạy đi báo quan, tốn ngần nấy tiền. Mặc dù có thể đánh lạc hướng một chút, nhưng rõ ràng không tránh khỏi khả năng suy luận của quan phủ, đâu ai mạo hiểm như thế chứ!.
Sự nghi ngờ của quan huyện thành công doạ Trần Tứ ngày thường vốn chất phác, thật thà lúc này quỳ gối trên công đường cũng tá hoả tới mức mồm năm miệng mười mà phân bua. Quan huyện hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng đáp.
- Nói cũng có lý lắm, nhưng muốn chứng minh mình vô tội, ngươi vẫn phải đem chứng cớ tới đây.
- Cái này...
Trần Tứ cúi đầu rối rắm, nói như vậy, không phải ý quan phủ là y chứng minh được con chó quái dị hay sao?. Nhưng rắn quỷ đâu thể nào săn lùng dễ dàng được, hơn nữa tiếp cận nó cũng rất nguy hiểm. Trần Tứ chau mày suy nghĩ tới suy nghĩ lui, bên trên án đường quan huyện lại gõ búa thúc giục. Y giật nảy mình run sợ, càng thêm cấp bách nghĩ cách, đột nhiên mắt sáng lên, Trần Tứ líu ríu thưa.
- Bẩm...bẩm quan, hạ dân không thể đi tìm rắn quỷ, nhưng cương thi thì có!.
- Ngươi cứ nói điều ngươi nghĩ.
Quan nhướn một bên mày. Trần Tứ nuốt nước bọt thưa.
- Con chó có vẻ thích ăn những thứ xú uế, độc địa cùng máu thịt con người. Nhưng rắn quỷ quy ẩn, làm sao đào mồ lật mả người ta bắt nó, cho nên, hạ dân nghĩ có thể tìm cương thi thay thế xem sao. Huống hồ cũng là máu thịt con người, còn độc địa, bẩn thỉu.
Trần Tứ ái ngại nói ra suy nghĩ của y, ánh mắt lấm lét không dám nhìn thẳng quan huyện. Mà đứng hai bên y, huyện thừa, thông lại đều đánh mắt nhìn nhau, sắc mặt lanh tanh, duy chỉ có lệ mục đứng ở chót nhất khoé miệng hơi nhếch lên. Quan huyện vuốt cằm đương suy nghĩ, chốc lát mới gõ búa phán xử.
- Vụ án này ít nghi phạm, tình huống đơn giản, một bên lại không có khả năng biện hộ cho mình, nhưng bản quan đại diện cho công lý, dẫu một bên là thú, một bên là người, ta vẫn sẽ phân minh xét xử, cho đôi bên công đạo. Bản quan cho ngươi thời gian hai ngày để đi tìm chứng cớ, hai ngày sau lại tiếp ngươi bồi án.
Trần Tứ hai tai mơ màng nghe phán quyết, mới âm thầm thở phào, mừng rỡ dập đầu tạ ơn quan trên lia lịa. Giây lát bình ổn lại, y mới ngập ngừng thưa.
- Bẩm quan, hạ dân sẽ cố sức tìm kiếm một cỗ cương thi, nhưng dẫn dụ được cương thi xong cần có Dạ sẵn bên để kiểm chứng, mong đại nhân có thể đáp ứng.
Quan tri huyện liếc mắt suy xét giây lát rồi trả lời.
- Được, ngươi cứ tìm cho ra cương thi đi đã, tới lúc đó báo ta một tiếng, ta sẽ cử người đưa con chó của ngươi tới.
- Đa tạ đại nhân!.
Trần Tứ dập đầu thưa. Quan huyện nhấc chiếc búa nhỏ, gõ một cái, miệng hô.
- Bãi đường!.
...
Canh hai, trời đất mịt mù, thông thường bên ngoài chỉ có tiếng ếch nhái nỉ non, nhưng bên mé sông vắng vẻ lại có tiếng thì thào nói chuyện. Tới gần, mới rõ ràng dần trong đêm khuya khoắt có vài ánh đuốc lập loè, tụ thành một hàng, soi lên mấy khuôn mặt người, mà sắc mặt mấy người này đều cùng một bộ căng thẳng. Một trung niên nam nhân trong đoàn bận trường sam hoàng phỉ, trên tay cầm đuốc, vừa ngó xuống lòng sông, tay còn lại ném xuống một đồng tiền, mặt nước liền "chủm" một tiếng, sau đó nói.
- Ổn rồi, đem về thôi, hạ huyệt ngay trong đêm.
Trong đám người có kẻ đáp lời hoàng sam đạo nhân, cùng hè nhau khiêng lên một cái cáng nặng trĩu, trên cáng đặt một bao vải trắng, hình khối có vẻ là con người. Nhưng nó lại nặng đến nỗi, bốn tráng tử khoẻ mạnh cùng hè nhau nâng lên lại nâng không nổi, vô cùng chật vật. Mà quanh bao vải to bè đó còn quấn chặt chẽ ngang dọc một mớ hồng tuyến, biến bao vải bọc người kia y như cái bánh tét trắng. Đoàn người thu lại dụng cụ, đồ đạc lỉnh kỉnh cùng nhau trở về. Chốc lát sau, mé sông dài cũng được đám người hoàn trả lại vẻ tĩnh lặng, hiu quạnh, tức khắc chìm nghỉm trong bóng đêm.
...
Nghĩa trang Cật Hương Trấn nằm ở cuối trấn, quy thành một khoanh, diện tích khá lớn, mồ mả không chỉ của dân ở trong trấn, mà cả vài xã lân cận cũng tụ về đây, đông vô số kể. Mà nhà Trần Tứ chính là nằm một trong mấy xã nhỏ đó. Cật Hương Trấn của huyện Thanh Nam vốn rộng lớn, ban ngày là chốn sầm uất, nhộn nhịp, cho nên nghĩa trang cũng hoành tráng. Nếu muốn tìm kiếm cương thi, vậy đây chính là một nơi hợp lý. Trên đường từ nha môn trở về, y nghe từ bên đường quán cóc có vài kẻ tráng tử đang buôn chuyện, vô tình lọt vào tai, không ngờ lại là một quái sự trong Cật Hương Trấn. Cố tình nán lại, dỏng tai nghe, Trần Tứ đại khái hiểu được một phần nội dung câu chuyện, nghe đến say sưa, bỗng có kẻ vỗ bộp vào vai y. Quay lại, đụng trúng một hàm răng trắng bóng.
- Khách quan, có muốn đặt bàn không, tới, tới, chỗ ta đang có hạ giá!.
- Không, không, ta liền đi ngay!.
Trần Tứ xua tay cười trừ, vội vàng lách người qua thiếu niên nọ, chuyện mà mấy kẻ bên đường kia đang buôn đành bỏ lửng. Nhưng từ phần thông tin đã nghe được, Trần Tứ mơ màng nhận thức quái sự mà đám người đang nói có liên quan tới cương thi. Hơn nữa, chính đêm hôm nay động thủ, địa điểm là bãi sông lớn huyện Thanh Nam. Trong đầu Trần Tứ nảy lên một kế hoạch.
...
Nửa đêm canh ba, vân thâm che nguyệt, trong khu nghĩa trang ngổn ngang gò mả, từ trong bụi rậm nhảy ra một bóng người. Bóng người ăn vận kín đáo, sau lưng đeo một bó đuốc cùng một cái xẻng, quay ngang quay dọc, bộ dáng phân vân. Nghĩa trang này bốn bề sương dày khí tụ, rộng lớn không chừng, lúc này nửa đêm, trên trời mây che trăng, làm ra chung quanh tối bưng như hũ nút, mới lần mò sau lưng lấy ra bó đuốc chưa dùng, quẹt diêm đốt lên. Ánh đuốc vàng vọt soi lên một gương mặt đương căng thẳng, chính là Trần Tứ. Y hươ cây đuốc trước mặt, cố gắng định hướng, ánh đuốc như bị bóng đêm và màn sương đậm đặc trong nghĩa trang thu nuốt, miễn cưỡng chống chế. Mất một lúc lâu, Trần Tứ mới xác định được phương hướng, cắm đầu lần đi.
- Họ Trần, đợi ở đây một lát, khắc hai giờ Thìn, quan tri huyện sẽ lên công đường.
Y cúi đầu dạ, vâng, không dám nhiều lời. Lệ mục liết nhìn y, ánh mắt "đào sâu bới kỹ" khéo léo hỏi.
- Này họ Trần, con chó kia nhà ngươi, tính tình như thế nào, có điểm gì quái gở hay không?.
Trần Tứ ngẩng mặt thưa.
- Bẩm ngài, như ngài thấy, ngoài hay ngồi im ở góc cổng và không sủa thì không có gì khác biệt lắm.
- Điểm này đúng là ta có nhìn ra, nhưng nó cắn người moi ruột người ta ra ăn, có thua kém gì lang sói, như vậy đặc điểm ăn uống của nó khác thường còn gì?.
Trần Tứ lặng yên chốc lát rồi đáp.
- Bình thường nó cũng ăn rất ít, giống như nó chán ghét cơm, cháo đạm bạc nhà ta vậy. Có thể do nhà ta nghèo, thịt tươi túng quẫn.
Lệ mục lắc đầu.
- Nói như vậy, sao nó cũng không ăn cá tôm, hoặc thích thịt tươi, có thể đi bắt chuột. Hôm qua ta đã thử qua, ném cá, chuột vào cho nó, nó đều không có phản ứng.
Nói câu này, ánh mắt hắn ý tứ thăm dò biểu hiện trên mặt Trần Tứ. Y thoáng nhíu mày, bèn đáp.
- Thật tình, tính cách con chó này ta cũng không nắm rõ. Như đã nói, con chó là chó lạ chạy tới nhà ta, vợ chồng ta thương tình nên chứa chấp thôi. Cũng mới đặng hơn một tháng, có nhiều điều không thể biết hết.
Lệ mục âm trầm nhìn y, bảo y tới nộp phí án. Trần Tứ đặt hơn hai mươi quan tiền lên bàn mà ánh mắt âm thầm đau khổ. Ký tên xong, vừa vặn từ cửa hậu có tiếng ủng bước ra cùng với lính nha từ ngoài cửa chạy vào, nghiêm chỉnh đứng thành hàng hai bên sảnh lớn. Lệ mục khom lưng, cúi đầu thưa.
- Kính quan!.
Quan huyện bước lên án kỷ, hất tà áo ngồi xuống, mới hô.
- Thăng đường!.
Một hồi kẻng vang lên, bấy giờ đứng trước cai lệ còn có một huyện thừa cùng một thông lại. Nội dung án trình đã được lệ mục biên sớ dâng lên, nên bọn họ sơ sơ đều nắm được tình hình. Quan huyện chủ trì án đường, hỏi Trần Tứ hết câu này tới câu khác, chủ yếu muốn điều tra xem có phải tên trộm thật sự do y giết rồi đổ vấy cho một con chó hay không. Trần Tứ toát mồ hôi hột, bị ép tới nước này, y mới không dám giấu diếm nhiều nữa, đem chuyện Dạ ăn rắn quỷ kể lể hết ra. Mấy người có mặt tại công đường bấy giờ sắc mặt đều thay đổi. Ai chẳng biết rắn quỷ là giống độc hại, xui xẻo cỡ nào, ấy vậy mà con chó kia cứ thế cắn chết rồi thủng thẳng ăn vào như không. Huyện thừa một bên trợn mắt kinh ngạc.
- Quá kinh khủng!. Trị được cả rắn quỷ!.
Quan huyện phất tay, híp mắt nói.
- Dẫu sao đi nữa, đây đều là lời nói chủ quan của ngươi. Ngươi có bằng chứng chứng minh chó nhà ngươi ăn rắn quỷ không?.
Trần Tứ nhăn nhó lắc đầu. Con chó một đường nuốt cả da lẫn thịt con rắn, một cái vảy cũng không chừa, y làm sao có thể nhặt được cái gì. Quan huyện vuốt vuốt cằm, hồ nghi.
- Vậy thì ta không có cơ sở để tin những lời ngươi nói. Rất có khả năng tên kia cùng ngươi có hiềm khích, ngươi ghi hận gã, cho nên ra tay sát hại.
Trần Tứ giơ tay lắc đầu nguầy nguậy, ra sức biện minh.
- Không, không, không, không phải, ta cùng kẻ kia không hề quen biết. Nếu như ta giết, sao lại giết trên đất nhà mình, sao không lôi gã tới nơi heo hút khuất mặt người mà giết, rồi lại chạy đi báo quan, tốn ngần nấy tiền. Mặc dù có thể đánh lạc hướng một chút, nhưng rõ ràng không tránh khỏi khả năng suy luận của quan phủ, đâu ai mạo hiểm như thế chứ!.
Sự nghi ngờ của quan huyện thành công doạ Trần Tứ ngày thường vốn chất phác, thật thà lúc này quỳ gối trên công đường cũng tá hoả tới mức mồm năm miệng mười mà phân bua. Quan huyện hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng đáp.
- Nói cũng có lý lắm, nhưng muốn chứng minh mình vô tội, ngươi vẫn phải đem chứng cớ tới đây.
- Cái này...
Trần Tứ cúi đầu rối rắm, nói như vậy, không phải ý quan phủ là y chứng minh được con chó quái dị hay sao?. Nhưng rắn quỷ đâu thể nào săn lùng dễ dàng được, hơn nữa tiếp cận nó cũng rất nguy hiểm. Trần Tứ chau mày suy nghĩ tới suy nghĩ lui, bên trên án đường quan huyện lại gõ búa thúc giục. Y giật nảy mình run sợ, càng thêm cấp bách nghĩ cách, đột nhiên mắt sáng lên, Trần Tứ líu ríu thưa.
- Bẩm...bẩm quan, hạ dân không thể đi tìm rắn quỷ, nhưng cương thi thì có!.
- Ngươi cứ nói điều ngươi nghĩ.
Quan nhướn một bên mày. Trần Tứ nuốt nước bọt thưa.
- Con chó có vẻ thích ăn những thứ xú uế, độc địa cùng máu thịt con người. Nhưng rắn quỷ quy ẩn, làm sao đào mồ lật mả người ta bắt nó, cho nên, hạ dân nghĩ có thể tìm cương thi thay thế xem sao. Huống hồ cũng là máu thịt con người, còn độc địa, bẩn thỉu.
Trần Tứ ái ngại nói ra suy nghĩ của y, ánh mắt lấm lét không dám nhìn thẳng quan huyện. Mà đứng hai bên y, huyện thừa, thông lại đều đánh mắt nhìn nhau, sắc mặt lanh tanh, duy chỉ có lệ mục đứng ở chót nhất khoé miệng hơi nhếch lên. Quan huyện vuốt cằm đương suy nghĩ, chốc lát mới gõ búa phán xử.
- Vụ án này ít nghi phạm, tình huống đơn giản, một bên lại không có khả năng biện hộ cho mình, nhưng bản quan đại diện cho công lý, dẫu một bên là thú, một bên là người, ta vẫn sẽ phân minh xét xử, cho đôi bên công đạo. Bản quan cho ngươi thời gian hai ngày để đi tìm chứng cớ, hai ngày sau lại tiếp ngươi bồi án.
Trần Tứ hai tai mơ màng nghe phán quyết, mới âm thầm thở phào, mừng rỡ dập đầu tạ ơn quan trên lia lịa. Giây lát bình ổn lại, y mới ngập ngừng thưa.
- Bẩm quan, hạ dân sẽ cố sức tìm kiếm một cỗ cương thi, nhưng dẫn dụ được cương thi xong cần có Dạ sẵn bên để kiểm chứng, mong đại nhân có thể đáp ứng.
Quan tri huyện liếc mắt suy xét giây lát rồi trả lời.
- Được, ngươi cứ tìm cho ra cương thi đi đã, tới lúc đó báo ta một tiếng, ta sẽ cử người đưa con chó của ngươi tới.
- Đa tạ đại nhân!.
Trần Tứ dập đầu thưa. Quan huyện nhấc chiếc búa nhỏ, gõ một cái, miệng hô.
- Bãi đường!.
...
Canh hai, trời đất mịt mù, thông thường bên ngoài chỉ có tiếng ếch nhái nỉ non, nhưng bên mé sông vắng vẻ lại có tiếng thì thào nói chuyện. Tới gần, mới rõ ràng dần trong đêm khuya khoắt có vài ánh đuốc lập loè, tụ thành một hàng, soi lên mấy khuôn mặt người, mà sắc mặt mấy người này đều cùng một bộ căng thẳng. Một trung niên nam nhân trong đoàn bận trường sam hoàng phỉ, trên tay cầm đuốc, vừa ngó xuống lòng sông, tay còn lại ném xuống một đồng tiền, mặt nước liền "chủm" một tiếng, sau đó nói.
- Ổn rồi, đem về thôi, hạ huyệt ngay trong đêm.
Trong đám người có kẻ đáp lời hoàng sam đạo nhân, cùng hè nhau khiêng lên một cái cáng nặng trĩu, trên cáng đặt một bao vải trắng, hình khối có vẻ là con người. Nhưng nó lại nặng đến nỗi, bốn tráng tử khoẻ mạnh cùng hè nhau nâng lên lại nâng không nổi, vô cùng chật vật. Mà quanh bao vải to bè đó còn quấn chặt chẽ ngang dọc một mớ hồng tuyến, biến bao vải bọc người kia y như cái bánh tét trắng. Đoàn người thu lại dụng cụ, đồ đạc lỉnh kỉnh cùng nhau trở về. Chốc lát sau, mé sông dài cũng được đám người hoàn trả lại vẻ tĩnh lặng, hiu quạnh, tức khắc chìm nghỉm trong bóng đêm.
...
Nghĩa trang Cật Hương Trấn nằm ở cuối trấn, quy thành một khoanh, diện tích khá lớn, mồ mả không chỉ của dân ở trong trấn, mà cả vài xã lân cận cũng tụ về đây, đông vô số kể. Mà nhà Trần Tứ chính là nằm một trong mấy xã nhỏ đó. Cật Hương Trấn của huyện Thanh Nam vốn rộng lớn, ban ngày là chốn sầm uất, nhộn nhịp, cho nên nghĩa trang cũng hoành tráng. Nếu muốn tìm kiếm cương thi, vậy đây chính là một nơi hợp lý. Trên đường từ nha môn trở về, y nghe từ bên đường quán cóc có vài kẻ tráng tử đang buôn chuyện, vô tình lọt vào tai, không ngờ lại là một quái sự trong Cật Hương Trấn. Cố tình nán lại, dỏng tai nghe, Trần Tứ đại khái hiểu được một phần nội dung câu chuyện, nghe đến say sưa, bỗng có kẻ vỗ bộp vào vai y. Quay lại, đụng trúng một hàm răng trắng bóng.
- Khách quan, có muốn đặt bàn không, tới, tới, chỗ ta đang có hạ giá!.
- Không, không, ta liền đi ngay!.
Trần Tứ xua tay cười trừ, vội vàng lách người qua thiếu niên nọ, chuyện mà mấy kẻ bên đường kia đang buôn đành bỏ lửng. Nhưng từ phần thông tin đã nghe được, Trần Tứ mơ màng nhận thức quái sự mà đám người đang nói có liên quan tới cương thi. Hơn nữa, chính đêm hôm nay động thủ, địa điểm là bãi sông lớn huyện Thanh Nam. Trong đầu Trần Tứ nảy lên một kế hoạch.
...
Nửa đêm canh ba, vân thâm che nguyệt, trong khu nghĩa trang ngổn ngang gò mả, từ trong bụi rậm nhảy ra một bóng người. Bóng người ăn vận kín đáo, sau lưng đeo một bó đuốc cùng một cái xẻng, quay ngang quay dọc, bộ dáng phân vân. Nghĩa trang này bốn bề sương dày khí tụ, rộng lớn không chừng, lúc này nửa đêm, trên trời mây che trăng, làm ra chung quanh tối bưng như hũ nút, mới lần mò sau lưng lấy ra bó đuốc chưa dùng, quẹt diêm đốt lên. Ánh đuốc vàng vọt soi lên một gương mặt đương căng thẳng, chính là Trần Tứ. Y hươ cây đuốc trước mặt, cố gắng định hướng, ánh đuốc như bị bóng đêm và màn sương đậm đặc trong nghĩa trang thu nuốt, miễn cưỡng chống chế. Mất một lúc lâu, Trần Tứ mới xác định được phương hướng, cắm đầu lần đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.