Chương 6: Mật hàm
Bạch Cẩn Huyền
18/04/2023
Hồng Nhi ngồi chống cằm lên bàn, hết nghiêng trái nghiêng phải săm soi mấy món ăn rồi lại thở dài thườn thượt. Lẩm bẩm một mình: "Ai da.. chán quá đi. Thế tử vào mật thất không biết chừng nào ra nữa. Cơm canh nguội cả rồi.."
Hồng Nhi và Lam Nhi vốn là nha hoàn thân cận bên cạnh Liễu Trường Lệnh, mỗi ngày đều quấn quýt bên cạnh hầu hạ, đêm đến thì thay phiên nhau canh giữ bên cạnh. Ngoài kĩ năng hầu hạ tốt những việc vặt vãnh hằng ngày, hai nàng còn khá giỏi võ nghệ.
Vũ khí của Lam Nhi là Thi Thuyên Kiếm, một loại nhuyễn kiếm hiếm gặp được Liễu Trường Minh ban tặng, bình thường dùng thân kiếm làm đai lưng, giấu cán kiếm vào vạt áo. Một mảnh lụa xanh lam nước không thấm, chặt không đứt không rõ nguồn gốc rất hiếm khi được Lam Nhi sử dụng.
Còn vũ khí của Hồng Nhi là Giản Cốt Tiên, một loại roi dài có cán, được làm thành từ bốn loại da thuộc có tính đàn hồi cao, trên thân roi gắn thêm mười chín lưỡi dao nhỏ làm bằng huyền thiết đặc biệt quý hiếm, cán roi có khắc một chữ Phục, đây là tín vật của Phục Tát Hoàng đế nước Ô Ly khi còn tại thế. Ngoài ra nàng còn sở hữu hai cây đoản đao hình mặt trăng có tên là Hồ Hoạt. Trên cán đao chạm hai con hồ ly mắt đỏ vô cùng bắt mắt, Liễu Trường Minh đã ban tặng khi Hồng Nhi và Lam Nhi bắt đầu đi theo hầu hạ Liễu Trường Lệnh.
Nhuyễn kiếm của Lam Nhi và song đao của Hồng Nhi đều là vật tiến cống quý giá có một không hai trên đời, Liễu Trường Minh lại tặng cho hai nha hoàn đủ thấy Liễu gia coi trọng sự an toàn của Liễu Trường Lệnh như thế nào.
Không chỉ Hồng Nhi Lam Nhi, Liễu Tự và Khải Tiệp bên cạnh Liễu Trường Lệnh cũng được chiếu cố không ít. Bình thường chỉ chăm lo cho mọi việc và sự an toàn của Liễu Trường Lệnh, những công việc khác sẽ không đến tay, thậm chí bốn người họ còn có thể sai bảo một số hạ nhân khác trong phạm vi cho phép.
Lúc này Hồng Nhi đang chán chường nhìn đồ ăn trên bàn, chép chép miệng than vãn. Nàng không lo Liễu Trường Lệnh đói, mà lo cho cái dạ dày yếu ớt của hắn. Sau khi Liễu Trường Lệnh trúng Cửu Hoa Xà, dù có cao nhân giúp và đã giữ được tính mạng, nhưng độc tố cũng để lại di chứng khó mà khôi phục hoàn toàn. Mỗi năm vào mùa đông, dạ dày của Liễu Trường Lệnh lại trở lạnh, ăn uống rất đạm bạc. Thường xuyên đau đến xanh cả mặt, mỗi bữa ăn cũng tránh hết mức những món cay nồng hoặc có vị chua, chỉ là việc này luôn được Liễu gia giấu rất kín, vì Cửu Hoa Xà không chỉ là độc, mà còn là một loại độc dẫn độc. Nếu bên ngoài biết Liễu Trường Lệnh từng trúng Cửu Hoa Xà, e rằng những loại độc liên quan đến rắn đều sẽ bị kẻ thù tận dụng triệt để. Tuy không trở thành kịch độc trí mạng như Thất Khiếu Bát Xà Độc, nhưng cũng sẽ khiến ngũ tạng hắn ngấm độc nhanh gấp ba lần người khác, có thể sống đến già hay không cũng khó nói.
Hồng Nhi chống cằm ngồi suy nghĩ vẩn vơ đến mức Liễu Trường Minh và Liễu Trường Lệnh từ cửa mật thất bước ra cũng không hay biết. Khi tủ sách cửa mật thất đóng lại phát lên tiếng, Hồng Nhi mới giật mình thu lại những suy nghĩ của bản thân. Liền đứng dậy đi đến trước mặt khụy chân hành lễ với hai người họ: "Quốc công, Thế tử."
Liễu Trường Minh gật gật đầu, ra hiệu cho nàng đứng lên, hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
Hồng Nhi đứng dậy, cung kính đáp: "Thưa Quốc công, bây giờ đã là giờ ngọ ba khắc rồi. Cả Quốc công và Thế tử đều chưa ăn gì, thức ăn cũng sắp nguội cả rồi, hay là để Hồng Nhi bảo nhà bếp hâm thức ăn lại cho nóng?"
"Không cần đâu, cũng không phải là nguội lạnh gì, ngươi mang thêm bát đũa đến, hôm nay ta và Trường Lệnh có chuyện cần bàn bạc, sẵn tiện mang thêm một bát sữa dê nóng đến." Nói xong, Liễu Trường Minh bước sang ngồi xuống sau bàn lớn, Liễu Trường Lệnh cũng đi theo đứng đối diện. Hồng Nhi biết hai người có chuyện quan trọng muốn nói nên không dám gọi nha hoàn khác đến, tự mình ra ngoài lấy thêm bát đũa, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, nói với hai hộ vệ bên ngoài đứng ra xa một chút.
Sau khi Hồng Nhi rời đi, Liễu Trường Lệnh lên tiếng hỏi trước: "Phụ thân, có chuyện gì quan trọng vậy ạ?"
Liễu Trường Minh lấy từ trong ngực áo ra một ống đồng nhỏ cở ngón tay út, đây là loại mật hàm đặc biệt của Ám vệ quân, sáp cũng là loại đặc chế chỉ có lửa của rễ cây Hồng La mới có thể khiến nó tan chảy, đây là loại mật hàm thuộc cấp bậc khẩn cấp nhất của Liễu gia. Sáp ở một đầu đã được làm tan chảy, rõ ràng đã được Liễu Trường Minh xem rồi nhưng ông lại mang đến đây, điều này khiến Liễu Trường Lệnh có chút kì lạ.
Liễu Trường Minh đặt ống đồng xuống bàn, giọng điệu nghiêm túc nói: "Trường Lệnh, trong mật hàm báo là thánh chỉ có thể sẽ đến trong hôm nay. Hai ngày trước, đội tuyên chỉ đã vượt sông Châu Nguyên. Người trong đội tuyên chỉ là Đại Tổng Quản Thái Giám Chu Quách và những thị vệ cảnh nội bên cạnh Hoàng thượng, trong đó có ít nhất hai tử sĩ lạ mặt." Ngưng một chút, Liễu Trường Minh nói tiếp: "Thánh chỉ lần này là dạng hỏa tốc, lấy thể chế chiến báo cao nhất của quân đội đến đây. Đội ngũ mang thánh chỉ đi toàn bộ đều cưỡi ngựa xuyên đêm, hành trình từ Hoàng cung đến đây chỉ mất vỏn vẹn chưa đến mười ngày, thời gian của con không còn nhiều để chuẩn bị đâu.". Bạn đang đọc t????u????ện tại ﹟ T????ù????T????u ????ện.???????? ﹟
Liễu Trường Lệnh cầm lấy mật hàm rút giấy phía trong ra xem, khẽ nhíu mày hỏi: "Gấp như vậy sao?" Vừa nói vừa dùng chiết hỏa tử châm nến đốt mảnh giấy đó đi. Sau khi đốt hết, Liễu Trường Lệnh thổi tắt nến rồi mới quay người lại nhìn Liễu Trường Minh nói: "Chuyện thánh chỉ ban xuống muốn con cháu thế gia vào Nội Đình học tập lần này cũng quá vội vàng rồi, nói là muốn bồi dưỡng nhân tài nhưng mỗi gia tộc đều chọn đích tử hoặc trưởng tử, ý đồ thật là quá lộ liễu." Cười khẩy một cái, Liễu Trường Lệnh lại nói: "Lão cáo già Hoàng đế này vừa muốn khống chế các gia tộc nắm binh quyền, lại sợ mang nhiều con cháu của họ vào Nội Đình sẽ chọc giận các thế lực, thế nên chọn mỗi nhà một người, còn cố tình chọn luôn con cháu một số gia tộc có địa vị thấp, thêm một ít nữ tử dòng chính xinh đẹp có tố chất vào Nội Đình, vừa xoa dịu đám người đang phừng phừng lửa giận, vừa có nữ nhân quyền quý để bồi dưỡng cho mình hoặc để hòa thân, chiêu này của ông ta dù lộ rõ ý muốn nhưng cũng không ai nói được gì, thậm chí có không ít người muốn mượn cơ hội này gần gũi với các gia tộc khác để lôi kéo thế lực, đúng là cao tay." Nói xong, Liễu Trường Lệnh còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Thái độ làm người của Liễu Trường Lệnh trước nay luôn trong ngoài bất nhất khó đoán, càng thể hiện sự khen ngợi là càng có ý chê bai và ngược lại, thậm chí có lúc Liễu Trường Minh cũng cảm thấy vô cùng đau đầu khi cứ phải đoán ý hắn. Bây giờ ông tận mắt thấy hắn cười khẩy đầy khinh miệt, quay đầu lại nghe hắn khen ngợi, e rằng trong cái đầu nhỏ đó lại nảy ra ý xấu rồi, nên ông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Liễu Trường Lệnh, nhắc nhở: "Trường Lệnh, chuyện này liên quan đến Hoàng gia, con đừng tùy tiện hành sự đấy. Nội Đình cũng không phải Bình Nguyên, dưới mí mắt Hoàng đế không phải mưu cũng là chước, là bạn hay thù cũng không dễ phân biệt, đừng để bản thân trở thành con cờ cho người ta thao túng."
Liễu Trường Lệnh chép chép miệng, hai tay giơ lên tỏ thái độ đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Được được được, con không tùy tiện hành sự, chỉ cần cẩn thận hành sự là được rồi. Huống hồ.." Hơi ngập ngừng một chút, Liễu Trường Lệnh thở dài thu lại vẻ mặt thiếu đòn, nghiêm túc nói: "Lần này con đi làm con tin, thứ duy nhất Hoàng đế muốn chẳng qua là giam lỏng con thôi, cũng muốn chứng thực cái danh tiếng hoàn khố vô dụng của con. Chỉ cần con không phạm lỗi quá lớn, không lập công trạng vẻ vang, chắc chắn ông ta sẽ không để ý đến con đâu, dù sao cũng không phải chỉ có Liễu gia mới là cái gai trong mắt. Tứ đại gia tộc hiện tại e rằng đều trở thành mối đe dọa trong mắt Hoàng đế cả rồi."
Liễu Trường Minh gật đầu tán thành với cách nói của Liễu Trường Lệnh, nói: "Tạm thời là như vậy, nhưng cũng không bảo đảm sẽ luôn như vậy. Hoàng đế tâm tư kín đáo, giỏi thuật dùng người, tốt nhất con đừng lơ là phòng bị, tránh để lộ sơ hở. Một khi bắt được nhược điểm của con, Liễu gia sẽ trở thành một chiếc bình rỗng mặc người nhào nặn. Không cần biết Liễu gia có tạo phản hay không, chỉ một tội khi quân cũng đủ đẩy tam tộc họ Liễu vào con đường diệt tộc."
Liễu Trường Minh nói xong, nhìn thoáng qua Liễu Trường Lệnh một cái. Ông thở dài đứng dậy đi tới trước mặt con mình, trong lòng chất chứa rất nhiều tư vị không nói thành lời. Cân nhắc một lúc mới đặt tay lên vai hắn, trầm trầm nói: "Trường Lệnh, phụ thân không muốn ép con, nhưng nếu con đã lựa chọn con đường vào Nội Đình, phụ thân thay mặt toàn Liễu gia quân và bách tính Bình Nguyên – Từ Ức đa tạ con."
Liễu Trường Lệnh lập tức đáp: "Phụ thân sao có thể nói đa tạ hài nhi? Bảo vệ Liễu gia, bách tính cũng là trách nhiệm của con mà."
"Có điều.." Liễu Trường Minh nhìn Liễu Trường Lệnh muốn nói lại thôi, thái độ lưỡng lự như có điều khó nói. Liễu Trương Lệnh thấy vậy đành lên tiếng: "Phụ thân, Trường Lệnh đã trưởng thành rồi, cũng có thể san sẻ mọi việc với người, có việc gì người cứ dặn dò Trường Lệnh."
Liễu Trường Minh tặc lưỡi, hạ quyết tâm nói với Liễu Trường Lệnh: "Trường Lệnh, con đã mười lăm tuổi, có một chuyện con phải chuẩn bị tâm lý đối mặt, vì trước sau gì cũng phải làm. Nếu đợi đến lúc Hoàng thượng ra tay, e là thân phận của con không giấu nổi."
Liễu Trường Lệnh nghe phụ thân mình nói như thế, vô thức nhíu mày suy nghĩ giây lát liền hỏi lại: "Phụ nói đến chuyện thành thân phải không?"
Liễu Trường Lệnh gật đầu nói: "Đúng vậy. Thời gian con ở lại Nội Đình không ngắn, chuyện này trước sau gì cũng phải xảy ra. Con không tự đến xin Hoàng thượng tứ hôn thì Hoàng thượng cũng sẽ cân nhắc ban hôn cho con, người được ban hôn sẽ trở thành tai mắt mà con không thể từ chối được. Con định sẽ giải quyết thế nào?"
Nhắc đến chuyện thành thân, dạo này Liễu Trường Lệnh vẫn luôn suy nghĩ cách giải quyết, bây giờ Liễu Trường Minh đã nhắc đến cũng vừa lúc có thể bàn bạc một chút nên lập tức trả lời: "Chuyện này con cũng từng nghĩ đến, nếu Hoàng thượng ban hôn thì con sẽ nhận, cưới về rồi để đó làm bù nhìn là được. Con sẽ tỏ ra sủng ái người khác, thời gian lâu dần cô ta sẽ uất ức, đến lúc đó con tìm cách nói chuyện với cô ta, cứ nói là con không có hứng thú hoặc tìm một lý do thoái thác, nếu đồng ý giải thoát cho nhau thì con sẽ tìm lý do để trả tự do cho cô ấy là được."
"Con có thể nắm chắc mười phần sự việc sẽ diễn ra như cách con nghĩ không?" Liễu Trường Lệnh nghiêm khắc hỏi lại.
Liễu Trường Lệnh lắc lắc đầu, trả lời: "Con không nắm chắc, đó là trường hợp nếu như Hoàng thượng ban hôn cho con thôi. Dù sử dụng vật đó, con cũng không thể trở thành nam nhân thực sự. Tất nhiên việc thành thân này cũng không thể thực sự diễn ra, nhưng con nghĩ sẽ có cách giải quyết thôi, phụ thân đừng quá lo lắng. Việc quan trọng bây giờ là làm sao đón đội tuyên chỉ một cách hợp lý nhất, vừa để Đại tổng quản thấy rõ bản chất hoàn khố của con, như vậy khi vào Nội Đình cũng bớt bị chú ý hơn."
Liễu Trường Minh gật đầu, bỏ qua chuyện đối phó với hôn sự của Liễu Trường Lệnh vì dù sao việc cấp bách cũng là việc đón đoàn tuyên chỉ. Ông lại ngồi xuống ghế, ngả lưng tựa ra sau, chậm rãi nói: "Phủ Liễu gia chúng ta tuy vẫn ở Bình Nguyên, nhưng lại nằm chếch về phía Nam sát ranh giới Từ Ức, muốn đến được đây hầu như phải xuyên qua gần hết địa phận Bình Nguyên. Đội ngũ tuyên chỉ lần này không chỉ đi suốt ngày đêm mà còn chọn đường đi xuyên núi Phong Bạc, cho thấy họ sợ con vào Nội Đình chậm trễ, cũng cho thấy Hoàng thượng rất xem trọng thái độ của chúng ta."
"Có thể nói Liễu gia hiện tại là mục tiêu lớn nhất của Hoàng thượng, mấy năm nay Mạc Cách Tộc không có nhiều biến động, nhưng bề nổi này đã khiến Hoàng thượng xuất hiện chủ ý khác với Liễu gia quân."
"Cũng có thể xuất hiện trường hợp khác." Liễu Trường Mình mĩm cười nhìn Liễu Trường Lệnh. Rất rõ ràng, ông muốn Liễu Trường Lệnh nói tiếp.
Liễu Trường Lệnh cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, chợt ngẳng phắt đầu lên nhìn Liễu Trường Minh nói: "Có kẻ dèm pha?"
Liễu Trường Minh gật gật đầu hài lòng, khen ngợi: "Con đoán rất đúng, có thể có người nói gì đó trước mặt Hoàng thượng. Cũng có thể Hoàng thượng đang thấy nhiều mối nguy hiểm khác, nhưng không thể loại trừ triệt để nên buộc phải sử dụng kế giữ con tin này, đây cũng không phải là kết quả xấu nhất."
"Phụ thân yên tâm, Trường Lệnh nhất định sẽ bảo toàn bản thân và những người xung quanh. Bảo vệ Liễu gia an toàn, không để người khác thừa nước đục thả câu làm hại Liễu gia đâu." Liễu Trường Lệnh kiên định nhìn Liễu Trường Minh, ánh mắt sáng rực long lanh.
Liễu Trường Minh sâu sắc nhìn Liễu Trường Lệnh thật lâu, đứa con này kiên cường hơn ông tưởng nhiều, cũng quyết đoán hơn ông tưởng. Trời sinh Liễu Trường Lệnh có dáng người cao hơn những nữ nhi bình thường, bờ vai rộng cùng khí chất hiên ngang, hiện tại đứng cạnh Liễu Trường Minh cũng đã xấp xỉ gần bằng ông, xem như ông trời ít nhiều vẫn còn chiếu cố chưa muốn tận diệt Liễu gia.
Tiếng Hồng Nhi bên ngoài vang lên khiến Liễu Trường Minh thu lại ánh mắt, cùng Liễu Trường Lệnh đi về phía bàn ăn. Liễu Trường Lệnh đợi Liễu Trường Minh ngồi xuống rồi mới đến lượt mình. Hồng Nhi mang bát đũa mới đặt trước mặt Liễu Trường Minh và sữa đê nóng đặt về phía Liễu Trường Lệnh, cung kính nói: "Quốc công, Thế tử dùng bữa ạ."
Liễu Trường Lệnh ra dấu cho Hồng Nhi lui xuống rồi gắp một miếng thịt đặt vào bát Liễu Trường Minh..
Hồng Nhi và Lam Nhi vốn là nha hoàn thân cận bên cạnh Liễu Trường Lệnh, mỗi ngày đều quấn quýt bên cạnh hầu hạ, đêm đến thì thay phiên nhau canh giữ bên cạnh. Ngoài kĩ năng hầu hạ tốt những việc vặt vãnh hằng ngày, hai nàng còn khá giỏi võ nghệ.
Vũ khí của Lam Nhi là Thi Thuyên Kiếm, một loại nhuyễn kiếm hiếm gặp được Liễu Trường Minh ban tặng, bình thường dùng thân kiếm làm đai lưng, giấu cán kiếm vào vạt áo. Một mảnh lụa xanh lam nước không thấm, chặt không đứt không rõ nguồn gốc rất hiếm khi được Lam Nhi sử dụng.
Còn vũ khí của Hồng Nhi là Giản Cốt Tiên, một loại roi dài có cán, được làm thành từ bốn loại da thuộc có tính đàn hồi cao, trên thân roi gắn thêm mười chín lưỡi dao nhỏ làm bằng huyền thiết đặc biệt quý hiếm, cán roi có khắc một chữ Phục, đây là tín vật của Phục Tát Hoàng đế nước Ô Ly khi còn tại thế. Ngoài ra nàng còn sở hữu hai cây đoản đao hình mặt trăng có tên là Hồ Hoạt. Trên cán đao chạm hai con hồ ly mắt đỏ vô cùng bắt mắt, Liễu Trường Minh đã ban tặng khi Hồng Nhi và Lam Nhi bắt đầu đi theo hầu hạ Liễu Trường Lệnh.
Nhuyễn kiếm của Lam Nhi và song đao của Hồng Nhi đều là vật tiến cống quý giá có một không hai trên đời, Liễu Trường Minh lại tặng cho hai nha hoàn đủ thấy Liễu gia coi trọng sự an toàn của Liễu Trường Lệnh như thế nào.
Không chỉ Hồng Nhi Lam Nhi, Liễu Tự và Khải Tiệp bên cạnh Liễu Trường Lệnh cũng được chiếu cố không ít. Bình thường chỉ chăm lo cho mọi việc và sự an toàn của Liễu Trường Lệnh, những công việc khác sẽ không đến tay, thậm chí bốn người họ còn có thể sai bảo một số hạ nhân khác trong phạm vi cho phép.
Lúc này Hồng Nhi đang chán chường nhìn đồ ăn trên bàn, chép chép miệng than vãn. Nàng không lo Liễu Trường Lệnh đói, mà lo cho cái dạ dày yếu ớt của hắn. Sau khi Liễu Trường Lệnh trúng Cửu Hoa Xà, dù có cao nhân giúp và đã giữ được tính mạng, nhưng độc tố cũng để lại di chứng khó mà khôi phục hoàn toàn. Mỗi năm vào mùa đông, dạ dày của Liễu Trường Lệnh lại trở lạnh, ăn uống rất đạm bạc. Thường xuyên đau đến xanh cả mặt, mỗi bữa ăn cũng tránh hết mức những món cay nồng hoặc có vị chua, chỉ là việc này luôn được Liễu gia giấu rất kín, vì Cửu Hoa Xà không chỉ là độc, mà còn là một loại độc dẫn độc. Nếu bên ngoài biết Liễu Trường Lệnh từng trúng Cửu Hoa Xà, e rằng những loại độc liên quan đến rắn đều sẽ bị kẻ thù tận dụng triệt để. Tuy không trở thành kịch độc trí mạng như Thất Khiếu Bát Xà Độc, nhưng cũng sẽ khiến ngũ tạng hắn ngấm độc nhanh gấp ba lần người khác, có thể sống đến già hay không cũng khó nói.
Hồng Nhi chống cằm ngồi suy nghĩ vẩn vơ đến mức Liễu Trường Minh và Liễu Trường Lệnh từ cửa mật thất bước ra cũng không hay biết. Khi tủ sách cửa mật thất đóng lại phát lên tiếng, Hồng Nhi mới giật mình thu lại những suy nghĩ của bản thân. Liền đứng dậy đi đến trước mặt khụy chân hành lễ với hai người họ: "Quốc công, Thế tử."
Liễu Trường Minh gật gật đầu, ra hiệu cho nàng đứng lên, hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
Hồng Nhi đứng dậy, cung kính đáp: "Thưa Quốc công, bây giờ đã là giờ ngọ ba khắc rồi. Cả Quốc công và Thế tử đều chưa ăn gì, thức ăn cũng sắp nguội cả rồi, hay là để Hồng Nhi bảo nhà bếp hâm thức ăn lại cho nóng?"
"Không cần đâu, cũng không phải là nguội lạnh gì, ngươi mang thêm bát đũa đến, hôm nay ta và Trường Lệnh có chuyện cần bàn bạc, sẵn tiện mang thêm một bát sữa dê nóng đến." Nói xong, Liễu Trường Minh bước sang ngồi xuống sau bàn lớn, Liễu Trường Lệnh cũng đi theo đứng đối diện. Hồng Nhi biết hai người có chuyện quan trọng muốn nói nên không dám gọi nha hoàn khác đến, tự mình ra ngoài lấy thêm bát đũa, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, nói với hai hộ vệ bên ngoài đứng ra xa một chút.
Sau khi Hồng Nhi rời đi, Liễu Trường Lệnh lên tiếng hỏi trước: "Phụ thân, có chuyện gì quan trọng vậy ạ?"
Liễu Trường Minh lấy từ trong ngực áo ra một ống đồng nhỏ cở ngón tay út, đây là loại mật hàm đặc biệt của Ám vệ quân, sáp cũng là loại đặc chế chỉ có lửa của rễ cây Hồng La mới có thể khiến nó tan chảy, đây là loại mật hàm thuộc cấp bậc khẩn cấp nhất của Liễu gia. Sáp ở một đầu đã được làm tan chảy, rõ ràng đã được Liễu Trường Minh xem rồi nhưng ông lại mang đến đây, điều này khiến Liễu Trường Lệnh có chút kì lạ.
Liễu Trường Minh đặt ống đồng xuống bàn, giọng điệu nghiêm túc nói: "Trường Lệnh, trong mật hàm báo là thánh chỉ có thể sẽ đến trong hôm nay. Hai ngày trước, đội tuyên chỉ đã vượt sông Châu Nguyên. Người trong đội tuyên chỉ là Đại Tổng Quản Thái Giám Chu Quách và những thị vệ cảnh nội bên cạnh Hoàng thượng, trong đó có ít nhất hai tử sĩ lạ mặt." Ngưng một chút, Liễu Trường Minh nói tiếp: "Thánh chỉ lần này là dạng hỏa tốc, lấy thể chế chiến báo cao nhất của quân đội đến đây. Đội ngũ mang thánh chỉ đi toàn bộ đều cưỡi ngựa xuyên đêm, hành trình từ Hoàng cung đến đây chỉ mất vỏn vẹn chưa đến mười ngày, thời gian của con không còn nhiều để chuẩn bị đâu.". Bạn đang đọc t????u????ện tại ﹟ T????ù????T????u ????ện.???????? ﹟
Liễu Trường Lệnh cầm lấy mật hàm rút giấy phía trong ra xem, khẽ nhíu mày hỏi: "Gấp như vậy sao?" Vừa nói vừa dùng chiết hỏa tử châm nến đốt mảnh giấy đó đi. Sau khi đốt hết, Liễu Trường Lệnh thổi tắt nến rồi mới quay người lại nhìn Liễu Trường Minh nói: "Chuyện thánh chỉ ban xuống muốn con cháu thế gia vào Nội Đình học tập lần này cũng quá vội vàng rồi, nói là muốn bồi dưỡng nhân tài nhưng mỗi gia tộc đều chọn đích tử hoặc trưởng tử, ý đồ thật là quá lộ liễu." Cười khẩy một cái, Liễu Trường Lệnh lại nói: "Lão cáo già Hoàng đế này vừa muốn khống chế các gia tộc nắm binh quyền, lại sợ mang nhiều con cháu của họ vào Nội Đình sẽ chọc giận các thế lực, thế nên chọn mỗi nhà một người, còn cố tình chọn luôn con cháu một số gia tộc có địa vị thấp, thêm một ít nữ tử dòng chính xinh đẹp có tố chất vào Nội Đình, vừa xoa dịu đám người đang phừng phừng lửa giận, vừa có nữ nhân quyền quý để bồi dưỡng cho mình hoặc để hòa thân, chiêu này của ông ta dù lộ rõ ý muốn nhưng cũng không ai nói được gì, thậm chí có không ít người muốn mượn cơ hội này gần gũi với các gia tộc khác để lôi kéo thế lực, đúng là cao tay." Nói xong, Liễu Trường Lệnh còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Thái độ làm người của Liễu Trường Lệnh trước nay luôn trong ngoài bất nhất khó đoán, càng thể hiện sự khen ngợi là càng có ý chê bai và ngược lại, thậm chí có lúc Liễu Trường Minh cũng cảm thấy vô cùng đau đầu khi cứ phải đoán ý hắn. Bây giờ ông tận mắt thấy hắn cười khẩy đầy khinh miệt, quay đầu lại nghe hắn khen ngợi, e rằng trong cái đầu nhỏ đó lại nảy ra ý xấu rồi, nên ông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Liễu Trường Lệnh, nhắc nhở: "Trường Lệnh, chuyện này liên quan đến Hoàng gia, con đừng tùy tiện hành sự đấy. Nội Đình cũng không phải Bình Nguyên, dưới mí mắt Hoàng đế không phải mưu cũng là chước, là bạn hay thù cũng không dễ phân biệt, đừng để bản thân trở thành con cờ cho người ta thao túng."
Liễu Trường Lệnh chép chép miệng, hai tay giơ lên tỏ thái độ đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Được được được, con không tùy tiện hành sự, chỉ cần cẩn thận hành sự là được rồi. Huống hồ.." Hơi ngập ngừng một chút, Liễu Trường Lệnh thở dài thu lại vẻ mặt thiếu đòn, nghiêm túc nói: "Lần này con đi làm con tin, thứ duy nhất Hoàng đế muốn chẳng qua là giam lỏng con thôi, cũng muốn chứng thực cái danh tiếng hoàn khố vô dụng của con. Chỉ cần con không phạm lỗi quá lớn, không lập công trạng vẻ vang, chắc chắn ông ta sẽ không để ý đến con đâu, dù sao cũng không phải chỉ có Liễu gia mới là cái gai trong mắt. Tứ đại gia tộc hiện tại e rằng đều trở thành mối đe dọa trong mắt Hoàng đế cả rồi."
Liễu Trường Minh gật đầu tán thành với cách nói của Liễu Trường Lệnh, nói: "Tạm thời là như vậy, nhưng cũng không bảo đảm sẽ luôn như vậy. Hoàng đế tâm tư kín đáo, giỏi thuật dùng người, tốt nhất con đừng lơ là phòng bị, tránh để lộ sơ hở. Một khi bắt được nhược điểm của con, Liễu gia sẽ trở thành một chiếc bình rỗng mặc người nhào nặn. Không cần biết Liễu gia có tạo phản hay không, chỉ một tội khi quân cũng đủ đẩy tam tộc họ Liễu vào con đường diệt tộc."
Liễu Trường Minh nói xong, nhìn thoáng qua Liễu Trường Lệnh một cái. Ông thở dài đứng dậy đi tới trước mặt con mình, trong lòng chất chứa rất nhiều tư vị không nói thành lời. Cân nhắc một lúc mới đặt tay lên vai hắn, trầm trầm nói: "Trường Lệnh, phụ thân không muốn ép con, nhưng nếu con đã lựa chọn con đường vào Nội Đình, phụ thân thay mặt toàn Liễu gia quân và bách tính Bình Nguyên – Từ Ức đa tạ con."
Liễu Trường Lệnh lập tức đáp: "Phụ thân sao có thể nói đa tạ hài nhi? Bảo vệ Liễu gia, bách tính cũng là trách nhiệm của con mà."
"Có điều.." Liễu Trường Minh nhìn Liễu Trường Lệnh muốn nói lại thôi, thái độ lưỡng lự như có điều khó nói. Liễu Trương Lệnh thấy vậy đành lên tiếng: "Phụ thân, Trường Lệnh đã trưởng thành rồi, cũng có thể san sẻ mọi việc với người, có việc gì người cứ dặn dò Trường Lệnh."
Liễu Trường Minh tặc lưỡi, hạ quyết tâm nói với Liễu Trường Lệnh: "Trường Lệnh, con đã mười lăm tuổi, có một chuyện con phải chuẩn bị tâm lý đối mặt, vì trước sau gì cũng phải làm. Nếu đợi đến lúc Hoàng thượng ra tay, e là thân phận của con không giấu nổi."
Liễu Trường Lệnh nghe phụ thân mình nói như thế, vô thức nhíu mày suy nghĩ giây lát liền hỏi lại: "Phụ nói đến chuyện thành thân phải không?"
Liễu Trường Lệnh gật đầu nói: "Đúng vậy. Thời gian con ở lại Nội Đình không ngắn, chuyện này trước sau gì cũng phải xảy ra. Con không tự đến xin Hoàng thượng tứ hôn thì Hoàng thượng cũng sẽ cân nhắc ban hôn cho con, người được ban hôn sẽ trở thành tai mắt mà con không thể từ chối được. Con định sẽ giải quyết thế nào?"
Nhắc đến chuyện thành thân, dạo này Liễu Trường Lệnh vẫn luôn suy nghĩ cách giải quyết, bây giờ Liễu Trường Minh đã nhắc đến cũng vừa lúc có thể bàn bạc một chút nên lập tức trả lời: "Chuyện này con cũng từng nghĩ đến, nếu Hoàng thượng ban hôn thì con sẽ nhận, cưới về rồi để đó làm bù nhìn là được. Con sẽ tỏ ra sủng ái người khác, thời gian lâu dần cô ta sẽ uất ức, đến lúc đó con tìm cách nói chuyện với cô ta, cứ nói là con không có hứng thú hoặc tìm một lý do thoái thác, nếu đồng ý giải thoát cho nhau thì con sẽ tìm lý do để trả tự do cho cô ấy là được."
"Con có thể nắm chắc mười phần sự việc sẽ diễn ra như cách con nghĩ không?" Liễu Trường Lệnh nghiêm khắc hỏi lại.
Liễu Trường Lệnh lắc lắc đầu, trả lời: "Con không nắm chắc, đó là trường hợp nếu như Hoàng thượng ban hôn cho con thôi. Dù sử dụng vật đó, con cũng không thể trở thành nam nhân thực sự. Tất nhiên việc thành thân này cũng không thể thực sự diễn ra, nhưng con nghĩ sẽ có cách giải quyết thôi, phụ thân đừng quá lo lắng. Việc quan trọng bây giờ là làm sao đón đội tuyên chỉ một cách hợp lý nhất, vừa để Đại tổng quản thấy rõ bản chất hoàn khố của con, như vậy khi vào Nội Đình cũng bớt bị chú ý hơn."
Liễu Trường Minh gật đầu, bỏ qua chuyện đối phó với hôn sự của Liễu Trường Lệnh vì dù sao việc cấp bách cũng là việc đón đoàn tuyên chỉ. Ông lại ngồi xuống ghế, ngả lưng tựa ra sau, chậm rãi nói: "Phủ Liễu gia chúng ta tuy vẫn ở Bình Nguyên, nhưng lại nằm chếch về phía Nam sát ranh giới Từ Ức, muốn đến được đây hầu như phải xuyên qua gần hết địa phận Bình Nguyên. Đội ngũ tuyên chỉ lần này không chỉ đi suốt ngày đêm mà còn chọn đường đi xuyên núi Phong Bạc, cho thấy họ sợ con vào Nội Đình chậm trễ, cũng cho thấy Hoàng thượng rất xem trọng thái độ của chúng ta."
"Có thể nói Liễu gia hiện tại là mục tiêu lớn nhất của Hoàng thượng, mấy năm nay Mạc Cách Tộc không có nhiều biến động, nhưng bề nổi này đã khiến Hoàng thượng xuất hiện chủ ý khác với Liễu gia quân."
"Cũng có thể xuất hiện trường hợp khác." Liễu Trường Mình mĩm cười nhìn Liễu Trường Lệnh. Rất rõ ràng, ông muốn Liễu Trường Lệnh nói tiếp.
Liễu Trường Lệnh cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, chợt ngẳng phắt đầu lên nhìn Liễu Trường Minh nói: "Có kẻ dèm pha?"
Liễu Trường Minh gật gật đầu hài lòng, khen ngợi: "Con đoán rất đúng, có thể có người nói gì đó trước mặt Hoàng thượng. Cũng có thể Hoàng thượng đang thấy nhiều mối nguy hiểm khác, nhưng không thể loại trừ triệt để nên buộc phải sử dụng kế giữ con tin này, đây cũng không phải là kết quả xấu nhất."
"Phụ thân yên tâm, Trường Lệnh nhất định sẽ bảo toàn bản thân và những người xung quanh. Bảo vệ Liễu gia an toàn, không để người khác thừa nước đục thả câu làm hại Liễu gia đâu." Liễu Trường Lệnh kiên định nhìn Liễu Trường Minh, ánh mắt sáng rực long lanh.
Liễu Trường Minh sâu sắc nhìn Liễu Trường Lệnh thật lâu, đứa con này kiên cường hơn ông tưởng nhiều, cũng quyết đoán hơn ông tưởng. Trời sinh Liễu Trường Lệnh có dáng người cao hơn những nữ nhi bình thường, bờ vai rộng cùng khí chất hiên ngang, hiện tại đứng cạnh Liễu Trường Minh cũng đã xấp xỉ gần bằng ông, xem như ông trời ít nhiều vẫn còn chiếu cố chưa muốn tận diệt Liễu gia.
Tiếng Hồng Nhi bên ngoài vang lên khiến Liễu Trường Minh thu lại ánh mắt, cùng Liễu Trường Lệnh đi về phía bàn ăn. Liễu Trường Lệnh đợi Liễu Trường Minh ngồi xuống rồi mới đến lượt mình. Hồng Nhi mang bát đũa mới đặt trước mặt Liễu Trường Minh và sữa đê nóng đặt về phía Liễu Trường Lệnh, cung kính nói: "Quốc công, Thế tử dùng bữa ạ."
Liễu Trường Lệnh ra dấu cho Hồng Nhi lui xuống rồi gắp một miếng thịt đặt vào bát Liễu Trường Minh..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.