Quyển 7 - Chương 1: Bạch Tiêu Nhiên kỳ lạ
Ân Tầm
05/12/2016
Editor: Cà RốtBeta: Vi An ( Sakura ) , Mạc Y PhiSáng sớm tuyết bay đầy trời, lúc này rừng trúc như khói hoa đẹp kinh diễm.
Buổi sáng, Tần Lạc Y liền được chứng kiến một cảnh đẹp như vậy, nàng vốn đến rừng trúc để lấy cây đàn cổ đứt dây kia.
Ai ngờ, nàng lại thấy Da Luật Ngạn Thác tập võ ở đây.
Chỉ thấy mỗi một chiêu thức của Da Luật Ngạn Thác đều tràn đầy nội lực, khí phách bức người.
Chưởng lực vừa ra, làm cho cành trúc trong tay hắn như thể đao kiếm có thể lấy mạng người, hắn phát lực ra, cành trúc thuận thế quét ngang không khí, thẳng tắp xuyên qua gốc cây trúc phía xa.
Chỉ nghe gậy trúc răng rắc một tiếng, theo tiếng cắt đứt, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Tần Lạc Y kinh hô một tiếng, vội vàng lấy tay che môi, ngăn cản tiếng than sợ hãi vì một màn trước mắt.
Nàng biết Da Luật Ngạn Thác võ công sâu thâm sâu, thế nhưng, nàng chỉ là nghe nói chứ chưa từng thấy qua.
Nếu hắn tàn nhẫn đem chưởng lực đánh trên người mình, , như vậy, trong nháy mắt nàng có thể sẽ quy tiên.
Da Luật Ngạn Thác chậm rãi thu lực, sau đó, môi mỏng dần hiện ra một chút ý cười cưng chiều.
“Y nhi, đi ra đi!”
Sau đó, hắn xoay người, ánh mắt nhìn về nơi Tần Lạc Y đang ẩn núp.
Tần Lạc Y đỏ mặt, nhìn lén người khác luyện võ, thật là không đạo đức .
Nàng cắn môi, từ trong rừng trúc đi ra.
Tuyết rơi, cùng với bầu không khí lành lạnh.
Tà áo Tần Lạc Y bay bay, nàng mặc bộ váy xanh, động tác, linh hoạt phóng khoáng.
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác căng thẳng, nhìn đến ngây người.
Lúc này, hắn mới biết có một loại xinh đẹp như hoa sáng rọi như nước, cũng lần đầu biết đến cảm giác mới gặp đã yêu.
Tần Lạc Y đi đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, âm thanh trong trẻo:
“Ta không cố ý nhìn lén!”
Con mắt thu lại, có chút không dám nhìn đôi mắt tràn ngập yêu thương của Da Luật Ngạn Thác.
Ánh mắt của hắn quá lớn mật, rất trực tiếp, chứa đầy lực xâm chiếm.
“Vì sao không dám nhìn ta?”
Da Luật Ngạn Thác cúi đầu, ưa thích cầm lấy tay nàng hỏi.
Liếc mắt nhìn vẻ bối rối của nàng.
“Ta, ta không có…”
Tần Lạc Y luôn luôn là một con người bình tĩnh nhưng giờ phút này lại không biết làm sao.
Một tiếng cười nhẹ khẽ bật ra từ môi Da Luật Ngạn Thác.
“Ta xem Y nhi chắc là đã động tình với ta!”
Hắn tùy tiện cúi đầu nói đùa, thấp giọng nói bên tai Tần Lạc Y.
Hơi thở thơm mát lành lạnh quyện cùng hương thơm thanh nhã rơi trên người Tần Lạc Y.
Trong lòng Tần Lạc Y khẽ lạnh, đôi mắt trong suốt như mặt nước càng lộ ra vẻ bối rối không chịu nổi.
“Không, ngươi nói bậy!”
Nàng sẽ không phải như lời hắn nói chứ, nàng làm sao có thể động tình với nam tử trước mặt được?
Hắn là kẻ thù của mình, hơn nữa hắn hung tàn và tàn bạo như thế khiến bản thân nàng xấu hổ không thôi.
Da Luật Ngạn Thác thu hết tâm tình hoảng loạn của Tần Lạc Y vào mắt, hắn tà mị cười:
“Bằng không, tại sao trong mắt Y nhi lại tràn ngập ái mộ thế kia?”
Tần Lạc Y nghe xong, vội vàng rời ánh mắt đi, cố gắng điều chỉnh tâm tình bối rối của chính mình.
“Ta không muốn nghe ngươi nói vớ vẩn!”
Da Luật Ngạn Thác vừa định nói cái gì đó.
Đúng lúc này, Thái Nam xuất hiện ở trong rừng.
“Chủ tử, Bạch công tử cầu kiến!”
Nàng vừa mới nói xong, liền thấy Da Luật Ngạn Thác, lập tức cả kinh, vội vàng quỳ xuống:
“Nô tỳ thỉnh an Vương thượng!”
“Đứng lên đi!”
Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mày.
“Thái Nam, Bạch công tử nào?”
Hắn lớn tiếng hỏi.
Sao Y nhi lại biết đến Bạch công tử?
Đã biết khi nào?
Thế nhưng hắn còn tìm đến Đông Lâm Vương Phủ, quả thực là lớn mật.
Mà Tần Lạc Y đứng ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Bạch công tử?
Đến cả bản thân nàng còn không biết Bạch công tử là ai.
Trên mặt Thái Nam xuất hiện vẻ mất tự nhiên, nàng lẩm bẩm nói:
“Bẩm Vương thượng, thật ra… thật ra…”
“Đông Lâm Vương, ngay cả bằng hữu của mình mà huynh cũng quên sao?”
Một âm thanh nam tính dễ nghe truyền tới từ rừng trúc, ngay sau đó, một nam tử cao lớn đi đến.
Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác hơi híp lại, khi hắn thấy rõ người tới thì mới phát hiện…
Da Luật Bội!
“Đệ tới đây làm gì?”
Thanh âm lạnh lùng kèm theo một chút bực mình.
Hắn vừa nhìn thấy người này, lại nhớ tới ngày đó, thật lại muốn cho hắn một chưởng!
Cùng lúc, đôi mắt nghiêm khắc của hắn nhìn chằm chằm trang phục của Da Luật Bội.
Hắn đang làm cái gì?
Đương kim Đại hoàng tử lại mặc Hán phục.
Quần áo bạch y lại càng làm nổi lên dáng người thon dài, mắt ngọc như bảo thạch sáng ngời , búi tóc đơn giản nhưng lại đem một phần nhã khí nhuần nhuyễn lộ ra ngoài, đúng là loại khí chất đẹp đẽ quý giá, các công tử mang đai ngọc cẩm y chưa chắc đã sánh được.
Tần Lạc Y thở dài, thiên hạ sao lại có loại “Yêu nghiệt” tuấn tú như vậy.
Hắn là người Hán sao?
Nàng không nhớ rõ lần trước hắn mặc quần áo như thế nào, chỉ nghe được hắn nói mình là bằng hữu của Da Luật Ngạn Thác, nàng cũng không để ý tới.
“Đệ… sao lại …”
Hiển nhiên Da Luật Ngạn Thác cũng bị trang phục của Da Luật Bội làm cho không hiểu ra sao.
Da Luật Bội mắt khẽ động, vội vàng tiến lên, hơi hạ thấp người:
“Bạch Tiêu Nhiên tham kiến Đông Lâm Vương!”
Buổi sáng, Tần Lạc Y liền được chứng kiến một cảnh đẹp như vậy, nàng vốn đến rừng trúc để lấy cây đàn cổ đứt dây kia.
Ai ngờ, nàng lại thấy Da Luật Ngạn Thác tập võ ở đây.
Chỉ thấy mỗi một chiêu thức của Da Luật Ngạn Thác đều tràn đầy nội lực, khí phách bức người.
Chưởng lực vừa ra, làm cho cành trúc trong tay hắn như thể đao kiếm có thể lấy mạng người, hắn phát lực ra, cành trúc thuận thế quét ngang không khí, thẳng tắp xuyên qua gốc cây trúc phía xa.
Chỉ nghe gậy trúc răng rắc một tiếng, theo tiếng cắt đứt, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Tần Lạc Y kinh hô một tiếng, vội vàng lấy tay che môi, ngăn cản tiếng than sợ hãi vì một màn trước mắt.
Nàng biết Da Luật Ngạn Thác võ công sâu thâm sâu, thế nhưng, nàng chỉ là nghe nói chứ chưa từng thấy qua.
Nếu hắn tàn nhẫn đem chưởng lực đánh trên người mình, , như vậy, trong nháy mắt nàng có thể sẽ quy tiên.
Da Luật Ngạn Thác chậm rãi thu lực, sau đó, môi mỏng dần hiện ra một chút ý cười cưng chiều.
“Y nhi, đi ra đi!”
Sau đó, hắn xoay người, ánh mắt nhìn về nơi Tần Lạc Y đang ẩn núp.
Tần Lạc Y đỏ mặt, nhìn lén người khác luyện võ, thật là không đạo đức .
Nàng cắn môi, từ trong rừng trúc đi ra.
Tuyết rơi, cùng với bầu không khí lành lạnh.
Tà áo Tần Lạc Y bay bay, nàng mặc bộ váy xanh, động tác, linh hoạt phóng khoáng.
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác căng thẳng, nhìn đến ngây người.
Lúc này, hắn mới biết có một loại xinh đẹp như hoa sáng rọi như nước, cũng lần đầu biết đến cảm giác mới gặp đã yêu.
Tần Lạc Y đi đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, âm thanh trong trẻo:
“Ta không cố ý nhìn lén!”
Con mắt thu lại, có chút không dám nhìn đôi mắt tràn ngập yêu thương của Da Luật Ngạn Thác.
Ánh mắt của hắn quá lớn mật, rất trực tiếp, chứa đầy lực xâm chiếm.
“Vì sao không dám nhìn ta?”
Da Luật Ngạn Thác cúi đầu, ưa thích cầm lấy tay nàng hỏi.
Liếc mắt nhìn vẻ bối rối của nàng.
“Ta, ta không có…”
Tần Lạc Y luôn luôn là một con người bình tĩnh nhưng giờ phút này lại không biết làm sao.
Một tiếng cười nhẹ khẽ bật ra từ môi Da Luật Ngạn Thác.
“Ta xem Y nhi chắc là đã động tình với ta!”
Hắn tùy tiện cúi đầu nói đùa, thấp giọng nói bên tai Tần Lạc Y.
Hơi thở thơm mát lành lạnh quyện cùng hương thơm thanh nhã rơi trên người Tần Lạc Y.
Trong lòng Tần Lạc Y khẽ lạnh, đôi mắt trong suốt như mặt nước càng lộ ra vẻ bối rối không chịu nổi.
“Không, ngươi nói bậy!”
Nàng sẽ không phải như lời hắn nói chứ, nàng làm sao có thể động tình với nam tử trước mặt được?
Hắn là kẻ thù của mình, hơn nữa hắn hung tàn và tàn bạo như thế khiến bản thân nàng xấu hổ không thôi.
Da Luật Ngạn Thác thu hết tâm tình hoảng loạn của Tần Lạc Y vào mắt, hắn tà mị cười:
“Bằng không, tại sao trong mắt Y nhi lại tràn ngập ái mộ thế kia?”
Tần Lạc Y nghe xong, vội vàng rời ánh mắt đi, cố gắng điều chỉnh tâm tình bối rối của chính mình.
“Ta không muốn nghe ngươi nói vớ vẩn!”
Da Luật Ngạn Thác vừa định nói cái gì đó.
Đúng lúc này, Thái Nam xuất hiện ở trong rừng.
“Chủ tử, Bạch công tử cầu kiến!”
Nàng vừa mới nói xong, liền thấy Da Luật Ngạn Thác, lập tức cả kinh, vội vàng quỳ xuống:
“Nô tỳ thỉnh an Vương thượng!”
“Đứng lên đi!”
Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mày.
“Thái Nam, Bạch công tử nào?”
Hắn lớn tiếng hỏi.
Sao Y nhi lại biết đến Bạch công tử?
Đã biết khi nào?
Thế nhưng hắn còn tìm đến Đông Lâm Vương Phủ, quả thực là lớn mật.
Mà Tần Lạc Y đứng ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Bạch công tử?
Đến cả bản thân nàng còn không biết Bạch công tử là ai.
Trên mặt Thái Nam xuất hiện vẻ mất tự nhiên, nàng lẩm bẩm nói:
“Bẩm Vương thượng, thật ra… thật ra…”
“Đông Lâm Vương, ngay cả bằng hữu của mình mà huynh cũng quên sao?”
Một âm thanh nam tính dễ nghe truyền tới từ rừng trúc, ngay sau đó, một nam tử cao lớn đi đến.
Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác hơi híp lại, khi hắn thấy rõ người tới thì mới phát hiện…
Da Luật Bội!
“Đệ tới đây làm gì?”
Thanh âm lạnh lùng kèm theo một chút bực mình.
Hắn vừa nhìn thấy người này, lại nhớ tới ngày đó, thật lại muốn cho hắn một chưởng!
Cùng lúc, đôi mắt nghiêm khắc của hắn nhìn chằm chằm trang phục của Da Luật Bội.
Hắn đang làm cái gì?
Đương kim Đại hoàng tử lại mặc Hán phục.
Quần áo bạch y lại càng làm nổi lên dáng người thon dài, mắt ngọc như bảo thạch sáng ngời , búi tóc đơn giản nhưng lại đem một phần nhã khí nhuần nhuyễn lộ ra ngoài, đúng là loại khí chất đẹp đẽ quý giá, các công tử mang đai ngọc cẩm y chưa chắc đã sánh được.
Tần Lạc Y thở dài, thiên hạ sao lại có loại “Yêu nghiệt” tuấn tú như vậy.
Hắn là người Hán sao?
Nàng không nhớ rõ lần trước hắn mặc quần áo như thế nào, chỉ nghe được hắn nói mình là bằng hữu của Da Luật Ngạn Thác, nàng cũng không để ý tới.
“Đệ… sao lại …”
Hiển nhiên Da Luật Ngạn Thác cũng bị trang phục của Da Luật Bội làm cho không hiểu ra sao.
Da Luật Bội mắt khẽ động, vội vàng tiến lên, hơi hạ thấp người:
“Bạch Tiêu Nhiên tham kiến Đông Lâm Vương!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.