Quyển 2 - Chương 6: Cơn sóng ngầm
Ân Tầm
19/03/2014
Sau khi rẽ ngang rẻ dọc cũng là lúc Tần Lạc Y cho rằng mình như muốn té xỉu, Da Luật Ngạn Thác đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.
"A…" Tần Lạc Y không chú ý, đột nhiên đụng vào lồng ngực ấm áp của Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác buồn cười đỡ Tần Lạc Y bị đụng khiến cho thất điên bát đảo, đây chính là kết quả của việc đi đường mà không chịu để tâm.
Thực ra từ lúc vào cửa, Da Luật Ngạn Thác vẫn quan sát nét mặt biến đổi của Tần Lạc Y, khi hắn thấy nàng nhìn xung quanh cũng biết Tần Lạc Y cũng không phải là ngạc nhiên trước quy mô của phủ đệ, mà là… nhớ đường đi trong phủ đệ.
Khi hắn thấy được điều đó, trong lòng dâng lên một hồi mất mát, chẳng lẽ nàng một chút cũng không muốn ở lại bên mình sao?
"Người đâu, đưa công chúa hồi cung!" Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nhìn thị vệ bên người kêu to.
"Ngạn Thác biểu huynh, Thiên Phái tưởng là sẽ cùng huynh gặp gỡ một chút!" Tiêu Thiên Phái biến sắc, lập tức giữ chặt cánh tay của Da Luật Ngạn Thác cánh tay nói.
Chân mày Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Công chúa, mời…" thị vệ tiến lên trước nói .
Tiêu Thiên Phái cực kì không muốn mà nhìn Da Luật Ngạn Thác: "Vậy nếu huynh có thời gian thì hãy vào hoàng cung thăm muội nha!" Nàng lẩm bẩm nói, nói xong, liền lưu luyến không rời mà ra khỏi vương phủ.
"Các nàng đều lui ra đi!" Da Luật Ngạn Thác chuyển hướng sang nhóm phi tần, thản nhiên nói.
"Dạ…" nhóm phi tần cúi người lưu luyến.
"Vương thượng, ngài nhất định là rất mệt, đến Noãn Tập Hiên đi, thiếp đã chuẩn bị trà nhân sâm chờ vương thượng thưởng thức!" Ninh phi thấy Tiêu Thiên Phái đi rồi liền lập tức tiến lên, con ngươi thẹn thùng muôn vàn thùy mị.
Tần Lạc Y nhìn Ninh phi nhu mì, thật sự là khó tưởng tượng được có một cái cô gái có thể đẹp không sao tả xiết như vậy.
Cổ áo màu đỏ hơi thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn, gương mặt tựa như đóa phù dung, lông mày như cây liễu, so với hoa đào còn vô cùng rung động lòng người, đỏ môi đỏ thắm giương lên.
Trong mắt nàng hiện lên một chút khác thường, khi nàng biết nữ tử trước mặt là phi tần sủng ái nhất của Da Luật Ngạn Thác, trong lòng thế nhưng lại dâng lên chút ghen tuông.
Ánh mắt khẽ biến của Tần Lạc Y rơi vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, trong lòng hắn dâng lên một loại chân tình.
"Không cần, nàng cũng lui ra đi!" Da Luật Ngạn Thác nói với Ninh phi, ngữ khí kiên định không hề cò kè bớt một thêm hai.
"Vâng, vậy thần thiếp xin cáo lui!" Ninh phi không cam lòng mà nói.
"Lạp Cô, ngay hôm nay phái người đến Tây sương biệt uyển sửa sang lại, gọi là 'Hiệt Tú Hiên', sau này vị Tần cô nương này sẽ là chủ nhân của Hiệt Tú Hiên!"
"Dạ…" Lạp Cô vội vàng lĩnh mệnh. Bà có thể được cho là lão quản gia của Đông Lâm Vương phủ, xử lý việc trong vương phủ từ trên xuống dưới.
Trong lòng Lạp Cô dâng lên nghi vấn, Tây sương biệt uyển? Nơi đó không phải là… Bà giương mắt nhìn vị Tần cô nương trong lời của vương thượng liền kinh ngạc một chút. Khá cho một cô nương tuyệt mỹ, hóa ra chỉ có những cô gái như vậy mới có thể khiến cho vương gia ban tặng Tây sương biệt uyển.
"Mà trong thời gian này…" Da Luật Ngạn Thác nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Lạc Y, cười nhạo nàng một tiếng, cánh tay dừng trên vai nàng: "Y nhi, nàng ở cùng một chỗ với bổn vương!"
Sắc mặt Tần Lạc Y đột nhiên đại biến, nàng không đứng vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào lòng Da Luật Ngạn Thác.
"Ngươi nói cái gì... Muốn ta... ở cùng một chỗ với ngươi? Tại sao?" Đôi môi nàng run rẩy nói.
"Nàng nếu là y nô của bổn vương, chăm sóc bổn vương cho khỏe mạnh đương nhiên cũng là trách nhiệm của nàng!" Nói xong, liền mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực mang đi.
Mà vừa rời đi không xa, Ninh phi nghe thấy lời nói này liền kinh sợ quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của vương thượng, trong lòng gióng lên tiếng chuông mãnh liệt, nữ nhân này dựa vào cái gì mà được vương thượng đặc biệt cho phép? Toàn bộ mọi người trong phủ đệ đều biết, Tây sương biệt uyển là nơi ở của Vương phi, người vào ở đương nhiên là Vương phi tương lai của Da Luật Ngạn Thác.
Bởi vì có Tiêu Thiên Phái nên bản thân không dám hi vọng xa vời, nhưng mà mong có thể tranh thủ thật nhiều yêu thương của vương thượng, hiện nay, vương thượng vậy mà lại cho nữ nhân này vào ở trong đó.
Cơn giận dữ dâng lên trong mắt Ninh phi, nàng tức giận quay đầu lại nói với nha hoàn bên cạnh: "Na Hi, về sau chú ý người này cho ta!"
"Dạ…" Na Hi vội vàng đáp.
"A…" Tần Lạc Y không chú ý, đột nhiên đụng vào lồng ngực ấm áp của Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác buồn cười đỡ Tần Lạc Y bị đụng khiến cho thất điên bát đảo, đây chính là kết quả của việc đi đường mà không chịu để tâm.
Thực ra từ lúc vào cửa, Da Luật Ngạn Thác vẫn quan sát nét mặt biến đổi của Tần Lạc Y, khi hắn thấy nàng nhìn xung quanh cũng biết Tần Lạc Y cũng không phải là ngạc nhiên trước quy mô của phủ đệ, mà là… nhớ đường đi trong phủ đệ.
Khi hắn thấy được điều đó, trong lòng dâng lên một hồi mất mát, chẳng lẽ nàng một chút cũng không muốn ở lại bên mình sao?
"Người đâu, đưa công chúa hồi cung!" Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nhìn thị vệ bên người kêu to.
"Ngạn Thác biểu huynh, Thiên Phái tưởng là sẽ cùng huynh gặp gỡ một chút!" Tiêu Thiên Phái biến sắc, lập tức giữ chặt cánh tay của Da Luật Ngạn Thác cánh tay nói.
Chân mày Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
"Công chúa, mời…" thị vệ tiến lên trước nói .
Tiêu Thiên Phái cực kì không muốn mà nhìn Da Luật Ngạn Thác: "Vậy nếu huynh có thời gian thì hãy vào hoàng cung thăm muội nha!" Nàng lẩm bẩm nói, nói xong, liền lưu luyến không rời mà ra khỏi vương phủ.
"Các nàng đều lui ra đi!" Da Luật Ngạn Thác chuyển hướng sang nhóm phi tần, thản nhiên nói.
"Dạ…" nhóm phi tần cúi người lưu luyến.
"Vương thượng, ngài nhất định là rất mệt, đến Noãn Tập Hiên đi, thiếp đã chuẩn bị trà nhân sâm chờ vương thượng thưởng thức!" Ninh phi thấy Tiêu Thiên Phái đi rồi liền lập tức tiến lên, con ngươi thẹn thùng muôn vàn thùy mị.
Tần Lạc Y nhìn Ninh phi nhu mì, thật sự là khó tưởng tượng được có một cái cô gái có thể đẹp không sao tả xiết như vậy.
Cổ áo màu đỏ hơi thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn, gương mặt tựa như đóa phù dung, lông mày như cây liễu, so với hoa đào còn vô cùng rung động lòng người, đỏ môi đỏ thắm giương lên.
Trong mắt nàng hiện lên một chút khác thường, khi nàng biết nữ tử trước mặt là phi tần sủng ái nhất của Da Luật Ngạn Thác, trong lòng thế nhưng lại dâng lên chút ghen tuông.
Ánh mắt khẽ biến của Tần Lạc Y rơi vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, trong lòng hắn dâng lên một loại chân tình.
"Không cần, nàng cũng lui ra đi!" Da Luật Ngạn Thác nói với Ninh phi, ngữ khí kiên định không hề cò kè bớt một thêm hai.
"Vâng, vậy thần thiếp xin cáo lui!" Ninh phi không cam lòng mà nói.
"Lạp Cô, ngay hôm nay phái người đến Tây sương biệt uyển sửa sang lại, gọi là 'Hiệt Tú Hiên', sau này vị Tần cô nương này sẽ là chủ nhân của Hiệt Tú Hiên!"
"Dạ…" Lạp Cô vội vàng lĩnh mệnh. Bà có thể được cho là lão quản gia của Đông Lâm Vương phủ, xử lý việc trong vương phủ từ trên xuống dưới.
Trong lòng Lạp Cô dâng lên nghi vấn, Tây sương biệt uyển? Nơi đó không phải là… Bà giương mắt nhìn vị Tần cô nương trong lời của vương thượng liền kinh ngạc một chút. Khá cho một cô nương tuyệt mỹ, hóa ra chỉ có những cô gái như vậy mới có thể khiến cho vương gia ban tặng Tây sương biệt uyển.
"Mà trong thời gian này…" Da Luật Ngạn Thác nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Lạc Y, cười nhạo nàng một tiếng, cánh tay dừng trên vai nàng: "Y nhi, nàng ở cùng một chỗ với bổn vương!"
Sắc mặt Tần Lạc Y đột nhiên đại biến, nàng không đứng vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào lòng Da Luật Ngạn Thác.
"Ngươi nói cái gì... Muốn ta... ở cùng một chỗ với ngươi? Tại sao?" Đôi môi nàng run rẩy nói.
"Nàng nếu là y nô của bổn vương, chăm sóc bổn vương cho khỏe mạnh đương nhiên cũng là trách nhiệm của nàng!" Nói xong, liền mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực mang đi.
Mà vừa rời đi không xa, Ninh phi nghe thấy lời nói này liền kinh sợ quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của vương thượng, trong lòng gióng lên tiếng chuông mãnh liệt, nữ nhân này dựa vào cái gì mà được vương thượng đặc biệt cho phép? Toàn bộ mọi người trong phủ đệ đều biết, Tây sương biệt uyển là nơi ở của Vương phi, người vào ở đương nhiên là Vương phi tương lai của Da Luật Ngạn Thác.
Bởi vì có Tiêu Thiên Phái nên bản thân không dám hi vọng xa vời, nhưng mà mong có thể tranh thủ thật nhiều yêu thương của vương thượng, hiện nay, vương thượng vậy mà lại cho nữ nhân này vào ở trong đó.
Cơn giận dữ dâng lên trong mắt Ninh phi, nàng tức giận quay đầu lại nói với nha hoàn bên cạnh: "Na Hi, về sau chú ý người này cho ta!"
"Dạ…" Na Hi vội vàng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.