Liêu Vương Phi

Quyển 13 - Chương 11: Giấc ngủ mệt mỏi của Tần Lạc Y

Ân Tầm

08/12/2016

Tỉnh giấc trong lo lắng, Tần Lạc Y phát hiện mình đang nằm trên giường bên cửa sổ, đôi mắt tĩnh lặng dần dần hiện lên sự nghi ngờ, nàng nhớ rất rõ trước đó mình đã đứng ở rừng trúc đợi Da Luật Ngạn Thác trở về.

“Chủ tử, cuối cùng người cũng tỉnh!” Thái Nam vừa thấy Tần Lạc Y tỉnh lại, liền vui vẻ vội vã phân phó tỳ nữ mang nước nóng đổ vào bồn tắm.

Hơi nước bốc lên mù mịt mang theo mùi hương nồng đậm lan tỏa khắp phòng.

“Thái Nam, em muốn làm gì vậy?” Tần Lạc Y hơi ngồi dậy, đầu chợt choáng váng, cả người cũng mệt mỏi.

Chẳng lẽ định đưa nàng đi tắm? Trời vẫn còn chưa tối mà.

“Chủ tử, vừa rồi người ngủ quên ở rừng trúc, em sợ người bị cảm lạnh, nghĩ đi nghĩ lại thì bây giờ người ngâm mình trong nước thuốc là tốt nhất!” Thái Nam thận trọng suy tính.

Tần Lạc Y khẽ đứng dậy, đi đến gần chỗ hơi nước bốc lên, giơ tay nhẹ nhàng lướt qua làn khói, khiến bọt nước dính trên đầu ngón tay trắng nõn, lưu lại một luồng hương thơm mát.

“Thái Nam, xem ra em rất có năng khiếu ở phương diện y học.” Trong lòng Tần Lạc Y ấm áp, nhìn sang Thái Nam khẽ cười rồi nói.

Trong mắt Tần Lạc Y thấp thoáng ý cười, chậm rãi để tỳ nữ giúp thay quần áo, rồi bước vào bồn tắm.

Khi nước nóng dần dần bao bọc lấy cơ thể, Tần Lạc Y mới nhận ra mình vô cùng mệt mỏi, nhẹ nhàng để làn nước thấm vào da thịt, nàng thả lỏng cơ thể.

Chỉ là, gần đây nàng luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ không kiểm soát được. Hình như, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu nàng cũng có thể ngủ được, là do cơ thể mệt mỏi quá sao?

Nghĩ vậy, đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên sự u buồn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Chủ tử, nước có nóng quá không?” Thái Nam thấy Tần Lạc Y nhíu mày, lập tức quan tâm hỏi thăm.

“Không đâu, em điều chỉnh nước rất vừa phải!”

Tần Lạc Y đưa tay gạt nhẹ mặt nước, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng. Bỗng nhiên, nàng chợt nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi:

“Thái Nam, Vương thượng vào cung đã trở về chưa?”



“Vẫn chưa, chủ tử!” Thái Nam cũng lập tức đáp lời.

Tần Lạc Y vừa nghe thấy Thái Nam nói vậy, lo lắng dần đong đầy trong đáy mắt.

“Chủ tử…” Thái Nam thấy Tần Lạc Y trầm ngâm suy nghĩ liền nhẹ giọng gọi.

“Hả? Ừ, không sao, em ra ngoài đi!”

Cửa phòng vừa đóng, Tần Lạc Y nhẹ nhàng dựa đầu vào thành bồn tắm, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại. Lông mi chợt run nhẹ, mày cũng nhăn lại đầy lo lắng, vì sao giờ này hắn vẫn chưa trở về?

Bên ngoài trời lất phất mưa, nước ấm trong bồn tắm cùng mùi dược liệu thấm vào tận xương, toàn thân được thả lỏng, suy nghĩ cũng dần rời rạc, tâm trí dao động mơ hồ. Lông mày Tần Lạc Y dần dãn ra, nàng lại bất giác chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên một đôi tay ấm áp mà thô ráp vươn tới, xoa chầm chậm lên bờ vai của nàng, truyền nhiệt đến đôi vai không ngâm trong nước ấm đang dần lạnh.

“Y nhi…”

Khi Da Luật Ngạn Thác mở cửa bước vào đã nhìn thấy cảnh Tần Lạc Y đang nghiêng đầu nhắm mắt, nằm ngủ trong làn nước, mà khi hắn đến xem thử thì nước đã có chút lạnh.

Tần Lạc Y hoảng hốt khi cảm thấy một đôi tay đặt trên vai mình, hơn nữa còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, liền thoải mái mà rên nhẹ một tiếng, mí mắt càng thêm trầm, không thể mở ra được.

“Ừm…” Thanh âm của nàng mềm mại, lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Ngoan, lên giưởng ngủ thôi, nằm thế này sẽ cảm lạnh mất!” Giọng nói của Da Luật Ngạn Thác trầm thấp pha lẫn cả sự yêu thương và cưng chiều.

Trên mặt cũng tràn đầy vẻ yêu thương.

“Đừng…”

Tần Lạc Y muốn mở mắt nhưng lại không chống đỡ được cơn buồn ngủ, chỉ có thể để mặc cho Da Luật Ngạn Thác bế nàng ra khỏi bồn tắm, ôm vào ngực, dùng khăn tắm mềm mại lau nhẹ, sau đó đặt lên giường nằm.

“Y nhi!” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lại vô cùng dịu dàng.



Tần Lạc Y yếu ớt mở mắt, mơ màng nhìn khuôn mặt cương nghị của nam nhân trước mặt, môi cũng nở nụ cười dịu dàng.

“Thác, chàng đã về, cuối cùng chàng cũng đã trở về!”

Đôi mắt mềm mại của nàng hòa tan trái tim của Da Luật Ngạn Thác, hắn yêu thương trách nàng: “Y nhi, sao lại ngủ trong nước như vậy?”

Tần Lạc Y cúi đầu nhìn chính mình, mặt hơi đỏ lên, lập tức ngẩng đầu oán trách hắn: “Ta…ta một mực chờ chàng, thế nhưng không hiểu sao lại ngủ mất!”

Nàng giãy dụa muốn đứng lên, sau một khắc, thân thể lại thấy mệt mỏi, lông mày cũng cau lại.

“Để ta giúp.”

Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng nâng nàng dựa vào trong ngực hắn, điều chỉnh lực tay, bắt đầu xoa cổ, vai, cột sống, chân tay của nàng, nắn bóp một cách thuần thục giúp nàng thả lỏng toàn thân.

Tần Lạc Y chưa từng nghĩ hắn còn là người dịu dàng như vậy. Cho tới nay, hắn đều là người vô cùng mạnh mẽ, tài giỏi, tính chiếm hữu lớn. Nàng ích kỉ nghĩ, giá như thời gian dừng lại tại giây phút này, như vậy tất cả đều đáng giá.

“Y nhi, về sau không được như vậy nữa, nếu không ta sẽ lo lắng. Biết không?” Hơi thở ấm nóng của Da Luật Ngạn Thác bao phủ bên tai nàng, mang theo yêu cầu bá đạo.

“Ừ, chỉ cần chàng còn ở đây.” Giọng nói của nàng nhỏ dần, mang theo sự mơ màng.

Thân thể dần mềm mại, thoải mái hơn, chợt đôi tay đang xoa bóp dịch chuyển, nóng rực dán vào phần lưng trần trụi nhạy cảm khiến nàng chợt tỉnh táo…

“Thác…” Ngón tay Tần Lạc Y nắm chặt chăn bông, trong mắt chứa đầy sương mù, lại nhịn không được nhắm mắt lại, thở gấp.

Vật nào đó nóng rực dán vào phía sau nàng, nặng nề ép tới khiến nàng khó thở.

“Y nhi, giờ đến nàng giúp ta thoải mái!” Da Luật Ngạn Thác bá đạo nói, đối với Tần Lạc Y, hắn luôn không tự chủ được bản thân.

Nhẹ nhàng than một tiếng, Tần Lạc Y e thẹn mà dịu ngoan quay người lại ôm lấy hắn. Nàng cam tâm tình nguyện trầm luân trong tình dục cùng với yêu cầu bá đạo của hắn.

Thật ra, nàng còn có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, hỏi hắn ngày hôm nay ở trong cung đã xảy chuyện gì? Hỏi hắn khi nào lại rời vương phủ? Hỏi hắn bao giờ thì phải mang binh xuất chinh? Hỏi hắn bao giờ mới lại trở về…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liêu Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook