Quyển 14 - Chương 9: Lợi dụng điểm yếu để uy hiếp
Ân Tầm
09/12/2016
Giờ Mẹo (1), trời vừa tờ mờ sáng, Khiêm Ngạo vội vàng đi vào trong doanh trướng của Da Luật Ngạn Thác.
(1) Giờ Mẹo: 6 đến 8 giờ sáng
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Dù một đêm không ngủ, Da Luật Ngạn Thác cũng không thấy buồn ngủ chút nào, đây là thói quen của hắn, chỉ cần là khi đang tác chiến thì tinh thần của hắn luôn đặc biệt phấn chấn.
Sắc mặt của Khiêm Ngạo cực kỳ khó coi, hắn không dám dừng lại, chậm chạp nói: "Mới vừa nhận được tin tức, vương phủ xảy ra chuyện!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, ngay sau đó hắn đứng bật dậy, thân hình cao lớn dần ngập tràn hơi thở nguy hiểm.
"Tối hôm qua Cúc Tình Hiên gặp phải thích khách. Mặc dù thị vệ đã nhanh chóng chạy tới, nhưng vẫn trúng kế điệu hổ ly sơn, Tần cô nương mất tích rồi!" Khiêm Ngạo lo âu nói.
Đúng lúc này lại có thích khách xuất hiện, hiển nhiên là có vấn đề, rất có thể là người của địch!!
"Rầm —— "
Bàn tay của Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ đánh lên bàn, nét mặt chấn động, đồ làm bằng vàng và chén bằng sừng trâu trên bàn rơi loạn xạ.
Khiêm Ngạo không kịp nói tiếp, tiếng đèn hiệu khẩn cấp đã truyền tới...
Da Luật Ngạn Thác nhíu mày, không nói hai lời vén mành trướng đi ra ngoài, sắc mặt Khiêm Ngạo cũng kinh ngạc, lập tức theo sát phía sau.
"Có chuyện gì?"
Da Luật Ngạn Thác hét to, cả người đều tràn đầy sức lực.
Tiêu Chí cùng Hưu Ca cũng vội vàng đi lên nói:
"Chẳng biết tại sao, lúc gần giờ Mẹo trại lính của Hách Lạp Vương dựng lên một tòa đài cao —— "
Da Luật Ngạn Thác nhìn theo phương hướng bọn họ chỉ, quả nhiên một tòa thành đang đứng sừng sững đối diện với Giang Hà.
Sau khi nhìn thấy toà tháp, trong lòng Khiêm Ngạo bỗng nhiên thật bất an: "Bọn họ muốn làm gì ?"
"Truyền lệnh xuống, tất cả binh lính chuẩn bị đợi lệnh!" Da Luật Ngạn Thác bình tĩnh ra lệnh.
"Dạ!" Gió buổi sớm thổi qua mang theo hơi lạnh, trong đó có lẫn mùi máu nhàn nhạt.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Da Luật Ngạn Thác bỗng nhiên đau đớn.
Thật ra khi hắn thấy đài cao phía đối diện, trong lòng đã hiểu bảy tám phần. Nếu như hắn đoán không sai, Y nhi nhất định đã bị người của Hách Lạp Vương bắt đi. Chúng muốn lợi dụng nàng để uy hiếp hắn!
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một thị vệ hét lớn: "Vương thượng, mau nhìn ——"
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng đối diện, chỉ thấy quân đội của Hách Lạp Vương tạo thành quân hàng chỉnh tề, Hách Lạp Vương đang cưỡi trên lưng ngựa thật cao, mặt đầy vẻ đắc ý.
Đôi mắt như chim ưng của Da Luật Ngạn Thác nhìn chằm chằm về phía đối diện, trên mặt,vẻ tàn bạo, khát máu ngày càng đậm.
Khiêm Ngạo bên cạch hắn, sau quan sát tình hình, lập tức hạ lệnh: "Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!"
"Rõ —— "
Sa trường vang lên tiếng rống to của đoàn binh lính tinh nhuệ.
Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh màu đen khinh công cực kỳ giỏi đã nhảy lên đài cao, bên cạnh bóng đen này còn có một cô gái mặc quần áo màu trắng
Là Y nhi sao?
Khi Da Luật Ngạn Thác thấy rõ tướng mạo của nữ nhân mặc quần áo màu trắng đó, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền. Quả nhiên, bọn họ sử dụng thủ đoạn hèn hạ này!
"Tần cô nương —— "
Khiêm Ngạo, Hưu Ca cùng Tiêu Chí kinh hãi, không hẹn mà cùng hét lên.
Trong tim Da Luật Ngạn Thác đau đớn không thôi. Nhất là khi hắn thấy bộ dáng tiều tụy của Tần Lạc Y là lòng lại càng thêm xót xa. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn sang người mặc áo đen bên cạnh Tần Lạc Y thì lửa giận ngùn ngụt bốc lên trong lồng ngực!
Cầm Cơ!!!
Người đàn bà đáng chết này, ả ta lại dám thông đồng với Hách Lạp Vương bắt cóc Y nhi!
Hắn hận không thể vọt tới phía trước băm vằm ả tiện nhân đáng chết này thành trăm đoạn!!
"Vương thượng, chúng ta nên làm gì?"
Trên mặt Tiêu Chí hiện lên nét lo lắng, trên dưới cả nước đều biết, đối với Đông Lâm Vương thì Tần Lạc Y cực kỳ quan trọng. Hắn có thể tức giận với triều đình vì nữ nhân này, qua đó có thể thấy tầm quan trọng của nàng trong lòng hắn.
Mà bây giờ Hách Lạp Vương rõ ràng biết Tần Lạc Y cô nương chính là xương sườn mềm của Đông Lâm vương. Trận đầu thất bại, trận sau hắn đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ này.
Da Luật Ngạn Thác không chớp mắt nhìn chằm chằm tình huống đối diện, giọng nói trầm thấp ra lệnh: "Truyền lệnh xuống, không có khẩu dụ của bản vương, không người nào được hành động thiếu suy nghĩ!"
"Rõ!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau một lúc lâu, Hách Lạp Vương kéo ngựa tới biên giới Giang Hà, trên mặt nở nụ cười hèn hạ, chỉ nghe hắn nghiêm nghị kêu gào:
"Da Luật Ngạn Thác, chắc hẳn ngươi đã thấy rõ, nữ nhân ngươi yêu mến nhất đang ở trong tay lão phu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, lão phu sẽ thả vị Tần cô nương này, nếu không —— "
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang bị trói trên đài cao, âm hiểm cười một tiếng.
"Vương thượng —— "
Các tướng lĩnh của Da Luật Ngạn Thác rối rít kêu lên.
Da Luật Ngạn Thác giơ tay lên cắt đứt tất cả mọi người lên tiếng, ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói: "Chuẩn bị ngựa cho bản vương!"
Rất nhanh, một con chiến mã cao lớn đã được dẫn đến bên người Da Luật Ngạn Thác, chỉ thấy hắn kéo dây cương, tung người cưỡi lên lưng ngựa.
Tại biên giới Giang Hà, Da Luật Ngạn Thác ghìm ngựa ngừng lại, tỏa ra khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo cùng thân thể cường tráng trong y phục chiến đấu.
(1) Giờ Mẹo: 6 đến 8 giờ sáng
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Dù một đêm không ngủ, Da Luật Ngạn Thác cũng không thấy buồn ngủ chút nào, đây là thói quen của hắn, chỉ cần là khi đang tác chiến thì tinh thần của hắn luôn đặc biệt phấn chấn.
Sắc mặt của Khiêm Ngạo cực kỳ khó coi, hắn không dám dừng lại, chậm chạp nói: "Mới vừa nhận được tin tức, vương phủ xảy ra chuyện!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, ngay sau đó hắn đứng bật dậy, thân hình cao lớn dần ngập tràn hơi thở nguy hiểm.
"Tối hôm qua Cúc Tình Hiên gặp phải thích khách. Mặc dù thị vệ đã nhanh chóng chạy tới, nhưng vẫn trúng kế điệu hổ ly sơn, Tần cô nương mất tích rồi!" Khiêm Ngạo lo âu nói.
Đúng lúc này lại có thích khách xuất hiện, hiển nhiên là có vấn đề, rất có thể là người của địch!!
"Rầm —— "
Bàn tay của Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ đánh lên bàn, nét mặt chấn động, đồ làm bằng vàng và chén bằng sừng trâu trên bàn rơi loạn xạ.
Khiêm Ngạo không kịp nói tiếp, tiếng đèn hiệu khẩn cấp đã truyền tới...
Da Luật Ngạn Thác nhíu mày, không nói hai lời vén mành trướng đi ra ngoài, sắc mặt Khiêm Ngạo cũng kinh ngạc, lập tức theo sát phía sau.
"Có chuyện gì?"
Da Luật Ngạn Thác hét to, cả người đều tràn đầy sức lực.
Tiêu Chí cùng Hưu Ca cũng vội vàng đi lên nói:
"Chẳng biết tại sao, lúc gần giờ Mẹo trại lính của Hách Lạp Vương dựng lên một tòa đài cao —— "
Da Luật Ngạn Thác nhìn theo phương hướng bọn họ chỉ, quả nhiên một tòa thành đang đứng sừng sững đối diện với Giang Hà.
Sau khi nhìn thấy toà tháp, trong lòng Khiêm Ngạo bỗng nhiên thật bất an: "Bọn họ muốn làm gì ?"
"Truyền lệnh xuống, tất cả binh lính chuẩn bị đợi lệnh!" Da Luật Ngạn Thác bình tĩnh ra lệnh.
"Dạ!" Gió buổi sớm thổi qua mang theo hơi lạnh, trong đó có lẫn mùi máu nhàn nhạt.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Da Luật Ngạn Thác bỗng nhiên đau đớn.
Thật ra khi hắn thấy đài cao phía đối diện, trong lòng đã hiểu bảy tám phần. Nếu như hắn đoán không sai, Y nhi nhất định đã bị người của Hách Lạp Vương bắt đi. Chúng muốn lợi dụng nàng để uy hiếp hắn!
Đúng vào lúc này, chỉ nghe một thị vệ hét lớn: "Vương thượng, mau nhìn ——"
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng đối diện, chỉ thấy quân đội của Hách Lạp Vương tạo thành quân hàng chỉnh tề, Hách Lạp Vương đang cưỡi trên lưng ngựa thật cao, mặt đầy vẻ đắc ý.
Đôi mắt như chim ưng của Da Luật Ngạn Thác nhìn chằm chằm về phía đối diện, trên mặt,vẻ tàn bạo, khát máu ngày càng đậm.
Khiêm Ngạo bên cạch hắn, sau quan sát tình hình, lập tức hạ lệnh: "Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!"
"Rõ —— "
Sa trường vang lên tiếng rống to của đoàn binh lính tinh nhuệ.
Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh màu đen khinh công cực kỳ giỏi đã nhảy lên đài cao, bên cạnh bóng đen này còn có một cô gái mặc quần áo màu trắng
Là Y nhi sao?
Khi Da Luật Ngạn Thác thấy rõ tướng mạo của nữ nhân mặc quần áo màu trắng đó, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền. Quả nhiên, bọn họ sử dụng thủ đoạn hèn hạ này!
"Tần cô nương —— "
Khiêm Ngạo, Hưu Ca cùng Tiêu Chí kinh hãi, không hẹn mà cùng hét lên.
Trong tim Da Luật Ngạn Thác đau đớn không thôi. Nhất là khi hắn thấy bộ dáng tiều tụy của Tần Lạc Y là lòng lại càng thêm xót xa. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn sang người mặc áo đen bên cạnh Tần Lạc Y thì lửa giận ngùn ngụt bốc lên trong lồng ngực!
Cầm Cơ!!!
Người đàn bà đáng chết này, ả ta lại dám thông đồng với Hách Lạp Vương bắt cóc Y nhi!
Hắn hận không thể vọt tới phía trước băm vằm ả tiện nhân đáng chết này thành trăm đoạn!!
"Vương thượng, chúng ta nên làm gì?"
Trên mặt Tiêu Chí hiện lên nét lo lắng, trên dưới cả nước đều biết, đối với Đông Lâm Vương thì Tần Lạc Y cực kỳ quan trọng. Hắn có thể tức giận với triều đình vì nữ nhân này, qua đó có thể thấy tầm quan trọng của nàng trong lòng hắn.
Mà bây giờ Hách Lạp Vương rõ ràng biết Tần Lạc Y cô nương chính là xương sườn mềm của Đông Lâm vương. Trận đầu thất bại, trận sau hắn đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ này.
Da Luật Ngạn Thác không chớp mắt nhìn chằm chằm tình huống đối diện, giọng nói trầm thấp ra lệnh: "Truyền lệnh xuống, không có khẩu dụ của bản vương, không người nào được hành động thiếu suy nghĩ!"
"Rõ!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau một lúc lâu, Hách Lạp Vương kéo ngựa tới biên giới Giang Hà, trên mặt nở nụ cười hèn hạ, chỉ nghe hắn nghiêm nghị kêu gào:
"Da Luật Ngạn Thác, chắc hẳn ngươi đã thấy rõ, nữ nhân ngươi yêu mến nhất đang ở trong tay lão phu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, lão phu sẽ thả vị Tần cô nương này, nếu không —— "
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang bị trói trên đài cao, âm hiểm cười một tiếng.
"Vương thượng —— "
Các tướng lĩnh của Da Luật Ngạn Thác rối rít kêu lên.
Da Luật Ngạn Thác giơ tay lên cắt đứt tất cả mọi người lên tiếng, ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói: "Chuẩn bị ngựa cho bản vương!"
Rất nhanh, một con chiến mã cao lớn đã được dẫn đến bên người Da Luật Ngạn Thác, chỉ thấy hắn kéo dây cương, tung người cưỡi lên lưng ngựa.
Tại biên giới Giang Hà, Da Luật Ngạn Thác ghìm ngựa ngừng lại, tỏa ra khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo cùng thân thể cường tráng trong y phục chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.