Quyển 8 - Chương 2: Thăm dò sát ý
Ân Tầm
05/12/2016
Hoa tàn mỗi ngày lay trước gió
Thong thả như ý nguyện, lưu luyến trong thoáng chốc.
Ánh nắng hoàng hôn vàng xao xuyên.
Đêm không say giấc lưỡng tình gắn bó.
Trăng sáng chiếu qua song cửa, tử sam (áo đơn màu tím) cô đơn trước gương, lệ chảy dài.
Tình chân thành lại không yên vui, chốn biệt ly nhìn núi xa thở dài.
Cả tẩm cư im ắng, đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu vào những cây hoa mỹ lệ lại càng khiến cho căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Ngồi trước gương đồng, Thái Nam thay xong y phục cho Tần Lạc Y liền lặng lẽ lui ra.
Tần Lạc Y mở to hai mắt muốn nhìn rõ dáng vẻ của mình trong gương, nhưng lại chỉ thấy một mảnh gương mơ hồ.
Có lẽ dung nhan mình quá mức cô đơn cùng lạnh lùng, ngay cả mặt gương cũng không phản chiếu lại.
Làn khói mỏng bên trong lư hương từng đợt từng đợt tỏa ra rồi mờ đi, tạo ra một màn lụa mỏng trong không gian, khiến cho mọi thứ dần trở nên càng thêm mê ly.
Tâm hồn thiếu nữ bị tóm lại, nơi nào chôn cất ?
Giống như hoa trong gió rồi cũng đến lúc tàn, vũ điệu cuộc sống cũng có lúc kết thúc.
Bàn tay nhẹ nhàng khoác y phục trắng lên vai, nhẹ nhàng tĩnh lặng không một tiếng động, tựa tuyết trắng rơi ngoài hiên.
Có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng trong vương phủ..
Qua trận tuyết này mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Vài cây Đông Nhan lẳng lạng nở rộ trong bồn cây, vừa tao nhã lại mang theo tia lạnh lùng.
Mùi huân huân nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng phẳng phất còn mang theo chút hương vị ấm áp.
Nàng đáng lẽ nên vui mừng mới phải, vì không lâu nữa nàng sẽ cùng cha nuôi, cùng Tang đại ca ở bên nhau, rời xa chốn thị phi này.
Nhưng vì sao mỗi lần nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy trong lòng có cảm giác mất mát cùng đau buồn.
Là nàng đã thích ứng được với những lễ nghi phiền phức trong vương phủ? Hay là đã quen được với ánh mắt ghen ghét oán hận của các phi tần? Không lẽ là trong tiềm thức của nàng đã quen thuộc với hơi thở cuồng dã, ngông cuồng của nam nhân kia, không nỡ rời đi?
Lòng nàng đột nhiên chấn động.
Đôi mắt cụp xuống, che đi điều nực cười đó. Nàng không thể có tình cảm với nơi này. Dù là người hay vật nơi này cũng chỉ khiến lòng hận thù của nàng lớn hơn mà thôi.
Tần Lạc Y thở dài, giống như trong đáy cốc bên ngoài truyền đến tiếng vang giống như còn người khác nữa thở dài.
Nàng ngồi sau đàn cổ khẽ phẩy tay áo.
Những ngón tay ngọc thon dài trôi chảy đảo qua dây đàn, tiếng đàn nghẹn ngào vang lên, tầng tầng lớp lớp tình cảm nồng nàn dường như đều tuôn ra.
“Hoa nở hoa tàn trùng trùng điệp điệp…. Tóc đen bay trong gió…. Từ nay về sau …. Chẳng hỏi nhân gian tình bao đậm….”
Ngón tay thon dài của Tần Lạc Y lướt nhanh trên mặt cầm, âm thanh dịu dàng gửi gắm vào tiếng đàn, giọng hát nhẹ nhàng phối hợp với tiếng đàn thanh nhã của nàng, nhẹ nhàng hòa quyện trong tẩm cư.
Dung nhan thanh lệ thế nhưng chính bản thân nàng cũng không biết mình có bao nhiêu ưu thương.
Nàng hoàn toàn không biết một khung cảnh tươi đẹp này vừa vặn được Da Luật Ngạn Thác vừa mới bước vào tẩm cung thu hết lại vào trong tầm mắt.
Tần tranh (1) nhả tuyệt điều (2) , ngọc trụ (3) vang thanh khúc.
(1) Tần Tranh: một loại đàn cổ, thịnh hành ở phía Tây thời Chiến quốc, tên cũ là “Tần Tranh” .
(2) Tuyệt điều: một làn điệu đã thất truyền từ lâu, nó được phối với lời “Thanh khúc”, một khúc nhạc du dương tuyệt diệu, vô cùng êm tai.
(3) Ngọc trụ: là vật đỡ dây đàn. Mỗi dây là một trụ, có thể di chuyển trái phải để điều chỉnh âm độ cao thấp.
Bài thơ miêu tả một nữ tử xinh đẹp đàn, bốn câu đầu nhấn mạnh tài nghệ thông thạo của nàng, gảy Thanh khúc trầm bổng tự nhiên, âm thanh du dương tuyệt vời, mười phần êm tai, hai câu cuối than thở người đời chỉ chú ý đến vẻ ngoài xinh đẹp của nữ tử mà không thưởng thức được nội tâm phong phú và tài năng của nàng, có ý thương xót.
Ánh mắt sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác sâu thảm như nước thoáng hiện lên chút nhu tình, hắn không nỡ phá vỡ khung cảnh trước mắt.
Thân mình cao lớn của hắn dựa vào xà nhà, đôi môi kiêu ngạo hơi gợi lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt.
Tiếng đàn của nàng tràn ngập đau lòng cùng ưu thương, sao lại vậy?
Chẳng lẽ hắn sủng ái nàng như vậy là sai?
Nỗi ưu thương đáy mắt nàng sao lại càng tăng lên?
Nghĩ đến đây lòng Da Luật Ngạn Thác đột nhiên đau xót, bàn tay to lớn của hắn bất giác nắm chặt lại.
Từ lần đâu tiên thấy khối ngọc bội kia, hắn liền biết người ban đêm xông vào vương phủ chính là Tang Trọng Dương, hắn thật đúng là to gan, không coi mình ra gì, ngang nhiên lỗ mãng như thế!
Khối ngọc bội kia giống như chiếc đinh nhọn chói mắt khiến hắn không kiềm chế được bản thân, sợ bản thân sẽ làm tổn thương đến Tần Lạc Y nên mấy đêm nay hắn đều không trở lại tẩm cung của mình, tình nguyện hằng đêm ở lại chính điện.
Nhưng nỗi nhớ nàng càng ngày càng tăng, khi gặp lại nàng cảm giác như đã qua ba thu, tim hắn vì thế mà bỗng dưng lại đập nhanh.
Hắn biết dụng ý của Tang Trọng Dương khi vào vương phủ, muốn cướp người từ tay hắn? Thực nực cười.
Ánh mắt thâm tình trong nháy mắt liền bị thay thế bằng một ánh mắt lạnh giá.
Dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cả kinh.
Điệu nhạc vốn trôi chảy dưới các ngón tay ngọc ngay lập tức trở nên lộn xộn.
“Ngươi… Ngươi đi vào sao một chút tiếng động cũng không có?”
Tiếng đàn dừng lại, hắn liền nhận được âm thanh oán hận nhẹ nhàng của nàng.
Trên mặt Da Luật Ngạn Thác mang theo một tia cười nhạt. Thân hình cao lớn ngồi trên ghế, bàn tay to chìa ra về phía Tần Lạc Y.
“Lại đây!”
Tham âm trầm thấp không mang theo một chút ý thương lượng nào, nhưng lại có một chút mùi vị sủng nịch.
Tần Lạc Y nhìn bàn tay to kia, mười ngón tay nắm lại, sau đó lại chậm rãi buông ra, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng khó tả.
Chậm rãi đến gần bàn tay to lớn kia, mỗi bước đi tâm nàng lại càng đau thêm một ít.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng đặt trong lòng bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác, cảm nhận được sự rắn chắc nhưng lại ấm áp của hắn.
Bàn tay to chậm rãi nắm lại, giường như nắm chặt lại trái tim của nàng, cánh tay dài duỗi ra, đêm thân thể của nàng ôm vào ngực mình, để cho nàng ngồi ở trên đùi mình.
“Y Nhi, nhìn vào mắt ta.”
Hơi thở của Da Luật Ngạn Thác lúc đó đều là lãnh hương tỏa từ y phục của nàng, quanh quẩn trong lòng hắn, xua đi không được, ngược lại còn thắt chặt vào.
Tần Lạc Y giương mắt lên, chỉ khẽ đảo qua đôi mắt đen của hắn rồi liền vội vàng trốn tránh, không biết tại sao lòng nàng bất an vô cùng.
Nỗi bất an này tựa như một sợi tơ mạnh mẽ thít chặt lấy lòng nàng, rồi lập tức tràn lên đến cổ làm cho nàng hít thở cực kỳ khó khăn.
Ngón tay Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng lướt qua gò má đẹp đẽ của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ nâng cằm nàng lên.
“Vì sao Y nhi lại lo lắng như vậy? Phải chăng là giấu diếm ta chuyện gì sao?”
Đôi mắt đen của Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ thông suốt, ngữ khí tuy nhỏ nhẹ nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm trời sinh.
“Không có…”
Tần Lạc Y vô thức đáp lại.
Gần như phản ứng quá nhanh của nàng khiến khóe môi Da Luật Ngạn Thác thấp thoáng nụ cười, vốn sự bối rối trong đáy mắt của nàng thoát không khỏi mắt của hắn.
“Y nhi, nàng là nữ nhân của ta, thân thể và suy nghĩ của nàng đều thuộc về ta. Cho nên ta không cho phép nàng được lừa gạt ta bất kì chuyện gì, hiểu không?”
Da Luật Ngạn Thác nói ra một câu mà hai ý nghĩa.
Tay Tần Lạc Y có chút run lên, hắn… hắn đã biết chuyện gì rồi sao?
Trong lúc lơ đãng, nàng lại nghĩ tới nữ tử dịu dàng như nước kia, si tình đến nỗi khiến nàng cảm thấy không bì được…
“Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, làm gì đến lượt ta?”
Giọng điệu nhàn nhạt không nghe ra chút cảm xúc gì.
Nàng cố gắng đem thân thể của mình cách xa hơi thở của hắn, bởi vì nàng cảm thấy hơi thở hắn đã tràn ngập hương vị của Cầm Cơ.
Hơi thở này… khiến cho nàng cực kỳ không thoải mái.
Tuy vẻ mặt đã bình tĩnh lại một chút thế nhưng mi tâm lại vẫn hơi nhăn lại.
Da Luật Ngạn Thác hứng thú nhìn Tần Lạc Y, hơi thở nam tính nóng bỏng khẽ lướt qua tai nàng: “Y nhi ghen tị sao?”
Tuy là hỏi ý kiến thế nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự khẳng định, hơn nữa lại còn mang theo sủng nịch vô bờ bến.
Tình cảm xa lạ tràn vào tim, là thế này phải không? Nàng không biết nữa! Chẳng lẽ là do đã quá quen với hành động của hắn đến nỗi trở thành thói quen, thế nên mình mới tham lam muốn độc chiếm đến thế?
Thật sự chỉ vì như thế sao, thật sự chỉ do thói quen, chứ không phải…
Đôi mắt Tần Lạc Y lấp đầy mẫu thuẫn mà bối rối.
Bàn tay lớn ôm chặt lấy eo Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác khẽ thưởng thức hương thơm trên tóc nàng, lẩm bẩm nói:
“Y nhi, nàng không giống bọn họ, nàng là đặc biệt nhất.”
Đôi mắt đen có chút thâm trầm, chỉ có nàng mới đủ tư cách ở trong Tây Sương biệt uyển, cũng chỉ có nàng mới có khả năng khiến hắn không kiềm chế được.
Thân thể Tần Lạc Y có chút run rẩy, không giống? Không giống ở chỗ nào?
Vậy việc mỗi đêm hắn đều ân ân ái ái cùng với Cầm Cơ thì nên giải thích như thế nào đây? Phải chăng nữ tử dịu dàng kia ở trong lòng hắn cũng không giống những nữ tử khác?
Nàng cắn môi, liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của Da Luật Ngạn Thác, một đôi mắt anh tuấn nhưng lại sâu như đầm nước, không thấy đáy.
“Những điều ngươi nói… là thật sao?”
Bất ngờ là, đây là lần đầu tiên nàng thành thật hỏi hắn như vậy, càng giống như đang tự hỏi bản thân mình.
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác thoáng qua sự ngạc nhiên vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Đương nhiên.”
Lời nói gọn gàng mà nhanh chóng, không có lấy một chút do dự.
Tần Lạc Y khẽ thở dài, ngay sau đó lại hỏi: “Kể cả ta có làm bất kì cứ việc gì?”
“Cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì trong lòng ta nàng cũng vẫn đặc biệt nhất.”
Da Luật Ngạn Thác thấy vẻ bướng bỉnh của Tần Lạc Y thì tình cảm trong lòng khẽ động, vươn tay nắm lấy những sợi tóc đen trước ngực nàng, nhẹ nhàng ngửi thử, hương thơm ngát xông vào mũi, ngây ngất vô cùng.
Nàng đương nhiên là đặc biệt rồi. Chỉ cần thấy Tần Lạc Y chớp mắt một cái đã khiến hắn say mê vô cùng, vậy nên hắn không sợ nàng sẽ hận mình, bởi vì hắn sẽ dùng cả đời để bổ sung tình yêu của mình vào trong nỗi hận của nàng.
Tần Lạc Y khẽ cụp mắt, che dấu đi sự bất an trong mắt, khẽ than nhẹ một tiếng:
“Nếu như… nếu có một ngày ta giết chết ngươi thì sao?”
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác nhếch lên, hắn nâng cằm Tần Lạc Y lên để bắt nàng phải đối mặt với mình:
“Nàng sẽ làm như vậy ư?”
Vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác bình tĩnh, chậm rãi hỏi Tần Lạc Y.
“Ta… ta…”
Đôi môi Tần Lạc Y khẽ run, giọng nói nhẹ mà có chút vô lực.
Nếu như thật sự nàng lợi dụng y thuật của mình để gây bất lợi cho hắn, thì Tần Lạc Y trong lòng hắn cũng sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác tối sầm, ngưng mắt nhìn nàng một lúc rồi một tay ôm chặt lấy eo, một tay bóp chặt lấy cằm nàng.
Không tức giận, không rống to mà chỉ đột nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi đang run run của Tần Lạc Y giống như trừng phạt.
Nụ hôn mang theo lửa giận được giấu kín, nụ hôn này mang theo sự điên cuồng nóng nảy lại tràn ngập sức mạnh dũng mãnh của nam tử, tựa như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y vô lực chấp nhận sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi này của hắn, hơi thở của nàng trong chốc lát đã ngập đầy hơi thở yêu mị của hắn.
Dường như vẫn chưa thỏa mãn, Da Luật Ngạn Thác tựa trán mình vào trán của nàng, hơi thở cũng do vừa nãy mới cuồng tình (1) mà trở nên có chút không đều đặn.
(1) Cuồng tình: Cuồng trong điên cuồng mãnh liệt, tình trong tình cảm, tình ái.
“Y nhi, ta đã từng nói, trên đời này chỉ có một mình nàng mới có thể giết ta.”
Những lời nói này của Da Luật Ngạn Thác giống như một lời hứa hẹn, bỗng chốc đã khiến nội tâm Tần Lạc Y nổ tung. Không hiểu vì sao, khi nghe thấy những lời này lại khiến lòng nàng đau đến vậy.
Vì thở gấp nên ngực nàng có chút phập phồng, hắn thật sự sẽ không đề phòng mình sao?
Da Luật Ngạn Thác khẽ cười yếu ớt, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc khiến cho Tần Lạc Y si mê.
“Nhưng nếu Y nhi định động thủ thì phải suy nghĩ thật kĩ đấy.”
“Hả?” Tần Lạc Y nhướn mày, nghi hoặc.
Da Luật Ngạn Thác bật cười ha hả, tiếng cười tràn đầy vẻ khác thường mà tự tin.
“Nàng sẽ phải hối hận. Bởi vì ta… mới là nam tử mà nàng yêu nhất.”
Một câu nói tự tin như vậy, khiến nội tâm Tần Lạc Y một lần nữa nổ tung.
Thong thả như ý nguyện, lưu luyến trong thoáng chốc.
Ánh nắng hoàng hôn vàng xao xuyên.
Đêm không say giấc lưỡng tình gắn bó.
Trăng sáng chiếu qua song cửa, tử sam (áo đơn màu tím) cô đơn trước gương, lệ chảy dài.
Tình chân thành lại không yên vui, chốn biệt ly nhìn núi xa thở dài.
Cả tẩm cư im ắng, đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu vào những cây hoa mỹ lệ lại càng khiến cho căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Ngồi trước gương đồng, Thái Nam thay xong y phục cho Tần Lạc Y liền lặng lẽ lui ra.
Tần Lạc Y mở to hai mắt muốn nhìn rõ dáng vẻ của mình trong gương, nhưng lại chỉ thấy một mảnh gương mơ hồ.
Có lẽ dung nhan mình quá mức cô đơn cùng lạnh lùng, ngay cả mặt gương cũng không phản chiếu lại.
Làn khói mỏng bên trong lư hương từng đợt từng đợt tỏa ra rồi mờ đi, tạo ra một màn lụa mỏng trong không gian, khiến cho mọi thứ dần trở nên càng thêm mê ly.
Tâm hồn thiếu nữ bị tóm lại, nơi nào chôn cất ?
Giống như hoa trong gió rồi cũng đến lúc tàn, vũ điệu cuộc sống cũng có lúc kết thúc.
Bàn tay nhẹ nhàng khoác y phục trắng lên vai, nhẹ nhàng tĩnh lặng không một tiếng động, tựa tuyết trắng rơi ngoài hiên.
Có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng trong vương phủ..
Qua trận tuyết này mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Vài cây Đông Nhan lẳng lạng nở rộ trong bồn cây, vừa tao nhã lại mang theo tia lạnh lùng.
Mùi huân huân nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng phẳng phất còn mang theo chút hương vị ấm áp.
Nàng đáng lẽ nên vui mừng mới phải, vì không lâu nữa nàng sẽ cùng cha nuôi, cùng Tang đại ca ở bên nhau, rời xa chốn thị phi này.
Nhưng vì sao mỗi lần nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy trong lòng có cảm giác mất mát cùng đau buồn.
Là nàng đã thích ứng được với những lễ nghi phiền phức trong vương phủ? Hay là đã quen được với ánh mắt ghen ghét oán hận của các phi tần? Không lẽ là trong tiềm thức của nàng đã quen thuộc với hơi thở cuồng dã, ngông cuồng của nam nhân kia, không nỡ rời đi?
Lòng nàng đột nhiên chấn động.
Đôi mắt cụp xuống, che đi điều nực cười đó. Nàng không thể có tình cảm với nơi này. Dù là người hay vật nơi này cũng chỉ khiến lòng hận thù của nàng lớn hơn mà thôi.
Tần Lạc Y thở dài, giống như trong đáy cốc bên ngoài truyền đến tiếng vang giống như còn người khác nữa thở dài.
Nàng ngồi sau đàn cổ khẽ phẩy tay áo.
Những ngón tay ngọc thon dài trôi chảy đảo qua dây đàn, tiếng đàn nghẹn ngào vang lên, tầng tầng lớp lớp tình cảm nồng nàn dường như đều tuôn ra.
“Hoa nở hoa tàn trùng trùng điệp điệp…. Tóc đen bay trong gió…. Từ nay về sau …. Chẳng hỏi nhân gian tình bao đậm….”
Ngón tay thon dài của Tần Lạc Y lướt nhanh trên mặt cầm, âm thanh dịu dàng gửi gắm vào tiếng đàn, giọng hát nhẹ nhàng phối hợp với tiếng đàn thanh nhã của nàng, nhẹ nhàng hòa quyện trong tẩm cư.
Dung nhan thanh lệ thế nhưng chính bản thân nàng cũng không biết mình có bao nhiêu ưu thương.
Nàng hoàn toàn không biết một khung cảnh tươi đẹp này vừa vặn được Da Luật Ngạn Thác vừa mới bước vào tẩm cung thu hết lại vào trong tầm mắt.
Tần tranh (1) nhả tuyệt điều (2) , ngọc trụ (3) vang thanh khúc.
(1) Tần Tranh: một loại đàn cổ, thịnh hành ở phía Tây thời Chiến quốc, tên cũ là “Tần Tranh” .
(2) Tuyệt điều: một làn điệu đã thất truyền từ lâu, nó được phối với lời “Thanh khúc”, một khúc nhạc du dương tuyệt diệu, vô cùng êm tai.
(3) Ngọc trụ: là vật đỡ dây đàn. Mỗi dây là một trụ, có thể di chuyển trái phải để điều chỉnh âm độ cao thấp.
Bài thơ miêu tả một nữ tử xinh đẹp đàn, bốn câu đầu nhấn mạnh tài nghệ thông thạo của nàng, gảy Thanh khúc trầm bổng tự nhiên, âm thanh du dương tuyệt vời, mười phần êm tai, hai câu cuối than thở người đời chỉ chú ý đến vẻ ngoài xinh đẹp của nữ tử mà không thưởng thức được nội tâm phong phú và tài năng của nàng, có ý thương xót.
Ánh mắt sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác sâu thảm như nước thoáng hiện lên chút nhu tình, hắn không nỡ phá vỡ khung cảnh trước mắt.
Thân mình cao lớn của hắn dựa vào xà nhà, đôi môi kiêu ngạo hơi gợi lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt.
Tiếng đàn của nàng tràn ngập đau lòng cùng ưu thương, sao lại vậy?
Chẳng lẽ hắn sủng ái nàng như vậy là sai?
Nỗi ưu thương đáy mắt nàng sao lại càng tăng lên?
Nghĩ đến đây lòng Da Luật Ngạn Thác đột nhiên đau xót, bàn tay to lớn của hắn bất giác nắm chặt lại.
Từ lần đâu tiên thấy khối ngọc bội kia, hắn liền biết người ban đêm xông vào vương phủ chính là Tang Trọng Dương, hắn thật đúng là to gan, không coi mình ra gì, ngang nhiên lỗ mãng như thế!
Khối ngọc bội kia giống như chiếc đinh nhọn chói mắt khiến hắn không kiềm chế được bản thân, sợ bản thân sẽ làm tổn thương đến Tần Lạc Y nên mấy đêm nay hắn đều không trở lại tẩm cung của mình, tình nguyện hằng đêm ở lại chính điện.
Nhưng nỗi nhớ nàng càng ngày càng tăng, khi gặp lại nàng cảm giác như đã qua ba thu, tim hắn vì thế mà bỗng dưng lại đập nhanh.
Hắn biết dụng ý của Tang Trọng Dương khi vào vương phủ, muốn cướp người từ tay hắn? Thực nực cười.
Ánh mắt thâm tình trong nháy mắt liền bị thay thế bằng một ánh mắt lạnh giá.
Dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn, Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cả kinh.
Điệu nhạc vốn trôi chảy dưới các ngón tay ngọc ngay lập tức trở nên lộn xộn.
“Ngươi… Ngươi đi vào sao một chút tiếng động cũng không có?”
Tiếng đàn dừng lại, hắn liền nhận được âm thanh oán hận nhẹ nhàng của nàng.
Trên mặt Da Luật Ngạn Thác mang theo một tia cười nhạt. Thân hình cao lớn ngồi trên ghế, bàn tay to chìa ra về phía Tần Lạc Y.
“Lại đây!”
Tham âm trầm thấp không mang theo một chút ý thương lượng nào, nhưng lại có một chút mùi vị sủng nịch.
Tần Lạc Y nhìn bàn tay to kia, mười ngón tay nắm lại, sau đó lại chậm rãi buông ra, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng khó tả.
Chậm rãi đến gần bàn tay to lớn kia, mỗi bước đi tâm nàng lại càng đau thêm một ít.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng đặt trong lòng bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác, cảm nhận được sự rắn chắc nhưng lại ấm áp của hắn.
Bàn tay to chậm rãi nắm lại, giường như nắm chặt lại trái tim của nàng, cánh tay dài duỗi ra, đêm thân thể của nàng ôm vào ngực mình, để cho nàng ngồi ở trên đùi mình.
“Y Nhi, nhìn vào mắt ta.”
Hơi thở của Da Luật Ngạn Thác lúc đó đều là lãnh hương tỏa từ y phục của nàng, quanh quẩn trong lòng hắn, xua đi không được, ngược lại còn thắt chặt vào.
Tần Lạc Y giương mắt lên, chỉ khẽ đảo qua đôi mắt đen của hắn rồi liền vội vàng trốn tránh, không biết tại sao lòng nàng bất an vô cùng.
Nỗi bất an này tựa như một sợi tơ mạnh mẽ thít chặt lấy lòng nàng, rồi lập tức tràn lên đến cổ làm cho nàng hít thở cực kỳ khó khăn.
Ngón tay Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng lướt qua gò má đẹp đẽ của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ nâng cằm nàng lên.
“Vì sao Y nhi lại lo lắng như vậy? Phải chăng là giấu diếm ta chuyện gì sao?”
Đôi mắt đen của Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ thông suốt, ngữ khí tuy nhỏ nhẹ nhưng lại ẩn chứa một sự uy nghiêm trời sinh.
“Không có…”
Tần Lạc Y vô thức đáp lại.
Gần như phản ứng quá nhanh của nàng khiến khóe môi Da Luật Ngạn Thác thấp thoáng nụ cười, vốn sự bối rối trong đáy mắt của nàng thoát không khỏi mắt của hắn.
“Y nhi, nàng là nữ nhân của ta, thân thể và suy nghĩ của nàng đều thuộc về ta. Cho nên ta không cho phép nàng được lừa gạt ta bất kì chuyện gì, hiểu không?”
Da Luật Ngạn Thác nói ra một câu mà hai ý nghĩa.
Tay Tần Lạc Y có chút run lên, hắn… hắn đã biết chuyện gì rồi sao?
Trong lúc lơ đãng, nàng lại nghĩ tới nữ tử dịu dàng như nước kia, si tình đến nỗi khiến nàng cảm thấy không bì được…
“Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, làm gì đến lượt ta?”
Giọng điệu nhàn nhạt không nghe ra chút cảm xúc gì.
Nàng cố gắng đem thân thể của mình cách xa hơi thở của hắn, bởi vì nàng cảm thấy hơi thở hắn đã tràn ngập hương vị của Cầm Cơ.
Hơi thở này… khiến cho nàng cực kỳ không thoải mái.
Tuy vẻ mặt đã bình tĩnh lại một chút thế nhưng mi tâm lại vẫn hơi nhăn lại.
Da Luật Ngạn Thác hứng thú nhìn Tần Lạc Y, hơi thở nam tính nóng bỏng khẽ lướt qua tai nàng: “Y nhi ghen tị sao?”
Tuy là hỏi ý kiến thế nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự khẳng định, hơn nữa lại còn mang theo sủng nịch vô bờ bến.
Tình cảm xa lạ tràn vào tim, là thế này phải không? Nàng không biết nữa! Chẳng lẽ là do đã quá quen với hành động của hắn đến nỗi trở thành thói quen, thế nên mình mới tham lam muốn độc chiếm đến thế?
Thật sự chỉ vì như thế sao, thật sự chỉ do thói quen, chứ không phải…
Đôi mắt Tần Lạc Y lấp đầy mẫu thuẫn mà bối rối.
Bàn tay lớn ôm chặt lấy eo Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác khẽ thưởng thức hương thơm trên tóc nàng, lẩm bẩm nói:
“Y nhi, nàng không giống bọn họ, nàng là đặc biệt nhất.”
Đôi mắt đen có chút thâm trầm, chỉ có nàng mới đủ tư cách ở trong Tây Sương biệt uyển, cũng chỉ có nàng mới có khả năng khiến hắn không kiềm chế được.
Thân thể Tần Lạc Y có chút run rẩy, không giống? Không giống ở chỗ nào?
Vậy việc mỗi đêm hắn đều ân ân ái ái cùng với Cầm Cơ thì nên giải thích như thế nào đây? Phải chăng nữ tử dịu dàng kia ở trong lòng hắn cũng không giống những nữ tử khác?
Nàng cắn môi, liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của Da Luật Ngạn Thác, một đôi mắt anh tuấn nhưng lại sâu như đầm nước, không thấy đáy.
“Những điều ngươi nói… là thật sao?”
Bất ngờ là, đây là lần đầu tiên nàng thành thật hỏi hắn như vậy, càng giống như đang tự hỏi bản thân mình.
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác thoáng qua sự ngạc nhiên vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Đương nhiên.”
Lời nói gọn gàng mà nhanh chóng, không có lấy một chút do dự.
Tần Lạc Y khẽ thở dài, ngay sau đó lại hỏi: “Kể cả ta có làm bất kì cứ việc gì?”
“Cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì trong lòng ta nàng cũng vẫn đặc biệt nhất.”
Da Luật Ngạn Thác thấy vẻ bướng bỉnh của Tần Lạc Y thì tình cảm trong lòng khẽ động, vươn tay nắm lấy những sợi tóc đen trước ngực nàng, nhẹ nhàng ngửi thử, hương thơm ngát xông vào mũi, ngây ngất vô cùng.
Nàng đương nhiên là đặc biệt rồi. Chỉ cần thấy Tần Lạc Y chớp mắt một cái đã khiến hắn say mê vô cùng, vậy nên hắn không sợ nàng sẽ hận mình, bởi vì hắn sẽ dùng cả đời để bổ sung tình yêu của mình vào trong nỗi hận của nàng.
Tần Lạc Y khẽ cụp mắt, che dấu đi sự bất an trong mắt, khẽ than nhẹ một tiếng:
“Nếu như… nếu có một ngày ta giết chết ngươi thì sao?”
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác nhếch lên, hắn nâng cằm Tần Lạc Y lên để bắt nàng phải đối mặt với mình:
“Nàng sẽ làm như vậy ư?”
Vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác bình tĩnh, chậm rãi hỏi Tần Lạc Y.
“Ta… ta…”
Đôi môi Tần Lạc Y khẽ run, giọng nói nhẹ mà có chút vô lực.
Nếu như thật sự nàng lợi dụng y thuật của mình để gây bất lợi cho hắn, thì Tần Lạc Y trong lòng hắn cũng sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác tối sầm, ngưng mắt nhìn nàng một lúc rồi một tay ôm chặt lấy eo, một tay bóp chặt lấy cằm nàng.
Không tức giận, không rống to mà chỉ đột nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi đang run run của Tần Lạc Y giống như trừng phạt.
Nụ hôn mang theo lửa giận được giấu kín, nụ hôn này mang theo sự điên cuồng nóng nảy lại tràn ngập sức mạnh dũng mãnh của nam tử, tựa như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y vô lực chấp nhận sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi này của hắn, hơi thở của nàng trong chốc lát đã ngập đầy hơi thở yêu mị của hắn.
Dường như vẫn chưa thỏa mãn, Da Luật Ngạn Thác tựa trán mình vào trán của nàng, hơi thở cũng do vừa nãy mới cuồng tình (1) mà trở nên có chút không đều đặn.
(1) Cuồng tình: Cuồng trong điên cuồng mãnh liệt, tình trong tình cảm, tình ái.
“Y nhi, ta đã từng nói, trên đời này chỉ có một mình nàng mới có thể giết ta.”
Những lời nói này của Da Luật Ngạn Thác giống như một lời hứa hẹn, bỗng chốc đã khiến nội tâm Tần Lạc Y nổ tung. Không hiểu vì sao, khi nghe thấy những lời này lại khiến lòng nàng đau đến vậy.
Vì thở gấp nên ngực nàng có chút phập phồng, hắn thật sự sẽ không đề phòng mình sao?
Da Luật Ngạn Thác khẽ cười yếu ớt, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc khiến cho Tần Lạc Y si mê.
“Nhưng nếu Y nhi định động thủ thì phải suy nghĩ thật kĩ đấy.”
“Hả?” Tần Lạc Y nhướn mày, nghi hoặc.
Da Luật Ngạn Thác bật cười ha hả, tiếng cười tràn đầy vẻ khác thường mà tự tin.
“Nàng sẽ phải hối hận. Bởi vì ta… mới là nam tử mà nàng yêu nhất.”
Một câu nói tự tin như vậy, khiến nội tâm Tần Lạc Y một lần nữa nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.