Quyển 5 - Chương 16: Xả thân cứu bạch hồ 2
Ân Tầm
05/12/2016
Dạ Luật Ngạn Thác đã chuẩn bị sẵn sàng, Khiêm Ngạo cũng yên vị trên
ngựa, còn Sơ Tuyết và Thái Nam đang ngồi trên xe ngựa ở phía sau quan
sát.
Dạ Luật Ngạn Thác trầm giọng quát, các thuộc hạ dẫn đầu bắt đầu tiến về phía trước.Hai hàng kị binh yểm hộ cũng lặng lẽ theo sau, nghiêm chỉnh theo sát Đông Lâm Vương phía trước.
Buổi trưa, bọn họ đã đến khu săn bắn.Nơi này chuyên dành cho hoàng thân quốc thích đi săn, khá xa kinh thành.
Những ngọn núi cao hơi năm trăm thước, bốn bề đều là rừng rậm bao quanh, trong rừng còn thỉnh thoảng nghe được tiếng động vật chạy qua.
Vì trời đông giá rét, bốn phía có vẻ vắng lặng, non nước hữu tình nhưng cô quạnh.
Người Khiết Đan trời sinh thích săn bắn, nhất là cưỡi trên lưng ngựa đuổi theo con mồi, dùng tốc độ và tài bắn cung của bản thân thể hiện tính chinh phục.
Dạ Luật Ngạn Thác đương nhiên cũng không ngoại lệ, giờ phút này hắn và Khiêm Ngạo đang đuổi theo một con tuyết hồ.
Con bạch hồ kia dường như hòa cùng màu trắng của thiên nhiên, luôn như ẩn như hiện, tốc độ cũng khó ai sánh kịp.
Khóe miệng Dạ Luật Ngạn Thác hơi nhếch lên, khi hắn thấy con bạch hồ đã muốn ngừng lại, hắn liền kéo căng dây cương, để ngựa đi từng bước lên.
Ngay lập tức hắn nạp cung vào tên, đôi mâu quang sắc bén ngắm ngay mình con bạch hồ.
Tinh thần của Tần Lạc Y đang treo lơ lửng giữa không trung, khẩn trương đến mức sắp ngừng thở, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm về phía con bạch hồ ở xa xa.
Chạy đi, mày chạy nhanh đi chứ!
Trong lòng nàng đang reo hò, đôi tay bé nhỏ cũng xoắn lại một chỗ, tuôn ra mồ hôi lạnh.
Thế như con bạch hồ đó dường như chạy đã quá mệt, tựa hồ muốn nằm luôn ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Tần Lạc Y gấp đến độ không biết làm sao, nàng quay đầu lại mới phát hiện, Dạ Luật Ngạn Thác ở phía sau đã chuẩn bị bắn tên rồi.
Nàng một tiếng kinh hô, khi Dạ Luật Ngạn Thác sắp bắn tên ra, Tần Lạc Y bỗng liều lĩnh nhảy xuống ngựa, muốn đuổi con tuyết hồ kia đi.
Nhưng lúc này tên đã rời cung.
Dạ Luật Ngạn Thác nháy mắt cả kinh, lập tức vận khi.
Tần Lạc Y chỉ thấy một luồng gió lạnh đi ngang qua, mũi tên tinh xảo cắm lên một thân cây khô.
Tần Lạc Y sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, trên nền đất tuyết trắng khiến y phục của nàng ướt nhẹp.
“Nữ nhân đáng chết, nàng muốn làm gì đây!”
Dạ Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, sải mấy bước dài đã đến trước mặt Tần Lạc Y, duỗi bàn tay kéo nàng vào lòng ôm chặt.
Trời ạ!
Dạ Luật Ngạn Thác vừa nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy mà thấy sợ.May mà hắn phản ứng nhanh hơn, vận nội lực thay đổi hướng đi của mũi tên.Nếu không, mũi tên nhọn hoắt đó sẽ xuyên thẳng vào nàng.
Hắn ôm chặt lấy Tần Lạc Y, bàn tay hơi run rẩy.
Có trời mới biết, lúc ấy hắn sợ mất đi nàng đến mức nào.
Tần Lạc Y ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong ngực, ở hông còn truyền đến hơi ấm quen thuộc, nàng còn cảm nhận được tay hắn run nhè nhẹ.
Tim đập nhanh, nàng ngẩng đầu lên. Một đôi mắt đẹp như hồng đào ngước lên nhìn hắn.
Hắn đang lo lắng cho ta sao?
Từ đôi bàn tay đang khẽ run kia còn có đôi mắt ngập tràn tức giận.
Người luôn chinh chiến sa trường đã quen với cảnh sinh tử máu me như hắn, vậy mà hôm nay, hắn lại vì mình mà khẩn trương lo sợ sao?
“Y Nhi…Y Nhi…”
Dạ Luật Ngạn Thác hiển nhiên biết nàng vừa bị dọa, đau lòng lại dùng hơi ấm của đôi môi an ủi lòng nàng.
Tần Lạc Y lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp cùng dịu dàng của Dạ Luật Ngạn Thác, trái tim cũng từ từ trầm luân.
“Y Nhi, hãy hứa với ta, sau này nàng không được hồ đồ thế này nữa!”
Tần Lạc Y ngoan ngoãn nhượng bộ Dạ Luật Ngạn Thác khiến cơn tức của hắn biến mất không còn thấy bóng dáng, chỉ còn nghĩ lại vừa nãy mà sợ.
“Vâng!” Tần Lạc Y cắn môi.
Nàng cúi đầu, hiếm thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Dạ Luật Ngạn Thác tỏ vẻ cưng chiều nàng, để cái đầu nho nhỏ của nàng tựa ở ngực mình, thờ dài một tiếng.Nàng có biết hắn mê luyến và thương yêu nàng thế nào không?
“Nhưng…”
Lập tức Tần Lạc Y tựa như nhớ ra cái gì, vội ngẩng đầu nhìn Dạ Luật Ngạn Thác chăm chú.
“Nhưng sao?”
Dạ Luật Ngạn Thác khóe miệng nhếch lên.
“Con bạch hồ kia, ngươi đừng làm hại nó!”
Tần Lạc Y nghênh đón ánh mắt của Dạ Luật Ngạn Thác, trong giọng nói ôn nhu có tia khẩn cầu nhàn nhạt.
Dạ Luật Ngạn Thác nhìn thấy con bạch hồ đã khập khiễng đang chạy trốn, liền thi triển khinh công, đầu ngón chân mượn lực cành khô trong nháy mắt đã tóm được con bạch hồ kia về.
“Nàng muốn có nó?”
Dạ Luật Ngạn Thác giơ con bạch hồ lên nói với Tần Lạc Y.
Con bạch hồ giãy dụa, từ ánh mắt cũng có thể thấy nó đang rất sợ hãi.
“Đúng thế!”
Tần Lạc Y thực sự yêu thương con bạch hồ này, tiến lên một bước muốn ôm lấy nó.
Con bạch hồ có vẻ rất sợ hãi, Tần Lạc Y thấy ánh mắt chống đối của nó tâm đã thấy đau.
Dạ Luật Ngạn Thác giơ tay lên một cái, vốn từ độ cao này đến trước ngực hắn Tần Lạc Y càng với không tới.
“Ngươi…”
Tần Lạc Y ngượng đỏ mặt, trong con ngươi như có ấm ức nhìn hắn.
“Nàng muốn có nó cũng được thôi, nhưng nàng phải…”
Dạ Luật Ngạn Thác trêu chọc Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y nhìn Dạ Luật Ngạn Thác đang nở nụ cười đắc ý trên mặt, thân thể bất giác rụt một cái.
“Phải hôn ta một cái!” Hắn đưa ra yêu cầu tà ác.
Tần Lạc Y nhất thời vừa thẹn vừa giận.
Dạ Luật Ngạn Thác trầm giọng quát, các thuộc hạ dẫn đầu bắt đầu tiến về phía trước.Hai hàng kị binh yểm hộ cũng lặng lẽ theo sau, nghiêm chỉnh theo sát Đông Lâm Vương phía trước.
Buổi trưa, bọn họ đã đến khu săn bắn.Nơi này chuyên dành cho hoàng thân quốc thích đi săn, khá xa kinh thành.
Những ngọn núi cao hơi năm trăm thước, bốn bề đều là rừng rậm bao quanh, trong rừng còn thỉnh thoảng nghe được tiếng động vật chạy qua.
Vì trời đông giá rét, bốn phía có vẻ vắng lặng, non nước hữu tình nhưng cô quạnh.
Người Khiết Đan trời sinh thích săn bắn, nhất là cưỡi trên lưng ngựa đuổi theo con mồi, dùng tốc độ và tài bắn cung của bản thân thể hiện tính chinh phục.
Dạ Luật Ngạn Thác đương nhiên cũng không ngoại lệ, giờ phút này hắn và Khiêm Ngạo đang đuổi theo một con tuyết hồ.
Con bạch hồ kia dường như hòa cùng màu trắng của thiên nhiên, luôn như ẩn như hiện, tốc độ cũng khó ai sánh kịp.
Khóe miệng Dạ Luật Ngạn Thác hơi nhếch lên, khi hắn thấy con bạch hồ đã muốn ngừng lại, hắn liền kéo căng dây cương, để ngựa đi từng bước lên.
Ngay lập tức hắn nạp cung vào tên, đôi mâu quang sắc bén ngắm ngay mình con bạch hồ.
Tinh thần của Tần Lạc Y đang treo lơ lửng giữa không trung, khẩn trương đến mức sắp ngừng thở, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm về phía con bạch hồ ở xa xa.
Chạy đi, mày chạy nhanh đi chứ!
Trong lòng nàng đang reo hò, đôi tay bé nhỏ cũng xoắn lại một chỗ, tuôn ra mồ hôi lạnh.
Thế như con bạch hồ đó dường như chạy đã quá mệt, tựa hồ muốn nằm luôn ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Tần Lạc Y gấp đến độ không biết làm sao, nàng quay đầu lại mới phát hiện, Dạ Luật Ngạn Thác ở phía sau đã chuẩn bị bắn tên rồi.
Nàng một tiếng kinh hô, khi Dạ Luật Ngạn Thác sắp bắn tên ra, Tần Lạc Y bỗng liều lĩnh nhảy xuống ngựa, muốn đuổi con tuyết hồ kia đi.
Nhưng lúc này tên đã rời cung.
Dạ Luật Ngạn Thác nháy mắt cả kinh, lập tức vận khi.
Tần Lạc Y chỉ thấy một luồng gió lạnh đi ngang qua, mũi tên tinh xảo cắm lên một thân cây khô.
Tần Lạc Y sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, trên nền đất tuyết trắng khiến y phục của nàng ướt nhẹp.
“Nữ nhân đáng chết, nàng muốn làm gì đây!”
Dạ Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, sải mấy bước dài đã đến trước mặt Tần Lạc Y, duỗi bàn tay kéo nàng vào lòng ôm chặt.
Trời ạ!
Dạ Luật Ngạn Thác vừa nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy mà thấy sợ.May mà hắn phản ứng nhanh hơn, vận nội lực thay đổi hướng đi của mũi tên.Nếu không, mũi tên nhọn hoắt đó sẽ xuyên thẳng vào nàng.
Hắn ôm chặt lấy Tần Lạc Y, bàn tay hơi run rẩy.
Có trời mới biết, lúc ấy hắn sợ mất đi nàng đến mức nào.
Tần Lạc Y ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong ngực, ở hông còn truyền đến hơi ấm quen thuộc, nàng còn cảm nhận được tay hắn run nhè nhẹ.
Tim đập nhanh, nàng ngẩng đầu lên. Một đôi mắt đẹp như hồng đào ngước lên nhìn hắn.
Hắn đang lo lắng cho ta sao?
Từ đôi bàn tay đang khẽ run kia còn có đôi mắt ngập tràn tức giận.
Người luôn chinh chiến sa trường đã quen với cảnh sinh tử máu me như hắn, vậy mà hôm nay, hắn lại vì mình mà khẩn trương lo sợ sao?
“Y Nhi…Y Nhi…”
Dạ Luật Ngạn Thác hiển nhiên biết nàng vừa bị dọa, đau lòng lại dùng hơi ấm của đôi môi an ủi lòng nàng.
Tần Lạc Y lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp cùng dịu dàng của Dạ Luật Ngạn Thác, trái tim cũng từ từ trầm luân.
“Y Nhi, hãy hứa với ta, sau này nàng không được hồ đồ thế này nữa!”
Tần Lạc Y ngoan ngoãn nhượng bộ Dạ Luật Ngạn Thác khiến cơn tức của hắn biến mất không còn thấy bóng dáng, chỉ còn nghĩ lại vừa nãy mà sợ.
“Vâng!” Tần Lạc Y cắn môi.
Nàng cúi đầu, hiếm thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Dạ Luật Ngạn Thác tỏ vẻ cưng chiều nàng, để cái đầu nho nhỏ của nàng tựa ở ngực mình, thờ dài một tiếng.Nàng có biết hắn mê luyến và thương yêu nàng thế nào không?
“Nhưng…”
Lập tức Tần Lạc Y tựa như nhớ ra cái gì, vội ngẩng đầu nhìn Dạ Luật Ngạn Thác chăm chú.
“Nhưng sao?”
Dạ Luật Ngạn Thác khóe miệng nhếch lên.
“Con bạch hồ kia, ngươi đừng làm hại nó!”
Tần Lạc Y nghênh đón ánh mắt của Dạ Luật Ngạn Thác, trong giọng nói ôn nhu có tia khẩn cầu nhàn nhạt.
Dạ Luật Ngạn Thác nhìn thấy con bạch hồ đã khập khiễng đang chạy trốn, liền thi triển khinh công, đầu ngón chân mượn lực cành khô trong nháy mắt đã tóm được con bạch hồ kia về.
“Nàng muốn có nó?”
Dạ Luật Ngạn Thác giơ con bạch hồ lên nói với Tần Lạc Y.
Con bạch hồ giãy dụa, từ ánh mắt cũng có thể thấy nó đang rất sợ hãi.
“Đúng thế!”
Tần Lạc Y thực sự yêu thương con bạch hồ này, tiến lên một bước muốn ôm lấy nó.
Con bạch hồ có vẻ rất sợ hãi, Tần Lạc Y thấy ánh mắt chống đối của nó tâm đã thấy đau.
Dạ Luật Ngạn Thác giơ tay lên một cái, vốn từ độ cao này đến trước ngực hắn Tần Lạc Y càng với không tới.
“Ngươi…”
Tần Lạc Y ngượng đỏ mặt, trong con ngươi như có ấm ức nhìn hắn.
“Nàng muốn có nó cũng được thôi, nhưng nàng phải…”
Dạ Luật Ngạn Thác trêu chọc Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y nhìn Dạ Luật Ngạn Thác đang nở nụ cười đắc ý trên mặt, thân thể bất giác rụt một cái.
“Phải hôn ta một cái!” Hắn đưa ra yêu cầu tà ác.
Tần Lạc Y nhất thời vừa thẹn vừa giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.