Chương 27
Đâu Đâu Ma
30/05/2024
Chiến tranh luôn đến rồi đi, điều duy nhất khiến Heinz cảm thấy vui mừng là sự xuất hiện của xe tăng Tiger, con dã thú hung mãnh này đã nâng cao tinh thần của Tập đoàn quân thiết giáp số 3 lên rất nhiều.
Vào tháng sáu, vì thành tích anh dũng của Heinz trong chiến dịch Kharkov*, Quốc trưởng đã trao tặng anh Huân chương Kỵ binh vinh quang với hình thanh kiếm và lá sồi bạc. Trong buổi lễ trao tặng huân chương đơn giản, Donitz đưa ra lời động viên bằng vẻ mặt vô cảm, “Hãy tiếp tục chiến đấu, không được lười nhác.”
*Chiến dịch Donets hay Trận Kharkov lần thứ ba là một chuỗi những chiến dịch phản công của quân đội Đức quốc xã nhằm vào Hồng quân Liên Xô tại gần khu vực Kharkov trong chiến tranh Xô-Đức (tiếng Nga: Харьков; tiếng Ukraina: Харків), diễn ra từ ngày 19 tháng 2 đến 15 tháng 3 năm 1943
Heinz ngẩng đầu chào, “Chào, Hitler!”
Nhưng anh vô tình nhận thấy Donitz dường như đã già đi chỉ sau một đêm, mái tóc bạc trắng và những nếp nhăn đang chiếm lấy cuộc đời ông.
Chiến tranh khiến con người ta già đi, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác cô đơn và tuyệt vọng này.
Anh chỉ huy Tiểu đoàn thiết giáp 101, một lần nữa tiến về phía Nga từ miền nam Ukraine, tiếp đến là con sông Đông* êm đềm, Voronezh tĩnh lặng và chiếc túi của quỷ dữ ------- Stalingrad.
*Sông Đông, tức sông Don là một con sông chính thuộc phần châu Âu của Nga. Nó bắt đầu từ khu vực gần Tula, đông nam Moskva, và có dòng chảy kéo dài khoảng 1.950 km (1.220 dặm) tới biển Azov
Lúc đầu, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Wehrmacht dễ dàng chọc thủng tuyến phòng thủ của Hồng quân, chuẩn bị tiêu hủy hoàn toàn Stalingrad, Tập đoàn quân số 3 ngay lập tức được điều động về phía nam, tiến sâu vào khu vực Kavkaz*, tuy nhiên đám người Slav tựa như đàn kiến bất tử, tốp này nối tiếp tốp khác cuồn cuộn tràn ra ồ ạt. Tập đoàn quân số 6 bị bao vây ở Stalingrad, tháng 2 năm 1943, Thống chế Paulus* chỉ huy Tập đoàn quân số 6 đầu hàng quân Xô Viết, Wehrmacht suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần, bọn họ chỉ có thể nấp trong chiến hào lầy lội, nghe cấp trên lớn tiếng thuật lại những bài phát biểu lộn nhào đầy giả dối, và tiếp tục hành quân về phía mỏ dầu Baku.
*Kavkaz là một khu vực địa lý nằm ở biên giới giữa châu Á và châu Âu, chủ yếu là trên lãnh thổ Gruzia, Azerbaijan, Armenia và một phần ở Nam Nga. Nơi đây có dãy núi Kavkaz, bao gồm ngọn núi cao nhất châu Âu là núi Elbrus
*Friedrich Wilhelm Ernst Paulus (1890 – 1957) là Thống chế quân đội Đức Quốc xã. Ông là vị chỉ huy cao cấp nhất của lực lượng quân Đức và đồng minh công phá Stalingrad, thất trận và bị bắt chỉ một ngày sau khi Adolf Hitler thăng lên cấp bậc Thống chế
Xuân về hoa nở, Viola hạ sinh con gái Bella trong bệnh viện, đúng vậy, Bella ——
Viola lấy tên của Tố Tố để đặt cho con gái, các cô thường gọi cô bé là Bella bé nhỏ.
Nhưng gia đình của Viola vẫn không chấp nhận cô, Viola đành phải dọn ra ngoài sống với số tài sản ít ỏi của mình, cũng may Hermann đã gửi cho cô rất nhiều chi phí sinh hoạt, cùng với sự hỗ trợ từ Tố Tố, điều này có thể giúp cô miễn cưỡng sống qua ngày cùng Bella sau khi nghỉ học tạm thời.
“Anh ấy sẽ quay về, anh ấy đã hứa với tớ rồi.” Viola luôn tự an ủi mình nhiều lần bằng cách này, đây gần như là tia sáng duy nhất còn sót lại cho cô giữa cuộc sống bên dưới bầu trời xám xịt và tẻ nhạt ở Paris.
Đối với Tố Tố, chờ đợi đã trở thành thói quen, bây giờ đã là năm thứ ba kể từ lúc cô gặp anh vào năm cô hai mươi tuổi. Vì hầu hết các giáo sư đều đã bị đưa đến trại tập trung, nên các chương trình học của học viện bị buộc phải dừng lại, cô vẫn đang học đại học năm 4 và đang trong giai đoạn tự học.
Những lá thư từ phương Đông ngày một ít đi, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được sự gian khổ của chiến tranh. Nhưng như Viola đã nói, cô luôn giấu kín mọi cảm xúc trong lòng mình, không ai biết cô đang nghĩ gì, dần dần, cô nhanh chóng bị biến thành một con rối câm.
Ở phía bên kia, Heinz lần nữa quay trở lại Ukraine.
Tập đoàn quân số 3 đã thất bại trong việc chinh phục Kavkaz, thay vào đó bị Hồng quân đẩy lùi về miền nam Ukraine.
Bánh xích xe tăng lăn đi lăn lại trên quê hương của người Ukraine, những thị trấn xinh đẹp và yên bình phút chốc biến thành đống hoang tàn.
Đêm tháng mười phủ đầy lá rụng, ánh trăng dịu dàng hôn lên vùng đất rộng lớn. Giờ phút này thật muốn trở về trong vành nôi của mẹ, được nghe mẹ ngâm nga khe khẽ trên chiếc nôi nhỏ đung đưa.
Ngủ đi, ngủ đi, bé cưng thân yêu của mẹ.
Heinz thả chậm bước chân trên con phố vắng vẻ cùng với Hans, phụ tá mới của mình —— Đúng vậy, một thằng nhóc ngớ ngẩn mặt đầy tàn nhang, vẫn tên là Hans. Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng đây là trò đùa của lão già Donitz hôi hám.
Hai bên đường là những thân cây đại thụ uốn lượn, những ngôi nhà bị tốc mái bởi lửa đạn và lũ mèo hoang đang vui đùa khắp chốn. Từng tiếng than khóc xé lòng thay nhau vang vọng ở cách đó không xa, rõ ràng, nhà thi đấu đổ nát ở góc phố hiển nhiên đã được dùng làm bệnh viện dã chiến, lưu giữ những người lính bị cụt tay cụt chân hoặc đang chờ chết tại chỗ.
Anh trông thấy một cây đàn piano phủ kín bụi từ một bức tường đã sụp đổ, vào lúc 12 giờ đêm khuya, anh bước vào trong sân của một ngôi nhà bị chiến tranh tàn phá, ngồi dưới trần nhà rơi rớt cát bụi, từng ngón tay khẳng khiu lả lướt trên những phím đàn màu trắng đen, những nốt nhạc nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu ngón tay anh.
《 Bản Sonate Ánh Trăng 》của Beethoven.
Anh lặng lẽ kể lại câu chuyện của mình cho thế giới tĩnh lặng và thanh bình này ——
Cơn gió thổi qua
Mang đi những lời thì thầm của em
Để lại một chiếc lá
Vô số mùa giáng Sinh
Ở Moscow
Ở Stalingrad
Ở Kavkaz
Giữa trận chiến cuồng loạn
Anh vì em
Khẽ hát ngâm nga
Tiếng lon rơi đã làm gián đoạn bản nhạc của anh, Hans tựa như một con mèo cảnh giác, lập tức bước lên cầu thang gác xép, đá tung một cánh cửa nhỏ hẹp và cũ nát.
Anh chàng Hans đã bị sốc trước cảnh tượng trên gác xép, thậm chí cậu còn không báo cáo với chỉ huy kịp thời, cho đến khi Heinz tự mình bước lên cầu thang.
Tất cả đều là người Do Thái.
Một căn phòng rộng bằng một phòng tắm, chứa đầy người Do Thái —— đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em…… Ngoài chủng tộc ra, điểm chung duy nhất của bọn họ là đều gầy nhom, mỗi người bọn họ tựa như một bộ xương di động, quỳ rạp xuống trước mặt anh với đôi mắt mở to trừng trừng, cầu xin anh hãy tha cho họ, họ thậm chí còn không thể phát ra một âm thanh nào, có lẽ họ đã quen sống trong một thế giới im hơi lặng tiếng.
“Là là là…… Là người Do Thái.” Hans giơ súng lên, lắp bắp nói.
Heinz không thể lên gác xép, anh quá cao.
“Đến lúc phải đi rồi, thiếu tá Hermann sẽ phát điên nếu không gặp tôi trong một ngày.”
“Vâng…… Được, nhưng……”
“Không nhưng gì cả.” Heinz xoay người bước xuống gác xép, như thể anh hoàn toàn không nhìn thấy đám người Do Thái đang giãy giụa trong tuyệt vọng kia.
Hans nuốt nước bọt, cuối cùng cậu hướng mắt về phía một góc sâu trong gác xép, nhìn một cậu bé nằm trong vòng tay mẹ dường như đang sắp chết vì bệnh tật, cậu khom lưng bước ra ngoài, tiến lên hai bước rồi lùi lại, cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ.
Bọn họ gặp cô y tá Abby ở tầng dưới, Heinz mất kiên nhẫn hỏi: “Sao cô còn ở đây?”
Chiếc váy y tá của Abby bị dính đầy máu, hiển nhiên cô đã rất gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn còn đỏ bừng vì phải chạy vội đến, “Tôi nghe thấy tiếng đàn piano…… Nên tôi muốn đến đây xem thử……”
“Lòng hiếu kỳ sẽ chỉ khiến cô chết sớm hơn thôi.” Heinz lạnh lùng trả lời.
Có thể đối xử lạnh nhạt với mỹ nhân trên chiến trường như thế, khiến Hans càng thêm sùng kính anh hơn.
Abby không vì thế mà tổn thương, cô đã trở nên miễn nhiễm với những lời nói lạnh lùng của anh, “Anh khỏe không? Ngài thiếu tá.”
“Ít nhất vẫn chưa chết.”
“Anh chơi piano rất hay, đã lâu rồi tôi chưa được nghe một bản nhạc hay như vậy.”
“Tôi chơi không hay.”
“Anh đừng khiêm tốn thế.”
“Vợ tôi mới là chuyên gia.”
“Anh…… Anh nói gì……” Abby kinh ngạc nhìn anh, đôi đồng tử xanh lam dần chìm trong nước mắt.
Ôi, điều này thật đau lòng —— Hans không khỏi cảm thấy buồn thay cho cô.
“Nếu cô quyết định quay về Berlin, tôi có thể giúp cô nộp đơn xin cấp trên.”
Anh tàn nhẫn bóp chết hy vọng và tình yêu của người thiếu nữ, anh tựa như hòn đá lạnh lẽo, không một ai có thể đến gần anh.
Thật phong độ, Hans hào hứng nghĩ ngợi, bước đến mở cửa xe cho anh.
Abby đứng bên trong cánh cửa, nhìn chiếc xe chạy đi xa dần. Cô nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, nhập tâm vào công việc, không để bản thân bị lơ là dù chỉ một chút.
Heinz trở về nơi ở của mình, nhấc bút viết một lá thư cho Tố Tố dưới ánh đèn.
Gửi cho người vợ vĩnh hằng của anh,
Anh viết bức thư này trong thời điểm gian nan nhất, nhiều lần lưỡng lự, nhưng vẫn muốn nói với em rằng, tên đầy đủ của anh là Heinz Von Mackensen, sinh ra vào lúc 3 giờ sáng ngày 3 tháng 11 năm 1915, mẹ anh đang tạm trú tại số 45 Kaufingerstraße ở Munich.
Anh đã viết thư kể cho bà ấy nghe mọi chuyện về chúng ta, xin hãy tha thứ cho sự tự ý của anh, nhưng anh nghĩ, dù thế nào đi nữa anh cũng phải lưu giữ chút gì đó, ít nhất là để mẹ anh biết rằng anh và em đã từng yêu nhau.
Tình yêu chân thành nhất của em, Heinz
Đêm ngày 13 tháng 10 năm 1943
Khi Tố Tố nhận được bức thư này, đã là mùa xuân năm 1944, cô bật khóc một mình ở Paris, trong khi anh lại đang tuyệt vọng ở Minsk.
101 và 103 cùng đóng quân ở Minsk, nhưng rõ ràng vận may đã rời xa anh, Tập đoàn quân số 3 bị Hồng quân bao vây dày đặc, giống như khi Wehrmacht bao vây Leningrad vào năm ấy. Bọn họ không có lối thoát, việc thoát ra lại càng khó hơn, điều duy nhất họ có thể làm là cùng chết chung với kẻ thù ngay khi lửa đạn đến gần.
Rạng sáng ngày 30 tháng 5, Hồng quân lại mở một cuộc tổng tiến công, tiền tuyến của Wehrmacht bị đánh bại, Minsk rơi vào lâm nguy.
Heinz và Hermann cùng rút lui đến một căn nhà đổ nát đã bị máy bay ném bom và chỉ còn sót lại một lớp nền. Lữ đoàn bộ binh tiền tuyến vẫn đang cầm cự, Sư đoàn 101 và 103 bị đánh tan tác, Hans bé nhỏ đã chết dưới lưỡi lê của đám người Ivan, cậu nhóc ngã xuống giữa đường, máu chưa chảy hết đã bị chiếc xe tăng T34 khổng lồ cán qua thắt lưng.
Hermann ngồi dưới đất tựa lưng vào tường, bộ quân phục màu xám đen của anh dính đầy bụi tường trắng, trông khốn đốn đến cùng cực.
Heinz ngồi đối diện anh, mỗi người châm một điếu thuốc, nghe tiếng súng gầm rú bên ngoài bức tường, chợt nhìn nhau cười.
“Thằng nhãi thối tha, lúc anh vào trường quân đội tôi đã không muốn chơi với anh rồi.” Hermann nhếch miệng, nhìn anh cười, “Quái lạ, dù tôi có ăn nói ngọt ngào đến đâu, những cô nàng xinh đẹp nhất vẫn luôn thích thằng nhóc kiêu ngạo như anh.”
“Đó là bởi vì bọn họ tinh mắt.”
“Tôi thật sự rất muốn tẩn anh một trận để xả giận.”
“Thật tình cờ tôi cũng đang ghi thù.”
“Chẳng phải chỉ là bị chó đuổi thôi sao…… Nhớ dai đến vậy à?”
“Lần đó khi tôi được trao tặng huân chương ở Berlin, quả bom xăng của anh đã hại tôi suýt khỏa thân trong lúc tham dự buổi lễ.”
“Ồ, phải rồi, còn có chuyện này……” Hermann ngửa đầu hút thuốc, đôi mắt thon dài nheo nheo, có hơi buồn bã.
Tiếng gầm của động cơ xe tăng dường như đang ở sát bên tai, và tất nhiên, đó không phải là của Tiger.
Hermann cười nói: “Heinz, được kề vai chiến đấu cùng anh là vinh dự của tôi.”
“Cũng là của tôi.”
Bọn họ ngậm thuốc lá trên miệng, nhìn nhau cười, vui mừng khôn xiết.
Tiếng nói chuyện của người Nga vang lên ở cách đó không xa, Hermann đã cười đủ rồi, dập tắt điếu thuốc đang cháy lên bức tường thấp, anh nói: “Tạm biệt, người anh em của tôi.”
“Tạm biệt.” Bọn họ đều vô cùng bình tĩnh.
“Chào, Hitler.” Hermann nhét họng súng vào miệng, anh mỉm cười với Heinz lần cuối, bóp cò vào sau tai, viên đạn xuyên qua hộp sọ, máu bắn vương vãi trên bức tường bẩn thỉu, mắt anh đỏ hoe.
“Chào, Hitler.”
Heinz khẽ giọng, chĩa họng súng lên cằm mình giữa tiếng la hét phấn khích của người Nga ——
Đoàng ——
Thế giới sắp lấy lại vẻ yên tĩnh.
Tháng 5 năm 1945, quân Đức đầu hàng.
Paris chìm ngập trong niềm hân hoan, Tố Tố bước đi giữa đám đông đang ăn mừng, trống rỗng và rối bời.
Thắng lợi, cuối cùng đã đến rồi ư?
- -----
Tui edit tới khúc này cái tui muốn khóc ngang quá (︶︹︺)
Vào tháng sáu, vì thành tích anh dũng của Heinz trong chiến dịch Kharkov*, Quốc trưởng đã trao tặng anh Huân chương Kỵ binh vinh quang với hình thanh kiếm và lá sồi bạc. Trong buổi lễ trao tặng huân chương đơn giản, Donitz đưa ra lời động viên bằng vẻ mặt vô cảm, “Hãy tiếp tục chiến đấu, không được lười nhác.”
*Chiến dịch Donets hay Trận Kharkov lần thứ ba là một chuỗi những chiến dịch phản công của quân đội Đức quốc xã nhằm vào Hồng quân Liên Xô tại gần khu vực Kharkov trong chiến tranh Xô-Đức (tiếng Nga: Харьков; tiếng Ukraina: Харків), diễn ra từ ngày 19 tháng 2 đến 15 tháng 3 năm 1943
Heinz ngẩng đầu chào, “Chào, Hitler!”
Nhưng anh vô tình nhận thấy Donitz dường như đã già đi chỉ sau một đêm, mái tóc bạc trắng và những nếp nhăn đang chiếm lấy cuộc đời ông.
Chiến tranh khiến con người ta già đi, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác cô đơn và tuyệt vọng này.
Anh chỉ huy Tiểu đoàn thiết giáp 101, một lần nữa tiến về phía Nga từ miền nam Ukraine, tiếp đến là con sông Đông* êm đềm, Voronezh tĩnh lặng và chiếc túi của quỷ dữ ------- Stalingrad.
*Sông Đông, tức sông Don là một con sông chính thuộc phần châu Âu của Nga. Nó bắt đầu từ khu vực gần Tula, đông nam Moskva, và có dòng chảy kéo dài khoảng 1.950 km (1.220 dặm) tới biển Azov
Lúc đầu, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Wehrmacht dễ dàng chọc thủng tuyến phòng thủ của Hồng quân, chuẩn bị tiêu hủy hoàn toàn Stalingrad, Tập đoàn quân số 3 ngay lập tức được điều động về phía nam, tiến sâu vào khu vực Kavkaz*, tuy nhiên đám người Slav tựa như đàn kiến bất tử, tốp này nối tiếp tốp khác cuồn cuộn tràn ra ồ ạt. Tập đoàn quân số 6 bị bao vây ở Stalingrad, tháng 2 năm 1943, Thống chế Paulus* chỉ huy Tập đoàn quân số 6 đầu hàng quân Xô Viết, Wehrmacht suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần, bọn họ chỉ có thể nấp trong chiến hào lầy lội, nghe cấp trên lớn tiếng thuật lại những bài phát biểu lộn nhào đầy giả dối, và tiếp tục hành quân về phía mỏ dầu Baku.
*Kavkaz là một khu vực địa lý nằm ở biên giới giữa châu Á và châu Âu, chủ yếu là trên lãnh thổ Gruzia, Azerbaijan, Armenia và một phần ở Nam Nga. Nơi đây có dãy núi Kavkaz, bao gồm ngọn núi cao nhất châu Âu là núi Elbrus
*Friedrich Wilhelm Ernst Paulus (1890 – 1957) là Thống chế quân đội Đức Quốc xã. Ông là vị chỉ huy cao cấp nhất của lực lượng quân Đức và đồng minh công phá Stalingrad, thất trận và bị bắt chỉ một ngày sau khi Adolf Hitler thăng lên cấp bậc Thống chế
Xuân về hoa nở, Viola hạ sinh con gái Bella trong bệnh viện, đúng vậy, Bella ——
Viola lấy tên của Tố Tố để đặt cho con gái, các cô thường gọi cô bé là Bella bé nhỏ.
Nhưng gia đình của Viola vẫn không chấp nhận cô, Viola đành phải dọn ra ngoài sống với số tài sản ít ỏi của mình, cũng may Hermann đã gửi cho cô rất nhiều chi phí sinh hoạt, cùng với sự hỗ trợ từ Tố Tố, điều này có thể giúp cô miễn cưỡng sống qua ngày cùng Bella sau khi nghỉ học tạm thời.
“Anh ấy sẽ quay về, anh ấy đã hứa với tớ rồi.” Viola luôn tự an ủi mình nhiều lần bằng cách này, đây gần như là tia sáng duy nhất còn sót lại cho cô giữa cuộc sống bên dưới bầu trời xám xịt và tẻ nhạt ở Paris.
Đối với Tố Tố, chờ đợi đã trở thành thói quen, bây giờ đã là năm thứ ba kể từ lúc cô gặp anh vào năm cô hai mươi tuổi. Vì hầu hết các giáo sư đều đã bị đưa đến trại tập trung, nên các chương trình học của học viện bị buộc phải dừng lại, cô vẫn đang học đại học năm 4 và đang trong giai đoạn tự học.
Những lá thư từ phương Đông ngày một ít đi, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được sự gian khổ của chiến tranh. Nhưng như Viola đã nói, cô luôn giấu kín mọi cảm xúc trong lòng mình, không ai biết cô đang nghĩ gì, dần dần, cô nhanh chóng bị biến thành một con rối câm.
Ở phía bên kia, Heinz lần nữa quay trở lại Ukraine.
Tập đoàn quân số 3 đã thất bại trong việc chinh phục Kavkaz, thay vào đó bị Hồng quân đẩy lùi về miền nam Ukraine.
Bánh xích xe tăng lăn đi lăn lại trên quê hương của người Ukraine, những thị trấn xinh đẹp và yên bình phút chốc biến thành đống hoang tàn.
Đêm tháng mười phủ đầy lá rụng, ánh trăng dịu dàng hôn lên vùng đất rộng lớn. Giờ phút này thật muốn trở về trong vành nôi của mẹ, được nghe mẹ ngâm nga khe khẽ trên chiếc nôi nhỏ đung đưa.
Ngủ đi, ngủ đi, bé cưng thân yêu của mẹ.
Heinz thả chậm bước chân trên con phố vắng vẻ cùng với Hans, phụ tá mới của mình —— Đúng vậy, một thằng nhóc ngớ ngẩn mặt đầy tàn nhang, vẫn tên là Hans. Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng đây là trò đùa của lão già Donitz hôi hám.
Hai bên đường là những thân cây đại thụ uốn lượn, những ngôi nhà bị tốc mái bởi lửa đạn và lũ mèo hoang đang vui đùa khắp chốn. Từng tiếng than khóc xé lòng thay nhau vang vọng ở cách đó không xa, rõ ràng, nhà thi đấu đổ nát ở góc phố hiển nhiên đã được dùng làm bệnh viện dã chiến, lưu giữ những người lính bị cụt tay cụt chân hoặc đang chờ chết tại chỗ.
Anh trông thấy một cây đàn piano phủ kín bụi từ một bức tường đã sụp đổ, vào lúc 12 giờ đêm khuya, anh bước vào trong sân của một ngôi nhà bị chiến tranh tàn phá, ngồi dưới trần nhà rơi rớt cát bụi, từng ngón tay khẳng khiu lả lướt trên những phím đàn màu trắng đen, những nốt nhạc nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu ngón tay anh.
《 Bản Sonate Ánh Trăng 》của Beethoven.
Anh lặng lẽ kể lại câu chuyện của mình cho thế giới tĩnh lặng và thanh bình này ——
Cơn gió thổi qua
Mang đi những lời thì thầm của em
Để lại một chiếc lá
Vô số mùa giáng Sinh
Ở Moscow
Ở Stalingrad
Ở Kavkaz
Giữa trận chiến cuồng loạn
Anh vì em
Khẽ hát ngâm nga
Tiếng lon rơi đã làm gián đoạn bản nhạc của anh, Hans tựa như một con mèo cảnh giác, lập tức bước lên cầu thang gác xép, đá tung một cánh cửa nhỏ hẹp và cũ nát.
Anh chàng Hans đã bị sốc trước cảnh tượng trên gác xép, thậm chí cậu còn không báo cáo với chỉ huy kịp thời, cho đến khi Heinz tự mình bước lên cầu thang.
Tất cả đều là người Do Thái.
Một căn phòng rộng bằng một phòng tắm, chứa đầy người Do Thái —— đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em…… Ngoài chủng tộc ra, điểm chung duy nhất của bọn họ là đều gầy nhom, mỗi người bọn họ tựa như một bộ xương di động, quỳ rạp xuống trước mặt anh với đôi mắt mở to trừng trừng, cầu xin anh hãy tha cho họ, họ thậm chí còn không thể phát ra một âm thanh nào, có lẽ họ đã quen sống trong một thế giới im hơi lặng tiếng.
“Là là là…… Là người Do Thái.” Hans giơ súng lên, lắp bắp nói.
Heinz không thể lên gác xép, anh quá cao.
“Đến lúc phải đi rồi, thiếu tá Hermann sẽ phát điên nếu không gặp tôi trong một ngày.”
“Vâng…… Được, nhưng……”
“Không nhưng gì cả.” Heinz xoay người bước xuống gác xép, như thể anh hoàn toàn không nhìn thấy đám người Do Thái đang giãy giụa trong tuyệt vọng kia.
Hans nuốt nước bọt, cuối cùng cậu hướng mắt về phía một góc sâu trong gác xép, nhìn một cậu bé nằm trong vòng tay mẹ dường như đang sắp chết vì bệnh tật, cậu khom lưng bước ra ngoài, tiến lên hai bước rồi lùi lại, cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ.
Bọn họ gặp cô y tá Abby ở tầng dưới, Heinz mất kiên nhẫn hỏi: “Sao cô còn ở đây?”
Chiếc váy y tá của Abby bị dính đầy máu, hiển nhiên cô đã rất gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn còn đỏ bừng vì phải chạy vội đến, “Tôi nghe thấy tiếng đàn piano…… Nên tôi muốn đến đây xem thử……”
“Lòng hiếu kỳ sẽ chỉ khiến cô chết sớm hơn thôi.” Heinz lạnh lùng trả lời.
Có thể đối xử lạnh nhạt với mỹ nhân trên chiến trường như thế, khiến Hans càng thêm sùng kính anh hơn.
Abby không vì thế mà tổn thương, cô đã trở nên miễn nhiễm với những lời nói lạnh lùng của anh, “Anh khỏe không? Ngài thiếu tá.”
“Ít nhất vẫn chưa chết.”
“Anh chơi piano rất hay, đã lâu rồi tôi chưa được nghe một bản nhạc hay như vậy.”
“Tôi chơi không hay.”
“Anh đừng khiêm tốn thế.”
“Vợ tôi mới là chuyên gia.”
“Anh…… Anh nói gì……” Abby kinh ngạc nhìn anh, đôi đồng tử xanh lam dần chìm trong nước mắt.
Ôi, điều này thật đau lòng —— Hans không khỏi cảm thấy buồn thay cho cô.
“Nếu cô quyết định quay về Berlin, tôi có thể giúp cô nộp đơn xin cấp trên.”
Anh tàn nhẫn bóp chết hy vọng và tình yêu của người thiếu nữ, anh tựa như hòn đá lạnh lẽo, không một ai có thể đến gần anh.
Thật phong độ, Hans hào hứng nghĩ ngợi, bước đến mở cửa xe cho anh.
Abby đứng bên trong cánh cửa, nhìn chiếc xe chạy đi xa dần. Cô nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, nhập tâm vào công việc, không để bản thân bị lơ là dù chỉ một chút.
Heinz trở về nơi ở của mình, nhấc bút viết một lá thư cho Tố Tố dưới ánh đèn.
Gửi cho người vợ vĩnh hằng của anh,
Anh viết bức thư này trong thời điểm gian nan nhất, nhiều lần lưỡng lự, nhưng vẫn muốn nói với em rằng, tên đầy đủ của anh là Heinz Von Mackensen, sinh ra vào lúc 3 giờ sáng ngày 3 tháng 11 năm 1915, mẹ anh đang tạm trú tại số 45 Kaufingerstraße ở Munich.
Anh đã viết thư kể cho bà ấy nghe mọi chuyện về chúng ta, xin hãy tha thứ cho sự tự ý của anh, nhưng anh nghĩ, dù thế nào đi nữa anh cũng phải lưu giữ chút gì đó, ít nhất là để mẹ anh biết rằng anh và em đã từng yêu nhau.
Tình yêu chân thành nhất của em, Heinz
Đêm ngày 13 tháng 10 năm 1943
Khi Tố Tố nhận được bức thư này, đã là mùa xuân năm 1944, cô bật khóc một mình ở Paris, trong khi anh lại đang tuyệt vọng ở Minsk.
101 và 103 cùng đóng quân ở Minsk, nhưng rõ ràng vận may đã rời xa anh, Tập đoàn quân số 3 bị Hồng quân bao vây dày đặc, giống như khi Wehrmacht bao vây Leningrad vào năm ấy. Bọn họ không có lối thoát, việc thoát ra lại càng khó hơn, điều duy nhất họ có thể làm là cùng chết chung với kẻ thù ngay khi lửa đạn đến gần.
Rạng sáng ngày 30 tháng 5, Hồng quân lại mở một cuộc tổng tiến công, tiền tuyến của Wehrmacht bị đánh bại, Minsk rơi vào lâm nguy.
Heinz và Hermann cùng rút lui đến một căn nhà đổ nát đã bị máy bay ném bom và chỉ còn sót lại một lớp nền. Lữ đoàn bộ binh tiền tuyến vẫn đang cầm cự, Sư đoàn 101 và 103 bị đánh tan tác, Hans bé nhỏ đã chết dưới lưỡi lê của đám người Ivan, cậu nhóc ngã xuống giữa đường, máu chưa chảy hết đã bị chiếc xe tăng T34 khổng lồ cán qua thắt lưng.
Hermann ngồi dưới đất tựa lưng vào tường, bộ quân phục màu xám đen của anh dính đầy bụi tường trắng, trông khốn đốn đến cùng cực.
Heinz ngồi đối diện anh, mỗi người châm một điếu thuốc, nghe tiếng súng gầm rú bên ngoài bức tường, chợt nhìn nhau cười.
“Thằng nhãi thối tha, lúc anh vào trường quân đội tôi đã không muốn chơi với anh rồi.” Hermann nhếch miệng, nhìn anh cười, “Quái lạ, dù tôi có ăn nói ngọt ngào đến đâu, những cô nàng xinh đẹp nhất vẫn luôn thích thằng nhóc kiêu ngạo như anh.”
“Đó là bởi vì bọn họ tinh mắt.”
“Tôi thật sự rất muốn tẩn anh một trận để xả giận.”
“Thật tình cờ tôi cũng đang ghi thù.”
“Chẳng phải chỉ là bị chó đuổi thôi sao…… Nhớ dai đến vậy à?”
“Lần đó khi tôi được trao tặng huân chương ở Berlin, quả bom xăng của anh đã hại tôi suýt khỏa thân trong lúc tham dự buổi lễ.”
“Ồ, phải rồi, còn có chuyện này……” Hermann ngửa đầu hút thuốc, đôi mắt thon dài nheo nheo, có hơi buồn bã.
Tiếng gầm của động cơ xe tăng dường như đang ở sát bên tai, và tất nhiên, đó không phải là của Tiger.
Hermann cười nói: “Heinz, được kề vai chiến đấu cùng anh là vinh dự của tôi.”
“Cũng là của tôi.”
Bọn họ ngậm thuốc lá trên miệng, nhìn nhau cười, vui mừng khôn xiết.
Tiếng nói chuyện của người Nga vang lên ở cách đó không xa, Hermann đã cười đủ rồi, dập tắt điếu thuốc đang cháy lên bức tường thấp, anh nói: “Tạm biệt, người anh em của tôi.”
“Tạm biệt.” Bọn họ đều vô cùng bình tĩnh.
“Chào, Hitler.” Hermann nhét họng súng vào miệng, anh mỉm cười với Heinz lần cuối, bóp cò vào sau tai, viên đạn xuyên qua hộp sọ, máu bắn vương vãi trên bức tường bẩn thỉu, mắt anh đỏ hoe.
“Chào, Hitler.”
Heinz khẽ giọng, chĩa họng súng lên cằm mình giữa tiếng la hét phấn khích của người Nga ——
Đoàng ——
Thế giới sắp lấy lại vẻ yên tĩnh.
Tháng 5 năm 1945, quân Đức đầu hàng.
Paris chìm ngập trong niềm hân hoan, Tố Tố bước đi giữa đám đông đang ăn mừng, trống rỗng và rối bời.
Thắng lợi, cuối cùng đã đến rồi ư?
- -----
Tui edit tới khúc này cái tui muốn khóc ngang quá (︶︹︺)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.