Chương 6
Đâu Đâu Ma
21/03/2024
Giáng sinh đang đến gần, ngay cả nội thành Paris vốn đang bị bao phủ trong bóng tối của Nazi cũng được trang trí bởi bàn tay của các bà nội trợ với niềm hân hoan mùa lễ.
Bà Boulanger múa may chiếc thìa gỗ, lớn tiếng: "Bọn Đức khốn kiếp, không gì có thể ngăn được bữa lễ giáng sinh lớn này. Con yêu, dù cho giáng sinh năm nay chỉ có bánh mì, đậu Hà Lan và cà phê, chúng ta cũng phải thật vui vẻ nhé."
Bà dặn dò Tố Tố đang thay giày ở lối ra vào, "Isabelle, cháu cần phải làm điều mà một cô gái xinh đẹp nên làm, đi khiêu vũ và gặp gỡ những chàng trai mới, đừng lo lắng về thời gian, ta sẽ bảo Antony đến đón cháu."
"Mẹ à --" Antony hờn dỗi trong khi đang uống trà đen, "Có lẽ để con đưa Isabelle ra ngoài sẽ thích hợp hơn đấy."
"Con?" Bà Boulanger quay người sang với vẻ khinh thường, "Đưa con bé đi làm quen với những đồng nghiệp tuy vĩ đại nhưng lại nghèo hèn đó của con á?"
Lúc Tố Tố ra ngoài, bà Boulanger và Antony vẫn đang cãi nhau, từ cánh cửa sổ treo đầy lục lạc và lá tuyết tùng vang lên tiếng va chạm bát đĩa, chân dẫm phải tuyết đọng kêu lạt sạt, cô đã thay một đôi giày da mới, khiến toàn thân trông có vẻ mới mẻ lên hẳn.
Cô lại yêu Paris, yêu sự nhộn nhip quanh các góc phố của nó, yêu vẻ tráng lệ khi nó thịnh vượng, yêu cả linh hồn kiên cường bất khuất của nó, nhưng có lẽ, thứ tình yêu này sẽ không bao giờ tan biến, cô vẫn luôn chôn sâu nó trong tâm hồn mình.
Cô yêu cuộc sống này, kể cả những trắc trở và thống khổ đằng sau chiếc mặt nạ cuộc sống ấy.
Nhưng điều duy nhất cô không yêu chính là lịch sử kiến trúc, khóa học này ngày càng trở nên buồn tẻ nhàm chán, cuối giờ học ngài giáo sư đội mũ len nở nụ cười đầu tiên trong ngày, "Giáng sinh an lành, các trò."
Cô thật may mắn biết bao khi vẫn có thể khao khát thân phận tuyệt vời của một đứa trẻ ngay trước mắt giáo sư.
Sau khi kết thúc chương trình học ngày hôm đó, cô một mình đi xe đến Đại sứ quán Trung Hoa Dân Quốc ở Pháp với 60 đồng franc trong túi, xuống xe đi bộ một quãng ngắn vào con ngõ nhỏ, nhanh chóng tìm thấy quán ăn Trung Quốc Hoa Hưng. Bà chủ mập mạp nói giọng Thượng Hải, nồng nhiệt chào đón cô, "Cô Trương, số này đã được thông qua chưa? Người Đức đến đây, việc làm ăn bây giờ tốt hơn rất nhiều. Muốn ăn gì đó không? Cá hoa vàng hấp xắt lát?"
"Ngài Lưu đã xắt lát nó à?"
"Đã sớm ngồi đợi ở trong góc rồi." Bà chủ chỉ tay vào góc, chỉ về phía một chàng trai trẻ với mái tóc vuốt keo, mặc vest chỉnh tề. Đúng lúc anh ta cũng đang nhìn Tố Tố, gật đầu mỉm cười với cô rồi gọi cô lại.
"Bà chủ, tôi chỉ muốn ăn trứng xào cà chua, nêm nhiều đường." Tố Tố ngồi xuống đối diện chàng trai trẻ, không còn tự khao bản thân như trước đây nữa. "Chào buổi chiều, Văn Lương."
"Chào, trông em có vẻ rất vui." Kế Văn Lương nói.
"Giữa thời chiến này, chúng ta đều phải cố gắng tiến về phía trước." Cô nhìn bàn ăn trống trơn, gợi ý thêm, "Có lẽ chúng ta nên gọi thêm một phần cà tím xào."
"Có thể gọi thêm một phần, nhưng không được bảo ' nêm nhiều đường ' nữa, dân Chiết Giang các người ăn uống đáng sợ thật, dùng cả đường với giấm để vẽ ranh giới tỉnh." Kế Văn Lương gọi bà chủ đến, gọi thật nhiều món rồi giục họ hãy làm mau mau.
Tố Tố nói đùa: "Không cần phải vội, người Chiết Giang em đây nổi tiếng kiên trì mà."
Kế Văn Lương không đáp lại, chậm rãi nếm thử trà Thiết Quan Âm ấm nóng.
Trước khi thức ăn được bưng lên, anh hỏi Tố Tố, "Tại sao lại tự xưng là họ Trương?"
"Trương là họ lớn."
Anh gật gật đầu, không nói gì nữa. Lấy ra một lá thư từ trong lồng ngực, đưa nó cho cô. "Đây là bức thư được gửi đến Đại sứ quán vào tháng trước, liên lạc rất khó khăn, bôn ba ngoài đường tận ba tháng trời, ngoài ra còn có 500 đồng franc và 800 đô la Mỹ cần phải thanh toán, hãy nhớ lấy nó."
Tố Tố nhận lấy, có chút kinh ngạc, "Sao lại nhiều như vậy?"
Cà chua xào trứng đỏ đỏ vàng vàng nóng hôi hổi đã được dọn lên bàn, Kế Văn Lương lau sạch từng chiếc đũa rồi đưa cho Tố Tố, "Tình hình ở Châu Âu hiện giờ không được ổn lắm, ngài ấy sợ bị chặn liên lạc, trong trường hợp không thể liên lạc được, em có tiền bên cạnh thì vẫn hơn nhiều thứ."
Tố Tố lấy ra một phong bì từ trong ví da, "Có 60 franc trong này, mong anh Văn Lương hãy chuyển nó cho ngài Lưu."
Kế Văn Lương có chút bất lực, "Em hà tất phải ăn mặc cần kiệm để trợ cấp cho tín đồ Bolshevik* đó?"
*Bolshevik hay Bôn-sê-vích là những thành viên của phe Bolshevik của Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga Marxist tách ra khỏi phe Menshevik xuất phát từ men'shinstvo. Việc chia rẽ này đã xảy ra tại Đại hội Đảng vào năm 1903 và cuối cùng đã trở thành Đảng Cộng sản Liên Xô
Tố Tố vô cùng bình tĩnh, không có ý muốn tranh cãi với anh, chỉ nêu ra sự thật, "Đây là khoản thanh toán cuối cùng, ngài Lưu đã quyết định về nước kháng Nhật, đây là tiền vé tàu."
"Em vẫn luôn cứng đầu như vậy."
Cô mỉm cười ngọt ngào, "Cảm ơn anh Văn Lương."
Trên đường trở về, mặt trời đang dần xuống núi ở phía nhà thờ Đức Bà, nhanh chóng lặn mất tăm giữa tiếng chuông ngân vang. Chiếc xe điện kêu leng keng đi qua đại lộ Saint-Germain, có hai người lính Đức đang khoác tay nhau nhảy múa trước cửa cống, khẩu súng trường lắc lư trên vai họ, bộ quân phục màu xám của họ bị nhuốm một màu rán đỏ của ánh trời chiều. Bọn họ hát bài ca chúc mừng thắng lợi, vẫy tay chào mọi người trên xe điện.
Một quý bà mặc áo khoác màu mận chín che mắt đứa con gái lại, cảnh cáo cô bé, "Đừng nhìn, ngoài kia là một đám người man rợ ăn mũi của nai sừng tấm để tráng miệng."
"Nhưng mà...... Mẹ......" Giọng nói của cô bé ngân nga tựa tiếng chuông Giáng sinh, "Trên bàn ăn của ông cũng có một chú nai mũi đỏ."
Tố Tố vẫn xuống xe ở phố Jacques như thường lệ, từ xa cô đã nhìn thấy Antony đội mũ Beret lao nhanh trên chiếc xe đạp, lúc chạy ngang qua cô còn cố tình nhấn chuông vài cái, cười ha hả hét to với cô, "Về nhà nhanh đi, người tình Bolshevik của em gửi thư đến kia kìa!"
Thật là một ngày sôi động, cô quay trở lại số nhà 36 phố Jacques, những lá thư từ phương Đông xa xôi đều được đặt trên cây đàn piano của cô, mang theo dấu vết gợn sóng của con sông Volga, cánh đồng tuyết cùng với cơn gió lạnh.
Cô ngồi ở mép giường, mở lá thư từ quê nhà ra trước. Trên thư chỉ có lác đác vài nét bút, đều do người anh cả viết hộ, do bố đọc cho. Sau lời chào hỏi ngắn gọn, bọn họ bảo đã rời khỏi Thượng Hải để bay đến Trùng Khánh. Mọi việc trong nhà đều ổn, không cần phải lo lắng. Chú của cô cũng tin tưởng cô, hy vọng cô có thể thuyết phục Tư Niên rời Leningrad, từ Châu Âu xuất phát đến Washington để cậy nhờ gia đình của chú ấy.
Tố Tố bất lực thở dài, cho rằng đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lá thư từ Viễn Đông* có kèm theo ảnh chụp, giấy viết thư được mở ra, tiêu đề vẫn như cũ.
*Viễn Đông là một từ thuật ngữ dùng để chỉ các quốc gia Đông Á. Trước Chiến tranh thế giới thứ nhất, "Cận Đông" dùng để ám chỉ các vùng đất cạnh Đế quốc Ottoman, "Trung Đông" là các vùng tây bắc Nam Á và Trung Á và "Viễn Đông" là các quốc gia nằm dọc tây Thái Bình Dương và các quốc gia nằm dọc đông Ấn Độ Dương
Đồng chí Yevgenia:
Dạo này khỏe không? Nghe nói môn lịch sử kiến trúc đã làm em phiền toái rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc dặn dò em hãy nghe nhiều hơn, xem nhiều hơn, đọc nhiều và ghi nhớ nhiều hơn.
Ngoài ra, do có thành tích xuất sắc trong trường Đảng nên anh đã được tổ chức công nhận. Anh được đặc cách đến huấn luyện ở doanh trại Hồng quân*, ở đây anh cảm thấy vui cực, được quen biết nhiều anh em quân nhân, cùng với người bạn tri kỷ của anh, đồng chí Luovsky ủy nhiệm.
*Hồng Quân là cách gọi vắn tắt của Hồng quân Công Nông, tên gọi chính thức của Lục quân và Không quân Liên Xô. Hồng Quân cùng với các lực lượng khác tạo thành Lực lượng vũ trang Liên Xô. Từ "hồng" là màu của cách mạng. Hồng quân được những người Bolshevik thành lập ngày 28 tháng 1 năm 1918
Đối với anh, Leningrad thật sự rất kỳ diệu. Anh sẽ không rời khỏi đây đâu, tuyệt đối là không. Hy vọng mọi việc suôn sẻ đến với em, Yevgenia. Đồng thời hãy cầu nguyện cho Tổ quốc, kháng chiến tất thắng!
Alexander
Đêm ngày 23 tháng 10 năm 1940
Kháng chiến tất thắng...... Cô lật lại lá thư, lặng lẽ đọc lại một lần nữa trong căn phòng không người.
Trong bức ảnh tập thể cỡ lòng bàn tay, một nhóm anh chàng trẻ trung mặc quân phục Hồng quân đang tươi cười trước ống kính, Alexander còn viết tên của mỗi người ở mặt sau tấm ảnh. Chữ viết tiếng Nga của anh vô cùng tuyệt đẹp, thế nên Tố Tố cho rằng cô vẫn nên nhặt lại quyển sách tiếng Nga và tiếp tục học tập.
Vì các vụ bắt giữ những người cộng sản ở địa phương đã im hơi lặng tiếng sau tháng mười năm nay, Liên Xô và Đức đang có mối liên hệ chặt chẽ, vậy nên Tố Tố nghĩ rằng tạm thời cũng không cần phải thiêu hủy tất cả thư, cô xếp từng lá thư lại theo thứ tự rồi bỏ chúng vào ngăn kéo bàn trang điểm.
Tia sáng cuối cùng bên ngoài cửa sổ cũng đã biến mất, chim bồ câu trắng vẫy vẫy đôi cánh, đậu trên bậu cửa sổ chờ đợi sự đón tiếp của cô.
Nhưng bé yêu à, cả Paris đều đang phải chịu đói.
Ở Reims có một nhà hàng Trung Quốc lừng danh, người chủ đã cải tiến các món ăn, đổi mới nguyên liệu, kinh doanh nó thành một nhà hàng nước ngoài mà người Tây Âu luôn mong đợi. Các sĩ quan chán ăn bò bít tết và gan ngỗng đã tìm đến nơi khác để tiêu khiển, Hermann cho rằng đồ ăn Trung Quốc quá mặn, Heinz thậm chí còn khịt mũi xem thường, tuy nhiên trước khi rời đi anh đã học được vài câu tiếng Trung từ con trai của ông chủ.
Đêm đó quay trở lại tòa lâu đài, không còn nghi ngờ gì nữa, một đôi anh em nát rượu lại tiếp tục uống đến say mèm. Một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, ngay cả quân phục cũng không kịp cởi bỏ.
Hermann cả người sặc mùi rượu, hỏi anh, "Này, anh nói xem, chúng ta vẫn lái xe tăng được chứ?"
"Tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể tái chiến ở Paris."
"Nói đúng lắm, Heinz." Hermann bỗng dưng quay cuồng cả lên, tìm kiếm giày của mình trên tấm thảm đỏ sẫm, "Tôi phải đến Paris để vui chơi trên sông Seine."
Heinz lại bắt đầu hút thuốc, điếu thuốc đầu tiên vào buổi sáng, trong đó bao hàm cả cảm giác nôn nao suy đồi cùng với sự thờ ơ đối với tương lai.
"A -- Paris......"
Vũ hội được tổ chức vào đêm trước lễ Giáng sinh ba ngày, Viona thuận đường ghé nhà bà Boulanger ngồi đợi, Tố Tố do dự cả buổi trên lầu, vẫn quyết định đeo sợi dây chuyền ngọc lục bảo do mẹ cô tặng. Cô rất hiếm khi ăn mặc phô trương như thế, nhưng nếu bộ sườn xám lại nhẵn nhụi không có trang sức, trông sẽ không được trang trọng.
Sợi dây chuyền đá quý cầu kỳ sang trọng tỏa sáng lấp lánh trước ngực cô, trong hộp trang sức bằng nhung là đôi khuyên tai hình giọt nước, những viên đá quý trong suốt tựa pha lê được khảm bao quanh bởi một vòng tròn kim cương lóa mắt. Ngay cả Viona cũng cảm thán, "Isabelle, sợi dây chuyền của cậu cũng đủ mua lại phố Jacques."
Còn Hermann đã chán chường vì uống rượu, muốn lôi kéo Heinz đến viện Tolerance để thư giãn, nhưng không ngờ Heinz vậy mà lại từ chối, anh có chút muốn quay lại phố Jacques, xem xem chuyện gì đang xảy ra trong đó.
Cuối cùng Otto đã nảy ra một ý tưởng mới, đề xuất đến tham dự vũ hội Giáng sinh của sinh viên Collège de France*.
*Collège de France là một cơ sở giáo dục đặc biệt nằm ở khu phố La Tinh, Quận 5 thành phố Paris. Không phải một đại học, cũng không phải một trường lớn, nhưng Collège de France tổ chức các khóa học cao cấp về khoa học, văn học và nghệ thuật. Các học viên không cần đăng ký trước, không đóng học phí và cũng không được cấp bằng
Hermann hừ lạnh chế nhạo, "Đám sinh viên nhàm chán cấp tiến đó á? Đừng có mà lố bịch, tôi sẽ không đi đâu." Anh với tay vỗ vai Heinz, "Chúng ta phải đến viện Tolerance, đừng để các cô nàng Paris phải đợi lâu, Heinz à."
Otto thật sự rất tự hào về ý tưởng của mình, anh biện giải: "Mỗi người mỗi sở thích, tôi thích các sinh viên nữ hơn, họ tựa đóa hoa nhài nhỏ nhắn thanh thuần đáng yêu, vẫn còn đọng sương sớm, dù không thể chạm vào nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn. Vào viện Tolerance ngoài việc cởi quần ra làm chuyện đó thì còn có thể làm gì chứ?"
Cả hai người bọn họ đều nhìn Heinz, nhưng anh lại đang bị mắc kẹt trong mớ hồi ức, như một cái đầu ngỗng đần độn, "Ý anh là...... Học viện Pháp?"
"Đúng vậy Heinz, vô cùng chính xác."
Buổi tối hôm đó Tố Tố đã uống rất nhiều champagne, có buổi khiêu vũ đầu tiên với anh bạn cùng lớp Tom. Điệu nhảy dồn dập cùng những lần xoay tròn liên tục khiến cô choáng váng, cô cảm nhận được sự nóng ran trong tai, đứng bên phải tháp champagne nghỉ mệt sau khi vũ điệu kết thúc.
Không hề báo trước, hội trường bất chợt nhốn nháo cả lên, Tố Tố nghe thấy tiếng bốt bước đi trên nền đá cẩm thạch. Cô ngẩng đầu nhìn theo tiếng đang phát ra, trông thấy một nhóm người Đức mặc quân phục quân đội chính quy xuất hiện ở hành lang tầng hai. Bọn họ hiên ngang đầy xa cách, có cùng mái tóc vàng nhạt và chiếc mũi cao, tựa như một nhóm sản phẩm bước ra từ dây chuyền lắp ráp của nhà máy.
Không ngờ cô lại bắt gặp ánh mắt của anh ta, u buồn như mặt hồ tĩnh lặng, bắt nguồn từ tảng băng tang trên đỉnh núi tuyết, rét lạnh và vô cảm, dường như đang ẩn giấu vô số bí mật.
Còn anh thì sao? Đối với Heinz, đó lại là một câu chuyện khác.
Anh đã mất cả lý trí khi lần đầu tiên nhìn thấy Tố Tố, cô đang đứng bên ngoài vầng sáng trong chiếc váy dài bó sát, bộ sườn xám nhung đen tuyền đã làm tôn lên thân hình thướt tha, từng viên kim cương màu bạc trải rộng trên khuôn ngực đầy đặn, đi qua chiếc bụng phẳng phiu, một đóa hoa hồng trong suốt lấp lánh nở rộ ngay bụng dưới của cô.
Kim cương là nước mắt của cô, ngọc lục bảo là ánh sáng rực rỡ phía sau cô, đôi mắt đen dịu dàng ẩm ướt của cô nhìn anh, khiến mọi sự hèn hạ, bần cùng và hèn mọn trong anh đều trở nên vô hình.
Cô là đóa hồng lớn lên trong lòng anh, lẳng lặng nở rộ giữa thời đại hỗn loạn và hào nhoáng.
Anh hoảng sợ bỏ chạy, như thể có cả một tiểu đoàn xe tăng đang đuổi theo mình. Lửa đạn rơi xuống chân, tiếng nổ làm anh chấn động, tai anh ù đi, não anh như vỡ tung, anh sẽ phải chết, vĩnh biệt, vĩnh biệt Lily Marleen của ta.
Otto hỏi: "Anh ta điên rồi ư?"
Hermann nhún vai, "Ai biết được?"
Otto cuối cùng quyết định đi theo con đường tẩu thoát của tên điên Heinz để nhặt xác cho anh ta, sau khi rẽ vào hai con đường, Otto bước đến nhà vệ sinh nam, bên trong chỉ có một cánh cửa khóa chặt, anh thử gọi, "Này, Heinz, là anh đấy à?"
Hơi thở dồn nén của người đàn ông truyền đến từ phía sau cánh cửa, khiến Otto bị kích thích khủng khiếp.
Otto nghe xong vài tiếng thở dốc, nghĩ rằng nếu tên Heinz này biến thành phụ nữ, chắc chắn sẽ là một cô nàng quyến rũ nóng bỏng nổi tiếng khắp Châu Âu.
Bà Boulanger múa may chiếc thìa gỗ, lớn tiếng: "Bọn Đức khốn kiếp, không gì có thể ngăn được bữa lễ giáng sinh lớn này. Con yêu, dù cho giáng sinh năm nay chỉ có bánh mì, đậu Hà Lan và cà phê, chúng ta cũng phải thật vui vẻ nhé."
Bà dặn dò Tố Tố đang thay giày ở lối ra vào, "Isabelle, cháu cần phải làm điều mà một cô gái xinh đẹp nên làm, đi khiêu vũ và gặp gỡ những chàng trai mới, đừng lo lắng về thời gian, ta sẽ bảo Antony đến đón cháu."
"Mẹ à --" Antony hờn dỗi trong khi đang uống trà đen, "Có lẽ để con đưa Isabelle ra ngoài sẽ thích hợp hơn đấy."
"Con?" Bà Boulanger quay người sang với vẻ khinh thường, "Đưa con bé đi làm quen với những đồng nghiệp tuy vĩ đại nhưng lại nghèo hèn đó của con á?"
Lúc Tố Tố ra ngoài, bà Boulanger và Antony vẫn đang cãi nhau, từ cánh cửa sổ treo đầy lục lạc và lá tuyết tùng vang lên tiếng va chạm bát đĩa, chân dẫm phải tuyết đọng kêu lạt sạt, cô đã thay một đôi giày da mới, khiến toàn thân trông có vẻ mới mẻ lên hẳn.
Cô lại yêu Paris, yêu sự nhộn nhip quanh các góc phố của nó, yêu vẻ tráng lệ khi nó thịnh vượng, yêu cả linh hồn kiên cường bất khuất của nó, nhưng có lẽ, thứ tình yêu này sẽ không bao giờ tan biến, cô vẫn luôn chôn sâu nó trong tâm hồn mình.
Cô yêu cuộc sống này, kể cả những trắc trở và thống khổ đằng sau chiếc mặt nạ cuộc sống ấy.
Nhưng điều duy nhất cô không yêu chính là lịch sử kiến trúc, khóa học này ngày càng trở nên buồn tẻ nhàm chán, cuối giờ học ngài giáo sư đội mũ len nở nụ cười đầu tiên trong ngày, "Giáng sinh an lành, các trò."
Cô thật may mắn biết bao khi vẫn có thể khao khát thân phận tuyệt vời của một đứa trẻ ngay trước mắt giáo sư.
Sau khi kết thúc chương trình học ngày hôm đó, cô một mình đi xe đến Đại sứ quán Trung Hoa Dân Quốc ở Pháp với 60 đồng franc trong túi, xuống xe đi bộ một quãng ngắn vào con ngõ nhỏ, nhanh chóng tìm thấy quán ăn Trung Quốc Hoa Hưng. Bà chủ mập mạp nói giọng Thượng Hải, nồng nhiệt chào đón cô, "Cô Trương, số này đã được thông qua chưa? Người Đức đến đây, việc làm ăn bây giờ tốt hơn rất nhiều. Muốn ăn gì đó không? Cá hoa vàng hấp xắt lát?"
"Ngài Lưu đã xắt lát nó à?"
"Đã sớm ngồi đợi ở trong góc rồi." Bà chủ chỉ tay vào góc, chỉ về phía một chàng trai trẻ với mái tóc vuốt keo, mặc vest chỉnh tề. Đúng lúc anh ta cũng đang nhìn Tố Tố, gật đầu mỉm cười với cô rồi gọi cô lại.
"Bà chủ, tôi chỉ muốn ăn trứng xào cà chua, nêm nhiều đường." Tố Tố ngồi xuống đối diện chàng trai trẻ, không còn tự khao bản thân như trước đây nữa. "Chào buổi chiều, Văn Lương."
"Chào, trông em có vẻ rất vui." Kế Văn Lương nói.
"Giữa thời chiến này, chúng ta đều phải cố gắng tiến về phía trước." Cô nhìn bàn ăn trống trơn, gợi ý thêm, "Có lẽ chúng ta nên gọi thêm một phần cà tím xào."
"Có thể gọi thêm một phần, nhưng không được bảo ' nêm nhiều đường ' nữa, dân Chiết Giang các người ăn uống đáng sợ thật, dùng cả đường với giấm để vẽ ranh giới tỉnh." Kế Văn Lương gọi bà chủ đến, gọi thật nhiều món rồi giục họ hãy làm mau mau.
Tố Tố nói đùa: "Không cần phải vội, người Chiết Giang em đây nổi tiếng kiên trì mà."
Kế Văn Lương không đáp lại, chậm rãi nếm thử trà Thiết Quan Âm ấm nóng.
Trước khi thức ăn được bưng lên, anh hỏi Tố Tố, "Tại sao lại tự xưng là họ Trương?"
"Trương là họ lớn."
Anh gật gật đầu, không nói gì nữa. Lấy ra một lá thư từ trong lồng ngực, đưa nó cho cô. "Đây là bức thư được gửi đến Đại sứ quán vào tháng trước, liên lạc rất khó khăn, bôn ba ngoài đường tận ba tháng trời, ngoài ra còn có 500 đồng franc và 800 đô la Mỹ cần phải thanh toán, hãy nhớ lấy nó."
Tố Tố nhận lấy, có chút kinh ngạc, "Sao lại nhiều như vậy?"
Cà chua xào trứng đỏ đỏ vàng vàng nóng hôi hổi đã được dọn lên bàn, Kế Văn Lương lau sạch từng chiếc đũa rồi đưa cho Tố Tố, "Tình hình ở Châu Âu hiện giờ không được ổn lắm, ngài ấy sợ bị chặn liên lạc, trong trường hợp không thể liên lạc được, em có tiền bên cạnh thì vẫn hơn nhiều thứ."
Tố Tố lấy ra một phong bì từ trong ví da, "Có 60 franc trong này, mong anh Văn Lương hãy chuyển nó cho ngài Lưu."
Kế Văn Lương có chút bất lực, "Em hà tất phải ăn mặc cần kiệm để trợ cấp cho tín đồ Bolshevik* đó?"
*Bolshevik hay Bôn-sê-vích là những thành viên của phe Bolshevik của Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga Marxist tách ra khỏi phe Menshevik xuất phát từ men'shinstvo. Việc chia rẽ này đã xảy ra tại Đại hội Đảng vào năm 1903 và cuối cùng đã trở thành Đảng Cộng sản Liên Xô
Tố Tố vô cùng bình tĩnh, không có ý muốn tranh cãi với anh, chỉ nêu ra sự thật, "Đây là khoản thanh toán cuối cùng, ngài Lưu đã quyết định về nước kháng Nhật, đây là tiền vé tàu."
"Em vẫn luôn cứng đầu như vậy."
Cô mỉm cười ngọt ngào, "Cảm ơn anh Văn Lương."
Trên đường trở về, mặt trời đang dần xuống núi ở phía nhà thờ Đức Bà, nhanh chóng lặn mất tăm giữa tiếng chuông ngân vang. Chiếc xe điện kêu leng keng đi qua đại lộ Saint-Germain, có hai người lính Đức đang khoác tay nhau nhảy múa trước cửa cống, khẩu súng trường lắc lư trên vai họ, bộ quân phục màu xám của họ bị nhuốm một màu rán đỏ của ánh trời chiều. Bọn họ hát bài ca chúc mừng thắng lợi, vẫy tay chào mọi người trên xe điện.
Một quý bà mặc áo khoác màu mận chín che mắt đứa con gái lại, cảnh cáo cô bé, "Đừng nhìn, ngoài kia là một đám người man rợ ăn mũi của nai sừng tấm để tráng miệng."
"Nhưng mà...... Mẹ......" Giọng nói của cô bé ngân nga tựa tiếng chuông Giáng sinh, "Trên bàn ăn của ông cũng có một chú nai mũi đỏ."
Tố Tố vẫn xuống xe ở phố Jacques như thường lệ, từ xa cô đã nhìn thấy Antony đội mũ Beret lao nhanh trên chiếc xe đạp, lúc chạy ngang qua cô còn cố tình nhấn chuông vài cái, cười ha hả hét to với cô, "Về nhà nhanh đi, người tình Bolshevik của em gửi thư đến kia kìa!"
Thật là một ngày sôi động, cô quay trở lại số nhà 36 phố Jacques, những lá thư từ phương Đông xa xôi đều được đặt trên cây đàn piano của cô, mang theo dấu vết gợn sóng của con sông Volga, cánh đồng tuyết cùng với cơn gió lạnh.
Cô ngồi ở mép giường, mở lá thư từ quê nhà ra trước. Trên thư chỉ có lác đác vài nét bút, đều do người anh cả viết hộ, do bố đọc cho. Sau lời chào hỏi ngắn gọn, bọn họ bảo đã rời khỏi Thượng Hải để bay đến Trùng Khánh. Mọi việc trong nhà đều ổn, không cần phải lo lắng. Chú của cô cũng tin tưởng cô, hy vọng cô có thể thuyết phục Tư Niên rời Leningrad, từ Châu Âu xuất phát đến Washington để cậy nhờ gia đình của chú ấy.
Tố Tố bất lực thở dài, cho rằng đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lá thư từ Viễn Đông* có kèm theo ảnh chụp, giấy viết thư được mở ra, tiêu đề vẫn như cũ.
*Viễn Đông là một từ thuật ngữ dùng để chỉ các quốc gia Đông Á. Trước Chiến tranh thế giới thứ nhất, "Cận Đông" dùng để ám chỉ các vùng đất cạnh Đế quốc Ottoman, "Trung Đông" là các vùng tây bắc Nam Á và Trung Á và "Viễn Đông" là các quốc gia nằm dọc tây Thái Bình Dương và các quốc gia nằm dọc đông Ấn Độ Dương
Đồng chí Yevgenia:
Dạo này khỏe không? Nghe nói môn lịch sử kiến trúc đã làm em phiền toái rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc dặn dò em hãy nghe nhiều hơn, xem nhiều hơn, đọc nhiều và ghi nhớ nhiều hơn.
Ngoài ra, do có thành tích xuất sắc trong trường Đảng nên anh đã được tổ chức công nhận. Anh được đặc cách đến huấn luyện ở doanh trại Hồng quân*, ở đây anh cảm thấy vui cực, được quen biết nhiều anh em quân nhân, cùng với người bạn tri kỷ của anh, đồng chí Luovsky ủy nhiệm.
*Hồng Quân là cách gọi vắn tắt của Hồng quân Công Nông, tên gọi chính thức của Lục quân và Không quân Liên Xô. Hồng Quân cùng với các lực lượng khác tạo thành Lực lượng vũ trang Liên Xô. Từ "hồng" là màu của cách mạng. Hồng quân được những người Bolshevik thành lập ngày 28 tháng 1 năm 1918
Đối với anh, Leningrad thật sự rất kỳ diệu. Anh sẽ không rời khỏi đây đâu, tuyệt đối là không. Hy vọng mọi việc suôn sẻ đến với em, Yevgenia. Đồng thời hãy cầu nguyện cho Tổ quốc, kháng chiến tất thắng!
Alexander
Đêm ngày 23 tháng 10 năm 1940
Kháng chiến tất thắng...... Cô lật lại lá thư, lặng lẽ đọc lại một lần nữa trong căn phòng không người.
Trong bức ảnh tập thể cỡ lòng bàn tay, một nhóm anh chàng trẻ trung mặc quân phục Hồng quân đang tươi cười trước ống kính, Alexander còn viết tên của mỗi người ở mặt sau tấm ảnh. Chữ viết tiếng Nga của anh vô cùng tuyệt đẹp, thế nên Tố Tố cho rằng cô vẫn nên nhặt lại quyển sách tiếng Nga và tiếp tục học tập.
Vì các vụ bắt giữ những người cộng sản ở địa phương đã im hơi lặng tiếng sau tháng mười năm nay, Liên Xô và Đức đang có mối liên hệ chặt chẽ, vậy nên Tố Tố nghĩ rằng tạm thời cũng không cần phải thiêu hủy tất cả thư, cô xếp từng lá thư lại theo thứ tự rồi bỏ chúng vào ngăn kéo bàn trang điểm.
Tia sáng cuối cùng bên ngoài cửa sổ cũng đã biến mất, chim bồ câu trắng vẫy vẫy đôi cánh, đậu trên bậu cửa sổ chờ đợi sự đón tiếp của cô.
Nhưng bé yêu à, cả Paris đều đang phải chịu đói.
Ở Reims có một nhà hàng Trung Quốc lừng danh, người chủ đã cải tiến các món ăn, đổi mới nguyên liệu, kinh doanh nó thành một nhà hàng nước ngoài mà người Tây Âu luôn mong đợi. Các sĩ quan chán ăn bò bít tết và gan ngỗng đã tìm đến nơi khác để tiêu khiển, Hermann cho rằng đồ ăn Trung Quốc quá mặn, Heinz thậm chí còn khịt mũi xem thường, tuy nhiên trước khi rời đi anh đã học được vài câu tiếng Trung từ con trai của ông chủ.
Đêm đó quay trở lại tòa lâu đài, không còn nghi ngờ gì nữa, một đôi anh em nát rượu lại tiếp tục uống đến say mèm. Một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, ngay cả quân phục cũng không kịp cởi bỏ.
Hermann cả người sặc mùi rượu, hỏi anh, "Này, anh nói xem, chúng ta vẫn lái xe tăng được chứ?"
"Tôi nghĩ chúng ta vẫn còn có thể tái chiến ở Paris."
"Nói đúng lắm, Heinz." Hermann bỗng dưng quay cuồng cả lên, tìm kiếm giày của mình trên tấm thảm đỏ sẫm, "Tôi phải đến Paris để vui chơi trên sông Seine."
Heinz lại bắt đầu hút thuốc, điếu thuốc đầu tiên vào buổi sáng, trong đó bao hàm cả cảm giác nôn nao suy đồi cùng với sự thờ ơ đối với tương lai.
"A -- Paris......"
Vũ hội được tổ chức vào đêm trước lễ Giáng sinh ba ngày, Viona thuận đường ghé nhà bà Boulanger ngồi đợi, Tố Tố do dự cả buổi trên lầu, vẫn quyết định đeo sợi dây chuyền ngọc lục bảo do mẹ cô tặng. Cô rất hiếm khi ăn mặc phô trương như thế, nhưng nếu bộ sườn xám lại nhẵn nhụi không có trang sức, trông sẽ không được trang trọng.
Sợi dây chuyền đá quý cầu kỳ sang trọng tỏa sáng lấp lánh trước ngực cô, trong hộp trang sức bằng nhung là đôi khuyên tai hình giọt nước, những viên đá quý trong suốt tựa pha lê được khảm bao quanh bởi một vòng tròn kim cương lóa mắt. Ngay cả Viona cũng cảm thán, "Isabelle, sợi dây chuyền của cậu cũng đủ mua lại phố Jacques."
Còn Hermann đã chán chường vì uống rượu, muốn lôi kéo Heinz đến viện Tolerance để thư giãn, nhưng không ngờ Heinz vậy mà lại từ chối, anh có chút muốn quay lại phố Jacques, xem xem chuyện gì đang xảy ra trong đó.
Cuối cùng Otto đã nảy ra một ý tưởng mới, đề xuất đến tham dự vũ hội Giáng sinh của sinh viên Collège de France*.
*Collège de France là một cơ sở giáo dục đặc biệt nằm ở khu phố La Tinh, Quận 5 thành phố Paris. Không phải một đại học, cũng không phải một trường lớn, nhưng Collège de France tổ chức các khóa học cao cấp về khoa học, văn học và nghệ thuật. Các học viên không cần đăng ký trước, không đóng học phí và cũng không được cấp bằng
Hermann hừ lạnh chế nhạo, "Đám sinh viên nhàm chán cấp tiến đó á? Đừng có mà lố bịch, tôi sẽ không đi đâu." Anh với tay vỗ vai Heinz, "Chúng ta phải đến viện Tolerance, đừng để các cô nàng Paris phải đợi lâu, Heinz à."
Otto thật sự rất tự hào về ý tưởng của mình, anh biện giải: "Mỗi người mỗi sở thích, tôi thích các sinh viên nữ hơn, họ tựa đóa hoa nhài nhỏ nhắn thanh thuần đáng yêu, vẫn còn đọng sương sớm, dù không thể chạm vào nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn. Vào viện Tolerance ngoài việc cởi quần ra làm chuyện đó thì còn có thể làm gì chứ?"
Cả hai người bọn họ đều nhìn Heinz, nhưng anh lại đang bị mắc kẹt trong mớ hồi ức, như một cái đầu ngỗng đần độn, "Ý anh là...... Học viện Pháp?"
"Đúng vậy Heinz, vô cùng chính xác."
Buổi tối hôm đó Tố Tố đã uống rất nhiều champagne, có buổi khiêu vũ đầu tiên với anh bạn cùng lớp Tom. Điệu nhảy dồn dập cùng những lần xoay tròn liên tục khiến cô choáng váng, cô cảm nhận được sự nóng ran trong tai, đứng bên phải tháp champagne nghỉ mệt sau khi vũ điệu kết thúc.
Không hề báo trước, hội trường bất chợt nhốn nháo cả lên, Tố Tố nghe thấy tiếng bốt bước đi trên nền đá cẩm thạch. Cô ngẩng đầu nhìn theo tiếng đang phát ra, trông thấy một nhóm người Đức mặc quân phục quân đội chính quy xuất hiện ở hành lang tầng hai. Bọn họ hiên ngang đầy xa cách, có cùng mái tóc vàng nhạt và chiếc mũi cao, tựa như một nhóm sản phẩm bước ra từ dây chuyền lắp ráp của nhà máy.
Không ngờ cô lại bắt gặp ánh mắt của anh ta, u buồn như mặt hồ tĩnh lặng, bắt nguồn từ tảng băng tang trên đỉnh núi tuyết, rét lạnh và vô cảm, dường như đang ẩn giấu vô số bí mật.
Còn anh thì sao? Đối với Heinz, đó lại là một câu chuyện khác.
Anh đã mất cả lý trí khi lần đầu tiên nhìn thấy Tố Tố, cô đang đứng bên ngoài vầng sáng trong chiếc váy dài bó sát, bộ sườn xám nhung đen tuyền đã làm tôn lên thân hình thướt tha, từng viên kim cương màu bạc trải rộng trên khuôn ngực đầy đặn, đi qua chiếc bụng phẳng phiu, một đóa hoa hồng trong suốt lấp lánh nở rộ ngay bụng dưới của cô.
Kim cương là nước mắt của cô, ngọc lục bảo là ánh sáng rực rỡ phía sau cô, đôi mắt đen dịu dàng ẩm ướt của cô nhìn anh, khiến mọi sự hèn hạ, bần cùng và hèn mọn trong anh đều trở nên vô hình.
Cô là đóa hồng lớn lên trong lòng anh, lẳng lặng nở rộ giữa thời đại hỗn loạn và hào nhoáng.
Anh hoảng sợ bỏ chạy, như thể có cả một tiểu đoàn xe tăng đang đuổi theo mình. Lửa đạn rơi xuống chân, tiếng nổ làm anh chấn động, tai anh ù đi, não anh như vỡ tung, anh sẽ phải chết, vĩnh biệt, vĩnh biệt Lily Marleen của ta.
Otto hỏi: "Anh ta điên rồi ư?"
Hermann nhún vai, "Ai biết được?"
Otto cuối cùng quyết định đi theo con đường tẩu thoát của tên điên Heinz để nhặt xác cho anh ta, sau khi rẽ vào hai con đường, Otto bước đến nhà vệ sinh nam, bên trong chỉ có một cánh cửa khóa chặt, anh thử gọi, "Này, Heinz, là anh đấy à?"
Hơi thở dồn nén của người đàn ông truyền đến từ phía sau cánh cửa, khiến Otto bị kích thích khủng khiếp.
Otto nghe xong vài tiếng thở dốc, nghĩ rằng nếu tên Heinz này biến thành phụ nữ, chắc chắn sẽ là một cô nàng quyến rũ nóng bỏng nổi tiếng khắp Châu Âu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.