Chương 1810: Bốn tiên nữ. (1)
Cửu Đương Gia
01/09/2015
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu không bị trói buộc trong lễ nghi quy tắc, làm việc luôn tùy tính. Có lẽ đây là lý do Tây Môn Xuy Tiêu vừa mắt Phong Phi Vân, gai mắt Thiên Toán thư sinh.
Vật họp theo loài, người tụ theo đàn.
Hiên Viên Nhất Nhất ngồi xuống đối diện Phong Phi Vân, nàng đeo khăn che mặt, trong bí ẩn chứa tiên khí.
Ánh mắt Hiên Viên Nhất Nhất vừa giao nhau với Phong Phi Vân liền né tránh. Hiên Viên Nhất Nhất định hỏi Phong Phi Vân đi Oa Hậu miếu tìm số mệnh kết quả thế nào, nhưng lời sắp đến bên môi bị nuốt ngược trở về. Hiên Viên Nhất Nhất cứ thấy hỏi câu này không ổn, lý do tại sao thì nàng không rõ.
Hiên Viên Nhất Nhất và Lưu Tô Tử đến tìm Phong Phi Vân. Lưu Tô Tử tuyên bố vương giả thế hệ trẻ nhân tộc bí ẩn đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử chính là Phong Phi Vân, muốn tìm cách chế hoành thái cổ thánh yêu tộc thì phải tìm hắn.
Trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất không mấy tin tưởng, nàng biết rõ Phong Phi Vân mới đột phá Vũ Hóa cảnh không lâu, khó thể đối kháng lại cỡ như Bại Nguyệt hoàng tử.
Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất cũng tin Lưu Tô Tử sẽ không lừa nàng, có một thanh âm không ngừng vang lên trong lòng nàng:
- Hiên Viên Nhất Nhất, ngươi đang cố ý trốn tránh hắn sao?
Tâm tình Hiên Viên Nhất Nhất phức tạp, hai nàng đến đảo tiên này.
Có ai biết Hiên Viên Nhất Nhất ngồi yên như nước lạng nhưng trong lòng chẳng hề bình tĩnh?
Lưu Tô Tử nhìn đĩa ngọc chính giữa đài ngọc, bên trong đặt các miếng đu đủ, cắt rất mỏng. Nửa trái đu đủ cắt hơn sáu trăm phần.
Lưu Tô Tử mở miệng nói:
- A? Có dược tính rất mạnh, là cổ dược sinh trưởng mấy nguyên hội sao?
Vô số linh khí bao bọc dĩa bạc, dược khí hình thành các ảo ảnh rồng rắc các đốm sao.
Đôi mắt đen láy của Hiên Viên Nhất Nhất cũng nhìn đu đủ trong dĩa ngọc, nàng cảm giác rõ ràng dược tính khổng lồ phát ra từ bên trong, chỉ hít một hơi cũng cảm nhận được linh khí sôi sục trong cơ thể.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:
- Nó sinh trưởng mười chín nguyên hội . . .
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đang nói chợt ngừng bặt, như bị câm.
Tây Môn Xuy Tiêu ngồi bên cạnh mỉm cười nói:
- Không dám giấu diếm, đây là linh qua cổ dược sinh trưởng mười chín nguyên hộ, Trung Nguyên huynh mang kỳ trân này từ Trung Ương vương triều thứ hai đến. Mời thánh nữ điện hạ và thất quận chúa nếm thử.
Biểu tình Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh quái dị nhưng không tiện lên tiếng. Hiên Viên Nhất Nhất rất nhạy bén, nàng cảm giác không khí kỳ lạ lại thấy Phong Phi Vân nháy mắt với mình, nghĩ thầm có vấn đề.
Lưu Tô Tử cũng cảm nhận không khí kỳ lạ, nhưng nàng thi triển Thần thông thiên nhãn không phát hiện linh qua cổ dược có vấn đề gì. Lưu Tô Tử không chút e dè cầm đu đủ trong dĩa ngọc.
Phong Phi Vân không ngăn cản Lưu Tô Tử, dù sao ngực nàng hơi nhỏ, ăn đu đủ vào sẽ cao vút lên, tìm về tự tin nữ nhân. Sau này Lưu Tô Tử sẽ không ăn mặc kiểu nam nữa, xem như chuyện tốt.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Nếu lớn đến trình độ nhất định, sau này nàng ấy có muốn nữ cải nam trang cũng khó khăn.
Phong Phi Vân cười kỳ dị.
Phong Phi Vân từng thấy bộ dáng mặc đồ nữ của Lưu Tô Tử, là mỹ nhân họa thủy, nếu thêm phần nữ tính càng khiến người yêu thương.
Trong lòng Lưu Tô Tử cảm thấy bất an, hết sức cẩn thận, tay vươn ra lại rụt về.
Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân:
- Phong đại bán yêu, ngươi lấy một miếng cho ta.
- Rất vui cống hiến sức lực cho quận chúa.
Phong Phi Vân lấy một miếng linh qua khá to đặt vào dĩa ngọc trước mặt Lưu Tô Tử.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ăn nhiều chút, thứ này tốt cho thân thể.
Lưu Tô Tử khó hiểu nhìn Phong Phi Vân, cảm thấy cái tên này hôm nay là lạ.
Không chỉ ánh mắt Phong Phi Vân kỳ lạ, mấy nam nhân khác cũng kỳ kỳ.
Bọn họ thầm nghĩ:
- Phong huynh thật tốt với em vợ của mình.
- Ăn thì ăn, sợ các ngươi sao?
Lưu Tô Tử từ nhỏ đến lớn đã rất kiêu ngạo, dứt khoát hơn nam nhân bình thường. Lưu Tô Tử hé môi đỏ cắn một miếng, linh quang thơm ngọt tan trong miệng, tự động đẩy dược lực lan khắp người Lưu Tô Tử, chỗ tập trung nhất là ngực và mông. Phong Phi Vân cảm thấy đường cong dưới lớp áo càng quyến rũ hơn.
Loại biến đổi này rất nhỏ với Lưu Tô Tử, nàng không cảm thấy có gì lạ, thế là ăn trọn linh qua.
Lưu Tô Tử cảm thấy linh khí toàn thân cuộn trào, cơ thể như có lửa đốt cháy nhưng còn trong vòng khống chế. Nuốt cổ dược có dược lực cường đại sinh ra phản ứng dữ dội như thế là bình thường.
Hai tay Lưu Tô Tử ấn đan điền, vận chuyển điều dưỡng hấp thu hết dược lực của cổ dược.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn Lưu Tô Tử chằm chằm, thấy mặt nàng tỏa sáng, càng xinh đẹp hơn, ngoài ra không có gì khác lạ. Hiên Viên Nhất Nhất khó hiểu, hay bọn họ chỉ hù sợ nàng?
Tây Môn Xuy Tiêu xúi giục:
- Thánh nữ điện hạ có muốn nếm một khối không?
Phong Phi Vân hắng giọng:
- Thánh nữ điện hạ tu vi cường đại, không cần ăn qua này.
Phong Phi Vân nhấn mạnh hai chữ cường đại.
Tây Môn Xuy Tiêu kinh ngạc nói:
- Phong huynh biết rõ vậy sao? Hay từng đấu với thánh nữ điện hạ?
Phong Phi Vân biết Tây Môn Xuy Tiêu có ý xấu xa gì, cười bí hiểm nói:
- Tuy chưa chính thức đấu với thánh nữ điện hạ nhưng chuyện này nhìn mắt ước chừng là biết.
Tây Môn Xuy Tiêu liếc hướng ngực Hiên Viên Nhất Nhất, nhưng ánh mắt gã vừa liếc qua liền rút về, hậm hực cúi đầu nhìn mặt bàn.
Đây là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Tây Môn Xuy Tiêu không dám khinh nhờn.
Mấy người không dám truê đùa Thủy Nguyệt Thánh Nữ, dù sao địa vị của Hiên Viên Nhất Nhất cao quý. Nếu Hiên Viên Nhất Nhất biết lý do thật sự, đám người có mặt tại đây không ai chịu nổi cơn giận của nàng. Dù tâm tính Hiên Viên Nhất Nhất cao đến mấy, khí chất trang nhã bao nhiêu cũng không thể bỏ qua kiểu giỡn này.
Lưu Tô Tử thì là Phong Phi Vân đưa đu đủ cho nàng, nếu nàng biết sự thật cùng lắm tìm hắn tính sổ.
Không lâu sau lại có người đến đảo tiên nổi.
Người này trông khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, vừa ốm vừa cao, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn, ăn mặc đơn giản, kiệm lợi, chỉ tự giới thiệu tên rồi ngồi xuống góc, không nói câu nào nữa.
Tên người đó là Lư Sơn Nhân, đến từ Trung Ương vương triều thứ một trăm ba mươi bốn, thuộc về bất tử nhân tộc.
Nhân tộc có một trăm ba mươi bốn Trung Ương vương triều, Lư Sơn Nhân đến từ Trung Ương vương triều xếp chót nhất, thuộc chủng tộc yếu nhất trong trăm tộc nhân loại.
Nhưng ánh mắt Thiên Toán thư sinh nhìn Lư Sơn Nhân rất nghiêm túc, không hề xem thường gã ngược lại rất chú trọng.
Yến hội Tiên Hư động thiên quy định là 'tám người một đảo, trăm người một núi'.
Đám người Phong Phi Vân chọn đảo tiên nổi, vậy chỉ cần tám người là đủ quân số. Như bàn tiệc trong yến hội, hình thành một vòng tròn.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Hiên Viên Nhất Nhất, Lưu Tô Tử, Tất Ninh Soái, Lư Sơn Nhân, vừa lúc tám người.
Vị trí của Tất Ninh Soái đặt tiểu tháp nhỏ rung bần bật, những người đến sau cho rằng có kẻ cuồng tu luyện đang bế quan bên trong. Chuyện này là rất bình thường, nên không ai hỏi.
Vật họp theo loài, người tụ theo đàn.
Hiên Viên Nhất Nhất ngồi xuống đối diện Phong Phi Vân, nàng đeo khăn che mặt, trong bí ẩn chứa tiên khí.
Ánh mắt Hiên Viên Nhất Nhất vừa giao nhau với Phong Phi Vân liền né tránh. Hiên Viên Nhất Nhất định hỏi Phong Phi Vân đi Oa Hậu miếu tìm số mệnh kết quả thế nào, nhưng lời sắp đến bên môi bị nuốt ngược trở về. Hiên Viên Nhất Nhất cứ thấy hỏi câu này không ổn, lý do tại sao thì nàng không rõ.
Hiên Viên Nhất Nhất và Lưu Tô Tử đến tìm Phong Phi Vân. Lưu Tô Tử tuyên bố vương giả thế hệ trẻ nhân tộc bí ẩn đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử chính là Phong Phi Vân, muốn tìm cách chế hoành thái cổ thánh yêu tộc thì phải tìm hắn.
Trong lòng Hiên Viên Nhất Nhất không mấy tin tưởng, nàng biết rõ Phong Phi Vân mới đột phá Vũ Hóa cảnh không lâu, khó thể đối kháng lại cỡ như Bại Nguyệt hoàng tử.
Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất cũng tin Lưu Tô Tử sẽ không lừa nàng, có một thanh âm không ngừng vang lên trong lòng nàng:
- Hiên Viên Nhất Nhất, ngươi đang cố ý trốn tránh hắn sao?
Tâm tình Hiên Viên Nhất Nhất phức tạp, hai nàng đến đảo tiên này.
Có ai biết Hiên Viên Nhất Nhất ngồi yên như nước lạng nhưng trong lòng chẳng hề bình tĩnh?
Lưu Tô Tử nhìn đĩa ngọc chính giữa đài ngọc, bên trong đặt các miếng đu đủ, cắt rất mỏng. Nửa trái đu đủ cắt hơn sáu trăm phần.
Lưu Tô Tử mở miệng nói:
- A? Có dược tính rất mạnh, là cổ dược sinh trưởng mấy nguyên hội sao?
Vô số linh khí bao bọc dĩa bạc, dược khí hình thành các ảo ảnh rồng rắc các đốm sao.
Đôi mắt đen láy của Hiên Viên Nhất Nhất cũng nhìn đu đủ trong dĩa ngọc, nàng cảm giác rõ ràng dược tính khổng lồ phát ra từ bên trong, chỉ hít một hơi cũng cảm nhận được linh khí sôi sục trong cơ thể.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:
- Nó sinh trưởng mười chín nguyên hội . . .
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đang nói chợt ngừng bặt, như bị câm.
Tây Môn Xuy Tiêu ngồi bên cạnh mỉm cười nói:
- Không dám giấu diếm, đây là linh qua cổ dược sinh trưởng mười chín nguyên hộ, Trung Nguyên huynh mang kỳ trân này từ Trung Ương vương triều thứ hai đến. Mời thánh nữ điện hạ và thất quận chúa nếm thử.
Biểu tình Phong Phi Vân, Thiên Toán thư sinh quái dị nhưng không tiện lên tiếng. Hiên Viên Nhất Nhất rất nhạy bén, nàng cảm giác không khí kỳ lạ lại thấy Phong Phi Vân nháy mắt với mình, nghĩ thầm có vấn đề.
Lưu Tô Tử cũng cảm nhận không khí kỳ lạ, nhưng nàng thi triển Thần thông thiên nhãn không phát hiện linh qua cổ dược có vấn đề gì. Lưu Tô Tử không chút e dè cầm đu đủ trong dĩa ngọc.
Phong Phi Vân không ngăn cản Lưu Tô Tử, dù sao ngực nàng hơi nhỏ, ăn đu đủ vào sẽ cao vút lên, tìm về tự tin nữ nhân. Sau này Lưu Tô Tử sẽ không ăn mặc kiểu nam nữa, xem như chuyện tốt.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Nếu lớn đến trình độ nhất định, sau này nàng ấy có muốn nữ cải nam trang cũng khó khăn.
Phong Phi Vân cười kỳ dị.
Phong Phi Vân từng thấy bộ dáng mặc đồ nữ của Lưu Tô Tử, là mỹ nhân họa thủy, nếu thêm phần nữ tính càng khiến người yêu thương.
Trong lòng Lưu Tô Tử cảm thấy bất an, hết sức cẩn thận, tay vươn ra lại rụt về.
Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân:
- Phong đại bán yêu, ngươi lấy một miếng cho ta.
- Rất vui cống hiến sức lực cho quận chúa.
Phong Phi Vân lấy một miếng linh qua khá to đặt vào dĩa ngọc trước mặt Lưu Tô Tử.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ăn nhiều chút, thứ này tốt cho thân thể.
Lưu Tô Tử khó hiểu nhìn Phong Phi Vân, cảm thấy cái tên này hôm nay là lạ.
Không chỉ ánh mắt Phong Phi Vân kỳ lạ, mấy nam nhân khác cũng kỳ kỳ.
Bọn họ thầm nghĩ:
- Phong huynh thật tốt với em vợ của mình.
- Ăn thì ăn, sợ các ngươi sao?
Lưu Tô Tử từ nhỏ đến lớn đã rất kiêu ngạo, dứt khoát hơn nam nhân bình thường. Lưu Tô Tử hé môi đỏ cắn một miếng, linh quang thơm ngọt tan trong miệng, tự động đẩy dược lực lan khắp người Lưu Tô Tử, chỗ tập trung nhất là ngực và mông. Phong Phi Vân cảm thấy đường cong dưới lớp áo càng quyến rũ hơn.
Loại biến đổi này rất nhỏ với Lưu Tô Tử, nàng không cảm thấy có gì lạ, thế là ăn trọn linh qua.
Lưu Tô Tử cảm thấy linh khí toàn thân cuộn trào, cơ thể như có lửa đốt cháy nhưng còn trong vòng khống chế. Nuốt cổ dược có dược lực cường đại sinh ra phản ứng dữ dội như thế là bình thường.
Hai tay Lưu Tô Tử ấn đan điền, vận chuyển điều dưỡng hấp thu hết dược lực của cổ dược.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn Lưu Tô Tử chằm chằm, thấy mặt nàng tỏa sáng, càng xinh đẹp hơn, ngoài ra không có gì khác lạ. Hiên Viên Nhất Nhất khó hiểu, hay bọn họ chỉ hù sợ nàng?
Tây Môn Xuy Tiêu xúi giục:
- Thánh nữ điện hạ có muốn nếm một khối không?
Phong Phi Vân hắng giọng:
- Thánh nữ điện hạ tu vi cường đại, không cần ăn qua này.
Phong Phi Vân nhấn mạnh hai chữ cường đại.
Tây Môn Xuy Tiêu kinh ngạc nói:
- Phong huynh biết rõ vậy sao? Hay từng đấu với thánh nữ điện hạ?
Phong Phi Vân biết Tây Môn Xuy Tiêu có ý xấu xa gì, cười bí hiểm nói:
- Tuy chưa chính thức đấu với thánh nữ điện hạ nhưng chuyện này nhìn mắt ước chừng là biết.
Tây Môn Xuy Tiêu liếc hướng ngực Hiên Viên Nhất Nhất, nhưng ánh mắt gã vừa liếc qua liền rút về, hậm hực cúi đầu nhìn mặt bàn.
Đây là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Tây Môn Xuy Tiêu không dám khinh nhờn.
Mấy người không dám truê đùa Thủy Nguyệt Thánh Nữ, dù sao địa vị của Hiên Viên Nhất Nhất cao quý. Nếu Hiên Viên Nhất Nhất biết lý do thật sự, đám người có mặt tại đây không ai chịu nổi cơn giận của nàng. Dù tâm tính Hiên Viên Nhất Nhất cao đến mấy, khí chất trang nhã bao nhiêu cũng không thể bỏ qua kiểu giỡn này.
Lưu Tô Tử thì là Phong Phi Vân đưa đu đủ cho nàng, nếu nàng biết sự thật cùng lắm tìm hắn tính sổ.
Không lâu sau lại có người đến đảo tiên nổi.
Người này trông khá trẻ, khoảng hai mươi tuổi, vừa ốm vừa cao, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn, ăn mặc đơn giản, kiệm lợi, chỉ tự giới thiệu tên rồi ngồi xuống góc, không nói câu nào nữa.
Tên người đó là Lư Sơn Nhân, đến từ Trung Ương vương triều thứ một trăm ba mươi bốn, thuộc về bất tử nhân tộc.
Nhân tộc có một trăm ba mươi bốn Trung Ương vương triều, Lư Sơn Nhân đến từ Trung Ương vương triều xếp chót nhất, thuộc chủng tộc yếu nhất trong trăm tộc nhân loại.
Nhưng ánh mắt Thiên Toán thư sinh nhìn Lư Sơn Nhân rất nghiêm túc, không hề xem thường gã ngược lại rất chú trọng.
Yến hội Tiên Hư động thiên quy định là 'tám người một đảo, trăm người một núi'.
Đám người Phong Phi Vân chọn đảo tiên nổi, vậy chỉ cần tám người là đủ quân số. Như bàn tiệc trong yến hội, hình thành một vòng tròn.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Hiên Viên Nhất Nhất, Lưu Tô Tử, Tất Ninh Soái, Lư Sơn Nhân, vừa lúc tám người.
Vị trí của Tất Ninh Soái đặt tiểu tháp nhỏ rung bần bật, những người đến sau cho rằng có kẻ cuồng tu luyện đang bế quan bên trong. Chuyện này là rất bình thường, nên không ai hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.