Chương 666: Chạy trốn.
Cửu Đương Gia
03/07/2015
Khó trách thế lực lớn như Bắc Minh phiệt, nữ nhân hạng gì lại không thể đạt được, nhưng lại phí nhiều thủ đoạn như vậy chỉ để bắt nàng, thu nàng vào tư phủ.
Cũng khó trách Thần Đô nhiều tuyệt đại tài tuấn như vậy, đều coi nàng là "Nữ thần", kính là "Đại gia", một câu nói của nàng sẽ khiến không ít người lao đầu bán mạng.
Nhưng Phong Phi Vân vẫn còn xem thường Dạ Tiêu Tương, nếu nàng chỉ là một nữ tử dựa vào khuôn mặt kiếm cơm vậy thì không có thể nào có được thân phận và địa vị như hiện giờ ở Thần Đô rồi.
Nàng lấy ra ống tiêu màu tím kia, động tác dịu dàng, thập phần ôn nhu, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, đây là một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》.
Tiếng tiêu đê oán, vang lên trong rừng
Tùng lâm vốn yên lặng dị thường vào thời khắc này càng thêm yên lặng, tâm Phong Phi Vân cũng theo đó yên lặng, toàn tâm đều đang lắng nghe tiếng tiêu siêu tuyệt phàm trần, mang đến cho người một loại hưởng thụ còn mỹ diệu hơn cả lên giường với nữ nhân.
Cùng với tiếng tiêu, trên bầu trời có nhiều đóa hoa vũ phiêu rơi xuống, trên mặt đất, trong đất bùn, sinh trưởng ra nhiều đóa hoa quỳnh, phát ra thanh mùi thơm nức mũi.
Ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện một tia mưa phùn, trong mưa mang theo quang điểm, tựa như mảnh vải giữa trời và đất, có thể ngăn cách tầm mắt của người.
- Tiếng tiêu thật hay...
Phong Phi Vân bỗng nhiên mở to mắt, tỉnh táo lại, hoa quỳnh, mưa phùn trước mắt trong nháy mắt đều nghiền nát̉, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dạ Tiêu Tương đã biến mất.
- Ta kháo, nữ nhân này thật không thành thật mà.
Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, may mắn linh hồn của mình cường đại, cho nên ngay sát na khi tiếng tiêu biến mất đã ý thức được không ổn, sau đó thanh tỉnh lại, nếu là người khác nghe một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》 như thế, linh hồn yếu sẽ trọn đời ngủ say, linh hồn cường đại cũng phải ngủ vài ngày.
Đương nhiên, tu vi Dạ Tiêu Tương thật sự quá thấp, rất nhanh liền lần nữa bị Phong Phi Vân bắt được, lúc này Phong Phi Vân đã có kinh nghiệm, trực tiếp tịch thu lấy ống tiêu của nàng.
- Ah! Phi lễ ah! Cứu mạng ah! Ngươi thả ta ra...
Dạ Tiêu Tương bị Phong Phi Vân bắt được cổ tay, cho dù nàng dùng ra tất cả vốn liếng cũng không thể giãy dụa ra.
Phong Phi Vũ nói:
- Ngươi nếu lại kêu nữa thì sẽ thật sự gọi người xấu đến đấy.
Dạ Tiêu Tương ở Thần Đô lực ảnh hưởng rất lớn, nhạc mê vô số kể, trong đó còn có rất nhiều đều là người có thân phận địa vị, muốn bí mật bắt nàng cần bốc lên phong hiểm rất lớn, không cẩn thận để lộ ra tiếng gió, vậy thì sẽ phải đối mặt với một đám người hâm mộ khổng lồ.
Trong đó tự nhiên không thiếu rất nhiều người hâm mộ trung thành tu vị cường đại, coi như là đối mặt với Bắc Minh phiệt cũng không sợ hãi, vì "Dạ đại gia", bọn hắn có thể cùng địch nhân ngọc thạch đều vong.
Hôm nay lại xuất hiện sơ xuất, vị đại nhân vật kia của Bắc Minh phiệt há có thể không gấp, nếu việc này truyền lại Thần Đô, vậy thì tất sẽ kích thích nhiều người tức giận, cho nên bọn hắn tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này xảy ra, sau khi tin tức Yêu Ma Chi Tử cướp đi Dạ Tiêu Tương truyền lại Bắc Minh phiệt thì vị đại nhân vật kia của Bắc Minh phiệt liền phái ra đại lượng cao thủ, giữ vững các giao lộ mấu chốt quay về Thần Đô, chỉ cần Yêu Ma Chi Tử xuất hiện lập tức giết bất luận tội.
Hơn nữa, hắn càng thỉnh động cường giả Ám Vực Tà Đạo, bắt đầu tìm kiếm nơi hạ lạc của Phong Phi Vân, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giết người diệt khẩu, hơn nữa còn đoạt lại Dạ Tiêu Tương.
- Ta không tin, ngươi mới là người xấu!
Dạ Tiêu Tương nói.
- Ta không phải!
- Ngươi nếu không phải người xấu, vậy vì sao ngươi không thả ta ra..
Dạ Tiêu Tương nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ta cho dù thả ngươi ra, ngươi cũng trốn không thoát, rất nhanh ngươi sẽ bị người bắt, sau đó bị giam lại, trở thành đồ chơi trên người của những người khác.
Dạ Tiêu Tương tuy rằng thiện lương đơn thuần, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, chớp tinh mâu, nói:
- Ngươi nói tới ai?
Phong Phi Vân vừa muốn mở miệng.
Bỗng nhiên, chân trời truyền đến ba đạo lưu quang, tốc độ nhanh đến kinh người, mang theo ba cổ khí thế cường hoành.
Phong Phi Vân chân giẫm mạnh, một mảnh trận pháp hình tròn liền tạo ra dưới chân, trận pháp trầm xuống lòng đất, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương liền biến mất trên mặt đất, chìm vào lòng đất chừng ba trượng, bị trận pháp ẩn nấp bao lấy.
Bá!
Không bao lâu, ba lão giả thân mặc hắc y rơi xuống ngay trên mặt đất trên đỉnh đầu bọn hắn.
- Ồ, vừa rồi rõ ràng thấy có người ở đây, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ bị hoa mắt sao?
Một lão giả râu bạc trắng trong đó kinh ngạc nói, triển khai thần thức dò xét, lại không phát hiện bất luận kẻ nào cả.
- Hừ! Bắc Minh phiệt đã hạ Tử Mệnh Lệnh, nhất định phải diệt trừ Yêu Ma Chi Tử, nếu cần thiết, ngay cả Dạ Tiêu Tương cũng nhất định phải chết, việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Một thanh âm già nua khác nói.
- Yên tâm đi, bảy mươi hai tòa trọng trấn, chín đại quan tạp chung quanh Thần Đô đều đã nhận được mật lệnh, có tuyệt đỉnh cường giả tọa trấn, bọn hắn không vào Thần Đô còn may, một khi tiến vào Thần Đô, tất nhiên sẽ chết ở nửa đường.
- Đi, tiếp tục tìm kiếm.
Bá! Bá! Bá!
Ba lão giả ngự không mà đi, thẳng đến khi khí tức hoàn toàn biến mất, Phong Phi Vân mới cùng Dạ Tiêu Tương nổi lên từ lòng đất.
- Thả ta ra!
Dạ Tiêu Tương từ trong tay Phong Phi Vân giãy giụa ra ngoài, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi... Ngươi chính Thám Hoa trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, Yêu Ma Chi Tử sao?
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Ngươi đã tin ta không phải người xấu rồi chứ?
- Ông trời... ơ... i! Nghe nói phàm là nữ nhân rơi vào trong tay của ngươi, đều sẽ không có kết cục tốt.
Dạ Tiêu Tương tự nhiên cũng nghe qua các lời đồn đãi về Phong Phi Vân, biết rõ rất nhiều nữ tử gặp không may trong độc thủ của hắn.
- Ách...
Phong Phi Vân nói.
Dạ Tiêu Tương quay người bỏ chạy, chung quy vẫn cảm thấy Phong Phi Vân cùng với những người vừa rồi đều không phải người tốt.
Nàng tự nhiên không chạy được, Phong Phi Vân bay qua, trực tiếp bắt được nàng, liền giẫm Luân Hồi Tật Tốc, xông vào trong mây xanh, Dạ Tiêu Tương phát ra một tiếng thét, không ngừng dùng nắm đấm đánh Phong Phi Vân, nhưng lại không có nửa phần hiệu quả.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Phong Phi Vân, tất cả đại quan tạp và trọng trấn tiến vào Thần Đô đều đã bị phong tỏa, hiện giờ nếu xông vào Thần Đô, đích thật là chỉ còn đường chết.
Coi như là Bắc Minh phiệt và Tà Đạo Ám Vực không xuất động nhân vật nửa bước cự kình, mặc dù chỉ à điều động ra mấy tôn tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng, Thiên Mệnh đệ tứ trọng cũng đã khiến Phong Phi Vân nguy hiểm, huống chi còn phải mang theo gánh nặng Dạ Tiêu Tương này, muốn xông cửa, càng đã khó càng thêm khó.
Cũng khó trách Thần Đô nhiều tuyệt đại tài tuấn như vậy, đều coi nàng là "Nữ thần", kính là "Đại gia", một câu nói của nàng sẽ khiến không ít người lao đầu bán mạng.
Nhưng Phong Phi Vân vẫn còn xem thường Dạ Tiêu Tương, nếu nàng chỉ là một nữ tử dựa vào khuôn mặt kiếm cơm vậy thì không có thể nào có được thân phận và địa vị như hiện giờ ở Thần Đô rồi.
Nàng lấy ra ống tiêu màu tím kia, động tác dịu dàng, thập phần ôn nhu, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi, đây là một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》.
Tiếng tiêu đê oán, vang lên trong rừng
Tùng lâm vốn yên lặng dị thường vào thời khắc này càng thêm yên lặng, tâm Phong Phi Vân cũng theo đó yên lặng, toàn tâm đều đang lắng nghe tiếng tiêu siêu tuyệt phàm trần, mang đến cho người một loại hưởng thụ còn mỹ diệu hơn cả lên giường với nữ nhân.
Cùng với tiếng tiêu, trên bầu trời có nhiều đóa hoa vũ phiêu rơi xuống, trên mặt đất, trong đất bùn, sinh trưởng ra nhiều đóa hoa quỳnh, phát ra thanh mùi thơm nức mũi.
Ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện một tia mưa phùn, trong mưa mang theo quang điểm, tựa như mảnh vải giữa trời và đất, có thể ngăn cách tầm mắt của người.
- Tiếng tiêu thật hay...
Phong Phi Vân bỗng nhiên mở to mắt, tỉnh táo lại, hoa quỳnh, mưa phùn trước mắt trong nháy mắt đều nghiền nát̉, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dạ Tiêu Tương đã biến mất.
- Ta kháo, nữ nhân này thật không thành thật mà.
Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, may mắn linh hồn của mình cường đại, cho nên ngay sát na khi tiếng tiêu biến mất đã ý thức được không ổn, sau đó thanh tỉnh lại, nếu là người khác nghe một khúc 《 Đàm Hoa Vũ Trung Miên 》 như thế, linh hồn yếu sẽ trọn đời ngủ say, linh hồn cường đại cũng phải ngủ vài ngày.
Đương nhiên, tu vi Dạ Tiêu Tương thật sự quá thấp, rất nhanh liền lần nữa bị Phong Phi Vân bắt được, lúc này Phong Phi Vân đã có kinh nghiệm, trực tiếp tịch thu lấy ống tiêu của nàng.
- Ah! Phi lễ ah! Cứu mạng ah! Ngươi thả ta ra...
Dạ Tiêu Tương bị Phong Phi Vân bắt được cổ tay, cho dù nàng dùng ra tất cả vốn liếng cũng không thể giãy dụa ra.
Phong Phi Vũ nói:
- Ngươi nếu lại kêu nữa thì sẽ thật sự gọi người xấu đến đấy.
Dạ Tiêu Tương ở Thần Đô lực ảnh hưởng rất lớn, nhạc mê vô số kể, trong đó còn có rất nhiều đều là người có thân phận địa vị, muốn bí mật bắt nàng cần bốc lên phong hiểm rất lớn, không cẩn thận để lộ ra tiếng gió, vậy thì sẽ phải đối mặt với một đám người hâm mộ khổng lồ.
Trong đó tự nhiên không thiếu rất nhiều người hâm mộ trung thành tu vị cường đại, coi như là đối mặt với Bắc Minh phiệt cũng không sợ hãi, vì "Dạ đại gia", bọn hắn có thể cùng địch nhân ngọc thạch đều vong.
Hôm nay lại xuất hiện sơ xuất, vị đại nhân vật kia của Bắc Minh phiệt há có thể không gấp, nếu việc này truyền lại Thần Đô, vậy thì tất sẽ kích thích nhiều người tức giận, cho nên bọn hắn tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này xảy ra, sau khi tin tức Yêu Ma Chi Tử cướp đi Dạ Tiêu Tương truyền lại Bắc Minh phiệt thì vị đại nhân vật kia của Bắc Minh phiệt liền phái ra đại lượng cao thủ, giữ vững các giao lộ mấu chốt quay về Thần Đô, chỉ cần Yêu Ma Chi Tử xuất hiện lập tức giết bất luận tội.
Hơn nữa, hắn càng thỉnh động cường giả Ám Vực Tà Đạo, bắt đầu tìm kiếm nơi hạ lạc của Phong Phi Vân, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giết người diệt khẩu, hơn nữa còn đoạt lại Dạ Tiêu Tương.
- Ta không tin, ngươi mới là người xấu!
Dạ Tiêu Tương nói.
- Ta không phải!
- Ngươi nếu không phải người xấu, vậy vì sao ngươi không thả ta ra..
Dạ Tiêu Tương nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ta cho dù thả ngươi ra, ngươi cũng trốn không thoát, rất nhanh ngươi sẽ bị người bắt, sau đó bị giam lại, trở thành đồ chơi trên người của những người khác.
Dạ Tiêu Tương tuy rằng thiện lương đơn thuần, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, chớp tinh mâu, nói:
- Ngươi nói tới ai?
Phong Phi Vân vừa muốn mở miệng.
Bỗng nhiên, chân trời truyền đến ba đạo lưu quang, tốc độ nhanh đến kinh người, mang theo ba cổ khí thế cường hoành.
Phong Phi Vân chân giẫm mạnh, một mảnh trận pháp hình tròn liền tạo ra dưới chân, trận pháp trầm xuống lòng đất, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương liền biến mất trên mặt đất, chìm vào lòng đất chừng ba trượng, bị trận pháp ẩn nấp bao lấy.
Bá!
Không bao lâu, ba lão giả thân mặc hắc y rơi xuống ngay trên mặt đất trên đỉnh đầu bọn hắn.
- Ồ, vừa rồi rõ ràng thấy có người ở đây, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ bị hoa mắt sao?
Một lão giả râu bạc trắng trong đó kinh ngạc nói, triển khai thần thức dò xét, lại không phát hiện bất luận kẻ nào cả.
- Hừ! Bắc Minh phiệt đã hạ Tử Mệnh Lệnh, nhất định phải diệt trừ Yêu Ma Chi Tử, nếu cần thiết, ngay cả Dạ Tiêu Tương cũng nhất định phải chết, việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Một thanh âm già nua khác nói.
- Yên tâm đi, bảy mươi hai tòa trọng trấn, chín đại quan tạp chung quanh Thần Đô đều đã nhận được mật lệnh, có tuyệt đỉnh cường giả tọa trấn, bọn hắn không vào Thần Đô còn may, một khi tiến vào Thần Đô, tất nhiên sẽ chết ở nửa đường.
- Đi, tiếp tục tìm kiếm.
Bá! Bá! Bá!
Ba lão giả ngự không mà đi, thẳng đến khi khí tức hoàn toàn biến mất, Phong Phi Vân mới cùng Dạ Tiêu Tương nổi lên từ lòng đất.
- Thả ta ra!
Dạ Tiêu Tương từ trong tay Phong Phi Vân giãy giụa ra ngoài, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi... Ngươi chính Thám Hoa trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, Yêu Ma Chi Tử sao?
Phong Phi Vân cười cười, nói:
- Ngươi đã tin ta không phải người xấu rồi chứ?
- Ông trời... ơ... i! Nghe nói phàm là nữ nhân rơi vào trong tay của ngươi, đều sẽ không có kết cục tốt.
Dạ Tiêu Tương tự nhiên cũng nghe qua các lời đồn đãi về Phong Phi Vân, biết rõ rất nhiều nữ tử gặp không may trong độc thủ của hắn.
- Ách...
Phong Phi Vân nói.
Dạ Tiêu Tương quay người bỏ chạy, chung quy vẫn cảm thấy Phong Phi Vân cùng với những người vừa rồi đều không phải người tốt.
Nàng tự nhiên không chạy được, Phong Phi Vân bay qua, trực tiếp bắt được nàng, liền giẫm Luân Hồi Tật Tốc, xông vào trong mây xanh, Dạ Tiêu Tương phát ra một tiếng thét, không ngừng dùng nắm đấm đánh Phong Phi Vân, nhưng lại không có nửa phần hiệu quả.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Phong Phi Vân, tất cả đại quan tạp và trọng trấn tiến vào Thần Đô đều đã bị phong tỏa, hiện giờ nếu xông vào Thần Đô, đích thật là chỉ còn đường chết.
Coi như là Bắc Minh phiệt và Tà Đạo Ám Vực không xuất động nhân vật nửa bước cự kình, mặc dù chỉ à điều động ra mấy tôn tu sĩ Thiên Mệnh đệ tam trọng, Thiên Mệnh đệ tứ trọng cũng đã khiến Phong Phi Vân nguy hiểm, huống chi còn phải mang theo gánh nặng Dạ Tiêu Tương này, muốn xông cửa, càng đã khó càng thêm khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.