Chương 385: Chín đầu nham hà. (2)
Cửu Đương Gia
17/06/2015
- Hắn. . . Hắn đây là. . .
Một vị Vương giả tuổi trẻ có chút không dám tin vào hai mắt mình, hắn vốn cảm thấy cho dù Thích Dạ Lai đột phá đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, cũng cũng không phải không thể chống lại, nhưng vàoi thời khắc này, hắn có một loại cảm giác chùn bước, đã hoàn toàn bị chấn nhiếp rồi.
Không cách nào lực địch, không thể nào chiến thắng.
- Thích Dạ Lai, vị thiên tài cấp sử thi thứ mười xuất thế!
Trên sơn lĩnh, gió mát quét qua, lá rụng bay đầy trời.
Thiên Toán Thư Sinh mặc đạo bào màu trắng, đứng trong lá rung, lấy ra một cuốn thẻ tre, dùng bút Thanh Đồng trên đầu viết xuống dưới ba chữ "Thích Dạ Lai" .
Thích Dạ Lai chỉ sợ là người bi ai nhất trong thập đại thiên tài cấp bậc sử thi, bởi vì chín thiên tài cấp bậc sử thi khác đều chưa từng thua trận, bách chiến bách thắng, trăm trận trăm thắng, mà hắn lại thua ở trong tay Phong Phi Vân.
Hắn muốn chứng đạo, muốn chính thức sánh vai với chín thiên tài cấp bậc sử thi kia, như vậy giữa hắn và Phong Phi Vân nhất định còn một trận chiến, chỉ có đánh bại Phong Phi Vân, mới có thể chính thức vấn đỉnh sử thi, danh tự được ghi vào trong sử sách.
Ngay khi Thích Dạ Lai vượt qua Địa Kiếp, Phong Phi Vân liền lần nữa bước lên đường về, vô luận Thích Dạ Lai có thành thiên tài cấp bậc sử thi hay không, đối với hắn mà nói ảnh hưởng đều không lớn.
Bởi vì đối với hắn mà nói trở thành thiên tài cấp bậc sử thi chỉ là vấn đề thời gian.
Nhanh thì năm, sáu tháng, chậm thì năm, sáu năm, hắn nhất định có thể hoàn thành bước thứ tư Hoán Huyết, đạt tới cấp sử thi.
Huống chi, hắn hiện giờ đã luyện Phượng Hoàng Cốt vào trong thân thể, thể chất tuy rằng còn không phải cấp sử thi, nhưng lại không hề kém hơn cấp sử thi.
Sau khi bay qua ngọn núi này, Phong Phi Vân rốt cục gặp thấy được một cỗ Bát Bộ Long Liễn, nó dừng ở cạnh vách núi, bốn đầu thao thế dị thú cực lớn kéo xe nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong lỗ mũi lớn như nắm đấm vẫn còn bốc lên khói trắng.
Tám tên đại nội cao thủ mặc thiết khải canh giữ ở tám hướng Bát Bộ Long Liễn, trên mặt không có một tia biểu lộ, tựa như tám tôn người sắt vậy, mỗi người đều có cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.
Rốt cục nhìn thấy chính chủ rồi!
- Đệ ngũ quan là ngươi sao?
Phong Phi Vân dựa đao mà đứng, tuy rằng đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng hai mắt lại sáng như tuyết, thập phần có tinh thần, có chiến thêm ba ngàn hiệp nữa cũng sẽ không ngã xuống..
Bát Bộ Long Liễn phong cách cổ xưa xa hoa, chính là một kiện Linh Khí hoàng gia, nghe đồn nếu kích hoạt linh thạch trong Long liễn kia thì sẽ có tám đầu Cổ Long lao tới kéo xe, có thể một ngày qua sông nghìn vạn dặm.
Trong Bát Bộ Long Liễn trầm tĩnh thật lâu, chủ nhân Long liễn tựa hồ như đã ngủ rồi vậy!
- Ta rất muốn biết, ta đến cùng đã đặc tội với La Phù công chúa điện hạ ở chỗ nào?
Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như hung ác, nhưng đêm nay trong lòng vẫn một mực rất biệt khuất, bị người không hiểu thấu tính toán, chiến đấu đến toàn thân đều tổn thương, mệt mỏi đến nửa chết nửa sống.
Bất luận kẻ nào phải loại chuyện này đều sẽ muốn chửi mẹ, mắng mười tám đời tổ tiên đối phương một trận, bất quá mẹ La Phù công chúa lại không chửi được, tổ tông mười tám đời của nàng càng không chửi được, ai bảo nàng là Hoàng Gia Thiên Nữ chứ?
- Ngươi không đắc tội ta!
La Phù công chúa cuối cùng mở miệng.
Thanh âm của nàng trời sinh đã mang theo một loại cao ngạo, tựa nhu một đầu thiên nga trắng đang hát vang, bất luận câu nào cũng mang theo ngữ khí của thượng vị giảm có thể khiến người bình thường phải trực tiếp quỳ xuống.
Đây là Long Hoàng chi khí mà chỉ người trong hoàng gia mới có, dung trong huyết mạch cao quý lại được bồi dưỡng từ nhỏ, mặc dù là những thiên kim tiểu thư của các siêu cấp đại gia tộc cũng không có khả năng có loại khí độ và uy nghiêm này, khiến người không kìm được phải bị thuyết phục.
Nhưng Phong Phi Vân lại bất khuất, cương trực công chính, đừng nói quỳ xuống với nàng, coi như là khom mình hành lễ cũng không có, Hoàng Gia Thiên Nữ thì đã sao, không có khả năng khiến hắn phải khom lưng.
Tám tên đại nội cao thủ kia cũng không quát tháo Phong Phi Vân bất kính, bởi vì bọn họ đều biết Phong Phi Vân chính là truyền nhân của Thần Vương, tương lai rất có thể sẽ kế thừa Vương tước Thần Vương, bọn hắn căn bản không có tư cách bảo truyền nhân Thần Vương quỳ xuống.
Nếu không phải La Phù công chúa đã sớm có an bài, bọn hắn hiện giờ đã quỳ xuống hành lễ với Phong Phi Vân rồi, chênh lệch thân phận khiến bọn hắn không thể không quỳ.
- Vậy dù sao cũng phải có một lý do chứ?
Phong Phi Vân nói.
Cùng người chiến một đêm, sức cùng lực kiệt, quan trong là còn không hiểu thấu vì sao, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy tức giận cả.
- Cũng không có lý do gì.
La Phù công chúa ngôn từ chuẩn xác nói.
Lời của nàng giống như thánh chỉ, mang theo Thiên Uy, tựa như Đế Vương vậy, mặc dù không có bất kỳ lý do, gì cũng có thể một câu khiến một người chết; một câu, khiến một người sống.
- Vậy dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?
Phong Phi Vân liếm liếm bờ môi, cảm thấy nói chuyện với vị Hoàng Gia Thiên Nữ này ngôn ngữ thật sự có chướng ngại.
- Cũng không có nguyên nhân.
La Phù công chúa nói.
Phong Phi Vân nói:
- ...
Thu bạch thạch cự đao vào, Phong Phi Vân xoay người rời đi, La Phù công chúa thì ra là một người điên, gặp được một nữ nhân điên, phương thức giải quyết tốt nhất chính là trực tiếp chạy trốn.
Hôm nay cho dù bị gài bẫy, mặc dù mỏi mệt, bị thương thảm trọng, nhưng ít nhất cũng đã tu luyện Long Hoàng Đao Quyết đến bảy phần chân tủy, đây là một thu hoạch không nhỏ, đợi một thời gian, có lẽ có thể bắt đầu tu luyện đao thứ hai rồi.
Ầm ầm!
Sau lưng truyền đến tiếng càng xe nhấp nhô nổ vang, Bát Bộ Long Liễn từ trên vách núi bay xuống, đứng ơ trước người Phong Phi Vân, ngăn cản đường đi của hắn.
Phong Phi Vân không thể không lần nữa dừng bước lại.
- Công chúa còn điều gì muốn chỉ giáo?
Phong Phi Vân rất không kiên nhẫn nói, nếu không phải nàng là công chúa điện hạ, hắn đã sớm lôi bà điên này ra khỏi Bát Bộ Long Liễn, lý luận với nàng một phen rồi.
Nhưng là từ xưa đến nay, ngoại trừ Đế Hoàng ra, sợ là vẫn chưa có người nào dám lý luận với công chúa cả.
- Trả lời ta một vấn đề, liền xem như ngươi đã qua ải của ta!
La Phù công chúa suy tư thật lâu, mới nói ra những lời này.
Phong Phi Vân đã xông qua bốn quan, một cửa gian nan hơn một cửa, La Phù công chúa là độc thủ bố trị ở phía sau màn, cũng là người thủ quan cửa ải cuối cùng
Năm cửa này đều là do nàng bố trí, đây rốt cuộc là vì cái gì? Xông qua năm cửa, lại có chỗ tốt gì? Xông không qua năm cửa, lại có gì xấu?
- Đơn giản như vậy?
Phong Phi Vân có chút kinh ngạc, hắn cảm giác, cảm thấy cửa thứ năm hẳn nên khó nhất mới phải.
- Đơn giản?
La Phù công chúa cũng không hiện thân, vẫn ngồi ở trong Bát Bộ Long Liễn, hỏi:
- Tấn Đế có 3000 Tần phi, hoàng tử hai trăm bảy mươi bốn người, công chúa ba trăm tám mươi chín người, nếu truyền Đế vị, ngươi cho rằng ai làm Tần Đế đời sau sẽ thích hợp nhất?
Một vị Vương giả tuổi trẻ có chút không dám tin vào hai mắt mình, hắn vốn cảm thấy cho dù Thích Dạ Lai đột phá đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, cũng cũng không phải không thể chống lại, nhưng vàoi thời khắc này, hắn có một loại cảm giác chùn bước, đã hoàn toàn bị chấn nhiếp rồi.
Không cách nào lực địch, không thể nào chiến thắng.
- Thích Dạ Lai, vị thiên tài cấp sử thi thứ mười xuất thế!
Trên sơn lĩnh, gió mát quét qua, lá rụng bay đầy trời.
Thiên Toán Thư Sinh mặc đạo bào màu trắng, đứng trong lá rung, lấy ra một cuốn thẻ tre, dùng bút Thanh Đồng trên đầu viết xuống dưới ba chữ "Thích Dạ Lai" .
Thích Dạ Lai chỉ sợ là người bi ai nhất trong thập đại thiên tài cấp bậc sử thi, bởi vì chín thiên tài cấp bậc sử thi khác đều chưa từng thua trận, bách chiến bách thắng, trăm trận trăm thắng, mà hắn lại thua ở trong tay Phong Phi Vân.
Hắn muốn chứng đạo, muốn chính thức sánh vai với chín thiên tài cấp bậc sử thi kia, như vậy giữa hắn và Phong Phi Vân nhất định còn một trận chiến, chỉ có đánh bại Phong Phi Vân, mới có thể chính thức vấn đỉnh sử thi, danh tự được ghi vào trong sử sách.
Ngay khi Thích Dạ Lai vượt qua Địa Kiếp, Phong Phi Vân liền lần nữa bước lên đường về, vô luận Thích Dạ Lai có thành thiên tài cấp bậc sử thi hay không, đối với hắn mà nói ảnh hưởng đều không lớn.
Bởi vì đối với hắn mà nói trở thành thiên tài cấp bậc sử thi chỉ là vấn đề thời gian.
Nhanh thì năm, sáu tháng, chậm thì năm, sáu năm, hắn nhất định có thể hoàn thành bước thứ tư Hoán Huyết, đạt tới cấp sử thi.
Huống chi, hắn hiện giờ đã luyện Phượng Hoàng Cốt vào trong thân thể, thể chất tuy rằng còn không phải cấp sử thi, nhưng lại không hề kém hơn cấp sử thi.
Sau khi bay qua ngọn núi này, Phong Phi Vân rốt cục gặp thấy được một cỗ Bát Bộ Long Liễn, nó dừng ở cạnh vách núi, bốn đầu thao thế dị thú cực lớn kéo xe nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong lỗ mũi lớn như nắm đấm vẫn còn bốc lên khói trắng.
Tám tên đại nội cao thủ mặc thiết khải canh giữ ở tám hướng Bát Bộ Long Liễn, trên mặt không có một tia biểu lộ, tựa như tám tôn người sắt vậy, mỗi người đều có cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.
Rốt cục nhìn thấy chính chủ rồi!
- Đệ ngũ quan là ngươi sao?
Phong Phi Vân dựa đao mà đứng, tuy rằng đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng hai mắt lại sáng như tuyết, thập phần có tinh thần, có chiến thêm ba ngàn hiệp nữa cũng sẽ không ngã xuống..
Bát Bộ Long Liễn phong cách cổ xưa xa hoa, chính là một kiện Linh Khí hoàng gia, nghe đồn nếu kích hoạt linh thạch trong Long liễn kia thì sẽ có tám đầu Cổ Long lao tới kéo xe, có thể một ngày qua sông nghìn vạn dặm.
Trong Bát Bộ Long Liễn trầm tĩnh thật lâu, chủ nhân Long liễn tựa hồ như đã ngủ rồi vậy!
- Ta rất muốn biết, ta đến cùng đã đặc tội với La Phù công chúa điện hạ ở chỗ nào?
Phong Phi Vân tuy rằng nhìn như hung ác, nhưng đêm nay trong lòng vẫn một mực rất biệt khuất, bị người không hiểu thấu tính toán, chiến đấu đến toàn thân đều tổn thương, mệt mỏi đến nửa chết nửa sống.
Bất luận kẻ nào phải loại chuyện này đều sẽ muốn chửi mẹ, mắng mười tám đời tổ tiên đối phương một trận, bất quá mẹ La Phù công chúa lại không chửi được, tổ tông mười tám đời của nàng càng không chửi được, ai bảo nàng là Hoàng Gia Thiên Nữ chứ?
- Ngươi không đắc tội ta!
La Phù công chúa cuối cùng mở miệng.
Thanh âm của nàng trời sinh đã mang theo một loại cao ngạo, tựa nhu một đầu thiên nga trắng đang hát vang, bất luận câu nào cũng mang theo ngữ khí của thượng vị giảm có thể khiến người bình thường phải trực tiếp quỳ xuống.
Đây là Long Hoàng chi khí mà chỉ người trong hoàng gia mới có, dung trong huyết mạch cao quý lại được bồi dưỡng từ nhỏ, mặc dù là những thiên kim tiểu thư của các siêu cấp đại gia tộc cũng không có khả năng có loại khí độ và uy nghiêm này, khiến người không kìm được phải bị thuyết phục.
Nhưng Phong Phi Vân lại bất khuất, cương trực công chính, đừng nói quỳ xuống với nàng, coi như là khom mình hành lễ cũng không có, Hoàng Gia Thiên Nữ thì đã sao, không có khả năng khiến hắn phải khom lưng.
Tám tên đại nội cao thủ kia cũng không quát tháo Phong Phi Vân bất kính, bởi vì bọn họ đều biết Phong Phi Vân chính là truyền nhân của Thần Vương, tương lai rất có thể sẽ kế thừa Vương tước Thần Vương, bọn hắn căn bản không có tư cách bảo truyền nhân Thần Vương quỳ xuống.
Nếu không phải La Phù công chúa đã sớm có an bài, bọn hắn hiện giờ đã quỳ xuống hành lễ với Phong Phi Vân rồi, chênh lệch thân phận khiến bọn hắn không thể không quỳ.
- Vậy dù sao cũng phải có một lý do chứ?
Phong Phi Vân nói.
Cùng người chiến một đêm, sức cùng lực kiệt, quan trong là còn không hiểu thấu vì sao, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy tức giận cả.
- Cũng không có lý do gì.
La Phù công chúa ngôn từ chuẩn xác nói.
Lời của nàng giống như thánh chỉ, mang theo Thiên Uy, tựa như Đế Vương vậy, mặc dù không có bất kỳ lý do, gì cũng có thể một câu khiến một người chết; một câu, khiến một người sống.
- Vậy dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?
Phong Phi Vân liếm liếm bờ môi, cảm thấy nói chuyện với vị Hoàng Gia Thiên Nữ này ngôn ngữ thật sự có chướng ngại.
- Cũng không có nguyên nhân.
La Phù công chúa nói.
Phong Phi Vân nói:
- ...
Thu bạch thạch cự đao vào, Phong Phi Vân xoay người rời đi, La Phù công chúa thì ra là một người điên, gặp được một nữ nhân điên, phương thức giải quyết tốt nhất chính là trực tiếp chạy trốn.
Hôm nay cho dù bị gài bẫy, mặc dù mỏi mệt, bị thương thảm trọng, nhưng ít nhất cũng đã tu luyện Long Hoàng Đao Quyết đến bảy phần chân tủy, đây là một thu hoạch không nhỏ, đợi một thời gian, có lẽ có thể bắt đầu tu luyện đao thứ hai rồi.
Ầm ầm!
Sau lưng truyền đến tiếng càng xe nhấp nhô nổ vang, Bát Bộ Long Liễn từ trên vách núi bay xuống, đứng ơ trước người Phong Phi Vân, ngăn cản đường đi của hắn.
Phong Phi Vân không thể không lần nữa dừng bước lại.
- Công chúa còn điều gì muốn chỉ giáo?
Phong Phi Vân rất không kiên nhẫn nói, nếu không phải nàng là công chúa điện hạ, hắn đã sớm lôi bà điên này ra khỏi Bát Bộ Long Liễn, lý luận với nàng một phen rồi.
Nhưng là từ xưa đến nay, ngoại trừ Đế Hoàng ra, sợ là vẫn chưa có người nào dám lý luận với công chúa cả.
- Trả lời ta một vấn đề, liền xem như ngươi đã qua ải của ta!
La Phù công chúa suy tư thật lâu, mới nói ra những lời này.
Phong Phi Vân đã xông qua bốn quan, một cửa gian nan hơn một cửa, La Phù công chúa là độc thủ bố trị ở phía sau màn, cũng là người thủ quan cửa ải cuối cùng
Năm cửa này đều là do nàng bố trí, đây rốt cuộc là vì cái gì? Xông qua năm cửa, lại có chỗ tốt gì? Xông không qua năm cửa, lại có gì xấu?
- Đơn giản như vậy?
Phong Phi Vân có chút kinh ngạc, hắn cảm giác, cảm thấy cửa thứ năm hẳn nên khó nhất mới phải.
- Đơn giản?
La Phù công chúa cũng không hiện thân, vẫn ngồi ở trong Bát Bộ Long Liễn, hỏi:
- Tấn Đế có 3000 Tần phi, hoàng tử hai trăm bảy mươi bốn người, công chúa ba trăm tám mươi chín người, nếu truyền Đế vị, ngươi cho rằng ai làm Tần Đế đời sau sẽ thích hợp nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.