Chương 640: Có một loại yêu, nhất định phải nói ra miệng.
Cửu Đương Gia
01/07/2015
Phong Phi Vân cuối cùng vẫn không thể đánh vỡ được cấm trận mà Phong Mặc bố trí xuống, hắn lại để trận bàn xuống kéo lấy khóa sắt trầm trọng, cách các thiên trụ tràn đầy vân ấn, đau lòng như đao cắt, yết hầu như bị chế trụ, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Hồng... Nhan...
Nam Cung Hồng Nhan đứng ngay bên ngoài, da thịt toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên người có hơn mười đạo vết thương, trên lưng còn đâm vào một thanh kiếm gãy.
Phong Phi Vân chưa từng thấy nàng bị thương như thế bao giờ, nàng là nữ nhân thích cái đẹp cỡ nào, nhưng giờ phút này lại khiến mình chật vật như vậy, thê lương như vậy.
Thanh âm của nàng cũng có chút khàn khàn, hơi khô khốc, yếu ớt nói:
- Ta... Ta đúng hẹn mà đến, không khiến ngươi thất vọng đấy chứ?
- Ngươi vì sao phải đến? Đây không phải là nơi ngươi nên đến?
Phong Phi Vân gần như gào thét nói, trong đôi mắt mang theo vài phần óng ánh, thanh âm giống như đang ai oán.
Nam Cung Hồng Nhan lộ vẻ sầu thảm cười cười:
- Nơi có ngươi, chính là nơi ta muốn đến. Không có gì nên hay không nên cả, ta chỉ biết là, nếu như ngươi chết, ta cũng không biết nơi nào sẽ là nơi ta nên đi nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi tội gì khổ như thế chứ?
Nam Cung Hồng Nhan cố chấp nói:
- Phong Phi Vân ngươi cho tới bây giờ còn chưa từng nói qua ngươi yêu ta.
- Ta yêu ngươi!
Phong Phi Vân vốn cho rằng mình tuyệt đối sẽ không nói với nữ nhân lời này, nhưng giờ phút này hắn lại nói cực kỳ nhanh.
- Ngươi cũng chưa từng nghe qua ta nói với ngươi là ta yêu ngươi.
Nam Cung Hồng Nhan thở dài nói.
Nàng cũng không phải một nữ nhân thích nói ra những lời như vậy, nhưng nàng sợ nếu không nay không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, nàng cảm giác mình đã không còn sống được lâu nữa, có lẽ còn chết sớm hơn cả Phong Phi Vân.
- Ta vẫn luôn đợi ngươi nói.
Phong Phi Vân run rẩy vươn tay, muốn chạm vào mặt nàng, giúp nàng lau khô nước mắt và máu trê nawmtj, nhưng lại bị một đạo lôi điện bổ về.
Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan tràn ngập nước mắt nói:
- Ta cũng không biết nên biểu đạt tình yêu thế nào nữa, ta chỉ biết là mỗi đêm lúc đếm sao dưới trời đêm, luôn cảm giác ngươi đang cùng đếm sao với ta, ánh sao trên bầu trời phía nam có ba vạn tám ngàn linh bốn mươi hai khỏa, ánh sao bầu trời phía tây có một vạn hai ngàn bốn trăm khỏa, ánh sao bầu trời phương bắc có bảy vạn bốn ngàn năm trăm sáu mươi mốt khỏa, phía đông... Lúc ta đang đếm bầu trời phía đông thì trời đã sáng. Ngươi có đếm được không? Là bao nhiêu khỏa thế?
- Ta...
Phong Phi Vân trong lòng đau xót, gian nan lắc đầu.
Hắn biết rõ, chỉ có khi một nữ nhân nhớ nhung người khác, suy nghĩ đến tịch mịch khó nhịn thì mới có thể đếm những ngôi sao trên bầu trời kia.
Nàng sở dĩ đếm từ nam qua, bởi vì nàng biết rõ Phong Phi Vân và nàng đều ở dưới bầu trời phương nam, lúc đếm đến phía đông thì ban đêm tịch mịch thê lãnh đã qua.
Phong Phi Vân chưa từng đếm qua vì sao, trong lòng xấu hổ, lúc mình nói ra lời yêu lại nhanh như vậy, dễ dàng như vậy, mà nàng yêu còn chưa nói gì cũng đã khiến người đắng chát vạn phần rồi.
Thời gian không có Phong Phi Vân, nàng thật sự rất tịch mịch.
Đát đát!
Một cổ sát khí lăng lệ ác liệt từ ben trên đáp xuống, mang theo một đạo kiếm quang lành lạnh, rơi xuống trên mặt đất, Nhạc Trùng Tử vừa đứng vững bước chân, liền phát hiện Phong Phi Vân trong thiết ngục đã biến mất không thấy gì nữa.
Nguy rồi, chẳng lẽ hai người bọn họ đã đào tẩu.
Nhạc Trùng Tử bị trận pháp Nam Cung Hồng Nhan một đường bố trí xuống cản trở bước chân, cho nên mới đến chậm một lát.
Chợt, trong hư không không chút dấu hiệu lòe ra một đạo nhân ảnh, một cổ lực lượng kinh khủng tuyệt luân đánh ra, ngàn vạn lôi điện đều bổ vào trên lưng Nhạc Trùng Tử.
Một kích này thật sự quá xuất kỳ bất ý, lúc Nhạc Trùng Tử phát giác được không ổn thì chỉ có thể bị động phòng ngự, nhưng dù thế nào cũng không chống đỡ được công kích của Lôi Hỏa Châu, bị trực tiếp đánh ra ngoài.
Bành!
Thân thể Nhạc Trùng Tử bị đánh vào vách t ường, đụng ra một cái hố to hình người, bên trong máu chảy ra, một vị cự kình lại bị đánh cho hấp hối, chỉ có thể gian nan từ bên trong leo ra.
Da đầu trên đầu hắn đều đã bị nghiền nát, có chút không thể tin nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng trước mặt hắn nói:
- Ngươi... Ngươi sao trốn ra được?
Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan máu tươi chảy đầm địa vào trong ngực, nàng đã hôn mê, thân thể đang nhanh chóng trở nên lạnh, Phong Phi Vân hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trùng Tử trên mặt đất, trên người bốc cháy lên một mảnh hỏa diễm đỏ thẫm, biến thành một hỏa nhân, vọt thẳng lên.
Dùng lực lượng của Phong Phi Vân tự nhiên không thể đánh phá đạo cấm trận mà Phong Mặc bố trí xuống, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại cởi Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa ra giao cho hắn.
Mặc vào hai kiện thần y gì, chiến lực Phong Phi Vân tăng mạnh, lập tức liền đánh nát cấm trận trốn ra được.
Nam Cung Hồng Nhan dưới tình huống không có tu vị mặc vào hai kiện thần y này chiến lực cũng có thể sánh với nửa bước cự kình, tu vị Phong Phi Vân cao hơn nàng không biết cao ra bao nhiêu lần, mặc vào hai kiện thần y này tuy rằng không nói có thể đơn giản chiến thắng cự kình nhưng ít nhất lực lượng chống lại cự kình vẫn có,
- Hồng nhan, ngươi không thể chết được! Ta sẽ mang người ra ngoài, mời thần y tốt nhất đến cứu ngươi.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng xoa xoa máu đen trên trán nàng, có thể cảm nhận được tánh mạng trong cơ thể nàng đang nhanh chóng trôi qua, thân thể càng thêm lạnh như băng.
Nam Cung Hồng Nhan vốn cũng chỉ có tu vị Tiên Căn sơ kỳ, bị trọng thương như thế đối với nàng mà nói chính là trí mạng, căn bản không có khả năng có khí lực mạnh mẽ như Phong Phi Vân, có thể ngạnh kháng qua mấy ngày vẫn hoàn hào không việc gì.
Phong Phi Vân có thể, nàng lại không thể.
Sau khi cởi thần y ra, nàng kỳ thật chính là một nữ tử si tình nhu nhược hơn bất kỳ ai khác.
Ngay khi Phong Phi Vân bước ra sơn động, chân trời đã sinh ra ngân bạch sắc, ngôi sao bầu trời phía đông cũng trở nên nhạt trắng xuống.
Hắc ám qua đi, sáng sớm thật sự sẽ tới tới sao?
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, trên bầu trời cuồng phong phẫn nộ gào thét, trên ngọn núi trung ương lao ra một đạo lưu quang, đều đáp xuống trên bầu trời cạnh hang động này.
Có đến vài chục vị, cả đám đều khí tức khổng lồ, tất cả đều có tu vị nửa bước cự kình, mà ngay cả tám tôn cự kình khác cũng hàng lâm, đây đã là tất cả cường giả cao cấp nhất Phong gia hiện giờ rồi.
Bọn hắn rất nhiều người đã sống mấy trăm tuổi, từng là một phương đại giáo lão tổ, mấy ngày nay đều tụ tập ở Huyền Tinh Phúc Địa, triều bái chân nhân, trong Huyền Tinh Phúc Địa xảy ra chuyện lớn như thế, những người này vì nịnh nọt chân nhân, cả đám đều nối bước chạy đến.
- Phong Phi Vân, ngươi quả nhiên vẫn trốn thoát, ngươi cảm thấy ngươi hôm nay đi được sao?
- Hồng... Nhan...
Nam Cung Hồng Nhan đứng ngay bên ngoài, da thịt toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên người có hơn mười đạo vết thương, trên lưng còn đâm vào một thanh kiếm gãy.
Phong Phi Vân chưa từng thấy nàng bị thương như thế bao giờ, nàng là nữ nhân thích cái đẹp cỡ nào, nhưng giờ phút này lại khiến mình chật vật như vậy, thê lương như vậy.
Thanh âm của nàng cũng có chút khàn khàn, hơi khô khốc, yếu ớt nói:
- Ta... Ta đúng hẹn mà đến, không khiến ngươi thất vọng đấy chứ?
- Ngươi vì sao phải đến? Đây không phải là nơi ngươi nên đến?
Phong Phi Vân gần như gào thét nói, trong đôi mắt mang theo vài phần óng ánh, thanh âm giống như đang ai oán.
Nam Cung Hồng Nhan lộ vẻ sầu thảm cười cười:
- Nơi có ngươi, chính là nơi ta muốn đến. Không có gì nên hay không nên cả, ta chỉ biết là, nếu như ngươi chết, ta cũng không biết nơi nào sẽ là nơi ta nên đi nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi tội gì khổ như thế chứ?
Nam Cung Hồng Nhan cố chấp nói:
- Phong Phi Vân ngươi cho tới bây giờ còn chưa từng nói qua ngươi yêu ta.
- Ta yêu ngươi!
Phong Phi Vân vốn cho rằng mình tuyệt đối sẽ không nói với nữ nhân lời này, nhưng giờ phút này hắn lại nói cực kỳ nhanh.
- Ngươi cũng chưa từng nghe qua ta nói với ngươi là ta yêu ngươi.
Nam Cung Hồng Nhan thở dài nói.
Nàng cũng không phải một nữ nhân thích nói ra những lời như vậy, nhưng nàng sợ nếu không nay không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, nàng cảm giác mình đã không còn sống được lâu nữa, có lẽ còn chết sớm hơn cả Phong Phi Vân.
- Ta vẫn luôn đợi ngươi nói.
Phong Phi Vân run rẩy vươn tay, muốn chạm vào mặt nàng, giúp nàng lau khô nước mắt và máu trê nawmtj, nhưng lại bị một đạo lôi điện bổ về.
Đôi mắt Nam Cung Hồng Nhan tràn ngập nước mắt nói:
- Ta cũng không biết nên biểu đạt tình yêu thế nào nữa, ta chỉ biết là mỗi đêm lúc đếm sao dưới trời đêm, luôn cảm giác ngươi đang cùng đếm sao với ta, ánh sao trên bầu trời phía nam có ba vạn tám ngàn linh bốn mươi hai khỏa, ánh sao bầu trời phía tây có một vạn hai ngàn bốn trăm khỏa, ánh sao bầu trời phương bắc có bảy vạn bốn ngàn năm trăm sáu mươi mốt khỏa, phía đông... Lúc ta đang đếm bầu trời phía đông thì trời đã sáng. Ngươi có đếm được không? Là bao nhiêu khỏa thế?
- Ta...
Phong Phi Vân trong lòng đau xót, gian nan lắc đầu.
Hắn biết rõ, chỉ có khi một nữ nhân nhớ nhung người khác, suy nghĩ đến tịch mịch khó nhịn thì mới có thể đếm những ngôi sao trên bầu trời kia.
Nàng sở dĩ đếm từ nam qua, bởi vì nàng biết rõ Phong Phi Vân và nàng đều ở dưới bầu trời phương nam, lúc đếm đến phía đông thì ban đêm tịch mịch thê lãnh đã qua.
Phong Phi Vân chưa từng đếm qua vì sao, trong lòng xấu hổ, lúc mình nói ra lời yêu lại nhanh như vậy, dễ dàng như vậy, mà nàng yêu còn chưa nói gì cũng đã khiến người đắng chát vạn phần rồi.
Thời gian không có Phong Phi Vân, nàng thật sự rất tịch mịch.
Đát đát!
Một cổ sát khí lăng lệ ác liệt từ ben trên đáp xuống, mang theo một đạo kiếm quang lành lạnh, rơi xuống trên mặt đất, Nhạc Trùng Tử vừa đứng vững bước chân, liền phát hiện Phong Phi Vân trong thiết ngục đã biến mất không thấy gì nữa.
Nguy rồi, chẳng lẽ hai người bọn họ đã đào tẩu.
Nhạc Trùng Tử bị trận pháp Nam Cung Hồng Nhan một đường bố trí xuống cản trở bước chân, cho nên mới đến chậm một lát.
Chợt, trong hư không không chút dấu hiệu lòe ra một đạo nhân ảnh, một cổ lực lượng kinh khủng tuyệt luân đánh ra, ngàn vạn lôi điện đều bổ vào trên lưng Nhạc Trùng Tử.
Một kích này thật sự quá xuất kỳ bất ý, lúc Nhạc Trùng Tử phát giác được không ổn thì chỉ có thể bị động phòng ngự, nhưng dù thế nào cũng không chống đỡ được công kích của Lôi Hỏa Châu, bị trực tiếp đánh ra ngoài.
Bành!
Thân thể Nhạc Trùng Tử bị đánh vào vách t ường, đụng ra một cái hố to hình người, bên trong máu chảy ra, một vị cự kình lại bị đánh cho hấp hối, chỉ có thể gian nan từ bên trong leo ra.
Da đầu trên đầu hắn đều đã bị nghiền nát, có chút không thể tin nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đứng trước mặt hắn nói:
- Ngươi... Ngươi sao trốn ra được?
Phong Phi Vân ôm Nam Cung Hồng Nhan máu tươi chảy đầm địa vào trong ngực, nàng đã hôn mê, thân thể đang nhanh chóng trở nên lạnh, Phong Phi Vân hung hăng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trùng Tử trên mặt đất, trên người bốc cháy lên một mảnh hỏa diễm đỏ thẫm, biến thành một hỏa nhân, vọt thẳng lên.
Dùng lực lượng của Phong Phi Vân tự nhiên không thể đánh phá đạo cấm trận mà Phong Mặc bố trí xuống, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại cởi Hồng Loan Hỏa Thường và Ẩn Tằm Sa ra giao cho hắn.
Mặc vào hai kiện thần y gì, chiến lực Phong Phi Vân tăng mạnh, lập tức liền đánh nát cấm trận trốn ra được.
Nam Cung Hồng Nhan dưới tình huống không có tu vị mặc vào hai kiện thần y này chiến lực cũng có thể sánh với nửa bước cự kình, tu vị Phong Phi Vân cao hơn nàng không biết cao ra bao nhiêu lần, mặc vào hai kiện thần y này tuy rằng không nói có thể đơn giản chiến thắng cự kình nhưng ít nhất lực lượng chống lại cự kình vẫn có,
- Hồng nhan, ngươi không thể chết được! Ta sẽ mang người ra ngoài, mời thần y tốt nhất đến cứu ngươi.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng xoa xoa máu đen trên trán nàng, có thể cảm nhận được tánh mạng trong cơ thể nàng đang nhanh chóng trôi qua, thân thể càng thêm lạnh như băng.
Nam Cung Hồng Nhan vốn cũng chỉ có tu vị Tiên Căn sơ kỳ, bị trọng thương như thế đối với nàng mà nói chính là trí mạng, căn bản không có khả năng có khí lực mạnh mẽ như Phong Phi Vân, có thể ngạnh kháng qua mấy ngày vẫn hoàn hào không việc gì.
Phong Phi Vân có thể, nàng lại không thể.
Sau khi cởi thần y ra, nàng kỳ thật chính là một nữ tử si tình nhu nhược hơn bất kỳ ai khác.
Ngay khi Phong Phi Vân bước ra sơn động, chân trời đã sinh ra ngân bạch sắc, ngôi sao bầu trời phía đông cũng trở nên nhạt trắng xuống.
Hắc ám qua đi, sáng sớm thật sự sẽ tới tới sao?
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, trên bầu trời cuồng phong phẫn nộ gào thét, trên ngọn núi trung ương lao ra một đạo lưu quang, đều đáp xuống trên bầu trời cạnh hang động này.
Có đến vài chục vị, cả đám đều khí tức khổng lồ, tất cả đều có tu vị nửa bước cự kình, mà ngay cả tám tôn cự kình khác cũng hàng lâm, đây đã là tất cả cường giả cao cấp nhất Phong gia hiện giờ rồi.
Bọn hắn rất nhiều người đã sống mấy trăm tuổi, từng là một phương đại giáo lão tổ, mấy ngày nay đều tụ tập ở Huyền Tinh Phúc Địa, triều bái chân nhân, trong Huyền Tinh Phúc Địa xảy ra chuyện lớn như thế, những người này vì nịnh nọt chân nhân, cả đám đều nối bước chạy đến.
- Phong Phi Vân, ngươi quả nhiên vẫn trốn thoát, ngươi cảm thấy ngươi hôm nay đi được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.