Chương 486: Con ba ba trở mình.
Cửu Đương Gia
23/06/2015
- Ba tháng sau, bờ thánh hồ, tà tông thập điện và Vạn Tượng Thp nhất định còn có một trận chiến, đến lúc đó hai vị điện hạ cường đại nhất của tà tông sẽ xuất hiện, cũng
không phải Vạn Tượng Tháp mới có tuyệt đại thiên tài cấp sử thi.
Giọng nói tam điện hạ vang vọng trong Thiên Mai trang viên.
Đệ tử tà tông đã đi hết.
Anh kiệt các thế lực khác ảm đạm rời di, Phong Đại Ngưu đã xưng vương dưới Thiên Mệnh Cảnh, cơ hồ không người nào là đối thủ của hắn, vốn cho rằng ở Thiên Mai trang viên lần này sẽ là thịnh hội va chạm của tà tông và Vạn Tượng Tháp, không ngờ lại có kết cục như thế.
- Công chúa điện hạ mời Phong tướng quân tới bàn chuyện!
Ngọc công công mặt tròn núc ních tươi cười như hoa, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đã biến thành người sắt, đôi mắt híp lại rất giảo hoạt.
Lá sắt trên người Phong Phi Vân không có tan mất, bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc này dưới cái nhìn của lão gia hỏa này thì rùng mình, lão gia hỏa này có hứng thú với nam nhân, từ ánh mắt của hắn, Phong Phi Vân nổi da gà.
- Khục khục! Mạt tướng làm người thô kệch, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì đó, sợ làm tức giận công chúa, nào dám gặp ngọc dung của công chúa.
Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ La Phù công chúa định thu hắn làm môn khách, nhưng mà Phong Phi Vân không có hứng thú với tranh giành quyền lợi của hoàng gia, cho nên cũng không muốn gặp La Phù công chúa.
Nếu không phải trở ngại thân phận đặc thù hiện tại, hắn căn bản sẽ không để ý tới La Phù công chúa.
- Tướng quân chẳng lẽ cam tâm chỉ làm một Thiên phu trưởng?
Xa xa truyền đến giọng nói mỹ diệu của La Phù công chúa, trong âm thanh xen lẫn long hoàng chi khí, cho người ta cảm giác như hoàng giả tôn sư.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Đại Thực Quốc Tam vương tử đều nhìn nhau, nhẹ nhàng thở dài, La Phù công chúa xem ra thật sự động lòng yêu tài, ai cũng không thể tranh đoạt với nàng.
Phong Phi Vân hơi khom người cúi đầu với La Phù công chúa, dùng tư thái kính sợ đối diện, chợt đổi thành quan minh lỗi lạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:
- Thiên phu trưởng thì như thế nào? Thần Tấn vương triều pháp quy, giết địch ba người, thăng Thập phu trưởng; giết địch ba mươi người, thăng Bách phu trưởng; giết địch ba trăm người, mới có thể thăng Thiên phu trưởng. Có thể ngồi vào vị trí Thiên phu trưởng cũng là do ta dùng quân công tích lũy nên, công chúa điện hạ tuy sinh ra cao quý, nhưng đã giết địch trên sa trường chưa? Đã không có lập được quân công, có tư cách gì xem thường quân hàm Thiên phu trưởng này?
Phong Phi Vân vốn đã theo Cát quân sư học binh pháp, từng ý định dấn thân vào quân ngũ, trở nên nổi bật, cho nên vô cùng rõ ràng chế độ của quân ngũ.
Những tên trẻ tuổi tuấn tài còn chưa có rời đi cảm thấy run sợ, một Thiên phu trưởng cũng dám quở trách công chúa đương triều, Phong Đại Ngưu này lá gan thật sự không phải lớn bình thường a.
Trong mắt La Phù công chúa phóng dị sắc, không chỉ nhìn hắn thêm vài lần, đột nhiên vỗ tai, nói:
- Tốt, nói hay lắm, có ngạo khí, có nguyên tắc. Ngươi có thể trở thành thuộc hạ của bổn cung, ta bảo vệ ngươi trong vòng mười năm ngồi lên bảo tọa Thần tướng, thậm chí...
- Ý tốt của công chúa đương nhiên không có người nào cự tuyệt. Nhưng mà Phong Đại Ngưu chỉ là tướng bại trận, thi tà không chém hết, không dám rời khỏi Nam Thái Phủ. Đây là chiến trường của Thần Vũ quân, cũng là chiến trường của ta.
Nói xong lời này Phong Phi Vân liền xoay người rời đi, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.
- Tướng quân chậm đã!
La Phù công chúa phân phó cung nữ bên cạnh vài câu, cung nữ này duỗi bàn ngọc phỉ thúy phủ tơ lụa ra, kéo tấm lụa thì xuât hiện năm hộp ngọc, đi đến trước mặt Phong Phi Vân, nói:
- Đây là Phong Tướng quân nên được.
Trong năm hộp ngọc này chính là năm gốc linh thảo.
Phong Phi Vân vốn tới đây vì năm gốc linh thảo, tự nhiên không khách khí, thu năm hộp ngọc lại:
- Đa tạ linh vật của công chúa.
- Ba tháng sau lại ngày nhật thực, dùng thiên tư của tướng quân có lẽ có thể đi tới thánh bia lưu danh.
La Phù công chúa xa xa nói ra.
- Nếu có thời gian rãnh, có lẽ sẽ tiến đến!
Phong Phi Vân không quay đầu lại, xuyên qua rừng mai, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.
Trong Thiên Mai trang viên phồn hoa tan mất, chỉ còn La Phù công chúa còn lẳng lặng ngồi trong đỉnh ngắm tuyết, bàn tay trắng như ngọc duỗi ra, một cánh hoa mai đỏ thẫm rơi vào lòng bàn tay của nàng.
XÍU...UU!!
Gió lạnh thê lương, bông tuyết bay lả tả.
- Tiểu tỳ khó hiểu, Phong Đại Ngưu có thiên tư như thế, lại có tài tướng soái, công chúa điện hạ vì sao thả hắn rời đi, vạn nhất bị người khác mời chào...
Một tiểu cung nữ nhíu mày hỏi.
- Người bổn công chúa muốn, hắn nhất định là người của bổn công chúa.
Giọng của La Phù công chúa kiên định, âm vang hữu lực, lập tức khiến tiểu cung nữ không dám nói thêm lời nào.
Phong Phi Vân rời khỏi Thiên Mai trang viên, vứt bỏ mọi người sau lưng, sau đó trở về vùng đất yên lặng, lá sắt trên người tróc ra, thật giống như rơi một lớp da khô, lộ ra làn da trắng nõn hơn cả nữ nhân.
- Đây là lần thay máu thứ tư, phản phác quy chân!
Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ nước thanh tịnh, nước sông như gương, nhìn qua thân ảnh anh tuấn tiêu sái trong dòng nước, nhịn không được cười lên một tiếng:
- Không ngờ đẹp trai như vậy!
Phù phù!
Phong Phi Vân nhảy vào trong nước sông, rửa sạch máu đen trên người, nửa canh giờ sau thì bò lên bờ, mặc nho bào màu trắng vào, búi tóc vén lên, lại có phong độ nhẹ nhàng, rất giống thư sinh đi thi.
- Nòng nọc nhỏ, tìm mụ mụ, vây quanh ba ba mụ mụ, ta chỉ là con ếch nhỏ, con ếch xanh, mọc ra cái đuôi, cái đuôi nhỏ...
Trên cây liễu lớn trên bờ sông truyền đến tiếng ca của một tiểu nữ hài, hát rất vui vẻ.
Phong Phi Vân nghe tiếng ca, đi tới dưới gốc liễu kia, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài trên cây, nói:
- Tiểu Khanh Khanh, ngươi ở trên đó làm gì?
Tiểu cô nương này vẫn ca hát như trước, dường như mới chú ý tới người dưới gốc cây, tiếng ca dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Phong Phi Vân, kinh ngạc nói:
- Ca, sao ngươi ở đây?
Tiểu tà ma nhảy ra khỏi cây, nàng vẫn ôm con mèo nhỏ đạm đam, nhảy tới bên người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trên trán đầy hắc tuyến, nói:
- Là ta hỏi ngươi trước, không phải ngươi ở Bán Đạp Sơn sao?
- Bán Đạp Sơn không có đồ ăn, đạm đạm đói, ta mang nó đi tìm thức ăn.
Tiểu tà ma sờ đầu con mèo nhỏ.
- Vừa rồi ngươi leo lên cây làm gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không tin nàng nói.
Tiểu tà ma con mắt nhìn qua chung quanh, thấp giọng nói:
- Vừa rồi ta nhìn thấy trong sông có một con ba ba lớn trở mình...
- Mắng ai đó?
Phong Phi Vân trợn mắt nhìn nàng, chắp tay đi về phía trước.
- Mắng con ba ba ah!
Giọng của tiểu tà ma non nớt, bộ dáng đáng yêu nói:
- Ca, ta mắng con ba ba, sao ngươi mất hứng thế? Muốn tiểu Khanh Khanh đấm lưng? Bóp chân không?
Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, nói:
- Ngươi đi dấm lưng cho con ba ba, bóp chân cho con ba ba đi.
Giọng nói tam điện hạ vang vọng trong Thiên Mai trang viên.
Đệ tử tà tông đã đi hết.
Anh kiệt các thế lực khác ảm đạm rời di, Phong Đại Ngưu đã xưng vương dưới Thiên Mệnh Cảnh, cơ hồ không người nào là đối thủ của hắn, vốn cho rằng ở Thiên Mai trang viên lần này sẽ là thịnh hội va chạm của tà tông và Vạn Tượng Tháp, không ngờ lại có kết cục như thế.
- Công chúa điện hạ mời Phong tướng quân tới bàn chuyện!
Ngọc công công mặt tròn núc ních tươi cười như hoa, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đã biến thành người sắt, đôi mắt híp lại rất giảo hoạt.
Lá sắt trên người Phong Phi Vân không có tan mất, bị máu tươi nhuộm đỏ, lúc này dưới cái nhìn của lão gia hỏa này thì rùng mình, lão gia hỏa này có hứng thú với nam nhân, từ ánh mắt của hắn, Phong Phi Vân nổi da gà.
- Khục khục! Mạt tướng làm người thô kệch, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì đó, sợ làm tức giận công chúa, nào dám gặp ngọc dung của công chúa.
Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ La Phù công chúa định thu hắn làm môn khách, nhưng mà Phong Phi Vân không có hứng thú với tranh giành quyền lợi của hoàng gia, cho nên cũng không muốn gặp La Phù công chúa.
Nếu không phải trở ngại thân phận đặc thù hiện tại, hắn căn bản sẽ không để ý tới La Phù công chúa.
- Tướng quân chẳng lẽ cam tâm chỉ làm một Thiên phu trưởng?
Xa xa truyền đến giọng nói mỹ diệu của La Phù công chúa, trong âm thanh xen lẫn long hoàng chi khí, cho người ta cảm giác như hoàng giả tôn sư.
Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Đại Thực Quốc Tam vương tử đều nhìn nhau, nhẹ nhàng thở dài, La Phù công chúa xem ra thật sự động lòng yêu tài, ai cũng không thể tranh đoạt với nàng.
Phong Phi Vân hơi khom người cúi đầu với La Phù công chúa, dùng tư thái kính sợ đối diện, chợt đổi thành quan minh lỗi lạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:
- Thiên phu trưởng thì như thế nào? Thần Tấn vương triều pháp quy, giết địch ba người, thăng Thập phu trưởng; giết địch ba mươi người, thăng Bách phu trưởng; giết địch ba trăm người, mới có thể thăng Thiên phu trưởng. Có thể ngồi vào vị trí Thiên phu trưởng cũng là do ta dùng quân công tích lũy nên, công chúa điện hạ tuy sinh ra cao quý, nhưng đã giết địch trên sa trường chưa? Đã không có lập được quân công, có tư cách gì xem thường quân hàm Thiên phu trưởng này?
Phong Phi Vân vốn đã theo Cát quân sư học binh pháp, từng ý định dấn thân vào quân ngũ, trở nên nổi bật, cho nên vô cùng rõ ràng chế độ của quân ngũ.
Những tên trẻ tuổi tuấn tài còn chưa có rời đi cảm thấy run sợ, một Thiên phu trưởng cũng dám quở trách công chúa đương triều, Phong Đại Ngưu này lá gan thật sự không phải lớn bình thường a.
Trong mắt La Phù công chúa phóng dị sắc, không chỉ nhìn hắn thêm vài lần, đột nhiên vỗ tai, nói:
- Tốt, nói hay lắm, có ngạo khí, có nguyên tắc. Ngươi có thể trở thành thuộc hạ của bổn cung, ta bảo vệ ngươi trong vòng mười năm ngồi lên bảo tọa Thần tướng, thậm chí...
- Ý tốt của công chúa đương nhiên không có người nào cự tuyệt. Nhưng mà Phong Đại Ngưu chỉ là tướng bại trận, thi tà không chém hết, không dám rời khỏi Nam Thái Phủ. Đây là chiến trường của Thần Vũ quân, cũng là chiến trường của ta.
Nói xong lời này Phong Phi Vân liền xoay người rời đi, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.
- Tướng quân chậm đã!
La Phù công chúa phân phó cung nữ bên cạnh vài câu, cung nữ này duỗi bàn ngọc phỉ thúy phủ tơ lụa ra, kéo tấm lụa thì xuât hiện năm hộp ngọc, đi đến trước mặt Phong Phi Vân, nói:
- Đây là Phong Tướng quân nên được.
Trong năm hộp ngọc này chính là năm gốc linh thảo.
Phong Phi Vân vốn tới đây vì năm gốc linh thảo, tự nhiên không khách khí, thu năm hộp ngọc lại:
- Đa tạ linh vật của công chúa.
- Ba tháng sau lại ngày nhật thực, dùng thiên tư của tướng quân có lẽ có thể đi tới thánh bia lưu danh.
La Phù công chúa xa xa nói ra.
- Nếu có thời gian rãnh, có lẽ sẽ tiến đến!
Phong Phi Vân không quay đầu lại, xuyên qua rừng mai, đi ra khỏi Thiên Mai trang viên.
Trong Thiên Mai trang viên phồn hoa tan mất, chỉ còn La Phù công chúa còn lẳng lặng ngồi trong đỉnh ngắm tuyết, bàn tay trắng như ngọc duỗi ra, một cánh hoa mai đỏ thẫm rơi vào lòng bàn tay của nàng.
XÍU...UU!!
Gió lạnh thê lương, bông tuyết bay lả tả.
- Tiểu tỳ khó hiểu, Phong Đại Ngưu có thiên tư như thế, lại có tài tướng soái, công chúa điện hạ vì sao thả hắn rời đi, vạn nhất bị người khác mời chào...
Một tiểu cung nữ nhíu mày hỏi.
- Người bổn công chúa muốn, hắn nhất định là người của bổn công chúa.
Giọng của La Phù công chúa kiên định, âm vang hữu lực, lập tức khiến tiểu cung nữ không dám nói thêm lời nào.
Phong Phi Vân rời khỏi Thiên Mai trang viên, vứt bỏ mọi người sau lưng, sau đó trở về vùng đất yên lặng, lá sắt trên người tróc ra, thật giống như rơi một lớp da khô, lộ ra làn da trắng nõn hơn cả nữ nhân.
- Đây là lần thay máu thứ tư, phản phác quy chân!
Phong Phi Vân đứng bên bờ hồ nước thanh tịnh, nước sông như gương, nhìn qua thân ảnh anh tuấn tiêu sái trong dòng nước, nhịn không được cười lên một tiếng:
- Không ngờ đẹp trai như vậy!
Phù phù!
Phong Phi Vân nhảy vào trong nước sông, rửa sạch máu đen trên người, nửa canh giờ sau thì bò lên bờ, mặc nho bào màu trắng vào, búi tóc vén lên, lại có phong độ nhẹ nhàng, rất giống thư sinh đi thi.
- Nòng nọc nhỏ, tìm mụ mụ, vây quanh ba ba mụ mụ, ta chỉ là con ếch nhỏ, con ếch xanh, mọc ra cái đuôi, cái đuôi nhỏ...
Trên cây liễu lớn trên bờ sông truyền đến tiếng ca của một tiểu nữ hài, hát rất vui vẻ.
Phong Phi Vân nghe tiếng ca, đi tới dưới gốc liễu kia, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài trên cây, nói:
- Tiểu Khanh Khanh, ngươi ở trên đó làm gì?
Tiểu cô nương này vẫn ca hát như trước, dường như mới chú ý tới người dưới gốc cây, tiếng ca dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Phong Phi Vân, kinh ngạc nói:
- Ca, sao ngươi ở đây?
Tiểu tà ma nhảy ra khỏi cây, nàng vẫn ôm con mèo nhỏ đạm đam, nhảy tới bên người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân trên trán đầy hắc tuyến, nói:
- Là ta hỏi ngươi trước, không phải ngươi ở Bán Đạp Sơn sao?
- Bán Đạp Sơn không có đồ ăn, đạm đạm đói, ta mang nó đi tìm thức ăn.
Tiểu tà ma sờ đầu con mèo nhỏ.
- Vừa rồi ngươi leo lên cây làm gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không tin nàng nói.
Tiểu tà ma con mắt nhìn qua chung quanh, thấp giọng nói:
- Vừa rồi ta nhìn thấy trong sông có một con ba ba lớn trở mình...
- Mắng ai đó?
Phong Phi Vân trợn mắt nhìn nàng, chắp tay đi về phía trước.
- Mắng con ba ba ah!
Giọng của tiểu tà ma non nớt, bộ dáng đáng yêu nói:
- Ca, ta mắng con ba ba, sao ngươi mất hứng thế? Muốn tiểu Khanh Khanh đấm lưng? Bóp chân không?
Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, nói:
- Ngươi đi dấm lưng cho con ba ba, bóp chân cho con ba ba đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.