Chương 1801: Con rùa, giao, trái cây, chim. (2)
Cửu Đương Gia
29/08/2015
Nhìn bọn họ đưa Hiên Viên Nhất Nhất đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là biết bọn họ không cam lòng trốn trong góc suốt đời. Bọn họ hy vọng hùng mạnh hơn, lấy lại dòng họ tổ tiên.
Huyết Giao hỏi:
- Chẳng lẽ Quy gia muốn trợ giúp Đế gia hưng thịnh lại?
- Không, người đó không phải ta, là Phong Phi Vân.
Mao Ô Quy cười nham hiểm:
- Nghe đồn ngày xưa Hiên Viên Đế Sư rèn một thanh Hiên Viên Kiếm, đó là thần kiếm vô địch. Hiên Viên Đế Sư từng dựa vào thanh kiếm này chém tám vị thánh linh, uy chấn thiên hạ. Thánh tổ thái cổ thánh yêu tộc thấy Hiên Viên Kiếm cũng sẽ run sợ né tránh.
- Nhưng sau khi Hiên Viên Đế Sư chết thì Hiên Viên Kiếm mất tích. Nếu không phải sát kiếm thánh linh đó biến mất, năm xưa Đế gia hùng mạnh sao có thể bất lực trước cường giả yêu tộc? Nếu Phong Phi Vân tìm về Hiên Viên Kiếm, ngươi nói xem Đế gia cảm tạ hắn như thế nào?
Huyết Giao cười nói:
- Đương nhiên Phong Phi Vân muốn cái gì được cái đó.
Mao Ô Quy nói:
- Đầu óc của ngươi làm người ta lo thật. Chuyện như thế sao có thể để Phong Phi Vân tự mình nói? Chúng ta sẽ nhắc nhở đám lão nhân Đế gia, nói cho thánh nữ điện hạ biết một tiếng. Bảo là Phong Phi Vân muốn cưới vợ, Hiên Viên kiếm làm sính lễ . . .
Huyết Giao cười to bảo:
- Cô nương kia sẽ chạy tới nói với Phong gia là ta gả cho ngươi, ta gả cho ngươi . . . Không đúng! Chúng ta không biết Hiên Viên Kiếm ở đâu thì nói gì?
Mao Ô Quy giật mai rùa, kiêu ngạo nói:
- Người ta không biết nhưng ta thì khác.
Mao Ô Quy cười bí hiểm:
- Nhưng phải chờ sau hội luận đạo vạn tộc mới lặng lẽ nói cho Phong Phi Vân. Bây giờ Phong Phi Vân không rảnh đối phó thánh nữ điện hạ, Đông Phương cô nương được gọi là số mệnh của hắn. Phong Phi Vân sẽ nhức đầu đây.
Một con chi mmiệng anh vũ, đuôi phượng hoàng bay lên:
- Ta đã biết kế hoạch của các ngươi, ta đã biết kế hoạch của các ngươi! Ta sẽ nói cho Tiểu Nguyệt nhi, nói Phong Phi Vân muốn cới thánh nữ, dùng Hiên Viên kiếm làm sính lễ!
Là Vân Cáp.
Mới rồi Vân Cáp nằm trong ngọn đèn bên cạnh miếu phật, nó như tim đèn. Vân Cáp đang ngủ sau đó tỉnh dậy, nghe một nửa đoạn sau.
Mao Ô Quy biến sắc mặt, nó và con chim này từng tiếp xúc, biết không dễ chọc. Nếu để con chim ngốc không nghe trọn câu chuyện bay đi thọc mạch với Đông Phương Kính Nguyệt thì tàn đời.
Mao Ô Quy sốt ruột la lên:
- Bắt lấy nó, đừng để nó thoát!
Huyết Giao đã bay lên, thò vuốt định bắt Vân Cáp.
- Không bắt được, không bắt được!
Tốc độ Vân Cáp rất nhanh, nó như tia sáng lửa bay ra từ móng vuốt Huyết Giao.
Vân Cáp vừa bay vừa nói:
- Ta muốn nói cho Tiểu Nguyệt nhi, Phong Phi Vân lại có người trong lòng, hắn đến lừa tình cảm của nàng! Các ngươi đều là người xấu . . .!
Bùm!
Đột nhiên một trái cây bắn lên đập vào đầu Vân Cáp.
Vân Cáp cảm giác trước mắt tối sầm, đầu nặng chân nhẹ cắm xuống đất.
Vân Cáp choáng váng mặt mày:
- Ai . . . Ai đánh lén . . . Két . . .
Mao Ô Quy nói:
- Thành Thật, làm giỏi lắm! Trói nó lại! Con chim này không dễ chọc, nếu để nó trốn thoát thì gây họa lớn.
Mặt Huyết Giao dữ tợn một chân đạp đầu Vân Cáp, ánh mắt tàn nhẫn hỏi:
- Hay giết chim diệt khẩu?
Mao Ô Quy đá bay Huyết Giao:
- Giết con khỉ, chim nàyg là Đông Phương cô nương nuôi, làm thịt nó thì Đông Phương cô nương sẽ xử chúng ta!
- Cần gì so đo với con chim?
Mao Thành Thật lấy gân giao long ra trói Vân Cáp lại, cột hai vuốt và hai cánh, vác lên mai rùa.
Mao Ô Quy nói:
- Gia gia, không thể ở lại đây lâu, nếu bị Đông Phương cô nương phát hiện chim ngốc mất tích sẽ nghi ngờ gia gia. Dù sao gia gia và chim ngốc có xích mích.
- Đúng, đi! Khoan, đợi ta để lại dòng chữ.
Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật vác con chim lén lút rời khỏi miếu phật, dưới đất để lại hàng chữ xiêu vẹo.
[Huyết Giao lại bị tiêu chảy, chúng ta đưa nó về, đừng lo.]
* * *
Đông Phương Kính Nguyệt nghe Phong Phi Vân nói câu đó xong nàng im lặng thật lâu, xung quanh chỉ có tiếng gió núi thổi.
Phong Phi Vân yên lặng đứng chờ nghe đáp án.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Ngươi còn nhớ bức tranh trong nhà tổ Ngân Câu gia tộc không?
Phong Phi Vân đáp:
- Tất nhiên là nhớ. Tranh vẽ hai thôn, miếu nữ thần Tần hà. Không lẽ . . .
Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói:
- Giấc mơ kia chính là nó. Lúc trước ta cứ nghĩ mình vốn là Thủy Nguyệt Đình, sau khi chết trọng sinh thành Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân có cùng kinh nghiệm như Đông Phương Kính Nguyệt nên rất hiểu cảm giác của nàng. Bởi vì giấc mơ rất thật, chân thật như đã trải qua một đời, thật đến nỗi như kiếp trước của mình.
Phong Phi Vân kích động hỏi:
- Vậy tại sao nàng muốn giết ta? Không đúng, trong mơ, tại sao Thủy Nguyệt Đình muốn giết Phượng Phi Vân?
Đông Phương Kính Nguyệt mơ thấy nàng là Thủy Nguyệt Đình nên Đương nhiên hiểu lý do tại sao Thủy Nguyệt Đình muốn giết Phượng Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt môi, tuy là mơ nhưng như chính nàng trải qua.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Chuyện này không thể nói, nhưng ngươi nên biết trong mơ, Thủy Nguyệt Đình thật sự yêu Phượng Phi Vân, nếu không nàng đã chẳng sử dụng chiêu kiếm quyết mạnh nhất giết Phượng Phi Vân. Cái giá dùng chiêu kiếm quyết đó là chết tâm. Khi Thủy Nguyệt Đình đâm nhát kiếm đó thì lòng nàng đã chết.
- Sau khi Thủy Nguyệt Đình trở thành Bại Nguyệt hoàng tử vô địch thiên hạ rất nhanh đau buồn mà chết. Để Thủy Nguyệt Đình sống chỉ càng hành nàng khổ hơn, ngươi nên biết nàng có nỗi khổ riêng. Tình cảm lúc ở biển bắc là thời gian Thủy Nguyệt Đình hạnh phúc nhất.
Hai người kể về giấc mơ nhưng như trải qua đoạn thời gian Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt dám yêu dám hận. Tuy chỉ là mơ nhưng tình yêu đó không giả.
Hai người vốn không quen biết nhau cùng chung một giấc mơ, cùng hoàn thành câu chuyện xảy ra trong mơ. Tình cờ gặp đối phương, yêu nhau, cùng tu luyện, chơi đùa, ôm nhau, sống như thần tiên quyến lữ.
Nhưng cái kết không hạnh phúc, một chết vì kiếm của đối phương, một chết vì đau buồn.
Phong Phi Vân khí thế khiếp người, đôi tay như cái kiềm bắt chặt bờ vai Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân kích động nói:
- Nếu chỉ là mơ vậy tại sao nàng không chịu nói ra nguyên nhân Thủy Nguyệt Đình giết Phượng Phi Vân?
Đông Phương Kính Nguyệt đáng thương mắt ngấn lệ né tránh ánh mắt hùng hổ của Phong Phi Vân, nói:
- Tuy đây là mơ nhưng rất chân thật, ngươi không nghi ngờ chuyện này xảy ra từ kiếp trước sao? Nếu không tại sao chỉ có hai chúng ta mơ?
- Trong mơ hình dạng Phượng Phi Vân giống ngươi y như đúc, thanh niên tài tuấn giống ta y hệt. Đây chỉ là giấc mơ đại thần thông giả mô phỏng nhập vào đầu ngươi và ta thôi sao? Ta không tin điều đó.
Đúng vậy.
Nếu chỉ là giấc mơ đại thần thông giả mô phỏng ra thì tại sao lựa chọn thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình?
Một là đại thánh thái cổ, một là thánh thần hiện tại. Hai người này không có chút tiếp xúc gì, vì sao chọn thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình làm nhân vật chính trong mơ?
Huyết Giao hỏi:
- Chẳng lẽ Quy gia muốn trợ giúp Đế gia hưng thịnh lại?
- Không, người đó không phải ta, là Phong Phi Vân.
Mao Ô Quy cười nham hiểm:
- Nghe đồn ngày xưa Hiên Viên Đế Sư rèn một thanh Hiên Viên Kiếm, đó là thần kiếm vô địch. Hiên Viên Đế Sư từng dựa vào thanh kiếm này chém tám vị thánh linh, uy chấn thiên hạ. Thánh tổ thái cổ thánh yêu tộc thấy Hiên Viên Kiếm cũng sẽ run sợ né tránh.
- Nhưng sau khi Hiên Viên Đế Sư chết thì Hiên Viên Kiếm mất tích. Nếu không phải sát kiếm thánh linh đó biến mất, năm xưa Đế gia hùng mạnh sao có thể bất lực trước cường giả yêu tộc? Nếu Phong Phi Vân tìm về Hiên Viên Kiếm, ngươi nói xem Đế gia cảm tạ hắn như thế nào?
Huyết Giao cười nói:
- Đương nhiên Phong Phi Vân muốn cái gì được cái đó.
Mao Ô Quy nói:
- Đầu óc của ngươi làm người ta lo thật. Chuyện như thế sao có thể để Phong Phi Vân tự mình nói? Chúng ta sẽ nhắc nhở đám lão nhân Đế gia, nói cho thánh nữ điện hạ biết một tiếng. Bảo là Phong Phi Vân muốn cưới vợ, Hiên Viên kiếm làm sính lễ . . .
Huyết Giao cười to bảo:
- Cô nương kia sẽ chạy tới nói với Phong gia là ta gả cho ngươi, ta gả cho ngươi . . . Không đúng! Chúng ta không biết Hiên Viên Kiếm ở đâu thì nói gì?
Mao Ô Quy giật mai rùa, kiêu ngạo nói:
- Người ta không biết nhưng ta thì khác.
Mao Ô Quy cười bí hiểm:
- Nhưng phải chờ sau hội luận đạo vạn tộc mới lặng lẽ nói cho Phong Phi Vân. Bây giờ Phong Phi Vân không rảnh đối phó thánh nữ điện hạ, Đông Phương cô nương được gọi là số mệnh của hắn. Phong Phi Vân sẽ nhức đầu đây.
Một con chi mmiệng anh vũ, đuôi phượng hoàng bay lên:
- Ta đã biết kế hoạch của các ngươi, ta đã biết kế hoạch của các ngươi! Ta sẽ nói cho Tiểu Nguyệt nhi, nói Phong Phi Vân muốn cới thánh nữ, dùng Hiên Viên kiếm làm sính lễ!
Là Vân Cáp.
Mới rồi Vân Cáp nằm trong ngọn đèn bên cạnh miếu phật, nó như tim đèn. Vân Cáp đang ngủ sau đó tỉnh dậy, nghe một nửa đoạn sau.
Mao Ô Quy biến sắc mặt, nó và con chim này từng tiếp xúc, biết không dễ chọc. Nếu để con chim ngốc không nghe trọn câu chuyện bay đi thọc mạch với Đông Phương Kính Nguyệt thì tàn đời.
Mao Ô Quy sốt ruột la lên:
- Bắt lấy nó, đừng để nó thoát!
Huyết Giao đã bay lên, thò vuốt định bắt Vân Cáp.
- Không bắt được, không bắt được!
Tốc độ Vân Cáp rất nhanh, nó như tia sáng lửa bay ra từ móng vuốt Huyết Giao.
Vân Cáp vừa bay vừa nói:
- Ta muốn nói cho Tiểu Nguyệt nhi, Phong Phi Vân lại có người trong lòng, hắn đến lừa tình cảm của nàng! Các ngươi đều là người xấu . . .!
Bùm!
Đột nhiên một trái cây bắn lên đập vào đầu Vân Cáp.
Vân Cáp cảm giác trước mắt tối sầm, đầu nặng chân nhẹ cắm xuống đất.
Vân Cáp choáng váng mặt mày:
- Ai . . . Ai đánh lén . . . Két . . .
Mao Ô Quy nói:
- Thành Thật, làm giỏi lắm! Trói nó lại! Con chim này không dễ chọc, nếu để nó trốn thoát thì gây họa lớn.
Mặt Huyết Giao dữ tợn một chân đạp đầu Vân Cáp, ánh mắt tàn nhẫn hỏi:
- Hay giết chim diệt khẩu?
Mao Ô Quy đá bay Huyết Giao:
- Giết con khỉ, chim nàyg là Đông Phương cô nương nuôi, làm thịt nó thì Đông Phương cô nương sẽ xử chúng ta!
- Cần gì so đo với con chim?
Mao Thành Thật lấy gân giao long ra trói Vân Cáp lại, cột hai vuốt và hai cánh, vác lên mai rùa.
Mao Ô Quy nói:
- Gia gia, không thể ở lại đây lâu, nếu bị Đông Phương cô nương phát hiện chim ngốc mất tích sẽ nghi ngờ gia gia. Dù sao gia gia và chim ngốc có xích mích.
- Đúng, đi! Khoan, đợi ta để lại dòng chữ.
Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật vác con chim lén lút rời khỏi miếu phật, dưới đất để lại hàng chữ xiêu vẹo.
[Huyết Giao lại bị tiêu chảy, chúng ta đưa nó về, đừng lo.]
* * *
Đông Phương Kính Nguyệt nghe Phong Phi Vân nói câu đó xong nàng im lặng thật lâu, xung quanh chỉ có tiếng gió núi thổi.
Phong Phi Vân yên lặng đứng chờ nghe đáp án.
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Ngươi còn nhớ bức tranh trong nhà tổ Ngân Câu gia tộc không?
Phong Phi Vân đáp:
- Tất nhiên là nhớ. Tranh vẽ hai thôn, miếu nữ thần Tần hà. Không lẽ . . .
Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói:
- Giấc mơ kia chính là nó. Lúc trước ta cứ nghĩ mình vốn là Thủy Nguyệt Đình, sau khi chết trọng sinh thành Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân có cùng kinh nghiệm như Đông Phương Kính Nguyệt nên rất hiểu cảm giác của nàng. Bởi vì giấc mơ rất thật, chân thật như đã trải qua một đời, thật đến nỗi như kiếp trước của mình.
Phong Phi Vân kích động hỏi:
- Vậy tại sao nàng muốn giết ta? Không đúng, trong mơ, tại sao Thủy Nguyệt Đình muốn giết Phượng Phi Vân?
Đông Phương Kính Nguyệt mơ thấy nàng là Thủy Nguyệt Đình nên Đương nhiên hiểu lý do tại sao Thủy Nguyệt Đình muốn giết Phượng Phi Vân.
Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt môi, tuy là mơ nhưng như chính nàng trải qua.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Chuyện này không thể nói, nhưng ngươi nên biết trong mơ, Thủy Nguyệt Đình thật sự yêu Phượng Phi Vân, nếu không nàng đã chẳng sử dụng chiêu kiếm quyết mạnh nhất giết Phượng Phi Vân. Cái giá dùng chiêu kiếm quyết đó là chết tâm. Khi Thủy Nguyệt Đình đâm nhát kiếm đó thì lòng nàng đã chết.
- Sau khi Thủy Nguyệt Đình trở thành Bại Nguyệt hoàng tử vô địch thiên hạ rất nhanh đau buồn mà chết. Để Thủy Nguyệt Đình sống chỉ càng hành nàng khổ hơn, ngươi nên biết nàng có nỗi khổ riêng. Tình cảm lúc ở biển bắc là thời gian Thủy Nguyệt Đình hạnh phúc nhất.
Hai người kể về giấc mơ nhưng như trải qua đoạn thời gian Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt dám yêu dám hận. Tuy chỉ là mơ nhưng tình yêu đó không giả.
Hai người vốn không quen biết nhau cùng chung một giấc mơ, cùng hoàn thành câu chuyện xảy ra trong mơ. Tình cờ gặp đối phương, yêu nhau, cùng tu luyện, chơi đùa, ôm nhau, sống như thần tiên quyến lữ.
Nhưng cái kết không hạnh phúc, một chết vì kiếm của đối phương, một chết vì đau buồn.
Phong Phi Vân khí thế khiếp người, đôi tay như cái kiềm bắt chặt bờ vai Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân kích động nói:
- Nếu chỉ là mơ vậy tại sao nàng không chịu nói ra nguyên nhân Thủy Nguyệt Đình giết Phượng Phi Vân?
Đông Phương Kính Nguyệt đáng thương mắt ngấn lệ né tránh ánh mắt hùng hổ của Phong Phi Vân, nói:
- Tuy đây là mơ nhưng rất chân thật, ngươi không nghi ngờ chuyện này xảy ra từ kiếp trước sao? Nếu không tại sao chỉ có hai chúng ta mơ?
- Trong mơ hình dạng Phượng Phi Vân giống ngươi y như đúc, thanh niên tài tuấn giống ta y hệt. Đây chỉ là giấc mơ đại thần thông giả mô phỏng nhập vào đầu ngươi và ta thôi sao? Ta không tin điều đó.
Đúng vậy.
Nếu chỉ là giấc mơ đại thần thông giả mô phỏng ra thì tại sao lựa chọn thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình?
Một là đại thánh thái cổ, một là thánh thần hiện tại. Hai người này không có chút tiếp xúc gì, vì sao chọn thái cổ thần phượng và Thủy Nguyệt Đình làm nhân vật chính trong mơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.