Chương 1738: Đại ma đầu lại trở về. (2)
Cửu Đương Gia
24/08/2015
Sáu tu sĩ Nhật Nguyệt tiên giáo cường đại đứng gần đó cùng thi triển bí thuật thần thông oanh kích Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vung tay đánh bay sáu cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo. Phong Phi Vân đã khống chế lực lượng, không tổn thương mạng sống của bọn họ.
Triệu Minh Tùng há hốc mồm. Đây là sáu cự phách! Thanh niên vung tay một cái đánh bay sáu cự phách, tiểu tử này có lai lịch gì?
Phong Phi Vân sửa sang đầu tóc, nhìn Liễu Duệ Hâm đứng trên cao.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đây là đạo đãi khách của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi sao? Có ti nlà bản công tử lại bắt nàng một lần nữa không? Bạch Nguyệt sứ giả?
Từ khi Phong Phi Vân đánh bại sáu cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo thì Liễu Duệ Hâm mới nhìn thẳng vào hắn.
Mắt Liễu Duệ Hâm tròn xoe như gặp quỷ:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi chưa chết? Ma đầu nhà ngươi sống?
- Nói năng kiểu gì?
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Chúng ta đã lâu không gặp mặt, Bạch Nguyệt sứ giả thấy ta liền kích động vậy sao? Nói chuyện cũng lắp bắp, hay vì . . . Bạch Nguyệt sứ giả luôn thầm mến ta?
- Phi, ta không quen ngươi, hẹn gặp l. . . Không, là không bao giờ gặp lại!
Liễu Duệ Hâm vỗ ngực, thở hắt ra:
- Đúng là chuyện lạ, ma đầu kia lại xuất thế, thiên hạ sắp đại loạn.
Liễu Duệ Hâm biến thành luồng sáng định bỏ trốn, nhưng nàng phát hiện mình không nhúc nhích được. Một bàn tay vịn vai nàng từ bao giờ, tay ấn nhẹ, cơ thể Liễu Duệ Hâm từ trên cao rớt xuống đất.
Liễu Duệ Hâm không chống lại nổi lực lượng này.
Khiến Liễu Duệ Hâm tuyệt vọng là bây giờ nàng là siêu cự phách Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng không chút sức chống đỡ trước ma đầu kia.
Chết rồi, chết chắc.
Phong Phi Vân đứng sau lưng Liễu Duệ Hâm, một tay nhẹ ấn vai nàng, vuốt ve, cảm nhận da mềm mại dưới lớp áo.
Phong Phi Vân thì thầm vào lỗ tai nhỏ xinh:
- Nàng mới nói chúng ta không quen khiến ra rất đau lòng. Ta có nên khiến quan hệ chúng ta càng quen thân không?
Phong Phi Vân nhìn da thịt trắng như tuyết dưới lớp áo, mơ hồ thấy khe rãnh xinh đẹp giữa ngực, đầy đặn mà mềm mại, lộ ra đường nét hình chén ngọc.
Phong Phi Vân cười nói:
- Mật đào chín càng lúc càng càng có hương vị nữ nhân, hấp dẫn hơn nha đầu ngây ngô ngày xưa.
Liễu Duệ Hâm cảm giác khí nóng thở vào tai, thân thể đường cong nhấp nhô run rẩy. Liễu Duệ Hâm biết rõ sự tích phong lưu của ma đầu kia, tội ác chồng chất, gieo tình khắp chốn, lạm tình khắp nơi. Công chúa, thần phi Thần Tấn vương triều cũng có gian tình với hắn. Tiểu tử này không chết trong đại kiếp nạn mười năm trước, hắn lại chạy đến tai họa.
Nếu tin này truyền về Thần Tấn vương triều chắc chắn sẽ khiến nhiều người khủng hoảng, càng kinh khủng hơn năm xưa Tà Hoàng xuất thế.
Vì nghe đồn mười năm trước Tà Hoàng chết vào tay tiểu tử này.
Nhưng Liễu Duệ Hâm không còn là tiểu nha đầu ngày xưa, qua mười năm tu luyện, rèn luyện, tu vi và tâm chí của nàng kiên cường hơn nhiều. Nếu không Liễu Duệ Hâm chẳng làm được Bạch Nguyệt sứ giả, một trong ba đại nhân vật của Nhật Nguyệt tiên giáo.
Liễu Duệ Hâm cắn môi nói:
- Phong đại ma đầu, ta cho ngươi biết, ta đã xuất giá, ngươi tốt nhất đừng đụng vào ta. Nếu không ta sẽ liên hợp các đại thế lực thảo phạt ngươi!
Giọng Phong Phi Vân chứa chất yêu dị:
- A? Xuất giá rồi? Càng tốt, gần đây ta hứng thú với thiếu phụ, hay đêm nay . . .
Ngón tay Phong Phi Vân từ cổ trắng ngần trượt xuống dưới.
Tây Môn Xuy Tiêu đứng từ xa ngó, mở miệng nói:
- Ta luôn cho rằng Phong huynh là một người chính trực, chính nghĩa, cương trực công chính, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ hắn . . . Hắn cùng chung chí hướng với ta. Ha ha ha, thật là gặp mặt tiếc vì gặp muộn, tri kỷ khó cầu.
Huyết Giao, thánh thực quả trợn tròn mắt, chúng nó không ngờ Phong Phi Vân sẽ làm chuyện táng tận thiên lương như vậy. Cô nương đã xuất giá mà Phong Phi Vân không buông tha.
Triệu Minh Tùng suýt rớt cằm dưới đất, vừa kinh vừa sợ. Nam nhân này có lai lịch gì mà hoàn toàn lấn át Bạch Nguyệt sứ giả? Còn sàm sỡ Bạch Nguyệt sứ giả? Hay hắn là đại ma đầu tuyệt thế song nào xuất thế?
Tiêu, tiêu đời, tu vi của đại ma đầu cao như thế, hôm nay sứ giả chạy trời không khỏi nắng.
Liễu Duệ Hâm mếu máo:
- Thật ra ta chưa gả, ngươi tha cho ta đi, nếu không ta méc Diệp sư tỷ là ngươi ăn hiếp ta! Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng tu vi của Diệp sư tỷ đã đến hóa cảnh, trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, chưa chắc ngươi đánh lại sư tỷ!
- Thì ra nàng chưa thành thân, chán chết.
Phong Phi Vân rút tay về, sửa sang lại quần áo, bộ dạng nghiêm túc như thư sinh phong độ phiên phiên.
Trán Tây Môn Xuy Tiêu toát mồ hôi nói:
- Khẩu vị của Phong huynh tuyệt thật.
Tâm tình Phong Phi Vân tốt nên cố ý hù dọa, đùa với Liễu Duệ Hâm chứ hắn không định làm gì nàng.
Liễu Duệ Hâm rất ngạc nhiên, nàng đã thoát nạn?
Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng đi vào cung điện bay trên bầu trời.
Liễu Duệ Hâm hơi sợ đại ma đầu nhưng không dám lơ là, ra lệnh mấy nha hoàn xinh đẹp chuẩn bị trà rượu ngon đưa cho Phong Phi Vân.
Liễu Duệ Hâm còn có ý định khác, nếu ma đầu kia nhìn trúng mấy nha hoàn xinh đẹp không chừng sẽ tha cho nàng.
Phong Phi Vân không thèm nhìn mấy nha hoàn xinh đẹp, hắn bưng ly trà lên, cảm thán rằng:
- Đã qua mười năm, thời gian hanh thật.
Phong Phi Vân nhớ đến ngày xưa rời khỏi Thần Tấn vương triều, thật như chuyện không thể nào ngày hôm qua.
Liễu Duệ Hâm ngồi ở đầu kia cái bàn, mặt gũ xuống, sợi tóc xõa ra, mắt sáng. Liễu Duệ Hâm cục súc bất an, dù sao ngồii đối diện nàng là đại ma đầu, chọc giận hắn sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng.
Phong Phi Vân nói:
- Mười năm trước chúng ta cũng gặp nhau ở ngoài Đồng Lô sơn đúng không? Thật trùng hợp.
Liễu Duệ Hâm cắn môi hồng, hàm răng như một chuỗi trân châu:
- Ma đầu, ngươi đang nhớ chuyện cũ sao?
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta có chuyện khó hiểu. Bây giờ nàng đã là Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo, đại vị cao quyền nặng, tại sao Diệp Ti Loan phái nàng đến Đồng Lô sơn?
Sắc mặt Liễu Duệ Hâm thay đổi, nàng siết chặt nắm tay nghiêm túc nói:
- Gần đây trong Đồng Lô sơn lại xuất hiện dị tượng, nhiều tu sĩ chạy qua. Chắc thần tàng yêu ma lại xuất thế.
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- À, ra là vậy, trở về thật đúng lúc.
Thần tàng yêu ma liên quan thái cổ thần phượng, Mặc Dao Dao nói trong thần tàng có vài giọt tinh huyết đại thánh. Phong Phi Vân nhất định lấy được tinh huyết đại thánh.
thần tàng yêu ma có phải là nơi thái cổ thần phượng ngủ say không? Phong Phi Vân cần đi Đồng Lô sơn điều tra.
- Ngươi định đi Đồng Lô sơn?
Liễu Duệ Hâm đứng dậy, định ngăn cản Phong Phi Vân. Ba đại thế lực Nhật Nguyệt tiên giáo, Đại Long Tự, Thần Tấn vương triều hợp tác phong tỏa Đồng Lô sơn. Trừ tu sĩ của ba thế lực ra không cho phép bất cứ ai nhúng chàm vào thần tàng yêu ma.
Phong Phi Vân vung tay đánh bay sáu cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo. Phong Phi Vân đã khống chế lực lượng, không tổn thương mạng sống của bọn họ.
Triệu Minh Tùng há hốc mồm. Đây là sáu cự phách! Thanh niên vung tay một cái đánh bay sáu cự phách, tiểu tử này có lai lịch gì?
Phong Phi Vân sửa sang đầu tóc, nhìn Liễu Duệ Hâm đứng trên cao.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đây là đạo đãi khách của Nhật Nguyệt tiên giáo các ngươi sao? Có ti nlà bản công tử lại bắt nàng một lần nữa không? Bạch Nguyệt sứ giả?
Từ khi Phong Phi Vân đánh bại sáu cường giả Nhật Nguyệt tiên giáo thì Liễu Duệ Hâm mới nhìn thẳng vào hắn.
Mắt Liễu Duệ Hâm tròn xoe như gặp quỷ:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi chưa chết? Ma đầu nhà ngươi sống?
- Nói năng kiểu gì?
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Chúng ta đã lâu không gặp mặt, Bạch Nguyệt sứ giả thấy ta liền kích động vậy sao? Nói chuyện cũng lắp bắp, hay vì . . . Bạch Nguyệt sứ giả luôn thầm mến ta?
- Phi, ta không quen ngươi, hẹn gặp l. . . Không, là không bao giờ gặp lại!
Liễu Duệ Hâm vỗ ngực, thở hắt ra:
- Đúng là chuyện lạ, ma đầu kia lại xuất thế, thiên hạ sắp đại loạn.
Liễu Duệ Hâm biến thành luồng sáng định bỏ trốn, nhưng nàng phát hiện mình không nhúc nhích được. Một bàn tay vịn vai nàng từ bao giờ, tay ấn nhẹ, cơ thể Liễu Duệ Hâm từ trên cao rớt xuống đất.
Liễu Duệ Hâm không chống lại nổi lực lượng này.
Khiến Liễu Duệ Hâm tuyệt vọng là bây giờ nàng là siêu cự phách Thiên Mệnh đệ bát trọng nhưng không chút sức chống đỡ trước ma đầu kia.
Chết rồi, chết chắc.
Phong Phi Vân đứng sau lưng Liễu Duệ Hâm, một tay nhẹ ấn vai nàng, vuốt ve, cảm nhận da mềm mại dưới lớp áo.
Phong Phi Vân thì thầm vào lỗ tai nhỏ xinh:
- Nàng mới nói chúng ta không quen khiến ra rất đau lòng. Ta có nên khiến quan hệ chúng ta càng quen thân không?
Phong Phi Vân nhìn da thịt trắng như tuyết dưới lớp áo, mơ hồ thấy khe rãnh xinh đẹp giữa ngực, đầy đặn mà mềm mại, lộ ra đường nét hình chén ngọc.
Phong Phi Vân cười nói:
- Mật đào chín càng lúc càng càng có hương vị nữ nhân, hấp dẫn hơn nha đầu ngây ngô ngày xưa.
Liễu Duệ Hâm cảm giác khí nóng thở vào tai, thân thể đường cong nhấp nhô run rẩy. Liễu Duệ Hâm biết rõ sự tích phong lưu của ma đầu kia, tội ác chồng chất, gieo tình khắp chốn, lạm tình khắp nơi. Công chúa, thần phi Thần Tấn vương triều cũng có gian tình với hắn. Tiểu tử này không chết trong đại kiếp nạn mười năm trước, hắn lại chạy đến tai họa.
Nếu tin này truyền về Thần Tấn vương triều chắc chắn sẽ khiến nhiều người khủng hoảng, càng kinh khủng hơn năm xưa Tà Hoàng xuất thế.
Vì nghe đồn mười năm trước Tà Hoàng chết vào tay tiểu tử này.
Nhưng Liễu Duệ Hâm không còn là tiểu nha đầu ngày xưa, qua mười năm tu luyện, rèn luyện, tu vi và tâm chí của nàng kiên cường hơn nhiều. Nếu không Liễu Duệ Hâm chẳng làm được Bạch Nguyệt sứ giả, một trong ba đại nhân vật của Nhật Nguyệt tiên giáo.
Liễu Duệ Hâm cắn môi nói:
- Phong đại ma đầu, ta cho ngươi biết, ta đã xuất giá, ngươi tốt nhất đừng đụng vào ta. Nếu không ta sẽ liên hợp các đại thế lực thảo phạt ngươi!
Giọng Phong Phi Vân chứa chất yêu dị:
- A? Xuất giá rồi? Càng tốt, gần đây ta hứng thú với thiếu phụ, hay đêm nay . . .
Ngón tay Phong Phi Vân từ cổ trắng ngần trượt xuống dưới.
Tây Môn Xuy Tiêu đứng từ xa ngó, mở miệng nói:
- Ta luôn cho rằng Phong huynh là một người chính trực, chính nghĩa, cương trực công chính, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ hắn . . . Hắn cùng chung chí hướng với ta. Ha ha ha, thật là gặp mặt tiếc vì gặp muộn, tri kỷ khó cầu.
Huyết Giao, thánh thực quả trợn tròn mắt, chúng nó không ngờ Phong Phi Vân sẽ làm chuyện táng tận thiên lương như vậy. Cô nương đã xuất giá mà Phong Phi Vân không buông tha.
Triệu Minh Tùng suýt rớt cằm dưới đất, vừa kinh vừa sợ. Nam nhân này có lai lịch gì mà hoàn toàn lấn át Bạch Nguyệt sứ giả? Còn sàm sỡ Bạch Nguyệt sứ giả? Hay hắn là đại ma đầu tuyệt thế song nào xuất thế?
Tiêu, tiêu đời, tu vi của đại ma đầu cao như thế, hôm nay sứ giả chạy trời không khỏi nắng.
Liễu Duệ Hâm mếu máo:
- Thật ra ta chưa gả, ngươi tha cho ta đi, nếu không ta méc Diệp sư tỷ là ngươi ăn hiếp ta! Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng tu vi của Diệp sư tỷ đã đến hóa cảnh, trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt tiên giáo, chưa chắc ngươi đánh lại sư tỷ!
- Thì ra nàng chưa thành thân, chán chết.
Phong Phi Vân rút tay về, sửa sang lại quần áo, bộ dạng nghiêm túc như thư sinh phong độ phiên phiên.
Trán Tây Môn Xuy Tiêu toát mồ hôi nói:
- Khẩu vị của Phong huynh tuyệt thật.
Tâm tình Phong Phi Vân tốt nên cố ý hù dọa, đùa với Liễu Duệ Hâm chứ hắn không định làm gì nàng.
Liễu Duệ Hâm rất ngạc nhiên, nàng đã thoát nạn?
Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng đi vào cung điện bay trên bầu trời.
Liễu Duệ Hâm hơi sợ đại ma đầu nhưng không dám lơ là, ra lệnh mấy nha hoàn xinh đẹp chuẩn bị trà rượu ngon đưa cho Phong Phi Vân.
Liễu Duệ Hâm còn có ý định khác, nếu ma đầu kia nhìn trúng mấy nha hoàn xinh đẹp không chừng sẽ tha cho nàng.
Phong Phi Vân không thèm nhìn mấy nha hoàn xinh đẹp, hắn bưng ly trà lên, cảm thán rằng:
- Đã qua mười năm, thời gian hanh thật.
Phong Phi Vân nhớ đến ngày xưa rời khỏi Thần Tấn vương triều, thật như chuyện không thể nào ngày hôm qua.
Liễu Duệ Hâm ngồi ở đầu kia cái bàn, mặt gũ xuống, sợi tóc xõa ra, mắt sáng. Liễu Duệ Hâm cục súc bất an, dù sao ngồii đối diện nàng là đại ma đầu, chọc giận hắn sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng.
Phong Phi Vân nói:
- Mười năm trước chúng ta cũng gặp nhau ở ngoài Đồng Lô sơn đúng không? Thật trùng hợp.
Liễu Duệ Hâm cắn môi hồng, hàm răng như một chuỗi trân châu:
- Ma đầu, ngươi đang nhớ chuyện cũ sao?
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta có chuyện khó hiểu. Bây giờ nàng đã là Bạch Nguyệt sứ giả của Nhật Nguyệt tiên giáo, đại vị cao quyền nặng, tại sao Diệp Ti Loan phái nàng đến Đồng Lô sơn?
Sắc mặt Liễu Duệ Hâm thay đổi, nàng siết chặt nắm tay nghiêm túc nói:
- Gần đây trong Đồng Lô sơn lại xuất hiện dị tượng, nhiều tu sĩ chạy qua. Chắc thần tàng yêu ma lại xuất thế.
Phong Phi Vân nheo mắt nói:
- À, ra là vậy, trở về thật đúng lúc.
Thần tàng yêu ma liên quan thái cổ thần phượng, Mặc Dao Dao nói trong thần tàng có vài giọt tinh huyết đại thánh. Phong Phi Vân nhất định lấy được tinh huyết đại thánh.
thần tàng yêu ma có phải là nơi thái cổ thần phượng ngủ say không? Phong Phi Vân cần đi Đồng Lô sơn điều tra.
- Ngươi định đi Đồng Lô sơn?
Liễu Duệ Hâm đứng dậy, định ngăn cản Phong Phi Vân. Ba đại thế lực Nhật Nguyệt tiên giáo, Đại Long Tự, Thần Tấn vương triều hợp tác phong tỏa Đồng Lô sơn. Trừ tu sĩ của ba thế lực ra không cho phép bất cứ ai nhúng chàm vào thần tàng yêu ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.