Chương 1835: Đạo thánh linh. (1)
Cửu Đương Gia
02/09/2015
Phong Phi Vân hỏi:
- Nàng đã có thể khống chế thuyền cổ bạch ngọc này?
Đông Phương Kính Nguyệt ngồi đói diện Phong Phi Vân, váy dài giày cổ, thánh khiết đoan trang, tóc dài rũ xuống. Sợi tóc rơi trên thuyền nhỏ, rơi xuống mặt nước gợn sóng.
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt sáng trong xinh đẹp, ngước rèm mì. Sương mù trên sông, thanh âm tuyệt vời như tiếng trời.
Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng nói:
- Chỉ khống chế được một phần lực lượng rất nhỏ, không bằng một phần vạn lực lượng Bạch Ngọc tiên thuyền.
Phong Phi Vân nắm giữ rất ít về Thanh Đồng cổ thuyền, hắn chỉ có thể lợi dụng Thanh Đồng cổ thuyền chạy trốn nhanh, xuyên qua hư không. Bất cứ bình chướng không gian nào trong thiên địa đều không thể ngăn cản Thanh Đồng cổ thuyền.
Còn về năng lực khác của Thanh Đồng cổ thuyền thì Phong Phi Vân không khống chế được, hắn cũng không biết làm sao khống chế nó.
Đông Phương Kính Nguyệt lại nói:
- Bây giờ ta chỉ mới điều khiển được lực lượng thời gian của Bạch Ngọc tiên thuyền.
Phong Phi Vân lặp lại:
- Lực lượng thời gian?
- Ví dụ . . .
Đông Phương Kính Nguyệt nhắm mắt, trán sinh ra đốm sáng nhỏ. Thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền càng chậm, chậm dần.
Ban đầu Bạch Ngọc tiên thuyền chậm gấp hai bên ngoài rồi gấp ba . . . Gấp bốn . . . Gấp bảy . . . Gấp mười lần . . . Gấp hai mươi lần . . . Cuối cùng đến gấp tám mươi bảy lần.
Phong Phi Vân giật mình, hắn không ngờ trên đời tồn tại năng lực đáng sợ như thế, khống chế dòng chảy thời gian.
Phong Phi Vân nhìn bên ngoài Bạch Ngọc tiên thuyền. Các thuyền trên đăng thiên hà như đứng lặng, người trên thuyền không nhúc nhích, linh thú bay trên bầu trời khựng giữa không trung, di chuyển như ốc sên bò. Thật ra bọn họ có nhúc nhích nhưng rất chậm, chậm đến nỗi chỉ bằng một phần tám mươi bảy phần trăm tốc độ bình thường, cho cảm giác như đứng im không nhúc nhích.
Không phải bọn họ trở nên chậm chạp, tốc độ của bọn họ vẫn bình thường. Là do thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền biến chậm tạo thành ảo giác như thế.
Bên ngoài và bên trong Bạch Ngọc tiên thuyền như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mao Ô Quy thấy rộng biết nhiều nhưng vẫn giật mình kêu lên:
- Trời, quá kinh khủng, điều này nghĩa là tu luyện trong Bạch Ngọc tiên thuyền tám mươi bảy năm ở bên ngoàgi mới qua một năm?
Mao Ô Quy muốn ở lì trong Bạch Ngọc tiên thuyền mãi mãi.
Bỏa địa tu luyện gì đó trong thiên hạ không thể so sánh với Bạch Ngọc tiên thuyền.
- Đúng là thế.
Đông Phương Kính Nguyệt mở mắt ra:
- Bây giờ ta có thể điều khiển thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền chậm hơn gấp tám mươi bảy lần, nhanh hơn gấp tám ngàn bảy trăm vạn lần.
Phong Phi Vân giật mình:
- Thời gian tăng nhanh hơn gấp tám ngàn bảy trăm vạn lần? Vậy chẳng phải là ở trên Bạch Ngọc tiên thuyền một phút mất đi một trăm năm tuổi thọ? Nếu nhốt chết một thánh linh trên Bạch Ngọc tiên thuyền, chỉ cần qua một ngày là thánh linh sẽ chết già trên thuyền.
Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói:
- Về mặt lý luận thì không sai. Theo tu vi của ta tăng lên, mức độ vượt thời gian liên tục tăng trưởng. Ban đầu lúc ta có được Bạch Ngọc tiên thuyền chỉ có thể khống chế thời gian chậm gấp ba, tăng nhanh gấp ba trăm vạn lần.
Mao Ô Quy, Huyết Giao xoa tay, chảy nước miếng. Thánh linh dụng cụ gì đó so với Bạch Ngọc tiên thuyền đều là rác rưởi.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Dù thả chậm thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền nhưng sức sống của chúng ta cũng sẽ biến mất như thường. Ngươi tu luyện tám trăm bảy mươi năm trên Bạch Ngọc tiên thuyền, tuổi thọ chảy mất tám trăm bảy mươi năm, tu sĩ bên ngoài Bạch Ngọc tiên thuyền mới qua mười năm. Trên đời không có đường tắt, muốn có được thì phải trả giá.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Nàng đừng tùy tiện sử dụng Bạch Ngọc tiên thuyền tu luyện, cái này chẳng khác nào đốt tuổi thọ tăng cao tu vi.
Mao Ô Quy nói:
- Ngẫu nhiên sử dụng thì được, khiến người tăng cao tu vi trong thời gian ngắn. Tiện lợi không đơn giản là nâng cao tu vi, ví dụ tế luyện linh khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền. Bên ngoài cần mấy trăm năm mới khiến một linh khí sinh ra linh tính. Tế luyện linh khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền chỉ cần vài năm là sinh ra linh tính, luyện đan, luyện khí, bồi dưỡng linh dược, nuôi chiến thú đều sẽ thay đổi nhanh. Má ơi, đúng là đồ tốt.
Phong Phi Vân lạnh lùng cười:
- Hay ném ngươi ở trên thuyền bồi dưỡng mấy trăm năm?
Mặt Mao Ô Quy xanh mét, vội đi chèo thuyền.
Lời Mao Ô Quy nói nhắc nhở Phong Phi Vân. Bồi dưỡng linh dược, luyện đan, luyện khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền đúng là con đường tắt. Nhưng Mao Ô Quy nghĩ ra được chuyện này thì Đông Phương Kính Nguyệt thông minh cũng nghĩ tới.
Có lẽ Đông Phương Kính Nguyệt đã bồi dưỡng nhiều linh dược trên Bạch Ngọc tiên thuyền, nhưng bây giờ nàng thu nhỏ thuyền, chỉ hiện một góc nhỏ nên không thấy nàng nuôi dưỡng những thứ gì.
Bạch Ngọc tiên thuyền ghê gớm, chờ khi tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt mạnh hơn nữa, có đủ tài nguyên thì chỉ cần vài ngày sẽ dựng dục ra một gốc bảo dược vạn năm.
Chỉ cần một tháng có thể nuôi ra một đám linh thú Vũ Hóa cảnh.
Một năm có thể thành công luyện chế thánh linh dụng cụ. Với điều kiện là tìm ra tài liệu thánh tính, linh hồn linh thạch.
Đây mới chỉ là một loại năng lực trong Bạch Ngọc tiên thuyền.
Thanh Đồng cổ thuyền và Bạch Ngọc tiên thuyền là thần vật cùng đẳng cấp. Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt chơi trên đăng thiên hà, sau khi về Oa Hậu miếu hắn vội vàng khai quật lực lượng của Thanh Đồng cổ thuyền.
Nhưng mặc cho Phong Phi Vân thăm dò cỡ nào cũng không thể tìm ra Thanh Đồng cổ thuyền có năng lực gì khác. Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền càng mau hơn, Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc cũng bị nó bỏ xa.
Một tháng nay Phong Phi Vân ban ngày ngồi ở luyện thạch đài quan sát ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, tham ngộ đạo. Ban đêm Phong Phi Vân nghiên cứu Thanh Đồng cổ thuyền. Hiên Viên Nhất Nhất có đến tìm hai lần, thấy Phong Phi Vân bận ngộ đạo thì nàng lặng lẽ rời đi.
Qua một tháng tham ngộ Phong Phi Vân hiểu sâu hơn đạo của Oa Hậu Đại Thánh vài phần, cơ thể thêm một khối xương phượng, tổng cộng là hai trăm lẻ bốn khối.
Trong giấc mơ kiếp trước Phong Phi Vân chỉ tu luyện ra hai trăm lẻ sáu khối phượng cốt, lúc ấy cảnh giới của hắn đã đến Vũ Hóa đệ cửu trọng.
Hiện giờ tu vi của Phong Phi Vân chỉ miễn cưỡng đối kháng lại bán thánh Vũ Hóa đệ thất trọng, nhưng hắn đã tu luyện ra hai trăm lẻ bốn khối phượng cốt. Nghĩa là tư chất của Phong Phi Vân cao hơn trong mơ, tiềm lực lớn hơn.
Số lượng phượng cốt đại biểu độ mạnh cơ thể, thể chất mạnh yếu chứ không đại biểu tu vi.
Phong Phi Vân tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh đã gần hết, hầu như hoàn toàn hiểu thấu. Dù Phong Phi Vân có tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh tiếp cũng khó được đến dẫn dắt gì.
Dù sao đó chỉ là một cái bóng của Oa Hậu Đại Thánh, ẩn chứa đạo không bằng một phần ngàn vạn. Trừ phi tìm ra ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh khác, nếu không Phong Phi Vân lĩnh ngộ đạo của Oa Hậu Đại Thánh chỉ có bấy nhiêu.
- Nàng đã có thể khống chế thuyền cổ bạch ngọc này?
Đông Phương Kính Nguyệt ngồi đói diện Phong Phi Vân, váy dài giày cổ, thánh khiết đoan trang, tóc dài rũ xuống. Sợi tóc rơi trên thuyền nhỏ, rơi xuống mặt nước gợn sóng.
Mắt Đông Phương Kính Nguyệt sáng trong xinh đẹp, ngước rèm mì. Sương mù trên sông, thanh âm tuyệt vời như tiếng trời.
Đông Phương Kính Nguyệt dịu dàng nói:
- Chỉ khống chế được một phần lực lượng rất nhỏ, không bằng một phần vạn lực lượng Bạch Ngọc tiên thuyền.
Phong Phi Vân nắm giữ rất ít về Thanh Đồng cổ thuyền, hắn chỉ có thể lợi dụng Thanh Đồng cổ thuyền chạy trốn nhanh, xuyên qua hư không. Bất cứ bình chướng không gian nào trong thiên địa đều không thể ngăn cản Thanh Đồng cổ thuyền.
Còn về năng lực khác của Thanh Đồng cổ thuyền thì Phong Phi Vân không khống chế được, hắn cũng không biết làm sao khống chế nó.
Đông Phương Kính Nguyệt lại nói:
- Bây giờ ta chỉ mới điều khiển được lực lượng thời gian của Bạch Ngọc tiên thuyền.
Phong Phi Vân lặp lại:
- Lực lượng thời gian?
- Ví dụ . . .
Đông Phương Kính Nguyệt nhắm mắt, trán sinh ra đốm sáng nhỏ. Thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền càng chậm, chậm dần.
Ban đầu Bạch Ngọc tiên thuyền chậm gấp hai bên ngoài rồi gấp ba . . . Gấp bốn . . . Gấp bảy . . . Gấp mười lần . . . Gấp hai mươi lần . . . Cuối cùng đến gấp tám mươi bảy lần.
Phong Phi Vân giật mình, hắn không ngờ trên đời tồn tại năng lực đáng sợ như thế, khống chế dòng chảy thời gian.
Phong Phi Vân nhìn bên ngoài Bạch Ngọc tiên thuyền. Các thuyền trên đăng thiên hà như đứng lặng, người trên thuyền không nhúc nhích, linh thú bay trên bầu trời khựng giữa không trung, di chuyển như ốc sên bò. Thật ra bọn họ có nhúc nhích nhưng rất chậm, chậm đến nỗi chỉ bằng một phần tám mươi bảy phần trăm tốc độ bình thường, cho cảm giác như đứng im không nhúc nhích.
Không phải bọn họ trở nên chậm chạp, tốc độ của bọn họ vẫn bình thường. Là do thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền biến chậm tạo thành ảo giác như thế.
Bên ngoài và bên trong Bạch Ngọc tiên thuyền như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mao Ô Quy thấy rộng biết nhiều nhưng vẫn giật mình kêu lên:
- Trời, quá kinh khủng, điều này nghĩa là tu luyện trong Bạch Ngọc tiên thuyền tám mươi bảy năm ở bên ngoàgi mới qua một năm?
Mao Ô Quy muốn ở lì trong Bạch Ngọc tiên thuyền mãi mãi.
Bỏa địa tu luyện gì đó trong thiên hạ không thể so sánh với Bạch Ngọc tiên thuyền.
- Đúng là thế.
Đông Phương Kính Nguyệt mở mắt ra:
- Bây giờ ta có thể điều khiển thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền chậm hơn gấp tám mươi bảy lần, nhanh hơn gấp tám ngàn bảy trăm vạn lần.
Phong Phi Vân giật mình:
- Thời gian tăng nhanh hơn gấp tám ngàn bảy trăm vạn lần? Vậy chẳng phải là ở trên Bạch Ngọc tiên thuyền một phút mất đi một trăm năm tuổi thọ? Nếu nhốt chết một thánh linh trên Bạch Ngọc tiên thuyền, chỉ cần qua một ngày là thánh linh sẽ chết già trên thuyền.
Đông Phương Kính Nguyệt gật đầu, nói:
- Về mặt lý luận thì không sai. Theo tu vi của ta tăng lên, mức độ vượt thời gian liên tục tăng trưởng. Ban đầu lúc ta có được Bạch Ngọc tiên thuyền chỉ có thể khống chế thời gian chậm gấp ba, tăng nhanh gấp ba trăm vạn lần.
Mao Ô Quy, Huyết Giao xoa tay, chảy nước miếng. Thánh linh dụng cụ gì đó so với Bạch Ngọc tiên thuyền đều là rác rưởi.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Dù thả chậm thời gian trong Bạch Ngọc tiên thuyền nhưng sức sống của chúng ta cũng sẽ biến mất như thường. Ngươi tu luyện tám trăm bảy mươi năm trên Bạch Ngọc tiên thuyền, tuổi thọ chảy mất tám trăm bảy mươi năm, tu sĩ bên ngoài Bạch Ngọc tiên thuyền mới qua mười năm. Trên đời không có đường tắt, muốn có được thì phải trả giá.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Nàng đừng tùy tiện sử dụng Bạch Ngọc tiên thuyền tu luyện, cái này chẳng khác nào đốt tuổi thọ tăng cao tu vi.
Mao Ô Quy nói:
- Ngẫu nhiên sử dụng thì được, khiến người tăng cao tu vi trong thời gian ngắn. Tiện lợi không đơn giản là nâng cao tu vi, ví dụ tế luyện linh khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền. Bên ngoài cần mấy trăm năm mới khiến một linh khí sinh ra linh tính. Tế luyện linh khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền chỉ cần vài năm là sinh ra linh tính, luyện đan, luyện khí, bồi dưỡng linh dược, nuôi chiến thú đều sẽ thay đổi nhanh. Má ơi, đúng là đồ tốt.
Phong Phi Vân lạnh lùng cười:
- Hay ném ngươi ở trên thuyền bồi dưỡng mấy trăm năm?
Mặt Mao Ô Quy xanh mét, vội đi chèo thuyền.
Lời Mao Ô Quy nói nhắc nhở Phong Phi Vân. Bồi dưỡng linh dược, luyện đan, luyện khí trên Bạch Ngọc tiên thuyền đúng là con đường tắt. Nhưng Mao Ô Quy nghĩ ra được chuyện này thì Đông Phương Kính Nguyệt thông minh cũng nghĩ tới.
Có lẽ Đông Phương Kính Nguyệt đã bồi dưỡng nhiều linh dược trên Bạch Ngọc tiên thuyền, nhưng bây giờ nàng thu nhỏ thuyền, chỉ hiện một góc nhỏ nên không thấy nàng nuôi dưỡng những thứ gì.
Bạch Ngọc tiên thuyền ghê gớm, chờ khi tu vi của Đông Phương Kính Nguyệt mạnh hơn nữa, có đủ tài nguyên thì chỉ cần vài ngày sẽ dựng dục ra một gốc bảo dược vạn năm.
Chỉ cần một tháng có thể nuôi ra một đám linh thú Vũ Hóa cảnh.
Một năm có thể thành công luyện chế thánh linh dụng cụ. Với điều kiện là tìm ra tài liệu thánh tính, linh hồn linh thạch.
Đây mới chỉ là một loại năng lực trong Bạch Ngọc tiên thuyền.
Thanh Đồng cổ thuyền và Bạch Ngọc tiên thuyền là thần vật cùng đẳng cấp. Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt chơi trên đăng thiên hà, sau khi về Oa Hậu miếu hắn vội vàng khai quật lực lượng của Thanh Đồng cổ thuyền.
Nhưng mặc cho Phong Phi Vân thăm dò cỡ nào cũng không thể tìm ra Thanh Đồng cổ thuyền có năng lực gì khác. Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền càng mau hơn, Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc cũng bị nó bỏ xa.
Một tháng nay Phong Phi Vân ban ngày ngồi ở luyện thạch đài quan sát ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, tham ngộ đạo. Ban đêm Phong Phi Vân nghiên cứu Thanh Đồng cổ thuyền. Hiên Viên Nhất Nhất có đến tìm hai lần, thấy Phong Phi Vân bận ngộ đạo thì nàng lặng lẽ rời đi.
Qua một tháng tham ngộ Phong Phi Vân hiểu sâu hơn đạo của Oa Hậu Đại Thánh vài phần, cơ thể thêm một khối xương phượng, tổng cộng là hai trăm lẻ bốn khối.
Trong giấc mơ kiếp trước Phong Phi Vân chỉ tu luyện ra hai trăm lẻ sáu khối phượng cốt, lúc ấy cảnh giới của hắn đã đến Vũ Hóa đệ cửu trọng.
Hiện giờ tu vi của Phong Phi Vân chỉ miễn cưỡng đối kháng lại bán thánh Vũ Hóa đệ thất trọng, nhưng hắn đã tu luyện ra hai trăm lẻ bốn khối phượng cốt. Nghĩa là tư chất của Phong Phi Vân cao hơn trong mơ, tiềm lực lớn hơn.
Số lượng phượng cốt đại biểu độ mạnh cơ thể, thể chất mạnh yếu chứ không đại biểu tu vi.
Phong Phi Vân tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh đã gần hết, hầu như hoàn toàn hiểu thấu. Dù Phong Phi Vân có tham ngộ ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh tiếp cũng khó được đến dẫn dắt gì.
Dù sao đó chỉ là một cái bóng của Oa Hậu Đại Thánh, ẩn chứa đạo không bằng một phần ngàn vạn. Trừ phi tìm ra ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh khác, nếu không Phong Phi Vân lĩnh ngộ đạo của Oa Hậu Đại Thánh chỉ có bấy nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.