Chương 520: Đệ nhất mãnh nam.
Cửu Đương Gia
25/06/2015
Người nào?
Tiếng cười trong cổ miếu dừng lại, trong đó một tên chữ huyền bay ra, áo bào tím gia thân, trên áo bào có hình bàn long, tay cầm cản thi linh sinh ra sóng âm khiếp người.
Phốc!
Phong Phi Vân điểm một ngón tay ra, cản thi linh màu đen tan nát, một đạo hắc quang bay xuyên qua tên đệ tử chữ huyền này, một đạo huyết kiếm bay xuyên qua ngực của hắn.
Qua trong giây lát, thi thể liền té trên mặt đất.
Phong Phi Vân đi nhanh về phía trước, trận pháp bên ngoài bị đạp nát, căn bản không ngăn được bước chân của hắn.
- Tu sĩ phương nào, xưng tên đi!
- Dám giết đệ tử Tử Minh thi động, ăn tim hùm gan báo sao?
...
Lại có bốn nam tử áo bào túm bay ra, cả đám sắc mặt trắng bệch, chung quanh thân thể có u hỏa màu lam hiện ra, bọn họ từ trên cao nhìn xuống Phong Phi Vân, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Tiểu tử xuất hiện ở đâu, dám đối nghịch với Tử Minh thi động?
Sau lưng bốn tên đệ tử này đều là chiến thi mạnh mẽ, có chút băng tinh đầy người, có lôi điện gia thân, có lân phiến bao phủ toàn thân, trên mặt có hỏa diễm hừng hực.
Phong Phi Vân không nói bất cứ câu nào, trực tiếp vượt qua...
Phốc, phốc, phốc...
Phong Phi Vân đi qua, bốn nam tử áo tím nằm trong vũng máu, mi tâm bị kiếm chỉ xuyên thủng, những chiến thi này vỡ vụn, huyết nhục bay tứ tung, chỉ còn có từng tòa thi cung, tự động bay vào giới linh thạch của Phong Phi Vân.
Bành!
Phong Phi Vân một cước đá văng ra khỏi cổ miếu, hai cánh cửa bay ra ngoài, có kim loại sáng bóng hiển hiện trên cánh cửa, giống như hai khối thiết bản kim loại.
Bành! Bành!
Toàn thân băng tinh, tóc băng thi tái nhợt bay ra, đánh ra hai quyền, hai cánh cửa tan nát.
Diện mục băng thi dữ tợn, mặc chiến bào màu tím, một quyền đánh ra mang theo xu thế mạnh mẽ, trên tay còn có một cầm quả cầu, đây là một quyền tương đương với tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, có xu thế long hổ khai thiên tích địa.
Oanh!
Phong Phi Vân duỗi một tay ra, trên bàn tay có ngàn vạn vân hà, ngũ thải quang hoa cùng tồn tại, trực tiếp đánh ra một quyền vào băng thi, cơ hồ tất cả khối băng đều bị bóp nát, thừa nhận mấy trăm ngàn cân lực, thân thể không chút sứt mẻ.
Răng rắc!
Cánh tay băng thi bị Phong Phi Vân bóp nát, xương cốt vỡ vụn, bị Phong Phi Vân đánh bay ra ngoài, đụng vào cây cột.
Hắn đã bước một đi vào trong cổ miếu.
Một tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, lập tức kinh động ba tên đệ tử chữ địa, đầu cánh tay của băng thi bị đánh nát, rốt cuộc là nhân vật cấp bậc gì?
Trong lòng Đàm Thiên, Diêu Kính Việt, La Hoành hoảng sợ, rất sợ có tiền bối cao nhân xuất hiện ở đây.
Trong cổ miếu này đã từ lâu không có người quét dọn qua, năm tháng dằng dặc, thời gian trôi qua, tám tượng phật bên trong đã đầy tro bụi, bị gió tuyết ăn mòn nhiều năm nên đã mục nát.
Trong cổ miếu có một phật đăng đang cháy, dầu thắp bên trong mới được rót vào.
- Ta nói là nhân vật nào, không ngờ là tiểu tử miệng còn hôi sữa.
Đàm Thiên yên lòng, tới đây chỉ là một thiếu niên Thần Cơ đại viên mãn, căn bản không đủ gây sợ.
- Mặc nho bào màu trắng, xem ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!
La Hoành gọi băng thi trở về, một đạo huyết mạch trên ngón tay chảy ra, rót vào trong người băng thi, cánh tay bị đứt đã mọc ra.
- Vạn Tượng Tháp hiện tại đang giao phong với tà tông, chẳng lẽ còn muốn chọc thêm Tử Minh thi động sao!
Đàm Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không có đặt Phong Phi Vân vào mắt, một Thần Cơ đại viên mãn cũng bỏ đi, Bách Tháp Bảng bài danh phía trên đều là Thiên Mệnh Cảnh cả.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chung quanh, phát hiện Tô Huyết đang bị trói ở góc điện, nàng bị buộc lên trên phật trụ, đang vận toàn lực chống cự thi độc, chỉ hơi nhìn Phong Phi Vân và nhắm mắt lại.
Cũng không biết vì sao nàng mừng rỡ vì nhìn thấy Phong Phi Vân hay là tức giận hắn tới chậm.
Đây là Tô Huyết, mặc dù lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, bị người ta trói lại vẫn lãnh khốc vô tình như cũ.
Trên người nàng hắc y, có nhiều vết rách, có xuân quang tiết ra, nhưng mà nàng lại không quan tâm, vẫn chống cự thi độc như trước, ý định trong thời gian ngắn nhất khôi phục tu vị đỉnh phong.
Đám người Tử Minh thi động tuy không phải người tốt, định ngấp nghé thân thể của nàng, muốn chiếm lấy nàng, nhưng mà Phong Phi Vân lại là người tốt?
Trong mắt của nàng còn tệ hơn thế.
Phong Phi Vân đã nhìn thấy bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hắn có cảm giác như mình hình như thiếu nợ nàng rất nhiều tiền, nếu không phải nàng là muội muội của Tô Quân, Phong Phi Vân hiện tại đã quay đầu rời đi.
- Nói nhảm với hắn làm cái gì? Làm thịt tiểu tử này, sau đó chúng ta tiếp tục khoái hoạt!
Diêu Kính Việt đã sớm không nhịn được, tế kiếm gỗ đào ra, kiếm gỗ đào màu trắng đã nhuộm đỏ thi huyết.
Hắn tế Cản Thi Thuật ra, kiếm gỗ đào vung lên, một đám thi quang bắn ra, một huyết thi không biết bắn ra từ nơi nào.
Huyết thi này cao chừng ba mét, làn da toàn thân rách nát, huyết nhục mơ hồ, trên đầu lâu huyết nhục đã thối rữa sạch, chỉ hiện ra đầu lâu màu trắng.
Đây là lão thi ngàn năm, đào ra từ quốc gia cổ, từng là một cường giả tuyệt đỉnh của một tộc.
Thi thể bị chở về Tử Minh thi động, đã bị ngâm trong huyết trì, dùng máu trong huyết trì luyện thành huyết thi, thức tỉnh một tia thần trí của nó, sau đó lại bị luyện hóa thành chiến thi.
Chiến lực có thể so với Thiên Mệnh nhất trọng.
Huyết vụ lượn lờ quanh người huyết thi, trong cặp mắt bắn ra hào quang đỏ ửng, hóa thành huyết quang, bổ nhào qua phía Phong Phi Vân.
Lực lượng huyết thi vô cùng khủng bố, công kích Phong Phi Vân tám lần, mỗi một lần khiến mặt đất run lên.
Ba!
Phong Phi Vân hoàn thành thay máu lần thứ tư của Bất Tử Phượng Hoàng Thân, cường độ thân thể đáng sợ bực nào, đã có thể so với phượng hoàng con, cho dù huyết thi có được thân thể kim cương bất hoại, cũng bị hắn đánh trúng chín chưởng và xuất hiện ba vết rách, thi thể sắp vỡ vụn ra.
Diêu Kính Việt hoảng sợ không dứt, liền tranh thủ gọi huyết thi trở về, sợ hãi bị tên thanh niên này đánh phế.
Một chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng đối với đệ tử chữ địa mà nói, thập phần khó được, còn trân quý hơn tính mạng của bọn họ nhiều.
Thiếu niên này là mãnh nhân, không ngờ tay không có thể đả thương huyết thi và băng thi, cường độ thân thể quá biến thái.
- Đạo hữu, ngươi rốt cuộc là ai?
Thái độ của Đàm Thiên không còn cuồng ngạo như trước nữa, bởi vì đối thủ quá cường đại.
Phong Phi Vân nói:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, ta chính là Phong Phi Vân.
- Khó trách thân thể cường hoành như vậy, thì ra là danh nhân Vạn Tượng Tháp!
Diêu Kính Việt nói thầm một câu
- Sẽ không thật có thể ngự nữ chín ngày chín đêm a!
Vốn Diêu Kính Việt là đánh chết cũng không tin, trên đời này có người mạnh như thế, nhưng mà bây giờ lại hơi tin rồi.
Đàm Thiên cùng La Hoành hít một hơi lãnh khí, liếc nhau, Đàm Thiên nói:
- Thì ra là yêu ma chi tử, khó trách cường đại như thế, chúng ta bội phục.
- Đã sớm nghe nói yêu ma chi tử là cao nhân đạo này, cô gái này hôm nay tặng cho ngươi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàn, chúng ta sẽ không quấy rầy.
La Hoành nói.
Tiếng cười trong cổ miếu dừng lại, trong đó một tên chữ huyền bay ra, áo bào tím gia thân, trên áo bào có hình bàn long, tay cầm cản thi linh sinh ra sóng âm khiếp người.
Phốc!
Phong Phi Vân điểm một ngón tay ra, cản thi linh màu đen tan nát, một đạo hắc quang bay xuyên qua tên đệ tử chữ huyền này, một đạo huyết kiếm bay xuyên qua ngực của hắn.
Qua trong giây lát, thi thể liền té trên mặt đất.
Phong Phi Vân đi nhanh về phía trước, trận pháp bên ngoài bị đạp nát, căn bản không ngăn được bước chân của hắn.
- Tu sĩ phương nào, xưng tên đi!
- Dám giết đệ tử Tử Minh thi động, ăn tim hùm gan báo sao?
...
Lại có bốn nam tử áo bào túm bay ra, cả đám sắc mặt trắng bệch, chung quanh thân thể có u hỏa màu lam hiện ra, bọn họ từ trên cao nhìn xuống Phong Phi Vân, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Tiểu tử xuất hiện ở đâu, dám đối nghịch với Tử Minh thi động?
Sau lưng bốn tên đệ tử này đều là chiến thi mạnh mẽ, có chút băng tinh đầy người, có lôi điện gia thân, có lân phiến bao phủ toàn thân, trên mặt có hỏa diễm hừng hực.
Phong Phi Vân không nói bất cứ câu nào, trực tiếp vượt qua...
Phốc, phốc, phốc...
Phong Phi Vân đi qua, bốn nam tử áo tím nằm trong vũng máu, mi tâm bị kiếm chỉ xuyên thủng, những chiến thi này vỡ vụn, huyết nhục bay tứ tung, chỉ còn có từng tòa thi cung, tự động bay vào giới linh thạch của Phong Phi Vân.
Bành!
Phong Phi Vân một cước đá văng ra khỏi cổ miếu, hai cánh cửa bay ra ngoài, có kim loại sáng bóng hiển hiện trên cánh cửa, giống như hai khối thiết bản kim loại.
Bành! Bành!
Toàn thân băng tinh, tóc băng thi tái nhợt bay ra, đánh ra hai quyền, hai cánh cửa tan nát.
Diện mục băng thi dữ tợn, mặc chiến bào màu tím, một quyền đánh ra mang theo xu thế mạnh mẽ, trên tay còn có một cầm quả cầu, đây là một quyền tương đương với tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, có xu thế long hổ khai thiên tích địa.
Oanh!
Phong Phi Vân duỗi một tay ra, trên bàn tay có ngàn vạn vân hà, ngũ thải quang hoa cùng tồn tại, trực tiếp đánh ra một quyền vào băng thi, cơ hồ tất cả khối băng đều bị bóp nát, thừa nhận mấy trăm ngàn cân lực, thân thể không chút sứt mẻ.
Răng rắc!
Cánh tay băng thi bị Phong Phi Vân bóp nát, xương cốt vỡ vụn, bị Phong Phi Vân đánh bay ra ngoài, đụng vào cây cột.
Hắn đã bước một đi vào trong cổ miếu.
Một tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, lập tức kinh động ba tên đệ tử chữ địa, đầu cánh tay của băng thi bị đánh nát, rốt cuộc là nhân vật cấp bậc gì?
Trong lòng Đàm Thiên, Diêu Kính Việt, La Hoành hoảng sợ, rất sợ có tiền bối cao nhân xuất hiện ở đây.
Trong cổ miếu này đã từ lâu không có người quét dọn qua, năm tháng dằng dặc, thời gian trôi qua, tám tượng phật bên trong đã đầy tro bụi, bị gió tuyết ăn mòn nhiều năm nên đã mục nát.
Trong cổ miếu có một phật đăng đang cháy, dầu thắp bên trong mới được rót vào.
- Ta nói là nhân vật nào, không ngờ là tiểu tử miệng còn hôi sữa.
Đàm Thiên yên lòng, tới đây chỉ là một thiếu niên Thần Cơ đại viên mãn, căn bản không đủ gây sợ.
- Mặc nho bào màu trắng, xem ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!
La Hoành gọi băng thi trở về, một đạo huyết mạch trên ngón tay chảy ra, rót vào trong người băng thi, cánh tay bị đứt đã mọc ra.
- Vạn Tượng Tháp hiện tại đang giao phong với tà tông, chẳng lẽ còn muốn chọc thêm Tử Minh thi động sao!
Đàm Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không có đặt Phong Phi Vân vào mắt, một Thần Cơ đại viên mãn cũng bỏ đi, Bách Tháp Bảng bài danh phía trên đều là Thiên Mệnh Cảnh cả.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chung quanh, phát hiện Tô Huyết đang bị trói ở góc điện, nàng bị buộc lên trên phật trụ, đang vận toàn lực chống cự thi độc, chỉ hơi nhìn Phong Phi Vân và nhắm mắt lại.
Cũng không biết vì sao nàng mừng rỡ vì nhìn thấy Phong Phi Vân hay là tức giận hắn tới chậm.
Đây là Tô Huyết, mặc dù lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất, bị người ta trói lại vẫn lãnh khốc vô tình như cũ.
Trên người nàng hắc y, có nhiều vết rách, có xuân quang tiết ra, nhưng mà nàng lại không quan tâm, vẫn chống cự thi độc như trước, ý định trong thời gian ngắn nhất khôi phục tu vị đỉnh phong.
Đám người Tử Minh thi động tuy không phải người tốt, định ngấp nghé thân thể của nàng, muốn chiếm lấy nàng, nhưng mà Phong Phi Vân lại là người tốt?
Trong mắt của nàng còn tệ hơn thế.
Phong Phi Vân đã nhìn thấy bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hắn có cảm giác như mình hình như thiếu nợ nàng rất nhiều tiền, nếu không phải nàng là muội muội của Tô Quân, Phong Phi Vân hiện tại đã quay đầu rời đi.
- Nói nhảm với hắn làm cái gì? Làm thịt tiểu tử này, sau đó chúng ta tiếp tục khoái hoạt!
Diêu Kính Việt đã sớm không nhịn được, tế kiếm gỗ đào ra, kiếm gỗ đào màu trắng đã nhuộm đỏ thi huyết.
Hắn tế Cản Thi Thuật ra, kiếm gỗ đào vung lên, một đám thi quang bắn ra, một huyết thi không biết bắn ra từ nơi nào.
Huyết thi này cao chừng ba mét, làn da toàn thân rách nát, huyết nhục mơ hồ, trên đầu lâu huyết nhục đã thối rữa sạch, chỉ hiện ra đầu lâu màu trắng.
Đây là lão thi ngàn năm, đào ra từ quốc gia cổ, từng là một cường giả tuyệt đỉnh của một tộc.
Thi thể bị chở về Tử Minh thi động, đã bị ngâm trong huyết trì, dùng máu trong huyết trì luyện thành huyết thi, thức tỉnh một tia thần trí của nó, sau đó lại bị luyện hóa thành chiến thi.
Chiến lực có thể so với Thiên Mệnh nhất trọng.
Huyết vụ lượn lờ quanh người huyết thi, trong cặp mắt bắn ra hào quang đỏ ửng, hóa thành huyết quang, bổ nhào qua phía Phong Phi Vân.
Lực lượng huyết thi vô cùng khủng bố, công kích Phong Phi Vân tám lần, mỗi một lần khiến mặt đất run lên.
Ba!
Phong Phi Vân hoàn thành thay máu lần thứ tư của Bất Tử Phượng Hoàng Thân, cường độ thân thể đáng sợ bực nào, đã có thể so với phượng hoàng con, cho dù huyết thi có được thân thể kim cương bất hoại, cũng bị hắn đánh trúng chín chưởng và xuất hiện ba vết rách, thi thể sắp vỡ vụn ra.
Diêu Kính Việt hoảng sợ không dứt, liền tranh thủ gọi huyết thi trở về, sợ hãi bị tên thanh niên này đánh phế.
Một chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng đối với đệ tử chữ địa mà nói, thập phần khó được, còn trân quý hơn tính mạng của bọn họ nhiều.
Thiếu niên này là mãnh nhân, không ngờ tay không có thể đả thương huyết thi và băng thi, cường độ thân thể quá biến thái.
- Đạo hữu, ngươi rốt cuộc là ai?
Thái độ của Đàm Thiên không còn cuồng ngạo như trước nữa, bởi vì đối thủ quá cường đại.
Phong Phi Vân nói:
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, ta chính là Phong Phi Vân.
- Khó trách thân thể cường hoành như vậy, thì ra là danh nhân Vạn Tượng Tháp!
Diêu Kính Việt nói thầm một câu
- Sẽ không thật có thể ngự nữ chín ngày chín đêm a!
Vốn Diêu Kính Việt là đánh chết cũng không tin, trên đời này có người mạnh như thế, nhưng mà bây giờ lại hơi tin rồi.
Đàm Thiên cùng La Hoành hít một hơi lãnh khí, liếc nhau, Đàm Thiên nói:
- Thì ra là yêu ma chi tử, khó trách cường đại như thế, chúng ta bội phục.
- Đã sớm nghe nói yêu ma chi tử là cao nhân đạo này, cô gái này hôm nay tặng cho ngươi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàn, chúng ta sẽ không quấy rầy.
La Hoành nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.