Chương 375: Diệu thủ không không. (2)
Cửu Đương Gia
17/06/2015
Bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu cơ hồ đã sắp ngưng thực, mỗi một đầu đều như một tòa núi nhỏ, lực trùng kích
kinh người, bảy ngưu chi lực, tổng cộng sáu mươi bốn ngàn cân.
Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết, hai đại cao thủ đồng thời xuất thủ, từ hai phương hướng đồng thời đánh qua.
Nguy rồi!
Phong Phi Vân trong lòng tim đập mạnh một cái, biết rõ chính mình đã rơi vào bố cục do đối phương tỉ mỉ trí, tất cả đã sớm bố trí tốt rồi, chỉ đợi đến lúc hắn mắc câu thôi.
Từ khi tên thiếu niên mặt đen kia trộm đi Miểu Quỷ Ban Chỉ thì mình đã từng bước một đi vào trong cạm bẫy của đối phương, rốt cuộc là người phương nào đang tính toán mình? Chẳng lẽ là vì mình trở thành truyền nhân Thần Vương nên khiến người nào đó cảm thấy bất an, muốn diệt trừ hắn sao?
Không cho phép Phong Phi Vân nghĩ nhiều, ngay cả thời gian chém ra Long Hoàng Đao Quyết cũng không có, có một cổ cảm giác hít thở không thông đang tiếp cận, khiến da của hắn cũng thấy đau đớn.
Mười bốn đầu kỳ ngưu đã nghiền ép tới hắn, như là thiên quân vạn mã hành quân qua sa trường, chấn khiến mặt đất không ngừng run rẩy.
Phong Phi Vân trực tiếp xông ra phía bên phải, thân thể như rồng, dùng bạch thạch cự đao mở đường, một đầu đụng tới bảy đầu kỳ ngưu, dùng huyết nhục chi thân đụng vào bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu.
Bành!
Một đầu kỳ ngưu cách gần Phong Phi Vân tát tới, tranh thủ thời gian ra tay, sáu đầu kỳ ngưu khác cũng vây công tới, bị Phong Phi Vân bổ liền sáu đao, chém thành sáu đạo khói xanh.
Đúng lúc này, Phong Phi Vân đã ổn định thân hình, ầm ầm đánh ra một chưởng, cũng đánh ra bảy ngưu chi lực tới bảy đầu kỳ ngưu đang lao tới phía bên kia, cả hai chạm vào nhau, hóa thành khói đặc.
- Phong Phi Vân, chúng ta đã đợi từ lâu.
Mộc Đàm Thiên ống tay áo khẽ vậy, trên cánh tay phải, mười tám đạo vòng xoáy linh khí v tự động tạo ra, đây là mười tám cái bổn mạng đại huyệt, có thể dẫn động thần thức, thi triển linh thuật.
Thạch linh vốn ở bên hông Phong Phi Vân bị thần thức Mộc Đàm Thiên dẫn động, chấn động kịch liệt một cái, sau đó liền đã bay ra ngoài, trở xuống vào lòng bàn tay Mộc Đàm Thiên.
Bán Thiên Lâu Linh mất mà được lại, khiến Mộc Đàm Thiên hưng phấn đến run rẩy, đây chính là một kiện Linh Khí, nếu thật sự mất đi, vậy thì hắn sẽ phải bị gia tộc nghiêm khắc trách phạt, cuối cùng vô duyên với vị trí gia chủ.
Mộc Thuyết cũng từ bên kia chạy tới, tay niết một cây Bảo Thụ đỏ thẫm, trên người lượn lờ lấy bốn đạo linh mang, phong kín đường lui của Phong Phi Vân.
- Ai nha, má ơi, hai người các ngươi cuối cùng cũng giết ra, nếu các ngươi không ra, ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này a!
Tất Ninh Suất đặt mông trên mặt đất, không ngừng lấy ống tay áo lau đi mồ hồi trên tran, vừa rồi hắn bị Phong Phi Vân đuổi giết, lãng phí vài kiện Bảo Khí, khiến lòng hắn đau xót không dứt.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, tâm cũng dần yên tĩnh lại, tuy rằng bị tam đại cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn vây quanh, nhưng hắn vẫn trấn định nói:
- Thì ra các ngươi là cùng một bọn với tên trộm cắp kia.
- Cọng lông, ai con mẹ nó cùng bọn với hắn chứ!
Mộc Đàm Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với Tất Ninh Suất rất bất mãn, quả nhiên là hắn trộm đi Bán Thiên Lâu Linh, lúc ấy Mộc Đàm Thiên vốn đã lục xoát thân thể hắn, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Nếu không phải Phong Phi Vân khiến hắn không thể không sử dụng Bán Thiên Lâu Linh để bảo vệ tánh mạng, thì nói không chừng kiện trấn tốc chi bảo của Mộc gia này đã đổi thành họ của Tất Ninh Suất rồi, quả thực là lòng tham không đáy, tâm quá hắc, ba khối chân diệu linh thạch kia khẳng định cũng bị hắn trộm đi.
Mộc Đàm Thiên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải La Phù công chúa có mệnh lệnh, hắn căn bản không muốn ra tay với Phong Phi Vân, càng muốn hảo hảo giáo huấn tên hỗn đản tay chân không sạch sẽ kia một chút.
Tất Ninh Suất thấy ánh mắt Mộc Đàm Thiên có chút bất thiện, lập tức có chút không vui nói:
- Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải tặc, Bán Thiên Lâu Linh rõ ràng là từ trên người Phong Phi Vân lấy ra, Phong Phi Vân mới là tặc ah, ngươi không tin thì tìm xem, ba khối chân diệu linh thạch của ngươi đều ở trên người hắn, chính là giấu trong túi áo ở bên phải đấy.
Tất Ninh Suất thần sắc xúc động phẫn nộ, thập phần ủy khuất.
Phong Phi Vân sắc mặt lại biến, sờ lên túi phải của mình, quả nhiên lấy ra ba khối linh thạch màu trắng, cũng không biết là bị hắn bỏ vào lúc nào, mình lại không chút cảm giác được.
Tất Ninh Suất thủ đoạn cao minh, vậy mà tránh thoát khỏi linh giác hơn chín mười lần thường nhân của Phong Phi Vân.
Có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi cả Linh Khí, muốn đăt ba khối linh thạch ở trong túi Phong Phi Vân chỉ là chuyện dễ dàng.
- Mẹ nó!
Phong Phi Vân có một loại muốn xúc động muốn chửi thề, cho tới bây giờ đều chỉ có hắn tính toán người khác, hôm nay lại hai lần bị người tính toán.
Chờ ta Ngũ Hành hợp nhất, tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật, lại đến cùng ngươi đấu pháp, xem ai thu thập ai!
Chỉ cần luyện thành hết Ngũ Hành chi thuật, hơpk lại làm một sẽ thành Tiểu Diễn Thuật, Tiểu Diễn Thuật có thể khiến người cách không lấy được kim loại trong lòng đất cách đó trăm mét, không hề kém hơn "Diệu thủ không không" của Tất Ninh Suất.
Phong Phi Vân hiện giờ cũng chỉ thiếu "Bạch Kim Thuật" và "Hoàng Thổ Thuật", một khi tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật, nhất định phải gài bẫy tên mặt đen lòng càng thêm đen này một phen, nhằm báo thù hôm nay.
Có người thiết trí bẩy rập, càng mời tới tam đại cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết, Tất Ninh Suất, tất cả đều chỉ vì đối phó Phong Phi Vân hắ.
Ở Vạn Tượng Tháp gây ra động tĩnh lớn như thế, rõ ràng lại không làm kinh động đệ tử chấp pháp đội, việc này cũng quá không hợp với lẽ thường rồi, xem ra địa vị người ra tay quả thật không tầm thường.
Kỳ thật, chính thức khiến Phong Phi Vân cảm giác được nguy cơ chính là đến từ khí tức nguy hiểm mà từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể phát giác ra kia, đối với người Linh Giác và linh hồn đều thập phần cường đại như hắn mà nói, việc này càng thêm không bình thường, nhất định là có ttuyệt đỉnh trí sư đang thi triển cấm pháp, trong lúc vô hình phong tỏa ngũ giác của hắn.
- Công chúa, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, có thể cáo từ được chưa?
Thiên Toán Thư Sinh đứng trên đỉnh thần nhai cao ngàn trượng, tay niết Bạch Vũ phiến, trong nháy mắt liền thu một cuốn 《 Phong Thiên Đồ》 giấu ở sâu trong thiên mạc về.
Phong Thiên Đồ xoáy lên, hóa thành một quyển họa trục như Thanh Đồng trục cực đại vác ở trên lưng hắn.
Bốn chỉ đầu thao thế lôi kéo Bát Bộ Long Liễn từ thanh vân minh nguyệt thiên ngoại bay tới, tám tôn đại nội cao thủ như Thần Ma chiến tướng, đi theo đằng sau Long liễn, cổ xe phác vận trầm trọng, Thanh Đồng càng xe dài đến bảy 7m chuyển động trong gió, có Long Văn chìm nổi, có Kim Lân ẩn lộ ra.
Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết, hai đại cao thủ đồng thời xuất thủ, từ hai phương hướng đồng thời đánh qua.
Nguy rồi!
Phong Phi Vân trong lòng tim đập mạnh một cái, biết rõ chính mình đã rơi vào bố cục do đối phương tỉ mỉ trí, tất cả đã sớm bố trí tốt rồi, chỉ đợi đến lúc hắn mắc câu thôi.
Từ khi tên thiếu niên mặt đen kia trộm đi Miểu Quỷ Ban Chỉ thì mình đã từng bước một đi vào trong cạm bẫy của đối phương, rốt cuộc là người phương nào đang tính toán mình? Chẳng lẽ là vì mình trở thành truyền nhân Thần Vương nên khiến người nào đó cảm thấy bất an, muốn diệt trừ hắn sao?
Không cho phép Phong Phi Vân nghĩ nhiều, ngay cả thời gian chém ra Long Hoàng Đao Quyết cũng không có, có một cổ cảm giác hít thở không thông đang tiếp cận, khiến da của hắn cũng thấy đau đớn.
Mười bốn đầu kỳ ngưu đã nghiền ép tới hắn, như là thiên quân vạn mã hành quân qua sa trường, chấn khiến mặt đất không ngừng run rẩy.
Phong Phi Vân trực tiếp xông ra phía bên phải, thân thể như rồng, dùng bạch thạch cự đao mở đường, một đầu đụng tới bảy đầu kỳ ngưu, dùng huyết nhục chi thân đụng vào bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu.
Bành!
Một đầu kỳ ngưu cách gần Phong Phi Vân tát tới, tranh thủ thời gian ra tay, sáu đầu kỳ ngưu khác cũng vây công tới, bị Phong Phi Vân bổ liền sáu đao, chém thành sáu đạo khói xanh.
Đúng lúc này, Phong Phi Vân đã ổn định thân hình, ầm ầm đánh ra một chưởng, cũng đánh ra bảy ngưu chi lực tới bảy đầu kỳ ngưu đang lao tới phía bên kia, cả hai chạm vào nhau, hóa thành khói đặc.
- Phong Phi Vân, chúng ta đã đợi từ lâu.
Mộc Đàm Thiên ống tay áo khẽ vậy, trên cánh tay phải, mười tám đạo vòng xoáy linh khí v tự động tạo ra, đây là mười tám cái bổn mạng đại huyệt, có thể dẫn động thần thức, thi triển linh thuật.
Thạch linh vốn ở bên hông Phong Phi Vân bị thần thức Mộc Đàm Thiên dẫn động, chấn động kịch liệt một cái, sau đó liền đã bay ra ngoài, trở xuống vào lòng bàn tay Mộc Đàm Thiên.
Bán Thiên Lâu Linh mất mà được lại, khiến Mộc Đàm Thiên hưng phấn đến run rẩy, đây chính là một kiện Linh Khí, nếu thật sự mất đi, vậy thì hắn sẽ phải bị gia tộc nghiêm khắc trách phạt, cuối cùng vô duyên với vị trí gia chủ.
Mộc Thuyết cũng từ bên kia chạy tới, tay niết một cây Bảo Thụ đỏ thẫm, trên người lượn lờ lấy bốn đạo linh mang, phong kín đường lui của Phong Phi Vân.
- Ai nha, má ơi, hai người các ngươi cuối cùng cũng giết ra, nếu các ngươi không ra, ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này a!
Tất Ninh Suất đặt mông trên mặt đất, không ngừng lấy ống tay áo lau đi mồ hồi trên tran, vừa rồi hắn bị Phong Phi Vân đuổi giết, lãng phí vài kiện Bảo Khí, khiến lòng hắn đau xót không dứt.
Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, tâm cũng dần yên tĩnh lại, tuy rằng bị tam đại cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn vây quanh, nhưng hắn vẫn trấn định nói:
- Thì ra các ngươi là cùng một bọn với tên trộm cắp kia.
- Cọng lông, ai con mẹ nó cùng bọn với hắn chứ!
Mộc Đàm Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với Tất Ninh Suất rất bất mãn, quả nhiên là hắn trộm đi Bán Thiên Lâu Linh, lúc ấy Mộc Đàm Thiên vốn đã lục xoát thân thể hắn, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Nếu không phải Phong Phi Vân khiến hắn không thể không sử dụng Bán Thiên Lâu Linh để bảo vệ tánh mạng, thì nói không chừng kiện trấn tốc chi bảo của Mộc gia này đã đổi thành họ của Tất Ninh Suất rồi, quả thực là lòng tham không đáy, tâm quá hắc, ba khối chân diệu linh thạch kia khẳng định cũng bị hắn trộm đi.
Mộc Đàm Thiên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải La Phù công chúa có mệnh lệnh, hắn căn bản không muốn ra tay với Phong Phi Vân, càng muốn hảo hảo giáo huấn tên hỗn đản tay chân không sạch sẽ kia một chút.
Tất Ninh Suất thấy ánh mắt Mộc Đàm Thiên có chút bất thiện, lập tức có chút không vui nói:
- Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải tặc, Bán Thiên Lâu Linh rõ ràng là từ trên người Phong Phi Vân lấy ra, Phong Phi Vân mới là tặc ah, ngươi không tin thì tìm xem, ba khối chân diệu linh thạch của ngươi đều ở trên người hắn, chính là giấu trong túi áo ở bên phải đấy.
Tất Ninh Suất thần sắc xúc động phẫn nộ, thập phần ủy khuất.
Phong Phi Vân sắc mặt lại biến, sờ lên túi phải của mình, quả nhiên lấy ra ba khối linh thạch màu trắng, cũng không biết là bị hắn bỏ vào lúc nào, mình lại không chút cảm giác được.
Tất Ninh Suất thủ đoạn cao minh, vậy mà tránh thoát khỏi linh giác hơn chín mười lần thường nhân của Phong Phi Vân.
Có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi cả Linh Khí, muốn đăt ba khối linh thạch ở trong túi Phong Phi Vân chỉ là chuyện dễ dàng.
- Mẹ nó!
Phong Phi Vân có một loại muốn xúc động muốn chửi thề, cho tới bây giờ đều chỉ có hắn tính toán người khác, hôm nay lại hai lần bị người tính toán.
Chờ ta Ngũ Hành hợp nhất, tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật, lại đến cùng ngươi đấu pháp, xem ai thu thập ai!
Chỉ cần luyện thành hết Ngũ Hành chi thuật, hơpk lại làm một sẽ thành Tiểu Diễn Thuật, Tiểu Diễn Thuật có thể khiến người cách không lấy được kim loại trong lòng đất cách đó trăm mét, không hề kém hơn "Diệu thủ không không" của Tất Ninh Suất.
Phong Phi Vân hiện giờ cũng chỉ thiếu "Bạch Kim Thuật" và "Hoàng Thổ Thuật", một khi tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật, nhất định phải gài bẫy tên mặt đen lòng càng thêm đen này một phen, nhằm báo thù hôm nay.
Có người thiết trí bẩy rập, càng mời tới tam đại cao thủ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết, Tất Ninh Suất, tất cả đều chỉ vì đối phó Phong Phi Vân hắ.
Ở Vạn Tượng Tháp gây ra động tĩnh lớn như thế, rõ ràng lại không làm kinh động đệ tử chấp pháp đội, việc này cũng quá không hợp với lẽ thường rồi, xem ra địa vị người ra tay quả thật không tầm thường.
Kỳ thật, chính thức khiến Phong Phi Vân cảm giác được nguy cơ chính là đến từ khí tức nguy hiểm mà từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể phát giác ra kia, đối với người Linh Giác và linh hồn đều thập phần cường đại như hắn mà nói, việc này càng thêm không bình thường, nhất định là có ttuyệt đỉnh trí sư đang thi triển cấm pháp, trong lúc vô hình phong tỏa ngũ giác của hắn.
- Công chúa, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, có thể cáo từ được chưa?
Thiên Toán Thư Sinh đứng trên đỉnh thần nhai cao ngàn trượng, tay niết Bạch Vũ phiến, trong nháy mắt liền thu một cuốn 《 Phong Thiên Đồ》 giấu ở sâu trong thiên mạc về.
Phong Thiên Đồ xoáy lên, hóa thành một quyển họa trục như Thanh Đồng trục cực đại vác ở trên lưng hắn.
Bốn chỉ đầu thao thế lôi kéo Bát Bộ Long Liễn từ thanh vân minh nguyệt thiên ngoại bay tới, tám tôn đại nội cao thủ như Thần Ma chiến tướng, đi theo đằng sau Long liễn, cổ xe phác vận trầm trọng, Thanh Đồng càng xe dài đến bảy 7m chuyển động trong gió, có Long Văn chìm nổi, có Kim Lân ẩn lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.