Chương 1942: Doanh truướng nhân tộc.
Cửu Đương Gia
15/09/2015
Phong Phi Vân biết đây là đâu. Nơi này là luân hồi lộ thái cổ thần phượng đã khai sáng lúc lấy đi luân hồi chi ấn.
Chỗ này có mộ trủng ức vạn dặm, chôn các tiên chiền chết trận cuối thời kỳ thái cổ. Một đầu nối hố luyện thi chiến trường vạn tộc, một đầu nối với Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân nhỏ giọng nói:
- Không ngờ đến đây.
Phong Phi Vân nhìn đám tu sĩ vực ngoại:
- Bọn họ làm sao tìm đến đây được?
Nhạc Tước Linh mặc chiến giáp đỏ thẫm bao lại thân thánh yểu điệu thướt tha, người bốc cháy ngọn lửa.
Nhạc Tước Linh hỏi:
- Phong Phi Vân, ngươi đã làm gì sư thúc của ta?
Phong Phi Vân cười nói:
- Sư tôn của nàng mặc cảm tu vi không tinh nên bái ta làm sư phụ, hy vọng ta sẽ dạy cho nàng một chút diệu thuật, bây giờ nàng đã là đệ tử của ta.
Phong Phi Vân nhìn Ô Lan:
- Ô Lan!
Ô Lan thướt tha đến trước mặt Phong Phi Vân, mắt ướt nước, khom người cúi đầu:
- Bái kiến sư tôn!
Phong Phi Vân nhìn lại Nhạc Tước Linh, xòe tay nói:
- Thấy chưa? Sư thúc của nàng bái ta làm sư phụ, bây giờ ta là sư thúc cổ của nàng. Không mau đến hành lễ?
Đám tu sĩ vực ngoại tức xì khói. Thật đáng ghét, trong thời gian này toàn là cường giả vực ngoại hù tu sĩ di châu hỗn nguyên đại thế giới ksợ vỡ mật, nhưng bây giờ một vị thánh tổ của Phạn Diệt giáo bái Phong Phi Vân làm sư phụ, tát mặt rõ rành rành.
Trong mắt Nhạc Tước Linh bắn ra hai thiên quang ngôi sao bay vào con ngươi Ô Lan, muốn đánh thức lý trí của nàng.
Ầm!
Mắt Ô Lan bắn ra hai tia sáng lạnh, âm khí nặng nề đóng băng mười vạn dặm. Tất cả cường giả vực ngoại bị đóng băng.
Bùm!
Nhạc Tước Linh phá băng chui ra, lửa cháy ngàn dặm, nàng đụng thủng hư không chạy trốn.
Giọng Nhạc Tước Linh vọng ra từ hư không:
- Sư thúc, ta sẽ báo cáo chuyện này cho giáo chủ, chắc chắn giáo chủ sẽ đến cứu sư thúc!
Khi chữ cuối vang lên Nhạc Tước Linh đã bay tới chỗ hư không tu di, không thể đuổi kịp nàng.
Đến cảnh giới thánh linh thì rất khó chết, nếu muốn trốn thì khó mà ngăn lại.
- Nếu có Mao Thành Thật thì tốt quá, năng lực đặc biệt của nó có thể đóng kín hư không, Nhạc Tước Linh có muốn trốn cũng không được.
Phong Phi Vân không đuổi theo Nhạc Tước Linh, dù sao không theo kịp.
Phong Phi Vân bấm đốt suy tính, vẻ mặt vui mừng nói:
- Ta ở trong địa ngục bảy mươi năm mà sao chỉ có bảy mươi ngày? Hiểu rồi, trên trời một ngày, dưới đất một năm, dưới đất một ngày địa ngục một năm, địa ngục qua một năm thì dương gian mới có một ngày. May mắn chỉ qua bảy mươi ngày, nếu là bảy mươi năm thì thiên địa đã hoàn toàn thay đổi.
Một nam nhân cầm chiến kiếm bước ra từ hư không, đầu mày cứng rắn, tay cầm chiến qua.
Nam nhân quỳ một gối trước mặt Phong Phi Vân:
- Phiêu Miểu thần triều, Mục Điền chiến thần bái kiến Phong công tử, thái tử điện hạ muốn kiến Phong công tử!
Phong Phi Vân hỏi:
- Tây Môn Xuy Tiêu? Hắn ở đâu?
Mục Điền chiến thần trả lời:
- Thái tử điện hạ và đại quân nhân tộc đang trên luân hồi lộ, một số tiên hiền nhân tộc cũng có trong doanh trướng.
Phong Phi Vân thầm tò mò luân hồi lộ xảy ra chuyện gì mà khiến Tây Môn Xuy Tiêu dẫn đại quân đến? Hơn nữa có nhiều cường giả vực ngoại cũng tới. Có chuyện lớn gì?
Luân hồi lộ này là thái cổ thần phượng khai sáng, thuộc phân nhánh luân hồi lộ thật sự, chôn thi cốt vô số tổ tiên, bia mộ khắp nơi.
Phong Phi Vân đi theo Mục Điền chiến thần đến doanh trướng đại quân nhân tộc.
Nơi này trú đóng hơn ngàn ức đại quân tinh nhuệ nhân tộc, toàn là hùng sư từng rèn luyện trên chiến trường vạn tộc, ai nấy đều là nhân vật siêu phàm.
Đẳng cấp chiến thần, chiến hoàng nhiều không đếm hết. Chiến vương có mặt khắp nơi.
Phong Phi Vân từng đi chiến trường vạn tộc nên biết trở thành chiến thần khó khăn cao bao nhiêu, từ đó thấy được chỗ này toàn là quân tinh nhuệ, chiến khí đằng đằng, sát khí ngút trời.
Bọn họ bày trận pháp, có rèn luyện thần binh, có bái tế tổ tiên.
Phong Phi Vân nói:
- Rầm rộ quá, định làm gì?
Mục Điền chiến thần cung kính nói:
- Nhiều đại nhân vật của nhân tộc đang trong doanh trướng, bọn họ sẽ nói cho Phong công tử biết.
Phong Phi Vân đi vào doanh trướng gặp người quen, là Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mặc giáp dày cơ thể càng mập mạng, trông như trái đu đủ bằng thép.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy Phong Phi Vân thì vội vàng tiến lên đón chào:
- Phong huynh, Phong huynh, rốt cuộc cũng đến, trong đại quân nhân tộc chúng ta chỉ còn thiếu nhân vật lãnh tụ như Phong huynh. Đi, heo ta vào doanh trướng!
Doanh trướng đại quân nhân tộc nằm trong một pháp bảo, thế giới trong đó rất là mênh mông, tràn đầy linh vụ lượn lờ. Đã có rất nhiều đại nhân vật đứng trong thế giới kia, khoảng ngàn người, sức chiến đấu thấp nhất cỡ thần giai.
Thánh linh rời khỏi di châu hỗn nguyên đại thế giới, bọn họ là người thống trị tối cao trong nhân tộc. Khá nhiều người Phong Phi Vân quen mặt như Tây Môn Xuy Tiêu, Tiên Hư động chủ, thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành, Hồng Trú Nhân Tước, chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu Long Thương Nguyệt, thánh nữ mới của Thủy Nguyệt Thiên cảnh Thượng Quan Minh Tiêm vân vân.
Phong Phi Vân đến gây náo động lớn.
Một chúa tể Trung Ương vương triều nhận ra Ô Lan đi theo sau lưng Phong Phi Vân:
- Đó . . . Đó là thánh tổ vực ngoại!
chúa tể Trung Ương vương triều run run nói:
- Phong Phi Vân, ngươi mang thánh tổ vực ngoại đến doanh trướng nhân tộc là muốn hại chết mọi người sao?
Nhiều cường giả nhân tộc lấy chiến binh ra, cảnh giác đề phòng thánh linh vực ngoại.
Lực lượng của thánh linh rất đáng sợ, hầu như vô địch. Khi thánh linh vực ngoại bùng nổ thì tất cả cao tầng nhân tộc có mặt đều phải chết.
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Thánh tổ vực ngoại? Ha ha ha, bây giờ nàng là đệ tử của ta.
- Cái gì? Thu thánh tổ vực ngoại làm đồ đệ? Nói khoác không biết ngượng, đây là chuyện không thể nào!
Một nữ nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh Tây Môn Xuy Tiêu, khuôn mặt khá giống gã. Đó là muội muội ruột của Tây Môn Xuy Tiêu, Tây Môn San Hô.
Tây Môn San Hô hay nghe huynh trưởng nhắc đến Phong Phi Vân, gọi là kỳ tài ngút trời vạn năm khó gặp. Nhưng gặp mặt rồi Tây Môn San Hô cảm thấy có danh không thật, thu thánh linh làm đệ tử? Dù là đại thánh cũng không làm được chuyện này.
Tây Môn Xuy Tiêu lại không nghĩ vậy, gã không cho rằng Phong Phi Vân nói khoác.
Tiên Hư động chủ đứng trên đỉnh một ngọn núi, tiên vụ bao bọc toàn thân. Tiên Hư động chủ mặc áo trắng, tóc dài đen nhánh, tiên tư xuất trần, yểu điệu thướt tha. Đôi mắt tiên nhìn Phong Phi Vân.
Mắt Tiên Hư động chủ lóe tia sáng:
- Ngươi đã thành thánh!
Ồn ào!
Tiên Hư động chủ nói một câu gây sóng lớn.
Các thủ lĩnh nhân tộc kinh ngạc nhìn hướng Phong Phi Vân, chợt phát hiện bọn họ không nhìn thấu hắn. Trong người Phong Phi Vân nhưng chứa biển sao.
Tiên Hư động chủ là kỹ nữ tư chất siêu đẳng, tu vi cao thâm khó dò. Nhiều chúa tể nhân tộc lúc trẻ muốn theo đuổi Tiên Hư động chủ nhưng không lọt vào mắt nàng. Tiên Hư động chủ được tiếng là một trong những người có khả năng thành thánh nhất nhân tộc từ gần vạn năm nay
Chỗ này có mộ trủng ức vạn dặm, chôn các tiên chiền chết trận cuối thời kỳ thái cổ. Một đầu nối hố luyện thi chiến trường vạn tộc, một đầu nối với Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân nhỏ giọng nói:
- Không ngờ đến đây.
Phong Phi Vân nhìn đám tu sĩ vực ngoại:
- Bọn họ làm sao tìm đến đây được?
Nhạc Tước Linh mặc chiến giáp đỏ thẫm bao lại thân thánh yểu điệu thướt tha, người bốc cháy ngọn lửa.
Nhạc Tước Linh hỏi:
- Phong Phi Vân, ngươi đã làm gì sư thúc của ta?
Phong Phi Vân cười nói:
- Sư tôn của nàng mặc cảm tu vi không tinh nên bái ta làm sư phụ, hy vọng ta sẽ dạy cho nàng một chút diệu thuật, bây giờ nàng đã là đệ tử của ta.
Phong Phi Vân nhìn Ô Lan:
- Ô Lan!
Ô Lan thướt tha đến trước mặt Phong Phi Vân, mắt ướt nước, khom người cúi đầu:
- Bái kiến sư tôn!
Phong Phi Vân nhìn lại Nhạc Tước Linh, xòe tay nói:
- Thấy chưa? Sư thúc của nàng bái ta làm sư phụ, bây giờ ta là sư thúc cổ của nàng. Không mau đến hành lễ?
Đám tu sĩ vực ngoại tức xì khói. Thật đáng ghét, trong thời gian này toàn là cường giả vực ngoại hù tu sĩ di châu hỗn nguyên đại thế giới ksợ vỡ mật, nhưng bây giờ một vị thánh tổ của Phạn Diệt giáo bái Phong Phi Vân làm sư phụ, tát mặt rõ rành rành.
Trong mắt Nhạc Tước Linh bắn ra hai thiên quang ngôi sao bay vào con ngươi Ô Lan, muốn đánh thức lý trí của nàng.
Ầm!
Mắt Ô Lan bắn ra hai tia sáng lạnh, âm khí nặng nề đóng băng mười vạn dặm. Tất cả cường giả vực ngoại bị đóng băng.
Bùm!
Nhạc Tước Linh phá băng chui ra, lửa cháy ngàn dặm, nàng đụng thủng hư không chạy trốn.
Giọng Nhạc Tước Linh vọng ra từ hư không:
- Sư thúc, ta sẽ báo cáo chuyện này cho giáo chủ, chắc chắn giáo chủ sẽ đến cứu sư thúc!
Khi chữ cuối vang lên Nhạc Tước Linh đã bay tới chỗ hư không tu di, không thể đuổi kịp nàng.
Đến cảnh giới thánh linh thì rất khó chết, nếu muốn trốn thì khó mà ngăn lại.
- Nếu có Mao Thành Thật thì tốt quá, năng lực đặc biệt của nó có thể đóng kín hư không, Nhạc Tước Linh có muốn trốn cũng không được.
Phong Phi Vân không đuổi theo Nhạc Tước Linh, dù sao không theo kịp.
Phong Phi Vân bấm đốt suy tính, vẻ mặt vui mừng nói:
- Ta ở trong địa ngục bảy mươi năm mà sao chỉ có bảy mươi ngày? Hiểu rồi, trên trời một ngày, dưới đất một năm, dưới đất một ngày địa ngục một năm, địa ngục qua một năm thì dương gian mới có một ngày. May mắn chỉ qua bảy mươi ngày, nếu là bảy mươi năm thì thiên địa đã hoàn toàn thay đổi.
Một nam nhân cầm chiến kiếm bước ra từ hư không, đầu mày cứng rắn, tay cầm chiến qua.
Nam nhân quỳ một gối trước mặt Phong Phi Vân:
- Phiêu Miểu thần triều, Mục Điền chiến thần bái kiến Phong công tử, thái tử điện hạ muốn kiến Phong công tử!
Phong Phi Vân hỏi:
- Tây Môn Xuy Tiêu? Hắn ở đâu?
Mục Điền chiến thần trả lời:
- Thái tử điện hạ và đại quân nhân tộc đang trên luân hồi lộ, một số tiên hiền nhân tộc cũng có trong doanh trướng.
Phong Phi Vân thầm tò mò luân hồi lộ xảy ra chuyện gì mà khiến Tây Môn Xuy Tiêu dẫn đại quân đến? Hơn nữa có nhiều cường giả vực ngoại cũng tới. Có chuyện lớn gì?
Luân hồi lộ này là thái cổ thần phượng khai sáng, thuộc phân nhánh luân hồi lộ thật sự, chôn thi cốt vô số tổ tiên, bia mộ khắp nơi.
Phong Phi Vân đi theo Mục Điền chiến thần đến doanh trướng đại quân nhân tộc.
Nơi này trú đóng hơn ngàn ức đại quân tinh nhuệ nhân tộc, toàn là hùng sư từng rèn luyện trên chiến trường vạn tộc, ai nấy đều là nhân vật siêu phàm.
Đẳng cấp chiến thần, chiến hoàng nhiều không đếm hết. Chiến vương có mặt khắp nơi.
Phong Phi Vân từng đi chiến trường vạn tộc nên biết trở thành chiến thần khó khăn cao bao nhiêu, từ đó thấy được chỗ này toàn là quân tinh nhuệ, chiến khí đằng đằng, sát khí ngút trời.
Bọn họ bày trận pháp, có rèn luyện thần binh, có bái tế tổ tiên.
Phong Phi Vân nói:
- Rầm rộ quá, định làm gì?
Mục Điền chiến thần cung kính nói:
- Nhiều đại nhân vật của nhân tộc đang trong doanh trướng, bọn họ sẽ nói cho Phong công tử biết.
Phong Phi Vân đi vào doanh trướng gặp người quen, là Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mặc giáp dày cơ thể càng mập mạng, trông như trái đu đủ bằng thép.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy Phong Phi Vân thì vội vàng tiến lên đón chào:
- Phong huynh, Phong huynh, rốt cuộc cũng đến, trong đại quân nhân tộc chúng ta chỉ còn thiếu nhân vật lãnh tụ như Phong huynh. Đi, heo ta vào doanh trướng!
Doanh trướng đại quân nhân tộc nằm trong một pháp bảo, thế giới trong đó rất là mênh mông, tràn đầy linh vụ lượn lờ. Đã có rất nhiều đại nhân vật đứng trong thế giới kia, khoảng ngàn người, sức chiến đấu thấp nhất cỡ thần giai.
Thánh linh rời khỏi di châu hỗn nguyên đại thế giới, bọn họ là người thống trị tối cao trong nhân tộc. Khá nhiều người Phong Phi Vân quen mặt như Tây Môn Xuy Tiêu, Tiên Hư động chủ, thành chủ thứ hai Hỗn Độn thành, Hồng Trú Nhân Tước, chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu Long Thương Nguyệt, thánh nữ mới của Thủy Nguyệt Thiên cảnh Thượng Quan Minh Tiêm vân vân.
Phong Phi Vân đến gây náo động lớn.
Một chúa tể Trung Ương vương triều nhận ra Ô Lan đi theo sau lưng Phong Phi Vân:
- Đó . . . Đó là thánh tổ vực ngoại!
chúa tể Trung Ương vương triều run run nói:
- Phong Phi Vân, ngươi mang thánh tổ vực ngoại đến doanh trướng nhân tộc là muốn hại chết mọi người sao?
Nhiều cường giả nhân tộc lấy chiến binh ra, cảnh giác đề phòng thánh linh vực ngoại.
Lực lượng của thánh linh rất đáng sợ, hầu như vô địch. Khi thánh linh vực ngoại bùng nổ thì tất cả cao tầng nhân tộc có mặt đều phải chết.
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Thánh tổ vực ngoại? Ha ha ha, bây giờ nàng là đệ tử của ta.
- Cái gì? Thu thánh tổ vực ngoại làm đồ đệ? Nói khoác không biết ngượng, đây là chuyện không thể nào!
Một nữ nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh Tây Môn Xuy Tiêu, khuôn mặt khá giống gã. Đó là muội muội ruột của Tây Môn Xuy Tiêu, Tây Môn San Hô.
Tây Môn San Hô hay nghe huynh trưởng nhắc đến Phong Phi Vân, gọi là kỳ tài ngút trời vạn năm khó gặp. Nhưng gặp mặt rồi Tây Môn San Hô cảm thấy có danh không thật, thu thánh linh làm đệ tử? Dù là đại thánh cũng không làm được chuyện này.
Tây Môn Xuy Tiêu lại không nghĩ vậy, gã không cho rằng Phong Phi Vân nói khoác.
Tiên Hư động chủ đứng trên đỉnh một ngọn núi, tiên vụ bao bọc toàn thân. Tiên Hư động chủ mặc áo trắng, tóc dài đen nhánh, tiên tư xuất trần, yểu điệu thướt tha. Đôi mắt tiên nhìn Phong Phi Vân.
Mắt Tiên Hư động chủ lóe tia sáng:
- Ngươi đã thành thánh!
Ồn ào!
Tiên Hư động chủ nói một câu gây sóng lớn.
Các thủ lĩnh nhân tộc kinh ngạc nhìn hướng Phong Phi Vân, chợt phát hiện bọn họ không nhìn thấu hắn. Trong người Phong Phi Vân nhưng chứa biển sao.
Tiên Hư động chủ là kỹ nữ tư chất siêu đẳng, tu vi cao thâm khó dò. Nhiều chúa tể nhân tộc lúc trẻ muốn theo đuổi Tiên Hư động chủ nhưng không lọt vào mắt nàng. Tiên Hư động chủ được tiếng là một trong những người có khả năng thành thánh nhất nhân tộc từ gần vạn năm nay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.