Chương 637: Dụng tâm ác độc. (2)
Cửu Đương Gia
01/07/2015
Nữ Ma giết người nhưng cũng không giết Thi Tà dưới trướng mình, nhưng Phong Mặc lại xem tánh mạng đệ tử Phong gia như cọng rơm cái rác, loại người này lại há có thể khiến hắn khuất phục.
Phong Phi Vân dù có kêu Nữ Ma đại nhân, cũng gọi từng gọi Thần Vương là sư tôn, nhưng lại tuyệt đối sẽ không gọi Phong Mặc là lão tổ.
- Ha ha, ca, ngươi đoán tiểu khanh khanh lần này mang đến cho ngươi món ngón gì đây?
Một thanh âm thiếu nữ điềm mật, ngọt ngào đáng yêu vang lên, trước khi thanh âm vang lên cũng đã nghe được tiếng cười của nàng.
Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, mở to mắt, trên hai tay đều mang theo khóa sắt, kéo động ra thanh âm "Rầm rầm", sau khi trông thấy thiếu nữ này lập tức lộ ra vẻ mĩm cười:
- Vậy phải để ta đoán mới được.
Phong Phi Vân hít hà, cười nói:
- Ngươi không phải là nướng một cánh của nhai tước sáu trăm năm tu vị đấy chứ?
- Đúng rồi! Đúng rồi! Lại đoán! Lại đoán!
Tiểu Tà Ma phụ hai tay sau lưng, mang theo dáng tươi cười mê người, tóc xanh trên đầu tựa như thác tiên rủ xuống, thẳng đến chỗ eo.
Tiểu nha đầu ngày xưa đi theo sau mông Phong Phi Vân nắm lấy góc áo hắn, hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mà ngay cả trước ngực cũng có chút nhô lên, buộc vòng quanh đường cong lồi lõm mê người.
Phong Phi Vân hít một hơi, vui vẻ nói:
- Ngươi không phải thật sự mang đến một vò tinh oánh quỳnh nhưỡng năm trăm năm đấy chứ?
- Ha ha, lại đã đoán đúng.
Tiểu Tà Ma lấy ra cánh nhai tước nướng và tinh oánh quỳnh nhưỡng đã ủ năm trăm năm ra, tiến dần vào thiết lao, bỏ vào trước mặt Phong Phi Vân.
Nàng khom thân thể xuống, trên vai phủ lên nhung hồ cừu tuyết trắng, ngồi xổm ở trước mặt Phong Phi Vân, hai cái bàn tay nhỏ nâng cằm lên, một đôi mắt dễ thương xoay tròn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bị nhốt ở đây đã mộ tháng, đến gặp hắn nhiều nhất chính là Tiểu Tà Ma, nha đầu kia cơ hồ mỗi ngày đều tới một lần, mỗi lần đều mang đến cho Phong Phi Vân đồ ăn, ca hát giải buồn cho Phong Phi Vân, bất quá hát đều là nhạc thiếu nhi.
Ngược lại Phong Phi Vân cảm thấy, nha đầu kia thật là rãnh rỗi đến nhức cả trứng dái, những người khác vội vàng tu luyện, chỉ riêng nàng thì cực kỳ rãnh rỗi, không phải cùng Đạm Đạm đi tìm xương cốt ăn thì cũng đến bồi Phong Phi Vân, nhưng ngược lại tốc độ tu luyện của nàng lại nhanh đến dọa người, Phong Phi Vân mỗi ngày nhìn thấy nàng, cũng có thể cảm giác được tu vi của nàng có chỗ tăng trưởng, tuy rằng tăng trưởng không nhiều lắm, nhưng cũng cực kỳ khó lường rồi.
Phong Phi Vân hôm qua mới nói giỡn một câu, muốn uống tinh oánh quỳnh nhưỡng đã ủ năm trăm năm, hôm nay nàng rõ ràng thật sự mang đến, quả thật khiến Phong Phi Vân cảm thấy ngoài ý muốn.
Tiểu Tà Ma cũng mang đến cho Phong Phi Vân rất nhiều tin tức, ví dụ như biến hóa Nam Thái Phủ hiện giờ, còn có tình hình gần đây của những thân nhân Phong Phi Vân...
Đương nhiên tin tức khiến cho nhất Phong Phi Vân coi trọng nhất chính là Phong Mặc rõ ràng mang Phong Si đi, mang hắn đến một nơi bí ẩn, Phong Phi Vân trong mơ hồ cảm thấy không ổn, cảm giác, cảm thấy Phong Mặc dụng tâm không tinh khiết.
Thậm chí Phong Phi Vân hoài nghi, Phong Si năm đó chết ở Bán Đạp Sơn, rất có thể có quan hệ với vị huynh trưởng Phong Mặc này.
Không cần phải hoài nghi, Phong Mặc tuyệt đối là một người có dã tâm, từ đầu đến cuối đều dã tâm bừng bừng, trải qua hơn một nghìn năm yên lặng, đã luyện hóa được Diêm Vương Tâm Tạng, hôm nay lần nữa leo lên sân khấu đại thế, Nam Thái Phủ sáu quận, tuyệt đối không thể khiến hắn thỏa mãn.
... ...
...
Đêm dài.
Gió đêm lạnh lùng, mang theo vài phần sương lạnh cùng với lá rụng nhợt nhạt đầy đất, một nữ tử mặc áo đen đi qua trên cổ đạo cổ xưa.
Nàng đi qua trên đường dài, những người đi trên đường kia lại không một ai thấy được bóng dáng của nàng.
Gió đêm dừng lại, Kỷ Thương Nguyệt cũng dừng bước, đứng ở dưới một tòa ngọc điện lâu các màu đèn, trong đó ca vũ thanh bình, người đến người đi tới lui không dứt, , trên tấm biển có viết mấy chữ "Tuyệt Sắc Lâu" .
Thân thể Kỷ Thương Nguyệt bỗng nhiên biến mất tại chỗ, lúc nàng lần nữa rơi xuống đất thì đã xuất hiện ở trên đỉnh Tuyệt Sắc Lâu, dưới một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung.
Lúc nàng đứng trên đỉnh Tuyệt Sắc Lâu, đồng môn tòa cung điện kia cũng bỗng nhiên mở ra, bên trong bay ra một mảnh ánh lửa cực nóng, khiến khăn che mặt lụa đen trên mặt Kỷ Thương Nguyệt cũng bị ánh lên đến phản quang.
- Người phương nào lá gan lớn như vậy, dám xông đến chỗ ta bế quan?
Trong cung điện ruyền đến một thanh âm nữ tử, thanh âm rất đẹp, như tiên âm vậy.
Kỷ Thương Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng, cười lạnh nói:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ..., ta biết rõ ngươi là ai. Nam Cung Hồng Nhan, ta tìm ngươi đã lâu rồi, không nghĩ tới ngươi ẩn thân kín như vậy.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trong cung điện thật sự chính là Nam Cung Hồng Nhan, sau khi nàng nhận được Cưu Cửu Quái Bào liền ẩn thân vào tòa cổ thành này, lợi dụng bí pháp tế luyện Cưu Cửu Quái Bào.
Người khác có lẽ không cách nào tế luyện năm kiện thần y, nhưng nàng lại có cách, hôm nay Cưu Cửu Quái Bào đã tế luyện một nửa, đã áp chế Yêu Ma chi khí ở trên đó xuống hơn phân nửa.
Kỷ Thương Nguyệt nói:
- Ta chỉ có một câu muốn nói cho ngươi, Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, bị nhốt ở Huyền Tinh Phúc Địa, tuổi thọ không nhiều lắm, hắn muốn gặp ngươi lần cuối cùng.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Nam Cung Hồng Nhan trực tiếp ném Cưu Cửu Quái Bào ra ngoài, chạy ra khỏi cung điện, một hồi ánh sáng màu đỏ xoắn tới, tay Nam Cung Hồng Nhan đã nắm lấy cổ Kỷ Thương Nguyệt:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Kỷ Thương Nguyệt không chút sợ hãi, mặc cho Nam Cung Hồng Nhan chế trụ cổ của nàng, cười lạnh nói:
- Đây là đại sự mới xảy ra hai tháng gần đây, thiên hạ đều đã biết, tin tức của ngươi quá bế tắc rồi. Phong Phi Vân, chính miệng nói cho ta biết, hắn nói hắn không muốn chết trong lao ngục lạnh như băng, cho dù phải chết, cũng phải chết ở trong ngực của ngươi.
Nam Cung Hồng Nhan nghe nói như thế, thân thể như bị sét đánh, thất hồn lạc phách, đôi mắt dễ thương ngốc trệ, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Hạ huyền nguyệt, nguyệt như câu.
Ánh trăng như nước, rơi vãi xuống sa mềm mại màu bạc, choàng lên dãy núi.
Miệng sơn môn Huyền Tinh Phúc Địa, hai cánh thương cổ thạch môn cắm trong núi, bên ngoài cửa đá đứng thẳng hai cái cổ nhân tượng thạch điêu già nua, ẩn chứa đạo vận và hối ám chi quang, như hai cái thạch tượng trích tiên nhân vậy.
Có hai thiếu niên lưng cõng ngọc kiếm bảo phong canh giữ ở sơn môn khẩu, đứng thẳng tắp, mặt hướng ngoài núi, trong mắt mang theo vài phần ngạo nghễ.
Đây là hai vị đệ tử trẻ tuổi Phong gia, dùng địa vị Phong gia hiện giờ, bọn hắn tự nhiên có tư cách ngẩng đầu lên, ngạo thị người thiên hạ.
Giữa núi xa, bay tới một mảnh gió mát, mang theo vài phần cảm giác man mát, lá rụng đỏ tía bay lả tả, bay vào trong sơn môn.
Phong Phi Vân dù có kêu Nữ Ma đại nhân, cũng gọi từng gọi Thần Vương là sư tôn, nhưng lại tuyệt đối sẽ không gọi Phong Mặc là lão tổ.
- Ha ha, ca, ngươi đoán tiểu khanh khanh lần này mang đến cho ngươi món ngón gì đây?
Một thanh âm thiếu nữ điềm mật, ngọt ngào đáng yêu vang lên, trước khi thanh âm vang lên cũng đã nghe được tiếng cười của nàng.
Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, mở to mắt, trên hai tay đều mang theo khóa sắt, kéo động ra thanh âm "Rầm rầm", sau khi trông thấy thiếu nữ này lập tức lộ ra vẻ mĩm cười:
- Vậy phải để ta đoán mới được.
Phong Phi Vân hít hà, cười nói:
- Ngươi không phải là nướng một cánh của nhai tước sáu trăm năm tu vị đấy chứ?
- Đúng rồi! Đúng rồi! Lại đoán! Lại đoán!
Tiểu Tà Ma phụ hai tay sau lưng, mang theo dáng tươi cười mê người, tóc xanh trên đầu tựa như thác tiên rủ xuống, thẳng đến chỗ eo.
Tiểu nha đầu ngày xưa đi theo sau mông Phong Phi Vân nắm lấy góc áo hắn, hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mà ngay cả trước ngực cũng có chút nhô lên, buộc vòng quanh đường cong lồi lõm mê người.
Phong Phi Vân hít một hơi, vui vẻ nói:
- Ngươi không phải thật sự mang đến một vò tinh oánh quỳnh nhưỡng năm trăm năm đấy chứ?
- Ha ha, lại đã đoán đúng.
Tiểu Tà Ma lấy ra cánh nhai tước nướng và tinh oánh quỳnh nhưỡng đã ủ năm trăm năm ra, tiến dần vào thiết lao, bỏ vào trước mặt Phong Phi Vân.
Nàng khom thân thể xuống, trên vai phủ lên nhung hồ cừu tuyết trắng, ngồi xổm ở trước mặt Phong Phi Vân, hai cái bàn tay nhỏ nâng cằm lên, một đôi mắt dễ thương xoay tròn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bị nhốt ở đây đã mộ tháng, đến gặp hắn nhiều nhất chính là Tiểu Tà Ma, nha đầu kia cơ hồ mỗi ngày đều tới một lần, mỗi lần đều mang đến cho Phong Phi Vân đồ ăn, ca hát giải buồn cho Phong Phi Vân, bất quá hát đều là nhạc thiếu nhi.
Ngược lại Phong Phi Vân cảm thấy, nha đầu kia thật là rãnh rỗi đến nhức cả trứng dái, những người khác vội vàng tu luyện, chỉ riêng nàng thì cực kỳ rãnh rỗi, không phải cùng Đạm Đạm đi tìm xương cốt ăn thì cũng đến bồi Phong Phi Vân, nhưng ngược lại tốc độ tu luyện của nàng lại nhanh đến dọa người, Phong Phi Vân mỗi ngày nhìn thấy nàng, cũng có thể cảm giác được tu vi của nàng có chỗ tăng trưởng, tuy rằng tăng trưởng không nhiều lắm, nhưng cũng cực kỳ khó lường rồi.
Phong Phi Vân hôm qua mới nói giỡn một câu, muốn uống tinh oánh quỳnh nhưỡng đã ủ năm trăm năm, hôm nay nàng rõ ràng thật sự mang đến, quả thật khiến Phong Phi Vân cảm thấy ngoài ý muốn.
Tiểu Tà Ma cũng mang đến cho Phong Phi Vân rất nhiều tin tức, ví dụ như biến hóa Nam Thái Phủ hiện giờ, còn có tình hình gần đây của những thân nhân Phong Phi Vân...
Đương nhiên tin tức khiến cho nhất Phong Phi Vân coi trọng nhất chính là Phong Mặc rõ ràng mang Phong Si đi, mang hắn đến một nơi bí ẩn, Phong Phi Vân trong mơ hồ cảm thấy không ổn, cảm giác, cảm thấy Phong Mặc dụng tâm không tinh khiết.
Thậm chí Phong Phi Vân hoài nghi, Phong Si năm đó chết ở Bán Đạp Sơn, rất có thể có quan hệ với vị huynh trưởng Phong Mặc này.
Không cần phải hoài nghi, Phong Mặc tuyệt đối là một người có dã tâm, từ đầu đến cuối đều dã tâm bừng bừng, trải qua hơn một nghìn năm yên lặng, đã luyện hóa được Diêm Vương Tâm Tạng, hôm nay lần nữa leo lên sân khấu đại thế, Nam Thái Phủ sáu quận, tuyệt đối không thể khiến hắn thỏa mãn.
... ...
...
Đêm dài.
Gió đêm lạnh lùng, mang theo vài phần sương lạnh cùng với lá rụng nhợt nhạt đầy đất, một nữ tử mặc áo đen đi qua trên cổ đạo cổ xưa.
Nàng đi qua trên đường dài, những người đi trên đường kia lại không một ai thấy được bóng dáng của nàng.
Gió đêm dừng lại, Kỷ Thương Nguyệt cũng dừng bước, đứng ở dưới một tòa ngọc điện lâu các màu đèn, trong đó ca vũ thanh bình, người đến người đi tới lui không dứt, , trên tấm biển có viết mấy chữ "Tuyệt Sắc Lâu" .
Thân thể Kỷ Thương Nguyệt bỗng nhiên biến mất tại chỗ, lúc nàng lần nữa rơi xuống đất thì đã xuất hiện ở trên đỉnh Tuyệt Sắc Lâu, dưới một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung.
Lúc nàng đứng trên đỉnh Tuyệt Sắc Lâu, đồng môn tòa cung điện kia cũng bỗng nhiên mở ra, bên trong bay ra một mảnh ánh lửa cực nóng, khiến khăn che mặt lụa đen trên mặt Kỷ Thương Nguyệt cũng bị ánh lên đến phản quang.
- Người phương nào lá gan lớn như vậy, dám xông đến chỗ ta bế quan?
Trong cung điện ruyền đến một thanh âm nữ tử, thanh âm rất đẹp, như tiên âm vậy.
Kỷ Thương Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng, cười lạnh nói:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ..., ta biết rõ ngươi là ai. Nam Cung Hồng Nhan, ta tìm ngươi đã lâu rồi, không nghĩ tới ngươi ẩn thân kín như vậy.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trong cung điện thật sự chính là Nam Cung Hồng Nhan, sau khi nàng nhận được Cưu Cửu Quái Bào liền ẩn thân vào tòa cổ thành này, lợi dụng bí pháp tế luyện Cưu Cửu Quái Bào.
Người khác có lẽ không cách nào tế luyện năm kiện thần y, nhưng nàng lại có cách, hôm nay Cưu Cửu Quái Bào đã tế luyện một nửa, đã áp chế Yêu Ma chi khí ở trên đó xuống hơn phân nửa.
Kỷ Thương Nguyệt nói:
- Ta chỉ có một câu muốn nói cho ngươi, Phong Phi Vân trúng Diêm Vương Hủ Huyết, bị nhốt ở Huyền Tinh Phúc Địa, tuổi thọ không nhiều lắm, hắn muốn gặp ngươi lần cuối cùng.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Nam Cung Hồng Nhan trực tiếp ném Cưu Cửu Quái Bào ra ngoài, chạy ra khỏi cung điện, một hồi ánh sáng màu đỏ xoắn tới, tay Nam Cung Hồng Nhan đã nắm lấy cổ Kỷ Thương Nguyệt:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
Kỷ Thương Nguyệt không chút sợ hãi, mặc cho Nam Cung Hồng Nhan chế trụ cổ của nàng, cười lạnh nói:
- Đây là đại sự mới xảy ra hai tháng gần đây, thiên hạ đều đã biết, tin tức của ngươi quá bế tắc rồi. Phong Phi Vân, chính miệng nói cho ta biết, hắn nói hắn không muốn chết trong lao ngục lạnh như băng, cho dù phải chết, cũng phải chết ở trong ngực của ngươi.
Nam Cung Hồng Nhan nghe nói như thế, thân thể như bị sét đánh, thất hồn lạc phách, đôi mắt dễ thương ngốc trệ, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Hạ huyền nguyệt, nguyệt như câu.
Ánh trăng như nước, rơi vãi xuống sa mềm mại màu bạc, choàng lên dãy núi.
Miệng sơn môn Huyền Tinh Phúc Địa, hai cánh thương cổ thạch môn cắm trong núi, bên ngoài cửa đá đứng thẳng hai cái cổ nhân tượng thạch điêu già nua, ẩn chứa đạo vận và hối ám chi quang, như hai cái thạch tượng trích tiên nhân vậy.
Có hai thiếu niên lưng cõng ngọc kiếm bảo phong canh giữ ở sơn môn khẩu, đứng thẳng tắp, mặt hướng ngoài núi, trong mắt mang theo vài phần ngạo nghễ.
Đây là hai vị đệ tử trẻ tuổi Phong gia, dùng địa vị Phong gia hiện giờ, bọn hắn tự nhiên có tư cách ngẩng đầu lên, ngạo thị người thiên hạ.
Giữa núi xa, bay tới một mảnh gió mát, mang theo vài phần cảm giác man mát, lá rụng đỏ tía bay lả tả, bay vào trong sơn môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.