Chương 805: Hoàng tử Ngọc Kiền vương triều.
Cửu Đương Gia
11/07/2015
Nữ ma đứng ở dưới cầu thang, âm thanh rét lạnh, băng hàn rét thấu xương, lọt vào trong tai Đông Phương Nhất Dạ chẳng khác gì băng cứng bao phủ tam thần, linh hồn như đông cứng, hắn càng kinh dị nhìn qua cô gái này, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.
- Kỳ quái, cho dù là người tà ma ngoại đạo hung ác, ta cũng sẽ không có tâm thần sợ hãi chút nào, vì sao một câu nói của nàng có thể làm tâm thần của ta sợ hãi?
Đông Phương Nhất Dạ cảm giác mình không cách nào hô hấp được.
Phong Phi Vân vận chuyển linh khí và chấn vỡ bột băng trên người, hóa thành sương khói, nghiêm mặt nói:
- Tính tình của biểu tỷ ta là thế, từ nhỏ đã ưa thích quản ta, tính cách bá đạo lắm!
Đông Phương Nhất Dạ nhãn lực lợi hại cỡ nào, nếu cô gá này là biểu tỷ của Phong Phi Vân mới là chuyện lạ.
Hắn tự nhiên không tin chuyện ma quỷ của Phong Phi Vân, nói:
- Nơi này gió lớn, Tiêu cô nương, nếu không đi tới đại điện trước đi...
- Không cần, ta đứng ngay chỗ này chờ.
Nữ ma tràn ngập sát khí trừng Phong Phi Vân, đứng trước cửa lớn nguy nga của Ngân Câu phiệt giống như cọc tiêu, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.
- Không cần quản nàng, đi thôi.
Đông Phương Kính Nguyệt chính là nhân vật chính đêm nay, tự nhiên cũng phải đi ra ngoài tiếp đãi khách mời, nhưng mà nàng giờ phút này đang ngồi trong Lâm Lang Điện, một mình một người, thần sắc đạm mạc, tay ôm tỳ bà, đang khảy những khúc nhạc thiên nhiên.
Một con chim sơn ca trắng bị tiếng đàn hấp dẫn tới, đậu vào vai nàng kêu lên vui sướng, cùng đan xen với tiếng tỳ bà đan nên nhiều ra mấy phần sinh khí.
Lúc Phong Phi Vân cùng Đông Phương Nhất Dạ tiến vào Lâm Lang Điện, Đông Phương Kính Nguyệt dừng lại, tiếng tỳ bà dừng đột ngột nên con chim sơn ca trắng cả kinh, nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ biến mất trên bầu trời.
- Tốt một khúc tỳ bà vui cười, lại có thể dẫn chim bay tới, tạo nghệ âm luật của tứ tiểu rất cao.
Phong Phi Vân vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đông Phương Nhất Dạ đã lui xuống, trong Lâm Lang Điện chri còn lại Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt mang tấm lụa trắng trên mặt, vẻn vẹn chỉ lộ ra ánh mắt như lưu quang, tràn ngập linh tính, nói:
- Chỉ tiếc tạo nghệ âm luật của ta không sánh bằng Dạ đại gia, tỳ bà khúc của ta chỉ có thể dẫn chim bay tới, một khúc của Dạ Tiêu Tương có thể dẫn tới ngàn vạn Thần Vũ quân.
Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên đang nói tới chuyện Phong Phi Vân suất lĩnh ngàn vạn Thần Vũ quân đánh Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nàng cảm thấy Phong Phi Vân vì cứu Dạ Tiêu Tương mới ra tay.
- Chỉ tiếc thiên âm như thế từ nay về sau biến thành có một không hai.
Phong Phi Vân nghĩ đến Dạ Tiêu Tương rời đi, trong lòng cảm khái, nói:
- Không nói những chuyện này, lần này ta đến tìm ngươi, chính là có chuyện quan trọng.
Trên ngón tay Phong Phi Vân miểu quỷ ban chỉ bắt đầu lưu động chậm rãi, từ khi Đông Phương Kính Nguyệt đạt được bạch ngọc cổ thuyền thì mỗi khi gặp nàng, miểu quỷ ban chỉ đều có cảm ứng, lần này càng trở nên mạnh mẽ, thần đồ trên ban chỉ như muốn bay đi.
Vội vàng sử dụng lực lượng trấn áp, khống chế lực lượng miểu quỷ ban chỉ không cho nó đi.
Trên miểu quỷ ban chỉ có bảy văn tự cổ xưa, phân biệt đối ứng bảy bức thần đồ, trong đó có "Long Mã Hà Đồ" đã tróc ra khỏi ban chỉ, cùng tương hợp với thanh đồng cổ thuyền, trở thành thanh thủ hộ đồ của đồng cổ thuyền thủ, lơ lửng trên cổ thuyền.
Thanh đồng cổ thuyền cùng bạch ngọc cổ thuyền có lai lịch thần bí, có được lực lượng không giống tưởng tượng, cả hai chúng nó có liên hệ thần bí với nhau.
Chẳng lẽ trong sáu bức thần đồ khác cũng có một thần đồ đối ứng với bạch ngọc cổ thuyền trong tay Đông Phương Kính Nguyệt?
- Chuyện gì?
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi.
- Ta muốn đi tổ phòng Ngân Câu phiệt.
Phong Phi Vân nói.
- Không có khả năng, không phải đệ tử dòng chính Ngân Câu phiệt thì không thể tiến vào tổ phòng.
Đông Phương Kính Nguyệt quả quyết bác bỏ thỉnh cầu của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lại nói:
- Ta muốn tận mắt nhìn thấy bức họa trên tường tổ phòng.
- Lưỡng Nhân Thôn?
Đông Phương Kính Nguyệt giật mình.
- Đúng là Lưỡng Nhân Thôn.
Phong Phi Vân nói.
Đông Phương Kính Nguyệt châm chước một lát, tiếp theo lại nói:
- Việc này ta không làm chủ được, ta cũng chỉ đi tổ phòng một lần khi còn bé, trong óc lờ mờ nhớ một ít, ta cũng không dám xác định trong tổ phòng có bức họa kia thật sự là Lưỡng Nhân Thôn.
Phong Phi Vân nhướng mày.
Oanh.
Bên ngoài có tiếng vang thật lớn truyền ra, có trên trăm đạo hào quang phóng lên trời, trận pháp trên bạch ngọc đảo bị chấn vỡ, lực lượng thập phần đáng sợ.
Một tiếng nổ vang này là tới từ chỗ quế viên, nương theo đó là tiếng cười kiêu ngạo.
- Ha ha, cái gì thiên tài cấp sử thi, không chịu nổi một kích, đây là lực lương cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều hay sao?
Âm thanh truyền rất xa, mặc dù Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt đang ở sâu trong Ngân Câu phiệt cũng nghe được âm thanh này, hiển nhiên chính là cường giả tuyệt đỉnh ra tay.
Hôm nay chính là sinh nhật tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt, quần hùng tụ tập, rất nhiều thế hệ tu sĩ già trong tu tiên giới tới chúc mừng, chẳng lẽ có người còn dám tới đây sinh sự hay sao?
- Bên ngoài phát sinh chuyện gì?
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi vọng ra ngoài.
Một thị nữ mười sáu mười bảy tuổi hấp tấp chạy vào, bẩm báo nói:
- Bên ngoài... Bên ngoài... Đến... Đến một... Man nhân, công bố... Muốn đả bại tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân ngồi ngay ngắn và phóng thần thức ra, muốn điều tra bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà thần thức khổng lồ của hắn chỉ ra khỏi đại điện liền bị trận pháp vô hình ngăn cản trở về.
Trong Ngân Câu phiệt có vô số cổ trận đài, cho dù là chân nhân cũng không thể xuyên thủng bình chướng, đây là nội tình gia tộc cổ xưa, không phỉa gia tộc khác có thể sánh bằng.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Từ từ nói, nói rõ ràng một chút, cái gì man nhân, man nhân ở đâu?
Thị nữ này trấn định xuống, nói:
- Man nhân này cao ba mét, tay thô như là thùng nước, eo rộng như tường thành, làn da đen như đáy nồi, cầm trong tay thiết côn to như bát ăn cơm, công bố là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều, muốn khiêu chiến tất cả anh kiệt của Thần Tấn vương triều, vừa rồi đã có bốn vương giả trẻ tuổi bị hắn đánh bại, mỗi một người đều bị đánh bại bằng một chiêu.
Phong Phi Vân nói:
- Hôm nay có không ít thiên tài cấp sử thi tới, chỉ sợ tên gọi là hoàng tử sẽ bại trận.
- Thiên tài cấp sử thi cũng có người ra tay, cũng bị hắn một chiêu đánh bại, hôn mê trên mặt đất.
Thị nữ lộ ra vẻ khiếp nhược, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ, không có thấy ma man nhân khủng bố như thế.
Phong Phi Vân nhướng mày, nói:
- Là thiên tài cấp sử thi nào?
- Thứ chín Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, Tây Việt Lan Sơn.
Thị nữ nói.
Phong Phi Vân cùng Tây Việt Lan Sơn đã giao thủ, biết rõ tu vị của người này cho dù là Phong Phi Vân cũng không có nắm chắc có thể một chiêu đánh bại hắn, huống chi còn đánh ngã hắn hôn mê, chẳng lẽ hoàng tử Ngọc Kiền vương triều cường đại như thế.
- Kỳ quái, cho dù là người tà ma ngoại đạo hung ác, ta cũng sẽ không có tâm thần sợ hãi chút nào, vì sao một câu nói của nàng có thể làm tâm thần của ta sợ hãi?
Đông Phương Nhất Dạ cảm giác mình không cách nào hô hấp được.
Phong Phi Vân vận chuyển linh khí và chấn vỡ bột băng trên người, hóa thành sương khói, nghiêm mặt nói:
- Tính tình của biểu tỷ ta là thế, từ nhỏ đã ưa thích quản ta, tính cách bá đạo lắm!
Đông Phương Nhất Dạ nhãn lực lợi hại cỡ nào, nếu cô gá này là biểu tỷ của Phong Phi Vân mới là chuyện lạ.
Hắn tự nhiên không tin chuyện ma quỷ của Phong Phi Vân, nói:
- Nơi này gió lớn, Tiêu cô nương, nếu không đi tới đại điện trước đi...
- Không cần, ta đứng ngay chỗ này chờ.
Nữ ma tràn ngập sát khí trừng Phong Phi Vân, đứng trước cửa lớn nguy nga của Ngân Câu phiệt giống như cọc tiêu, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.
- Không cần quản nàng, đi thôi.
Đông Phương Kính Nguyệt chính là nhân vật chính đêm nay, tự nhiên cũng phải đi ra ngoài tiếp đãi khách mời, nhưng mà nàng giờ phút này đang ngồi trong Lâm Lang Điện, một mình một người, thần sắc đạm mạc, tay ôm tỳ bà, đang khảy những khúc nhạc thiên nhiên.
Một con chim sơn ca trắng bị tiếng đàn hấp dẫn tới, đậu vào vai nàng kêu lên vui sướng, cùng đan xen với tiếng tỳ bà đan nên nhiều ra mấy phần sinh khí.
Lúc Phong Phi Vân cùng Đông Phương Nhất Dạ tiến vào Lâm Lang Điện, Đông Phương Kính Nguyệt dừng lại, tiếng tỳ bà dừng đột ngột nên con chim sơn ca trắng cả kinh, nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ biến mất trên bầu trời.
- Tốt một khúc tỳ bà vui cười, lại có thể dẫn chim bay tới, tạo nghệ âm luật của tứ tiểu rất cao.
Phong Phi Vân vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đông Phương Nhất Dạ đã lui xuống, trong Lâm Lang Điện chri còn lại Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt mang tấm lụa trắng trên mặt, vẻn vẹn chỉ lộ ra ánh mắt như lưu quang, tràn ngập linh tính, nói:
- Chỉ tiếc tạo nghệ âm luật của ta không sánh bằng Dạ đại gia, tỳ bà khúc của ta chỉ có thể dẫn chim bay tới, một khúc của Dạ Tiêu Tương có thể dẫn tới ngàn vạn Thần Vũ quân.
Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên đang nói tới chuyện Phong Phi Vân suất lĩnh ngàn vạn Thần Vũ quân đánh Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nàng cảm thấy Phong Phi Vân vì cứu Dạ Tiêu Tương mới ra tay.
- Chỉ tiếc thiên âm như thế từ nay về sau biến thành có một không hai.
Phong Phi Vân nghĩ đến Dạ Tiêu Tương rời đi, trong lòng cảm khái, nói:
- Không nói những chuyện này, lần này ta đến tìm ngươi, chính là có chuyện quan trọng.
Trên ngón tay Phong Phi Vân miểu quỷ ban chỉ bắt đầu lưu động chậm rãi, từ khi Đông Phương Kính Nguyệt đạt được bạch ngọc cổ thuyền thì mỗi khi gặp nàng, miểu quỷ ban chỉ đều có cảm ứng, lần này càng trở nên mạnh mẽ, thần đồ trên ban chỉ như muốn bay đi.
Vội vàng sử dụng lực lượng trấn áp, khống chế lực lượng miểu quỷ ban chỉ không cho nó đi.
Trên miểu quỷ ban chỉ có bảy văn tự cổ xưa, phân biệt đối ứng bảy bức thần đồ, trong đó có "Long Mã Hà Đồ" đã tróc ra khỏi ban chỉ, cùng tương hợp với thanh đồng cổ thuyền, trở thành thanh thủ hộ đồ của đồng cổ thuyền thủ, lơ lửng trên cổ thuyền.
Thanh đồng cổ thuyền cùng bạch ngọc cổ thuyền có lai lịch thần bí, có được lực lượng không giống tưởng tượng, cả hai chúng nó có liên hệ thần bí với nhau.
Chẳng lẽ trong sáu bức thần đồ khác cũng có một thần đồ đối ứng với bạch ngọc cổ thuyền trong tay Đông Phương Kính Nguyệt?
- Chuyện gì?
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi.
- Ta muốn đi tổ phòng Ngân Câu phiệt.
Phong Phi Vân nói.
- Không có khả năng, không phải đệ tử dòng chính Ngân Câu phiệt thì không thể tiến vào tổ phòng.
Đông Phương Kính Nguyệt quả quyết bác bỏ thỉnh cầu của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lại nói:
- Ta muốn tận mắt nhìn thấy bức họa trên tường tổ phòng.
- Lưỡng Nhân Thôn?
Đông Phương Kính Nguyệt giật mình.
- Đúng là Lưỡng Nhân Thôn.
Phong Phi Vân nói.
Đông Phương Kính Nguyệt châm chước một lát, tiếp theo lại nói:
- Việc này ta không làm chủ được, ta cũng chỉ đi tổ phòng một lần khi còn bé, trong óc lờ mờ nhớ một ít, ta cũng không dám xác định trong tổ phòng có bức họa kia thật sự là Lưỡng Nhân Thôn.
Phong Phi Vân nhướng mày.
Oanh.
Bên ngoài có tiếng vang thật lớn truyền ra, có trên trăm đạo hào quang phóng lên trời, trận pháp trên bạch ngọc đảo bị chấn vỡ, lực lượng thập phần đáng sợ.
Một tiếng nổ vang này là tới từ chỗ quế viên, nương theo đó là tiếng cười kiêu ngạo.
- Ha ha, cái gì thiên tài cấp sử thi, không chịu nổi một kích, đây là lực lương cao cấp nhất của Thần Tấn vương triều hay sao?
Âm thanh truyền rất xa, mặc dù Phong Phi Vân cùng Đông Phương Kính Nguyệt đang ở sâu trong Ngân Câu phiệt cũng nghe được âm thanh này, hiển nhiên chính là cường giả tuyệt đỉnh ra tay.
Hôm nay chính là sinh nhật tứ tiểu thư Ngân Câu phiệt, quần hùng tụ tập, rất nhiều thế hệ tu sĩ già trong tu tiên giới tới chúc mừng, chẳng lẽ có người còn dám tới đây sinh sự hay sao?
- Bên ngoài phát sinh chuyện gì?
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi vọng ra ngoài.
Một thị nữ mười sáu mười bảy tuổi hấp tấp chạy vào, bẩm báo nói:
- Bên ngoài... Bên ngoài... Đến... Đến một... Man nhân, công bố... Muốn đả bại tuấn kiệt của Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân ngồi ngay ngắn và phóng thần thức ra, muốn điều tra bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà thần thức khổng lồ của hắn chỉ ra khỏi đại điện liền bị trận pháp vô hình ngăn cản trở về.
Trong Ngân Câu phiệt có vô số cổ trận đài, cho dù là chân nhân cũng không thể xuyên thủng bình chướng, đây là nội tình gia tộc cổ xưa, không phỉa gia tộc khác có thể sánh bằng.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Từ từ nói, nói rõ ràng một chút, cái gì man nhân, man nhân ở đâu?
Thị nữ này trấn định xuống, nói:
- Man nhân này cao ba mét, tay thô như là thùng nước, eo rộng như tường thành, làn da đen như đáy nồi, cầm trong tay thiết côn to như bát ăn cơm, công bố là hoàng tử Ngọc Kiền vương triều, muốn khiêu chiến tất cả anh kiệt của Thần Tấn vương triều, vừa rồi đã có bốn vương giả trẻ tuổi bị hắn đánh bại, mỗi một người đều bị đánh bại bằng một chiêu.
Phong Phi Vân nói:
- Hôm nay có không ít thiên tài cấp sử thi tới, chỉ sợ tên gọi là hoàng tử sẽ bại trận.
- Thiên tài cấp sử thi cũng có người ra tay, cũng bị hắn một chiêu đánh bại, hôn mê trên mặt đất.
Thị nữ lộ ra vẻ khiếp nhược, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ, không có thấy ma man nhân khủng bố như thế.
Phong Phi Vân nhướng mày, nói:
- Là thiên tài cấp sử thi nào?
- Thứ chín Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng, Tây Việt Lan Sơn.
Thị nữ nói.
Phong Phi Vân cùng Tây Việt Lan Sơn đã giao thủ, biết rõ tu vị của người này cho dù là Phong Phi Vân cũng không có nắm chắc có thể một chiêu đánh bại hắn, huống chi còn đánh ngã hắn hôn mê, chẳng lẽ hoàng tử Ngọc Kiền vương triều cường đại như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.