Chương 1145: Kim Tàm Kinh gây nên sóng to gió lớn.
Cửu Đương Gia
27/07/2015
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh sơn mạch, dáng người lỗi lạc, Vu Thanh Họa đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng đỏ rực, nàng tự nhiên biết rõ Kim Tàm Kinh ở trên người Phong Phi Vân, nhưng mà nàng không ngờ Phong Phi Vân lại chủ động vì Ngự Thú Trai mang Kim Tàm Kinh ra, dẫn dắt mầm tai họa lên người của hắn.
Giờ phút này bờ môi Vu Thanh Họa đã bị nàng cắn nát, ngón tay ngọc nắm thật chặc, nói:
- Ma đầu kia... Ma đầu kia... Vì cái gì làm như vậy.
- Vu Thanh Họa, ngươi ngàn vạn đừng cảm động rơi lệ, ta cũng không phải vì ngươi mà làm như vậy, ngươi trở lại Ngự Thú Trai nói cho Nạp Lan biết, bảo nàng chuyên tâm ở Ngự Thú Trai tu hành phật đạo, không phải chỉ tổn thất mấy trăm năm tuổi thọ sao, chỉ cần nàng chịu dụng công sẽ tu trở lại, giao linh quả này cho nàng.
Phong Phi Vân linh quả hoàn hảo vô khuyết sáu ngàn năm đưa vào trong tay Vu Thanh Họa, cười một tiếng sau đó thân thể hóa thành lưu quang, sử dụng Luân Hồi Tật Tốc bay thẳng lên trời, tốc độ nhanh tới cực điểm.
- Kim Tàm Kinh... Kim Tàm Kinh quả nhiên đang ở trong tay Phong Phi Vân, mọi người mau đuổi theo ah.
- Là Kim Tàm Kinh không sai, Kim Phật bảy tấc, đại đạo phật âm, không có khả năng giả bộ, đây chính là một trong ba đại thánh điển, đạt được Kim Tàm Kinh nhất định có thể thiên hạ vô địch.
- Tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân chạy thoát.
... ...
...
Chín thành người nơi đây mau chóng đuổi theo Phong Phi Vân, kể cả đám tăng nhân của Thiên Long vương triều, Bắc Minh Phá Thiên, Tà Hoàng Thiếu chủ dẫn đầu cường giả Sâm La Điện đuổi bắt, Lý Tiêu Nam dẫn đầu tám đại cao thủ Thần Linh Cung đuổi theo, Đồng Lô Sơn lúc này tiếng gió rít gào, cường giả như mây.
Đánh chết Phong Phi Vân, cướp lấy Kim Tàm Kinh.
Toàn bộ đều là cường giả, trong đó không ít là Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách, thậm chí có cường giả nửa bước chân nhân.
Nhân vật cấp bậc cự phách nhiều không biết bao nhiêu.
Không ai nghĩ tới lại sinh ra chuyển biến lớn như thế, vượt quá tất cả mọi người suy đoán ban đầu.
Nhưng mà Yêu tộc thần tàng địa lại trở nên trống rỗng, chỉ còn lại tiểu tà ma và Vu Thanh Họa còn đứng ở nơi đó, Phong Si cũng đứng ở nơi đó,l hắn giống như bức tượng đá vậy, không nhúc nhích, mặc cho đạm đạm bò qua bò lại trên vai của hắn.
Bốn yêu nữ bị phế tu vị đứng lên, nh mắt các nàng phức tạp, muốn lặng lẽ rời đi nhưng lại bị tiểu tà ma ngăn cản, nhét đan dược đen sì vào miệng các nàng, sắc mặt bốn yêu nữ kinh biến, cũng không biết tiểu tà ma cho các nàng ăn cái gì, cũng bởi vì không biết cho nên mới sợ.
- Ngươi cho chúng ta ăn cái gì?
Một yêu nữ da trắng, môi hồng, tóc dài xinh đẹp quát lên.
- KẸO.
Tiểu tà ma nói.
- Nói bậy, rõ ràng là một viên thuốc.
Một yêu nữ mặc bạo lộ, ngọc thể đầy đặn, bộ ngực sữa cao ngất nói ra.
- Biết là đan dược, vậy các ngươi còn hỏi làm gì?
Tiểu tà ma sờ sờ đỉnh đầu, mang trên mặt nụ cười thản nhiên mê người, lộ ra hai cái răng khểnh, lặng lẽ nói:
- Đan dược này chính là bảo bối đấy, sau khi ăn xong làn da sẽ trắng bóng tinh mỉ, toàn thân đều thơm ngào ngạt, nhưng mà một tháng không ăn sẽ lập tức biến thành người quái dị, trên mặt đau nhức, mụn nhọt sinh ra, lòng bàn chân hóa huyết, thân thể càng ngày càng mập mạp, ha ha, kỳ thật ta đang hù dọa các ngươi thôi, các ngươi ngàn vạn đừng coi là thật.
Bốn yêu nữ đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nguyền rủa tiểu tà ma muốn chết, thật sự là còn giống ma đầu hơn cả Phong Phi Vân.
Mặc dù tiểu tà ma nói là hù dọa các nàng, nhưng mà các nàng thật sự không dám trốn, dù sao các nàng đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh, càng là mỹ nhân càng chú ý tới dung mạo của mình, nếu thật sự biến thành người quái dị, các nàng chết đi cho xong.
Vu Thanh Họa mang theo thần sắc lo lắng trên mặt, khó có thể nói rõ trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu tà ma vẫn không có lo lắng như thế, con mắt cong lên như trăng khuyết, nói:
- Vu tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ca ca của ta, hắn nắm giữ một kiện linh bảo trong tay, tốc độ thiên hạ vô song, một khi triển khai linh bảo này, chưa chắc chân nhân đuổi kịp hắn.
Tiểu tà ma chỉ tự nhiên nói tới thanh đồng cổ thuyền, nàng từng ngồi qua thanh đồng cổ thuyền, nửa canh giờ đã vượt qua mười mấy vạn dặm, đã sớm muốn đòi hỏi Phong Phi Vân đưa cho nàng vuốt vuốt.
Vu Thanh Họa lại không tin trên đời này có linh bảo như thế, trong tay nắm chặc lấy linh quả mà Phong Phi Vân kín đáo đưa cho nàng, đôi mắt dễ thương óng ánh, dáng người tiêu điều, tóc dài bay múa trên hư không, thở dài nói:
- Ngươi không hiểu, ca của ngươi lấy Kim Tàm Kinh ra cũng đã quyết tử ý, hắn muốn dùng một mình mình đổi lấy sự an bình của Ngự Thú Trai.
Tiểu tà ma nhíu mày, gãi gãi đầu, nói:
- Ca ca của ta vĩ đại như thế sao?
- Hừ, Phong đại ma dầu cả đời làm bậy quá nhiều, sau khi tu luyện Kim Tàm Kinh thì hắn cũng đã tỉnh ngộ, lương tri thức tỉnh, đây chính là chuộc lại sai lầm lúc trước của hắn.
Tuy Vu Thanh Họa nói như thế, nhưng mà trong lòng thật sự có ngàn vạn cảm khái, rất khó nói ra được, trong óc lại hiện ra nụ cười cuối cùng khi Phong Phi Vân rời đi, đặc biệt là đôi mắt của hắn mang theo mị lực không nói nên lời, thậm chí có chút ít khó có thể quên được.
Tiểu tà ma không cho là như thế, trong mắt hiện ra hào quang sáng ngời, chợt lại biến thành tội nghiệp, con mắt sưng đỏ lên, bỉu môi nói:
- Vu tỷ tỷ, ca ca của ta thật sự không phải như vậy.
Vu Thanh Họa nhìn qua bộ dáng bất lực của tiểu tà mà, trong lòng cũng có chút chua xót, vỗ nhẹ đầu của tiểu tà ma, nói:
- Thế nhân tham lam, mà Kim Tàm Kinh chính là thánh điển cao cấp nhất, hiện tại có vô số lão tổ đuổi giết hắn, trong đó còn không thiếu hung nhân khủng bố Thiên Mệnh cửu trọng, nửa bước chân nhân, ca của ngươi muốn chạy ra tìm đường sống, khả năng là bằng không, hơn nữa cho dù hắn thật sự chạy ra khỏi tay của những người này, cũng tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của chân nhân, Tà Hoàng, Thần Linh Cung, Thiên Vu thần nữ, lão tổ Bắc Minh phiệt và còn có rất nhiều chân nhân lánh đời ra tay với hắn, hắn căn bản không có khả năng sống sót.s
- Oa.
Tiểu tà ma khóc càng lúc càng lớn.
Vu Thanh Họa ngầm bực bản thân mình, tại sao không biết an ủi người ta như thế, dù nói thế nào tiểu tà ma kỳ thật cũng chỉ là tiểu nữ hài, hôm nay đã không chỗ nương tựa, nếu như ca ca chết đi, nàng phải đi nơi nào?
Vu Thanh Họa bối rối, ôm đầu tiểu tà ma, an ủi:
- Theo ta quay về Ngự Thú Trai a, dù sao Ngự Thú Trai cũng thiếu nợ nhân tình ca ca ngươi quá lớn.
- Tỷ tỷ ngươi thật tốt, nếu ca ca ta sống sót... Nếu ca ca ta sống sót, ngươi làm chị dâu ta được không?
Tiểu tà ma rúc vào trong ngực Vu Thanh Họa, đáng thương ngẩng đầu lên, con mắt sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Họa.
Giờ phút này bờ môi Vu Thanh Họa đã bị nàng cắn nát, ngón tay ngọc nắm thật chặc, nói:
- Ma đầu kia... Ma đầu kia... Vì cái gì làm như vậy.
- Vu Thanh Họa, ngươi ngàn vạn đừng cảm động rơi lệ, ta cũng không phải vì ngươi mà làm như vậy, ngươi trở lại Ngự Thú Trai nói cho Nạp Lan biết, bảo nàng chuyên tâm ở Ngự Thú Trai tu hành phật đạo, không phải chỉ tổn thất mấy trăm năm tuổi thọ sao, chỉ cần nàng chịu dụng công sẽ tu trở lại, giao linh quả này cho nàng.
Phong Phi Vân linh quả hoàn hảo vô khuyết sáu ngàn năm đưa vào trong tay Vu Thanh Họa, cười một tiếng sau đó thân thể hóa thành lưu quang, sử dụng Luân Hồi Tật Tốc bay thẳng lên trời, tốc độ nhanh tới cực điểm.
- Kim Tàm Kinh... Kim Tàm Kinh quả nhiên đang ở trong tay Phong Phi Vân, mọi người mau đuổi theo ah.
- Là Kim Tàm Kinh không sai, Kim Phật bảy tấc, đại đạo phật âm, không có khả năng giả bộ, đây chính là một trong ba đại thánh điển, đạt được Kim Tàm Kinh nhất định có thể thiên hạ vô địch.
- Tuyệt đối không thể để cho Phong Phi Vân chạy thoát.
... ...
...
Chín thành người nơi đây mau chóng đuổi theo Phong Phi Vân, kể cả đám tăng nhân của Thiên Long vương triều, Bắc Minh Phá Thiên, Tà Hoàng Thiếu chủ dẫn đầu cường giả Sâm La Điện đuổi bắt, Lý Tiêu Nam dẫn đầu tám đại cao thủ Thần Linh Cung đuổi theo, Đồng Lô Sơn lúc này tiếng gió rít gào, cường giả như mây.
Đánh chết Phong Phi Vân, cướp lấy Kim Tàm Kinh.
Toàn bộ đều là cường giả, trong đó không ít là Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách, thậm chí có cường giả nửa bước chân nhân.
Nhân vật cấp bậc cự phách nhiều không biết bao nhiêu.
Không ai nghĩ tới lại sinh ra chuyển biến lớn như thế, vượt quá tất cả mọi người suy đoán ban đầu.
Nhưng mà Yêu tộc thần tàng địa lại trở nên trống rỗng, chỉ còn lại tiểu tà ma và Vu Thanh Họa còn đứng ở nơi đó, Phong Si cũng đứng ở nơi đó,l hắn giống như bức tượng đá vậy, không nhúc nhích, mặc cho đạm đạm bò qua bò lại trên vai của hắn.
Bốn yêu nữ bị phế tu vị đứng lên, nh mắt các nàng phức tạp, muốn lặng lẽ rời đi nhưng lại bị tiểu tà ma ngăn cản, nhét đan dược đen sì vào miệng các nàng, sắc mặt bốn yêu nữ kinh biến, cũng không biết tiểu tà ma cho các nàng ăn cái gì, cũng bởi vì không biết cho nên mới sợ.
- Ngươi cho chúng ta ăn cái gì?
Một yêu nữ da trắng, môi hồng, tóc dài xinh đẹp quát lên.
- KẸO.
Tiểu tà ma nói.
- Nói bậy, rõ ràng là một viên thuốc.
Một yêu nữ mặc bạo lộ, ngọc thể đầy đặn, bộ ngực sữa cao ngất nói ra.
- Biết là đan dược, vậy các ngươi còn hỏi làm gì?
Tiểu tà ma sờ sờ đỉnh đầu, mang trên mặt nụ cười thản nhiên mê người, lộ ra hai cái răng khểnh, lặng lẽ nói:
- Đan dược này chính là bảo bối đấy, sau khi ăn xong làn da sẽ trắng bóng tinh mỉ, toàn thân đều thơm ngào ngạt, nhưng mà một tháng không ăn sẽ lập tức biến thành người quái dị, trên mặt đau nhức, mụn nhọt sinh ra, lòng bàn chân hóa huyết, thân thể càng ngày càng mập mạp, ha ha, kỳ thật ta đang hù dọa các ngươi thôi, các ngươi ngàn vạn đừng coi là thật.
Bốn yêu nữ đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nguyền rủa tiểu tà ma muốn chết, thật sự là còn giống ma đầu hơn cả Phong Phi Vân.
Mặc dù tiểu tà ma nói là hù dọa các nàng, nhưng mà các nàng thật sự không dám trốn, dù sao các nàng đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh, càng là mỹ nhân càng chú ý tới dung mạo của mình, nếu thật sự biến thành người quái dị, các nàng chết đi cho xong.
Vu Thanh Họa mang theo thần sắc lo lắng trên mặt, khó có thể nói rõ trong lòng nàng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu tà ma vẫn không có lo lắng như thế, con mắt cong lên như trăng khuyết, nói:
- Vu tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ca ca của ta, hắn nắm giữ một kiện linh bảo trong tay, tốc độ thiên hạ vô song, một khi triển khai linh bảo này, chưa chắc chân nhân đuổi kịp hắn.
Tiểu tà ma chỉ tự nhiên nói tới thanh đồng cổ thuyền, nàng từng ngồi qua thanh đồng cổ thuyền, nửa canh giờ đã vượt qua mười mấy vạn dặm, đã sớm muốn đòi hỏi Phong Phi Vân đưa cho nàng vuốt vuốt.
Vu Thanh Họa lại không tin trên đời này có linh bảo như thế, trong tay nắm chặc lấy linh quả mà Phong Phi Vân kín đáo đưa cho nàng, đôi mắt dễ thương óng ánh, dáng người tiêu điều, tóc dài bay múa trên hư không, thở dài nói:
- Ngươi không hiểu, ca của ngươi lấy Kim Tàm Kinh ra cũng đã quyết tử ý, hắn muốn dùng một mình mình đổi lấy sự an bình của Ngự Thú Trai.
Tiểu tà ma nhíu mày, gãi gãi đầu, nói:
- Ca ca của ta vĩ đại như thế sao?
- Hừ, Phong đại ma dầu cả đời làm bậy quá nhiều, sau khi tu luyện Kim Tàm Kinh thì hắn cũng đã tỉnh ngộ, lương tri thức tỉnh, đây chính là chuộc lại sai lầm lúc trước của hắn.
Tuy Vu Thanh Họa nói như thế, nhưng mà trong lòng thật sự có ngàn vạn cảm khái, rất khó nói ra được, trong óc lại hiện ra nụ cười cuối cùng khi Phong Phi Vân rời đi, đặc biệt là đôi mắt của hắn mang theo mị lực không nói nên lời, thậm chí có chút ít khó có thể quên được.
Tiểu tà ma không cho là như thế, trong mắt hiện ra hào quang sáng ngời, chợt lại biến thành tội nghiệp, con mắt sưng đỏ lên, bỉu môi nói:
- Vu tỷ tỷ, ca ca của ta thật sự không phải như vậy.
Vu Thanh Họa nhìn qua bộ dáng bất lực của tiểu tà mà, trong lòng cũng có chút chua xót, vỗ nhẹ đầu của tiểu tà ma, nói:
- Thế nhân tham lam, mà Kim Tàm Kinh chính là thánh điển cao cấp nhất, hiện tại có vô số lão tổ đuổi giết hắn, trong đó còn không thiếu hung nhân khủng bố Thiên Mệnh cửu trọng, nửa bước chân nhân, ca của ngươi muốn chạy ra tìm đường sống, khả năng là bằng không, hơn nữa cho dù hắn thật sự chạy ra khỏi tay của những người này, cũng tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của chân nhân, Tà Hoàng, Thần Linh Cung, Thiên Vu thần nữ, lão tổ Bắc Minh phiệt và còn có rất nhiều chân nhân lánh đời ra tay với hắn, hắn căn bản không có khả năng sống sót.s
- Oa.
Tiểu tà ma khóc càng lúc càng lớn.
Vu Thanh Họa ngầm bực bản thân mình, tại sao không biết an ủi người ta như thế, dù nói thế nào tiểu tà ma kỳ thật cũng chỉ là tiểu nữ hài, hôm nay đã không chỗ nương tựa, nếu như ca ca chết đi, nàng phải đi nơi nào?
Vu Thanh Họa bối rối, ôm đầu tiểu tà ma, an ủi:
- Theo ta quay về Ngự Thú Trai a, dù sao Ngự Thú Trai cũng thiếu nợ nhân tình ca ca ngươi quá lớn.
- Tỷ tỷ ngươi thật tốt, nếu ca ca ta sống sót... Nếu ca ca ta sống sót, ngươi làm chị dâu ta được không?
Tiểu tà ma rúc vào trong ngực Vu Thanh Họa, đáng thương ngẩng đầu lên, con mắt sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.