Chương 397: Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt. (2)
Cửu Đương Gia
18/06/2015
Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu, "Mộ Dung Thác" trong tay ôm một cuốn thẻ tre, cáo từ nói:
- Tháp chủ phân phó ta giúp nàng đến nơi đây lấy một cuốn sách cổ, ta đưa qua cho nàng, không thể ở cùng Phong huynh rồi.
Linh Bảo tháp chủ rõ ràng không có ở Linh Bảo Tháp, nàng rõ ràng tìm ra một lý do như vậy để thoát thân, Phong Phi Vân há có thể để cho nàng như nguyện, khóe miệng không khỏi có chút cười.
- Mộ Dung Thác!
Phong Phi Vân liền gọi "Mộ Dung Thác" đang muốn rời đi lai, đuổi theo, cười nói:
- Vòng cổ Thanh Trúc ta tặng cho ngươi, vì sao ngươi không mang thế?
- Ta. . . Không nỡ mang!
"Mộ Dung Thác" trong lòng mắng Phong Phi Vân không biết bao nhiêu lần, một cái vòng cổ rách cũng tặng được, cũng chỉ có Phong Phi Vân mới làm ra chuyện nhàm chán như vậy thôi.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Phong Phi Vân, "Mộ Dung Thác" vẫn lấy cái vòng cổ kia ra.
Phong Phi Vân nhìn thấy chuỗi vòng cổ này rõ ràng không bị nàng hủy diệt, trong lòng không khỏi vui lên, chỉ sợ trong lòng nàng cũng rất muốn hủy diệt, nhưng lại sợ Phong Phi Vân hỏi nàng, lộ ra chân ngựa, cho nên mới mang chuỗi vòng cổ nàng bên người.
- Ta tới giúp ngươi đeo lên!
Phong Phi Vân muốn cố ý buồn nôn nàng một phen, nếu ngươi đã muốn giả, vậy thì ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi.
Phong Phi Vân đoạt lấy vòng cổ Thanh Trúc trong tay nàng, đi tới trước người nàng, thân thể dán chặt vào nàng, đôi cánh tay như muốn hoàn toàn ôm lấy cổ nàng, tựa như đã ôm nàng vào trong ngực vậy
Đôi tay Kỷ Thương Nguyệt xiết chặt lại, rất muốn lui về phía sau, nhưng lại bị cánh tay Phong Phi Vân gắt gao đặt trên cổ, chung quy vẫn cảm giác tay Phong Phi Vân không phải là đang đeo dây, mà là đang vẽ vòng tròn trên gáy nàng vậy.
Loại cảm giác này khiến cho nàng rất không thoải mái, mặt cũng muốn áp trên lồng ngực Phong Phi Vân, có thể nghe thấy mùi mồ hôi trên người Phong Phi Vân, nàng cảm thấy Phong Phi Vân quả thực là đang cố ý làm thế, làm cho nàng không thể nhịn được nữa.
Cách đó không xa, Tất Ninh Suất chăm chú nhìn một màn "Kinh hãi" trước mắt này, cái cằm cũng sắp rớt trên đất, cảm giác da đầu đang run lên, tay không kìm được gãi gãi trên đầu, Phong Phi Vân. . . Hắn rõ ràng cùng một người nam nhân anh anh em em, chịu không nổi rồi, trời xanh ah! Ngươi giết ta đi!
Tất Ninh Suất tự nhiên không biết Mộ Dung Thác chính mỹ nữ áo đen mà hắn vừa thấy, còn tưởng rằng Phong Phi Vân có ham mê bất lương, hướng giới tính không bình thường:
- Khó trách vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta là lạ, hắn sẽ không có ý đồ gì với ta đấy chứ?
Tất Ninh Suất sờ lên mông mình, vết thương chưa khỏi hẳn, chính là bị Phong Phi Vân cách không một kiếm chém bị thương, lại nhìn nhìn hình ảnh "Kinh hãi" trước mắt kia, hắn nhịn không được liền co rút, trong lòng âm thầm thề, không thể quá thân cận với Phong Phi Vân được, mẹ nó, quá không an toàn rồi.
- Nhìn cái gì đấy?
Một thanh âm già nua, đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến.
- Bản thân không có mắt ah! Không phát hiện hai nam nhân đang ôm ôm ấp ấ, con mẹ nó, khó trách tên vương bát đản Phong Phi Vân kia nhìn thấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan mà vẫn có thể ngồi trong lòng mà không loạn, thì ra là hắn thích nam nhân. . .
Thanh âm Tất Ninh Suất két một tiếng dừng lại, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, vừa rồi là ai đang nói chuyện với ta?
Mẹ nó, nơi này chính là Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt, có tuyệt đỉnh cao thủ thủ hộ, đều do tên biến thái Phong Phi Vân kia cả.
Sau lưng không phải có một lão quỷ đấy chứ?
Tất Ninh Suất tim đập rộn lên, cảm thấy lưng lạnh lẽo, trong lòng có vài phần sợ hãi, chậm rãi quay đầu lại.
Đây là một lão đầu tử, hắn ăn mặc áo bố da dê, mang giày bông vải kiểu cũ, trong tay ôm một chồng chất sách cổ, đang đứng ở sau lưng Tất Ninh Suất, cười ha hả theo dõi hắn:
- Tiểu bằng hữu, ngươi không phải là đệ tử Linh Bảo Tháp sao?
Lão nhân này cách Tất Ninh Suất rất gần, run rẩy đứng ở đó, lộ ra có chút tuổi già sức yếu.
- Cái này. . .
Tất Ninh Suất trong lòng run lên, cảm giác được có một cổ khí tức tà dị đậm đặc bao lấy người hắn, khiến hắn không rét mà run.
Lão giả này cứ vậy tủm tỉm nhìn hắn.
Tất Ninh Suất nghiêm mặt cười cười, đột nhiên ra tay, mảng lớn linh mang từ nơi ngón tay bay ra, một chưởng đè xuống đỉnh đầu lão đầu kia.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì tiên hạ thủ vi cường.
Oanh!
Cũng không thấy lão nhân kia ra tay như thế nào, Tất Ninh Suất liền trực tiếp bị hắn một đấm đánh ngã xuống đất, "Bành" một tiếng nằm ở trên mặt đất, đỉnh đầu bốc lên một cái huyết phao lớn như chuông đồng.
Lão nhân kia vẫn đang cười!
Phong Phi Vân cũng đã nhận ra biến cố bên này, rất nhanh chạy tới, nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, trong đan điền đối phương một mảnh hỗn độn, không thấy rõ tu vị, đôi mắt già nua tràn đầy hào quang chói mắt!
- Bà mẹ nó con em ngươi ah, có thể không đánh vào đầu có được không?
Tất Ninh Suất tuy rằng đang mắng chửi, nhưng vẫn xám xịt chạy thoát trở về, trốn đến đằng sau Phong Phi Vân, thấp giọng nó bên tai Phong Phi Vân:
- Lão nhân này không dễ chọc, có lẽ chính là Thủ Hộ Giả tầng thứ tám mươi mốt.
Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều nghiêm chỉnh mà đối đãi, bọn hắn định liên thủ tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, dùng Linh Khí chi uy, có lẽ có lực lượng trấn áp lão giả này.
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời đánh ra tất cả linh khí trên người vào Miểu Quỷ Ban Chỉ, tế nó ra, dẫn động sáu bức cổ đồ, định tốc chiến tốc thắng, cho dù không thể trấn áp tên Thủ Hộ Giả này cũng phải mau chóng chạy ra khỏi Linh Bảo Tháp.
Oanh!
Một mảnh hào quang từ trong Miểu Quỷ Ban Chỉ bay ra, ngàn vạn tượng thần, hợp lực hai người, uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ xa không chỉ đơn giản là điệp gia gấp đôi.
- Thật đúng là lai giả bất thiện!
Lão giả kia quăng chồng sách cổ trong tay ra ngoài, trên chồng sách cổ kia ây dính một tầng vầng sáng, tựa như biến thành thiết sách đồng quyển do tinh thiết tạo thành vậy, nhưng lại lập tức liền bị lực lượng Linh Khí cắn nát, biến thành từng sợi ngọn lửa.
Lão giả này hơi sửng sốt, sau đó trên mặt liền sinh ra một vòng dáng tươi cười, ống tay áo hất lên, một mảnh ánh lửa u lam sắc liền bay ra ngoài, mảnh ánh lửa này uy lực thập phần dọa người, chính là từ trong một đồng thau cổ bình bay ra, vừa có hơi lạnh lại có cả sóng nhiệt.
Uy năng Linh Khí cũng không thể ngăn trở đám hỏa diễm này, bị tầng tầng phá vỡ.
- Đây là. . . Nhị muội minh hỏa!
Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.
- Tiểu gia hỏa có chút kiến thức, đây là một đám nhị muội minh hỏa, chính là do lão phu đi vào Trà Mã Cổ Đạo đi thông Âm Giới, hao tốn 60 khối chân diệu linh thạch mua được trong tay một tam chuyển Quỳ Tà, coi như là Linh Khí cũng không ngăn được uy lực của nhị muội minh hỏa.
Lão giả này chính là tiền bối Tầm Bảo Sư, có thể tiến vào Âm Giới cũng không phải việc khó gì.
- Tháp chủ phân phó ta giúp nàng đến nơi đây lấy một cuốn sách cổ, ta đưa qua cho nàng, không thể ở cùng Phong huynh rồi.
Linh Bảo tháp chủ rõ ràng không có ở Linh Bảo Tháp, nàng rõ ràng tìm ra một lý do như vậy để thoát thân, Phong Phi Vân há có thể để cho nàng như nguyện, khóe miệng không khỏi có chút cười.
- Mộ Dung Thác!
Phong Phi Vân liền gọi "Mộ Dung Thác" đang muốn rời đi lai, đuổi theo, cười nói:
- Vòng cổ Thanh Trúc ta tặng cho ngươi, vì sao ngươi không mang thế?
- Ta. . . Không nỡ mang!
"Mộ Dung Thác" trong lòng mắng Phong Phi Vân không biết bao nhiêu lần, một cái vòng cổ rách cũng tặng được, cũng chỉ có Phong Phi Vân mới làm ra chuyện nhàm chán như vậy thôi.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Phong Phi Vân, "Mộ Dung Thác" vẫn lấy cái vòng cổ kia ra.
Phong Phi Vân nhìn thấy chuỗi vòng cổ này rõ ràng không bị nàng hủy diệt, trong lòng không khỏi vui lên, chỉ sợ trong lòng nàng cũng rất muốn hủy diệt, nhưng lại sợ Phong Phi Vân hỏi nàng, lộ ra chân ngựa, cho nên mới mang chuỗi vòng cổ nàng bên người.
- Ta tới giúp ngươi đeo lên!
Phong Phi Vân muốn cố ý buồn nôn nàng một phen, nếu ngươi đã muốn giả, vậy thì ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi.
Phong Phi Vân đoạt lấy vòng cổ Thanh Trúc trong tay nàng, đi tới trước người nàng, thân thể dán chặt vào nàng, đôi cánh tay như muốn hoàn toàn ôm lấy cổ nàng, tựa như đã ôm nàng vào trong ngực vậy
Đôi tay Kỷ Thương Nguyệt xiết chặt lại, rất muốn lui về phía sau, nhưng lại bị cánh tay Phong Phi Vân gắt gao đặt trên cổ, chung quy vẫn cảm giác tay Phong Phi Vân không phải là đang đeo dây, mà là đang vẽ vòng tròn trên gáy nàng vậy.
Loại cảm giác này khiến cho nàng rất không thoải mái, mặt cũng muốn áp trên lồng ngực Phong Phi Vân, có thể nghe thấy mùi mồ hôi trên người Phong Phi Vân, nàng cảm thấy Phong Phi Vân quả thực là đang cố ý làm thế, làm cho nàng không thể nhịn được nữa.
Cách đó không xa, Tất Ninh Suất chăm chú nhìn một màn "Kinh hãi" trước mắt này, cái cằm cũng sắp rớt trên đất, cảm giác da đầu đang run lên, tay không kìm được gãi gãi trên đầu, Phong Phi Vân. . . Hắn rõ ràng cùng một người nam nhân anh anh em em, chịu không nổi rồi, trời xanh ah! Ngươi giết ta đi!
Tất Ninh Suất tự nhiên không biết Mộ Dung Thác chính mỹ nữ áo đen mà hắn vừa thấy, còn tưởng rằng Phong Phi Vân có ham mê bất lương, hướng giới tính không bình thường:
- Khó trách vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta là lạ, hắn sẽ không có ý đồ gì với ta đấy chứ?
Tất Ninh Suất sờ lên mông mình, vết thương chưa khỏi hẳn, chính là bị Phong Phi Vân cách không một kiếm chém bị thương, lại nhìn nhìn hình ảnh "Kinh hãi" trước mắt kia, hắn nhịn không được liền co rút, trong lòng âm thầm thề, không thể quá thân cận với Phong Phi Vân được, mẹ nó, quá không an toàn rồi.
- Nhìn cái gì đấy?
Một thanh âm già nua, đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến.
- Bản thân không có mắt ah! Không phát hiện hai nam nhân đang ôm ôm ấp ấ, con mẹ nó, khó trách tên vương bát đản Phong Phi Vân kia nhìn thấy mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan mà vẫn có thể ngồi trong lòng mà không loạn, thì ra là hắn thích nam nhân. . .
Thanh âm Tất Ninh Suất két một tiếng dừng lại, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, vừa rồi là ai đang nói chuyện với ta?
Mẹ nó, nơi này chính là Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt, có tuyệt đỉnh cao thủ thủ hộ, đều do tên biến thái Phong Phi Vân kia cả.
Sau lưng không phải có một lão quỷ đấy chứ?
Tất Ninh Suất tim đập rộn lên, cảm thấy lưng lạnh lẽo, trong lòng có vài phần sợ hãi, chậm rãi quay đầu lại.
Đây là một lão đầu tử, hắn ăn mặc áo bố da dê, mang giày bông vải kiểu cũ, trong tay ôm một chồng chất sách cổ, đang đứng ở sau lưng Tất Ninh Suất, cười ha hả theo dõi hắn:
- Tiểu bằng hữu, ngươi không phải là đệ tử Linh Bảo Tháp sao?
Lão nhân này cách Tất Ninh Suất rất gần, run rẩy đứng ở đó, lộ ra có chút tuổi già sức yếu.
- Cái này. . .
Tất Ninh Suất trong lòng run lên, cảm giác được có một cổ khí tức tà dị đậm đặc bao lấy người hắn, khiến hắn không rét mà run.
Lão giả này cứ vậy tủm tỉm nhìn hắn.
Tất Ninh Suất nghiêm mặt cười cười, đột nhiên ra tay, mảng lớn linh mang từ nơi ngón tay bay ra, một chưởng đè xuống đỉnh đầu lão đầu kia.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì tiên hạ thủ vi cường.
Oanh!
Cũng không thấy lão nhân kia ra tay như thế nào, Tất Ninh Suất liền trực tiếp bị hắn một đấm đánh ngã xuống đất, "Bành" một tiếng nằm ở trên mặt đất, đỉnh đầu bốc lên một cái huyết phao lớn như chuông đồng.
Lão nhân kia vẫn đang cười!
Phong Phi Vân cũng đã nhận ra biến cố bên này, rất nhanh chạy tới, nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, trong đan điền đối phương một mảnh hỗn độn, không thấy rõ tu vị, đôi mắt già nua tràn đầy hào quang chói mắt!
- Bà mẹ nó con em ngươi ah, có thể không đánh vào đầu có được không?
Tất Ninh Suất tuy rằng đang mắng chửi, nhưng vẫn xám xịt chạy thoát trở về, trốn đến đằng sau Phong Phi Vân, thấp giọng nó bên tai Phong Phi Vân:
- Lão nhân này không dễ chọc, có lẽ chính là Thủ Hộ Giả tầng thứ tám mươi mốt.
Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều nghiêm chỉnh mà đối đãi, bọn hắn định liên thủ tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, dùng Linh Khí chi uy, có lẽ có lực lượng trấn áp lão giả này.
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời đánh ra tất cả linh khí trên người vào Miểu Quỷ Ban Chỉ, tế nó ra, dẫn động sáu bức cổ đồ, định tốc chiến tốc thắng, cho dù không thể trấn áp tên Thủ Hộ Giả này cũng phải mau chóng chạy ra khỏi Linh Bảo Tháp.
Oanh!
Một mảnh hào quang từ trong Miểu Quỷ Ban Chỉ bay ra, ngàn vạn tượng thần, hợp lực hai người, uy lực của Miểu Quỷ Ban Chỉ xa không chỉ đơn giản là điệp gia gấp đôi.
- Thật đúng là lai giả bất thiện!
Lão giả kia quăng chồng sách cổ trong tay ra ngoài, trên chồng sách cổ kia ây dính một tầng vầng sáng, tựa như biến thành thiết sách đồng quyển do tinh thiết tạo thành vậy, nhưng lại lập tức liền bị lực lượng Linh Khí cắn nát, biến thành từng sợi ngọn lửa.
Lão giả này hơi sửng sốt, sau đó trên mặt liền sinh ra một vòng dáng tươi cười, ống tay áo hất lên, một mảnh ánh lửa u lam sắc liền bay ra ngoài, mảnh ánh lửa này uy lực thập phần dọa người, chính là từ trong một đồng thau cổ bình bay ra, vừa có hơi lạnh lại có cả sóng nhiệt.
Uy năng Linh Khí cũng không thể ngăn trở đám hỏa diễm này, bị tầng tầng phá vỡ.
- Đây là. . . Nhị muội minh hỏa!
Phong Phi Vân nghiêm nghị nói.
- Tiểu gia hỏa có chút kiến thức, đây là một đám nhị muội minh hỏa, chính là do lão phu đi vào Trà Mã Cổ Đạo đi thông Âm Giới, hao tốn 60 khối chân diệu linh thạch mua được trong tay một tam chuyển Quỳ Tà, coi như là Linh Khí cũng không ngăn được uy lực của nhị muội minh hỏa.
Lão giả này chính là tiền bối Tầm Bảo Sư, có thể tiến vào Âm Giới cũng không phải việc khó gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.